“Sao con không mở ra?” Ninh Uyển Xu còn tưởng cậu mệt, vươn tay định giúp cậu bóc.
Phản ứng của Thẩm Lục Dương cả đời này cũng chưa từng nhanh lẹ đến thế, cậu lập tức úp tay đè lên tay bà, mặt đầy vẻ “đàng hoàng”: “Mẹ! Con đói rồi!”
Ninh Uyển Xu giật nảy mình, nhưng vì cưng con trai nên cũng chỉ vỗ vỗ ngực: “Đói thì lát mẹ làm đồ ngon cho ăn. Con lấy đồ trong thùng ra trước đi, thùng chuyển phát nhanh không sạch, để sang bên lát nữa mẹ kêu chú Trương lên mang xuống.”
Nói xong, bà rút tay ra, lật mở một góc.
Đó không phải là một góc bình thường, đó là cánh cổng địa ngục dẫn đến cái chết xã hội!
Thẩm Lục Dương đồng tử động đất, vội vàng đè góc thùng lại: “Mẹ!!!”
Tim đập thình thịch thình thịch, sắp nổ tung rồi.
Vì sợ hãi!
Ninh Uyển Xu khó hiểu: “Hử? Sao thế con?”
Thẩm Lục Dương mấp máy môi mấy lần, ánh mắt kiên định nhìn bà, nói năng bậy bạ: “Con muốn ăn ngay bây giờ.”
Dù sao cũng là con trai ruột, Ninh Uyển Xu lập tức nhận ra cái thùng này có vấn đề, nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng, uyển chuyển hỏi: “Không tiện cho mẹ xem à con?”
Thẩm Lục Dương bị ánh mắt bao dung của Ninh Uyển Xu nhìn đến mức trong lòng dấy lên một trận áy náy.
Mẹ tin tưởng và quan tâm cậu như vậy, thế mà cậu lại đi mua mấy thứ quỷ quái gì thế này!
Vừa mới bàn xong “làm sao để tặng nhẫn đơn giản mà không mất đi sự trang trọng”, ngay sau đó một thùng đồ vô cùng “quá đáng” của cậu đã được giao tới!
Nhưng cậu không còn cách nào khác, đành phải trái với lương tâm mà gật đầu: “Mẹ… cái này là… là… là quà thầy Tạ tặng con! Con muốn giữ bất ngờ, lén bóc ra…”
Cậu hoảng đến mức mặt đỏ bừng, rõ ràng là chẳng ăn nhập gì với bất ngờ.
Ninh Uyển Xu đắn đo giây lát, cuối cùng vẫn chọn tôn trọng sự riêng tư của con trai. Bà nhìn thùng giấy trước mặt, rụt tay về: “Vậy mẹ không xem nữa. Con muốn ăn gì? Giờ mẹ làm cho.”
Thẩm Lục Dương thầm thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng nói: “Con muốn ăn thịt kho tàu.”
Ninh Uyển Xu “ừ” một tiếng, cầm miếng thịt bên cạnh lên, lúc đi còn không yên tâm dặn dò: “Cục cưng, con tuyệt đối đừng liên lạc với đám bạn cũ kia nữa nhé, bọn họ có gửi đồ cho con cũng đừng nhận. Nếu khó từ chối thì nói với mẹ, biết chưa?”
Thẩm Lục Dương vội vàng gật đầu lia lịa. Thấy Ninh Uyển Xu đi vào bếp, cậu lập tức đóng thùng lại, còn chẳng dám nhìn kỹ bên trong, vội vã chạy về phòng ngủ giấu đi.
Một tiếng sau, trên bàn ăn.
Ninh Uyển Xu bóng gió ám chỉ Thẩm Lục Dương: “Nếu có kẻ xấu quấy rối con, đừng sợ, đã có mẹ ở đây.”
Thẩm Lục Dương vừa cảm động lại vừa vô cùng chột dạ.
