Phần còn lại của bài hát, Thẩm Lục Dương hoàn toàn không thưởng thức nổi. Mãi đến khi MC bắt đầu khuấy động không khí, hỏi xem vị khán giả may mắn nào hát hay nhất, cậu mới hoàn hồn.
Cậu vô tình liếc thấy, trong số các lãnh đạo ở hàng đầu tiên, có người đã nhận ra lời bài hát có vấn đề, họ ghé tai nhau bàn bạc một lúc, rồi vẫy tay gọi người của Hội học sinh đến hỏi. Vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa không vui.
Nam MC trên sân khấu kéo dài giọng hỏi: “Là vị đầu tiên sao ạ?”
Bên dưới là một tràng hò reo, lời của vị lãnh đạo kia lập tức bị nhấn chìm, ông ta đành phải lặp lại lần nữa.
Nữ MC: “Vậy bạn học thứ hai thì sao ạ?”
Lại một tràng vỗ tay cổ vũ, lời của vị lãnh đạo lại bị dập tắt.
Nam MC: “Vị thứ ba…”
Thẩm Lục Dương trơ mắt nhìn sắc mặt vị lãnh đạo đã tái mét, ông ta xua xua tay, nhìn khẩu hình miệng là “Thôi bỏ đi, thôi bỏ đi”, rồi ngồi trở lại.
“Thật là khó lựa chọn quá đi! Để chúc mừng sinh nhật trường ta, thầy Hiệu trưởng quyết định sẽ trao tặng kỷ niệm chương của trường cho tất cả các thầy cô và các bạn học sinh đã tham gia! Cảm ơn thầy Hiệu trưởng!”
Một hộp quà nhỏ được nhét vào tay Thẩm Lục Dương. Cậu mở ra xem, là một cái ly sứ được chế tác không mấy tinh xảo, in hình tòa nhà giảng đường của trường.
Ý nghĩa kỷ niệm lớn hơn ý nghĩa tiền bạc.
Đợi MC công bố tiết mục tiếp theo, Chiêm Tĩnh Diệu cúi người đứng dậy: “Đi nào đi nào, ra hậu đài chuẩn bị, tiết mục sau nữa là đến chúng ta rồi… Tai thỏ với đạo cụ cầm hết đi, đừng căng thẳng, chúng ta là ‘đỉnh nhất’, cố lên cố lên…”
“Biết rồi đạo diễn,” Hướng Lỗi nắm chặt một cành cây nhỏ, khom lưng đi theo Thẩm Lục Dương ra ngoài, “Tôi đây một ‘người thực vật’ sắp bị cậu lải nhải đến căng thẳng luôn rồi đây này.”
Đinh Nhất Phàm đá vào mông cậu ta một cái, nhỏ giọng sửa lại: “Người thực vật cái rắm, hai đứa mình là cây ngô đồng cao quý, vai phụ quan trọng đấy…”
Hướng Lỗi càng hạ giọng nhỏ hơn: “Vai phụ quan trọng mà không có lấy một câu thoại à?”
Tiết mục trước lớp họ là một liên khúc của giáo viên và đại diện học sinh, vừa đông người vừa nối nhiều bài nên thời gian kéo rất dài.
Thay quần áo xong trong hậu đài, Thẩm Lục Dương tự mình đeo đạo cụ tai sói lên, quay đầu sang giúp Tạ Nguy Hàm chỉnh lại tai thỏ — thầy Tạ đeo rất hoàn hảo rồi, chỉ là cậu ngứa tay muốn sờ một chút thôi.
“Anh Bành,” Chiêm Tĩnh Diệu mặt đầy căng thẳng, “Cậu run à? Môi sắp cắn rách luôn rồi kìa.”
Ngón tay Bành Tuấn giấu trong túi áo khoác thể thao cũng bấu đến đỏ ửng, cậu ta không nhìn bọn họ, mất kiên nhẫn nói: “Không.”
Vân Hàn lấy ra một viên kẹo bạc hà, thăm dò chìa tay ra: “Cậu ngậm một viên không?”
Bành Tuấn liếc nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay cậu ta, vài giây sau, cậu ta cầm lấy.
