Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 95

095.Tác giả: Không Ô

Đầu óc Thẩm Lục Dương nóng lên, cậu không dám nhìn thêm nữa, kéo lấy cổ tay anh, ngón tay nhẹ nhàng vê vặn cổ tay anh: “Đi theo em.”

Tạ Nguy Hàm không chủ động nắm lại tay cậu, mọi thứ đều diễn ra theo đúng như Thẩm Lục Dương mong muốn, do cậu chủ đạo.

Hôm nay trước khi ra ngoài, Thẩm Lục Dương đã cố tình ra muộn một phút, để đem tất cả những thứ cần chuẩn bị đặt cạnh giường, tiện cho cậu làm chuyện xấu buổi tối.

Thẩm Lục Dương kéo cổ tay anh, sải bước đi vào phòng ngủ.

Dù có cố gắng che giấu đến đâu, trong tiềm thức cậu vẫn giống như một cậu nhóc mới cưới, vội đến mức hận không thể giây sau liền ôm người bay lên giường.

Đè bả vai Tạ Nguy Hàm xuống, bắt anh ngồi bên mép giường, Thẩm Lục Dương để lại một câu “Không được nhúc nhích”, rồi lập tức chạy sang một bên mở thùng. Cậu vừa canh chừng động tĩnh của anh, vừa lấy ra lọ thủy tinh nhỏ kia ——

Chất dẫn dụ Alpha. Cậu đã cố tình tra rồi, thứ này nếu uống, hiệu quả sẽ vô cùng “kỳ diệu”, dược lực mạnh hơn bôi ngoài da rất nhiều.

Tạ Nguy Hàm yên lặng ngồi đó, bộ quần áo sáng màu cùng đôi mắt bị che khuất khiến cả người anh bao trùm một lớp cảm giác yếu ớt đầy xa cách. Ngược lại càng khiến người ta muốn phá hủy.

Đầu ngón tay Thẩm Lục Dương ngứa ngáy co lại, tâm trí đâm đầu vào cạm bẫy ngọt ngào mà đối phương giăng sẵn. Cậu chỉ chú ý đến vẻ bình tĩnh quá mức của anh, dường như anh không hề thấy bối rối chút nào trước tình cảnh bị người khác khống chế. Mà không đi sâu tìm hiểu nguyên nhân.

Bất kể cậu làm gì, anh cũng sẽ không bị ảnh hưởng —— suy đoán này k*ch th*ch sâu sắc trái tim Thẩm Lục Dương.

Giống như trong mối quan hệ giữa hai người, cậu vĩnh viễn ở vị trí bị động của một tên lính mới.

Lòng tự trọng của đàn ông bị khiêu khích cực độ!

Thẩm Lục Dương mím chặt môi, kiên định nhìn cái lọ trong tay.

Phải khiến Tạ Nguy Hàm nhận thức được sự lợi hại của cậu, khiến anh ở trước mặt cậu biến thành bộ dạng trước nay chưa từng có. Tốt nhất là khó có thể tự kiểm soát, phải dựa dẫm vào cậu…

Thẩm Lục Dương chỉ nghĩ thôi mà nhịp tim đã sắp mất kiểm soát, cậu vội vàng bật nắp chai, đưa lên mũi ngửi thử.

Mùi vị ngọt thanh. Không biết uống vào có bị đắng không.

Nếu đắng thì phải chuẩn bị cho anh một ly nước để súc miệng. Thẩm Lục Dương ân cần quyết định mình sẽ nếm thử trước.

Cậu giơ lọ lên, vừa quan sát nhất cử nhất động của anh, vừa cẩn thận đổ một giọt vào miệng.

Trong miệng là vị ngọt thanh của dưa hấu, dư vị có chút giống nước ép trái cây hỗn hợp. Không hổ là hàng của cửa hàng flagship XX, mùi vị không khác nước trái cây thật là bao.

Thẩm Lục Dương đang chuẩn bị đặt lọ xuống, Tạ Nguy Hàm đột nhiên hơi thẳng người lên, ra vẻ muốn ngồi dậy.

Thẩm Lục Dương theo phản xạ ngăn cản: “Không được động ư… ực…”

Tay run một cái, cả lọ Chất dẫn dụ Alpha đổ hết vào miệng Thẩm Lục Dương, còn chưa kịp giãy giụa đã nuốt ực xuống. Hướng dẫn sử dụng nói liều lượng cho một lần uống không nên vượt quá một phần ba…

Thẩm Lục Dương che miệng ho sặc sụa, nước mắt cũng sắp bị sặc ra ngoài.

Tạ Nguy Hàm bị bịt mắt không nhìn thấy gì, anh hơi nghiêng đầu về phía này: “Sao thế?”

Thẩm Lục Dương “xuất quân chưa kịp thắng đã toi mạng”, mất mặt đến tận nhà bà ngoại, làm gì có mặt mũi nào mà nói em trêu chọc anh không thành ngược lại còn tự chuốc cho mình cả lọ thuốc.

