Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 91

091.Tác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương đăm đăm nhìn màn hình điện thoại.

Nhóm chat “Gia đình hạnh phúc” vốn đang rôm rả bỗng rơi vào sự im lặng kỳ lạ chỉ vì ba chữ “Thầy Tạ” đơn giản trên màn hình.

Cả đám loi choi mồm mép tép nhảy đồng loạt im bặt. Vừa đáng thương lại vừa có chút đáng yêu.

“Việc gì phải khổ thế chứ,” Thẩm Lục Dương xé vỏ một cây kẹo m*t ngậm trong miệng, không nhịn được cười, “Tự rước hoạ vào thân.”

Cậu hả hê gõ chữ, giả vờ như mình vừa mới xem điện thoại.

Thầy Thẩm: Làm gì đấy? Sao Thầy Tạ lại vào nhóm thế? Các em muốn học bù Toán à? Định làm thêm vài bộ đề sao?

Thầy Thẩm: @Thầy Tạ, bài tập Toán hôm nay giao thêm cho năm đứa nó mấy tờ đi, tinh thần cầu tiến này thật cảm động.

Thầy Thẩm: Em sắp cảm động phát khóc rồi đây.

Đòn sau hiểm hơn đòn trước.

Thẩm Lục Dương cảm thấy nói đến đây thì đám loi choi này có thể hiểu ra rằng, một boss cấp bậc như Thầy Tạ, thực sự không dễ đối phó.

Đặc biệt là thân phận Alpha cấp S, nước sâu lắm, bọn chúng còn trẻ, không nắm bắt nổi. Vẫn phải để thầy Thẩm đây nắm bắt.

Thầy Thẩm, người vẫn luôn nắm bắt rất tốt, đang định gửi tin nhắn riêng giải thích với Tạ Nguy Hàm một chút thì trong nhóm đột ngột hiện lên một tin nhắn.

Như thể đốt một dây pháo, nổ lách tách vang trời.

Anh Lỗi không văn hóa: Chào thầy Tạ tan học!!!

Chiêm Chiêm: Cúi đầu chào.jpg

Chiêm Chiêm: Thầy ơi vết thương trên cổ thầy có nghiêm trọng không ạ? Thầy vất vả quá, bị thương rồi mà vẫn giảng bài cho bọn em!

Lê: Thầy vất vả rồi ạ.

Anh Bành rất phiền: …Vất vả rồi.

Đinh Nhất Phàm là 1: Thầy không cần khách sáo với bọn em đâu, bọn em với thầy Thẩm là người một nhà, thầy với thầy Thẩm là một đôi, làm tròn lên thì chúng ta là người một nhà!

?

Thẩm Lục Dương trừng mắt nhìn màn hình. Vậy mà cũng có lý phết?

Chiêm Chiêm: Đúng! Đừng khách sáo!

Anh Lỗi không văn hóa: Thầy Thẩm như anh ruột của em vậy, thầy cũng là anh ruột của em!

Đinh Nhất Phàm là 1: Em chính là em ruột của thầy!

Chiêm Chiêm: Anh!

Lê Thân Vũ: Anh.

Anh Bành rất phiền: …Anh.

Thẩm Lục Dương xem mà bật cười, đây là cái trò gì vậy.

Đây là màn kịch nhỏ máu nhận người thân ngay trong nhóm chat à? Anh ruột còn chưa gật đầu đâu đấy!

Cậu liếc nhìn cửa văn phòng, Tạ Nguy Hàm tan học lâu vậy rồi mà vẫn chưa về, chắc là có việc bị gọi đi rồi.

Cậu quyết định nhân lúc đối phương chưa nhìn thấy tin nhắn của đám giặc con này, sẽ trực tiếp đá anh ra khỏi nhóm, coi như là lớp trưởng Chiêm lỡ tay mời nhầm.

Vừa định ra tay, tin nhắn trong nhóm lại nhảy lên một dòng.

Thầy Tạ: Vết thương không sao, gọi thầy Tạ là được rồi.

Thầy Tạ: @Lê Thân Vũ, trưa nay qua lấy đề.

Nhóm chat im lặng vài giây, rồi tin nhắn lại bắt đầu cuộn lên như không cần tiền, mấy người đồng thanh r*n r* rằng đề nghị của Thẩm Lục Dương quá đáng quá, nhưng nửa ngày trời cũng không dám nói thầy Tạ, người luôn răm rắp nghe lời thầy Thẩm, cũng có vấn đề.

