Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 98

098.Tác giả: Không Ô

Trên hành lang trường học, Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm sóng vai đi về phía tổ Khoa học Tự nhiên, một người mặc áo len cao cổ, một người không chỉ mặc áo len cao cổ giống hệt, mà còn đeo hai cái đai bảo vệ cổ tay.

“Em thấy ý nghĩa của việc đi làm chính là kiếm tiền xăng xe,” Thẩm Lục Dương vươn vai, trên đường tới đây vừa đổ xăng, bay mất mấy trăm tệ, “Cuối kỳ mà bài kiểm tra xét duyệt chính thức không qua, vậy em lại phải cày cuốc kiếm tiền xăng xe thêm một học kỳ nữa, dân công sở nhìn thấy cũng phải rơi lệ.”

Cái gì gọi là lương còn không bằng lãi suất ngân hàng, Thẩm Lục Dương chính là ví dụ.

Tạ Nguy Hàm bật cười, truyền đạt kinh nghiệm cho giáo viên mới: “Đề thi xét duyệt chính thức cũng gần giống đề thi cuối kỳ của học sinh, chiếm tỉ lệ rất nhỏ, thành tích của lớp và các bài kiểm tra đánh giá thường ngày quan trọng hơn, ví dụ như đi công tác.”

Đôi mắt cún con của Thẩm Lục Dương “vút” một cái sáng lên: “Dạy chuyên đề có tính không anh?”

Tạ Nguy Hàm cười ẩn ý: “Tính.”

Thẩm Lục Dương đẩy cửa văn phòng, gọi một tiếng: “Khương Khương! Tôi mời cô ăn cơm!”

Tay Khương Noãn Vũ run lên, cái bánh quy rơi trên bàn. Cô cúi đầu liếc nhìn: “Đền tôi túi bánh quy khác đi.”

Thẩm Lục Dương đặt cặp xuống, nhìn cô, chắp tay cảm kích: “Cảm ơn cô Khương đã nhường cơ hội dạy chuyên đề quý giá cho tôi.”

Khương Noãn Vũ vừa nghe là biết cậu đang nói chuyện xét duyệt chính thức cuối kỳ, cô lấy ra ba gói bánh quy khác, ném cho Thẩm Lục Dương hai gói. Chẳng cần dặn dò, Thẩm Lục Dương bắn tim với cô một cái rồi ngay giây sau quay đầu ném cho Tạ Nguy Hàm một gói.

Khương Noãn Vũ xé gói bánh, mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ: “Cậu nhìn xem trong cái phòng này ngoài cậu ra, còn ai cần nữa?”

Ngụ ý là, ngoài cậu ra thì ai cũng là giáo viên chính thức rồi, không cho cậu thì cho ai.

Thẩm Lục Dương mặc kệ, vui vẻ bàn bạc xem cô muốn ăn gì, sau đó đặt đồ ăn ngoài.

Sáng thứ Bảy, tổ Khoa học Tự nhiên chìm trong không khí ủ rũ. Tông Úy Tình đi một vòng hành lang xem kỷ luật lớp rồi quay về, chia cho mỗi người một túi trà: “Trời lạnh rồi, uống chút nước nóng cho tốt.”

Cung Uyển Quân sắc mặt tái nhợt đi tới nhận một ly nước nóng pha trà, miệng lẩm bẩm.

“Thứ Bảy, dân công sở đều được nghỉ, chúng ta lại phải đi làm,” cô một tay chống hông, nhìn ánh nắng yếu ớt tương tự ngoài cửa sổ, than thở: “Chúng ta còn không bằng súc vật.”

Thẩm Lục Dương dựa vào ghế, cũng đang ngáp. Ngoài buồn ngủ, sự khó chịu ở những chỗ khác trên người cậu còn dày vò hơn.

Ghế của cậu không có đệm lót, bề mặt lưới bình thường thấy thoải mái mềm mại, bây giờ lại cấn đến phát hoảng. Nhưng bây giờ cậu cố tình đi mua một cái đệm lót thì có vẻ hơi kỳ cục.

Ngồi thật sự không thoải mái, Thẩm Lục Dương đành đứng dậy.

Vừa rảnh rỗi đến phát hoảng, vừa mỏi mệt đến phát hoảng. Cậu tiện tay cầm lấy một chai nước khoáng chưa mở nắp, quay người dựa vào bàn Tạ Nguy Hàm, bắt đầu nghiên cứu hai chậu xương rồng cầu nhỏ đầy sức sống kia.

“Thầy Tạ,” cậu gọi nhỏ, mắt dán chặt vào lớp đất khô khốc trong chậu, “Anh thấy tụi nó có khát không?”