Kẻ xấu lớn nhất chính là con đây mẹ ơi! Là con muốn “thế này thế kia” với thầy Tạ, lại còn đổ tội là anh ấy mua đồ! Con đúng là một tên xấu xa mà!
Ăn cơm xong, Ninh Uyển Xu từ chối đề nghị đưa bà về nhà của Thẩm Lục Dương.
“Tài xế ở dưới lầu rồi. Chuyện nhẫn con đừng lo, mẹ về sẽ liên lạc giúp con ngay. Có việc gì thì gọi cho mẹ.”
Thẩm Lục Dương gật đầu lia lịa, tiễn bà lên xe rời đi.
Ngay lập tức, cậu xoay người chạy về nhà, khóa cửa, xông vào phòng ngủ.
Lao thẳng đến cái thùng lớn suýt nữa làm cậu mất mặt!
Cậu lấy một con dao rọc giấy, hít sâu một hơi, lật lớp thùng carton bên ngoài cùng ra.
Bên trong là từng hộp giấy nhỏ được đóng gói cẩn thận, không có bất kỳ nhãn hiệu hay chữ viết nào — thế nên vừa rồi dù có bóc lớp ngoài ra cũng không bị lộ. Phải cho shop một đánh giá tốt mới được.
Thẩm Lục Dương nhặt hộp giấy nhỏ nhất bên trong, dứt khoát rạch băng keo, lúc này mới phát hiện bên trong còn có một vòng xốp chống sốc, bọc kín mít một lọ thủy tinh nhỏ.
Cậu tốn bao công sức mới lôi được lọ thủy tinh ra, nhìn rõ hình dáng của nó.
Thân lọ in hình một đôi tay trắng nõn, mềm mại không xương, dùng chữ kiểu hoa mỹ viết: “Quà tặng: Chất dẫn dụ Alpha, mang đến cho bạn kh*** c*m thần tiên~”.
Từ phông chữ đến dấu ngã (~) đều toát lên một bầu không khí lẳng lơ ph*ng đ*ng.
Đúng là đồ mua ở cửa hàng flagship, còn có cả hướng dẫn sử dụng. Thẩm Lục Dương đọc lướt qua một lượt, lúc này mới hiểu lọ nhỏ này đựng tinh dầu xúc tác kỳ nhạy cảm của Alpha.
Theo hướng dẫn, bôi chỗ nào cũng được, mà còn có thể ăn.
Thẩm Lục Dương: “…Khoa học kỹ thuật thay đổi cuộc sống.”
Cậu đặt lọ thủy tinh lên giường, lại bóc một cái hộp lớn hơn một chút. Bên trong là một cái túi vải ren màu đen xuyên thấu, vô cùng tinh xảo, hoàn toàn xứng đáng với giá tiền của nó.
Thẩm Lục Dương liếc mắt một cái là nhận ra đây là “quần áo” mà cậu đã cẩn thận lựa chọn.
Sau khi lôi ra, cậu ướm thử lên người mình để so kích cỡ, xác định anh có thể mặc vừa, cậu liền đỏ mặt cất lại vào.
Cậu phải thuyết phục Tạ Nguy Hàm mặc nó thế nào đây? Chuốc rượu cho say à?
Vì pheromone và đặc tính của một Alpha cấp S, Tạ Nguy Hàm sẽ không say. Nếu thi uống rượu, người gục ngã đầu tiên chắc chắn là cậu.
A… khó quá đi.
Thẩm Lục Dương vừa nghĩ, vừa nhanh chóng bóc hết đống đồ còn lại ra, kiểm tra thấy không hỏng hóc gì rồi thì cho shop một đánh giá tốt. Sau đó, cậu gom hết mọi thứ lại, ôm thùng lớn cùng vali hành lý đi xuống lầu.
Trên đường đến nhà Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương chợt nảy ra một ý nghĩ vừa táo bạo vừa… “đen tối”.
