Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 101

Ngoại truyện: Hàm 18 tuổi x Dương 28 tuổi01. Bác sĩ ThẩmTác giả: Không Ô

“Tình hình hiện tại khá phức tạp, tôi và ba nó hy vọng cậu có thể dùng góc độ chuyên môn để phán đoán xem nó có cần can thiệp trị liệu bắt buộc hay không…”

Cái gì? Can thiệp gì cơ? Giọng nói này nghe quen quá.

Thẩm Lục Dương mơ màng chớp chớp mí mắt mỏi nhừ. Cậu cuối cùng cũng nhìn rõ người và cảnh vật xa lạ trước mắt.

Cậu đang ở một nơi được bài trí giống như phòng sách. Na Diệc Trần trông trẻ hơn ngồi đối diện cậu, khóe môi hơi cong, hỏi cậu: “Bác sĩ Thẩm, có vấn đề gì sao?”

Thẩm Lục Dương sững sờ hai giây, nhận ra điều gì đó, đồng tử co rút, cậu bèn véo mạnh mình một cái.

Đau quá! Không phải mơ!

Giây trước cậu còn đang trên giường ôm Tạ Nguy Hàm ngủ, giây sau sao lại… Bác sĩ Thẩm là ai? Tạ Nguy Hàm đâu? Cậu lại xuyên sách nữa à?

Trong đầu vang lên một tiếng “xèo”, âm thanh quen thuộc của hệ thống bị lỗi vang lên.

【Hệ thống đang cưỡng chế can thiệp… Can thiệp thành công! Bíp——】

【Xè—— Dương Dương, tôi là Thống Thống đây!】

Thẩm Lục Dương đã lâu không nghe thấy giọng nói này, vội vàng hỏi trong đầu: Thống Thống, có chuyện gì vậy? Tôi mới ở trong sách được bốn năm, tại sao lại kết thúc——

【Dương Dương đừng sợ, chưa kết thúc đâu! Cậu vẫn đang ở trong thế giới sách, chỉ là dòng thời gian xảy ra chút vấn đề, hiện tại cậu đang ở trong dòng thời gian năm 18 tuổi của Tạ Nguy Hàm】

Thẩm Lục Dương: Bọn tôi mới kết hôn bốn năm, tôi đã chết—— Cái gì?

【Dòng thời gian đã đưa cậu đến nhầm chỗ, trở thành bác sĩ tư vấn tâm lý cho Tạ Nguy Hàm 18 tuổi, chịu trách nhiệm nắm rõ tình trạng sức khỏe tâm lý hiện tại của anh ta, báo cáo lại cho Na Diệc Trần—— Cơ thể hiện tại của cậu là cơ thể của chính cậu, Tạ Nguy Hàm cũng là Tạ Nguy Hàm của cậu, chỉ là anh ta của năm 18 tuổi thôi, cậu không cần cảm thấy bài xích.】

【Dòng thời gian 28 tuổi của cậu hiện đang tạm dừng. Dương Dương, cậu cần ở lại dòng thời gian này một dạo, tôi sẽ cố gắng sửa lỗi rối loạn này nhanh nhất có thể! Cảm ơn đã tin tưởng! Bai~】

Thẩm Lục Dương: Tôi tin tưởng lúc nào… Không đúng, một dạo là bao lâu, thầy Tạ 18 tuổi là sao, nói rõ ràng rồi hẵng đi chứ Thống Thống!

Hệ thống im bặt.

Thẩm Lục Dương: …Alo? Alo?

“Bác sĩ Thẩm?” Na Diệc Trần khẽ nhướng mày, “Nếu cậu cảm thấy có vấn đề gì, có thể nêu ra bất cứ lúc nào.”

Bác sĩ Thẩm không phải là chuyên gia tư vấn tâm lý Alpha có thâm niên nhất trong ngành, nhưng y đã điều tra kỹ lưỡng tư liệu của Thẩm Lục Dương, phát hiện tỷ lệ tái phát của bệnh nhân sau khi kết thúc trị liệu chỗ cậu thấp đến mức khó tin.

Trị liệu cho Alpha là một quá trình lâu dài và liên tục, rất hiếm trường hợp trị liệu một lần mà không tái phát. Y muốn xem thử khi đối mặt với Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương có thể duy trì được tỷ lệ chữa khỏi của mình hay không, giúp tình trạng tâm lý của Tạ Nguy Hàm duy trì ổn định.

