Chúc Cửu Âm nét mặt thản nhiên, chẳng chút xấu hổ hay giận dữ: "Đi thôi."
Dư Thanh Đường sững sờ: "Tiền bối không lau đi sao?"
"Không thể lau." Chúc Cửu Âm vô cùng có kinh nghiệm, chẳng buồn để tâm mặt mình loang lổ son đỏ: "Nàng cố ý vẽ, chính là muốn thấy ta mất mặt."
"Nếu ta lau sạch, nàng càng giận thêm."
Diệp Thần Diễm như có điều suy nghĩ, quay sang nhìn Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường chớp mắt vô tội: "Nhìn ta làm gì? Ta đâu có dùng son môi."
Cậu nhe răng cười xấu xa: "Nhưng ta sẽ nhân lúc ngươi ngủ vẽ con rùa trên mặt ngươi"
Cậu dừng một chút, rồi lại bổ sung: "Không đúng, hình như ngươi không ngủ vậy thì nhân lúc ngươi tu luyện"
Chúc Cửu Âm gật nhẹ đầu, giọng điệu của người từng trải dặn dò Diệp Thần Diễm: "Nếu hắn vẽ, ngươi không được lau ngay, phải để thêm vài người nhìn thấy thì hắn mới hả giận."
Diệp Thần Diễm: "Tiền bối, hay là chúng ta mau đi thử thách đi."
"Ừ, được." Chúc Cửu Âm gật khẽ, "Những người khác hẳn đã tới rồi."
Hắn dẫn hai người bước vào màn sương mù, vừa đặt chân vào, cảnh vật trước mắt đã đổi khác, từ Mê Tiên Lâm thành một địa cung nguy nga.
Không biết khoét rỗng bao nhiêu núi non mới tạo thành địa cung này. Trung tâm là một bảo tháp đen kịt, bị tám sợi xích khổng lồ quấn chặt treo ngược, không hiểu sao, vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy nặng nề cổ xưa, đến linh hồn cũng run rẩy.
Chỉ thoáng nhìn đã khiến người ta liên tưởng đến lai lịch của nó vật thời Thái Cổ.
Diệp Thần Diễm nhìn thấy tòa tháp, tim bỗng đập mạnh một cái, không phải vì tháp, mà như có thứ gì trong tháp đang gọi hắn.
Hắn ổn định tâm thần, nhướng mày: "Hôm nay đánh ở đây sao?"
Chúc Cửu Âm khẽ gật đầu, vung tay, những ngọn nến rơi xuống xích, bập bùng sáng lên.
Lúc này họ mới thấy trên vách địa cung có từng hàng ghế đá, lại đông đúc ngồi không ít người.
Chúc Cửu Âm sắc mặt bình thản, chỉ cho họ: "Nam Châu Khoái Hoạt Môn, thất thập nhị cựu bộ Ma tộc, đều đã đến đông đủ."
Dư Thanh Đường đảo mắt một vòng, thấy Tiếu Hồ Điệp đang vẫy tay với mình từ một ghế đá, bèn len lén thò đầu ra sau lưng Diệp Thần Diễm, cũng khẽ vẫy tay đáp lại.
Chúc Cửu Âm chỉ sang vách khác: "Nam Châu Thủ Tinh Các, thiếu các chủ Thiên Tâm, cùng với..."
Ánh mắt hắn khựng lại, dừng trên một người khổng lồ bằng rối cơ giới bên cạnh Thiên Tâm.
Thiên Tâm điềm nhiên mở lời: "Đây là bản mệnh cơ quan nhân của sư tôn ta, nắm giữ lệnh môn, tựa như người đích thân đến."
Chúc Cửu Âm khép mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: "Đúng là còn lười xuất môn hơn cả kẻ chân đi không tiện như ngươi."
Hắn lại chỉ sang vách khác: "Nam Châu Đại Hoang Sơn - yêu tộc."
Hắn cau mày: "Hiện giờ còn bao nhiêu vương?"
Lão Hồ Vương từng gặp ở đại hội Kim Đan Thanh Châu ngáp dài cười khẽ:
"Mười bảy, vốn là mười tám, hôm qua lão khỉ kia vừa hắt hơi xong thì tắt thở, không kịp tới xem náo nhiệt."