Nếu cầu hôn cần thể hiện sự chân thành và thành ý, lại còn muốn đối phương cả đời khó quên… có lẽ cái thùng giấy kia có thể giúp cậu tạo ra một màn cầu hôn cả đời khó quên.
Chính cậu cũng thấy ngượng ngùng không chịu nổi, nhưng lại không thể ngăn được sự mong đợi.
Ngoại trừ cậu, cả thế giới này không ai dám làm “boss” của Tạ Nguy Hàm. Tuyệt đối cả đời khó quên.
Đến dưới lầu nhà Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương không động đến đống đồ trong cốp xe, càng không báo cho anh biết là cậu đã tới.
Cậu xách thẳng hành lý, dùng chìa khóa dự phòng Tạ Nguy Hàm đưa cho mình để lên lầu, đi đến cửa, lén lút mở ra, rón rén đi vào…
Phòng khách yên tĩnh không một tiếng động, âm thanh từ phòng bếp truyền đến lại rất rõ ràng. Thẩm Lục Dương rón ra rón rén lại gần.
Tạ Nguy Hàm đang đứng trước thớt gọt một đĩa trái cây. Anh không đeo tạp dề, sự mong đợi của Thẩm Lục Dương không được thỏa mãn, cậu có chút thất vọng.
Nhưng rất nhanh cậu đã bị một niềm mong đợi khác nhấn chìm — anh hoàn toàn không biết cậu đã đến.
Sợ anh cắt vào tay, Thẩm Lục Dương đợi anh đặt dao xuống mới sải bước lao tới, như một con gấu koala, ôm chầm lấy anh từ phía sau. Cậu cười đến rung cả lồng ngực, vừa hôn lên gáy anh vừa nói: “Thầy Tạ! Bất ngờ không!”
Ngay từ khoảnh khắc cửa được mở, anh đã biết chắc là Thẩm Lục Dương đến.
Ngoại trừ bản thân anh, chỉ có Thẩm Lục Dương có chìa khóa căn nhà này — Phương Dịch đã chủ động trả lại chìa khóa, một là vì cảm thấy anh sẽ không có chuyện gì khẩn cấp, hai là đề nghị nếu có chuyện khẩn cấp thì cứ tìm Thẩm Lục Dương, còn hữu ích hơn tìm anh ta.
Thẩm Lục Dương không biết mình đã bị phát hiện ngay từ đầu, cậu cứ mải mê tận hưởng niềm vui sướng khi mang đến bất ngờ. Cậu đu trên người anh, hệt như một chú chó lớn, dùng đầu cọ cọ vào cổ anh: “Chúng ta sống chung đi, Thầy Tạ. Em mang cả hành lý đến rồi, anh thu nhận em đi.”
Ý cười không thèm che giấu trong mắt anh, vì câu nói này, lại vương thêm vài phần vẻ đẹp rực rỡ, đậm đà.
Anh đặt đĩa trái cây trong tay xuống, mặc cho Thẩm Lục Dương hôn chán chê, anh mới xoay người lại.
Cánh tay thon dài mạnh mẽ trực tiếp bế bổng cậu lên, Thẩm Lục Dương giật mình, theo phản xạ vòng chân qua kẹp lấy eo anh.
Tạ Nguy Hàm bế cậu đặt lên bệ bếp phía sau. Mái tóc đen của anh vì hành động cọ dụi của Thẩm Lục Dương mà hơi rối, bờ vai rộng che khuất một mảng tối, cảm giác áp bức và hưng phấn đồng thời xuất hiện.
Yết hầu Thẩm Lục Dương khẽ trượt, cậu dường như sắp bị nhấn chìm bởi đôi mắt vừa tao nhã vừa quyến rũ này.
Anh cúi xuống trong bóng tối, hôn lên môi cậu.
Chóp mũi anh khẽ lướt qua chóp mũi Thẩm Lục Dương, giọng nói mang theo ý cười hỏi cậu: “Sống chung?”