Thẩm Lục Dương day day thái dương, đành phải chấp nhận sự thật này.

Cậu hít sâu một hơi, cong khóe môi, nở nụ cười tiêu chuẩn của nhà giáo nhân dân, dựa theo ký ức trong đầu mà nói: “Không có vấn đề gì. Nếu Tạ Nguy Hàm tiện thì có thể sắp xếp thời gian tư vấn bất cứ lúc nào, kế hoạch cụ thể phải đợi sau buổi tư vấn đầu tiên mới có thể vạch ra chi tiết được.”

Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm đã kết hôn bốn năm, cuộc sống hôn nhân hài hòa, hạnh phúc và cũng rất hạnh phúc trong chuyện giường chiếu. Hai người cùng dạy chung khối, mỗi ngày cùng nhau đi làm tan sở, tối đến ôm nhau ngủ, sáng mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy chính là đối phương.

Thời gian thoáng chốc trôi qua.

Thẩm Lục Dương đã không còn là giáo viên thực tập lương tháng hai nghìn tệ nữa. Năm nay sau khi nhận được huy chương giáo viên ưu tú, tối trước khi đi ngủ cậu còn nói đùa với Tạ Nguy Hàm: “Em rất muốn dạy anh hồi nhỏ.”

Không ngờ một câu nói lại thành lời tiên tri.

Cậu vậy mà lại thật sự đến bên cạnh Tạ Nguy Hàm 18 tuổi, và sắp được gặp anh rồi.

Tạ Nguy Hàm bây giờ 18 tuổi. Cậu đã 28 tuổi.

Mặc dù thế giới vẫn là thế giới đó, Tạ Nguy Hàm vừa mới thành niên này sau này chắc chắn sẽ kết hôn với cậu, nhưng Thẩm Lục Dương vẫn cảm thấy mình giống như một ông chú kỳ quặc lớn hơn Tạ Nguy Hàm 10 tuổi, lại còn có ý đồ xấu xa, mưu tính bất chính với người ta…

Na Diệc Trần bảo cậu, Tạ Nguy Hàm có một trận bóng rổ, nửa tiếng nữa mới về đến nhà, bảo cậu nghỉ ngơi một lát. Thẩm Lục Dương vội vàng bày tỏ mình không ngại, được bảo mẫu dẫn đến một phòng tiếp khách để đợi.

Đợi mọi người ra ngoài hết, cậu mới nhanh chóng quay đầu nhìn mình trong gương.

Hệ thống không lừa cậu, đây đúng là cơ thể của cậu.

Bốn năm không để lại dấu vết gì nhiều trên người cậu, ngoài việc giữa hai hàng lông mày đã trưởng thành hơn, khí chất trầm ổn hơn, thì lúc cười lên trông vẫn như một cậu sinh viên vô lo vô nghĩ, chỉ khi không cười, nét mặt mới thoáng vẻ nghiêm túc.

Cậu trong gương đang mặc một bộ vest đặt may tinh xảo đắt tiền, tay trái đeo một chiếc đồng hồ đeo tay giá trị không nhỏ, cả người ăn vận nghiêm cẩn đến từng sợi tóc. Bình thường quen mặc đồ thoải mái, đột nhiên mặc bộ đồ này, Thẩm Lục Dương cảm thấy hơi không tự nhiên, có chút căng cứng.

Cậu tiện tay cởi một chiếc cúc, nới lỏng cà vạt, để lộ bóng xương quai xanh, lúc này mới cảm thấy hít thở thông thuận hơn một chút. Khí chất lạnh lùng toát ra vì cách ăn mặc quá nghiêm túc cũng theo đó mà dịu đi.

Chuyên gia tư vấn tâm lý Alpha không hẳn là bác sĩ tâm lý. Trách nhiệm của cậu là thông qua kiến thức chuyên môn của mình để phán đoán trạng thái tâm lý của bệnh nhân có vấn đề hay không, việc trị liệu tiếp theo đa phần sẽ do Người Quan Sát chuyên biệt của Alpha giải quyết dựa trên phán đoán đó —— cũng chính là trách nhiệm của bác sĩ Phương.

Nhưng cũng có một số Alpha không có Người Quan Sát, họ sẽ chọn cách nhờ chuyên gia tư vấn giúp đỡ, dùng nhiều phương thức khác nhau để can thiệp trị liệu.