Trong mắt Thẩm Lục Dương xẹt qua một tia đã hiểu rõ. Một học sinh mà đến bài kiểm tra hàng tháng cũng căng thẳng đến mức làm bài thất thường, thì làm sao có thể bình tĩnh ở một nơi như thế này được.
Cậu bước đến bên cạnh Bành Tuấn, khoác vai cậu ta kiểu anh em tốt, kéo người đến trước mặt anh, dùng một cách thức độc đáo để an ủi: “Bạn học Tuấn Tuấn, ‘bố’ thỏ của em ở đây nè, sợ gì?”
Tạ Nguy Hàm quay đầu liếc nhẹ, khóe môi cong lên một nụ cười ôn hòa mà xa cách.
Bành Tuấn lùi lại nửa bước: “…” Quả không hổ là thầy Thẩm, chỉ một câu ngắn ngủi, đối tượng cậu ta sợ hãi đã nhanh chóng chuyển từ việc lên sân khấu biểu diễn sang thành thầy Tạ.
Vài phút sau, người của Hội học sinh chạy tới đưa micro cho từng người, bảo họ che miệng lại, hét nhỏ: “Bật hết rồi đấy, lát nữa MC giới thiệu xong, Thỏ lên thẳng sân khấu luôn nhé!”
Bành Tuấn mặt không cảm xúc nhìn xuống hàng ghế khán giả, rõ ràng lại bắt đầu căng thẳng.
Hai “cái cây cao quý” và “con hươu nhỏ” Vân Hàn bên kia ngược lại vẫn ổn, các diễn viên quần chúng động vật nhỏ khác cũng đang hăm hở muốn thử.
Thẩm Lục Dương vỗ vỗ vai Lê Thân Vũ, đè thấp giọng hỏi: “Hai em là bạn thuở nhỏ, em hiểu bạn hơn, có cách nào giúp bạn giảm bớt căng thẳng không? Căng thẳng nữa là quên lời bây giờ.”
Lê Thân Vũ như có điều suy nghĩ mà gật đầu, sắc mặt bình tĩnh đi tới, ghé vào tai Bành Tuấn nói gì đó. “Anh Bành” lập tức trưng ra vẻ mặt khốn nạn trừng mắt nhìn cậu ta, tức đến đỏ bừng cả mặt.
“Không thể nào, mày cứ chờ đấy cho tao!”
Lê Thân Vũ hơi ngửa người ra sau, chặn lại nắm đấm của Bành Tuấn, khẽ nheo mắt: “Tao không căng thẳng.”
Bành Tuấn trừng cậu ta: “Tao cũng không! Thằng nào căng thẳng thằng đó là đồ ngu!”
Thẩm Lục Dương hài lòng gật đầu. Lê Thân Vũ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, dùng phẫn nộ để đánh bại nỗi sợ hãi.
Nữ MC: “Tiếp theo, xin mời quý vị thưởng thức vở kịch ngắn đến từ lớp 11-21, ‘Sau khi cứu con sói mắt trắng’.”
Bành Tuấn hung hăng lườm Lê Thân Vũ một cái, hai anh em nhìn nhau chớp nhoáng, rồi mỗi người một ngả bước ra sân khấu.
Vì trận cãi vã vừa rồi, Bành Tuấn nhập vai cực kỳ sâu.
Sự nóng nảy của Thỏ và vẻ lạnh nhạt của Sói được hai người vừa cãi nhau xong diễn tả vô cùng xuất sắc. Cộng thêm lời thoại ngớ ngẩn mà Chiêm Tĩnh Diệu đã “biến mục nát thành thần kỳ” buff vào, khán giả lập tức bị thu hút ngay từ mở đầu.
Thẩm Lục Dương, người có rất ít đất diễn, đứng dựa vào anh trong hậu đài xem mà thấy vô cùng mãn nguyện.
Mỗi lần Thỏ bạo lực nhổ củ cải ép Sói ăn no, rồi sau đó Sói dùng lời nói trả đũa lại mà không cần động một ngón tay, hàng ghế khán giả lại được một trận cười nghiêng ngả.
Diễn đến đoạn Thỏ đội mưa đi nhổ củ cải cho Sói, không may bị ngã gãy tay, chỉ có thể dùng một tay ôm củ cải quay về, lại chỉ thấy “ngôi nhà” trống không, ánh mắt trở nên hoang mang vô định. Khán giả lại đau lòng đến mức phải che miệng.