“Không sao! Uống nước bị sặc, anh không được cử động!”

Tạ Nguy Hàm nghe vậy khựng lại một chút, đuôi mày khẽ nhướng, anh hơi cúi đầu tiếp tục ngồi yên tại chỗ. Toàn bộ quá trình đều rất nghe lời.

Thẩm Lục Dương há miệng nôn khan mấy cái, muốn nôn ra, nhưng vật lộn cả buổi cũng không thành công.

Trên hướng dẫn nói 30 giây sau sẽ có tác dụng, cậu vẫn chưa thấy có tác dụng… Đây không phải là hàng giả đấy chứ?

Chắc là vậy rồi, làm gì có thuốc nào uống ngon thế này, uống xong còn không có phản ứng.

Thẩm Lục Dương từ bỏ cái lọ rách này, hít sâu một hơi, quay đầu lấy ra “dây chuyền” và “vòng tay” đã chuẩn bị từ sớm —— một sợi dây xích kim loại màu bạc tinh xảo, dài hơn dây chuyền một chút, nối liền với mấy cái vòng tròn làm giả như thật.

Bên trong có hai cái vòng, là nhẫn thật.

Thẩm Lục Dương cầm dây chuyền đi đến trước mặt anh, cúi đầu, ngón tay bất giác rơi lên bên má anh, sờ sờ. Là tư thế của kẻ mạnh đối với kẻ yếu, giọng điệu cũng mang tính chi phối: “Bây giờ em muốn tặng anh một món quà, anh có muốn không?”

Tạ Nguy Hàm ngẩng đầu “nhìn” cậu, cà vạt che mất nửa khuôn mặt, sống mũi cao thẳng dưới ánh đèn càng thêm lập thể. Vẻ đẹp diễm lệ của ngũ quan càng trở nên nổi bật trong dung mạo không hoàn chỉnh.

Sự mạnh mẽ khi đang bị khống chế, ngược lại càng làm nổi bật đôi môi mỏng đỏ mọng mời gọi, ngay cả lời nói ra cũng nhuốm vài phần ý vị khiến người ta muốn tàn phá.

Anh nghiêng đầu, chủ động cọ qua lòng bàn tay cậu như một con mèo, đôi môi mỏng cong lên một độ cong không rõ rệt: “Muốn.”

Thẩm Lục Dương nheo mắt lại. Lát nữa sẽ cho anh biết sự lợi hại của em.

Cậu mở khóa dây chuyền, cẩn thận đeo lên cổ anh, tiếng kim loại va chạm khe khẽ khiến tim người ta đập nhanh hơn. Tay cậu sắp run lên rồi.

Không được hoảng, Thẩm Lục Dương, mày là boss. Phấn chấn lên!

Chiếc cổ thon dài bị tròng vào gông xiềng, đoạn cuối của sợi xích mảnh buông lơi trên áo khoác thể thao, đẹp đến mức không nỡ chạm vào. Cổ tay trắng bệch đến độ nhìn thấy cả mạch máu xanh cũng không thoát khỏi kiếp nạn, bị một chiếc vòng tay tương tự trói lại, vòng ra sau lưng.

Thẩm Lục Dương lùi lại nửa bước, thưởng thức bộ dạng lúc này của anh. Hoàn toàn bị cậu dắt mũi rồi.

Nhận thức này khiến Thẩm Lục Dương ngoài xấu hổ ra, còn nảy sinh một kh*** c*m kỳ dị, đến từ sự chi phối và điều khiển. Cảm giác này lan dọc theo xương cụt, cơ thể cậu nóng lên, cậu khô khốc l**m l**m môi.

Động tác kéo sợi dây chuyền cũng mềm đi vài phần, nhưng giọng điệu vẫn mạnh mẽ: “Quỳ lên giường, giống như lần đầu tiên em đến nhà anh vậy.”

Thẩm Lục Dương nhìn thẳng vào Tạ Nguy Hàm, không bỏ qua dù chỉ một giây do dự của đối phương.

Cậu có chút sợ hãi. Cậu có phải là b**n th** rồi không, sao lại hưng phấn thế này.

Đó là Tạ Nguy Hàm đó, là bạn trai của cậu, người luôn đứng ở vị trí chủ đạo bất kể khi nào và ở đâu, lần này lại hoàn toàn mặc cậu sắp đặt…

Vẻ mặt Tạ Nguy Hàm không thay đổi, dù hai tay bị trói, động tác vẫn ung dung.

Rất nhanh, hai đầu gối anh tách ra, quỳ thẳng người đối diện với cậu trên mặt giường. Nửa thân trên thẳng tắp, chiếc quần thể thao căng ra đường nét đôi chân dài. Đầu anh hơi cúi, bờ vai và cánh tay bị trói sau lưng chống đỡ tạo thành một đường cong yếu ớt, khung xương hoàn mỹ được làm nổi bật đến cực điểm.