Nói cách khác, thái độ và phương thức của chuyên gia tư vấn có thể không hề ôn hòa —— ví dụ như cách ăn mặc của Thẩm Lục Dương không chỉ thiếu thiện cảm, mà ngược lại còn giống như đang làm việc công.

Cậu đang nghĩ xem một giáo viên Vật lý như mình làm thế nào để đảm nhận tốt công việc cao cấp sang chảnh này, để không dạy hư Tạ Nguy Hàm vừa mới thành niên, thì cánh cửa phòng vốn đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng động.

Tay nắm cửa bằng đồng bị ấn xuống, cánh cửa theo đó được đẩy ra.

Đập vào mắt là một bàn tay trắng bệch, thon dài, khớp xương rõ ràng. So với “bàn tay thầy Tạ” mà Thẩm Lục Dương đã nắm vô số lần, bàn tay này vẫn có phần mảnh khảnh, toát lên vẻ thiếu niên. Tiếp đó là đôi chân dài mặc quần bóng rổ màu trắng thong dong bước vào. Chàng trai 18 tuổi, giày thể thao trắng và tất ống cao màu trắng, làn da lấm tấm mồ hôi, sức sống thanh xuân gần như ập thẳng vào mặt.

Ánh mắt Thẩm Lục Dương như bị trúng bùa, từ từ dời lên, dường như biến thành một đôi tay, bao phủ lấy cơ thể non nớt của người yêu.

Xương cổ tay nổi lên một đường cong tuyệt đẹp, cơ bắp cánh tay hơi căng lên sau khi vận động. Làn da trắng lạnh lướt qua vài giọt mồ hôi, những đường cơ bắp ẩn chứa sức mạnh giống như viên kẹo hấp dẫn, bọc lấy lớp độc dược trí mạng nhưng lại mê hoặc lòng người, khiến người ta khô cả cổ họng.

Alpha cấp S vừa mới thành niên đã cao hơn Thẩm Lục Dương. Bờ vai dưới lớp áo bóng rổ rộng mà không quá phô trương, đường cong xương quai xanh cũng toát lên vẻ tinh xảo, dáng vẻ thong dong đứng ở cửa. Vóc dáng cao ráo chân dài hệt như một học sinh bước ra từ trong phim.

Tầm mắt nóng rực cuối cùng cũng chạm phải gương mặt non nớt kia, hơi thở Thẩm Lục Dương chợt nghẹn lại.

Gương mặt Tạ Nguy Hàm không thay đổi gì nhiều. Ngũ quan diễm lệ hoàn hảo, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp đến mức như đâm thẳng vào tim Thẩm Lục Dương, đôi môi mỏng hơi cong màu đỏ sậm… So với người đàn ông trưởng thành quyến rũ trong ký ức, tất cả đều quen thuộc đến vậy.

Nhưng khí chất lại một trời một vực.

Ánh mắt tao nhã ôn hòa bị thay thế bằng sự dò xét đầy ý tứ. Vẻ mặt là sự đánh giá không hề che giấu, mặc dù được kiểm soát trong phạm vi lịch sự, nhưng vẫn khác với Tạ Nguy Hàm trong ký ức, người có thể che giấu cảm xúc của mình rất tốt.

Tạ Nguy Hàm này chính là thiếu niên hỉ nộ vô thường, làm việc toàn dựa vào sở thích mà Na Diệc Trần đã dùng làm ví dụ.

Thẩm Lục Dương đã tưởng tượng ra một Tạ Nguy Hàm như vậy, thậm chí cậu còn bắt Tạ Nguy Hàm (trưởng thành) mặc đồng phục học sinh… Nhưng khi thật sự tận mắt nhìn thấy, cậu vẫn nhìn đến sững người.

Nếu Tạ Nguy Hàm trước mặt có ký ức của sau này, cậu chắc chắn sẽ xông lên ôm người ta cọ cọ, vừa cọ vừa cắn môi anh nói: “Tại sao em không gặp anh sớm hơn”…

“Bác sĩ Thẩm?”

Thẩm Lục Dương vẫn chưa hoàn hồn. Lòng cậu đầy tiếc nuối, ánh mắt chìm đắm, khóe miệng cong cong, mê mẩn nhìn đối phương. Cậu vô thức đáp lại bằng giọng điệu thân mật: “Ừm? Sao thế?”