Thẩm Lục Dương nghe thấy Chiêm Tĩnh Diệu đứng bên cạnh cũng rưng rưng nước mắt che miệng, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Mục đích của mình đạt được rồi, bọn họ khóc rồi.”
Thẩm Lục Dương: “…” Mục đích này thật đúng là đơn thuần.
Đến lượt “hội phụ huynh” ra sân, Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm mang tạo hình động vật bước ra từ hậu đài, một người thì lười biếng nhàm chán, một người thì lạnh lùng cao ngạo.
Thẩm Lục Dương thậm chí còn nghe thấy có người bên dưới hét lên một tiếng “Vãi!”, có lẽ là không ngờ Tạ Nguy Hàm sẽ tham gia vào một tiết mục văn nghệ bình thường của trường.
Những khán giả cầm điện thoại từ đầu đến giờ không hề bỏ xuống.
Đẹp trai, không chỉ đẹp trai, mà còn cao ráo chân dài, khí chất trưởng thành là thứ mà học sinh cấp ba hoàn toàn không có — trường bọn họ lại có thêm một giáo viên đẹp trai như thầy Tạ từ bao giờ thế?
Giữa một tràng “hahahahaha”, Thẩm Lục Dương diễn xong đoạn đối thoại với Lê Thân Vũ, tiếp theo là một cảnh hành động quan trọng — cậu và anh “choảng” nhau.
“Ngươi là bố của con thỏ kia?” Thẩm Lục Dương ph*ng đ*ng kéo kéo cổ áo, nhìn Tạ Nguy Hàm phiên bản thỏ từ trên xuống dưới, không thèm để ý mà phất tay, “Giao con trai của ngươi ra, ta có thể ăn ngươi muộn một ngày.”
Tạ Nguy Hàm đứng bên cạnh đống củ cải, vẻ mặt bình thản lờ cậu đi.
Thẩm Lục Dương bị sự cao ngạo lạnh lùng của con thỏ này thu hút, tiến lên trêu chọc. Kết quả trộm gà không được còn mất nắm thóc, cậu bị con thỏ kia bẻ quặt tay ra sau, giật cả tai, kéo cả đuôi, phải chạy trối chết.
Lúc chạy trốn còn không quên gỡ gạc cho “thằng con” Lê Thân Vũ.
“Hòa rồi! Bố đây không nỡ bắt nạt con thỏ yếu ớt xinh đẹp kia, hiểu chưa?!”
Lê Thân Vũ đè thấp micro, nói nhỏ: “Thầy Thẩm, tai gãy rồi…”
Thẩm Lục Dương chạy vào hậu đài sờ thử mới phát hiện, tai bên trái bị Tạ Nguy Hàm vồ đến cong vẹo, trông vô cùng đáng thương mà treo lủng lẳng trên đầu.
Không còn thời gian nữa, cậu đành phải đeo cái tai bị thương này xuất hiện trở lại, bị “bố” thỏ lôi vào ổ thỏ đánh cho một trận tơi bời, đánh đến mức không còn chút khí phách nào, quay người bán luôn con trai.
“Con trai, phải làm bạn tốt với Thỏ nhé, bố với chú Thỏ của con đi trồng củ cải đây! Có duyên gặp lại!”
Vở kịch kết thúc ở cảnh Thẩm Lục Dương cụp một bên tai bị Tạ Nguy Hàm xách đi, Bành Tuấn định xông vào tẩn Lê Thân Vũ, nhưng lại bị đối phương chinh phục bằng một túi hạt giống củ cải lớn.
Phần biểu diễn của lớp 11-21 kết thúc tốt đẹp.
Mấy người tập trung ở hậu đài, Tông Úy Tình đã chờ sẵn ở đó từ sớm.
“Các em vất vả rồi, hai thầy cũng vất vả rồi, cuối tuần cô mời nhé, chúng ta cùng đi ăn một bữa!”
Thẩm Lục Dương còn đang định từ chối, kết quả là mấy đứa Hướng Lỗi không hề khách sáo, đồng ý ngay tại chỗ. Trong vòng hai phút, thời gian và địa điểm đã được chốt xong — chiều Chủ Nhật, quán lẩu đối diện trường.
Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm nhìn nhau, nghĩ bụng vốn dĩ cũng không có việc gì, thế là đồng ý theo.
Mấy vị Hiệu trưởng và Chủ nhiệm cuối cùng lên hát chung hai bài, lại phát biểu thêm năm phút, đêm hội kỷ niệm thành lập trường chính thức kết thúc.
Thẩm Lục Dương nóng lòng muốn về nhà để sử dụng “cái thùng nhỏ”, nhưng dục tốc bất đạt. Cậu vừa đứng dậy đã bị một nhóm giáo viên gọi đi. Còn liên lụy cả Tạ Nguy Hàm vốn định về chung với cậu, cũng bị buộc phải đi liên hoan giáo viên vào lúc nửa đêm.
Hơn mười một giờ đêm mới ra khỏi nhà hàng, Thẩm Lục Dương tửu lượng kém, mới vài ly đã uống đến mức hai má ửng hồng, phải đu trên người Tạ Nguy Hàm như một con gấu koala để anh đỡ đi.
Đầu óc không tỉnh táo, pheromone trên người cũng không kiểm soát tốt, hương ca cao nóng bay ra rất xa, rồi lại bị rượu vang đỏ kéo trở về, đè nén xung quanh hai người, ép chúng không được cử động.
Thẩm Lục Dương chỉ cảm thấy rất nóng, ngón tay hết lần này đến lần khác kéo kéo cổ áo, cậu gục bên tai anh, nói năng không rõ ràng: “Thầy Tạ, thích anh lắm, thích lắm, hôn một cái…”
Tạ Nguy Hàm ôm cậu mở cửa ghế sau, nghe vậy bật cười một tiếng, hôn lên môi cậu: “Tôi cũng thích em. Nằm ở ghế sau nhé?”
“Không,” Thẩm Lục Dương loạng choạng vỗ sầm cửa xe, quay đầu mở cửa ghế phó lái, lảo đảo nói: “Em ngồi đây, sau này… anh cũng phải ngồi ghế phụ của em.”
Trên đường đi, Thẩm Lục Dương bị đút cho một chai thuốc giải rượu, vạt áo cũng bị ướt.
Cậu chìm đắm giữa cơn say và sự tỉnh táo, lý trí bị cồn nuốt vào rồi nhả ra, nhuốm một lớp ẩm ướt, lúc linh lúc không.
Cậu nghiêng đầu cố chấp nhìn anh, bẻ ngón tay lẳng lặng đếm xem đống đồ trong thùng lát nữa phải dùng thế nào.
Đếm xong, cậu dựa vào lưng ghế, choáng váng nhắm mắt lại: “Thầy Tạ, lát nữa, anh phải nghe lời em… Anh đã hứa với em rồi, bất cứ điều gì… cũng nghe lời em.”
Cậu biết lúc tỉnh táo, Tạ Nguy Hàm bất kể thế nào cũng sẽ dung túng cậu, bây giờ say rồi cũng vậy.
“Ừm, nghe lời em.”
Thẩm Lục Dương được dỗ đến mức trong lòng ngứa ngáy, cậu đan các ngón tay vào nhau, cười ngây ngô một lúc lâu.
Một lát sau, cậu đột nhiên đè thấp giọng, nhỏ tiếng thông báo: “Thầy Tạ, hình như em say rồi.”
Tạ Nguy Hàm đè nén ý cười nơi đáy mắt, hùa theo cậu: “Hửm? Sao em lại phán đoán như vậy?”
Thẩm Lục Dương nhíu mày, thần bí lắc lắc ngón trỏ tay trái, mở mắt nhìn anh: “Bình thường em không nói, nhưng bây giờ em sẽ nói, cho nên em say rồi.”
“Nói gì?”
“Lúc ôm anh, em ‘cứng’ rồi.”
Động tác gõ nhẹ vô lăng của anh khựng lại, ánh mắt lướt qua nơi rõ ràng là “không ổn” của Thẩm Lục Dương, giọng điệu vẫn đầy bao dung: “Sao không nói cho tôi biết?”
