Thẩm Lục Dương khựng lại, mặt thoáng bối rối vì bị nhìn thấu, giây sau vội vàng phủ nhận: “Khụ, cậu có hơi giống… một người bạn của tôi, ngại quá.”
Nụ cười vừa ngượng ngùng vừa không mất lịch sự, cậu thầm cảnh cáo bản thân.
Mày là một bác sĩ tư vấn 28 tuổi, xin đừng dùng ánh mắt nhìn người yêu để nhìn một thiếu niên 18 tuổi, anh ấy nhỏ hơn mày mười tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện.
“Trùng hợp thật, bác sĩ Thẩm.” Tạ Nguy Hàm cười khẽ, không hỏi thêm nữa, sự chu đáo y hệt người đầu ấp tay gối mà Thẩm Lục Dương quen thuộc.
Thẩm Lục Dương thở phào, hẹn hắn trước bảy giờ tối mai đến đây để làm bài kiểm tra tư vấn lần đầu tiên.
Một ngày một đêm tiếp theo, Thẩm Lục Dương cấp tốc học bổ sung công việc của bác sĩ tư vấn tâm lý, lại tra cứu hồ sơ trị liệu của Tạ Nguy Hàm từ 10 đến 18 tuổi——
Hầu hết các mục chẩn đoán đều ghi là tốt, trong khi mục đề xuất lại hoàn toàn trái ngược: “Nghi ngờ có xu hướng chống đối xã hội ở mức độ nhất định, đề nghị can thiệp trị liệu.”
Điều này có nghĩa là Tạ Nguy Hàm năm 10 tuổi đã có thể dễ dàng nhìn thấu các bác sĩ tư vấn dày dạn kinh nghiệm, thậm chí xoay họ như chong chóng.
Thẩm Lục Dương không biết vị bác sĩ tâm lý mà cậu thay thế có ảnh hưởng gì đến Tạ Nguy Hàm, chỉ hy vọng sẽ không quá lớn, lỡ như vì cậu tư vấn tâm lý nửa vời không tốt, khiến Tạ Nguy Hàm bị ảnh hưởng tiêu cực thì phải làm sao.
Hệ thống cũng không nói dòng thời gian này có ảnh hưởng đến tương lai không, mấy bộ phim khoa học viễn tưởng cậu xem có rất nhiều hiệu ứng cánh bướm… Đành hy vọng năng lực làm việc của Thống Thống đủ mạnh, có thể khiến hai dòng thời gian không can thiệp lẫn nhau.
Sáu giờ năm mươi tối hôm sau, Thẩm Lục Dương đến nhà Tạ Nguy Hàm đúng giờ, bảo mẫu đưa cậu đến thư phòng của Tạ Nguy Hàm rồi rời đi.
Thẩm Lục Dương gõ cửa, đè nén độ cong khóe môi đang mong chờ, nghiêm túc nói: “Tạ Nguy Hàm, tôi là bác sĩ Thẩm.”
Được đáp lại, cậu đẩy cửa bước vào.
Tạ Nguy Hàm ngồi trước bàn sách, mặc áo phông trắng rộng rãi, mái tóc đen hơi rối vương chút hơi nước sau khi tắm, vài lọn dính trên làn da trắng nhợt.
Sạch sẽ tinh tươm, vẻ đẹp thiếu niên phơi phới, nằm giữa lằn ranh thiếu niên và thanh niên như chực chờ bung tỏa.
Đây rõ ràng là đang cố tình quyến rũ cậu mà.
Mày là người không phải b**n th** mày là người không phải b**n th**…
Thẩm Lục Dương xoa xoa ngón tay, siết chặt cặp tài liệu, hít sâu một hơi, nở nụ cười chuẩn mực: “Bây giờ bắt đầu được chưa?”
“Được.” Tạ Nguy Hàm cười cong cong mắt, khí chất ôn hòa của học sinh ưu tú khiến người ta thả lỏng, làm Thẩm Lục Dương lại ngẩn ngơ, hoàn toàn không để ý đến vệt tối trong đáy mắt hắn.
