Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 99

099.Tác giả: Không Ô

Học sinh lớp 11-21 vừa kiểm tra nhanh Vật lý xong, đang trong trạng thái mệt mỏi rã rời, chờ đợi màn “tấu hài độc thoại” của thầy Thẩm để tỉnh ngủ, vừa ngẩng đầu lên, đã bất ngờ nhìn thấy thầy Tạ bước vào.

Cứ như đang từ “Mèo Lam tinh nghịch ba nghìn câu hỏi” chuyển sang “Pháp luật Trực tuyến”, không khí trong lớp lập tức trở nên nghiêm túc, sau đó là một tràng xao động hoảng loạn không thể lờ đi.

*蓝猫淘气三千问 (Lánmāo Táoqì Sānqiān Wèn) – một bộ phim hoạt hình giáo dục thiếu nhi nổi tiếng của Trung Quốc, nội dung vui vẻ, dễ hiểu.

*法治在线 (Fǎzhì Zàixiàn) – một chương trình truyền hình nghiêm túc về pháp luật của Trung Quốc.

“Vãi, dậy dậy, đừng nằm bò ra nữa!”

“Tiết thầy Tạ! Đổi tiết rồi, đồ ngu!”

“Cái gì? Thầy Tạ…”

“Vãi chưởng, vãi chưởng…”

Tạ Nguy Hàm dựa vào bục giảng, nhàn nhạt quét mắt một vòng, trên mặt vẫn mang ý cười: “Thầy dạy thay một tiết Vật lý.”

Cả lớp im phăng phắc, đám nhóc con thường ngày cười hô hố trong tiết thầy Thẩm giờ phút này lại điềm đạm như Hoàng Thái tử, chỉ sợ Nhiếp Chính Vương không vui một cái là chém đầu họ.

Bọn họ ngồi thẳng tắp, ngoan ngoãn gật đầu.

Đối với họ, ai dạy Vật lý cũng như nhau, không có ý kiến gì.

Thầy Tạ giảng Vật lý thấu đáo và rõ ràng hơn, nhưng ngồi học một tiết xong thì toàn thân cứng đờ, tinh thần căng thẳng tột độ.

Học tiết của thầy Thẩm, thì vui vẻ hớn hở mà vẫn học được, nhưng có vài chỗ không thấu đáo, tan học vẫn phải chạy lên văn phòng hỏi —— Thầy Thẩm luôn khuyến khích họ qua hỏi bài bất cứ lúc nào, còn chuẩn bị đồ ăn vặt miễn phí.

Các bậc phụ huynh có lẽ đều thích kiểu giáo viên như thầy Tạ, còn về phía học sinh, thì chắc cũng một nửa thế này, một nửa thế kia. Thầy Thẩm lướt qua một rừng hoa của tổ quốc, giống như sức hút của một chú ong mật nhỏ, không ai địch nổi.

Tạ Nguy Hàm đặt sách xuống, nhìn về phía dãy bàn đầu: “Chiêm Tĩnh Diệu, cho thầy mượn đề Vật lý, em xem chung với bạn cùng bàn nhé.”

Tình huống ác mộng nhất, giáo viên muốn lấy bài kiểm tra cô bé vừa làm xong để giảng bài.

Chiêm Tĩnh Diệu trong lòng lệ rơi đầy mặt, kiên cường đưa bài kiểm tra của mình ra, sụt sịt mũi nói một cách chuyên nghiệp: “Thầy Thẩm nói câu cuối cùng trong đề khá khó, hôm nay cần giảng trước ạ.”

Tạ Nguy Hàm “Ừm” một tiếng, nhìn nét chữ phóng khoáng như rồng bay phượng múa trên giấy, tự nhiên hỏi: “Báo cáo chuyên môn môn Vật lý của thầy Thẩm là em chép hộ à?”

Chiêm Tĩnh Diệu chưa kịp phản ứng, theo phản xạ gật đầu.

Tối tự học hôm đó, cô bé và Đinh Nhất Phàm bỗng dưng nổi hứng muốn luyện chữ, liền tìm thầy Thẩm xin “giấy mẫu” —— chính là cái loại báo cáo chuyên môn giáo viên mỗi tháng nộp một lần.

“Ừm,” Tạ Nguy Hàm cầm viên phấn lên, nghĩ đến điều gì đó, bật cười, “Phiền em rồi, lần sau không cần giúp thầy ấy nữa.”

