Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 100

100.Tác giả: Không Ô

Chủ đề cứ thế thay đổi mấy bận, mấy người trò chuyện vô cùng rôm rả.

Chuông tan học vang lên, Thẩm Lục Dương mới nhận ra một tiết học đã trôi qua. Cậu nhìn ra cửa.

Thấy Tạ Nguy Hàm đẩy cửa bước vào, cậu lập tức hỏi: “Thế nào rồi anh? Bọn nhóc làm bài kiểm tra cũng ổn chứ? Đề lần này đều là dạng bài đã giảng, trừ câu luận cuối cùng ra thì khá đơn giản, chúng nó nghe giảng tốt lắm mà…”

Ánh mắt cậu vô cùng tự tin, chan chứa niềm tự hào và tin tưởng vào học trò của mình.

Tám học sinh chưa làm xong bài đi theo Tạ Nguy Hàm vào, nghe vậy thì suýt nữa quỳ rạp xuống trước Thẩm Lục Dương, nỗi áy náy trong lòng tăng lên theo cấp số nhân.

Tạ Nguy Hàm bật cười, anh đi đến bên cạnh Thẩm Lục Dương ngồi xuống, lấy mấy viên kẹo đặt lên bàn rồi đẩy cho cậu: “Chiêm Tĩnh Diệu mấy đứa đưa cho em, kẹo quan tâm người ốm.”

Thẩm Lục Dương càng thấy ấm lòng. Có được học trò như vậy, giáo viên còn mong gì hơn.

Cậu bóc một viên kẹo cho vào miệng, nhìn về phía nhóm tám người, cười hỏi: “Sao thế, có câu nào không biết làm à?”

Tám người thực sự thà bị Thẩm Lục Dương mắng xối xả một trận còn hơn, chứ không muốn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của cậu lúc này. Họ nắm chặt vạt quần, ấp úng không nói nên lời.

Thẩm Lục Dương cũng đoán không ra, quay đầu hỏi Tạ Nguy Hàm: “Sao vậy anh? Đến văn phòng đứng tấn à? Diễn kịch câm à?”

Tạ Nguy Hàm ngẩng đầu, ra hiệu cho “bạn câm” đứng ngoài cùng bên trái nói.

Cậu nam sinh không dám chần chừ nữa, đành nói thật: “Thầy ơi… bài kiểm tra Lý của bọn em chưa làm xong ạ.”

Thẩm Lục Dương sững sờ: “Chưa làm xong? Có câu không biết làm à? Câu nào?”

Mặt cậu học sinh nam đỏ bừng, mắt không dám nhìn thẳng cậu, giọng càng lúc càng lí nhí: “Em… làm được một nửa thì ngủ gật, nửa bài sau chưa làm ạ.”

Tạ Nguy Hàm ra hiệu cho người thứ hai tiếp tục nói.

Bạn nữ thứ hai cúi đầu gần như chạm ngực, cắn môi nói: “Em xin lỗi thầy Thẩm, em với bạn cùng bàn mải truyền giấy nhắn nên chưa làm xong ạ…”

Tám người, tám lý do. Tóm lại, tất cả đều chỉ làm được một nửa hoặc thậm chí chưa đến một nửa, ôm tâm lý may mắn nghĩ rằng thầy Thẩm sẽ không kiểm tra bài vào thứ Bảy.

Thẩm Lục Dương im lặng một lát, rồi gật đầu: “Ừ, thầy biết rồi.”

Cả đám càng thấy áy náy hơn.

“Thầy Tạ yêu cầu các em thế nào?” Thẩm Lục Dương lấy một viên kẹo, đưa cho cậu nam sinh đã nói đầu tiên, “Vừa rồi là tiết của thầy ấy, các em phải nghe lời thầy ấy.”

Cậu học sinh ngượng ngùng không dám nhận kẹo, cẩn thận liếc Tạ Nguy Hàm đang lật xem vở bài tập, lí nhí nói: “Thầy Tạ bảo bọn em mỗi sáng mang bài tập Lý và Toán đến văn phòng để thầy kiểm tra… Còn rút ngẫu nhiên bốn bạn khác cùng đến kiểm tra. Nếu chưa làm xong… thầy Tạ sẽ đứng giám sát bọn em làm cho xong ạ.”

Thẩm Lục Dương liếc nhìn Tạ Nguy Hàm. Cậu muốn hỏi làm vậy có tốn thời gian của anh quá không, dù sao Tạ Nguy Hàm không chỉ dạy mỗi lớp 21, không được rảnh rỗi như cậu.

Nhưng cậu vừa hé miệng liền ngậm lại. Cậu đã hiểu dụng ý của Tạ Nguy Hàm——

Phải để đám trẻ tính còn chưa định hình này nhớ đời. Không đau một lần, tám phần mười là lần sau chúng sẽ tái phạm.

Hơn nữa, việc tám đứa này ngày nào cũng phải đến trình diện cũng là một lời cảnh tỉnh cho bốn suất ngẫu nhiên kia.

“Vậy cứ thế nhé,” Thẩm Lục Dương cười với đám học trò, trêu chọc, “Thầy còn vừa khoe với thầy Tạ xong. Tám đứa lận, lớp mình có bao nhiêu người chứ, ào một phát đã kéo đến một phần năm. Cũng may là thầy đây da mặt dày, không sợ mất mặt.”

“Thầy ơi bọn em biết lỗi rồi ạ…”

“Em xin lỗi thầy.”

“Xin lỗi thầy ạ.”