Trên bàn bày ngay ngắn vài cuốn sách chuyên ngành, ngón tay xinh đẹp thon dài, khớp xương rõ ràng của Tạ Nguy Hàm cầm một cây bút máy, bên tay phải có một đĩa sứ hơi lạc lõng đựng một quả táo đỏ còn đọng giọt nước tươi.
Thẩm Lục Dương ngồi đối diện hắn, dựa theo tài liệu tra được và ký ức mơ hồ, lấy giấy bút ra, làm việc theo quy trình hỏi một số vấn đề về gia đình, đánh giá tình trạng tâm lý của Tạ Nguy Hàm.
Tạ Nguy Hàm có hỏi có đáp, câu trả lời không một chút sơ hở.
Thẩm Lục Dương làm bài kiểm tra nửa tiếng, rút ra kết luận “Tạ Nguy Hàm 18 tuổi đã thông minh gần thành yêu quái, có thể dễ dàng đè bẹp trí thông minh của cậu” rồi buông xuôi.
Cậu đành buông xuôi, vì mục đích cá nhân, thuận miệng hỏi vài chuyện riêng tư tò mò: “Cuộc sống ở trường thế nào? Có người hay việc gì khiến cậu cảm thấy không thoải mái không?”
Tạ Nguy Hàm yên lặng nhìn cậu: “Không có.”
Thẩm Lục Dương bị khuôn mặt tươi cười này nhìn đến nóng cả tim. Hệ thống rối loạn lần này nhất định là thử thách nhân tính của cậu, chênh lệch mười tuổi, cậu làm gì cũng thấy hơi b**n th**.
Hỏi: Bạn thấy người yêu nhỏ hơn bạn mười tuổi, bạn làm sao nhịn được ý nghĩ muốn lấy người ấy?
Đáp: Ráng mà nhịn. Sau đó càng nhịn càng….
Thẩm Lục Dương lại hít sâu một hơi, mắt không chớp nhìn khuôn mặt Tạ Nguy Hàm, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nếu có người chọc cậu không vui, có thể dùng cách hợp pháp để giải quyết, cậu luôn quan trọng hơn người khác, dưới tiền đề bảo vệ tốt bản thân, đừng làm tổn thương người khác…”
Tạ Nguy Hàm cụp mắt, con ngươi đen nhánh lặng lẽ nhìn Thẩm Lục Dương, một lúc sau, hắn cười khẽ, hứng thú hỏi: “Bác sĩ Thẩm đối xử với bệnh nhân khác cũng dịu dàng như vậy sao?”
Thẩm Lục Dương sững sờ, rồi cười: “Tôi rất dịu dàng à?”
Cậu không hề nhận ra có gì không ổn, còn vui vẻ gật đầu: “Ừm, đây là đạo đức nghề nghiệp của tôi.”
Hoàn toàn không nghĩ Tạ Nguy Hàm 18 tuổi sẽ có cảm tình với mình, lương tâm của Thẩm Lục Dương cũng không cho phép cậu ôm ý nghĩ dính người yêu để tiếp cận Tạ Nguy Hàm vẫn còn là thiếu niên.
Thế nên lúc nói chuyện không hề có chút giác ngộ nào của kiểu “người yêu tôi hay ghen, tôi phải cẩn trọng lời nói”.
Cậu còn đổ thêm dầu vào lửa mà tự khen, cười vô tư lự: “Bệnh nhân của tôi đều rất quý tôi, tôi trước đây… ừm, từng dạy học, họ tốt nghiệp mấy năm rồi vẫn thường xuyên liên lạc với tôi, thỉnh thoảng tụ tập như bạn bè…”
Tạ Nguy Hàm ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, một tay chống cằm, hỏi đầy hứng thú: “Họ cũng giống ‘người bạn’ kia của bác sĩ Thẩm sao?”
Thẩm Lục Dương nghẹn họng.
Không giống, anh giống là vì anh chính là người đó.
Cậu định giải thích qua loa.
Tạ Nguy Hàm vô tình ngắt lời cậu, cười vô hại, ánh mắt ngây thơ nhìn cậu: “Bạn của bác sĩ Thẩm là người yêu của anh à?”
Thẩm Lục Dương: “…”
Tạ Nguy Hàm: “Anh ấy hiện không ở bên cạnh anh? Là không muốn, hay là không thể ở bên?”