Vì chữ quá xấu mà báo cáo chuyên môn bị trả về, tối hôm đó cậu đã phải thức trắng đêm để viết bù báo cáo của cả tháng. Mười hai giờ đêm cậu buồn ngủ đến hai mắt đẫm lệ, về sau là anh viết giúp. Viết đến bốn giờ sáng, còn thầy Thẩm thì ngủ rất ngon lành trên giường.

Chiêm Tĩnh Diệu không biết nguyên do, cậu cũng chưa từng kể với bọn họ, nghe vậy liền ngơ ngác gật đầu: “Thầy Thẩm bị cảm ạ?”

“Bị sốt rồi,” ngón tay Tạ Nguy Hàm kẹp viên phấn, theo thói quen gõ nhẹ lên mặt bàn. Anh lướt qua bài kiểm tra nhanh mà cậu ra đề, thuận miệng hỏi: “Độ khó bình thường, đều làm xong cả chứ?”

Sáng thứ Bảy, thường có người ngủ nướng trốn trong giờ kiểm tra nhanh, không chỉ môn Lý, mà trừ môn Toán ra thì các môn khác hiện tượng này đều rất phổ biến.

Sự sơ suất của học sinh lớp 11-21 nằm ở chỗ bọn họ không tính đến việc thầy Thẩm sẽ “biến hình” thành thầy Tạ. Trong vòng một phút, bọn họ từ “nhóc con” đáng yêu biến thành “thứ rác rưởi” hèn mọn. Hậu quả của việc không làm bài kiểm tra, càng trực tiếp từ cúi đầu nhận sai biến thành chém đầu tạ tội.

Tạ Nguy Hàm đặt tập đề xuống, nhìn đám học sinh đang hỗn loạn, bình tĩnh cất lời: “Ai chưa làm, ai chưa làm xong quá một nửa, đứng dậy.”

Mấy người tâm lý yếu, mặt xám như tro, đứng dậy trước.

Tạ Nguy Hàm quét mắt nhìn, bốn người.

Anh nhìn về phía mấy người đang định giãy giụa, lặp lại: “Ai chỉ làm được một nửa, cũng đứng dậy.”

Giãy giụa thất bại, lại có thêm bốn người đứng dậy.

Cả lớp hơn năm mươi người, tám người không hoàn thành, đây là mức độ mà thầy Thẩm sẽ phải quay mặt vào tường tự kiểm điểm, tối ngủ không được, nửa đêm ngồi dậy hoài nghi nhân sinh.

Tám người căng thẳng mím chặt môi, mỗi người đều có lý do của riêng mình, nhưng không ai dám nói. Với thầy Thẩm, bọn họ còn có thể bán thảm, chứ với thầy Tạ, bọn họ chỉ càng thảm hơn.

Họ có lẽ sắp chết rồi, nhưng vẫn ôm một tia may mắn mong manh.

Tạ Nguy Hàm cầm bài làm đầy ắp chữ của lớp trưởng, lơ đãng hỏi: “Không làm bài tập, thầy Thẩm sẽ xử lý các em thế nào?”

Hai chữ “xử lý” như một con dao sắc, lách cách treo lơ lửng trên cổ mấy người.

Họ muốn khóc, càng muốn nói thầy Thẩm sẽ không dùng hai chữ “xử lý”, thầy Thẩm cứu mạng. Nhưng họ không dám nói như vậy, mà cũng không dám im lặng, đành ấp úng nói thật.

“Gọi điện cho mẹ em…”

“Bắt em làm ba đề kiểm tra, tối tự học tìm thầy…”

“Gọi em lên văn phòng nói chuyện, còn… còn cho em ăn bánh mì.”

Liên tiếp mấy người nói ra, phương pháp tuy thiên biến vạn hóa, nhưng đều không làm họ khó xử.

Ý cười của Tạ Nguy Hàm càng sâu hơn, nhưng đáy mắt lại thăm thẳm.

Quá cân nhắc từ góc độ học sinh, khó tránh khỏi vì ôn hòa mà khiến chúng không nhớ lâu. Thẩm Lục Dương làm đã rất tốt rồi, phản hồi của học sinh cũng đủ tốt, nhưng phương pháp vẫn cần điều chỉnh.

Nếu không, thành tích có lẽ sẽ luôn tiến bộ, nhưng Thẩm Lục Dương sẽ phải không ngừng tiêu hao bản thân để mọi lúc mọi nơi chú ý đến từng thay đổi của đám học sinh này, kịp thời giúp đỡ và phản hồi —— cậu sẽ mệt chết mất.

Nghiêm khắc có lợi ích của nghiêm khắc, ví dụ như có thể nhớ lâu.

