Chuông báo thức có lẽ đã reo, nhưng không biết đã bị bàn tay của ai trên giường tắt mất.
Hai người nằm đối diện nhau đều ngủ rất say, một đêm phóng túng mang lại không chỉ sự thoải mái về thể xác, mà còn là sự thư giãn tột độ về tinh thần.
Người đàn ông có làn da trắng nhợt chìm vào một giấc ngủ sâu hiếm thấy. Cánh tay anh quấn quanh eo bạn đời, lực tay được kiểm soát cẩn thận để không làm đối phương cảm thấy khó chịu. Ngay cả trong giấc mơ, anh cũng thỉnh thoảng dùng lực vừa phải xoa bóp lên những cơ bắp mỏi nhừ.
Người trong lòng anh ngủ nông hơn một chút, có thể là do cơ thể không thoải mái sau khi phóng túng quá độ, cũng có thể là đã mơ thấy gì đó. Cậu vòng tay ôm lấy đối phương, để đối phương tựa vào bên gáy đầy vết hôn của mình, tận hưởng cảm giác được dựa dẫm hiếm có.
Thẩm Lục Dương bị đồng hồ sinh học trong não đánh thức, có một giọng nói nhắc nhở cậu “Sắp muộn làm rồi, sắp bị trừ tiền rồi”. Một lời nguyền rủa của quỷ dữ.
Ngón tay rõ ràng khớp xương cào cào trên ga giường, chiếc nhẫn trên ngón áp út lóe lên ánh sáng nhỏ nhoi trong ánh sáng yếu ớt. Thẩm Lục Dương mơ mơ màng màng co duỗi bắp chân… rồi đá trúng một cái chân dài khác. Không phải của cậu.
Mi mắt khó khăn giãy giụa vài cái, cuối cùng cũng cay xè mở ra. Gương mặt ngủ yên tĩnh mà đẹp đẽ của Tạ Nguy Hàm ở ngay trong gang tấc.
Đại não còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cơ thể Thẩm Lục Dương đã theo phản xạ sáp lại gần, hôn hôn lên mặt anh, sau đó lại dùng chóp mũi cọ cọ anh, vùi đầu vào bên cổ đang tỏa ra hương rượu vang đỏ ấm áp, nằm im bất động.
Qua không biết bao lâu, cậu mới dần dần tỉnh táo lại.
Bàn tay đang ôm anh khẽ cử động, cảm nhận rõ ràng xúc cảm tuyệt vời của cơ bắp dưới lòng bàn tay. Chúng phập phồng nhè nhẹ theo nhịp thở, ngay cả trong trạng thái thả lỏng khi ngủ, vẫn vừa mượt mà vừa đàn hồi.
Lần này Tạ Nguy Hàm không mặc đồ ngủ —— bởi vì hôm qua Thẩm Lục Dương như con bạch tuộc khóa chặt lấy anh, yêu cầu anh không được mặc quần áo, phải lập tức ngủ cùng cậu.
Thẩm Lục Dương hôn lên xương quai xanh của anh một cái, khóe miệng cố gắng nhếch lên. Cậu đúng là không biết xấu hổ mà.
Cậu ngủ không được ngoan ngoãn cho lắm, đạp đạp đá đá nửa đêm, cái chăn trên người bị cậu đạp tuột xuống dưới.
Sáu giờ sáng, trong phòng vẫn rất tối, Thẩm Lục Dương ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy đường nét cánh tay của anh lộ ra bên ngoài.
Nghĩ đến điều gì đó, cậu vội vàng rướn người qua xem cổ Tạ Nguy Hàm. Thị lực tốt hơn của Alpha giúp cậu nhìn thấy một vòng dấu tay trên làn da trắng lạnh trong bóng tối mờ mịt.
Trông hơi đáng sợ. Bởi vì da anh thật sự quá trắng, như lớp men sứ lạnh, nên dấu tay của cậu trở nên vô cùng rõ ràng.
…
Tạ Nguy Hàm nằm trên giường, bị cậu bóp cổ họng mà buộc phải ngẩng đầu lên, dáng vẻ anh cười trong cơn ngạt thở đau đớn, giống như một ngọn lửa, đốt ra một vệt hằn không bao giờ phai mờ trong tim Thẩm Lục Dương.
Hai má Thẩm Lục Dương nóng lên, cậu cọ cọ lỗ tai lên ga giường, mở to mắt hồi tưởng.
