Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 90

090.Tác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương ngây ngốc nhìn Tạ Nguy Hàm. Khi câu nói cuối cùng của hệ thống dứt, dường như có thứ gì đó trong đầu cậu đã biến mất. Trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

“Nhiệm vụ thành công”—— có phải điều đó có nghĩa là cậu có thể thật sự ở lại thế giới trong sách, ở lại thế giới có Tạ Nguy Hàm rồi không!

“Dương Dương?”

Thẩm Lục Dương đột ngột hoàn hồn, nhìn Tạ Nguy Hàm đang dịu dàng mỉm cười trước mặt, cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ làn da đang áp sát. Cậu lúc này mới dám chắc, tất cả đều là thật.

Cậu ôm chầm lấy Tạ Nguy Hàm. Sau cơn hoang mang là niềm vui sướng tột độ như phát điên, cậu không biết phải làm gì, giống như một chú chó nhỏ đang vẫy đuôi mừng rỡ, không biết nặng nhẹ mà dùng đỉnh đầu cọ vào cằm anh, mái tóc đen mềm mại cọ đến rối tung.

Cậu cố gắng sắp xếp ngôn từ, nhưng vẫn nói năng lộn xộn: “Thầy Tạ, em hoàn thành nhiệm vụ rồi! Em có thể ở lại rồi! Ở lại mãi mãi! Anh cũng an toàn rồi!”

Nói rồi cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, vui sướng đến mức không thể ngậm miệng lại được: “Thầy Tạ, anh biết đúng không? Anh biết em không thuộc về nơi này, nhưng bây giờ em thuộc về nơi này rồi! Không ai đuổi em đi được nữa!”

Những lời nói nghe có vẻ kinh dị này, nếu là người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ nghĩ cậu bị bệnh tâm thần.

Nhưng Tạ Nguy Hàm lại vô cùng bình tĩnh lắng nghe, lòng bàn tay áp lên má cậu, mỉm cười cưng chiều: “Ừm, tôi biết. Bây giờ có thể nói rồi sao?”

Thẩm Lục Dương gật đầu lia lịa, hôn chụt lên môi anh: “Em là người của thế giới khác, lúc em sắp chết vì tai nạn xe, có một cái hệ thống kỳ quặc đã cứu em, đưa em vào thế giới này. Em có nhiệm vụ trên người, phải hoàn thành mới có thể sống tiếp…”

Thẩm Lục Dương kể lại tỉ mỉ, từ lần đầu tiên cậu gặp Tạ Nguy Hàm, cho đến khi hệ thống thông báo nhiệm vụ thành công vừa rồi. Cậu giống như một điệp viên từ thế giới khác, đã giấu kín bí mật quá lâu, chịu đựng rất nhiều, cuối cùng cũng có thể nói ra, cuối cùng cũng có thể nói với Tạ Nguy Hàm: “Chúng ta thực ra là cùng một phe”.

Thế giới mình đang ở chỉ là một cuốn sách, cuộc đời mình cũng chỉ là cốt truyện do người khác sắp đặt, thậm chí còn tồn tại một “bản sao” của mình ở một thế giới trong sách khác—— chuyện này đã không còn đơn giản là kinh dị nữa, người nào tâm lý yếu một chút, e là sẽ suy sụp ngay tại chỗ.

Tạ Nguy Hàm nghe Thẩm Lục Dương nói xong, sắc mặt thậm chí không hề thay đổi, chỉ trầm ngâm suy nghĩ một lát.

“Cho nên, trước khi em đến đây, nơi này chỉ là một cuốn sách, tất cả mọi người đều là những nhân vật giấy hư cấu…” Anh nhìn gương mặt hãy còn ngơ ngác của Thẩm Lục Dương, mày mắt giãn ra, cong môi cười, “Em đã khiến thế giới này sống lại.”

Thẩm Lục Dương khẽ sững sờ. Trái tim cậu nóng lên vì lời nói của Tạ Nguy Hàm. Cậu rúc vào lồng ngực anh, đôi mắt cún con cụp xuống, lộ vẻ thỏa mãn và bình yên không nói nên lời.