Thẩm Lục Dương không nói nên lời, dường như thấy được cậu nhóc chín tuổi đã có thể suy đoán ra bác sĩ tâm lý có con gái nhỏ, rồi dùng tính mạng cô bé để uy h**p bác sĩ rời đi.
Bây giờ, đối tượng bị suy đoán đã biến thành chính cậu. Sao lại thấy k*ch th*ch thế này.
Tạ Nguy Hàm lúc trưởng thành sẽ không sắc bén đến thế, hắn thích dùng đáp án phỏng đoán để đùa bỡn con mồi, khiến đối phương bị thâm nhập trong vô thức, tự rối loạn trận địa mà hoảng hốt đầu hàng. Tạ Nguy Hàm 18 tuổi, sở thích k*ch th*ch thẳng thừng hơn, thích tận mắt nhìn con mồi giãy giụa, và giáng đòn chí mạng ngay khoảnh khắc đối phương có được hy vọng.
Nhưng, bất kể là hắn của thời nào, khi đối diện với chú chó lớn đang há miệng ngơ ngác nhìn mình, cũng đều sẽ mềm lòng.
Tạ Nguy Hàm lơ đãng cảm nhận cảm xúc âm thầm nảy sinh sâu trong nội tâm, ánh mắt càng thêm u ám, cười nói: “Bác sĩ Thẩm, anh rất yêu anh ấy, nhưng anh ấy không còn nữa, đúng không?”
Ở một ý nghĩa nào đó, đúng là không còn ở dòng thời gian này nữa. Thẩm Lục Dương mấp máy môi, không thể phản bác.
“Rất nhớ anh ấy à?”
“… Rất nhớ.”
“Nhìn tôi sẽ nhớ đến anh ấy?”
“… Ừm.”
Rõ ràng là cùng một người, nhưng càng nói cậu càng giống thằng đểu “trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu bay phấp phới”*, Thẩm Lục Dương vội đưa chủ đề về lại quỹ đạo, không nhìn hắn: “Còn bước cuối cùng… kiểm tra pheromone, cậu bây giờ có tiện giải phóng pheromone không.”
*Thành ngữ mạng TQ chỉ đàn ông đã có vợ/người yêu nhưng vẫn ngoại tình.
“Tiện,” Tạ Nguy Hàm đứng dậy, đôi chân dài bọc trong quần thể thao mấy bước đã đến trước mặt Thẩm Lục Dương, ung dung chìa tay phải ra, hơi nghiêng đầu, chu đáo đề nghị, “Bác sĩ tư vấn dùng pheromone của mình kiểm tra sẽ chính xác hơn.”
Thẩm Lục Dương ép mình dời mắt khỏi nơi nào đó, ho một tiếng, giơ tay nắm lấy bàn tay thon dài rõ khớp xương kia—— Thói quen bốn năm qua, cậu vô thức đan mười ngón tay, siết lấy tay Tạ Nguy Hàm, còn bóp bóp.
Đợi một hồi không thấy pheromone cấp S của Alpha, Thẩm Lục Dương vừa định hỏi “Có vấn đề gì à?”, ngẩng đầu lên, liền thấy hai bàn tay đang đan vào nhau.
Mày đúng là đồ lưu manh già không biết xấu hổ…
Tạ Nguy Hàm rũ mi, đôi mắt bị che khuất lóe lên tia thích thú, rồi nhanh chóng bị che đậy, giọng hơi khàn gọi cậu: “Bác sĩ Thẩm.”
Thẩm Lục Dương hết đường chối cãi, ngượng ngùng vội rụt tay về: “Ngại quá, tôi… quen rồi.”
Cái phát ngôn cặn bã xem người ta là thế thân này, Thẩm Lục Dương thật muốn dùng ngón chân đào tại chỗ một cái “Ngôi nhà Diệu kỳ của Mickey” rồi chôn mình luôn cho rồi.
May mà Tạ Nguy Hàm không hỏi nữa, thuận theo để cậu nắm lại đầu ngón tay, hương rượu vang nhàn nhạt lan ra, y hệt như trong ký ức.
Thẩm Lục Dương kiềm chế để không có phản ứng mất mặt nào, làm một bác sĩ đứng đắn, giữ lại sự trong sạch cả đời.
