Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 92

092.Tác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương: “…”

Sao lại đổi thành cậu rồi.

Pheromone Alpha cấp S màu đỏ nhạt lặng lẽ ngưng tụ trên đầu ngón tay. Ngay lúc Thẩm Lục Dương cố giãy giụa để đặt tay trở lại đùi Tạ Nguy Hàm, đầu ngón tay trắng nhợt khẽ động. Pheromone nồng độ cao không lãng phí một chút nào, toàn bộ nhỏ vào lòng bàn tay Thẩm Lục Dương.

Giống như loại thuốc độc phát tác nhanh nhất, hấp thụ, xâm chiếm, cám dỗ… chỉ trong nháy mắt.

Yết hầu trượt lên xuống, hơi thở dồn dập, đầu óc Thẩm Lục Dương như bị rót một ly rượu pha thuốc. Tiếng tim đập bỗng nhiên ngừng lại, ngay khoảnh khắc nó nảy lên lần nữa, trước mắt cậu bỗng chao đảo, như thể bị phủ một lớp lụa mỏng màu đỏ nhạt, mờ ảo đến mức nhìn không rõ cả bục giảng.

Lòng bàn tay đang bị đè chặt từ ấm áp chuyển sang nóng bỏng. Nhiệt độ phỏng rát men theo mạch máu li ti, lan truyền cảm giác tê dại bồn chồn đến tứ chi bách hài. Cậu chật vật cúi đầu, dùng sức ấn chặt tay Tạ Nguy Hàm đang móc lấy ngón tay cậu.

Giọng nói khàn đặc, dù ở khoảng cách gần cũng gần như không nghe rõ.

“Thầy Tạ, thu pheromone lại chút…”

Tình thế đảo ngược, y như vừa rồi – sự phản kháng không đáng kể, chỉ đổi lại sự xâm phạm ngày càng quá đáng.

Đầu ngón tay lành lạnh của Tạ Nguy Hàm siết lấy cổ tay nổi gân xanh của cậu, tỉ mỉ x** n*n trên xương cổ tay lồi ra, men theo đường gân xanh nổi lên, ấn toàn bộ chút pheromone kia vào sâu trong da.

Rõ ràng là tư thế cường thế, nhưng động tác lại bình tĩnh như một kẻ ngoài cuộc, thờ ơ và đầy hứng thú nhìn Thẩm Lục Dương giãy giụa vô ích.

Sự tương phản mãnh liệt khiến sống lưng Thẩm Lục Dương tê rần, ánh mắt mờ mịt, đờ đẫn, hơi thở mất kiểm soát mấy lần, lại bị cậu cố gắng kìm nén trở lại.

Đang định cầu cứu tiếp, Tạ Nguy Hàm đột nhiên bao bọc lấy tay cậu, động tác trói buộc đặt trên người cậu lại mang thêm vài phần dịu dàng đầy mê hoặc.

Thẩm Lục Dương chỉ hơi do dự giữa việc sa vào rừng rậm hay giãy giụa trốn thoát, liền bị địa điểm không phù hợp này thức tỉnh lý trí.

Mu bàn tay đã hấp thụ quá nhiều pheromone, mũi giày cậu dùng sức ấn xuống sàn, cọ quậy không yên, trạng thái bồn chồn tương phản rõ rệt với đôi giày da màu đen bên cạnh.

Sau mấy lần giãy giụa, Thẩm Lục Dương lật tay lại, nắm chặt tay Tạ Nguy Hàm không cho anh cử động.

Nhưng pheromone trong cơ thể vẫn đang xông pha ngang dọc, khi thì k*ch th*ch khiến vành mắt cậu đỏ lên, khi thì mềm mại như một phiến lá khổng lồ, bao bọc lấy cậu, mặc cho sương sớm thấm ướt đẫm người.

Cậu cố gắng tự kiểm soát, nhưng hiệu quả rất thấp, ngược lại càng khiến lồng ngực phập phồng rõ ràng hơn.