Một lúc lâu sau, cậu mới nắm lấy đầu ngón tay Tạ Nguy Hàm, nói đùa: “Thầy Tạ, em khiến anh ‘sống’ lại, anh nợ em một ân tình đấy.”

Tạ Nguy Hàm khẽ nhướng mày, ngầm đồng ý mọi yêu cầu của cậu, vô tình dụ dỗ: “Muốn tôi báo đáp em thế nào?”

Chữ “báo đáp” này, khiến Thẩm Lục Dương bất giác nghĩ đến mấy con yêu quái báo ân trong truyện thần thoại. Nam chính ngốc nghếch gặp may cứu được yêu quái, yêu quái cảm nhận được tình cảm của con người, vì tò mò mà hóa thành đại mỹ nhân, sau đó…

Tai Thẩm Lục Dương nóng bừng, bốn chữ hiện lên rõ mồn một trong đầu cậu.

—— Sau đó lấy thân báo đáp!

Theo kịch bản, nam chính sẽ vừa gặp đã yêu, không chút do dự hoặc giả vờ từ chối rồi lập tức thành hôn, hai người bắt đầu cuộc sống không biết xấu hổ——

Mặt Thẩm Lục Dương hết đỏ lại vàng, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vờ như điềm tĩnh mà dùng chóp mũi cọ cọ vào áo ngủ của Tạ Nguy Hàm: “Em chưa nghĩ ra, để em nghĩ thêm đã.”

Kết hôn… Người cầu hôn chắc chắn phải là nam chính. Cậu là nam chính, cậu phải đi mua nhẫn đôi. Đúng rồi, bữa tối dưới ánh nến, nhẫn giấu ở một nơi bất ngờ, quỳ một chân cầu hôn… đều là nhiệm vụ của cậu.

Thẩm Lục Dương càng nghĩ càng không nhịn được, khóe miệng mím lại rồi vẫn cong lên. Cậu hớn hở nhìn Tạ Nguy Hàm, cầm tay anh đặt lên eo mình, rúc vào, hừ hừ như cún con thèm sữa.

“Thầy Tạ…”

“Ừm?”

“Yêu anh chết mất.”

Em muốn cầu hôn anh.

“Yêu đi.”

Yêu đến ngày thế giới này không còn tồn tại nữa.

Buổi sáng sau cơn tuyết, ánh nắng rực rỡ lạ thường, tấm rèm cửa dày cộm cũng không che hết được những tia nắng vụn vỡ nhảy nhót vào phòng, hắt lên không khí trong phòng ngủ một màu ấm áp.

Thẩm Lục Dương toàn thân vừa mỏi vừa đau. Tiềm thức bảo cậu lười biếng, chìm sâu vào giấc ngủ trong hương rượu vang.

Mãi đến khi mặt trời lên cao, cậu mới bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Cậu mơ màng muốn trở mình, chạm phải cánh tay đang vắt ngang eo, mới phát hiện Tạ Nguy Hàm đang ôm cậu từ phía sau.

Thấy cậu tỉnh, anh dịu dàng hôn lên vành tai cậu, khẽ nói: “Còn buồn ngủ à? Ngủ thêm chút nữa đi.”

Thẩm Lục Dương dụi dụi vào gối, tóc tai bù xù vểnh lên, mắt còn chưa mở, gật đầu lơ mơ: “Ừm… Thầy Tạ, tay đau…”

Tạ Nguy Hàm xoay người ngồi dậy, kéo bàn tay phải bị thương của cậu qua, cẩn thận xem xét vết thương. Không bị rách ra.

Anh xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu đầy an ủi, ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Lát nữa dậy bôi thuốc sẽ không đau nữa, ngủ đi, bé yêu.”

Nói xong, anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cậu.

Thẩm Lục Dương chỉ nghe loáng thoáng giọng nói trầm thấp, dịu dàng của Tạ Nguy Hàm văng vẳng bên tai, như một liều thuốc ru ngủ. Bàn tay v**t v* trên đỉnh đầu cậu cũng thật thoải mái, khiến cậu chưa kịp nghe rõ đã ngủ thiếp đi, Hoàn toàn quên mất tay mình vẫn còn đang đau.

Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên vài lần rồi dừng lại, như thể đang tuân thủ một quy tắc nào đó.

Tạ Nguy Hàm khoác thêm áo, đi ra cửa, mở hé.

Người giúp việc cúi đầu nói khẽ: “Ngài Na hỏi hai cậu có thể cùng dùng bữa trưa không ạ.”

Đã 11 giờ 40 phút rồi.

Tạ Nguy Hàm hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua cái đầu bù xù đang lộ ra trên giường, khóe môi cong lên, giọng điệu bình thản: “Có thể ăn tối.”

Người giúp việc không nói nhiều, “vâng” một tiếng rồi cúi đầu xoay người rời đi.

Mãi đến chiều Thẩm Lục Dương mới tỉnh dậy. Cậu đang dựa vào lòng Tạ Nguy Hàm, tận hưởng dịch vụ bôi thuốc của đôi bàn tay thon dài, xinh đẹp, bỗng nghe nói phải cùng nhau ăn cơm, cậu giật nảy mình.

Nhìn cổ tay mình qua một đêm trông còn đáng sợ hơn, Thẩm Lục Dương chìm vào suy tư: “Vết thương trên người chúng ta giải thích thế nào đây?”

“Nói là đánh nhau à? Ngọt ngào thế này sao có thể đánh nhau… Vậy nói là không cẩn thận bị ngã? Sao có thể ngã mà bị thương cả một vòng cổ chứ…”

Tạ Nguy Hàm quấn một lớp gạc mới quanh lòng bàn tay cậu, mi mắt cụp xuống, khóe môi mím lại che giấu ý cười: “Nói thật.”

Thẩm Lục Dương giật bắn mình, quay đầu nhìn người bạn trai đang tỉnh bơ, khó khăn nói: “Thế chẳng phải là nói với họ, là em suýt nữa siết chết anh…”

Mà còn là dùng cành tường vi siết cổ. Tuy cậu cũng suýt chết chìm trong tin tức tố Alpha cấp S, nhưng lấy đâu ra bằng chứng. Tất cả dấu vết đều chỉ ra rằng cậu đơn phương làm chuyện xấu với Tạ Nguy Hàm, sau đó tự mình không cẩn thận bị thương.

Cậu thật sự không muốn để bác trai và chú Trần vừa mới gặp mặt đã nghĩ—— Giới trẻ bây giờ, chơi hoang dã thật.

Cằm Tạ Nguy Hàm tì lên vai cậu, anh thắt một cái nơ xinh đẹp bằng gạc, đáy mắt chứa đầy ý cười không thèm che giấu, đưa ra lời khuyên ân cần: “Nếu em lo lắng, có thể không đi.”

“Vậy cũng không hay lắm, dù sao cũng là phụ huynh.” Thẩm Lục Dương cố gắng suy nghĩ, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng nặn ra được một lý do.

“Hay là…” Cậu ngập ngừng, mặt đỏ bừng.

“…Cứ nói là em không dậy nổi!”

Vừa dứt lời cậu mới thấy sai sai. Cả ngày lẫn đêm không dậy nổi, hình như… cũng khá là hoang dã?

Thẩm Lục Dương vô cùng hoang dã cuối cùng vẫn đi ăn cơm.

Tạ Tùng và Na Diệc Trần thấy bộ dạng khác thường của hai người, biểu hiện rất bình tĩnh, vẫn nói chuyện phiếm như hôm qua. Không khí trên bàn ăn có thể nói là hòa thuận vui vẻ. Mãi đến khi ăn xong, Na Diệc Trần mới dùng ánh mắt hỏi Thẩm Lục Dương có muốn nói chuyện riêng không.

Thẩm Lục Dương còn mặt mũi nào mà nói chuyện riêng. Cậu nắm chặt tay Tạ Nguy Hàm, cố gắng thể hiện “chúng cháu thật sự rất ân ái”, rồi tìm mọi cách từ chối. Na Diệc Trần không biết là đang trêu cậu hay thật sự muốn hỏi, ông cứ truy vấn bằng giọng điệu đầy ẩn ý.