Thẩm Lục Dương chống hai tay ra sau, cơ thể bất giác ngửa về phía sau, cậu ngẩng đầu nhìn anh, nói một cách khô khốc: “Ừm, sống chung.”
Sự hùng hổ lúc xông vào không biết đã bay đi đâu mất, bây giờ cậu chỉ thấy khô miệng khô lưỡi, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Anh khẽ cụp mi, rũ mắt nhìn cậu, nhếch môi: “Sao mặt em đỏ thế?”
Thẩm Lục Dương nuốt nước bọt, cuối cùng không nhịn được nữa, cậu thẳng người dậy sáp lại gần, nhẹ nhàng ngậm lấy môi anh. Một lát sau, cậu mới lưu luyến buông ra.
Giọng nói nhuốm một tầng ý vị mờ ám không thể tả, khàn khàn ái muội: “Đợi sau lễ kỷ niệm thành lập trường, em muốn làm ‘boss’ một lần.” Còn muốn đeo nhẫn cho anh, biến anh thành của em.
“Sau lễ kỷ niệm?”
Tạ Nguy Hàm nâng gáy cậu lên, dịu dàng tỉ mỉ x** n*n. Ngay khoảnh khắc Thẩm Lục Dương đang nhắm mắt tận hưởng, anh bỗng nhiên dùng sức ấn mạnh vào tuyến thể yếu ớt, ép cậu phải ngẩng đầu lên.
Đồng tử cậu co rút, nước mắt sinh lý trào ra nơi khóe mi. Yết hầu màu lúa mì bị đôi môi đỏ mọng ngậm lấy, đầu răng cọ xát trên yết hầu.
Thẩm Lục Dương đột nhiên rơi vào một ly rượu mạnh, âm thanh cuối cùng cậu nghe được là giọng nói gợi cảm của Tạ Nguy Hàm vương vấn bên tai, dụ dỗ cậu từ bỏ lý trí cuối cùng.
“Em có thể làm ngay bây giờ.”
Cậu có thể làm ‘boss’ ngay bây giờ… A…
…
Những ngày mong đợi trôi qua, nói chậm thì rất chậm, mà nói nhanh cũng rất nhanh.
Thoáng cái đã đến thứ Sáu, ngày diễn ra lễ kỷ niệm thành lập trường.
Thẩm Lục Dương đành phải đổi một tiết dạy với Thời Phàm, buổi chiều cậu cùng anh đi theo bọn Chiêm Tĩnh Diệu để tổng duyệt và chuẩn bị.
Tiết mục của lớp bọn họ được xếp thứ hai từ dưới lên, gần như là kết màn. Chiêm Tĩnh Diệu tỏ ra rất hài lòng về điều này.
“Coi như Hội học sinh cũng có mắt nhìn,” Chiêm Tĩnh Diệu lôi chai nước từ trong cặp ra, đưa cho bọn họ, “Tiết mục của lớp chúng ta tuyệt đối là ‘number one’ của ‘number one’…”
“Tớ vừa xem khối 10 tổng duyệt xong, ánh sáng sân khấu gắt quá, chiếu vào mặt ai nấy đều trắng bệch, không đẹp chút nào… Tớ đã nhờ mấy bạn Omega lớp mình qua đây, cùng tớ trang điểm cho mọi người.”
“Cái gì?” Bành Tuấn nãy giờ vẫn đang lơ mơ lập tức nhìn sang, cau mày hỏi, “Trang điểm?” Trước đây có nói đâu.
Chiêm Tĩnh Diệu đã sớm nghĩ xong lời dỗ dành “anh Bành”, cô bé như một con sóc nhỏ, chen vào giữa đám Alpha cao trên 1m8, rỉ tai: “Lát nữa tô son thật đỏ cho cậu ấy.”
Cô bé lén lút chỉ về phía Lê Thân Vũ, quay đầu lại “thế này thế này, thế kia thế kia” với Bành Tuấn một hồi, trực tiếp lừa gạt “anh Bành” miệng cứng lòng mềm đến què quặt luôn.
