Khóc là được à? Đại trượng phu co được duỗi được.
Thẩm Lục Dương sụt sịt mũi, còn chẳng cần diễn, dưới sự k*ch th*ch của thuốc, giây tiếp theo đáy mắt cậu đã ươn ướt. Đôi mắt cún con cụp xuống, vừa đáng thương vừa thèm thuồng.
Cảnh vật trước mắt mờ đi, cậu vội vã kéo tay Tạ Nguy Hàm hôn anh, cầu xin anh không có tác dụng, liền bắt đầu nói lý lẽ: “Thầy Tạ, đàn em… pheromone, của em cũng cho anh, không chiếm hời của anh đâu…”
Tạ Nguy Hàm chấp nhận nụ hôn này, giữa hai bờ môi, một chút pheromone tiến vào cơ thể Thẩm Lục Dương, xoa dịu một phần nôn nao.
Nhưng vẫn không đủ. Còn kém rất xa.
Cằm Thẩm Lục Dương gác lên vai Tạ Nguy Hàm, ánh mắt đờ đẫn thở hổn hển, mồ hôi trên trán như một chú chó lớn chạy bộ nửa tiếng đồng hồ dưới trời nắng gắt. Vừa nóng vừa th* d*c.
Anh vỗ về hôn lên vành tai của chú chó lớn, xúc cảm ấm nóng khiến Thẩm Lục Dương thoải mái thở ra một hơi, lại rúc thêm vào lòng anh.
Tạ Nguy Hàm nhặt lên sợi dây chuyền và vòng tay vừa siết ra vệt hằn trên người mình, màu mắt ngưng lại. Đầu ngón tay khẽ động, từng bước gỡ ra, cẩn thận tách lấy hai chiếc nhẫn.
Ngón tay trắng nhợt kẹp lấy chiếc vòng nhỏ, nhiệt độ của đầu ngón tay và kim loại lạnh lẽo dần dần đồng điệu, anh rủ mi, như đang v**t v* một trái tim. Ngón tay lướt từng vòng trên thân nhẫn, mỗi một vòng đều tựa như vòng tuổi của một đời người khác.
Thẩm Lục Dương ngây người nhìn, không hiểu sao, bàn tay của Tạ Nguy Hàm và chiếc nhẫn đặt cùng nhau, lại khiến hốc mắt cậu nóng lên.
Nhưng chẳng được bao lâu, lượng pheromone Alpha cấp S ít ỏi trong cơ thể Thẩm Lục Dương đã không thể áp chế nổi dược lực. Cậu lại bắt đầu nóng lên một cách chết tiệt, cái nóng như muốn thiêu đốt, cái nóng khiến cậu muốn đè anh ra mà hôn điên cuồng, cái nóng hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh trước mắt!
Nhưng Thẩm Lục Dương hoàn toàn không thể kiểm soát được. Cậu theo phản xạ siết chặt lòng bàn tay, cảm giác đau còn chưa kịp xuất hiện đã bị dược lực làm cho loãng đi. Cơ bắp “chỉ đẹp chứ vô dụng” lại bắt đầu mềm nhũn, cậu phải dựa vào vòng tay của anh mới không bị ngã oặt xuống.
Kế hoạch cầu hôn ban đầu hiện lên trong đầu cậu, không quá hoàn mỹ, nhưng ít nhất rất có thành ý ——
Để Tạ Nguy Hàm dựa dẫm vào cậu trong cảm giác xa lạ, khi anh mê loạn muốn ôm cậu, cậu sẽ cởi trói cho anh, nói với anh rất nhiều lời âu yếm, hôn anh thật nghiêm túc, vô điều kiện phối hợp với anh làm chuyện vui vẻ… Cuối cùng cậu sẽ lấy nhẫn ra, ôm anh mà cầu hôn một cách bảnh bao và trang trọng.
Ở một mức độ nào đó, cậu cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, ít nhất là “dựa dẫm”, “mê loạn”, “ôm”… đều đã xuất hiện. Nhưng đối tượng và thao tác thực tế đã xảy ra vấn đề lớn!
Cậu hoàn toàn không làm được sự trang trọng và chân thành. Đến giờ nhẫn vẫn chưa trao đi.
Tạ Nguy Hàm yên lặng xoa xoa chiếc nhẫn, ánh mắt vô tình lướt qua đầu ngón tay của Thẩm Lục Dương, nơi đã bị chính anh véo đến đỏ ửng, phảng phất như xuyên qua đó mà nhìn thấy một khung cảnh khiến anh vô cùng vui vẻ.