Thẩm Lục Dương xua tay: “Được rồi, về hết đi. Mai là Chủ Nhật không tính, bắt đầu từ thứ Hai sẽ kiểm tra bài tập.”

Mấy học trò ủ rũ chán nản quay người.

“À đúng rồi,” Thẩm Lục Dương thấy cái vẻ áy náy đến mức giây sau có thể khóc òa lên của chúng, vội thêm một câu, “Giờ kiểm tra Toán hàng tuần không được phép lôi bài Lý ra làm bù đâu đấy. Một mình thầy đau lòng là đủ rồi, đừng làm tổn thương thầy Tạ của các em nữa.”

“…Biết rồi ạ.”

Một màn đối thoại, hiệu quả rõ rệt.

Thẩm Lục Dương nhìn theo đám mầm non rời đi, đợi đến khi cửa đóng lại, cậu mới quay đầu sáp lại gần Tạ Nguy Hàm.

Vẻ mặt cậu hơi ủ rũ, nhỏ giọng nói: “Sao lại có tận tám đứa chứ, lần trước em giảng chúng nó đều bảo hiểu rồi. Là không hiểu vờ hiểu, hay là không muốn làm bài Lý? Không thể nào, bọn nó đều quý em lắm mà…”

Dự đoán của Tạ Nguy Hàm đã hoàn toàn chính xác. Thầy Thẩm sau khi cười với học trò xong liền quay sang hoài nghi nhân sinh.

Thẩm Lục Dương vô thức nắm lấy tay anh, vừa bóp bóp nắn nắn vừa nhíu mày phân tích: “Tại sao nhỉ… Hôm nay buồn ngủ quá? Hay là em dạy sai chỗ nào rồi?”

“Không phải,” Tạ Nguy Hàm chỉ thẳng ra mấu chốt, “Là em đối tốt với chúng quá.”

Anh nắm ngược lại tay Thẩm Lục Dương, xoa nhẹ an ủi: “Một vài học sinh cần phải được dạy dỗ, hiền lành quá sẽ khiến chúng nó được đằng chân lân đằng đầu.”

Thẩm Lục Dương dứt khoát gục mặt lên tay anh, cằm cọ cọ: “Haiz, em chỉ không muốn chúng nó áp lực quá thôi. Bài tập bình thường đã nhiều, thúc giục gắt gao thì mệt lắm. Anh xem, đứa nào đứa nấy ngày thường cũng buồn ngủ rũ rượi, em còn sợ chúng nó ngủ gật lúc lên cầu thang rồi ngã lăn xuống nữa.”

“Em có thể dạy chúng những phương pháp hiệu quả hơn,” Tạ Nguy Hàm xoa tóc cậu, nói trúng tim đen, “Nhưng tiền đề là chúng phải chủ động sử dụng những phương pháp đó.”

Thẩm Lục Dương đăm chiêu suy nghĩ. Một lúc sau. Cậu đã hiểu ra.

Quá hiền lành, không nỡ phạt nặng. Cậu có dạy cho học sinh một trăm cách giải đề thì chúng cũng chưa chắc đã chuyên tâm ghi nhớ. Thà rằng dạy một cách, rồi khiến chúng không chỉ học được, mà còn phải ngoan ngoãn củng cố, thực hành.

Chứ không phải nghe xong, rồi ỷ lại vào mấy lý do như: “Dù sao tan học thầy Thẩm cũng sẽ ở lại tăng ca giảng cho mình vào buổi tự học tối”, “Sai thì sai thôi chứ thầy Thẩm có mắng mình đâu”, “Một lần không làm bài tập thầy Thẩm không giận đâu mà”, rồi quay đầu vứt luôn việc chính sang một bên.

“Là lỗi của em…” Thẩm Lục Dương lặp lại, nhưng gương mặt đã khôi phục lại ý chí chiến đấu, “Lần sau thầy Thẩm sẽ nổi giận thật đấy. Mà thầy Thẩm lúc nổi giận là biết mắng người đó, vô cùng hung dữ.”

Tay Tạ Nguy Hàm véo má cậu, thuận thế hỏi: “Chiều nay về nhà không, Dương Dương?”

Thẩm Lục Dương ngẩn ra, cọ cọ lòng bàn tay anh, hỏi: “Về nhà? Xin nghỉ ạ?”

Chiều thứ Bảy hai người họ không có tiết, tối cũng không cần ở lại giải đáp thắc mắc, các giáo viên khác thường nhân cơ hội này xin nghỉ nửa ngày.

Tạ Nguy Hàm gật đầu: “Trưa nay muốn ăn gì? Tôi về nhà làm.”

Thẩm Lục Dương vốn còn định kiên trì thêm chút nữa, nhưng Tạ Nguy Hàm vừa đề nghị, ý chí của cậu lập tức sụp đổ.

“Em muốn ăn mỳ nước trong, là món lần trước anh làm, chỉ bỏ mỗi rau cải vào mà đã ngon xuất sắc ấy.”

Tạ Nguy Hàm xoa gáy cậu qua lớp cổ áo len, hệt như đang nựng một chú cún, ánh mắt càng thêm dịu dàng, sự cưng chiều gần như sắp tràn ra ngoài: “Ừ, làm mỳ. Còn gì nữa không?”

Thẩm Lục Dương bị nắn đến thoải mái, lim dim mắt nói: “Còn muốn ngủ một giấc thật ngon. Em buồn ngủ quá, người cũng mỏi nhừ hết rồi.”

“Về nhà ngủ một lát trước nhé?”