Đại trượng phu co được duỗi được… Thẩm Lục Dương nhận thua. Cậu muốn Tạ Nguy Hàm phải nghĩ cách.

Cậu đè thấp giọng, đuôi âm cũng đang run rẩy, vừa đáng thương vừa tự làm tự chịu: “Thầy Tạ, em sai-“

“Chỗ này rất quan trọng! Nào, mời một thầy cô chia sẻ kinh nghiệm giảng dạy của mình…” Chủ nhiệm lấy lại tinh thần, quét mắt xuống dưới.

Vừa vặn chạm phải ánh mắt kinh ngạc, mờ mịt của Thẩm Lục Dương.

Liếc thấy quyển sổ trên bàn cậu, và cây bút đang hờ hững cầm trong tay phải, mắt ông ta sáng lên, lập tức nhiệt tình đặt câu hỏi.

“Thành tích Vật lý của lớp thầy Thẩm vẫn luôn tiến bộ ổn định. Tuy là giáo viên mới của trường, nhưng thành quả giảng dạy ai cũng thấy rõ, lần trước còn tham gia đi công tác, trao đổi kinh nghiệm với giáo viên trường khác!”

“Nào! Mời thầy Thẩm chia sẻ với mọi người một chút, thầy nhìn nhận thế nào về ‘tính khả thi của việc song hành giữa sự sôi nổi trong lớp học và uy tín của giáo viên’?”

Trong lòng Thẩm Lục Dương có một vạn con alpaca đang chạy qua. Ngượng ngùng y như cặp đôi bị bắt quả tang nắm tay ở sân thể dục, mất hai giây mới khó khăn nghe hiểu câu hỏi của chủ nhiệm.

May mà kiểu hỏi này không giống như giảng bài, cậu không cần phải đứng lên.

Thẩm Lục Dương cố gắng trấn tĩnh, dù vành tai vẫn còn đỏ ửng và giọng cũng đã khàn đi, nhưng vẫn ra vẻ vô cùng đàng hoàng, nghiêm túc nói: “Ừm… Tôi có một chút tâm đắc, cũng không hẳn là kinh nghiệm. Tôi thấy sự sôi nổi của lớp học không nhất thiết phải rất cao thì mới hiệu quả, ví dụ như… ừm…”

Cậu trợn to mắt, không thể tin nổi mà đè chặt tay Tạ Nguy Hàm đang ngưng tụ pheromone, muốn quay đầu nhìn anh nhưng không dám, muốn hít thở mạnh cũng không tiện, cả người sắp bốc cháy tại chỗ.

Pheromone Alpha cấp S đúng là thứ phạm quy nhất trên đời!

Chủ nhiệm đang nghe say sưa, thấy cậu không nói nữa, vội vàng khuyến khích: “Thầy Thẩm, ví dụ như gì?”

Thẩm Lục Dương run run môi hít một hơi, ngón tay siết chặt, khống chế động tác của Tạ Nguy Hàm, đáy mắt ngấn một lớp nước mỏng không rõ ràng. Cậu mím môi, kiên cường nặn ra một nụ cười, nghiến răng kiểm soát giọng nói để không bị run: “Ví dụ như lớp học của thầy Tạ.”

Sự thật chứng minh, ban đầu Tạ Nguy Hàm đúng là đã nương tay với cậu. Bây giờ cậu đã dùng hết sức nắm chặt, nhưng đối phương vẫn dễ dàng giãy thoát khỏi tay cậu, pheromone Alpha cấp S như không cần tiền mà xoa ấn vào lòng bàn tay cậu.

“Lớp học của thầy Tạ thì… ừm… rất khác, học sinh ngoan ngoãn không quậy phá, thành tích cũng… rất, rất ưu tú…” Tim Thẩm Lục Dương đập thình thịch thình thịch, căng thẳng, xấu hổ, hoảng loạn cùng lúc ập đến.