Thẩm Lục Dương cười đã đời, nói một câu “Vậy đi, hôm nay không thêm đề Lý nữa” mới coi như xong.

Chiêm Chiêm: @Thầy Thẩm @Thầy Tạ, tối nay phải tổng duyệt một lần, ngày mai mang theo trang phục, đến hội trường diễn tập chính thức ạ.

Chiêm Chiêm: Vất vả cho hai thầy rồi!

Thầy Thẩm: OK

Thầy Tạ: Ừ

Chữ “Ừ” của Tạ Nguy Hàm vừa hiển thị, cửa văn phòng liền bị đẩy ra.

Thẩm Lục Dương ngẩng đầu, chạm mắt với Tạ Nguy Hàm vừa bước vào, cậu giơ điện thoại lên lắc lắc, cười nói: “Đây là nhóm chat của em và mấy học sinh kia, bọn nó nói nhiều lắm, anh thấy ồn thì có thể thoát ra.”

Tạ Nguy Hàm khẽ nhướng mày, bước đến bên cạnh cậu, không trả lời mà đổi chủ đề một cách tự nhiên.

Anh một tay chống lên bàn, tay kia tuỳ ý đặt lên sau gáy Thẩm Lục Dương, đầu ngón tay giấu trong mũ áo hoodie khẽ x** n*n, ghé sát thì thầm: “Lát nữa cùng đi họp.”

Cổ Thẩm Lục Dương nhồn nhột, cậu rụt lại một chút, rồi lại nhanh chóng rướn về, hưởng thụ sự mát xa của bạn trai, nghiêng đầu nhìn anh: “Họp gì cơ?”

“Diễn tập trước cho tiết học chuyên đề,” Tạ Nguy Hàm cười khẽ, cụp mắt nhìn cậu, “Quên rồi à?”

Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt, mơ hồ nhớ ra chuyện này.

Khương Noãn Vũ nói với cậu là Tạ Nguy Hàm đi họp… Bởi vì đây là tiết chuyên đề mang tính hình thức, không có nội dung gì và không quan trọng, mà Khương Noãn Vũ lại không muốn đi, nên cậu đã đổi với Khương Noãn Vũ.

“Ồ, cái này á, chưa quên,” hồi tưởng xong, Thẩm Lục Dương bình tĩnh lật mở giáo án chưa động đến một chữ, vẻ mặt như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, “Tiết sau đi à? Em có cần mang giấy bút không?”

“Không cần,” Tạ Nguy Hàm liếc nhìn bàn tay phải đang quấn gạc của cậu, ngón cái ấn nhẹ lên gáy cậu, “Tay hết đau rồi à?”

Thẩm Lục Dương vốn dĩ vẫn có thể viết vài chữ đơn giản, nhưng bị Tạ Nguy Hàm ấn một cái, một luồng điện chạy từ gáy xuống lưng, cả người cậu run lên, chữ “Hàm” dưới ngòi bút xiêu vẹo bay ra ngoài. Nét chữ như học sinh tiểu học thì thôi đi, mới viết một chữ đã thấy mỏi rồi.

“Mang theo đi,” tai cậu hơi đỏ lên, cố giữ bình tĩnh kéo ra một quyển sổ khác, “Trông cho ra dáng nghiêm túc nghe giảng.”

Khương Noãn Vũ chú ý đến bên này, thuận miệng hỏi: “Cậu làm PPT chưa?”

Động tác viết tên lên sổ của Thẩm Lục Dương khựng lại, cậu ngơ ngác nhìn cô: “PPT gì cơ?”

Khương Noãn Vũ trưng ra vẻ mặt “biết ngay mà”.

“PPT thuyết trình cho tiết chuyên đề, không thì cậu đi họp làm gì? Tuần trước thầy Tạ nói với cậu rồi mà.”

Thẩm Lục Dương chấn động trong lòng, vô thức quay đầu nhìn Tạ Nguy Hàm: “Tiết sau đi luôn á? Em làm tạm một cái bây giờ có kịp không? Em quên mất rồi!”