Ánh đèn mờ ảo làm nhòe đi đường nét ngũ quan của Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương không nhìn rõ. Vẻ u tối nơi đáy mắt anh dần bị thay thế bởi một cảm xúc khác, những đường vân phức tạp, sẫm màu trong con ngươi cũng nhuốm lên từng vệt sáng. Giống như bầu trời sao màu xanh thẫm, được người ta hào phóng vung lên một vốc sao, lơ lửng xa xăm, đẹp vô cùng.
Tạ Nguy Hàm ngước mắt cười nhìn Thẩm Lục Dương. Thẩm Lục Dương, người đang giãy giụa giữa dược lực và sự hối hận, trông như một chú chó lớn đang đ*ng d*c bị trói lại, cắn dây không được, vẫy đuôi cũng vô dụng, chỉ có thể rên ư ử cầu xin người khác giúp đỡ.
“Dương Dương,” Tạ Nguy Hàm đưa chiếc nhẫn thuộc về mình vào tay cậu, thay chú chó lớn gỡ dây trói, hoàn thành bước đầu tiên để “ăn thịt”, “Không muốn cầu hôn nữa sao em?”
Thẩm Lục Dương chạm vào chiếc nhẫn, lập tức hiểu ra, Tạ Nguy Hàm đang giúp cậu tiếp tục kế hoạch cầu hôn dang dở. Vành tai cậu đỏ bừng, cậu hít sâu một hơi, nhận lấy chiếc nhẫn.
Đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất trong đời cậu cầu hôn, anh đã cho cậu thêm một cơ hội, cậu phải nắm bắt lấy —— Ngay khi ý nghĩ này nảy sinh, cảm giác căng thẳng của Thẩm Lục Dương thậm chí còn lấn át cả dược lực.
“Muốn cầu hôn.” Cậu khô khốc nuốt nước bọt. Khuôn mặt đỏ bừng vì bị d*c v*ng dày vò cố gắng kìm nén, cậu nhận lấy chiếc nhẫn thuộc về Tạ Nguy Hàm, ngẩng đầu nhìn anh.
Dược lực ép đến mức đáy mắt cậu đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ, khuôn mặt luôn phóng khoáng rạng ngời nay lại nghiêm túc chưa từng có, còn mang theo vẻ hối hận không thể che giấu.
“Kế hoạch của em vốn không phải như thế này,” ngón tay Thẩm Lục Dương run lên rồi lại run, cậu cắn răng kìm lại. Một tay cậu nắm chặt lấy tay Tạ Nguy Hàm, tay kia cầm nhẫn, “Bây giờ em cầu hôn, có phải là không công bằng với anh không?”
Cậu hít thở không đều, chóp mũi rịn ra những giọt mồ hôi li ti. Dược lực ngấm vào khiến cậu phải điên cuồng nuốt nước bọt, cậu cố gắng tự kiểm điểm: “Bây giờ em… thở còn không ra hơi, trong đầu toàn là ‘ăn’ anh, không hề trong sáng chút nào…”
Chuyện cầu hôn trọng đại như vậy, thế mà lại bị dính líu đến “sắc dục”. Thật là hết thuốc chữa rồi.
Nhớ lại những lời dặn dò thấm thía của Ninh Uyển Xu, Thẩm Lục Dương cảm thấy mình đã làm được một cách hoàn hảo cái vế “không làm được một điểm nào”.
Thứ cậu muốn cho anh tốt đẹp bao nhiêu, thì hiện thực lại tồi tệ bấy nhiêu. Thẩm Lục Dương bắt đầu muốn rút lui.
“Hay là… lần sau em chuẩn bị lại cho tốt…”
Tạ Nguy Hàm lại đưa tay sát lại, cánh tay thon dài mạnh mẽ ôm lấy eo cậu. Đôi mắt đẹp đến mức khiến Thẩm Lục Dương vừa gặp đã yêu, giờ phút này đang mong chờ nhìn cậu: “Dương Dương, tôi chờ không nổi nữa.”
Thẩm Lục Dương bối rối nhìn anh, trong lòng vừa chua xót vừa mềm nhũn, gần như muốn tràn ra ngoài. Nhưng cậu vẫn cảm thấy một Tạ Nguy Hàm tốt đẹp như vậy xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn. Chuyện cả đời chỉ có một lần, không thể qua loa được.
“Nhưng mà…”
Ngón áp út của Tạ Nguy Hàm chủ động áp sát chiếc nhẫn. Hàng mi đổ bóng xuống đáy mắt cũng ánh lên vẻ dịu dàng, khẽ khàng lay động dây đàn trong lòng Thẩm Lục Dương: “Ngay bây giờ chính là lúc tốt nhất.”