Cảnh tượng này.

Tim Thẩm Lục Dương như ngừng đập một giây. Cậu đã đợi ít nhất mười giây, để xác nhận anh thật sự thuận theo cậu, thật sự làm như vậy.

Ngọn lửa d*c v*ng vốn đang âm thầm cháy ở một nơi an toàn, bây giờ, vật dễ cháy mà cậu vừa muốn sưởi ấm nhất lại vừa không dám đến gần nhất đã chủ động nhảy vào đống lửa… ngọn lửa bùng lên không thể kiểm soát.

Một Tạ Nguy Hàm như thế này.

Mắt Thẩm Lục Dương nhìn đến đỏ ngầu.

Cậu đặt một chân lên mép giường, nắm lấy sợi dây chuyền rồi đột ngột giật mạnh.

Cả người anh không chút phản kháng nào mà ngả về phía trước, đâm sầm vào ngực cậu. Rõ ràng người không nhìn thấy gì là anh, nhưng Thẩm Lục Dương lại bồn chồn không yên. Yết hầu cậu trượt lên xuống, nói ra chủ đề của đêm nay: “Em đã chuẩn bị cho anh một bất ngờ.”

“Nhưng anh phải tự mình đoán ra đó là bất ngờ gì, đoán đúng thì bất ngờ sẽ thuộc về anh. Đoán sai một lần… sẽ có một hình phạt.”

Chóp mũi Thẩm Lục Dương chạm vào chóp mũi anh, cảm giác xấu hổ và áy náy gần như bị nuốt chửng hết, cậu hưng phấn đến mức đầu ngón tay cũng nóng rực.

“Bây giờ, trò chơi bắt đầu.”

Nhẫn ngay từ đầu đã được treo trên cổ và cổ tay anh, đáp án nằm ngay trên câu đố.

Cậu cố ý.

Bên nhau lâu như vậy, thế nào cũng phải thắng anh một lần, nhìn anh khóc, nhìn anh đáng thương, nhìn anh cần được dỗ dành… Đây là khát khao trong tiềm thức của Alpha.

Đầu ngón tay Tạ Nguy Hàm đang bị trói sau lưng khẽ cử động, che giấu hoàn hảo độ cong nơi khóe môi vừa thoáng qua. Anh mặc cho Thẩm Lục Dương nắm chặt dây chuyền, siết ra một vệt đỏ trên yết hầu mình.

Anh trầm giọng hỏi: “Bất ngờ là em sao?”

Thẩm Lục Dương sáng mắt lên, xoa xoa bên má anh, đắc ý: “Đoán sai rồi.”

Cậu với tay lấy đôi tai thỏ, đeo lên đầu anh. Thẩm Lục Dương khô khốc nuốt nước bọt, hăm hở: “Em phải phạt anh đây.”

Nói rồi, chân đang đạp ở mép giường đổi thành quỳ một gối trên giường, áp sát vào chân anh. Cậu cúi xuống, đôi môi ấm nóng ghé sát tai anh.

Ngửi thấy mùi rượu vang đỏ vô tình tỏa ra, ánh mắt Thẩm Lục Dương mơ màng trong giây lát, cậu tham ăn mà ngậm lấy vành tai tròn mềm. Giống như ngậm miệng chai, chỉ trong phút chốc là có thể uống được rượu.

Nụ hôn tinh tế lướt trên vành tai, đuổi theo từng chút hơi lạnh trên da, để lại dấu vết ẩm ướt. Ngón tay Thẩm Lục Dương cố tình lướt qua bên gáy anh, đầu ngón tay mô phỏng động tác khi hai người ở bên nhau, lực tay lúc nhẹ lúc nặng, cào cào từng cái một.

Lần này cậu đặc biệt tham rượu, hơi thở gấp gáp tăng nhiệt giữa những lần cọ xát bên tai. Hơi men khiến đầu óc mụ mị, xuống miệng càng lúc càng không biết nặng nhẹ.

Toàn bộ tai, sau tai, vùng da dưới tai, đều không thoát khỏi cái miệng tham ăn. Hình phạt ngay từ đầu đã biến vị.

Vành tai vốn trắng lạnh dần phủ một lớp màu hồng nhạt đ*ng t*nh. Đôi môi đỏ mọng của anh khẽ hé mở, hơi thở dần trở nên gấp gáp, anh nghiêm túc cảm nhận cảm giác mãnh liệt trên tai mình.

Từng luồng điện nhỏ bé, nảy sinh cùng với ngọn lửa trong cơ thể, theo động tác của đối phương mà nhanh chóng lan ra toàn thân.