“Em đợi anh dạy xong rồi mình cùng về. Em không muốn lái xe, buồn ngủ.”

“Ừm.”

Thứ Bảy nằm liệt cả ngày, sáng Chủ Nhật ngủ nướng, chiều đi liên hoan.

Khi Thẩm Lục Dương tìm đến quán lẩu kia, các học trò đều đã đến đủ. Chiêm Tĩnh Diệu mấy đứa đang la hét ỏm tỏi gọi món, thấy cậu và Tạ Nguy Hàm liền đứng dậy vẫy tay lia lịa.

“Bên này thầy Thẩm! Thầy Tạ! Bên này ạ!”

“Thấy rồi thấy rồi!” Thẩm Lục Dương cũng vẫy tay, cười nói: “Nói nhỏ chút nào.”

Quán lẩu này khá đắt, mười mấy học sinh này ăn một bữa thế nào cũng phải tốn cả ngàn tệ.

Hôm qua trong nhóm chat của giáo viên đã có kết quả xếp hạng tiết mục, lớp họ về nhì, còn được tặng một cái cúp lớn, chủ nhiệm lớp đã phát tiền thưởng.

Cô Tông khá vui, liền đổi địa điểm liên hoan đến đây ngay trong đêm.

Thẩm Lục Dương đi đến cái bàn lớn của bọn họ, hỏi: “Cô Tông đâu?”

Hướng Lỗi: “Cô Tông hôm nay có việc bận không đến, cô đưa tiền cho Thân Vũ rồi ạ, bảo bọn em cứ ăn thoải mái.”

Ba chữ “ăn thoải mái” vô cùng có sức hút, đám mầm non lại được dịp hò reo ầm ĩ.

Thẩm Lục Dương cảm thấy có lẽ bọn họ hơi ồn ào, ảnh hưởng đến xung quanh, đang định nhắc nhở một chút.

Tạ Nguy Hàm nhìn về phía nhân viên phục vụ: “Phòng riêng lớn nhất có thể ngồi được bao nhiêu người?”

Nhân viên phục vụ nhiệt tình đáp: “Chào anh, phòng riêng lớn nhất của quán ở trên lầu hai, có ba nồi lẩu, chứa được tối đa mười lăm người. Nếu đông hơn vẫn có thể kê thêm ghế ạ.”

Đinh Nhất Phàm vô thức hỏi một câu: “Có tính thêm tiền không?”

Nhân viên phục vụ quay sang nhìn cậu ta, tiếp tục nhiệt tình: “Chào bạn, giá gốc là 168 tệ, hiện tại nếu làm thẻ thành viên sẽ có ưu đãi, tính ra là 128 tệ. Phí này không bao gồm trong set ăn, nhưng sẽ được tặng một giỏ trái cây lớn và một phần quà vặt các loại hạt, ngoài ra còn có đồ uống miễn phí là nước mơ chua không giới hạn ạ.”

“Vãi, cái phòng thôi mà 128 tệ?” Hướng Lỗi kinh ngạc.

“Còn không tính trong set ăn?” Chiêm Tĩnh Diệu cũng kinh ngạc y hệt.

“Vâng ạ, nhưng phòng được trang bị dàn KTV, quý khách có thể vừa ăn vừa hát. Bên trong còn có sofa, bàn trà, không gian tuyệt đối đủ cho mọi người. Mọi người đi liên hoan đúng không ạ? Cùng nhau ăn uống, cũng không cần phải đi tìm quán KTV khác, thời tiết bên ngoài lạnh thế này…”

“Ừm, được rồi,” Thẩm Lục Dương ngắt lời nhân viên, “Còn phòng riêng nào nhỏ hơn không, loại cho hai người ấy.”

Tạ Nguy Hàm trực tiếp đưa thẻ của mình qua.

Nhân viên phục vụ tươi cười nhận thẻ: “Có ạ, phòng riêng nhỏ giá 88 tệ, có thể ngồi từ hai đến bốn người, anh và vị này ngồi thì thoải mái ạ. Tiện nghi cũng giống như phòng lớn.”

Thẩm Lục Dương lập tức hiểu ý của Tạ Nguy Hàm, cậu nói với Lê Thân Vũ: “Các em lên trước đi, gọi món không cần giữ kẽ, tiền thừa thầy và thầy Tạ sẽ trả. Ngoại trừ không được uống rượu, muốn gọi gì cũng được.”

“Thầy Thẩm ngầu quá!”

“Em muốn gọi món đắt nhất!”

“Cán sự Chiêm đúng là không biết xấu hổ! Em cũng muốn!”

“Gọi đi,” Thẩm Lục Dương gọi nhân viên phục vụ lại, “Các món đặc trưng của quán đều mang lên phòng lớn hai phần, nếu không đủ thì cứ thêm cho bọn họ, tiền cứ trừ vào thẻ là được.”

“Vâng ạ, mời anh đi lối này.”

Lúc lên lầu, Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm căn dặn.

Thẩm Lục Dương: “Tuyệt đối không được uống rượu, một ngụm cũng không, nhớ chưa.”

Tạ Nguy Hàm: “Ngày mai thi, hôm nay sáu giờ tối phải về nhà, nghỉ ngơi cho tốt.”

Cả đám vui phát điên, “gọi thoải mái” và “thêm bất cứ lúc nào” đúng là một bất ngờ quá lớn, nhao nhao đáp: “Yên tâm đi thầy, bọn em đảm bảo không vi phạm!”