Tạ Nguy Hàm bắt gặp ánh mắt của cậu, nhận ra cảm xúc trong giọng điệu đó, vẻ mặt hắn* hơi thu lại, một cảm giác khác thường lóe lên trong đáy lòng.

*Thầy Tạ thành thiếu niên gòi nên thay đổi danh xưng khi kể ở đây xíu nha

Hắn rất nhanh đã mỉm cười, vẻ mặt chỉ còn lại sự dịu dàng của một thiếu niên.

Hắn phối hợp ngồi xuống đối diện Thẩm Lục Dương, hai tay đặt lên bàn, giọng nói hơi trầm, mang theo chút khàn khàn sau khi vận động: “Xin lỗi, đã đợi lâu chưa?”

Giọng nói hay đến mức không thua gì giọng điệu trưởng thành sau này, ánh mắt cũng chăm chú nhìn Thẩm Lục Dương.

Thẩm Lục Dương nghe mà vành tai hơi nóng lên. Cậu lúc này mới nhận ra, người trước mắt không quen biết cậu, mặc dù cậu và Tạ Nguy Hàm của sau này đã thân thuộc đến mức chung chăn chung gối, sở hữu sổ đỏ nhỏ rồi.

Cậu kiềm chế dùng nắm tay che miệng, ho khẽ một tiếng, cố gắng cười sao cho không giống b**n th**, mím môi, ôn hòa nói: “Không lâu lắm. Chào cậu, tôi tên Thẩm Lục Dương, là bác sĩ tư vấn tâm lý của cậu trong thời gian tới, hợp tác vui vẻ.”

Tạ Nguy Hàm 18 tuổi cũng rất lịch sự. Cái khí chất khiến người khác cảm thấy thoải mái khi ở bên không biết được hình thành như thế nào, nó làm Thẩm Lục Dương 28 tuổi cảm thấy như tắm gió xuân, bất giác thả lỏng, nảy sinh cảm giác ỷ lại, khao khát được ôm ấp trong dòng thời gian xa lạ này.

Kết hôn bốn năm, bất kể lúc nào, Thẩm Lục Dương đều có thể phân biệt rõ ràng mùi hương độc nhất trên người Tạ Nguy Hàm. Dù Tạ Nguy Hàm có tỏa ra tin tức tố hay không, cậu đều có thể ngửi thấy mùi rượu vang đỏ thoang thoảng.

Vì vậy, khi đối mặt với Tạ Nguy Hàm bây giờ, cậu hoàn toàn không thể duy trì đủ sự cảnh giác, bởi vì hơi thở của hai người giống hệt nhau. Đây chính là người yêu của cậu.

Tạ Nguy Hàm hơi rướn người về phía trước, đây là dấu hiệu của sự hứng thú, nhưng hắn che giấu rất giỏi. Đáy mắt trong trẻo nhưng không hề đơn thuần lóe lên một tia thích thú. Cất lời, giọng nói lại trầm ổn, bình tĩnh cười hỏi.

“Bác sĩ Thẩm, anh nghĩ tôi bị bệnh à?”

Sự dịu dàng và nét quen thuộc trong giọng điệu ấy khiến lòng Thẩm Lục Dương chua xót.

Thẩm Lục Dương bị hỏi đến đau lòng, cậu muốn nói “Tất nhiên là không!”. Nhưng cậu hiện là một bác sĩ tư vấn tâm lý chuyên nghiệp, để sau này có thể danh chính ngôn thuận gặp Tạ Nguy Hàm, cậu không thể phá vỡ hình tượng một cách lố bịch được.

Nhìn gương mặt quen thuộc vô song trước mắt, Thẩm Lục Dương ổn định lại tinh thần, kiềm chế thu hồi ánh mắt, nghiêm túc nói bừa: “Tôi cần tiếp xúc với cậu một thời gian mới có thể đưa ra phán đoán, ít nhất là một chu kỳ.”

Tạ Nguy Hàm 18 tuổi thật sự quá non, mặc áo bóng rổ ngồi đối diện, khóe môi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng trong trẻo, giống như học sinh ưu tú trong lớp, đang báo cáo tình hình của lớp cho cậu.

Vừa dịu dàng, vừa ngây ngô, vừa quyến rũ—— Dừng! Thẩm Lục Dương. Đừng làm một kẻ b**n th**. Anh ấy mới 18 tuổi, anh ấy vẫn còn là một đứa trẻ.