Thứ thịt mềm mại trơn trượt khẽ lướt, không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào, còn ra vẻ thổi hơi nóng, rồi lại m*t ra từng quả dâu tây xinh đẹp, đánh dấu chủ quyền của riêng mình.

Đầu lưỡi thì ướt, nhưng môi lại hơi khô, lúc hôn nhẹ giống như một cánh hoa mềm mại, cọ tới cọ lui, khơi gợi người ta giáng xuống một trận mưa rào, đánh cho cánh hoa tan tác.

Ngón tay Tạ Nguy Hàm sau lưng gõ nhẹ lên mặt giường từng cái một, tần suất dần nhanh hơn. Như thể đang nguy hiểm dạo bước bên bờ vực của sự kiên nhẫn, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, chỉ để thỏa mãn yêu cầu muốn làm sói một ngày của chú chó lớn.

Thẩm Lục Dương tỉ mỉ “ăn” hết cả vành tai, nghe tiếng hít thở ngày càng nặng nề của anh, mặc dù chính cậu cũng đang thở hổn hển một cách chật vật, nhưng cảm giác thành tựu vẫn dâng trào.

Cậu hít thở chậm lại, thẳng người dậy, nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của anh, nó tương phản rõ rệt với phản ứng ở những nơi khác trên cơ thể.

Thẩm Lục Dương cảm thấy, hôm nay chính là đỉnh cao của đời cậu.

“Th…” Cậu lập tức ngậm miệng. Hôm nay cậu là boss, không thể gọi thầy Tạ.

Cậu che giấu bằng cách sờ sờ đôi tai thỏ trên đầu anh, rồi ghé sát vào bên tai chưa bị hôn của Tạ Nguy Hàm. Rõ ràng biết lúc này đối phương nhất định đang cực kỳ khao khát được hôn, cậu vẫn cố tình thở hổn hển áp sát, giọng nói khàn khàn, nửa gần nửa xa hỏi: “Thỏ ngoan, có phải anh… rồi không?”

Thỏ ngoan không nói gì, Thẩm Lục Dương tự mình xác nhận, nhận được câu trả lời khẳng định.

Nhưng cậu không dám tiếp tục nữa, quần tây bó chặt khiến cậu khó chịu. May mà mắt anh đang bị bịt, nếu không cậu lại mất mặt nữa rồi.

Thẩm Lục Dương móc lấy sợi dây chuyền, đột nhiên kéo về phía sau, buộc anh phải ngẩng đầu “nhìn” cậu.

Tạ Nguy Hàm ngẩng đầu quá nhanh, dọa Thẩm Lục Dương đang trưng bộ mặt hung dữ sợ hãi, cậu vội vàng nới lỏng tay, vẻ mặt cũng bị thay thế bằng sự lo lắng. Cậu cẩn thận nhìn cổ đối phương, xác nhận không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.

Giọng điệu cố gắng tỏ ra mạnh mẽ một cách muộn màng: “Đoán sai rồi, tiếp tục.”

Cậu thật là quá đáng. Không có một chút gợi ý nào, thuần túy là đang bắt nạt người ta.

Tạ Nguy Hàm cảm nhận được lực kéo trên dây chuyền thả lỏng, lập tức lại cúi đầu xuống.

Uy quyền của Thẩm Lục Dương bị xâm phạm.

“Bất ngờ là gì?” Cậu khống chế lực, nắm lại dây chuyền, ép anh ngẩng đầu, hung hăng yêu cầu: “Nói mau, không được phép không đoán.”

Tạ Nguy Hàm như thể không biết đau, đầu ngẩng cao hơn, như đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc lâu sau, anh khẽ lắc lắc cổ, giọng nói bị siết đến khàn đi, nhưng vẫn cười một cách lơ đãng, trả lời: “Là những thứ đang trói buộc tôi đây.”

Vẻ lười biếng giống như một thiên thần cam tâm tình nguyện sa ngã, bị tên quý tộc tàn nhẫn Thẩm Lục Dương bẻ gãy đôi cánh, giam cầm bên giường mình.

Lâu dần, thiên thần đã quen với cuộc sống như vậy, thậm chí còn bắt đầu hưởng thụ sự đối đãi của tên quý tộc…

“Đoán sai rồi!” Thẩm Lục Dương buông sợi dây chuyền trong tay ra, không yên tâm nhìn cổ anh, cẩn thận xác nhận chỉ đỏ một vệt chứ không có vết thương, mới tiếp tục nói năng điên cuồng: “Anh đoán xem hình phạt lần này là gì?”

Tạ Nguy Hàm nhếch môi: “Là thứ em thích.”

Chỉ cần là đối với em, bất cứ thứ gì tôi đều thích. Trong đầu Thẩm Lục Dương lóe lên vô số hình ảnh, cổ họng cậu khô khốc.