Phòng riêng lớn ở trong cùng, Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm vào phòng nhỏ bên cạnh, đóng cửa lại vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét bên kia vọng sang.

“Điên rồi,” Thẩm Lục Dương cởi áo khoác, “Bị kìm nén lâu quá rồi, một bầy chim non cuối cùng cũng được thả khỏi lồng, ríu ra ríu rít.”

Tạ Nguy Hàm ngồi đối diện cậu, chiếc áo len màu nâu nhạt làm tôn lên làn da trắng lạnh, trông dịu dàng hơn rất nhiều, thần sắc cũng ôn hòa: “Lát nữa qua xem nhé?”

Thẩm Lục Dương liếc nhìn nhân viên phục vụ vừa đẩy cửa bước vào, quay đầu lại cười: “Ăn xong rồi xem. Có chúng ta ở đó bọn nó cũng chơi không thoải mái, lúc cần thì kiểu gì Chiêm Tĩnh Diệu mấy đứa cũng qua gọi mình thôi.”

Đám học trò phòng bên đang quậy tưng bừng, ăn lẩu kiểu gì mọi người cũng chọc đũa vào, Tạ Nguy Hàm sẽ không quen kiểu đó. Chi bằng hai người họ cứ ăn no trước, sau đó xem tình hình rồi qua sau.

Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên rồi rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Thẩm Lục Dương chủ động nhúng rau. Tiếng ồn ào lộn xộn từ phòng bên vẫn không ngớt.

“Không cần giữ cổ họng nữa hay sao ấy. Tuổi trẻ tốt thật, chạy nhảy lung tung mà không biết mệt.”

Tạ Nguy Hàm rót nước trái cây xong, đẩy sang phía cậu: “24 tuổi đã tính là không còn trẻ nữa à?”

“Không còn quậy như hồi 17, 18 tuổi,” Thẩm Lục Dương cười với anh, nhắc đến quá khứ có chút kích động nhỏ khó kìm nén, đây là một Thẩm Lục Dương mà Tạ Nguy Hàm chưa từng biết.

“Thời cấp ba em đang trong kỳ nổi loạn, cũng không có bố mẹ, nên chỉ nổi loạn với thầy cô bạn bè thôi. Mỗi ngày đều trốn học đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, tường rào của trường chắc bị em sờ mòn hết rồi. Thầy cô tìm nói chuyện cũng không đi, lên lớp thì ngủ gật, điểm kỷ luật của lớp bị trừ khiến chủ nhiệm lớp cứ thấy em là đánh.”

Tạ Nguy Hàm rất hứng thú với thời niên thiếu của cậu. Anh một tay chống cằm, nhìn cậu hỏi: “Cãi nhau với giáo viên à?”

Thẩm Lục Dương có chút bồi hồi, thời gian trôi qua nhanh thật, cậu không chỉ tốt nghiệp đại học, mà còn làm giáo viên được gần một học kỳ rồi. Quá khứ nổi loạn dường như đã lùi về rất xa.

Cậu uống một ngụm nước trái cây, l**m môi nói: “Không cãi nhau, em không phải loại đó. Em thuộc kiểu thành khẩn nhận lỗi, nhưng kiên quyết không sửa đổi. Thường xuyên phải đứng ngoài hành lang cả ngày, gặp hiệu trưởng, giám thị còn phải hô to ‘Chào thầy ạ!’, mất mặt đến mức giáo viên toàn trường đều biết em. Thầy chủ nhiệm thấy mất mặt quá, sau này bắt em vào lớp đứng.”

Tạ Nguy Hàm gật đầu, tán thưởng: “Thế là được nghe giảng rồi.”

Thẩm Lục Dương gõ gõ ly thủy tinh, nhìn anh phân tích: “Hai chúng ta mà gặp nhau sớm mười năm, có khi lại đánh nhau ấy chứ.”

Tạ Nguy Hàm bật cười: “Tại sao?”

“Bởi vì anh đẹp trai, quá đẹp trai luôn, em chưa từng thấy ai đẹp như anh,” Thẩm Lục Dương gắp miếng rau đã chín bỏ vào bát anh. “Hồi đó em cực kỳ nổi loạn bất kham, mà anh khi đó… còn bất kham hơn cả em. Em sẽ bám riết lấy anh đòi làm bạn, anh mà không thích em thì chắc chắn sẽ tìm cách đuổi em đi. Em tính bướng, không muốn đi, anh đuổi thì em nhất định sẽ cáu. Động tay động chân thì chưa chắc, nhưng cãi nhau thì chắc chắn có.”

“Khả năng chịu đòn của em tốt hơn bác sĩ Phương nhiều, hơn nữa em cũng không có bố mẹ, anh dọa không nổi em đâu.”

Ý cười trong mắt Tạ Nguy Hàm càng sâu, anh nhìn cậu đầy ẩn ý: “Sẽ không đâu.”

Thẩm Lục Dương vớt mấy miếng thịt ra: “Hửm?”

“Sẽ không không thích em,” Tạ Nguy Hàm mày mắt giãn ra, “Bất kể là khi nào.”

Tay cầm thìa của Thẩm Lục Dương khựng lại, lồng ngực nóng lên. Cậu giả vờ tự nhiên vớt đồ ăn tiếp: “Em cũng vậy. Cho dù là hồi nhỏ, hay bất cứ lúc nào khác, em chắc chắn cũng sẽ thích anh, sau đó sẽ theo đuổi anh trước.”

Thích một người thật quá kỳ diệu. Đôi khi chỉ là một khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, dù chưa hề hiểu rõ người đối diện, cậu đã có thể chắc chắn rằng, cậu thích người đó.