Dù nói là mười bảy, nhưng bên này ghế đá bỏ trống hơn nửa, đến chẳng mấy ai.
Chúc Cửu Âm nét mặt không đổi: "Đến ít rồi."
"Phải đấy, cũng chẳng nể mặt ai cả." Lão Hồ Vương chống cằm, "Có điều, ghế bên ngươi quá chật, mấy lão gia hỏa không thích hóa hình người nên không thích ngồi, cũng không trách họ."
"Hơn nữa..." lão nheo mắt cười khẽ, "Có kẻ làm bộ không tới, nhưng đều đang lén nhìn, trước tiên xem tiểu tử này có xài được hay không."
Chúc Cửu Âm chỉ gật đầu, giọng điệu bình thản, lời lại ngông cuồng: "Đám hậu bối yêu tộc các ngươi đều không bằng hắn."
Lão Hồ Vương nheo mắt, Dư Thanh Đường còn tưởng lão muốn giận, ai ngờ lão ngả người ra sau, phẩy tay thản nhiên: "Dù sao cái thằng con ta nuông chiều kia cũng chẳng so nổi."
Chúc Cửu Âm mất hứng thu hồi ánh mắt, nhìn Diệp Thần Diễm: "Cũng sắp bắt đầu được rồi."
"Khoan đã." Lão Hồ Vương cắt lời, "Nãy giờ ta cứ muốn hỏi, Chúc Cửu Âm, trên trán ngươi dính cái gì vậy?"
Chúc Cửu Âm ngoái lại: "Ngươi thành thân rồi chứ?"
Lão Hồ Vương trợn mắt: "Nếu ta chưa cưới, thì thằng nhãi nhà ta từ đâu ra?"
Đôi mắt hồ ly dài hẹp nheo lại, ngẫm ra rồi khoái trá cười to: "Ồ... thì ra là vậy."
Chúc Cửu Âm dời mắt, lần nữa giơ tay, chỉ sang vách tường cuối cùng, bảo Diệp Thần Diễm: "Đó là phụ mẫu của ngươi."
Diệp Thần Diễm khựng lại, vô thức quay đầu nhìn.
Dư Thanh Đường cũng quay theo, nhưng ngoài một bức tường đất vàng, chẳng thấy gì.
Chúc Cửu Âm liếc cậu, nhắc nhở: "Chân dung chân tiên và chân ma tôn, người thường khó thấy. Tổ tiên ta truyền rằng chỉ huyết mạch Ma Tôn mới thấy được hình ảnh trên tường."
"Có kẻ không tin, nhưng ta tin."
Dư Thanh Đường cẩn thận liếc Diệp Thần Diễm, hắn đang nhìn chằm chằm bức tường, ánh mắt khẽ run, tay cầm Chiến Ngân Thương vô thức siết chặt.
Trong mắt hắn, dưới ánh đèn leo lét, bức tường đất hóa thành hai gương mặt mơ hồ. Hắn thoáng thất thần, như rơi vào ảo cảnh...
Nữ tử áo trắng dung nhan tuyệt thế, giữa mày điểm một đoá hoa điền bạc mảnh, chỉ hơi lộ vẻ yếu ớt.
Bên nàng, nam tử cao lớn mặt đầy ma văn dữ tợn, nét mặt lại dịu dàng.
Họ cùng bảo vệ một quang cầu nhỏ, cẩn thận đặt vào một tiểu thế giới.
"Đừng lo, A Chỉ." Nam tử khẽ nắm tay nữ tử, cười thấp giọng: "Đó là cốt nhục của ta, tuyệt sẽ không dễ chết như vậy."
"Ta biết, A Triệu." Nữ tử áo trắng ngẩng đầu, thần sắc quyết tuyệt: "Chúng ta phải đi rồi."
"Thiên chi tương khuynh... vị thiên hạ, diệc vị gia nhân."