Những đốt ngón tay thon dài rõ nét gõ từng nhịp, từng nhịp lên mặt bàn lạnh lẽo, phát ra âm thanh đều đặn, như từng hồi chuông cảnh tỉnh, nện vào lồng ngực học sinh lớp 11-21.

Tạ Nguy Hàm nhìn bọn họ với vẻ mặt không rõ cảm xúc, tựa như đang suy tư một cách thản nhiên, lại tựa như đang dạo bước bên bờ vực của sự không vui.

Không ai có thể hiểu được.

Bắt đầu có người nuốt nước bọt một cách bất an.

Tám người đang đứng đã có người mắt hoe đỏ, ngón tay cứ vò vò gấu quần đồng phục, chưa bao giờ hối hận như lúc này.

Họ thậm chí cảm thấy, hồi trước không làm bài tập Toán, thầy Tạ cũng không tỏa ra áp suất thấp như hôm nay.

Mặc dù khóe môi anh vẫn luôn cong lên, nhưng họ chính là cảm thấy, thầy Tạ muốn bẻ gãy chân họ rồi ném ra bồn hoa bên ngoài để trồng thành hoa của tổ quốc…

Đáng sợ quá, tại sao lại có người vừa đẹp trai, vừa đáng sợ như vậy chứ. Họ sai rồi, họ sẽ không bao giờ không làm bài tập Lý nữa, thầy Thẩm cứu mạng

“Tám người, tối hôm nay làm bù bài tập xong chụp ảnh gửi Wechat cho thầy,” ngay khi có người sợ đến mức bắt đầu thút thít khe khẽ, Tạ Nguy Hàm cuối cùng cũng lên tiếng. Anh đặt đề Lý của Chiêm Tĩnh Diệu xuống, nhìn bọn họ, “Sau này mỗi buổi sáng, đều mang bài tập Lý và bài tập Toán đến văn phòng của thầy, thầy kiểm tra.”

Cả lớp im phăng phắc.

Đây là đãi ngộ gì vậy, đây chính là chế độ địa ngục, bắt buộc mỗi ngày đều phải tự mình làm hết bài tập, ngày hôm sau còn bị gọi lên hỏi bài.

Phải biết rằng Vật lý và Toán học cấp ba, đối với rất nhiều người, có những câu hỏi, không biết làm chính là không biết làm, dù có đánh vỡ đầu cũng vẫn là không biết làm.

Nhưng nếu họ dám nói “không biết làm” với thầy Tạ một lần, thì lần thứ hai sẽ không dám nữa.

Vậy phải làm sao?

Học! Học sinh cấp ba không có giấc ngủ, không có não cá vàng, không có bài tập nào là không học được…

Tám người như bị sét đánh ngang tai, lảo đảo muốn ngã.

Họ thà bị thầy Thẩm gọi lên văn phòng “tâm sự” đến thần trí không rõ, còn hơn là mỗi sáng đều phải đến văn phòng “thỉnh an” thầy Tạ.

Nói ra thì có vẻ hơi phức tạp, nhưng đối với học sinh sống trong môi trường khép kín của trường học, chỉ nói một câu với giáo viên có khí chất mạnh mẽ thôi, cũng đã căng thẳng sợ hãi đến mức tiêu hao hết năng lượng của cả ngày. Huống hồ gì ngày nào cũng phải đến nói không biết bao nhiêu câu, lại còn có thể bị mắng bất cứ lúc nào.

Giống hệt như người sợ xã hội bị lôi ra phê bình trước đám đông.

Có người hả hê bắt đầu cười trộm.

Tạ Nguy Hàm liếc nhìn, cười khẽ: “Ngoài tám bạn này ra, mỗi ngày sẽ rút ngẫu nhiên bốn bạn qua, ai không làm thì không cần về lớp nữa, thầy sẽ trông các em viết.”

Tổ Khoa học Tự nhiên.

Thẩm Lục Dương ngồi trên đệm mềm ngủ một lát, cậu cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.

Cậu bò dậy ngáp một cái, cầm ly của Tạ Nguy Hàm lên uống một ngụm nước. Nước ấm chảy qua cổ họng, thoải mái đến mức cậu híp mắt lại. Nước có vị ngọt, không biết đã pha trà hoa quả gì, ngon đến mức cậu phải l**m môi.

Tông Úy Tình đang quét nhà ở bên cạnh, cùng các giáo viên khác nói chuyện về việc thi cử sớm.

“Năm nay mùa đông lạnh, cấp trên yêu cầu nghỉ đông sớm, thi tháng và thi cuối kỳ đều đẩy lên sớm hơn,” Tông Úy Tình nhặt cây bút rơi trên đất lên, đưa cho Thời Phàm, “Cố gắng đến đầu tháng Một là được nghỉ, thời gian cụ thể vẫn đang họp bàn.”