Tạ Nguy Hàm ăn một miếng rau Thẩm Lục Dương gắp cho, lơ đãng hỏi: “Thế giới của em như thế nào?”

Thẩm Lục Dương nghĩ một lát: “Cũng gần giống nơi này, nhưng không có nhiều loại giới tính như vậy, chỉ có đàn ông và phụ nữ, cũng không có pheromone.”

“Em thích nơi đó lắm à?”

“Cũng không hẳn là thích, không có cảm giác gì đặc biệt. Em trước đây đối với cái gì cũng không có cảm xúc.” Thẩm Lục Dương ngước mắt, đối diện thẳng với đôi mắt xinh đẹp của Tạ Nguy Hàm, ánh đèn vụn vỡ bị con ngươi đen láy bắt trọn, rơi vào trời sao.

Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt này, cậu đều có một cảm giác thuộc về, một cảm giác thuộc về vừa kỳ diệu vừa an định.

“Nhưng em thích nơi này,” Thẩm Lục Dương gõ gõ mặt bàn, vừa ăn vừa nói, “Nơi này mới có nhà của em. Nhà ở đâu, em ở đó.”

Tạ Nguy Hàm không thể đồng cảm sâu sắc với những cảm xúc tinh tế này, nhưng anh có thể thử lý giải lời của Thẩm Lục Dương.

Ví dụ, ý của câu này là —— vì có anh ở đây, nên Thẩm Lục Dương thích nơi này.

“Em đối với ai cũng vô tư, nhưng với anh thì khác,” Thẩm Lục Dương cúi đầu ăn thịt, ánh mắt lơ đãng nhìn vào hư không, cười nói: “Anh không giống vậy, anh không giống bất kỳ ai hết.”

Tạ Nguy Hàm không chớp mắt nhìn cậu, trầm giọng hỏi: “Khác ở chỗ nào?”

Thẩm Lục Dương ngẩng đầu, đâm thẳng vào đôi mắt ngập tràn hình bóng cậu, như rơi vào làn nước biển ấm áp, được dịu dàng nâng đỡ.

Cậu hơi khựng lại, rồi mới thì thầm: “Ai đối với em cũng không quan trọng. Em có thể không chút lưu luyến rời khỏi thế giới kia đến đây, không vướng bận… Nhưng bây giờ em không thể đi được nữa. Em không thể rời xa anh.”

Giống như một hạt giống mãi phiêu bạt trong gió. Cậu yêu mặt trời, yêu núi sông, yêu sông ngòi. Cậu yêu mọi thứ, nhưng lại chẳng có gì cả.

Nhưng cậu đã gặp được một khu rừng mưa.

Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy khu rừng mưa, cậu đã bị sự quyến rũ và bí ẩn của đối phương thu hút sâu sắc, không thể dời mắt đi được nữa.

Cậu đâm đầu lao thẳng vào.

Khu rừng mưa nói với cậu, cậu có thể sinh trưởng ở bất cứ đâu trong rừng, thậm chí có thể nhận được đóa hồng đẹp nhất và con thú quý giá nhất nơi đây, chỉ cần cậu ở lại.

Đối phương dịu dàng thủ thỉ bên tai cậu ——

Khu rừng mưa này là của tôi, cũng là của em. Nếu em rời đi, mọi thứ nơi đây sẽ theo em mà biến mất, tan biến trong mưa gió, không còn tồn tại.

Giây phút này, cậu lần đầu tiên được cần đến, được xem trọng, được yêu sâu đậm… Cậu không muốn rời đi nữa.

Cậu vẫn thích mặt trời, thích núi sông, thích sông ngòi. Cậu thích mọi thứ, nhưng cậu chỉ yêu sâu đậm khu rừng mưa này.

Nơi đây là người cậu yêu nhất, là nhà của cậu.

Tạ Nguy Hàm tỉ mỉ xoa chiếc nhẫn ở ngón áp út, như đã từng làm rất nhiều lần, yên lặng lặp lại: “Là tôi không thể rời xa em, Dương Dương.”

Hạt giống vốn là tự do. Rừng mưa dù có rộng lớn đến đâu, cũng chỉ có thể đứng yên một chỗ.

Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy hạt giống nhỏ bé kia, anh đã quyết định giữ cậu lại.

Anh tìm tất cả những thứ trong rừng mưa có thể hấp dẫn đối phương ở lại, và dịu dàng nói với cậu rằng, nếu rời xa anh, anh sẽ chết.

Nhưng anh đã nói dối.

Anh sẽ không tan biến theo gió. Nếu hạt giống rời đi, anh sẽ bất chấp mọi giá điên cuồng sinh trưởng, lan ra mọi ngóc ngách của thế giới. Cho dù biến cả thế giới này thành một khu rừng mưa âm u ẩm ướt, cũng phải tìm về hạt giống nhỏ bé kia.

Sau đó nói với cậu, rằng anh ốm rồi, không thể kiểm soát mà lan rộng, bảo cậu hãy cứu anh.

May mắn thay, hạt giống yêu sâu đậm khu rừng mưa. Cậu cắm rễ ở nơi sâu nhất trong rừng, vươn mình về phía mặt trời, nở ra đóa hoa hướng dương rực rỡ nhất, xua tan đi lớp sương mù âm u bao phủ bấy lâu nay.

Hạt giống trở thành một phần của rừng mưa. Hay nói đúng hơn, rừng mưa đã dùng hết mọi cách, cuối cùng đã khiến hạt giống sở hữu mình.