Tuần trước Tạ Nguy Hàm đúng là có nói với cậu, nhưng lúc đó đầu óc cậu chỉ toàn nghĩ đến việc hưởng thụ cuộc sống với bạn trai, bèn vứt việc làm PPT sang thứ Bảy, Chủ Nhật. Mà thứ Bảy, Chủ Nhật…

Cậu và bạn trai đã chơi hơi hoang dã… tay bị thương, não cũng hỏng luôn, quên sạch sành sanh.

Cậu che mặt tự kiểm điểm: “Em…”

“Tôi làm giúp em rồi.” Tạ Nguy Hàm ngắm đủ vẻ mặt hoảng hốt của cún con, đúng lúc ném ra một khúc xương nhỏ, giọng nói dịu dàng đến mức Thẩm Lục Dương suýt rơi lệ.

Anh xoa đầu cậu trấn an, mỉm cười: “Cùng tôi qua đó là được.”

Thẩm Lục Dương lập tức nắm lấy cánh tay đang chống trên bàn của anh, như một chú cún lớn sà tới dụi đầu vào: “Anh đúng là thiên thần!”

Lợi ích của việc yêu đương công sở thể hiện rõ mồn một vào lúc này, cô Khương bên kia, người thường xuyên bị phê bình vì quên làm giáo án, giờ đây toả ra hơi lạnh kháng cự “cơm chó” chính là minh chứng.

Chuông vào lớp vừa reo, Thẩm Lục Dương liền xách đồ đi cùng Tạ Nguy Hàm lên lầu họp.

Phòng họp ở tầng sáu, là một phòng học lớn, bàn là những dãy bàn làm việc, ghế vậy mà toàn là ghế bọc da trông rất đắt tiền.

Thẩm Lục Dương chọn một góc khuất gần cửa sổ ngồi xuống, vì kiểu bàn ghế này, nơi đây quả thực là thánh địa để làm việc riêng.

“Tiền của trường chắc dồn hết vào mấy chỗ này rồi,” cậu ghé sát Tạ Nguy Hàm nói nhỏ, “Bàn ghế đều không rẻ.”

Lời còn chưa dứt, chủ nhiệm đã xách cặp bước vào.

“Các thầy cô vất vả rồi, làm mất một tiết học của mọi người, nhà trường vô cùng coi trọng tiết chuyên đề* lần này…”

*Tiết học ở đây kiểu tiết học chuyên sâu, tiết học này sẽ được “công khai” cho các đồng nghiệp khác, ban giám hiệu, hoặc đôi khi là cả các chuyên gia từ sở giáo dục đến tham dự và quan sát, kiểu dự giờ.

Vào làm được vài tháng, Thẩm Lục Dương đã có thể lơ là một cách rất thuần thục.

Chủ nhiệm nói chưa được ba câu, cậu đã mở quyển sổ ghi chép trước mặt ra, cầm bút dựa vào ghế, ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Thực chất, ánh mắt từ lâu đã liếc sang Tạ Nguy Hàm đang ngồi bên trái mình.

Cậu quá thích nhìn Tạ Nguy Hàm mặc vest, hơn nữa sau khi biết điểm này, tần suất mặc vest của Tạ Nguy Hàm rõ ràng đã tăng lên…

Thẩm Lục Dương mím môi, đôi mắt cún cụp xuống, che giấu màu sắc nơi đáy mắt.

Đặc biệt là khi anh đeo đồng hồ, dựa lưng vào ghế và vắt chéo chân. Thật sự rất gợi tình.

Sao lại có người có thể kết hợp sự gợi cảm và thanh lịch một cách hoàn hảo đến vậy. Nếu Tạ Nguy Hàm là một yêu tinh hút hồn người, có lẽ cậu đã sớm hồn về Tây Thiên rồi – chết cũng phải dính lấy anh.

Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Tạ Nguy Hàm khẽ nghiêng đầu nhìn sang.

Vì máy chiếu, rèm cửa trong phòng họp đều được kéo lại, ánh đèn không quá sáng khiến bóng đổ trên đường nét khuôn mặt nhìn từ bên cạnh càng thêm rõ nét, tôn lên ngũ quan anh tuấn hoàn hảo tột bậc.

Đôi môi mỏng hơi mím lại mang sắc đỏ ửng, tạo nên sự tương phản tuyệt đẹp với làn da trắng nhợt, đường viền hàm sắc sảo nối liền với yết hầu có độ cong quyến rũ, tỷ lệ vai và lưng hoàn hảo khiến anh dù chỉ tuỳ ý dựa vào đó cũng tinh xảo như một bức tượng điêu khắc tỉ mỉ.