Làm Alpha bốn năm, khả năng kiểm soát pheromone của Thẩm Lục Dương không phải là “lính mới” như ban đầu có thể so được.
Pheromone cấp S quen thuộc lan tỏa, cơ thể đã thích ứng tốt ngoài hơi nóng ra thì không có phản ứng nghiêm trọng nào. Thẩm Lục Dương kiểm soát rất tốt biểu cảm của mình.
Tạ Nguy Hàm đứng trước mặt cậu, đầu gối chân phải hơi cong, tay trái chống ra sau bàn, tay phải bị cậu nắm.
Một lúc sau, hắn hạ giọng hỏi: “Bác sĩ Thẩm xem tôi là người yêu của anh à?”
Thẩm Lục Dương suýt nữa siết chặt ngón tay hắn. Gì mà xem, anh chính là người đó mà. Nhưng cậu không thể nói.
Cậu lau mồ hôi lạnh, chuẩn bị nói cho qua: “Không có, tôi vừa rồi——”
Cậu vừa giải thích vừa ngẩng đầu, bất ngờ đối diện với đôi mắt rủ xuống ý cười, vệt đỏ mỏng trong đáy mắt như một làn sương không thể nắm bắt, không thể nhìn rõ, lại như một làn khói nhẹ, lặng lẽ khuếch tán vào đôi mắt đang mở to của Thẩm Lục Dương giữa cái nhắm mở của mi mắt.
Năng lực đặc hữu của Alpha cấp S —— Thôi miên.
Đối với Alpha bình thường có hiệu quả rõ rệt.
Ngón tay Tạ Nguy Hàm khẽ động, đan ngược lại tay Thẩm Lục Dương, đầu ngón tay chạm vào kẽ ngón tay mềm mại, thì thầm hỏi: “Bác sĩ Thẩm đang nghĩ gì thế?”
Thẩm Lục Dương rơi vào một mớ hỗn độn hư vô, khắp nơi đều là hương rượu vang, không khí ẩm ướt, nóng bỏng, trơn trượt, là hơi thở cậu quen thuộc nhất. Cậu không dấy lên nổi chút h*m m**n chống cự nào, ngược lại còn chìm đắm sâu vào trong đó.
Cậu lắc lắc đầu, nhưng trước mắt càng thêm choáng váng, giọng nói khàn khàn không kiêng dè: “Muốn… cậu ôm tôi, ôm chặt lấy tôi.”
Tạ Nguy Hàm híp mắt phượng, nhìn khuôn mặt Thẩm Lục Dương, suy nghĩ một lát, rồi quỳ một gối lên ghế, cúi người, làm theo lời cậu ôm lấy cậu.
Đôi môi đỏ mọng kề sát tai, hơi thở ẩm nóng k*ch th*ch Thẩm Lục Dương khô cả họng.
Xương sống của thiếu niên cong lên một đường cong quyến rũ, mê hoặc Thẩm Lục Dương vươn tay ôm lấy eo hắn.
Vòng eo 18 tuổi vẫn còn hơi non nớt, nhưng cảm giác sức mạnh ẩn chứa dưới lớp cơ bắp đã không thể xem thường, Thẩm Lục Dương như bị trúng tà mà s* s**ng lên xuống.
Những đường cơ bắp hơi gồng lên rồi lại thả lỏng theo động tác của cậu, cảm giác chạm vào cực thích, lòng bàn tay quyến luyến di chuyển, đôi môi lượn lờ bên tai di chuyển đến bên cổ, đặt xuống một nụ hôn nhẹ bẫng.
Thẩm Lục Dương như đang giẫm lên mây, lâng lâng không biết mình là ai, dưới tác dụng của pheromone, toàn thân nóng rực khó tả, cơ thể căng tràn sức sống thanh xuân trước mặt chính là thuốc giải tốt nhất.
Một tia lý trí cuối cùng trong đầu khiến cậu thở hổn hển, kiềm chế không làm ra hành động vượt quá giới hạn, nhưng người đang ôm cậu lại không cho phép cậu dừng lại.