Lời của Thẩm Lục Dương không thể thốt ra được nữa.
Cậu siết chặt ngón tay, đè nén sự run rẩy nơi đầu ngón, mới trịnh trọng nhận lấy chiếc nhẫn.
Thẩm Lục Dương nắm chặt tay Tạ Nguy Hàm, tai thì đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, giọng nói trang trọng: “Tạ Nguy Hàm, thầy Tạ, em muốn kết hôn với anh, muốn cùng anh có cuốn sổ nhỏ màu đỏ*, muốn đóng dấu tên em lên người anh, có được không?”
*Giấy chứng nhận kết hôn.
Một màn cầu hôn hoàn toàn không có kịch bản, chệch khỏi dự tính. Thẩm Lục Dương căng thẳng đến mức suýt nữa đeo nhẫn lệch, cộng thêm dược lực ngày càng có xu hướng không thể áp chế nổi, cậu vội vàng đeo vào, còn chẳng kịp nói thêm lời âu yếm nào.
Vội vàng cứ như cướp được vợ về liền vội vã động phòng cho “gạo nấu thành cơm” để giữ người lại…
Tạ Nguy Hàm nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, độ cong khóe môi càng rộng hơn.
“Cứ thế đeo lên rồi,” pheromone nôn nao trong cơ thể khiến Thẩm Lục Dương choáng váng đầu óc. Cậu hối hận nắm lấy bàn tay đang đeo nhẫn của anh, “Em còn muốn giấu nhẫn trong bánh kem hay chỗ nào khác cơ, đeo thế này chẳng bất ngờ chút nào…”
Lời vừa dứt, Thẩm Lục Dương liền không trụ nổi nữa. Cậu cúi đầu, th* d*c từng hơi từng hơi, suy nghĩ bị cái nóng hỗn loạn sấy khô, chỉ còn lại một mảng nhỏ khô khốc, cấp bách chờ đợi một trận mưa rào đẫm lệ tưới mát.
Cậu bây giờ vô cùng khao khát Tạ Nguy Hàm, lại bị nỗi hối hận tột độ vì làm hỏng màn cầu hôn xâm chiếm. Bất kể là con người anh, hay chiếc nhẫn trên tay anh, đều đang thử thách sự tỉnh táo ít ỏi còn sót lại của Thẩm Lục Dương.
Cậu run rẩy chìa bàn tay trái của mình ra, đưa đến gần bàn tay phải của anh, nơi đang cầm chiếc nhẫn còn lại.
Trước mắt là từng đợt choáng váng mờ ảo, hơi thở nóng rực đến môi cũng khô khốc. Trong không khí không còn lấy một tia mùi rượu vang đỏ, khiến hương ca cao nóng hoảng loạn xông bừa khắp nơi, kích động lồng ngực cậu phập phồng dữ dội, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào cơ thể.
Cố lên… Lễ cầu hôn phải cả hai người cùng đeo nhẫn mới tính là xong, cậu còn chưa đeo mà.
Anh kiên nhẫn nhìn Thẩm Lục Dương cố chấp chìa tay ra, ánh mắt đong đầy ý cười nhìn thấu cảm xúc của cậu.
Dưới ánh mắt thúc giục của Thẩm Lục Dương, anh dùng hành động để thỏa mãn nguyện vọng của chú chó yêu quý —— muốn đeo nhẫn một cách thật đặc biệt.
Ngón trỏ trắng nõn tròn trịa quấn một vòng quanh chiếc nhẫn, đưa lên môi, ấn lên cánh môi mềm mại.
Thẩm Lục Dương mờ mịt nhìn anh, không phải là đeo nhẫn sao, sao lại định ăn nhẫn?
Tạ Nguy Hàm khép hờ đôi mắt hẹp dài nhìn cậu, mọi cảm xúc đều không còn che giấu. Hương rượu vang đỏ ngưng tụ bên môi, và rồi…
Đôi môi mỏng đỏ mọng khẽ mở, nhẹ nhàng… ngậm lấy chiếc nhẫn.
Hành động ngay sau đó khiến Thẩm Lục Dương máu huyết sôi trào, suýt nữa thì mất mặt.
Pheromone rượu vang nồng độ cực cao đọng lại trên đầu lưỡi, gần như là màu đỏ như máu. Tạ Nguy Hàm với đáy mắt nhuốm vẻ quyến rũ tr*n tr**, nâng bàn tay trái của Thẩm Lục Dương lên, cúi xuống, ngậm lấy đầu ngón áp út của cậu.