Câu kết vạn năng cuối cùng: “Cậu thấy sao, anh Bành?”
Bành Tuấn: “…Cậu thích làm thế nào thì làm, phiền chết đi được.”
Bạn Omega đến giúp trang điểm là bạn cùng bàn của Chiêm Tĩnh Diệu. Hai người họ xúm lại trang điểm cho mấy “diễn viên nhí” Bành Tuấn trước, còn phân tích đặc điểm khuôn mặt một cách rất chuyên nghiệp.
Thẩm Lục Dương cũng chẳng hiểu gì, cậu và anh ngồi một bên hóng chuyện.
“Cái đó chắc là để làm trắng da… Không phải bảo ánh đèn trắng bệch à, sao còn bôi thêm đồ trắng nữa.”
“Tay vững thật, tỉ mỉ ghê… Còn phải kẻ mắt nữa…”
“Son môi của Lê Thân Vũ có hơi đỏ quá không?”
Chiêm Tĩnh Diệu đã tận tâm tận lực hỏi ý kiến từng người một rồi mới bắt đầu làm. Nghe vậy, cô bé lập tức nói: “Anh Vũ bảo không sao, màu đỏ cũng được.”
Lê Thân Vũ chống khuỷu tay lên bàn phía sau, ngửa đầu, mắt lim dim, giọng nói trong trẻo mà lãnh đạm, nằm giữa thanh thiếu niên và thanh niên: “Sao cũng được.”
Bành Tuấn, người vừa định nói “Lỡ nó đỏ vãi…”: “…Đệt.”
Chiêm Tĩnh Diệu lấy ra một thỏi son tint: “Anh Bành, mã màu này được không?”
Bành Tuấn, người không hiểu gì về mã màu son: “Nhạt hơn của cậu ta, đúng không?”
Chiêm Tĩnh Diệu gật đầu như gà mổ thóc, lén giơ ngón tay cái lên như đang dỗ trẻ con: “Không chỉ nhạt hơn, mà còn đẹp hơn của cậu ta!”
Bành Tuấn cắn răng, nhìn Lê Thân Vũ với tư thế tùy ý như thể giây sau là ngủ luôn được, cậu chàng nhắm mắt lại như thể sắp ra pháp trường: “Tùy cậu làm đấy.”
Thẩm Lục Dương xem mà cười không ngớt.
Bên kia cuối cùng cũng trang điểm xong cho học sinh, hai cô bé quay đầu lại, vừa thấp thỏm vừa hưng phấn nhìn Tạ Nguy Hàm và Thẩm Lục Dương.
“Thầy Thẩm, thầy Tạ, hai thầy chỉ cần trang điểm sương sương thôi là được ạ, có được không ạ?”
Thẩm Lục Dương là người dễ tính, cậu gật đầu: “Được chứ, để lên hình cho đẹp mà, đúng không Thầy Tạ?”
Tạ Nguy Hàm nắm lấy tay cậu một cách tự nhiên, nghe vậy anh bóp nhẹ xương cổ tay cậu, lơ đãng hùa theo: “Ừ.”
Bạn cùng bàn của Chiêm Tĩnh Diệu, Thư Huyên Huyên, đến trang điểm cho Tạ Nguy Hàm. Cô bé này cũng nói nhiều và không biết sợ hãi y như Chiêm Tĩnh Diệu, tiếp tục phân tích: “Thầy Tạ là kiểu đẹp sắc sảo* tiêu chuẩn, hốc mắt sâu, đường nét lập thể, da trắng lạnh tương phản mạnh với màu môi… Môi chỉ cần bôi một lớp son dưỡng mỏng là được rồi…”
*Gốc là nùng nhan – 浓颜 (nóng yán) – chỉ người có đường nét khuôn mặt sắc sảo, đậm nét, ngũ quan rõ ràng, tương phản cao
Càng nói càng ghen tị: “Chiêm Chiêm, tớ cũng muốn có đôi môi như vậy, thế thì tớ tiết kiệm được bao nhiêu tiền son!”