Vành tai đột nhiên bị đôi môi ướt át ngậm lấy, đầu lưỡi lướt nhẹ, giọng nói trong trẻo truyền vào tai một cách mờ ám. Lặng lẽ kéo đứt sợi dây lý trí cuối cùng.
Tạ Nguy Hàm nhìn về phía cửa, ý cười bên khóe môi sâu hơn.
Lồng ngực tưởng chừng mỏng manh phập phồng vài nhịp, giọng nói bỗng trở nên non nớt, đôi môi mỏng kề sát tai Thẩm Lục Dương, khẽ th* d*c.
“Bác sĩ Thẩm, tôi nóng quá…”
Sáu chữ, cái đầu bị thôi miên của Thẩm Lục Dương hoàn toàn sụp đổ.
Hình bóng của hai Tạ Nguy Hàm chồng lên nhau, hòa làm một thành dáng vẻ Thẩm Lục Dương thích nhất.
Cậu túm lấy cổ áo Tạ Nguy Hàm, hôn lên cánh môi đang th* d*c kia. Vì quá vội vàng, cậu thậm chí còn ưỡn bụng muốn đứng lên, nhưng lại bị đầu gối Tạ Nguy Hàm ấn vào bụng dưới, dễ dàng đẩy về.
Thẩm Lục Dương cố gắng thẳng người dậy, sau vài lần bị đè về thì không thử nữa, chuyển sang ôm cổ Tạ Nguy Hàm, g*m c*n môi hắn.
Tạ Nguy Hàm rũ mắt nhìn người đang nhắm mắt nhíu mày, hôn như một chú chó lớn vội vã ăn thịt, cảm xúc trong lòng lại lên men, một cảm giác thỏa mãn khó nói tràn ngập, khiến hắn khao khát chiếm hữu hơn bao giờ hết.
Tay đặt trên eo Thẩm Lục Dương, phập phồng vài nhịp theo hơi thở, rồi đột nhiên dùng sức x** n*n một cái, người đàn ông 28 tuổi giữ dáng cực tốt, cơ bụng bọc trong áo sơ mi và vest vừa đàn hồi vừa dẻo dai, căng cứng, quyến rũ người ta dùng sức véo để lại dấu vết.
Thẩm Lục Dương hôn vội vàng mà không có kỹ thuật, m*t lấy cánh môi, mấy lần muốn luồn vào đều thất bại.
Sau khi lòng bàn tay nhận được phần thưởng tương xứng, Tạ Nguy Hàm phối hợp mở miệng, chất lỏng màu rượu đỏ rực ngưng tụ trên đầu lưỡi, ngón tay thuận thế siết lấy vòng eo săn chắc, dẫn người đứng lên.
Thẩm Lục Dương ngửi hương rượu vang, thần trí càng thêm mụ mẫm, trong đầu chỉ còn lại h*m m**n ăn sạch người ta. Sau khi đứng dậy, cậu thuận theo lực tay của Tạ Nguy Hàm, vô thức đè hắn lên bàn sách, nhún vai chìm đắm, đào sâu nụ hôn này.
Pheromone Alpha cấp S nồng đậm đều bị l**m lên đầu lưỡi, hấp thụ nhanh chóng, đổi lại nụ hôn sâu khao khát hơn, tiếng nước “chóp chép” lại thêm một mồi lửa cho không khí ẩm nóng.
Thẩm Lục Dương cảm nhận ngón tay đang siết chặt bên eo, véo đến phát đau, nhưng lại khéo léo kiểm soát không để cậu né tránh… Hơi thở nóng bỏng run rẩy, h*m m**n được ôm ấp chiến thắng tất cả, khiến cậu càng cố gắng rúc vào lòng Tạ Nguy Hàm.
Đôi chân dài bọc trong quần tây cọ cọ vào chiếc quần thể thao màu xanh nhạt của Tạ Nguy Hàm, giày da đen ghì lên giày thể thao trắng, mũi giày day day trên mặt đất không kiềm chế được.
Tạ Nguy Hàm dựa vào mép bàn, mặc cho Thẩm Lục Dương hôn mình, hai tay tùy ý di chuyển trên lưng và eo Thẩm Lục Dương, đáy mắt đỏ sậm hoàn toàn bị niềm vui sướng chiếm lĩnh, đuôi mắt nhếch lên, lơ đãng nhìn ra cửa.