(Khi trời sắp sụp đổ ta ra tay vừa vì thiên hạ, cũng vì những người thân yêu)
Nam tử ngoái lại nhìn lần cuối, bật cười to: "Con chớ sợ, phụ mẫu sẽ vì con mà gánh lấy bầu trời này"
Nữ tử áo trắng cũng quay đầu, che miệng khẽ cười: "Toàn nói lời khoa trương."
Hai người sóng vai bay lên, ma khí cuồn cuộn và tiên khí mờ ảo phóng thẳng trời cao, phân tách thành hai cực đen trắng, nguồn lực vô tận chống đỡ càn khôn.
Đây là hình ảnh cuối cùng Diệp Thần Diễm nhìn thấy, hắn theo bản năng đưa tay ra, cho đến khi ảo cảnh trước mắt vụt tắt.
Hắn bất giác siết chặt nắm tay, nhắm chặt mắt, không để nước mắt rơi trước mặt mọi người.
Chúc Cửu Âm gật đầu đầy chắc chắn: "Đã thấy rồi."
Diệp Thần Diễm vẫn nhắm chặt mắt, giữa ấn đường lóe lên một tia sáng bạc, khẽ lắc đầu: "Không phải họa, là một đoạn lưu ngôn."
Không biết ai đã cất giấu nơi này suốt ngàn năm, cuối cùng trước khi hoàn toàn tiêu tán, cũng chờ được người cần chờ.
Dư Thanh Đường dè dặt nắm lấy tay hắn, Diệp Thần Diễm cụp mắt, siết chặt đáp lại.
Chúc Cửu Âm khẽ gật đầu, sau đó thân hình nhấc bổng, từ trên cao nhìn xuống: "Tốt, vậy thì bắt đầu thôi."
"A?" Dư Thanh Đường kinh ngạc ngẩng đầu: "Hắn vừa mới..."
"Tâm thần chấn động, chính là lúc tốt nhất." Chúc Cửu Âm chắp tay sau lưng: "Tu sĩ nhân tộc dạy hắn ít đi phần hung tính, luôn đè nén bản ngã."
"Ma tộc công pháp chính là phải tung hoành, thiên hạ không gì không thể."
"Nếu hắn không có lửa giận này, chung quy vẫn thiếu một chút khí thế."
Chúc Cửu Âm liếc sang Dư Thanh Đường: "Vốn còn định treo ngươi lên ép hắn một phen."
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt: "A?"
Nghe nhẹ tênh thế mà toàn mùi nguy hiểm
"Đáng tiếc A Tiếu không cho." Chúc Cửu Âm khẽ lắc đầu, bỗng giơ tay, một lá đằng xà kỳ hiện ra, giọng trầm vang vọng: "Thử thách cuối cùng."
"Đằng Xà bộ tộc chúng ta lấy chiến lực vô song, chẳng bàn kỹ xảo tiểu tử, dốc hết toàn lực, tiếp ta ba chiêu."
"Thất thập nhị bộ, có ai dị nghị?"
"Có, ông lợi hại như vậy... ưm" Tiếu Hồ Điệp còn chưa kịp phản đối đã bị đồng môn phía sau bụm miệng.
Ngoài nàng ra, cả trường im phăng phắc.
Diệp Thần Diễm dài hơi thở ra, trong mắt chẳng chút sợ hãi: "Được."
Hắn nghiêng đầu nhìn Dư Thanh Đường: "Cậu đi về phía Tinh Các..."
Chúc Cửu Âm thản nhiên mở miệng: "Hắn không được đi."
Diệp Thần Diễm khựng lại.
Chúc Cửu Âm nâng tay: "Ta đã nói, muốn ngươi toàn lực."
"Hắn đứng ngay sau ngươi, ngươi nếu đỡ không nổi, hắn cùng ngươi đồng quy vu tận."
Dư Thanh Đường càng hốt hoảng: "A?"
Chẳng phải cậu chỉ là khán giả bị kéo đến làm nền thôi sao? Sao lại thành người lên sàn luôn rồi?
"Ngươi" Diệp Thần Diễm trong nháy mắt ma khí sôi trào, hắc văn ma tộc bò lên cổ thêm một tấc.