Cậu vừa không kịp suy nghĩ mà vắt óc tìm từ, vừa mềm mỏng co ngón tay lại, lách vào lòng bàn tay Tạ Nguy Hàm, để yên một cách ngoan ngoãn.

Chỉ thiếu nước viết chữ “Em sai rồi” vào lòng bàn tay anh.

“Nhưng cách thức này lại không phù hợp lắm với kiểu giáo viên như tôi…” Thẩm Lục Dương căng thẳng liếc khóe mắt sang bên cạnh.

Tạ Nguy Hàm thu lại vẻ mặt, khoé miệng khẽ nhếch lên một đường cong, đang tập trung nhìn cậu với vẻ tán thưởng. Giống như một tiền bối tràn đầy kỳ vọng.

Vị hậu bối này sắp bị tiền bối phạt cho khóc đến nơi rồi.

Thẩm Lục Dương tự làm tự chịu, chỉ đành kiên cường: “Trạng thái lớp học của tôi tương đối mà nói thì hoạt bát… hơn nhiều, dùng cách đó để duy trì sự gần gũi với học sinh… ừm…”

Tay Thẩm Lục Dương như đồ bỏ đi, không chút sức lực phản kháng, chỉ đành vừa dùng giày thể thao chặn giày da của Tạ Nguy Hàm, thực hiện sự phản kháng yếu ớt, vừa khàn giọng nói nhanh cho xong lời thoại của mình: “…Để học sinh có thể thoải mái tìm tôi kiểm tra và bù đắp kiến thức bất cứ lúc nào, nhằm bù đắp những thiếu sót của tôi trong lớp học.”

Nói xong một đoạn, cả người cậu như vừa vớt từ dưới nước lên, kiệt sức dựa vào ghế.

Chủ nhiệm hôm nay không đeo kính, cũng không nhìn kỹ cậu, nghe xong lập tức vỗ tay hưởng ứng, còn ghi lại đoạn này.

Ngay sau đó, ông lại tùy cơ chọn một giáo viên may mắn khác lên thuyết trình PPT của mình. Vận may của Thẩm Lục Dương cuối cùng cũng đến, người này không phải cậu, cũng không phải Tạ Nguy Hàm.

45 phút dài tựa một năm.

Buổi báo cáo này các giáo viên khác nghe thế nào Thẩm Lục Dương không biết, riêng cậu thì ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Suy cho cùng, cậu đã tự mình kiểm chứng cho cả thế gian thấy rõ: ‘trên đầu chữ Sắc là một con dao*’.

*Thành ngữ của TQ, ý ở đây là hành động trêu chọc của thầy Thẩm đã ngay lập tức mang lại hậu quả tai hại cho chính bản thân cậu.

Sau khi tan học, đợi các giáo viên trong phòng ra về hết, Thẩm Lục Dương mới run rẩy bò ra bàn, vừa bơ phờ vừa “phấn chấn” nói: “Đợi lát nữa hẵng về nhé, thầy Tạ…”

Tạ Nguy Hàm dịu dàng x** n*n gáy cậu, cười khẽ: “Được.”

Vì mấy giọt pheromone kia, Thẩm Lục Dương bơ phờ cả ngày, đến tối mới coi như hồi phục tinh thần.

Diễn tập xong với đám Chiêm Tĩnh Diệu, Tạ Nguy Hàm thuận miệng rủ Thẩm Lục Dương qua chỗ anh ở.

Thẩm Lục Dương trong lòng đã có kế hoạch, bèn dùng cớ “Hôm nay mẹ em tìm em có việc, mai em qua” để từ chối.

Cậu nghĩ thế này, cứ tay không qua đó mãi, mọi thứ ăn mặc chi dùng đều là của Tạ Nguy Hàm. Dù chiều cao gần tương đương, cậu cũng thấp hơn vài centimet, luôn có chỗ bất tiện.