3, 2, 1——
“Cốc cốc cốc——”
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Thẩm Lục Dương hơi sững sờ, môi vẫn còn dừng ở bên cổ Tạ Nguy Hàm.
Giọng bảo mẫu vang lên: “Ngài Na bảo tôi mang ít hoa quả cho cậu.”
Lớp sương mỏng trong mắt dần tan đi, thần trí từ từ quay về, vài giây sau, Thẩm Lục Dương nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cũng nhìn rõ hành động của mình——
Cậu đang đè Tạ Nguy Hàm cao hơn mình, ép người ta vào bàn, hai tay bá đạo ôm cổ và vai hắn, môi thì để lại hai “trái dâu nhỏ” trên chiếc cổ trắng ngần mịn màng… còn chàng trai bị cậu “bắt nạt” thì trông không hề có sức phản kháng…
Thẩm Lục Dương “đồng tử động đất”.
Cậu đã làm gì một sinh viên năm nhất 18 tuổi thế này?!!!
Trong phòng mãi không có tiếng trả lời, bảo mẫu hơi lo lắng gõ cửa lần nữa: “Cậu bây giờ có tiện không? Ngài Na bảo tôi mang cho cậu và bác sĩ Thẩm ít hoa quả.”
Thẩm Lục Dương bất an cử động đầu ngón tay, chạm phải tuyến thể mát lạnh sau gáy dưới lòng bàn tay, cậu giật nảy mình như bị điện giật, vội buông tay, vừa lùi lại vừa xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi vừa rồi——”
Bàn tay đang đặt hờ hững bên eo bỗng siết chặt, Thẩm Lục Dương vừa lùi lại nửa bước đã bị một lực không thể lay chuyển ấn trở về, cơ thể đột ngột lao về phía trước, gần như là đâm sầm vào lòng Tạ Nguy Hàm.
Cơ ngực cách mấy lớp vải va vào nhau, phát ra tiếng động rõ rệt.
Hai cơ thể bị cánh tay thon dài mạnh mẽ phía sau ấn chặt vào nhau, Thẩm Lục Dương thậm chí còn cảm nhận rõ mồn một độ phập phồng của lồng ngực Tạ Nguy Hàm.
Tạ Nguy Hàm tùy ý dựa ngồi trên bàn, mũi giày thể thao tì lên giày da của Thẩm Lục Dương, tay trái vuốt môi dưới, cười như không cười nhìn cậu.
Giọng nói khàn khàn sau nụ hôn sâu mang theo vẻ quyến rũ của tuổi trẻ: “Bác sĩ Thẩm, đau quá.”
Thẩm Lục Dương lúc này mới phát hiện môi hắn rách một vết nhỏ, đang rỉ máu——cậu không phải con người, cậu muốn l**m giọt máu kia… toàn là pheromone, bên trong đều là pheromone…
“Xin lỗi,” đạo đức nghề nghiệp, niềm tin vững chắc của Thẩm Lục Dương sụp đổ gần hết ngay lúc này, bảo mẫu bên ngoài lại bắt đầu gõ cửa, cậu chết cũng không thể để người ta bắt gặp cảnh mình sàm sỡ bệnh nhân nhỏ hơn mình mười tuổi, cậu vội vàng nắm cánh tay Tạ Nguy Hàm kéo ra, “Tôi vừa rồi đột nhiên ngẩn người, không phải cố ý, lát nữa tôi sẽ nghiêm túc xin lỗi cậu…”
Kết hôn với Tạ Nguy Hàm bốn năm, nếu cậu còn không hiểu mình bị thôi miên thì cậu đúng là đồ ngốc.
Nhưng bây giờ vừa hết thôi miên, cậu cũng không hơi sức đâu mà suy nghĩ tại sao Tạ Nguy Hàm mới quen cậu một ngày lại thôi miên cậu, rõ ràng có thể dùng pheromone đè bẹp cậu mà vẫn để mặc cậu vừa hôn vừa ôm…
Nhớ lại cơ thể vừa giống vừa khác dưới môi ban nãy, cổ họng Thẩm Lục Dương trượt một cái, vành tai nhuốm một màu đỏ ửng, nóng đến bốc khói.