Ngón trỏ cậu móc vào cổ áo khoác thể thao của anh, nắm lấy khóa kéo, kéo xuống. Chiếc áo khoác ngay lập tức từ mặc chỉnh tề biến thành vạt áo mở rộng, để lộ áo phông trắng bên trong, và lồng ngực phập phồng bên dưới.

Ánh mắt Thẩm Lục Dương dần tối sầm lại, rồi lại bị lý trí đè nén. Cậu trầm giọng nói thật: “Em thích ‘ăn’ anh.”

Lời vừa dứt, Thẩm Lục Dương túm lấy cổ áo phông của anh, kéo mạnh sang một bên, để lộ bờ vai phủ đầy cơ bắp đẹp đẽ.

Hàm răng sắc bén của Alpha cắn lên bờ vai trơn nhẵn, hai tay không an phận mà vòng ra sau lưng, cào cấu lên những cơ bắp đang dần căng cứng.

Cậu dùng sức cắn ra một dấu răng, rồi lại đau lòng hôn hôn, cảm nhận tiếng th* d*c gợi cảm ngày càng rõ ràng bên tai. Cậu lại không nhịn được mà tiếp tục làm tổn thương, để lại càng nhiều vết tích hơn, tùy ý phá hoại làn da hoàn mỹ.

Đôi môi mềm mại và hàm răng sắc bén, hưởng thụ và đau đớn, cảm giác đan xen k*ch th*ch dây thần kinh, khiến hương ca cao nóng trong không khí bồn chồn tìm kiếm rượu vang đỏ.

Thẩm Lục Dương như thể coi cơ thể Tạ Nguy Hàm là một tấm vải vẽ, cố gắng vẽ lên đó những quả dâu tây ngon miệng, và những con rắn độc chí mạng.

Cho đến khi hơi thở của cả hai đều không còn ổn định, trong lồng ngực đang ôm chặt lấy nhau, nhịp tim mất kiểm soát.

Thẩm Lục Dương mới lưu luyến buông miệng, tiện tay dùng mu bàn tay quệt vệt nước bên môi, không quên hôn lên môi anh, tự tin hỏi một cách mơ hồ: “Có phải anh sắp… chịu không nổi nữa rồi không?” Muốn chạm vào cậu rồi.

Tạ Nguy Hàm thẳng thắn thừa nhận, cơ thể bị khơi dậy d*c v*ng trở nên vô cùng khác biệt, ngay cả má cũng nhuốm màu đỏ nhạt quyến rũ.

Giống như một đại yêu quái tu luyện vạn năm, nhưng lại tham luyến tình ái nhân gian mà không muốn thành tiên. Tuổi thọ có dài bao nhiêu, tu vi có mạnh mẽ thế nào, cũng không sánh bằng một đêm xuân với tiểu thư sinh.

“Tiểu thư sinh” Thẩm Lục Dương nghe mà lồng ngực và gò má cùng lúc nóng lên. Cậu cúi đầu nhìn xuống vẻ “chật vật” của anh, tim đập thình thịch, đột nhiên lên tiếng.

“Gọi đàn anh, gọi rồi em sẽ cho gợi ý, nếu không thì không cho, để anh tự đoán, đoán không ra.”

Tiểu thư sinh còn thích diễn kịch nữa, thú vị thật.

Đôi mắt Tạ Nguy Hàm giấu dưới cà vạt mở ra rồi lại nhắm lại, ngón tay sau lưng bỗng trở nên chậm rãi, đầu ngón tay xoa nhẹ lên mặt giường mềm mại từng chút một, như thể mặt giường là làn da của ai đó, sờ đến mức chăm chú.

Thẩm Lục Dương đợi đến sốt ruột, đang muốn thúc giục.

Tạ Nguy Hàm cất giọng khàn khàn, như đang cầu xin, lại như đang trêu chọc lơ đãng, gọi cậu: “Đàn anh.”

Tim Thẩm Lục Dương đập mạnh một cái, cửa đập d*c v*ng bị mở ra, tuôn trào không kiểm soát.

Cậu đè mạnh lên vai anh, đẩy cả hai cùng ngã xuống giường. Hai tay cậu chống hai bên cơ thể anh, từ trên cao nhìn xuống.

Ưu thế về vị trí địa lý mang đến cho Thẩm Lục Dương trải nghiệm khác biệt, khiến cậu tin chắc Tạ Nguy Hàm giờ phút này “không hề có sức phản kháng”.

Được gọi là “đàn anh”, trong lòng Thẩm Lục Dương ngập tràn ý nghĩ kiều diễm, giọng điệu cũng mềm đi, cậu đỏ tai nói: “Gợi ý là: thứ anh rất thích, em cũng có.”

Anh nghe vậy thì nheo mắt, co chân trái lên, đầu gối nhấc lên, áp sát vào bên hông nhạy cảm của Thẩm Lục Dương, nơi đang căng cứng vì tư thế. Giọng điệu anh không nhanh không chậm, trêu chọc chú chó nhỏ: “Thứ tôi rất thích… đều ở trên người em.”