Cậu vẫn sợ mình không biết nặng nhẹ làm Tạ Nguy Hàm bị thương, cuối cùng đã chủ động buông tay. Cảm giác thoải mái kỳ dị nảy sinh từ sâu trong nội tâm khiến cậu run rẩy toàn thân, lúc phản ứng lại thì đã… rồi.
Cậu đưa tay che mắt, tai đỏ đến nhỏ máu. Ngay cả khi chỉ là hồi tưởng cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp anh.
May mà Tạ Nguy Hàm là người yêu hoàn hảo nhất. Sau khi phát hiện, anh chỉ véo eo cậu để xoa dịu sự yếu ớt của cậu sau cơn trống rỗng. Đợi đến khi cậu cuối cùng cũng bình ổn lại một chút, anh hôn lên ngón áp út của cậu, hỏi cậu còn muốn gì nữa không.
Trong lòng Thẩm Lục Dương vừa chua xót vừa mềm nhũn, lại vô cùng xấu hổ.
Cậu không thể ngồi yên trên đùi anh được nữa, cậu cúi người vùi vào lòng anh để che mặt. Qua một lúc lâu, cậu mới rầu rĩ nói muốn anh dựa dẫm vào cậu, muốn ôm anh nhìn anh chủ động dán vào mình, muốn chủ động hùa theo cảm xúc của anh, muốn để cậu đến nuông chiều anh…
Để che giấu sự lúng túng vừa rồi, cậu lải nhải một tràng dài.
Thẩm Lục Dương vẫn nhớ vẻ mặt đăm chiêu của Tạ Nguy Hàm lúc đó, con ngươi xinh đẹp bị hàng mi dài che đi một nửa, phảng phất như đã tìm ra được cách thức thú vị nào đó.
Thẩm Lục Dương tưởng rằng anh sẽ như mọi khi, chiều theo cậu, phối hợp với cậu diễn một chút. Nhưng Thẩm Lục Dương vạn lần không ngờ tới, những lời này lại có thể được hiểu theo một góc độ khác như vậy.
Lúc ngồi bên mép giường, cả người cậu đều ngơ ngác, cho đến khi Tạ Nguy Hàm nhếch môi cười nhìn cậu, cậu lại càng ngơ ngác hơn. Trước mắt là một khoảng trắng xóa, bên tai chỉ còn lại giọng nói mơ hồ ái muội. Đây nhất định là ngày xổ số độc đắc nào đó, mà cậu chính là người trúng giải duy nhất.
Đêm cầu hôn này của cậu thật sự quá k*ch th*ch, đặc sắc muôn màu, cả đời khó quên.
Tạ Nguy Hàm đã định nghĩa lại một cách hoàn hảo cho mấy từ “dựa dẫm, ôm, dán vào, thuận theo thay đổi cảm xúc”.
Dựa vào đùi chính là dựa dẫm, ôm gáy cũng là ôm, dán vào da thịt chính là dán vào, Tạ Nguy Hàm hơi thay đổi một chút là cậu lại càng ngơ ra, đó chính là thuận theo thay đổi cảm xúc.
Thẩm Lục Dương đang hồi tưởng đến mức mặt vàng như nghệ, mi mắt Tạ Nguy Hàm khẽ run run, vài giây sau, anh mở mắt.
Con ngươi đen sẫm đặc nhuốm vẻ buồn ngủ, quyến luyến lười biếng như một con mèo lớn bị đánh thức. Sau khi nhìn rõ “kẻ đầu sỏ” đang sáp lại gần “hít hít” mình, chút khó chịu còn chưa kịp dâng lên đã tan biến ngay lập tức, hóa thành từng giọt ca cao nóng ấm áp ngọt ngào. Đáy lòng chỉ còn lại sự mềm mại.
Anh thả lỏng cho đại não bị cơn buồn ngủ xâm chiếm, không ép mình tỉnh táo ngay lập tức như vô số lần trước đây, mà ngược lại, anh duy trì trạng thái lười biếng mệt mỏi, cánh tay dùng sức, ôm Thẩm Lục Dương kéo vào lòng, ngón tay dùng lực vừa phải, thoải mái bóp eo cậu.
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, kèm theo một nụ hôn ẩm ướt: “Bé yêu, không buồn ngủ sao em.”