Thời Phàm cười nói cảm ơn, nghe vậy liền bảo: “Có khi tuần sau là có thông báo rồi.”

Cung Uyển Quân ôm cốc trà, uống một ngụm nước nóng, ủ rũ: “Học sinh cũng cười mà lãnh đạo cũng cười, chỉ có nhiệm vụ giảng dạy của chúng ta là tăng gấp đôi, thời gian ôn tập ít quá.”

Thẩm Lục Dương đặt cốc nước xuống, nhớ lại: “Mấy hôm trước tôi nghe học sinh trong lớp nói rồi, có phụ huynh khối 12 phản ánh, không muốn học sinh nghỉ sớm, trường không chấp thuận.”

“Đầu óc không thông suốt, sao mà chấp thuận được.” Khương Noãn Vũ dựa vào lưng ghế, nằm liệt ra, vô cùng hiểu rõ tác phong của trường.

“Đừng nhắc đến chuyện này nữa, đau lòng… Sắp Giáng sinh rồi nhỉ?” Cung Uyển Quân mở lịch trên điện thoại ra, chọn một chuyện vui để nói, “Em trai tôi muốn cầu hôn bạn gái vào lễ Giáng sinh, nhờ tôi nghĩ cách, tôi biết mấy cái này đâu.”

“Sắp Giáng sinh rồi á?” Thẩm Lục Dương sáng mắt lên.

Cậu phải chuẩn bị quà Giáng sinh cho vị hôn phu rồi, gạc tuần lộc nhỏ, táo nhỏ gì đó…

Cung Uyển Quân quẹt điện thoại, tính ngày: “Hôm nay 27, còn chưa tới một tháng nữa, lúc đó chắc cũng sắp nghỉ rồi, tôi còn phải qua đó quay phim cho nó.”

Cô quay đầu cười: “Ai có kinh nghiệm không? Chia sẻ đi.”

Tông Úy Tình lắc đầu cười: “Thời của tôi không có bước này.”

Thời Phàm cũng cười: “Tôi còn chưa cầu hôn.”

Khương Noãn Vũ: “Mới chia tay.”

Cung Uyển Quân: “…”

Ánh mắt của mấy người bất giác đều đổ dồn về phía Thẩm Lục Dương.

Cậu bị nhìn đến áp lực, cậu liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út: “…Tôi thì đúng là vừa mới cầu hôn xong.”

“Ồ??? Chúc mừng chúc mừng! Quá trình có thể nói sơ qua một chút không, thầy Thẩm? Cảm thấy tình cảm của cậu và thầy Tạ phát triển vô cùng hạnh phúc, chưa thấy hai người cãi nhau bao giờ.”

Thẩm Lục Dương nhớ tới lần ở hành lang tường vi, trong lòng thầm nói, bọn tôi cãi nhau không thích dùng miệng, ‘chơi’ hơi hoang dã một chút, không áp dụng được…

“Quá trình cầu hôn à…” Cậu lại im lặng một cách kỳ quái. Quá trình hình như cũng không thích hợp để chia sẻ lắm.

Cậu mơ hồ miêu tả: “Ngoài nhẫn ra, tôi còn chuẩn bị một bất ngờ, quá trình cầu hôn là theo ý tôi thích, anh ấy phối hợp với tôi suốt quá trình, thái độ rất nghiêm túc và coi trọng. Tuy có xảy ra chút vấn đề, nhưng thầy Tạ đã phối hợp với tôi điều chỉnh lại.”

Cung Uyển Quân ngơ ngác: “Cậu cầu hôn thầy Tạ, mà thầy Tạ còn phối hợp với cậu suốt quá trình á?”

Thẩm Lục Dương cũng ngơ ngác theo, không hiểu sao cô ấy lại hỏi vậy: “Đúng vậy, anh ấy luôn nhường tôi. Lần cầu hôn này anh ấy cũng rất thích, cả đời khó quên.”

Thẩm Lục Dương nghĩ nghĩ, rồi cười nói: “Thầy Tạ lớn hơn tôi ba tuổi, chắc chắn là nhường tôi rồi, sau đó tôi cũng nhường lại anh ấy, nhường nhịn lẫn nhau mà.”

Cung Uyển Quân càng thêm ngơ ngác, lẩm bẩm: “Thầy Tạ có bồ là phải đạo rồi…”

Mấy người lại tiếp tục nghĩ cách, nói qua nói lại, chủ đề không biết sao lại chạy sang chuyện chia tay của Khương Noãn Vũ.