Đầu tiên là đôi môi ẩm ướt ấm nóng, phần thịt mềm mại bao bọc lấy đầu ngón tay nóng rực, từ từ tiến vào… Pheromone nồng độ cao cùng với chiếc nhẫn cùng lúc chạm vào đầu ngón tay đang run rẩy, dưới sự ấp ủ của nhiệt độ nóng bỏng, chúng thẩm thấu một cách đầy mời gọi…
Đồng tử Thẩm Lục Dương giãn ra rồi co rụt lại, con ngươi xinh đẹp hoe đỏ của anh bị hàng mi cụp xuống che đi một nửa, quyến rũ đến mức Thẩm Lục Dương cứ thế si mê ngắm nhìn.
Dáng vẻ người đàn ông tao nhã trưởng thành “nuốt” ngón tay trông vô cùng… có lẽ cảm giác tuyệt vời nhất trên đời chính là sự tương phản.
Anh dịu dàng đến thế, đẫm máu đến thế, tàn nhẫn đến thế, và yêu cậu đến thế… Anh cúi xuống ngậm lấy ngón tay cậu, dùng một tư thế không chút gìn giữ nào, dỗ dành cậu hoàn thành nguyện vọng mà cậu thuận miệng nói ra.
Đôi môi ẩm ướt ấm nóng ngậm m*t chiếc nhẫn, nhờ sự trợ giúp của đầu lưỡi, từ từ lồng vào ngón áp út. Giọt pheromone mang theo d*c v*ng vô tận cứ thế thấm hết vào, mang theo hơi lạnh trái ngược hoàn toàn với khoang miệng, k*ch th*ch đến mức người ta không thể suy nghĩ.
Ngón tay Thẩm Lục Dương không kiểm soát được mà giật nhẹ, mức độ k*ch th*ch giống như cả linh hồn đều bị đoạt mất.
Đến mức cả cánh tay cậu run rẩy như không thể chống đỡ nổi, cảm giác lan truyền từ sâu trong cơ thể lên khiến khóe mắt cậu thậm chí còn ứa ra chút ẩm ướt, chỉ có thể cắn chặt môi để ngăn mình cử động lung tung.
Chiếc nhẫn lành lạnh được khoang miệng ủ ấm, nhờ sự trợ giúp của nước bọt, dễ dàng lồng vào ngón tay ướt sũng, đeo lên theo một cách thức mà cậu chưa bao giờ tưởng tượng nổi.
Thẩm Lục Dương cảm thấy mình như chạm phải thứ gì đó rất mềm, đuôi mắt Tạ Nguy Hàm khẽ nhướng lên, ngay sau đó dùng răng đẩy nhẹ, để chiếc nhẫn lồng chắc vào ngón tay.
Khi môi anh rời ra, để lộ ngón tay đang co rút vì xấu hổ, trên ngón áp út ướt sũng là một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
Xinh đẹp mà lại…
Thẩm Lục Dương ngây ngốc th* d*c từng hơi nhỏ, cậu quên mất cách hít thở, hoặc dường như cậu chưa bao giờ học được điều đó. Lồng ngực đang từ phập phồng kịch liệt như muốn nhảy ra ngoài, biến thành gần như không thể thấy rõ.
Anh chuyên chú nhìn cậu, đôi môi đỏ mọng chạm vào cổ tay cậu, anh nghiêng đầu, hơi dùng sức, m*t ra một quả dâu tây nhỏ xinh đẹp.
Giọng nói không biết từ lúc nào đã trở nên trầm khàn gợi cảm, ý cười nhàn nhạt chính là sự an ủi lớn nhất dành cho Thẩm Lục Dương: “Dương Dương, ba chữ ‘tôi đồng ý’, tôi muốn để sau này, nói lại một lần nữa.”
Sau này… nói lại một lần nữa…
Thẩm Lục Dương sững sờ, rồi nhanh chóng phản ứng lại.
Trên lễ đường, sẽ nói ‘tôi đồng ý’.
Đôi mắt cún con ươn ướt “vút” một cái sáng rực lên. Niềm vui sướng chưa từng có khiến cậu muốn lập tức ôm chầm lấy bạn trai của mình, vị hôn phu của mình, hôn anh thật mạnh, hôn đến khi anh khóc!
Cậu há miệng, vừa định nói.
Tim đột nhiên đập mạnh một cái, trời rung đất chuyển!