Cửa phòng riêng đột nhiên bị gõ vang. Bành Tuấn đứng ở cửa, ngại ngùng vì đã quấy rầy hai người, vành tai đỏ ửng nhìn ra ngoài: “Thầy Thẩm, Chiêm Tĩnh Diệu bảo tôi qua hỏi hai thầy ăn xong chưa, có muốn qua phòng bên hát karaoke không.”

Bạn học Tuấn Tuấn —— cỗ máy lặp lại không hề có cảm xúc.

Thẩm Lục Dương nhìn cậu học trò, bật cười: “Sao lại cử em đến thế.”

Bành Tuấn “chậc” một tiếng: “Chơi Thật hay Thách thua rồi.”

Thẩm Lục Dương nhìn Tạ Nguy Hàm, sợ anh chê ồn, liền hỏi: “Đám mầm non này quậy lắm đấy, hay mình ăn thêm lát nữa nhé?”

Tạ Nguy Hàm thản nhiên dời tầm mắt khỏi Bành Tuấn, cầm áo khoác lên, hất nhẹ đầu về phía cửa, khẽ cười: “Đi thôi.”

Bành Tuấn hơi căng thẳng bấu ngón tay, nhưng vẻ mặt vẫn kênh kiệu như cũ, cố tình đi chậm lại hai bước: “Tôi đi lấy hai chai nước.”

Thẩm Lục Dương không để ý: “Đi đi, thích uống gì thì lấy.”

Tạ Nguy Hàm lơ đãng bước lên trước cậu một chút, đẩy cửa ra trước.

“Bùm————”

“Bốp————”

“Ồ hố hố———— Thầy Tạ khụ khụ khụ——!”

Ruy băng và pháo giấy dùng trong sinh nhật đồng loạt b*n r*, tất cả đều nhắm vào Tạ Nguy Hàm đi phía trước, chỉ có số ít rơi trúng đầu Thẩm Lục Dương.

“Làm gì đấy hả!” Thẩm Lục Dương giơ tay che cho Tạ Nguy Hàm, ngay sau đó lách lên đứng trước anh, phủi một đống kim tuyến lấp lánh trên đầu xuống, không nhịn được cười, “Không muốn sống nữa phải không, đã nhìn rõ ai vào chưa mà đã bắn rồi.”

Chiêm Tĩnh Diệu, người xông lên hăng hái nhất, cẩn thận lùi lại một bước, nhưng vẫn vô cùng dũng cảm, hô to: “Chúc——!”

Những người còn lại đồng thanh hô theo: “Chúc thầy Thẩm và thầy Tạ! Vĩnh kết đồng tâm! Bạc đầu giai lão! Bách niên hảo hợp! Thiên trường địa cửu!”

Thẩm Lục Dương cười đến mỏi cả mép: “Dùng hết vốn từ ngữ tích lũy cả đời rồi hả, bày đặt lắm từ thế.”

Tạ Nguy Hàm gỡ một sợi ruy băng nhỏ trên vai Thẩm Lục Dương xuống, trên mặt cũng là nụ cười thư thái: “Cảm ơn các em.”

Thấy thầy Tạ cũng cười, cả đám càng quậy tưng bừng hơn, vây quanh hai người ngồi xuống giữa sofa, ồn ào đòi dâng lên một bài hát.

“Múa rìu qua mắt thợ đây!” Hướng Lỗi và Đinh Nhất Phàm tranh nhau một cái micro, mặt gần như dính vào nhau, “Xin gửi tặng thầy Thẩm và thầy Tạ một bài hát, ‘Devoted to you’!”

Nhạc phim “Flipped”?

Thẩm Lục Dương nhướng mày, quay sang nhìn Tạ Nguy Hàm, nói nhỏ: “Bài hát tiếng Anh à, lần thi tháng trước Hướng Lỗi có qua 60 điểm không anh?”

Tạ Nguy Hàm nhớ rất rõ điểm số của học sinh, nghe vậy hờ hững nắm lấy tay cậu, bóp nhẹ: “54. Em ấy học lệch rất nghiêm trọng, không thích tiếng Anh.”

Thẩm Lục Dương có lý do để nghi ngờ bài hát này đã được bọn họ chuẩn bị kỹ lưỡng, vì bạn học Hướng Lỗi trông cực kỳ căng thẳng, môi sắp bị l**m đến tróc da luôn rồi.

Trước đây cậu từng nói với Chiêm Tĩnh Diệu và mấy đứa khác là cậu thích bộ phim này, cũng thích cả bài hát chủ đề. Đám mầm non này thật có lòng.

“Trong sáng quá anh Lỗi! Không phải phong cách của mày!”

Hướng Lỗi lườm qua: “Mày biết cái quái gì! Tao với anh Tuấn song ca!”

Đinh Nhất Phàm huých mông cậu ta một cái: “Còn có tao!”

Chiêm Tĩnh Diệu giơ tay: “Thêm tớ nữa!”

Bành Tuấn: “Cút, mày tự hát đi.”

Một trận hỗn loạn qua đi, nhạc dạo vừa hết, Hướng Lỗi vội vàng hát câu đầu tiên: “Darling you can count on me……”

Giây tiếp theo liền ném micro cho Chiêm Tĩnh Diệu đang vô cùng phấn khích, Đinh Nhất Phàm nhanh chóng sáp lại, vẻ mặt say sưa hát theo: “Till the sun dries up the sea……”

Giây tiếp theo micro đã vào tay Bành Tuấn, vành tai Bành Tuấn hơi đỏ lên, nhưng vì đã tập luyện từ trước, cậu ta vẫn hát: “Until then I’ll always be devoted to you……”

Thẩm Lục Dương ban đầu còn bật cười, nhưng càng nghe càng kinh ngạc.