Chiêm Tĩnh Diệu lý trí cắt ngang: “Thế thì cậu cũng chỉ có thể có một màu son vĩnh viễn mà thôi.”
Bên này, Thẩm Lục Dương phối hợp nhắm mắt lại theo lời Chiêm Tĩnh Diệu, cậu cảm thấy có một cây cọ mềm mại quẹt hai cái trên mí mắt mình, cũng khá dễ chịu.
Cậu thấy mình như biến thành xiên thịt cừu nướng ở quán BBQ, đang được phết sốt vậy. Tay nghề của đầu bếp trưởng Chiêm không tệ, phết chắc là đều tay lắm. Cuối cùng còn rắc thêm chút thì là… ?
“Đẹp sắc sảo là sao?” Thẩm Lục Dương tò mò nhướng một bên mày, “Thế thầy là ‘hệ’ gì? ‘Hệ’ Vật lý à?”
Chiêm Tĩnh Diệu quan sát khuôn mặt sạch sẽ, rạng rỡ như ánh mặt trời trước mắt, bắt đầu “phổ cập kiến thức” cho “trai thẳng” thầy Thẩm: “Thầy Thẩm là kiểu đẹp thanh tú ạ, là một phong cách khác, nhìn đặc biệt gần gũi.”
*Bản gốc là đạm nhan – 淡颜 (dàn yán) – trái ngược với ‘nùng nhan’, chỉ người có đường nét thanh tú, nhẹ nhàng, màu sắc tổng thể hài hòa
“Đặc biệt gần gũi là cái kiểu mô tả gì vậy?” Thẩm Lục Dương nghe mà bật cười, cậu quay đầu nhìn Tạ Nguy Hàm, sau khi nhận được nụ cười đáp lại của anh, cậu mới thỏa mãn quay đầu lại, “Hết lời để khen thầy rồi đúng không, mấy đứa cứ nói thẳng là thầy giống mấy ông cụ ấy, nhìn hiền lành, ngồi xổm bên lề đường là có người ném tiền cho.”
“Ái da, không phải ý đó mà,” Chiêm Tĩnh Diệu cẩn thận chọn một thỏi son màu nhạt, quẹt lớp trên cùng đi rồi bôi lên cho cậu, “Bọn em ở dưới toàn lén nói thầy nhìn giống hệt học sinh! Nếu thầy mà mặc đồng phục thì có khi bị nhận nhầm là học sinh cấp ba luôn đó. Thầy Thẩm không biết đâu, lần trước ảnh thầy ra sân thể dục chơi bóng rổ được lan truyền điên đảo trong group lớn luôn, cả đống người trường bên cạnh hỏi thăm thầy học lớp nào!”
Mà cô bé, một cán sự môn Lý chính trực, đã vô cùng kiên định bảo vệ sự riêng tư của thầy Thẩm! Đối phương ra giá 50 tệ một tấm ảnh, cô bé cũng phải chạm vào lương tâm mà từ chối! Phải biết rằng trong điện thoại của cô bé có vô số ảnh chụp lúc tổng duyệt đó!
“Em cứ bảo họ là lớp 21,” Thẩm Lục Dương vừa cười vừa nói, không ngờ cậu cũng nổi tiếng gớm. Cậu nhìn sang Tạ Nguy Hàm, cố tình gây chuyện hỏi: “Thế còn Thầy Tạ thì sao, không giống sinh viên đại học à?”
Anh khẽ nhướng mày, nhìn cậu.
Cán sự Chiêm ngoại giao vô địch, nghe vậy liền nghiêm túc chém gió: “Thầy Tạ bình thường ăn mặc trang trọng nên không nhìn ra, chứ thỉnh thoảng mặc đồ thường ngày cũng giống sinh viên đại học lắm. Hai thầy mà đứng chung, người không biết còn tưởng là yêu sớm đó!”