Tạ Nguy Hàm nhướng mi, trầm ngâm giây lát, trêu chọc: “Tôi có lẽ còn khát hơn chúng nó, nước có thể cho tôi không?”

Thẩm Lục Dương ngẩn ra, theo phản xạ đưa chai nước qua. Lúc Tạ Nguy Hàm nhận lấy vặn nắp, cậu mới phản ứng lại.

“Lạnh, để em pha trà cho anh, em đi lại chút,” Thẩm Lục Dương vừa nói vừa theo thói quen ngồi lên bàn anh, cái mông cứ thế không chút phòng bị nào mà đặt xuống——

Một cơn đau nhức ê ẩm không thể tả xộc thẳng từ xương cụt lên đại não. Mặt Thẩm Lục Dương méo xệch trong giây lát, cậu dùng khẩu hình hét lên một tiếng “Vãi!”, cắn răng cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, tụt xuống khỏi bàn, quay lưng về phía những người khác trong văn phòng, đứng đối mặt với anh.

Hai chân run rẩy, khóe mắt văng ra mấy giọt nước mắt cay đắng.

Cậu chống tay lên bàn, trán vã mồ hôi lạnh mà hít vào, còn không quên ghé sát tai anh thở hổn hển: “Đau vãi, lát nữa hẵng pha, em… em từ từ đã…”

Anh bị hành động hấp tấp vụng về của cậu làm cho buồn cười, nhưng rất săn sóc mà che giấu đi. Anh vỗ về véo véo đầu ngón tay cậu, sau đó kéo một cái ghế có lót đệm dày qua, tự nhiên nói: “Ngồi đây đi.”

Hai người bọn họ thường xuyên ngồi làm việc cùng nhau, nên loạt động tác này không có vấn đề gì. Lúc Thẩm Lục Dương thuận thế ngồi xuống cái đệm mềm, cậu chỉ muốn rưng rưng nước mắt.

Cậu kéo ghế sát rạt vào chỗ anh, cánh tay dán vào cánh tay, Thẩm Lục Dương hạ thấp giọng hỏi: “Anh mua khi nào thế? Cái đệm này cứu em một mạng, em thấy mông em sắp ‘nở hoa’ rồi, ssh… Mềm thật, hưởng thụ tột đỉnh…”

“Thứ Năm, không phải đã cho em xem rồi sao, quên rồi à?” Bàn tay trái của Tạ Nguy Hàm đặt dưới bàn, tự nhiên rơi xuống sau eo cậu, thuận thế trượt xuống, nhẹ nhàng bóp nắn. Chỗ lồi lên của chiếc nhẫn cấn vào da thịt, thúc vào rất thoải mái.

Thẩm Lục Dương dựa vào lưng ghế, thoải mái híp mắt: “Nhớ rồi, em còn tưởng là của cô Cung, cái đệm hình thỏ con… Thật không giống kiểu đồ mà một đấng nam nhi như em dùng.”

Cậu ngừng một chút, nghĩ đến gì đó, sáp lại gần anh, dùng giọng khàn khàn đầy ý xấu nói: “Nhưng con thỏ là anh thì ngoại lệ, em rất thích ‘dùng’.”

Ê hê, chọc ghẹo người khác cậu cũng biết mà.

Đôi mắt hẹp dài của anh khẽ híp lại, khóe môi cong lên một cách không dấu vết, tay vẫn không ngừng viết, vẽ một dấu ‘đúng’ vào câu toán cuối cùng, giọng nói nghiêm túc như đang thảo luận về đề thi tháng.

“Rất thích à, vậy có thể chia sẻ cảm nhận ‘dùng’ không em?”

Thẩm Lục Dương khựng lại, vành tai nóng lên. Cậu bắt lấy tay anh nắn nắn chiếc nhẫn, ghé sát vào tai anh, không biết sống chết mà trêu tiếp: “Đương nhiên là có thể, anh muốn nghe bây giờ à?”

Màu mắt Tạ Nguy Hàm tối sầm lại, anh cười một tiếng đầy ẩn ý. Giây tiếp theo, anh lấy ra một cuốn sổ bìa da bò thủ công mới tinh từ ngăn kéo, bìa sổ màu nâu càng làm nổi bật ngón tay đặc biệt trắng nõn thon dài.

Lật ra trang đầu tiên, anh ung dung cầm bút máy, viết xuống hai chữ “Sáng sớm”, kiểu chữ hoa mỹ xinh đẹp nhuốm hơi thở t*nh d*c, trông vô cùng “đen tối”.