Cậu giãy giụa mấy cái cũng không thoát ra được, ngược lại còn khiến hai cơ thể càng sát lại gần, cọ qua cọ lại.
Bảo mẫu bên ngoài đã bắt đầu hỏi “Tôi vào được không?” rồi, Thẩm Lục Dương cuối cùng cũng giãy ra được một chút, lùi lại một bước——
Vừa nhấc chân lên đã bị ấn vào lòng lần nữa, lực không nặng không nhẹ, vừa đủ.
Đầu ngón tay thon dài men theo đường eo căng cứng đi xuống, đôi môi bị thương của Tạ Nguy Hàm áp lên môi Thẩm Lục Dương, vệt đỏ mỏng trong đáy mắt tan ra rồi lại ngưng tụ, giống như ly đựng rượu vang đỏ sang trọng.
Thẩm Lục Dương bất giác nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, đầu lưỡi tì lên vòm họng trên, quét qua quét lại…
Tạ Nguy Hàm nhếch môi, giọng nói trong trẻo nhuốm vị khàn khàn, rành rành tố cáo Thẩm Lục Dương vừa làm gì.
“Bác sĩ, anh muốn để bà ấy vào sao?”
Thẩm Lục Dương hạ thấp giọng, hoảng loạn nhìn ra cửa, túm áo phông của Tạ Nguy Hàm đến nhăn nhúm: “Không thể vào, tôi bây giờ——” đang đè cậu đây, vào thế nào được.
Tạ Nguy Hàm thỏa mãn thưởng thức sự hoảng sợ của con mồi, tung ra sự cứu rỗi vào lúc thích hợp.
“Nghe anh,” hắn nói, rồi cao giọng, giọng điệu chứa ý cười: “Không cần mang vào đâu, tôi và bác sĩ đang tư vấn.”
Tiếng gõ cửa ngừng bặt.
Thế nhưng Thẩm Lục Dương không thở phào nhẹ nhõm, tư thế của hai người bây giờ nguy hiểm đến mức cậu cảm thấy mình có thể “cướp cò nổ súng” ngay giây sau, Tạ Nguy Hàm còn cười đẹp đến thế, ghé sát qua hôn môi cậu.
“Bác sĩ Thẩm thích tôi không? Tôi và anh ấy rất giống nhau nhỉ. Anh yêu anh ấy, nên thích ngắm nhìn tôi.”
Nhìn khuôn mặt này, dù có dí súng vào đầu Thẩm Lục Dương cậu cũng sẽ không do dự mà nói thích, nói yêu.
Nhiệt độ cơ thể của thiếu niên xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến, tim Thẩm Lục Dương đập càng lúc càng nhanh, cậu nghe thấy mình thừa nhận.
“Thích cậu.”
Mắt Tạ Nguy Hàm lóe lên vệt đỏ nhạt, thoáng qua rồi biến mất, tiếng cười khẽ vui sướng bật ra từ cổ họng.
Hắn cúi đầu, cắn nhẹ lên cổ Thẩm Lục Dương như động vật, giọng điệu vừa ý lại mang theo sự trêu chọc cưng chiều.
“Tham lam quá đấy, bác sĩ.”
Hơi thở nóng hổi phả bên cổ, nửa người Thẩm Lục Dương tê rần như có điện giật, cậu muốn giải thích mình thật sự không phải thằng đểu bắt cá hai tay, nhưng hiện tượng siêu thực này nói ra thật sự quá hoang đường.
Nín nửa ngày, cũng chỉ nặn ra một câu khô khốc: “Tôi không phải.”
Tạ Nguy Hàm ngậm lấy môi cậu, sự quyến rũ và sạch sẽ cùng lúc xuất hiện trên khuôn mặt được Thượng đế ưu ái này, hắn trêu chọc món đồ chơi mới tới tay, chẳng thèm để ý đến chủ nhân trước đây của nó.
Giọng nói dịu dàng xen lẫn ý cười, đôi môi mỏng khẽ mở, gieo ấn tượng đầu tiên cho Thẩm Lục Dương.
“Giống một chú chó đến kỳ đ*ng d*c chạy khắp nơi tìm chủ nhân, thật không ngoan.”