Chúc Cửu Âm không định mặc cả, giẫm mạnh một cước: "Đệ nhất chiêu"
"Thanh Đường, Liên Hoa Cảnh" Diệp Thần Diễm mặc cho ma khí trong thức hải hỗn loạn, vẫn vung thương đón đỡ.
Từ khoảnh khắc thấy đoạn lưu ngôn kia, ma khí trong thức hải hắn đã sôi trào dị thường.
Nếu không nhờ Bồ Đề và Nguyên Anh trấn thủ, e rằng đã sớm mất khống chế.
Dư Thanh Đường hoảng hồn lập tức khoanh chân thiền tọa, Liên Hoa Cảnh lớn hơn thường ngày một chút nở rộ giữa động cung u ám.
Vừa mới an tâm được chốc lát, cậu liền cảm nhận uy áp kinh khủng giáng xuống, suýt không giữ nổi tư thế, muốn phủ phục xuống đất đây vẫn là lần đầu từ khi kế thừa Liên Hoa Cảnh mà cậu cảm thấy áp lực khủng khiếp như thế.
Cậu cố ngẩng đầu, thấy Diệp Thần Diễm giữa không trung phun ra một ngụm máu, bị chấn bay ngược lại, trường thương chống đất, hiểm hóc dừng ngay trước mặt cậu.
Dư Thanh Đường trừng to mắt, định đưa tay đỡ hắn: "Diệp..."
Diệp Thần Diễm vội quay đầu, không kịp lau máu bên khóe môi, thấp giọng dặn: "Chiêu tiếp theo, chạy về phía sư tỷ."
Chúc Cửu Âm không cho họ thời gian thì thầm, đôi mắt hóa thành dọc đồng minh hoàng, giơ tay chụp xuống: "Đệ nhị chiêu."
Diệp Thần Diễm không lùi mà tiến, Chiến Ngân Thương bọc lấy ma khí hắc ám, khí thế phá thiên mà lên.
Nhưng chưởng kia như Ngũ Chỉ Sơn đè từng tấc, mài mòn dần hy vọng.
(Ngũ Chỉ Sơn là tên một dãy núi ở đảo Hải Nam (Trung Quốc), vì có năm đỉnh núi nhô lên như năm ngón tay )
Tiếu Hồ Điệp nhịn không được bật dậy: "Không phải chứ, phụ thân người thật dùng tu vi Hợp Thể đấu Nguyên Anh sao?"
Lão Hồ Vương cười khẩy: "Hắn mà thật dùng Hợp Thể, hai nhóc này đã sớm hóa tro rồi, yên tâm, hắn tự có chừng mực."
"Chừng mực cái gì chứ" Tiếu Hồ Điệp tức đến dậm chân: "Phụ thân"
Dư Thanh Đường trợn mắt nhìn hắn ngửa đầu, xương sống chẳng chịu khuất phục bị ép xuống từng phân, nghiến răng nhắm mắt, lao lên phía trước, vận công liều mạng, thầm cầu nguyện: "Lớn thêm chút nữa, lớn thêm nữa, mau bao trọn hắn vào Liên Hoa Cảnh đi"
Diệp Thần Diễm quay ngoắt, ép bàn tay lên vai cậu, ngăn trong phạm vi này, lấy chính lưng mình đỡ trọn một chưởng ấy.
"Ngươi..." Dư Thanh Đường hấp tấp muốn lau máu trên mặt hắn: "Ngươi đừng..."
Chúc Cửu Âm hóa thành một đằng xà khổng lồ, cúi đầu nhìn xuống: "Đệ tam chiêu, cởi khóa Linh Hoàn."
Diệp Thần Diễm chậm rãi kéo tay Dư Thanh Đường, để ngón tay run rẩy của cậu đặt lên Linh Hoàn, chỉ còn đôi mắt sáng rực: "Ngươi đừng sợ."
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc Cửu Âm: Cảm ơn mọi người đã cho ta cơ hội được đánh Long Ngạo Thiên, ta nhất định sẽ quý trọng cơ hội này.
Diệp Thần Diễm (mỉm cười): Thấy không, nụ cười ta hiền hòa, căn bản không có tức giận nha.