Thẩm Lục Dương ngả người lại vào ghế, lắc đầu: “Không thể nói cho anh biết, lát nữa em tỉnh rượu sẽ hối hận mất, em không thể để anh nghĩ rằng em lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ‘đen tối’.”
Vậy sao bây giờ lại nói. Khóe môi Tạ Nguy Hàm cong lên một nụ cười không thể che giấu. Thỉnh thoảng cho Thẩm Lục Dương uống chút rượu cũng không tệ.
Những lời tiếp theo Thẩm Lục Dương không nói nữa, trưng ra bộ dạng “em có kế hoạch rồi, anh cứ nghe lời là được”.
Anh cũng không hỏi thêm. Dù sao thì cũng sắp về đến nhà rồi.
Xe cuối cùng cũng dừng lại.
Trên đường Thẩm Lục Dương đã ngủ một giấc ngắn, lúc tỉnh dậy đã tỉnh táo hơn không ít, nhưng phản ứng vẫn chậm, lại còn mang theo kiểu ngang ngược đặc trưng của ma men.
Cậu nhất quyết đòi đu trên người anh để đi.
Tạ Nguy Hàm dứt khoát bế bổng cậu lên, bế một mạch lên lầu.
Đến cửa nhà, Thẩm Lục Dương vẫn không chịu xuống. Anh không rảnh tay để mở khóa vân tay, cậu liền dũng cảm xung phong móc chìa khóa.
Anh rũ mắt, cảm nhận một bàn tay không an phận đang s* s**ng lung tung trong túi quần thể thao của mình, hơi thở trở nên nặng nề một cách không rõ rệt. Anh dịu giọng dỗ: “Dương Dương, ấn ngón áp út của em lên là được rồi.”
Thẩm Lục Dương một tay ôm cổ anh, một tay tiếp tục ra sức móc túi. Cảm giác sờ vào cơ bắp rắn rỏi nhanh chóng khiến mục tiêu của cậu thay đổi, nhưng miệng vẫn hỏi một cách rất nghiêm túc: “Dùng chìa khóa, không được à.”
“Có thể dùng chìa khóa.” Ngay khi động tác của Thẩm Lục Dương ngày càng trở nên sai trái, Tạ Nguy Hàm cúi đầu hôn lên môi cậu, ngăn chặn khả năng cả hai sẽ mất kiểm soát ngay trước cửa.
Anh cười dịu dàng và bao dung, kiên nhẫn giải thích cho con ma men háo sắc: “Nhưng tôi không mang.”
Thẩm Lục Dương trừng mắt nhìn anh một lúc lâu, mới phản ứng lại: “Ồ.”
Nói xong, cậu vươn tay ra với một tư thế kỳ quặc.
Ngay khi Tạ Nguy Hàm nghĩ cậu định mở cửa, động tác của Thẩm Lục Dương đột nhiên dừng lại, cậu quay đầu, ghé sát vào tai anh, giọng nói đè nén rất thấp, bất ngờ trở nên khàn khàn quyến rũ.
“Thầy Tạ, em… ‘sờ’ anh rồi… phải không?”
Tạ Nguy Hàm nheo mắt, không trả lời, mà đặt cậu xuống, rảnh tay để mở cửa.
Thẩm Lục Dương thuận thế bước vào.
Ngay khoảnh khắc tiếng đóng cửa vang lên, cậu đột nhiên như biến thành một người chưa từng uống rượu, nhanh chóng xoay người đè Tạ Nguy Hàm lại. Hai tay cậu chống lên vai anh, mạnh mẽ đẩy anh áp vào cửa, ngẩng đầu hôn lên.
Đôi môi vừa uống rượu, khô ráo mà ấm nóng, mềm mại như một cục kẹo bông gòn dính chặt lấy môi.
Thẩm Lục Dương vội vàng và đói khát “ăn” lấy nó, bàn tay đặt trên vai anh trượt xuống bên gáy, dùng tư thế của kẻ thống trị đè Tạ Nguy Hàm lên cửa.
Đối phương vòng tay ôm lấy vòng eo đang căng cứng vì dùng sức của cậu, ngón tay cái ấn mạnh vào hõm eo, hoàn toàn trái ngược với sự dịu dàng đáp lại trên môi.