Một chiếc xe tốc độ cao vừa chạy qua, trớ trêu thay, tài xế lại là một quý ông lịch lãm trong mọi cử chỉ, lời nói, giờ phút này còn đang bị cậu trói bên dưới. Thẩm Lục Dương mặt đỏ tai hồng cũng đành phải chịu đựng, lại còn có chút thích thú khi thấy anh hiếm khi “mở miệng mặn mòi”.

Có lẽ bộ quần áo khác ngày thường này cũng có chút ảnh hưởng đến anh. Người tận hưởng trò chơi này xem ra không chỉ có mình cậu.

Thẩm Lục Dương bị trêu chọc đến eo mềm nhũn, cái chân đang áp bên hông rõ ràng không có nhiệt độ, nhưng lại nóng đến mức cậu run rẩy toàn thân, suýt nữa là nằm bẹp dúm vào lòng anh.

“Không được cử động,” Lần nữa mở miệng, giọng cậu cũng run theo, theo bản năng tìm kiếm sự thoải mái, yêu cầu một cách chẳng có chút khí thế nào, “Chân cũng không được.”

Đầu gối Tạ Nguy Hàm vẫn di chuyển ở eo cậu, từng chút một, từng tấc một, mài người ta đến phát điên, khơi dậy d*c v*ng khó nói thành lời của cậu.

Anh hỏi một cách đầy ẩn ý: “Cử động lung tung sẽ có hình phạt gì?”

Thẩm Lục Dương vừa định ra lệnh, đầu gối anh đột nhiên di chuyển, thúc vào bên hông mềm mại có máu buồn. Cậu co rụt đồng tử, cắn chặt môi, khuỷu tay vô lực gập lại, không thể chống đỡ thêm được nữa, cả khuôn mặt vùi vào bên cổ anh.

Tai đột nhiên bị cắn lấy, giọng nói đầy trêu đùa của anh chui vào tai cậu, “Hửm? Không nỡ phạt tôi sao, đàn… anh?”

Thẩm Lục Dương sắp bị tên yêu tinh Tạ Nguy Hàm này dụ dỗ đến ngốc luôn rồi. Eo mềm, tim cũng mềm, chỉ có miệng là còn cứng. Cậu tức giận vì sự vô dụng của mình, giận quá hóa rồ mà yêu cầu: “Không cho phép anh tỏa pheromone!”

Anh “Ừm” một tiếng, cái chân đang co lại cũng duỗi ra, không hề nhắc đến chuyện “vừa rồi tôi cũng đâu có tỏa pheromone”, anh cho cậu chút ngọt ngào để xoa dịu: “Còn gợi ý nữa không?”

Thẩm Lục Dương lúc này mới nhận ra quyền chủ động lại không nằm trong tay cậu nữa rồi. Trước mắt có một cơ hội tốt để giành lại, cậu hít thở chậm lại, nhanh chóng chống người dậy, một lần nữa chiếm vị trí thượng phong.

“Gợi ý không phải là cho không, anh phải trả một chút giá.”

“Giá gì?”

Đầu ngón tay Thẩm Lục Dương khều vạt áo anh, kéo một cái, nhìn xương quai xanh lộ ra, sợi xích mảnh vắt ngang hõm xương, đẹp chết đi được.

“Em… mua cho anh một bộ quần áo.”

“Tôi có cần phải nói ‘cảm ơn đàn anh’ không?”

Hoàn toàn không nhận được sự phản kháng và nghi ngờ như dự đoán, Thẩm Lục Dương lại vô hình trung bị phản đòn.

Cậu kéo sợi dây chuyền của anh, cũng không dám dùng sức, nửa đẩy nửa ép buộc anh ngồi dậy.

Thẩm Lục Dương không yên tâm nói: “Em cởi trói cho anh, nhưng anh vẫn không được động đậy.”

Vòng tay được tháo ra, đặt sang một bên. Thẩm Lục Dương nắm lấy vạt áo phông của anh, giúp anh cởi áo ra.

Thân hình mà cậu khao khát thèm thuồng vô số lần, cuối cùng cũng hoàn toàn phơi bày trước mắt, bất ngờ như vậy, mà cũng hợp lý như vậy.

Miệng Thẩm Lục Dương hơi há ra, lúc này cậu mới nhận ra mình đã hoàn thành một giấc mơ nho nhỏ —— được nhìn thấy cơ thể của anh.

Cơ bắp trắng lạnh mang một vẻ đẹp tĩnh lặng như tượng đá cẩm thạch, đường nét rõ ràng mà không quá khoa trương, mỗi một đường cong, một rãnh sâu, đều được tính toán một cách hoàn hảo. Ở vị trí gần tim, trên làn da trắng lạnh, còn có một nốt ruồi đỏ.