Không ngờ là đều hát rất hay. Giọng hát là của những học sinh cấp ba tràn đầy sức sống, giai điệu bài này cũng khá đơn giản, rất hợp với bọn họ.

Đến lượt Lê Thân Vũ, Bành Tuấn quay đầu tìm nửa ngày mới thấy người, phải hát lố thêm mấy câu mới đưa được micro qua, tức đến mức muốn hỏi thăm tổ tiên nhà cậu ta.

Hơn chục học sinh trong phòng mỗi người hát một câu xong, không ngoài dự đoán, micro được đưa đến tay Thẩm Lục Dương.

Cậu ung dung nhận lấy, nhìn Tạ Nguy Hàm hát: “Through the years my love will grow, Like a river it will flow, It can’t die because I’m so devoted to you……”

Tạ Nguy Hàm tự nhiên hát nối câu tiếp theo: “I’ll never hurt you I’ll never lie, I’ll never be untrue……”

Khóe miệng Thẩm Lục Dương cong lên càng lúc càng cao, giữa tiếng reo hò ầm ĩ xung quanh, cậu dựa vào vai Tạ Nguy Hàm, vừa cười vừa run rẩy cất giọng hát tiếp.

Cậu cũng không biết tại sao mình lại cười đến hụt hơi, nhưng cậu chỉ muốn cười.

Giây phút này, trước mặt đám học trò tràn đầy sức sống, cậu và Tạ Nguy Hàm dựa vào nhau trên chiếc sofa nhỏ trong phòng riêng, tiếng reo hò xung quanh khiến nơi đây giống như một đám cưới thu nhỏ. Họ chính là cặp đôi mới, và người chứng hôn là học trò của họ.

Lãng mạn đến mức thật khó tin.

Cả đám quậy đến tận sáu giờ chiều, mãi đến khi cô Tông gọi điện thoại nhắc nhở, mới biết đã đến giờ.

Tạ Nguy Hàm thanh toán hóa đơn. Thẩm Lục Dương gọi tài xế ở nhà đến, lần lượt đưa từng học sinh về, còn dặn dò: “Về nhà nếu mệt quá thì nghỉ ngơi, không mệt thì xem lại sách vở. Mai thi đừng căng thẳng, có vấn đề gì cứ gọi cho thầy bất cứ lúc nào, nhớ chưa?”

Những cánh tay thò ra từ cửa sổ xe vẫy lia lịa: “Nhớ rồi ạ! Tạm biệt thầy!”

Thẩm Lục Dương kéo chặt áo khoác lông vũ, cười hô: “Tạm biệt!”

Vốn còn nghĩ đừng ảnh hưởng đến các em học sinh vui chơi, cuối cùng chính cậu cũng chơi đến toát mồ hôi, quên cả xem giờ. Lâu lắm rồi mới náo nhiệt như vậy.

Tạ Nguy Hàm từ quán lẩu đi ra, trong tay cầm một chiếc khăn quàng cổ. Lúc này Thẩm Lục Dương mới phát hiện cậu đã bỏ quên đồ.

“Các em ấy về hết rồi à?” Tạ Nguy Hàm quàng khăn cho cậu, đầu ngón tay nhiễm hơi lạnh của gió, tái nhợt xen lẫn chút ửng đỏ.

“Vâng, em gọi tài xế đưa về rồi.” Thẩm Lục Dương cúi đầu nhìn ngón tay anh, càng nhìn càng thấy đẹp, ma xui quỷ khiến thế nào lại cúi xuống hôn lên mu bàn tay anh một cái.

Động tác của Tạ Nguy Hàm hơi khựng lại. Một lát sau, anh cúi đầu h*n l*n ch*p m** cậu: “Không lạnh sao?”

Vừa nãy đám học trò không uống rượu, nhưng cậu và Tạ Nguy Hàm bị chúng nó khích uống rượu giao bôi, không nhiều, nhưng người nóng hầm hập.

Thẩm Lục Dương bắt lấy tay anh, đưa lên miệng hôn chụt chụt, nhìn Tạ Nguy Hàm cười: “Không lạnh, chụt!”

Tạ Nguy Hàm cười nhìn cậu hôn cho đã, mới quàng lại khăn cho cậu cẩn thận: “Về nhà nhé?”

Thẩm Lục Dương đang định nói thì chóp mũi bỗng nhiên lạnh buốt, cậu ngẩng đầu nhìn lên trời. Những bông tuyết trắng li ti đang theo gió bay lả tả.

“Tuyết rơi rồi, dự báo thời tiết nói tối nay có tuyết,” Thẩm Lục Dương vươn tay bắt lấy, nhưng chỉ bắt được khoảng không. Cậu nghĩ đến điều gì đó, nắm lấy tay Tạ Nguy Hàm, mắt sáng rực nhìn qua: “Thầy Tạ, chúng ta đi bộ về đi. Bắt đầu từ đây, đi được bao xa thì đi, đợi tuyết rơi dày rồi mình hẵng bắt taxi.”

Tạ Nguy Hàm vươn ngón tay, đầu ngón tay hứng một bông tuyết, điểm vào lòng bàn tay Thẩm Lục Dương, rồi nắm chặt tay cậu: “Đi thôi.”