Vì vậy, cậu định về nhà thu dọn hành lý, cả người lẫn của cùng dọn qua, chính thức bắt đầu cuộc sống chung, tạo bất ngờ cho bạn trai!

Vừa về đến nhà, Thẩm Lục Dương liền bắt đầu dọn dẹp. Đang lúc sắp xong thì điện thoại đột nhiên reo.

Cậu dùng vai kẹp điện thoại, gập vali lại, quỳ một gối đè lên trên, vừa khó nhọc bấm khoá vừa hỏi: “Alo, mẹ à?”

“Cục cưng, có nhà không? Mẹ đi ngang qua đây, muốn qua thăm con một chút.”

Thẩm Lục Dương nín thở, nghiến răng dùng sức cài khoá: “Có! Mẹ lên đi! Con xuống đón mẹ!”

“Không cần đâu cục cưng, mẹ đến ngay đây.”

Ninh Uyển Xu xách theo hai túi ni lông lớn đầy ắp, toàn là đồ ăn vặt và rau củ.

Nói là “tiện đường ghé thăm”, thực ra là công việc quá bận rộn nhưng lại nhớ con trai, vừa tan làm liền vội vã chạy qua, nghĩ rằng kể cả Thẩm Lục Dương không có nhà, cũng có thể gửi ở phòng bảo vệ để cậu mang về ăn.

Thẩm Lục Dương dù biết nấu cơm, biết dọn dẹp đến đâu, cũng là một Alpha. Bà luôn cảm thấy con trai sẽ tự đối phó qua loa, không chịu ăn uống đàng hoàng.

Thẩm Lục Dương nhận lấy đồ ăn từ tay bà, nặng trĩu, không kìm được cau mày: “Sao mẹ không bảo thư ký xách giúp, để con xuống đón là được rồi.”

Ninh Uyển Xu thản nhiên xoa xoa ngón tay bị quai túi hằn đỏ, xoa đầu cậu, nhìn thấy con trai, vẻ mặt bà cũng dịu đi: “Có phải mập lên chút không? Dạo này tập gym à?”

Thẩm Lục Dương cũng cười theo: “Có ạ? Chắc tại thầy Tạ nấu ăn ngon quá, con không giữ được chế độ tập luyện.”

Cậu vừa nhắc, Ninh Uyển Xu liếc thấy chiếc vali da đang nằm trên sàn, thuận miệng hỏi: “Quyết định dọn đến ở chung với Tạ Nguy Hàm rồi à con?”

Trước mặt mẹ, dù thế nào Thẩm Lục Dương cũng có chút ngại ngùng, nghe vậy liền thành thật gật đầu.

“Đúng rồi,” cậu đặt đồ trong tay xuống, ngồi xổm dưới đất phân loại từng món xếp lên bàn trà, “Mẹ, mẹ có quen tiệm trang sức nào không, con muốn mua nhẫn.”

“Nhẫn?” Ninh Uyển Xu không ngờ chuyến này qua đây lại đúng dịp thật. Bà nghiêm túc trở lại, con trai chịu hỏi mình, chứng tỏ không có ý định giấu giếm, đây là chuyện tốt.

Bà suy nghĩ một lát, nhìn Thẩm Lục Dương hỏi: “Cục cưng, con định cầu hôn chính thức à?”

Không ngờ lại là con trai mình cầu hôn, bà đúng là nhìn nhầm rồi, con trai bà lợi hại vậy cơ đấy!

Thẩm Lục Dương không biết mẹ mình lúc này đã đặt Tạ Nguy Hàm vào vị trí nào, cuối cùng cũng tìm được bậc cha mẹ để bàn bạc, bèn nói hết ra: “Cũng không phải cầu hôn, con chưa nghĩ đến bước chính thức như vậy.”

Cậu hơi ngại ngùng gãi đầu, cười híp cả mắt, ánh mắt nhìn gói mỳ ramen trong tay cứ như nhìn người thương.