Giống như tạo hóa cố tình để mê hoặc Thẩm Lục Dương, mà nặn ra một người theo đúng hình mẫu cậu thích nhất.

Chóp mũi nóng lên. Thẩm Lục Dương vội đưa tay bịt mũi, dòng máu mũi đã kìm nén bấy lâu nay không thể kiên trì được nữa, chảy dọc xuống kẽ tay.

Mất mặt quá! Thẩm Lục Dương đầu óc nóng bừng, ngồi phịch xuống đùi anh, hoảng hốt đưa tay kia ra hứng.

“Sao thế?” Tạ Nguy Hàm giơ tay lên, đặt chính xác lên chóp mũi cậu.

Thẩm Lục Dương không thể để mất mặt thế này được, cậu lập tức quay đầu đi, hoảng loạn nói: “Anh không được cử động! Em có cho anh cử động đâu!”

Nói rồi cậu vội vàng nhảy xuống giường, dùng giấy ấn ấn mũi. May mà thể chất Alpha mạnh, chưa đầy một phút máu đã ngừng chảy.

Tạ Nguy Hàm để trần nửa thân trên ngồi đó, giống như một sinh viên đại học bị ép “xuống biển”*, Thẩm Lục Dương trong giây lát cảm thấy mình đang phạm tội.

*下海 (xiàhǎi) – tiếng lóng, ban đầu chỉ việc bỏ công việc ổn định ra ngoài kinh doanh, sau này mở rộng nghĩa chỉ việc gia nhập ngành giải trí người lớn/b*n d*m

Cậu hít sâu một hơi, cầm lấy “bộ quần áo” đã chuẩn bị từ lâu, tự nhủ.

Tạ Nguy Hàm, bạn trai cậu, năm nay 27 tuổi, còn lớn hơn cậu ba tuổi. Cậu không phạm tội, chỉ là bạn trai cậu trông trẻ và đẹp trai thôi.

Đi về bên giường, Thẩm Lục Dương không nỡ rời xa một Tạ Nguy Hàm như thế này, cậu dứt khoát ngồi lại lên đùi anh.

Động tác đã diễn tập vô số lần trong đầu, giờ phút này lại run đến mức cầm không vững bộ quần áo, nhưng cậu cũng nhanh chóng mặc nó vào cho anh.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh mặc xong, Thẩm Lục Dương liền che mũi hối hận.

Không mặc thì chảy máu mũi, mặc vào cũng chảy máu mũi, cậu có vấn đề ở đâu à.

Chỗ cần che thì che không hết, chỗ cần lộ thì căn bản không che, còn mấy sợi dây kia nữa, thật đúng là vừa vặn buộc ở mấy chỗ cậu thích nhất…

Ánh mắt dời xuống, Tạ Nguy Hàm vẫn đang mặc quần rất chỉnh tề, đường eo mượt mà chạy dọc xuống, cùng với múi bụng thứ 7, thứ 8, bị che kín.

May mà còn mặc, nếu không cậu chắc không trụ nổi mất.

Không khí như loãng đi vì cơ thể hoàn mỹ trước mắt, Thẩm Lục Dương phải hít thở thật mạnh, mới không đến mức thiếu oxy.

Cậu giữ lời hứa, khàn giọng đưa ra gợi ý: “Thứ này sẽ luôn ở bên chúng ta, nó khiến chúng ta cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ đều là thật.”

Tạ Nguy Hàm hơi trầm ngâm, một lát sau, anh nhấc đùi lên một chút, khiến Thẩm Lục Dương đang ngồi trên đùi cậu cũng run lên theo.

Giọng nói anh nhuốm hơi nước, trở nên quyến luyến mời gọi lạ thường: “Là ở đây sao? Chúng ta đều có, sẽ luôn ở bên chúng ta, sẽ khiến đối phương cảm thấy vui vẻ…”

Thẩm Lục Dương mất vài giây mới hiểu anh đang nói đến chỗ nào, mặt cậu đỏ bừng lên, nhưng lại thấy cũng rất có lý, cậu lắp bắp: “Sao anh có thể nghĩ đến cái đó! Đây không phải là thiết lập nhân vật của anh, anh là đàn em ngây thơ, đàn em, ngây thơ!”

Khóe môi Tạ Nguy Hàm cong lên, anh ghé sát tai cậu, ngửi mùi ca cao nóng đang lan tỏa không theo quy luật nào, ý cười càng sâu: “Đây chính là thiết lập của tôi, đàn anh… Chẳng phải em thích chỗ này sao? Chỗ đó của em tôi cũng rất thích.”

“Rất thích ăn.”

Thẩm Lục Dương bị trêu chọc đến mức bắp đùi căng cứng, như muốn nổ tung, nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng: “Anh đoán sai rồi, em phải phạt anh.”