Cơn buồn ngủ và sự thân mật cùng lúc xuất hiện, mọi thứ đều tốt đẹp đến mức khó tin.
“Hơi hơi.” Thẩm Lục Dương thoải mái nheo mắt, bàn chân trong chăn đạp lên mắt cá chân lồi ra của anh, chóp mũi dụi dụi cọ cọ vào cổ anh.
Cuối cùng cậu vẫn ngáp một cái, lơ mơ nói: “Nhưng mà phải đi làm… Điều gì khiến em phải dậy đi làm vào một ngày thứ Bảy đẹp trời thế này, là hơn hai ngàn tệ tiền lương của em sao…”
Lòng bàn tay Tạ Nguy Hàm đã được ủ ấm, lướt dọc theo sống lưng Thẩm Lục Dương. Anh nhắm hờ mắt, cắn vành tai cậu mà cười: “Không phải.”
“Đúng, không phải,” Thẩm Lục Dương bị sờ đến nhột, cậu rướn người về phía trước, áp vào ngực anh, cọ dụi càng hăng hơn, “Mà là đám học sinh lớp 21 đang gào khóc đòi bú kiến thức. Thứ Hai, thứ Ba tuần sau lại kiểm tra tháng rồi, không biết đám nhóc con này ôn tập thế nào… Xin lỗi, em không nên nói mấy chuyện này vào một buổi sáng ‘sau khi xong việc’ tốt đẹp như thế này, công việc và gia đình phải tách biệt, tách biệt…”
Cậu ngẩng đầu hôn lên yết hầu của anh, ở đó cũng có dấu tay.
Tạ Nguy Hàm hơi ngửa đầu, để cậu hôn cho thoải mái, giọng nói trầm khàn dịu dàng: “Không sao, tôi thích nghe em nói những chuyện này.”
Anh thích dáng vẻ si mê điên cuồng vì anh của Thẩm Lục Dương, mà cũng thích cả lúc Thẩm Lục Dương cẩn thận nghiêm túc trong công việc. Đàn ông nỗ lực vì sự nghiệp luôn có sức hút đặc biệt. Anh thích dáng vẻ bạn đời của mình tỏa sáng trên bục giảng, mỉm cười với học sinh.
Tạ Nguy Hàm làm xong bữa sáng, Thẩm Lục Dương mới lết cái thân thể đau nhức khắp nơi, lề mề đi đánh răng rửa mặt xong.
So với cái dáng vẻ hèn nhát mỗi lần làm xong đều phải xin nghỉ phép trước đây, cậu đã có tiến bộ vượt bậc, khả năng thích ứng của con người đúng là vô hạn.
Không muốn như một “phế nhân” ngồi ở bàn ăn chờ đút, Thẩm Lục Dương cào cào tóc, đảm bảo mình trong gương đẹp trai không góc chết, rồi mới lảo đảo đôi chân dài, lê bước vào bếp.
“Thầy Tạ, cơm xong chưa? Em đói rồi…”
Thẩm Lục Dương vừa nói vừa không hề có ý định giúp đỡ mà ôm chầm lấy Tạ Nguy Hàm từ phía sau, mặt vùi vào lưng anh, đu bám như gấu koala không muốn động đậy. Mỏi eo, mỏi cực kỳ.
Mỗi lần dùng tư thế kia xong, eo, tay và chân cậu đều mỏi nhừ, hận không thể nằm bẹp trên giường nghỉ ngơi một năm. Lúc thức dậy cậu có liếc nhìn, còn chưa kịp nhìn kỹ, đã thấy rõ ràng vệt hằn bị nắm ở bên eo, còn có hai cổ tay nữa, cũng thảm không nỡ nhìn.
Hôm nay cậu lại phải đeo đai bảo vệ cổ tay đi làm. Sung sướng lúc nào cũng phải trả giá.
Tạ Nguy Hàm sờ sờ mu bàn tay cậu, độ cong ý cười nơi đuôi mắt vô cùng rõ rệt. Buổi sáng “sau khi xong việc” tốt đẹp không chỉ mình Thẩm Lục Dương thích: “Xong rồi, ra ngoài ăn thôi.”
Thẩm Lục Dương cào cào mu bàn tay anh, không quên mình vào đây để làm gì. Cậu vươn tay bưng nồi cháo loãng, đi ra ngoài.