Mãi đến khi Tạ Nguy Hàm lên tiếng, Na Diệc Trần mới tha cho Thẩm Lục Dương, người suýt nữa đã lỡ miệng nói ra câu “cháu không cố ý”.

Ăn tối xong, hai người không có ý định ở lại. Khu biệt thự tư nhân của Tạ gia cách trường học quá xa, không tiện cho họ đi làm vào ngày hôm sau. Thẩm Lục Dương ung dung theo Tạ Nguy Hàm về nhà, mặc quần áo của anh, ngủ một giấc.

Sáng thứ Hai, Thẩm Lục Dương tỉnh dậy trên giường của Tạ Nguy Hàm một cách quen thuộc.

Cậu mơ màng đưa tay sờ sờ, vị trí bên cạnh vẫn còn hơi ấm. Tạ Nguy Hàm chắc vừa mới dậy, đi chuẩn bị bữa sáng rồi. Hôm qua cậu lẩm bẩm muốn ăn cháo ngọt, Tạ Nguy Hàm đã hứa sáng nay sẽ ăn.

Thẩm Lục Dương nhắm mắt, khóe miệng cong hết cỡ. Cậu lật người, đắp lại chăn, nằm thêm năm phút mới luyến tiếc bò ra khỏi vị trí Tạ Nguy Hàm vừa nằm. Tay phải vẫn còn đau. Cậu thay quần áo với tư thế kỳ quặc, theo thói quen kéo rèm cửa ra.

Ánh nắng như thác đổ ùa vào, chiếu lên mặt, trong nháy mắt đã thấy ấm áp. Cậu vươn vai về phía mặt trời, miệng lẩm nhẩm một giai điệu nào đó, giơ ngón cái với mặt trời rồi sải bước ra khỏi phòng ngủ. Một ngày mới bắt đầu bằng bữa sáng do bạn trai làm.

Ăn sáng xong, trước khi ra cửa, hai người bôi thuốc, thay gạc cho nhau. Thẩm Lục Dương lặp lại kịch bản đã chuẩn bị sẵn: “Vết thương của em là lúc nấu cơm không cẩn thận bị cứa vào, vết thương của anh là do kỳ nhạy cảm mất kiểm soát nhẹ gây ra…”

Cậu vừa nói vừa quấn gạc quanh chiếc cổ trắng lạnh, mịn màng của Tạ Nguy Hàm. Khoảng cách rất gần, gần đến mức cậu ngửi thấy rõ mùi rượu vang. Không biết có phải ảo giác không, hình như trong đó còn pha lẫn chút hương tường vi se lạnh.

Mùi hương đó say đến mức cậu thấy hơi choáng váng, cảnh tượng trước mắt cũng đổi màu. Băng gạc dính máu va chạm với làn da trắng lạnh, lồng ngực với đường nét cơ bắp tuyệt đẹp phập phồng dữ dội, nụ hồng kia màu hồng nhạt, ăn rất ngon…

“Dương Dương? Em không thắt nút à?”

Thẩm Lục Dương giật mình, tai đỏ bừng như nhỏ máu. Cậu cúi đầu nghiêm túc thắt nút, kết quả là đầu ngón tay cứ run run, loay hoay mãi không xong, còn phải giả vờ nghiêm túc giải thích: “Ồ, em nghĩ… quấn thêm vài vòng… rồi hẵng thắt nút.”

Mày nghĩ là quấn thêm à, mày là thèm thuồng thêm thì có, Thẩm Lục Dương! Hết thuốc chữa rồi vị giáo viên nhân dân này! Biết xấu hổ chút đi!

Tạ Nguy Hàm vờ như không nhận ra cậu đang nghĩ gì, anh thong thả dùng ngón tay trắng nhợt, nhưng đầu ngón tay lại hơi ửng hồng móc lấy cà vạt, tự nhiên kéo kéo hai cái như thể hơi chật.