Cả người Thẩm Lục Dương run lên như bị điện giật, hương rượu vang đỏ nồng đượm từ sau gáy cậu, cùng với ca cao nóng, đồng loạt tuôn ra.
Sô cô la nhân rượu.
Mọi thứ trở nên sền sệt và chậm rãi, gần như là một giọt màu đỏ tươi, pheromone Alpha cấp S thuần túy, dùng cách này để tiến vào toàn bộ cơ thể Thẩm Lục Dương, va chạm trực diện với thứ thuốc đang hành hạ cậu.
Cơ thể Thẩm Lục Dương chính là chiến trường.
Hai luồng sức mạnh gặp nhau ở xương cụt, điên cuồng va chạm, dung hợp. Rượu vang đỏ không chút lưu tình mà nuốt chửng chất dẫn dụ Alpha, thứ thuốc khiến Thẩm Lục Dương suýt khóc rống lên kia lại mỏng manh như nước, dược lực rút đi như thủy triều.
Nhưng theo sau đó không phải là nhẹ nhõm. Ngọn lửa âm ỉ được điểm xuyết những vì sao lấp lánh, chúng nhấp nháy trong cơ thể cậu. Ánh sáng tuy không rực rỡ, nhưng lại bùng lên nhiệt độ nóng bỏng thần kinh, nhanh chóng lan ra, càn quét toàn thân.
Ngón tay Thẩm Lục Dương co quắp lại, hơi thở vốn đang tĩnh lặng đột ngột trở nên nặng nề. Bàn tay trái đeo nhẫn của cậu nắm chặt lấy tay phải của anh, cả người cậu ngã sầm vào lòng anh, được cánh tay thon dài dịu dàng ôm lấy.
Ánh mắt Thẩm Lục Dương hoảng hốt, trước mắt hiện lên làn sương mù màu đỏ quen thuộc, đó là dấu hiệu pheromone rượu vang đỏ lan tỏa điên cuồng, ngưng tụ thành chất lỏng. Cậu giãy giụa lắc lắc đầu, làm dấy lên một vầng sáng choáng váng.
Cậu lại sắp say rồi.
Hơi men quen thuộc mà xa lạ ăn mòn dây thần kinh vừa mới ngọt ngào say đắm ban nãy, cảm giác lâng lâng, cái cảm giác mà mỗi lần đều khiến cậu “muốn chết đi sống lại”, lại ập đến.
Khác biệt lớn nhất so với những lần đó, chính là cậu có thể đứng vững, lại còn đặc biệt có sức lực.
Cậu nâng mặt Tạ Nguy Hàm lên, hoàn thành xuất sắc ý nghĩ trước khi say —— Hôn anh, hôn đến khi anh khóc!
Thẩm Lục Dương cúi xuống, dùng sức hôn lên.
Tiếng hít thở nặng nề là biểu hiện rõ ràng nhất của cảm xúc. Thẩm Lục Dương quỳ trên giường như một chú chó lớn, mông ngồi lên đùi anh, ngón tay dùng sức ấn vào bên gáy anh, không biết phải dùng lực hôn bao nhiêu mới có thể biểu đạt được tình yêu của cậu dành cho người trước mắt.
Điều cậu muốn làm nhất bây giờ, là tìm cách khiến đêm nay trở nên khác biệt, khác với tất cả những lần trước đây.
Không chỉ là đeo nhẫn, mà còn phải có những ký ức khó quên khác, để làm nổi bật ký ức sâu sắc về màn cầu hôn.
Cho nên Thẩm Lục Dương dùng hết khả năng để hôn anh, nhưng cậu cũng chỉ có bấy nhiêu “chiêu”, lúc này đầu óc không quay vòng nổi càng ảnh hưởng đến việc phát huy. Số lần cậu và anh làm cũng không nhiều, nhưng lần nào cũng có thể coi là “vô cùng k*ch th*ch”.
So sánh ra, một nụ hôn nồng nhiệt hoàn toàn không đạt được tiêu chuẩn của bốn chữ “ấn tượng sâu sắc”.
Cảm nhận được khát khao gần như tràn bờ của cậu, Tạ Nguy Hàm khẽ l**m môi cậu, hơi đẩy Thẩm Lục Dương, người đang ôm mình l**m loạn như một chú chó lớn, ra. Anh nắm lấy ngón tay cậu, cẩn thận vòng qua cổ tay, đưa lên môi.
Hàng mi anh quyến luyến nhướng lên, con ngươi sâu thẳm chứa đựng một ly rượu say lòng người. Yết hầu Thẩm Lục Dương trượt một cái, cậu uống cạn ly rượu.