“Con chỉ muốn đeo nhẫn cho anh ấy, xác nhận mối quan hệ của hai đứa, để anh ấy có cảm giác an toàn… Nói cho người khác biết bọn con đều là hoa đã có chủ.”

Ninh Uyển Xu càng nghe càng cảm thấy mấy từ “cảm giác an toàn”, “mối quan hệ”, “đeo cho anh ấy” thật ẩn ý sâu xa.

Xem ra con trai bà đúng là ở “bên Alpha” (bên trên) trong mối tình đồng giới A-A…

Thân phận vừa hoán đổi, cảm giác lập tức khác hẳn.

“Gả con trai” và “con trai cưới vợ”, sao có thể giống nhau được.

Ý cười trên mặt Ninh Uyển Xu càng đậm, bà vui mừng nhìn Thẩm Lục Dương ngồi bên cạnh nói kế hoạch.

Nhưng càng nghe bà càng cảm thấy thế này có hơi thiệt thòi cho “con dâu”, suy nghĩ một lát, bà đưa ra lời khuyên của người đi trước: “Cục cưng, cầu hôn không nhất thiết phải có nhiều người vây xem, nhiều người chúc phúc, hay xe sang đồng hồ hiệu. Bản chất của những thứ này thực ra chỉ là hai chữ – thành ý.”

“Con có thể chọn một dịp chỉ có hai đứa để đeo nhẫn cho cậu ấy, nhưng quá trình nhất định phải lãng mạn và chính thức. Chiếc nhẫn này là lời hứa cả đời của con với cậu ấy, sao có thể tùy tiện được?”

Động tác của Thẩm Lục Dương khựng lại, lập tức bừng tỉnh ngộ.

Đơn giản không có nghĩa là qua loa, cho dù không phải cầu hôn, ý nghĩa mà bản thân hành động “tặng nhẫn” mang lại cũng không cho phép cậu làm cho có.

Cậu lập tức ngồi xuống bên cạnh Ninh Uyển Xu, ngoan ngoãn hỏi làm thế nào mới thể hiện được là mình rất coi trọng chuyện này.

Ninh Uyển Xu liền kể lại “chiến tích” của bố cậu, Thẩm Đường Bình, hồi trẻ. Tuy có hơi ngượng ngùng vì quá nghiêm túc và cứng nhắc, nhưng tất cả đều là sự chân thành…

Năm thứ hai đại học, Thẩm Đường Bình tự tay trồng một vườn hoa hồng ở nhà cho Ninh Uyển Xu, sau đó mời bà và mấy sinh viên khác đến nhà thảo luận bài vở. Nhân lúc lạc khỏi mọi người, ông ôm một chiếc bình lưu ly xinh đẹp đựng đầy sao giấy do chính tay mình gấp, quỳ một gối xuống tỏ tình.

Câu mở đầu là một câu vô cùng chính trực: “Em có thể từ chối anh, thật đấy”, ngay sau đó không hề có chuyển tiếp, mà vào thẳng vấn đề: “Anh thích em, rất rất thích em.”

Ninh Uyển Xu cười đến mắt cong cong y hệt Thẩm Lục Dương: “Lúc đó mẹ bị lạc khỏi các bạn, không biết bố con định làm gì, còn hơi sợ. Sau đó phát hiện chân bố con run vì căng thẳng, thế là mẹ hết sợ luôn.”

“Bố con trông lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng ở chung lâu rồi sẽ phát hiện, thực ra bố con rất đáng yêu.”

Thẩm Lục Dương cũng cười theo, tự tay trồng hoa hồng, tự tay gấp sao giấy… Cách tỏ tình thật mộc mạc.

“Sao toàn là bố con gấp ạ?”

“Ừ, gấp bằng tay, trong mỗi ngôi sao đều viết một câu thơ, câu thơ trong mỗi ngôi sao đều không giống nhau,” nhớ lại thời trẻ, ánh mắt Ninh Uyển Xu dịu dàng, phảng phất như biến thành cô gái dịu dàng, kinh ngạc nhìn Thẩm Đường Bình căng thẳng nghiêm túc tỏ tình năm nào. “Mãi đến lúc mang thai con mẹ mới phát hiện ra.”