Anh lật sang trang tiếp theo, sau khi viết ngày tháng xong, mới chậm rãi quay đầu, dùng khuôn mặt mà Thẩm Lục Dương chỉ cần nhìn vào những thời điểm nhất định là có phản ứng, tao nhã dò xét nhìn cậu. Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng khẽ mở.

“Có thể bắt đầu nói rồi.”

Hửm? Nói gì? Nói “cảm nhận ‘dùng'” của cậu á???

Thẩm Lục Dương như một chú chó lớn đi lạc, toàn thân sững sờ. Giây tiếp theo, cả mặt cậu đỏ bừng nóng đến nổ tung, luống cuống nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tạ Nguy Hàm.

Cậu chỉ “lẳng lơ” một câu, mà bạn trai, vị hôn phu, thỏ trắng nhỏ thân yêu của cậu liền nghiêm túc định ghi lại! Nhìn ngày tháng được viết bằng phông chữ đẹp đẽ kia… là anh định viết nhật ký, mỗi lần đều phỏng vấn cậu rồi ghi lại sao?

Dù cho da mặt cậu có dày đến mức có thể kể lể chi tiết, thì đây cũng là trường học, ghi lại nội dung này… không thích hợp lắm thì phải…

Thẩm Lục Dương “ấy” không thành lại bị “ấy” ngược, cậu nhìn khuôn mặt cười dịu dàng của bạn trai, nội tâm chỉ muốn che mặt.

Ai có thể ngờ được người hàng năm đều nhận danh hiệu giáo viên ưu tú, mũi nhọn của chất lượng giảng dạy trường Ngũ Trung Lam Giang, thầy Tạ đáng kính, lại có thể ở trong văn phòng thần thánh, mặt không biến sắc mà thảo luận chuyện “đen tối” với cậu.

Thẩm Lục Dương không dám sờ mặt, sợ bị bỏng tay.

Cậu cười khan, đưa tay che ngày tháng trên sổ, thuận tiện nắm lấy tay anh véo qua véo lại, giải thích: “Em đùa thôi mà anh tưởng thật à? Vả lại, cảm nhận thế nào chẳng phải anh đều nhìn ra hết rồi sao, không cần em nói… Lát nữa là tiết của em, em về chuẩn bị đây, anh làm việc tiếp đi…”

“Tôi có thể nhìn ra…” Anh lơ đãng lặp lại lời cậu, ngón tay khẽ động, dễ dàng thoát ra khỏi lòng bàn tay cậu, cười dịu dàng vô hại, “Đúng thật, có lẽ tôi nên tự mình viết.”

Thẩm Lục Dương hoàn toàn ngơ ngác.

Ngòi bút ma sát trên mặt giấy, phát ra tiếng sột soạt nhỏ. Từng chữ Sấu kim thể xinh đẹp được khắc lên giấy.

Thẩm Lục Dương theo phản xạ nhìn sang, đọc thầm từng chữ một.

Vài phút sau.

Thẩm Lục Dương vùi cả mặt vào cánh tay, gục trên bàn, tay phải dùng sức nắm chặt tay anh không cho anh cử động, vành tai lộ ra đỏ đến nhỏ máu.

Giọng nói cậu nghèn nghẹn, ngượng đến mức cánh tay cũng ửng hồng, cậu nhận thua: “Thầy Tạ đừng viết nữa… Em sai rồi, được chưa…”

Cảm giác khi đọc truyện H mà mình là nhân vật chính là thế nào. Chính là cảm giác của cậu bây giờ.

Người chấp bút còn là nhân vật chính còn lại trong truyện, cậu còn phải đích thân xem quá trình viết… Thân là một thanh niên khỏe mạnh về mọi mặt, cậu chịu không nổi k*ch th*ch này.

Ngòi bút đột nhiên bị đụng lệch, vạch ra một vòng tròn không theo quy tắc trên mặt giấy.

Tạ Nguy Hàm cong môi, nhưng tay vẫn không ngừng, ân cần chấp nhận lời nhận thua của Thẩm Lục Dương, nhẹ giọng an ủi: “Không thích à? Vậy lần sau không viết nữa.”

Nét bút vốn có thể viết ra những góc cạnh sắc bén, giờ phút này bỗng trở nên mềm mại, thuận theo vệt tròn không quy tắc, vài nét đã vẽ xong một chú sói xám chibi nhân hóa với vành tai ửng hồng, khóe mắt ngấn lệ, đang cắn lấy cổ tay…

Lúc Thẩm Lục Dương đứng dậy, Tạ Nguy Hàm tiện tay gập sổ lại.