Hơi thở nóng rực của Tạ Nguy Hàm phả lên đầu ngón tay cậu, nóng đến mức bả vai Thẩm Lục Dương căng cứng. Cậu nghe thấy anh nói.
“Dương Dương, có muốn ra lệnh cho tôi, làm chuyện em thích không?” Anh khàn giọng đề nghị, độ cong khóe môi giống như sự cám dỗ của ác quỷ, khiến người ta biết rõ đây là cạm bẫy, mà vẫn cam tâm tình nguyện bước vào đáy mắt đong đầy ý cười của anh.
Chiếc hộp Pandora, và chiếc chìa khóa khiến người ta tranh giành đến sứt đầu mẻ trán cũng không thể có được, nay cùng được đặt vào lòng bàn tay Thẩm Lục Dương. Dễ như trở bàn tay.
Khi đối mặt với Tạ Nguy Hàm, khả năng tự chủ của Thẩm Lục Dương luôn bằng 0. Cậu không nhớ mình có do dự hay không, hay là đã do dự 0.1 giây hay 0.01 giây, lúc phản ứng lại thì đã một chân dẫm vào cạm bẫy ấm áp mà đối phương giăng sẵn.
Cậu l**m môi, chỉ thiếu điều viết chữ “muốn” lên mặt: “Làm gì… cũng được?”
“Làm gì cũng được,” Tạ Nguy Hàm hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu, quyến luyến nơi này không muốn rời, như muốn cắn ra dấu vết, “Không phải em muốn làm boss sao, mức độ vừa rồi đã thỏa mãn rồi à?”
Thẩm Lục Dương: “…” Sao có thể. Vừa rồi cậu cảm thấy mình còn chưa đã, dược lực đã phát tác, ảnh hưởng cậu phát huy!
Cho nên bây giờ, Tạ Nguy Hàm muốn cho cậu cơ hội thứ hai!
Mắt cậu sáng lên, cơn say trong đầu càng bốc lên, gò má đỏ bừng như vừa uống cả vò Nữ Nhi Hồng.
“Vậy anh…” Thẩm Lục Dương ra vẻ “bố thiên hạ” nghĩ nửa ngày, quyết định “dùng thử” trước. Cậu ngửa người ra sau một chút, mong chờ nhìn anh, “Hôn em, anh chủ động hôn em.”
Vì muốn thỏa mãn lòng tự trọng của cậu, những nụ hôn giữa họ phần lớn đều do cậu chủ động, thậm chí là chủ đạo.
Từ một cậu nhóc l**m nước như chó con đầy bỡ ngỡ lúc ban đầu, đến bây giờ đã có thể hôn kiểu Pháp ra hình ra dạng, tất cả đều nhờ sự dung túng của Tạ Nguy Hàm.
Nhưng mỗi lần Tạ Nguy Hàm chủ động, Thẩm Lục Dương đều vô cùng hưởng thụ. Đó là một trải nghiệm hoàn toàn khác, giống như… giống như… sự khác biệt giữa đi bộ năm nghìn mét và chạy nước rút năm nghìn mét.
Kiểu trước thì thoải mái, chỉ hơi mỏi chân một chút. Kiểu sau… đến cuối cùng cậu đứng cũng không vững.
Cậu thích kiểu k*ch th*ch.
Anh khẽ cụp mi, cười nhẹ: “Thời gian thử việc… làm không tốt có bị đuổi việc không em?”
Anh ghé sát tai Thẩm Lục Dương, kh* c*n v*nh t** sung huyết của cậu, giọng nói khàn khàn: “Hửm? Boss?”
Tim Thẩm Lục Dương run lên, cả sống lưng tê rần.
Không đợi cậu nói gì, tay phải của Tạ Nguy Hàm đã giữ chặt cằm cậu, ép cậu ngẩng đầu đến mức tối đa, cổ căng cứng, để lộ yết hầu yếu ớt như sắp vỡ tan.
Nụ hôn nóng rực bất ngờ lệch khỏi môi, rơi xuống yết hầu đang trượt lên xuống. Đôi môi mềm mại nóng bỏng hôn một cách đầy xâm lược, xúc cảm mang theo hương rượu vang đỏ lướt qua yết hầu.
Vùng eo bụng đang căng cứng của Thẩm Lục Dương đột ngột nảy lên, cậu há miệng không thể tin nổi, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Như một con mồi bị thú ăn thịt cắn nát cổ họng, ngoài tiếng r*n r* hấp hối ra, không còn âm thanh nào khác.