Khương Noãn Vũ cau mày, cây kẹo m*t trong miệng cũng hết ngọt: “Dỗ không được. Nói lý lẽ thì bảo là không xót cho nỗi buồn của cô ấy, không nói lý lẽ mà an ủi trực tiếp thì lại bảo là không coi trọng vấn đề của cô ấy.”

Cung Uyển Quân lại nhìn Thẩm Lục Dương, người đang bưng chậu xương rồng lên nghiên cứu, tò mò hỏi: “Thầy Thẩm, cậu có kinh nghiệm không?”

Khương Noãn Vũ nhìn sang, hỏi thẳng hơn: “Cậu dỗ Tạ Nguy Hàm thế nào?”

Thời Phàm đặt bút xuống, hiếm khi cũng tò mò.

Thẩm Lục Dương cảm thấy mình như đang mở lớp dạy học, căng thẳng trong một giây, rồi không nhịn được mà bật cười: “Để tôi nghĩ xem, bọn tôi không mấy khi cãi nhau.”

“…Lúc thầy Tạ tức giận, cũng không khác gì bình thường.” Cậu sờ cằm nhớ lại.

Cung Uyển Quân trưng ra vẻ mặt “đúng như dự đoán”: “Phong thái của người đàn ông trưởng thành, tính tình đều rất giữ kẽ.”

“Trừ khi đặc biệt tức giận, sẽ có một vài biểu hiện.” Cậu nhớ lại lần đi công tác ngâm suối nước nóng, cậu suýt nữa bị Tạ Nguy Hàm đang tức giận “ăn” mất, nhưng kết quả là cậu cũng rất hưởng thụ… Vả lại ngày hôm sau cậu vừa nhắn tin, anh đã lập tức quay về…

Cậu tổng kết: “Nhưng cũng rất dễ dỗ, vả lại tính tình tốt, biết chăm sóc người khác.”

Khương Noãn Vũ lờ đi hai câu sau, hỏi: “Dỗ thế nào?”

Cậu tiếp tục tổng kết: “Chia làm mấy trường hợp.”

“Có lúc tôi sẽ chủ động hỏi, nói rõ ràng anh ấy muốn gì, tôi muốn gì, rồi nói mình có thể cho cái gì, trao đổi một chút, phần không thể thỏa mãn còn lại thì dùng tình cảm bù đắp, mâu thuẫn sẽ được hóa giải.”

“Tình cảm mà hoàn toàn phù hợp thì hiếm lắm, nhường nhịn lẫn nhau, vì nhau mà thay đổi vốn dĩ là một phần của sự lãng mạn. Tôi tận hưởng quá trình thay đổi vì thầy Tạ, cũng thích nhìn anh ấy vì tôi mà thay đổi.”

Cô Cung độc thân trưng ra vẻ mặt khao khát, ôm tim cảm thán: “Không ngờ thầy Thẩm lại lãng mạn như vậy.”

Cậu được khen đến mức tai hơi nóng lên, nhưng lại không nhịn được cười, khiêm tốn nói: “Đều là kinh nghiệm thực tế thôi, không chắc đã áp dụng được.”

Đúng là không áp dụng được, trên đời này sẽ không có một Tạ Nguy Hàm thứ hai, cũng sẽ không có một Thẩm Lục Dương thứ hai. Tình cảm của họ không thể sao chép.

Thời Phàm mỉm cười, nhìn cậu với ánh mắt chúc phúc: “Thầy Thẩm cũng rất trưởng thành, hai người rất xứng đôi.”

Chỉ có Khương Noãn Vũ là nắm được trọng điểm, cô nheo mắt hỏi: “Đây là trường hợp thứ nhất, còn trường hợp thứ hai, thứ ba đâu?”

Cậu khựng lại, gãi gãi tóc, cười ngượng ngùng: “…Có lúc dỗ dỗ rồi tôi lại sốt ruột, thế là thầy Tạ quay sang dỗ tôi, mâu thuẫn liền được giải quyết. Hầu hết thời gian đều không có mâu thuẫn, trước khi nó manh nha xuất hiện thì thầy Tạ đã b*p ch*t từ trong trứng nước rồi. Bọn tôi hình như chưa từng cãi nhau nghiêm túc bao giờ, có chuyện thì nói chuyện, cãi nhau thì có ý nghĩa gì, đúng không?”

Khương Noãn Vũ: “…” Cô biết ngay mà.

Thời Phàm: “…” Quả nhiên xứng đôi.

Cung Uyển Quân: “…” Thầy Tạ có bồ là phải đạo.

Bình Luận (0)
Comment