Yết hầu bị gạc quấn trượt lên xuống, vẻ quyến rũ vốn đã ẩn giấu lại càng chìm sâu hơn, ngược lại càng khơi gợi sự tò mò. Ngón tay thon dài quá mức trắng nhợt, khiến Thẩm Lục Dương nhớ tới dáng vẻ nhuốm máu tươi hôm đó. Cậu hình như đã bị ép phải l**m sạch từng ngón, từng ngón tay…

Mắt Thẩm Lục Dương dán chặt vào bàn tay anh theo từng động tác chậm rãi, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Trước khi ra cửa, lúc đã thay giày xong. Cậu thật sự không nhịn nổi nữa, kéo tay Tạ Nguy Hàm, ngẩng đầu cọ cọ môi anh, giọng khàn khàn.

“Thầy Tạ, hôn một cái rồi hẵng đi, em hơi khó chịu…”

Trên đường đến trường, Thẩm Lục Dương phải mở cửa sổ xe suốt. Để tản nhiệt.

Tại văn phòng.

Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm vừa bước vào, băng gạc trên người hai người lập tức thu hút sự chú ý của các giáo viên tổ Tự nhiên. Không đợi Tạ Nguy Hàm ngồi xuống, Tông Uý Tình bưng ly trà, nhìn chằm chằm miếng gạc nổi bật nhất trên cổ anh: “Thầy Tạ, cổ thầy bị thương à? Người trẻ tuổi làm gì cũng phải chú ý an toàn đấy, không cần xin nghỉ sao?”

Tạ Nguy Hàm mỉm cười tự nhiên: “Kỳ nhạy cảm không cẩn thận thôi. Không nghiêm trọng.”

Kỳ nhạy cảm của Alpha rất đáng sợ, mất lý trí tự làm mình bị thương cũng là chuyện có thể xảy ra. Đây thuộc về riêng tư cá nhân. Nghe vậy, các giáo viên khác cũng không hỏi thêm.

Thẩm Lục Dương thì thảm rồi, câu “Thái rau không cẩn thận bị đứt tay” vừa nói xong. Cung Uyển Quân đã tiếp lời, nhiệt tình giới thiệu cho cậu mấy loại dao làm bếp an toàn, cuối cùng còn nghi hoặc bắt chước tư thế thái rau, không nghĩ ra: “Sao lại cắt trúng cổ tay được nhỉ, bất cẩn quá.”

Dao nhà thầy Thẩm biết bay chắc…

Thẩm Lục Dương vừa lấy sách bài tập Vật lý ra, chưa kịp mở, nghe vậy lập tức giải thích: “À! Tôi—” bị đụng phải.

“Tự mình thái thì không cắt trúng đâu,” Khương Noãn Vũ cắn cắn que kẹo m*t, cũng không ngẩng đầu, “Người khác giúp thái thì mới cắt trúng chứ.”

Thẩm Lục Dương: “…” Quá có lý, không thể phản bác.

Cậu giải thích lại với Cung Uyển Quân là do bị đụng, sau đó nhanh chóng sáp lại bàn Khương Noãn Vũ, hạ thấp giọng: “Khương Khương, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể—”

“Vẫn là nên cẩn thận chút,” Khương Noãn Vũ “rôm rốp” nhai nát que kẹo m*t, cúi đầu viết báo cáo với vẻ mặt chán đời, “Bớt chơi mấy trò nguy hiểm đó lại đi.”

Thẩm Lục Dương vừa xấu hổ vừa có chút cảm động, nhưng chỉ cảm động được một nửa. Khương Noãn Vũ ngước mắt lên, nhìn cậu: “Chết là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn.”

Thẩm Lục Dương: “…” Thật có lý.

Khoan đã. Cậu có “chơi” cái đó đâu!

Nhìn vết thương tương ứng trên cổ Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương cảm thấy mình có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Tiết đầu tiên là tiết Toán, Thẩm Lục Dương nhìn theo bóng lưng bạn trai vận âu phục giày da rời đi, quay đầu ăn một viên kẹo. Tiết Lý ở tít buổi chiều, cậu cũng không dạy hai lớp cùng lúc như các giáo viên khác, nên cả buổi sáng hôm nay đều được rảnh rỗi ở văn phòng.