Cậu ngượng ngùng ho một tiếng, sờ sờ vành tai đang nóng bừng, không mấy thành thạo nói: “Theo kế hoạch, chu kỳ tư vấn đầu tiên là một tuần. Ý của tôi và ba cậu là sẽ sắp xếp theo thời gian của cậu, tôi sẽ toàn lực phối hợp.”

Chi phí cho một lần tư vấn lên đến năm con số. Thẩm Lục Dương vừa kiểm tra thẻ ngân hàng của mình, phát hiện thân phận hiện tại của cậu cũng rất có tiền. Điều này có nghĩa là cậu không cần lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền, có thể chuyên tâm làm bác sĩ tư vấn tâm lý cho Tạ Nguy Hàm.

Tạ Nguy Hàm từ nhỏ đến lớn đã trải qua vô số buổi tư vấn đáng ghét như thế này. Nhìn đôi mắt cún con đầy mong đợi của bác sĩ Thẩm, hắn ung dung uống một ngụm nước.

Nhất cử nhất động không hề có chút khó chịu nào, mày mắt hắn giãn ra, nụ cười toát lên hơi thở thanh xuân khiến yết hầu Thẩm Lục Dương khẽ trượt một cách không rõ ràng.

“Tôi gần đây không dư dả thời gian lắm, bác sĩ Thẩm khi nào có thời gian?”

Giọng điệu tự nhiên, thần thái thả lỏng, cả câu hoàn toàn không nghe ra bất kỳ vấn đề gì.

Thẩm Lục Dương lật sổ ghi nhớ, không chút phòng bị mà khai báo: “Một tuần tới đa phần ban ngày tôi đều rảnh, nhưng cậu ban ngày phải đi học, tôi có thể sắp xếp thời gian trước 9 giờ tối.”

Tạ Nguy Hàm 18 tuổi, năm nay là sinh viên năm nhất. Là con trai duy nhất của Tạ Tùng, chương trình học của hắn rất nặng, các mối quan hệ xã giao cũng nhiều đến mức khiến người ta líu lưỡi. Yêu cầu đầu tiên Na Diệc Trần đưa ra khi tìm Thẩm Lục Dương chính là cậu phải tuân theo lịch trình của Tạ Nguy Hàm.

Tạ Nguy Hàm đăm chiêu suy nghĩ, một lát sau mới nói: “Từ 7 giờ đến 9 giờ tối, được không, bác sĩ Thẩm?”

Thẩm Lục Dương gật đầu, khẽ nhíu mày một cách không rõ rệt.

Sao lại chỉ có hai tiếng? Cậu không biết phải ở lại dòng thời gian này bao lâu, một ngày chỉ có thể nhìn Tạ Nguy Hàm hai tiếng, còn không được sờ, không được hôn. Đâu có ai tra tấn người như vậy!

Hệ thống chi bằng làm sập dòng thời gian về năm cậu mới ra đời luôn đi, cậu cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chớp mắt là có thể ‘cày’ xong bug, mở mắt ra còn có thể ôm Tạ Nguy Hàm chờ nụ hôn chào buổi sáng.

“Nếu thời gian không đủ, bác sĩ Thẩm có thể đến nhà tôi không?” Khóe miệng Tạ Nguy Hàm hơi nhếch lên, chiếc áo bóng rổ màu trắng làm tôn lên khí chất sạch sẽ, không chút tâm cơ của cả con người hắn.

Thẩm Lục Dương nhìn con người căng tràn sức sống thanh xuân trước mặt, đè nén h*m m**n cắn môi xuống, chính thức đồng ý: “Được, buổi tư vấn đầu tiên là ngày mai, tôi có thể đến trước 6 giờ.”

Tạ Nguy Hàm lơ đãng nghiêng đầu, cười một nụ cười vô hại: “Rất mong chờ được trị liệu tư vấn cùng ngài.”

Thẩm Lục Dương vừa định nói cảm ơn.

Tạ Nguy Hàm lơ đãng giơ tay trái lên, đầu ngón trỏ tái nhợt gõ nhẹ lên thái dương, một tia đỏ sậm lóe lên nơi đáy mắt, hắn nhếch môi cười đầy ẩn ý: “Nhưng tôi còn mong chờ được biết hơn… Bác sĩ Thẩm, anh đang nhìn xuyên qua tôi… để thấy ai vậy?”

Bình Luận (0)
Comment