“Lúc con được hơn bốn tháng, người giúp việc trong nhà không cẩn thận làm vỡ bình sao đã giữ rất nhiều năm. Tâm trạng mẹ không ổn định, buồn đến mức cứ nghĩ đến là khóc. Bố con vì dỗ mẹ nên đã cùng mẹ mỗi ngày gỡ vài ngôi sao, rồi ông ấy chép lại những câu thơ bên trên vào nhật ký, mỗi tối đọc cho mẹ nghe, dỗ mẹ ngủ…”

Ninh Uyển Xu cười xoa đầu Thẩm Lục Dương, nghiêng đầu nói: “Ông ấy bảo, đợi gỡ hết toàn bộ, Dương Dương của chúng ta sẽ ra đời.”

Lòng Thẩm Lục Dương vừa xót xa vừa mềm nhũn, cậu cúi đầu ngoan ngoãn để bà xoa tóc mình.

Vừa định nói gì đó, điện thoại đột nhiên reo.

“Nghe điện thoại đi con.” Ninh Uyển Xu véo má cậu, vừa vui mừng vừa tự hào khi con trai trưởng thành như hiện tại.

Thẩm Lục Dương sụt sịt mũi, đè nén cảm giác chua xót nơi đáy mắt, nhấn nút nghe: “Alo?”

“Alo, xin chào, có phải anh Thẩm Lục Dương không ạ?”

“Vâng, là tôi.”

“Anh có một bưu kiện, anh có nhà không ạ?”

“Tôi có, anh mang lên giúp tôi là được, phiền anh rồi.”

“Không phiền, tôi giao ngay đây.”

Ninh Uyển Xu bóc một quả quýt đưa cho cậu, thuận miệng hỏi chuyện phiếm: “Mua gì cho mình thế?”

Thẩm Lục Dương dụi dụi sống mũi cay cay, ăn một múi quýt, ngọt vô cùng. Nghe vậy, cậu hơi mờ mịt nói: “Dạo này con có mua gì đâu ạ, chắc là tài liệu giảng dạy trường gửi?”

Ninh Uyển Xu uống một ngụm trà nhạt trên bàn, liên tưởng hợp lý đến “con dâu”, cười nói: “Chắc là người khác mua cho con đấy, muốn tạo bất ngờ cho con.”

Thẩm Lục Dương dạo này trải qua hơi nhiều chuyện, nhất thời thật sự không nhớ ra.

Một phút sau chuông cửa vang lên.

Thẩm Lục Dương ra mở cửa ký nhận, cảm ơn anh shipper xong liền ôm một thùng carton lớn quay vào.

“To thế,” Ninh Uyển Xu lấy một cây kéo thủ công từ ngăn kéo ẩn dưới bàn trà, “Mở ra xem là biết ai gửi ngay ấy mà.”

Thẩm Lục Dương không có ấn tượng gì, thuận tay nhận lấy kéo, cắt băng dính soạt soạt hai ba nhát, trước khi mở ra còn vô thức liếc nhìn bốn chữ “Đồ dùng sinh hoạt” trên phiếu gửi hàng…

Đồ dùng sinh hoạt…

Đồ… dùng… sinh… hoạt?

Đệt!

Cậu lập tức đè tay lên thùng hàng, đồng tử chấn động nhìn Ninh Uyển Xu vẫn đang bình thản.

Cả người cậu không bình thản nổi nữa rồi!

Cả một bộ “đồ tốt” của cậu, sao bây giờ mới giao tới! Lại còn cố tình chọn đúng lúc mẹ cậu có mặt ở đây!

________

Lời tác giả:

Ninh Uyển Xu: Để xem con dâu mua đồ tốt gì cho con trai mình nào.

Bình Luận (0)
Comment