“Vãi,” Hướng Lỗi vỗ tay bôm bốp, “Đỉnh vãi, Chiêm Chiêm!”
“Đã bảo người ta là cán sự môn Lý mà lại!” Đinh Nhất Phàm giơ ngón tay cái.
Thẩm Lục Dương cười đau cả bụng.
Trước khi đêm hội bắt đầu, tất cả các tiết mục phải lên sân khấu chạy thử một lượt. Lớp 21 lên áp chót, vừa kịp tổng duyệt xong trước khi đêm hội kỷ niệm chính thức bắt đầu.
Thẩm Lục Dương và anh vì vừa là giáo viên vừa là diễn viên, nên “ké” mấy diễn viên nhí, được ngồi ở hàng thứ ba có tầm nhìn đẹp nhất.
Cậu đã thay một bộ vest đen, còn anh thì mặc bộ đồ thể thao màu trắng. Những diễn viên còn lại cũng đã thay trang phục diễn của mình. Nhưng tất cả đều mặc áo khoác bên ngoài để che đi, giữ bí mật.
Phần mở đầu của đêm hội rất nhanh gọn, thầy hiệu trưởng phát biểu xong trong một phút, tiếp theo là ca hát, nhảy múa, tiểu phẩm nối đuôi nhau.
Lúc tổng duyệt Thẩm Lục Dương đã xem mấy tiết mục này vài lần, nhưng khi xem chính thức vẫn thấy rất thú vị.
Đêm hội diễn ra được một nửa, khi giới thiệu tiết mục ca nhạc tiếp theo, nam MC lộ vẻ mong chờ nói: “Nghe nói tiết mục sau đây sẽ đưa micro ngẫu nhiên xuống hàng ghế khán giả, cuối cùng sẽ để khán giả bình chọn một người hát hay nhất, và gửi tặng kỷ niệm chương của trường chúng ta!”
Nữ MC hùa theo, tò mò: “Vậy nếu không biết hát thì sao ạ?”
Nam MC: “Các bạn học sinh và thầy cô giáo không biết hát chỉ cần xua tay là được, ca sĩ của chúng ta tuyệt đối không làm khó đâu ạ!”
Nữ MC: “Tiếp theo, chúng ta hãy cùng thưởng thức ca khúc “Người tình Stockholm”* do các bạn học sinh lớp 12-18 trình bày.”
*Tên một bài hát của ca sĩ Trần Dịch Tấn (Eason Chan), nói về hội chứng Stockholm trong tình yêu.
Thẩm Lục Dương vừa vỗ tay vừa liếc nhìn tờ chương trình. Cậu nhớ lúc tổng duyệt hình như không phải bài này.
Đám trẻ này cũng to gan thật. Bài hát này có liên quan gì đến lễ kỷ niệm trường đâu.
Người hát là một Alpha nữ, nghe là biết có kỹ thuật rất tốt, vừa cất giọng đã khiến người ta thán phục. Thẩm Lục Dương vỗ tay một tràng dài.
Cô bạn đó hát được hai câu thì bắt đầu đi xuống sân khấu.
Một dàn lãnh đạo trường ở hàng đầu tiên đồng loạt xua tay, cười gượng gạo lùi về sau từ chối, cảnh tượng vô cùng buồn cười.
Mục tiêu của cô bạn cũng không phải là nhóm lãnh đạo này, chỉ đưa qua cho có lệ rồi đi về phía sau. Đôi mắt phượng theo phong cách chán đời, lạnh lùng lướt qua đám đông, hát rất nhập tâm: “Hiểu rõ anh có h*m m**n chiếm hữu, em vì đại cục…”
Thẩm Lục Dương vỗ tay cùng đám đông, cũng không nhìn về phía đó, cậu đang chuyên tâm nắm tay anh, ngắm nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng sau khi trang điểm nhẹ của bạn trai mình. Cậu chưa từng thấy anh trang điểm, rất mới mẻ.