Yết hầu yếu ớt nhất bại lộ dưới hàm răng Alpha có thể dễ dàng xé rách da thịt. Cậu cảm nhận nụ hôn như muốn ăn tươi nuốt sống mình, vội vã hít thở, nước mắt bị ép trào ra khỏi khóe mi, lăn vào trong tai.
Bàn tay thon dài mạnh mẽ ở bên eo cậu, dùng cách cậu thích nhất, hung hăng bóp nắn theo đường cơ bắp, mang đến cảm giác đau đớn và tê dại không thể lờ đi. Những thớ cơ dẻo dai giờ phút này run rẩy muốn trốn, lại bị tàn nhẫn bắt về ấn vào lòng. Thẩm Lục Dương giãy giụa ngẩng đầu lên, nhưng chỉ càng khiến đối phương thuận lợi nuốt chửng cậu hơn.
Dưới sự k*ch th*ch kép của đau đớn và nguy hiểm, cảm giác chết chìm khiến Thẩm Lục Dương co quắp ngón chân, trong cơn hoảng hốt cậu cảm thấy mình như đã chết rồi.
Pheromone trên đầu lưỡi Tạ Nguy Hàm thấm hết vào cổ họng cậu không chừa một giọt, ngay lập tức đánh thức giọt máu đỏ tươi đang ngủ say trong cơ thể Thẩm Lục Dương. Từng cơn xung động không thể kìm nén xộc thẳng lên não theo cột sống.
Cậu đột ngột nắm chặt tay, cả người căng cứng như một cây cung đang trên bờ vực đứt gãy dưới sự tác động của pheromone. Cậu khó nhịn mà đạp lên ga trải giường, tạo ra từng mảng nếp nhăn không thể phục hồi.
Cậu chỉ muốn một nụ hôn, nhưng Tạ Nguy Hàm đã “thêm đường” quá nhiều. Thẩm Lục Dương khó khăn chịu đựng, chỉ có thể bám chặt lấy vai anh giữa đại dương pheromone, r*n r* một cách mơ hồ giữa hàng nước mắt, để đổi lấy một chút dịu lại không đáng kể.
Khi thủy triều pheromone mãnh liệt rút đi, Thẩm Lục Dương cuối cùng cũng chạy xong năm nghìn mét. Cậu thở hổn hển, được thả lỏng eo và yết hầu, dấu vết ướt át trên cổ lan tận vào hõm xương quai xanh… như thể thật sự bị ăn thịt rồi.
Ở điểm muốn ăn thịt đối phương, hai người giống nhau một cách lạ kỳ.
Cậu bủn rủn dựa vào người Tạ Nguy Hàm để hoàn hồn. Không muốn thừa nhận mình “cùi bắp”, Thẩm Lục Dương mơ màng đổ hết tội lỗi lên đầu pheromone Alpha cấp S… nếu họ gặp nhau ở thế giới ngoài sách, rất có thể cậu còn lợi hại hơn anh.
Đúng. Chắc chắn. Đó là địa bàn của cậu.
Bàn tay trái đeo nhẫn cưới tỉ mỉ x** n*n vành tai đỏ như nhỏ máu của Thẩm Lục Dương. Nụ hôn cuồng nhiệt chuyển thành sự dịu dàng của gió xuân mưa phùn, không còn sự va chạm kịch liệt giữa môi và răng, mà chỉ đơn thuần là môi dán môi, nhẹ nhàng cọ xát lên bờ môi bị cắn rách để truyền tải yêu thương…
Vừa rồi bị hôn đến suýt ngất, Thẩm Lục Dương căng cứng đến mất kiểm soát, bây giờ lại trở nên nhẹ nhàng, cậu ngược lại càng không chịu nổi.
Đợi cơ thể tê dại sau k*ch th*ch mạnh hồi phục một chút, Thẩm Lục Dương đưa tay sờ lên mặt anh, cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng sung huyết của Tạ Nguy Hàm, mơ hồ ra lệnh giữa những kẽ hở của nụ hôn: “Thầy Tạ, anh nói yêu em đi, nói không rời xa em…”
Ánh mắt Tạ Nguy Hàm dịu dàng, anh chiều ý cất lời, giọng nói trầm thấp lặp lại: “Tôi yêu em, không thể rời xa em, sẽ mãi mãi, mãi mãi ở bên em.”
Mãi mãi, mãi mãi.