Thẩm Lục Dương cẩn thận suy nghĩ về chuyện của học sinh. Lát nữa tan học qua lớp 21 bảo Chiêm Tĩnh Diệu thu bài tập, thoáng cái lại sắp cuối tháng, không biết tình hình học tập của đám nhóc ranh này thế nào. Nghe cô Tông nói kỳ thi tháng tới sẽ tổ chức sớm, tầm cuối tháng 11.

Ngày 26 là lễ kỷ niệm thành lập trường, còn ba ngày nữa để diễn tập. Sau đó là thi tháng ngay lập tức. Mấy hôm nay Chiêm Tĩnh Diệu cứ như mọc gai khắp người, nhảy tưng tưng trong nhóm, chỉ sợ mấy diễn viên vai chính xảy ra vấn đề.

Ngay cả ba bữa ăn hàng ngày cũng phải hỏi han cẩn thận, hết mẹo vặt này đến kiến thức kia, dặn đi dặn lại trong nhóm. Cái độ lải nhải, đến cả anh Bành lạnh lùng cũng phải phát biểu: “Cậu còn lảm nhảm hơn cả mẹ tôi”.

À đúng rồi, Thẩm Lục Dương nghĩ đến đây, vội lướt xem tin nhắn bác sĩ bệnh viện gửi đến. Bệnh viện đã lên phác đồ phẫu thuật rất phù hợp cho mẹ Bành Tuấn, khoảng một tuần nữa là có thể tiến hành. Đến lúc đó cậu sẽ xin nghỉ phép giúp Bành Tuấn, để cậu ta đi cùng mẹ làm phẫu thuật.

Ngày thi dời lên sớm đồng nghĩa với việc thời gian ôn tập chưa đầy một tháng, cộng thêm việc tập luyện cho lễ kỷ niệm làm lỡ dở tiết học, áp lực lên sân khấu biểu diễn cũng không nhỏ… Không biết có ảnh hưởng quá nhiều đến thành tích của Chiêm Tĩnh Diệu và mấy đứa kia không.

Thẩm Lục Dương gõ gõ ngón tay lên bàn. Giờ tự học buổi tối, mấy đứa đến giải đáp thắc mắc đứa nào đứa nấy cũng tích cực, có việc hay không cũng sáp lại bàn cậu làm bài tập, chen chúc đến mức cậu chỉ có thể qua chỗ Tạ Nguy Hàm ngồi—— không phải cậu dính người đòi qua, mà là cậu bị ép qua.

Một tiết học trôi qua rất nhanh, chuông tan học vừa reo, điện thoại Thẩm Lục Dương liền vang lên liên tục như pháo nổ. Mở ra xem, tin nhắn trong nhóm “Gia đình hạnh phúc” bay vèo vèo.

Chiêm Chiêm: @Thầy Thẩm, cổ thầy Tạ bị thương kìa!

Anh Lỗi không văn hóa: Đúng đó! Cổ thầy Tạ quấn băng kìa! @Thầy Thẩm

Đinh Nhất Phàm là 1: Ai làm thầy Tạ bị thương được chứ? Anh Bành anh biết không?

Anh Bành rất phiền: Biết cái rắm.

Đinh Nhất Phàm là 1: …Thầy Thẩm chắc chắn biết.

Lê: Hỏi thăm xem sao, nếu nghiêm trọng thì đi thăm.

Chiêm Chiêm: Có lý! @Thầy Thẩm

Thẩm Lục Dương khẽ nhướng mày, không trả lời ngay. Cậu hứng thú lướt xuống, muốn xem đám nhóc con này còn có thể phát biểu được bài diễn văn kinh thiên động địa nào nữa không.

Nhưng cậu không ngờ, cô nhóc cán sự Chiêm đại nhân đáng kính đáng yêu của cậu lại có thể kế thừa hoàn hảo “truyền thống” của cậu, thấy cậu không trả lời, liền anh dũng vô úy làm một vố lớn.

Trên giao diện trò chuyện đột ngột xuất hiện một dòng chữ nhỏ. Thẩm Lục Dương nhìn chăm chú——

“Chiêm Chiêm” đã mời “Thầy Tạ” tham gia nhóm trò chuyện.

Thẩm Lục Dương: “…”

Bình Luận (0)
Comment