Thế nên lúc cô bạn kia đi đến bên cạnh, cậu hoàn toàn không hay biết.
“Nếu em không đưa mặt ra thì sao nhận lấy cú tát, nếu không có đôi ba cút tát làm sao ngăn được cơn ngứa ngáy…”
Vì Thẩm Lục Dương đang lơ đãng nên không xua tay, micro đương nhiên được đưa đến bên miệng cậu.
Hướng Lỗi gọi một tiếng, Thẩm Lục Dương mới quay đầu lại. Cậu ngơ ngác nhìn micro đột nhiên xuất hiện trước mặt, lỡ mất mấy câu hát.
Là người “mở hàng” đầu tiên, bên dưới sân khấu vang lên một tràng hò reo ầm ĩ.
Thẩm Lục Dương lúc này mới phản ứng lại, cậu cười áy náy với cô bạn, ghé sát micro, bắt lấy câu tiếp theo: “Có lẽ em đã sớm còn chẳng thấy ngạt thở hay muốn đầu hàng, muốn l**m láp những giọt mồ hôi đổ xuống vì anh, có lẽ em đã sớm quen với việc chung giường với kẻ bắt cóc mình. Ai có thể ngờ rằng anh và em có thể yêu đến chết đi sống lại…”
Cậu hát đến câu gần cuối thì xua tay, ý bảo đủ rồi.
Đáy mắt cô bạn lộ rõ vẻ kinh diễm không che giấu, vì thế mới cố tình để cậu hát thêm mấy câu.
Giọng hát của Thẩm Lục Dương không trầm, mà giống kiểu trong trẻo của thiếu niên hơn, thật ra không hợp với không khí của cả bài hát. Nhưng khi cậu vừa cất lời, sự thuần túy tột độ này ngược lại càng mang đến cảm giác điên cuồng…
Cô bạn thu micro lại, giơ ngón cái với Thẩm Lục Dương. Nếu nhớ không lầm thì hình như là giáo viên khối 11, vừa đẹp trai vừa biết hát, chắc chắn rất được yêu thích.
Tạ Nguy Hàm quay đầu nhìn Thẩm Lục Dương đang cười lịch sự với cô bạn nữ, màu mắt anh ẩn hiện dưới ánh đèn, không nhìn rõ. Bóng tối mờ ảo như muốn nuốt chửng bản ngã, rồi lại từ từ tan ra, biến thành dáng vẻ ôn hòa, tao nhã.
Thẩm Lục Dương hát xong lập tức quay đầu nhìn Tạ Nguy Hàm. Cậu cười còn rực rỡ hơn cả ánh đèn sân khấu, mà bản thân lại không nhận ra, cậu sáp lại gần anh, hỏi: “Thế nào? Lâu rồi em không hát, không lạc điệu đấy chứ?”
Ngón tay Tạ Nguy Hàm đang nắm cổ tay cậu khẽ xoa xoa. Anh hơi cúi xuống, ghé vào tai cậu. Giọng nói trầm khàn, mang theo sự mờ ám không che giấu: “Hay lắm. Tối nay hát cho tôi nghe, được không em?”
Vành tai Thẩm Lục Dương nóng bừng, cậu thở không đều mà nắm chặt tay anh, lập tức nhớ tới lời tuyên bố hùng hồn trước đó.
“Đợi sau lễ kỷ niệm thành lập trường, em muốn làm ‘boss’ một lần.”
Tiếng huyên náo xung quanh như bị ngăn cách, Thẩm Lục Dương chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của mình và anh. Một bên thì rối loạn không chịu nổi, một bên thì tỏ ra trầm ổn.
Phác họa ra một khung cảnh kiều diễm sắp sửa diễn ra.
Cậu cúi đầu nhìn mũi giày, cố gắng che đi vành tai đỏ bừng, một lúc lâu sau mới lí nhí: “Vâng.”