Những bộ phận cơ thể này, chỉ nhìn một chỗ bất kỳ cũng đủ khiến người ta mê mẩn, gộp chung lại quả thực khiến người ta muốn phạm tội.

Ngón tay đặt trên đùi của Thẩm Lục Dương ngứa ngáy gãi gãi, cổ họng khô khốc từng cơn, cậu bắt đầu vô thức tự thuyết phục mình.

Hai người họ bây giờ là mối quan hệ hợp pháp. Cậu làm thế này không tính là phạm tội.

Liếc nhìn chủ nhiệm sắp tự nói đến ngủ gật ở phía trước, và các đồng nghiệp đang gà gật xung quanh, Thẩm Lục Dương nuốt nước bọt.

Lúc nãy khi ngồi xuống, cậu vô thức ngồi vào bên trong, không ngờ lại vừa khéo để bàn tay trái không bị thương của mình sát cạnh Tạ Nguy Hàm. Ý trời.

Đầu ngón tay căng thẳng gõ gõ vào đường may nổi trên quần, cậu cẩn trọng nhích về phía trước, đảm bảo biên độ cử động nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, hơi thở cũng nhẹ đến mức không thể nhận ra, rồi mới rụt rè đưa tay ra, đặt lên đùi Tạ Nguy Hàm.

Trong tầm mắt, vẻ mặt hơi rủ xuống của Tạ Nguy Hàm khựng lại một chút, rồi lập tức như không cảm nhận thấy gì, tiếp tục bình thản nhìn về phía trước.

Bàn tay trái (tay bị thương) tuỳ ý đặt trên mặt bàn, bàn tay phải (tay không bị thương) bất động đặt trên đùi.

Thẩm Lục Dương không cảm nhận được sự phản kháng như dự đoán, ngọn lửa kiêu ngạo lập tức bùng lên.

Cậu cúi đầu che giấu độ cong nơi khoé miệng, những ngón tay ấm nóng men theo nếp vải quần tây, chậm rãi di chuyển, như một nhà thám hiểm vừa hạ cánh, mờ mịt mà mới lạ khám phá một khu rừng mưa xa lạ.

Không biết là đáng tiếc hay may mắn, thứ đầu tiên cậu chạm vào là bàn tay phải hơi lành lạnh của Tạ Nguy Hàm.

Thẩm Lục Dương khựng lại, một kế hoạch nảy ra trong đầu.

Như vô số lần Tạ Nguy Hàm đã làm với mình, Thẩm Lục Dương cố gắng thả lỏng lực, dùng đầu ngón tay men theo đầu ngón trỏ lành lạnh của Tạ Nguy Hàm, day day miết miết một cách khó nhịn, hơi thở trở nên dài và nhẹ bẫng giữa những lần quấn quýt.

Thẩm Lục Dương bất giác vừa liếc nhìn động tĩnh trên bục giảng, vừa không nỡ rời mắt khỏi khuôn mặt Tạ Nguy Hàm, nhất thời hơi thở rối loạn, lồng ngực phập phồng mấy cái, một cảm giác đói khát tê dại truyền đến từ trái tim.

Như thể người bị trêu chọc không phải là Tạ Nguy Hàm, mà là cậu, nhà thám hiểm không chút phòng bị này.

Nhà thám hiểm ngây thơ vô tình bị những tán cây cao lớn ẩm ướt của rừng rậm che lấp từng tầng, bị giữ lại mãi mãi bằng cách thức ẩn giấu vô hại nhất.

Đầu ngón tay dường như có thể truyền đi khao khát trong lòng, mỗi cú chạm đều để lại cảm giác mờ ám, ngang ngược quấn lấy đối phương đòi hỏi được đáp lại.

Tạ Nguy Hàm im lặng một lát, khoé môi cong lên một cách kín đáo, rồi lại buông xuống như không có chuyện gì.

Ngón tay trắng nhợt khẽ động.

Đáy mắt Thẩm Lục Dương lộ rõ vẻ phấn khích không hề che giấu, cậu học theo Tạ Nguy Hàm, không đợi ngón tay đối phương quấn lấy mình đã lặng lẽ dời đi, đáp xuống giữa ngón cái và ngón trỏ.