Ánh mắt chạm đến cái thớt và bệ bếp đã được dọn dẹp không còn một dấu vết, vành tai cậu nóng lên, cậu kiên cường tăng tốc bước chân.
May mà bên cạnh không treo cái tạp dề kia, nếu không có khi cậu đã chân trái đá chân phải, cả người lẫn nồi cùng bay ra ngoài.
Cái thứ gọi là “da mặt” này thật kỳ lạ, trong lúc lâm trận thì như không tồn tại, xong việc rồi mới chậm chạp kéo đến.
Mà chiều cao của cậu và anh cũng không chênh lệch bao nhiêu, sao lúc đầu cậu lại không nghĩ ra, bộ quần áo kia cậu cũng có thể mặc vừa!
Lúc mặc tạp dề làm nước ép dâu tây, trên người cậu chỉ có độc một cái tạp dề, trước mắt mờ đến độ sắp không phân biệt nổi dao gọt hoa quả và dao phay.
Tạ Nguy Hàm còn giữ cằm cậu bắt cậu quay đầu lại hôn, còn yêu cầu tay cậu không được ngừng cắt dâu, dùng giọng điệu dịu dàng hoàn toàn trái ngược với động tác mạnh mẽ, an ủi cậu sẽ không để cậu bị thương.
Nguy cơ cắt vào ngón tay, và sự triền miên của nụ hôn nóng bỏng, một bên trái một bên phải điên cuồng giằng xé dây thần kinh đang căng như dây đàn của Thẩm Lục Dương. Cuối cùng có lẽ cậu đã phát điên, cậu quy tất cả những điều này về một loại hưởng thụ tê dại đến loạn thần, chìm sâu vào rừng rậm vĩnh viễn không lối thoát.
Dâu tây không thể ăn được nữa, mặc dù Tạ Nguy Hàm đã nhặt một miếng cắt còn tạm coi là nguyên vẹn đặt lên môi, đầy ẩn ý nói là có thể ăn.
Nhưng Thẩm Lục Dương đã dùng lời đe dọa nhảy lầu (vốn chẳng có chút sức uy h**p nào) để ngăn cản thành công một màn “ăn uống” khiến cậu đỏ mặt tía tai.
Tất nhiên là không thể ăn rồi!
“Dương Dương, tuy là có thể, nhưng tôi thấy ăn cơm trong phòng ngủ có thể sẽ làm bẩn ga giường.”
Tạ Nguy Hàm đưa tay chặn ngang bụng Thẩm Lục Dương, ấn ấn một cách không để lại dấu vết, khẽ cười: “Đang nghĩ gì thế? Bưng cháo vào phòng ngủ à?”
Thẩm Lục Dương đột ngột sững sờ, nhìn rõ hướng cậu đang đi là phòng ngủ chính, lệch hoàn toàn khỏi bàn ăn…
“Không có,” Thẩm Lục Dương lùi lại một bước nhỏ, dựa vào lòng anh, nghiêm túc nói bậy bạ, “Em muốn xem em đã gấp chăn chưa, chắc là chưa, ài, không quan trọng nữa, ăn cơm thôi thầy Tạ.”
Tạ Nguy Hàm lơ đãng nheo mắt, mùi hương ca cao nóng quyện với hương rượu vang đỏ trên người Thẩm Lục Dương khiến anh vô cùng vui vẻ.
Trên bàn ăn, tối qua tiêu hao quá độ, Thẩm Lục Dương húp liền hai bát cháo mới thở ra một hơi.
“Thầy Tạ, chiều mai còn có buổi tụ tập, đừng quên nhé,” cậu ngả người ra sau, nhớ lại hơn một tháng tập luyện vừa qua, đôi mắt cún con nhàn nhã híp lại, “Hy vọng mấy đứa nhóc không vì tập luyện mà ảnh hưởng đến thi cử… À đúng rồi, bệnh viện gọi điện rồi, mùng 4 tháng sau mẹ Bành Tuấn phẫu thuật, em muốn đưa nó qua đó.”
Tạ Nguy Hàm ung dung húp xong ngụm cháo cuối cùng, nhàn nhạt ngước mắt lên, cười nói: “Tôi đi cùng em.”
Thẩm Lục Dương ngáp một cái, hoàn toàn không thấy có gì không ổn, đương nhiên đồng ý: “Vậy em không lái xe nữa.”