Hơi thở gấp gáp lướt qua má, sự run rẩy nhỏ bé xuất hiện từ sau eo, giống như một hạt giống hoa tường vi không chút nổi bật. Nụ hôn ướt át chính là dòng nước tưới tắm, đóa hoa màu đỏ được tưới đẫm, nở rộ trong cơ thể.
Đầu ngón tay Thẩm Lục Dương nóng lên, d*c v*ng khó nói thành lời sinh sôi trong cơ thể. Cậu buộc phải nhún vai để dán sát vào anh hơn nữa, mới miễn cưỡng chống lại được khát khao dựa dẫm và thần phục đã khắc sâu vào linh hồn này, để giành lại vị trí chủ đạo.
Môi quyện lấy môi, đầu lưỡi l* m*ng đến mức va vào cả răng, rồi lại bị m*t đến tê dại. Không khí cũng bị nụ hôn này nung đốt đến run rẩy.
Thẩm Lục Dương thở không ổn định, lẩm bẩm trong tiếng th* d*c: “Thầy Tạ, em thích anh, muốn chạm vào anh, muốn ‘bắt nạt’ anh… Hôm nay, em là ‘boss’ của anh…” Còn muốn đeo nhẫn cho anh, nói cho mọi người biết anh thuộc về em.
Tạ Nguy Hàm hơi ngửa đầu, mặc cho nụ hôn không chút bài bản nào của cậu rơi xuống yết hầu mình. Niềm vui thích trong đáy mắt anh phủ một lớp sương mờ mị sắc, anh khàn giọng khẳng định: “Phải.”
Thẩm Lục Dương để lại vài dấu vết “dùng bữa” trên xương quai xanh của anh, bạo lực giật phăng cà vạt trên cổ, nắm lấy cằm Tạ Nguy Hàm.
Ra lệnh.
“Nhắm mắt lại.”
Tạ Nguy Hàm rủ mắt, lướt qua đôi môi ướt át đang hé mở của Thẩm Lục Dương, thuận theo mà nhắm mắt lại.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất, len lỏi vào, vương vãi trên khuôn mặt Tạ Nguy Hàm, tạo nên những mảng tối bí ẩn mà mị hoặc trên ngũ quan rõ nét. Một bóng râm có thể nuốt chửng da thịt, được khoác lên lớp vỏ ngoài ngọt ngào mời gọi.
Hơi thở của Thẩm Lục Dương càng thêm dồn dập, cậu ép mình phải bình tĩnh lại, đừng như một gã gà mờ chưa nếm mùi đời, chỉ nhìn mặt thôi mà đã… rồi.
Ngón tay khẽ vê, cậu kéo thẳng cà vạt, không mấy thành thạo mà buộc lên mắt anh.
Đây không phải lần đầu tiên cậu làm chuyện này, nhưng lần này, Tạ Nguy Hàm thật sự không phản kháng.
Mặc cho cậu tùy ý bày bố.
Ánh mắt Thẩm Lục Dương rơi xuống chiếc áo khoác thể thao của anh, ánh mắt không kìm được mà tối sầm lại.
Tạ Nguy Hàm mặc đồ thường ngày đúng là rất giống sinh viên đại học, một trải nghiệm hoàn toàn khác.
Người thanh niên trong bộ đồ thể thao màu trắng bị cậu đè lên cửa, làn da trắng lạnh mịn màng, tựa như đồ sứ trắng chạm vào là vỡ… Sợi cà vạt buộc trên mắt chính là d*c v*ng vẩn đục đang trói buộc linh hồn thuần khiết, nó vấy bẩn và ăn mòn lý trí còn sót lại, buộc anh phải ngẩng đầu, ngoan ngoãn để lộ yết hầu yếu ớt, bất kể thế nào cũng không phản kháng.
Cậu như đang bắt nạt một đàn em, Tạ Nguy Hàm là đàn em ngây thơ trong sáng, còn cậu là đàn anh sắp làm chuyện xấu…
Thẩm Lục Dương vội đưa tay bịt mũi, cảm giác nóng ẩm vừa vặn dừng lại, cậu ngượng ngùng hít sâu một hơi.
Chỉ nghĩ thôi mà đã… rồi.
Trước mặt một Tạ Nguy Hàm như thế này, cậu còn không bằng cả gà mờ.