Lòng bàn tay Thẩm Lục Dương mát lạnh, cậu cười tít cả mắt, cùng anh sóng vai đi về phía trước.

Quán lẩu nằm trên phố thương mại, cuối tuần buổi chiều người trên đường không ít.

Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm nắm tay nhau len lỏi giữa dòng người, bất giác hòa làm một, trở thành một trong vô số cặp tình nhân trên phố.

Tuyết dần rơi nặng hạt, nhưng gió lại lặng đi, từng bông tuyết an tĩnh rơi xuống. Nhìn lướt qua, các tòa nhà được phủ lên một lớp màu trắng bạc tựa như trong truyện cổ tích.

Thẩm Lục Dương lắc đầu, làm rơi một bông tuyết nhỏ.

Tạ Nguy Hàm thỉnh thoảng lại vươn tay phủi tuyết giúp cậu, áp tay lên tai cậu hỏi cậu có lạnh không.

“Không lạnh, em uống rượu rồi, nóng lắm,” Thẩm Lục Dương chen sát vào anh, ngẩng đầu, thấy một xe đẩy bán kẹo hồ lô ở cách đó không xa. “Thầy Tạ, ăn kẹo hồ lô không?”

Miệng thì hỏi, nhưng tay đã kéo Tạ Nguy Hàm đi về phía đó.

Tạ Nguy Hàm cười, đi cùng cậu.

“Anh thích loại nào?” Thẩm Lục Dương chỉ vào loại bình thường nhất, nói với bà chủ xe đẩy: “Chị ơi, lấy một xiên loại này.”

Tạ Nguy Hàm không thích mấy món ăn vặt ven đường này, nhưng vẫn nói: “Giống của em.”

Thẩm Lục Dương trả tiền, hai người mỗi người cầm một xiên kẹo hồ lô tiếp tục đi về phía trước.

Thẩm Lục Dương cắn một viên, chua chua ngọt ngọt, viên này cũng khá to.

Thấy Tạ Nguy Hàm vẫn chưa bắt đầu ăn, cậu đưa xiên của mình qua: “Anh nếm thử của em trước đi, em cảm thấy xiên của em to hơn của anh.”

Tạ Nguy Hàm cúi mắt nhìn viên sơn tra đưa đến bên miệng, anh cúi đầu cắn một miếng. Mùi vị cũng tương tự như trong tưởng tượng, nhưng ánh mắt mong đợi của Thẩm Lục Dương ở bên cạnh khiến anh đưa ra một lời đánh giá không mấy công bằng: “Ngon.”

“Em hình như hơi say rồi,” Thẩm Lục Dương cong cong khóe miệng, xoa tai, “Về nhà phải ngủ một giấc thật ngon, mai còn phải coi thi.”

Bàn tay đang nắm Tạ Nguy Hàm khẽ lắc lư, Thẩm Lục Dương nghiêng đầu nhìn anh, cười đến mức đôi mắt cún con cụp xuống: “Lúc mình kết hôn anh phải để ý em một chút, chứ động phòng hoa chúc mà say bí tỉ thì mất mặt lắm.”

“Tửu lượng có thể rèn luyện mà,” Tạ Nguy Hàm nắm tay trái của Thẩm Lục Dương, bỗng nhiên dừng bước. Ngón tay anh lướt qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu, ánh mắt chuyên chú và dịu dàng, “Có muốn luyện tập trước không, Dương Dương?”

Thẩm Lục Dương quay đầu lại. Ngũ quan diễm lệ của Tạ Nguy Hàm dưới nền tuyết rơi, ngay cả hàng mi rủ xuống cũng toát lên một vẻ đẹp không chân thực, vừa mong manh lại vừa tốt đẹp.

Hô hấp của Thẩm Lục Dương ngừng lại một giây. Cậu xoay người, ôm lấy vai Tạ Nguy Hàm, ngẩng đầu hôn lên.

Đôi môi mềm mại và hơi lạnh chạm vào nhau. Một nụ hôn mang theo vị chua ngọt, tất cả mọi thứ đều trở nên chân thực.

Con phố phồn hoa, một góc phố không mấy nổi bật, hai người thân mật ôm hôn nhau.

Tuyết rơi nhuộm trắng mái tóc đen tuyền, thấm ướt đuôi tóc mềm mại, giống như một nghi thức thần bí mà lãng mạn, đang lặng lẽ diễn ra trong một góc khuất không người.

Thẩm Lục Dương khẽ ngửi mùi hương rượu vang đỏ, hơi hé đôi môi ẩm ướt, híp mắt cười say mê: “Thầy Tạ, e là em sẽ không bao giờ luyện được tửu lượng mất, em say rồi…”

Tạ Nguy Hàm cúi xuống hôn nhẹ lên má cậu, đáy mắt ngập tràn ý cười, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Vậy thì chúng ta cứ luyện tập cả đời thôi.”

【Hoàn chính truyện】

________

Tung bông tung bôngggggg

Vậy là đã hết phần chính truyện rùiiiiii, chúc thầy Tạ và thầy Thẩm mãi hạnh phúc bên nhau nhaaaa

Mình sẽ còn được gặp hai thầy ở ngoại truyện nữa nhéee

Chia làm mấy phần như sau:

1. Hàm 18 tuổi x Dương 28 tuổi

2. Dương 19 tuổi X Hàm 31 tuổi (Hiện thực)

3. Hàm 18 tuổi X Dương 19 tuổi

4. Hôn lễ

Bình Luận (0)
Comment