Tạ Nguy Hàm không quan tâm, tiếp tục hôn lên tai cậu. Thẩm Lục Dương vội vàng né tránh, rõ ràng chính mình cũng sắp không xong rồi, mà vẫn phải cảnh cáo anh.

“Không được cử động!”

Tạ Nguy Hàm thuận theo dừng lại.

Nhiệt độ cơ thể vẫn đang tăng lên. Thẩm Lục Dương cuối cùng cũng cảm thấy không ổn, trước mắt cậu mờ đi từng đợt, hơi thở nóng rẫy… Hơn nữa, sao càng lúc càng nóng thế này.

Khi chưa nhận ra thì còn chịu đựng được, một khi phát hiện có gì đó không ổn, chút nóng bức kia liền như ngọn lửa bùng lên giữa đồng cỏ, nhanh chóng thiêu đốt cả người cậu.

Thuốc bắt đầu có tác dụng. Mãnh liệt và không có thuốc giải.

“Không phạt nữa,” Thẩm Lục Dương nhíu mày một cách khó chịu, hơi thở không ổn định, cậu vịn vào vai anh, ngón chân đang đi giày da ở bên cạnh co quắp lại, cậu cọ cọ vào lòng anh, “Anh đoán nhanh lên, em muốn cho anh bất ngờ… Nóng quá, thầy Tạ, em nóng quá…”

Tạ Nguy Hàm bật cười một tiếng, ôm lấy lưng cậu ấn vào lòng mình, không cố tình trả lời sai nữa, anh dịu giọng dỗ: “Là nhẫn, ở trên dây chuyền và vòng tay.”

Thẩm Lục Dương lúc này cũng không kịp phản ứng xem anh phát hiện ra từ lúc nào. Uống hết cả một lọ chất dẫn dụ Alpha, nếu bạn đời của cậu không phải là anh, thì giờ này cậu đã phải vào bệnh viện tiêm thuốc rồi.

Thẩm Lục Dương hối hận muốn khóc mà không ra nước mắt, bây giờ đừng nói là lấy nhẫn, tay cậu mềm nhũn chỉ muốn đặt lên người anh.

Một màn tạo bất ngờ vô cùng thất bại.

Nhưng ý nghĩ này không tồn tại được bao lâu trong đầu, đã bị một khao khát khác nhấn chìm hoàn toàn.

Cậu cúi đầu, vội vàng m*t lấy môi anh: “Thầy Tạ, giúp em với, cho em pheromone… Nóng quá, em vừa uống hết cả lọ chất dẫn dụ Alpha… Sắp nổ tung rồi, giúp em với, em có bị làm sao không?”

Tạ Nguy Hàm im lặng một lát, ngay khi Thẩm Lục Dương sốt ruột đến mức muốn cắn anh, anh tốt bụng nhắc nhở: “Đàn anh, em cấm tôi tỏa pheromone.”

Thẩm Lục Dương sắp thèm đến phát khóc: “Không chơi nữa, thầy Tạ, chúng ta không phải đàn anh đàn em nữa…”

Cậu vừa nói vừa gỡ cà vạt trên mắt anh xuống, lại luống cuống cởi bộ quần áo trên người anh ra, còn ân cần mặc lại áo phông cho anh.

Trong lòng chỉ muốn “hầu hạ” anh cho tốt, để lát nữa cậu có thể thoải mái.

“Thầy Tạ, nóng chết mất, nóng chết mất…” Thẩm Lục Dương ôm vai anh, khóe mắt bị chất dẫn dụ k*ch th*ch đến đỏ hoe, hương ca cao nóng như vỡ đê mà bùng nổ, “Cho em chút pheromone, một chút thôi…”

Tạ Nguy Hàm hôn nhẹ lên chóp mũi cậu, ánh mắt rơi xuống đôi mắt ngấn nước của cậu, dụ dỗ: “Trò chơi còn chưa kết thúc đâu, đàn anh.”

Thẩm Lục Dương nắm chặt vai anh, bộ não chậm chạp phản ứng lại điều gì đó, cậu xin lỗi: “Đàn anh sai rồi, được chưa? Vừa rồi em không nên… không nên bắt nạt anh.”

Tạ Nguy Hàm tháo đôi tai thỏ xuống, động tác dịu dàng đeo lên đầu cậu, đầu ngón tay cái nhẹ nhàng ấn lên khóe mắt đỏ hoe của cậu. Sự xấu xa được che giấu sâu trong vẻ dịu dàng, giọng nói anh trầm khàn mang theo ý cười: “Mắt thỏ đỏ là do khóc đấy.”

“Em khóc trông đẹp lắm, đàn anh.”

________

Lời tác giả:

[…]

Tips nhỏ: Thầy Tạ ngay từ đầu đã phát hiện ra nhẫn, cố tình trả lời sai đấy, vả lại đã phát hiện ra cái thùng đồ kia từ mấy hôm trước rồi~

Bình Luận (0)
Comment