Tim Thẩm Lục Dương đập dữ dội, tiếng tim đập thình thịch như muốn phá tan mọi thứ. Cậu đột nhiên nắm lấy vai anh, dùng sức đẩy anh ngã xuống giường. Hai tay cậu chống lên vai anh, từ trên cao nhìn xuống.
Khí thế rất đủ, nhưng động tác th* d*c kịch liệt lại có chút phá hỏng vẻ kiêu ngạo này, giống như một vị vua nhỏ vừa mới lên ngôi, cố gắng dùng cách nào đó để chứng minh với Nhiếp Chính Vương rằng mình rất “ra gì”. May mà Nhiếp Chính Vương không có lòng phản nghịch, ngược lại còn vui vẻ chơi trò “đồ hàng” với cậu.
“Còn muốn gì nữa không em?” Giang sơn cũng có thể mỉm cười dâng tặng, huống hồ chi là yêu cầu nhỏ nhặt này.
Thẩm Lục Dương được chiều sinh hư, cúi đầu, tầm mắt đẫm hơi nước rơi xuống người anh.
Tạ Nguy Hàm áo quần xộc xệch nằm trên ga giường, vải áo phông ở vai và cổ bị cậu kéo đến nhàu nát, mái tóc đen rối bù buông lơi, sờ vào rất thích… Khuôn mặt khiến cậu ngẩn ngơ kia tràn đầy sự cưng chiều và chuyên chú, như thể không cần cậu mở miệng cũng có thể dễ dàng nhìn thấu những điều cậu nghĩ trong lòng, sau đó dùng cách cậu thích nhất để giúp cậu thực hiện.
Sự dung túng cực đoan và vô điều kiện này, điên cuồng nuôi dưỡng d*c v*ng của Thẩm Lục Dương. Cậu theo phản xạ mở miệng: “Em muốn anh…” bị thương.
Mặc dù vết thương do thân hoa tường vi lần trước đã lành, thậm chí không để lại sẹo. Nhưng đây là chuyện con người có thể nghĩ ra sao! Phải biết điểm dừng!
Đột nhiên tỉnh táo lại, Thẩm Lục Dương lắp bắp ngậm miệng: “Muốn anh, muốn anh…”
Khóe môi Tạ Nguy Hàm khẽ cong lên một độ cong, nói thay cậu: “Muốn tôi bị thương.”
Thẩm Lục Dương bị nói trúng tim đen, mặt cậu nóng bừng lên vì xấu hổ, cậu tự biện hộ cho mình: “Em không có, em không phải, em…”
Dưới ánh mắt nhìn thấu mọi thứ của Tạ Nguy Hàm, giọng cậu càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không nghe thấy gì nữa.
Một lúc lâu sau, cậu ngượng ngùng l**m môi, Thẩm Lục Dương quyết định vứt hết liêm sỉ, đã nát thì cho nát luôn mà thừa nhận.
“Phải, em muốn thế, lúc đó anh đẹp quá…” Thẩm Lục Dương hồi tưởng lại một chút, khung cảnh Tạ Nguy Hàm bị hoa tường vi quấn lấy, bụng dưới cậu nóng lên. Cậu vội vàng giải thích: “Nhưng em không nỡ, không làm cái đó, đổi cái khác.”
Tạ Nguy Hàm dường như không nghe, anh nắm lấy tay cậu, ngón tay chậm rãi di chuyển, lách vào kẽ tay, tỉ mỉ v**t v*. Thấy yết hầu Thẩm Lục Dương bắt đầu không ngừng trượt lên xuống, anh mới từ từ đặt bàn tay đó lên cổ mình.
Đôi mắt của Alpha cấp S nhuốm màu đỏ sậm u tối, tỏa ra hơi thở mê hoặc, phản chiếu vào đáy mắt ngây thơ của Thẩm Lục Dương. Khuôn mặt vốn đang kiên quyết nói không kia thoáng chốc trở nên mờ mịt. Dưới sự thôi miên của Alpha cấp S, lý trí lung lay như sắp ngã, nhưng cậu vẫn ngốc nghếch kiên trì.
“Không thể làm anh đau… Anh sẽ bị thương… không được.”
Anh khẽ nheo mắt, dường như vô cùng vui vẻ vì điều này. Anh nghiêng đầu, cẩn thận hôn lên lòng bàn tay cậu. Ngay khoảnh khắc cậu nhún vai muốn trốn, anh dịu dàng đưa ra lời ám thị cuối cùng.
“Sẽ không để lại vết thương, bé yêu, không muốn sao?”
Thẩm Lục Dương mở to mắt, chút lý trí cuối cùng theo không khí, tan biến vào bóng tối.