Tiếng chuông tan học vang lên, cắt ngang ý định muốn tiếp tục nhận thua rồi nhân lúc nhận thua mà ăn đậu hũ của Thẩm Lục Dương.

Cậu vội vàng sờ mặt mình. Anh nhắc nhở: “Đỏ lắm.”

Thẩm Lục Dương vội vàng gục xuống trước khi có người nhìn qua, cậu nghiêng đầu lộ ra hai con mắt nhìn Tạ Nguy Hàm, hoảng đến mức nói rất nhanh.

“Vậy làm sao bây giờ! Lát nữa là tiết của em, em phải nói dối là em sốt cao à? Thầy Thẩm, một Alpha ‘một đấm một nhóc con’, mỗi tuần đều sốt cao một lần có hợp lý không? Cái nhật ký nhỏ này có phải là không nên ghi ở trường không, nếu anh thích thì chúng ta về nhà nghiên cứu sau, thật ra em cũng thích. Thầy Tạ, có phải anh cố ý không, rõ ràng biết em đặc biệt khỏe mạnh mà còn viết cái này ở đây…”

Lòng bàn tay Tạ Nguy Hàm áp lên trán cậu, anh cười khẽ không rõ ý: “Mười phút đủ để ‘hạ sốt’ rồi.”

Thẩm Lục Dương chột dạ im lặng một lúc, bất giác dùng đầu gối cọ cọ đầu gối anh, do dự giây lát. Giọng cậu đè xuống cực thấp, như làm tặc, đỏ tai nói nhỏ: “Nhưng mà em cứng rồi… mười phút không xuống được.”

Cậu khỏe mạnh như thế, sao có thể mười phút được.

Tạ Nguy Hàm khựng lại một chút, dường như có chút kinh ngạc, phảng phất đây là một tai nạn không liên quan gì đến anh.

Thẩm Lục Dương, trong vài giây im lặng của anh, đã cảm nhận trọn vẹn cảm giác da mặt bị bốc hơi.

Cậu quyết định đã nát thì cho nát luôn, tiếp tục dùng đầu gối cọ anh, nói một cách dạt dào tình cảm: “Anh dạy thay em một tiết đi, em đau eo, thầy Tạ, chính là chỗ anh vừa xoa ấy, mỏi nhừ. Mông… cũng đau, chính là hôm qua anh… khụ… Đúng, bây giờ em có khi sốt thật rồi, mơ mơ màng màng, lát nữa giảng sai làm lỡ dở con em người ta.”

A, không có liêm sỉ thật tốt.

Tạ Nguy Hàm nhìn cậu vùi mặt vào cánh tay, móng vuốt không an phận mà sờ tới sờ lui, còn ra vẻ giây sau là ngủ thiếp đi, anh mới thong thả cất lời, giọng trầm thấp: “Tôi dạy thay em. Ngủ một giấc đi, có muốn đến phòng y tế không? Ở đó có giường.”

Thẩm Lục Dương cảm thấy bác sĩ Phương sẽ không chào đón cậu. Cậu cào cào lên đùi anh: “Không cần đến đó đâu, em nằm đây là được rồi.”

Thật ra cậu không hề nói dối, đúng là cả người khó chịu. Hấp thụ quá liều pheromone Alpha cấp S, bất kể có quen thế nào, cơn buồn ngủ sinh lý là không thể tránh khỏi, còn có những cơn đau nhức ê ẩm khó nói, và cả phản ứng đáng xấu hổ kia nữa… đều khiến cậu lười biếng.

Tiết Vật lý đầu tiên của ngày thứ Bảy là kiểm tra nhanh, tiết thứ hai chữa bài là được, không nhất thiết phải là cậu chữa, cho nên cậu có thể dựa vào “tình yêu công sở” để lười biếng một chút.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Thẩm Lục Dương nằm ỳ như một “ông hoàng”, gục trên bàn ngủ gà ngủ gật.

Tông Úy Tình biết tiết đầu là của cậu, còn tưởng cậu ốm không dậy nổi, theo phản xạ hỏi: “Thầy Thẩm bị cảm à? Mặt sao đỏ thế, tôi có thuốc cảm đây, cậu uống một viên đi.”

Tạ Nguy Hàm cầm sách đứng dậy, xoa xoa đầu Thẩm Lục Dương, cười nói với Tông Úy Tình: “Uống thuốc rồi, đang buồn ngủ thôi. Tiết này tôi dạy thay cậu ấy.”

Tông Úy Tình chợt hiểu ra.

Bình Luận (0)
Comment