Đầu ngón áp út của Thẩm Lục Dương như dính phải thứ gì đó ngượng ngùng tự nhiên, lượn lờ một lúc, rồi đột ngột lách vào kẽ hở giữa các ngón tay.

Ánh mắt cậu liên tục di chuyển giữa bục giảng và khuôn mặt Tạ Nguy Hàm.

Vẻ ngoài tao nhã ung dung của người đàn ông dường như không chút thay đổi, chỉ có ngón tay đang cử động, ngón cái và ngón trỏ siết lại, kẹp lấy ngón áp út kiêu ngạo của cậu.

Thẩm Lục Dương cố gắng rút ra, nhưng thử hai lần đều thất bại, cậu híp mắt, tiếp tục nổi loạn.

Không ra được, thì vào sâu hơn.

Vẫn giữ tư thế ngón áp út bị kẹp, các ngón còn lại bao lấy bàn tay Tạ Nguy Hàm, dùng sức đẩy ngón áp út vào sâu hơn, đầu ngón tay áp chặt vào lòng bàn tay, trêu chọc một cách vô trật tự.

Kỹ thuật non nớt, nhưng lại khiến người ta không thể chống cự.

Tạ Nguy Hàm trông vẫn thản nhiên như cũ, nhưng bản thân Thẩm Lục Dương đã không xong rồi.

Bàn tay Tạ Nguy Hàm da dẻ mịn màng mềm mại, xương cốt rõ ràng mà mạnh mẽ, tuy không đổ mồ hôi nhưng khi chạm vào vẫn có cảm giác trơn láng dễ chịu, lúc bị anh nắm lấy quả thực giống như…

Thẩm Lục Dương hít nhẹ một hơi, cúi đầu che đi màu đỏ khó nhịn nơi đáy mắt. Cái chân dưới gầm bàn không kìm được mà cử động, cố gắng che giấu sự khác thường của cơ thể, đừng như một kẻ b**n th** cái gì cũng liên tưởng được.

Đang ở văn phòng đấy, Thẩm Lục Dương tự cảnh cáo mình.

Đừng quá trớn, nắm tay trêu chọc một chút là được rồi, mày còn muốn lên trời à.

Nhưng thế này thật sự không đã thèm. Ngay cả pheromone cũng không có.

Ngón tay bị Tạ Nguy Hàm nắm chặt bắt đầu ngọ nguậy, cuối cùng dựa vào sức của mình và sự “thả cửa” của đối phương mà thoát ra được, một lần nữa đáp xuống chiếc quần tây.

Thầy Thẩm thèm rượu đến mụ mị đầu óc, quyết định đòi chút đồ ngọt.

Một chút pheromone vị ca cao nóng không mấy thuần thục từ từ lan toả trong phạm vi nhỏ, men theo cánh tay, đáp xuống người Tạ Nguy Hàm.

Ngay lập tức bốc hơi thành một lớp sương mỏng không thể nhìn thấy bằng mắt thường, bao bọc lấy Tạ Nguy Hàm.

Chút pheromone của Alpha bình thường này đối với Alpha cấp S mà nói, giống như một tia lửa nhỏ không đáng kể, không cần tự mình ra tay, gió cũng có thể thổi tan…

Nhưng Tạ Nguy Hàm khi đối mặt với Thẩm Lục Dương, lại là một ly rượu dễ cháy.

Đáy mắt đen đặc bị vấy bẩn bởi những màu sắc khác.

Anh khẽ nghiêng đầu, nhìn Thẩm Lục Dương đầy ẩn ý, độ cong nơi khoé môi vừa vặn mà ôn hoà, nhìn từ xa, giống như đang nhắc nhở người giáo viên trẻ bên cạnh một kiến thức nào đó cần ghi nhớ. Không có một chút gì không ổn.

Thẩm Lục Dương không khỏi nghi ngờ có phải mình “không đủ trình” hay không, nếu không tại sao Tạ Nguy Hàm ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không cho cậu.

Ngón tay vừa động, chuẩn bị kiêu ngạo một phen, cổ tay đột nhiên bị giữ chặt.

Thẩm Lục Dương bất an nhướng mày, nhìn Tạ Nguy Hàm.

Cậu muốn nói em thắng rồi, nhưng chưa kịp nói ra, Tạ Nguy Hàm đã nắm lấy mu bàn tay cậu, động tác tự nhiên mang tay cậu đi cùng.

Đặt lên chân anh.

Bình Luận (0)
Comment