Khung cảnh trước mắt dần bị thay thế bởi tầng tầng lớp lớp cánh hoa tường vi. Hương thơm lượn lờ như một liều thuốc mê rút cạn thần trí, vương vãi nơi khóe mắt, bên môi, và vành tai.
Giữa hơi thở gấp gáp của Thẩm Lục Dương, vài cánh hoa tàn ướt sũng tràn ra từ khóe miệng, rồi lại bị đút vào nhiều hơn.
Vị đắng chát hòa quyện cùng hương thơm nồng nàn, đầu lưỡi tê dại đến co rút, khiến người ta không phân biệt nổi là vị gì, chỉ đành bị động nhai nuốt từng cánh tường vi màu hồng nhạt.
Vệt máu trên đầu ngón tay thon dài biến mất sau khi được môi lướt qua, một ít còn dính trên cánh hoa, tiếp tục bị nuốt vào cổ họng.
Cánh hoa tường vi có độc không… Kệ đi… Chắc là ăn được…
Hương rượu vang quấn quýt thấm đẫm chóp mũi. Thẩm Lục Dương như một kẻ đã khát ba ngày ba đêm, cố gắng hít thở thật sâu, mặc cho những giọt pheromone say nồng cùng cánh hoa tường vi trượt vào miệng, thẩm thấu, cải tạo, chữa lành… Cậu không chút phòng bị, để pheromone Alpha cấp S chiếm lĩnh hoàn toàn từng tế bào trên cơ thể mình.
Cậu run rẩy, cất giọng khàn đặc. Tiếng nức nở không giống nghẹn ngào, mà giống sự lặp lại đầy cố chấp sau khi thất bại: “Em yêu anh… yêu anh…”
Tạ Nguy Hàm ôm eo cậu, nụ hôn nhẹ nhàng mang một vẻ dịu dàng hoàn toàn tương phản, rơi lên đuôi mắt ửng đỏ của cậu: “Tôi cũng vậy.”
Pheromone đột nhiên bạo động k*ch th*ch đồng tử Thẩm Lục Dương co rút. Cậu vùi cả mặt vào hõm cổ Tạ Nguy Hàm, lồng ngực phập phồng, đáy mắt ngập tràn vẻ mờ mịt, cắn mạnh lên vai anh.
Tuyết ngoài cửa sổ bị cơn gió bất chợt thổi cho rối loạn, bay lượn vô định giữa không trung, lác đác rơi xuống mặt đất. Làm ướt cả ô cửa sổ.
Nhiệt độ trong hành lang càng cao hơn. Giàn tường vi leo trên khung cửa được hai luồng pheromone ấm áp tưới tắm, càng nở rộ ướt át, mơn mởn.
…
Thẩm Lục Dương được Tạ Nguy Hàm bế về phòng ngủ. Người cậu ướt đẫm mồ hôi, như vừa vớt từ dưới nước lên. Cổ tay, lòng bàn tay, cổ, khóe môi… vẫn còn vương vệt máu đã khô.
Vết thương sớm đã tê dại, không còn cảm thấy đau nữa. Đầu óc vẫn còn quay cuồng, nhưng đôi mắt lại trong sáng lạ thường, gắt gao dán chặt vào vết thương trên cổ Tạ Nguy Hàm, chỉ sợ máu lại ứa ra.
Hơi nước ẩm ướt bốc lên trong phòng tắm. Thẩm Lục Dương nằm vào bồn, nước ấm tràn ra. Cơ bắp mỏi nhừ lập tức được xoa dịu.
Cậu quay đầu, giơ cánh tay đau mỏi ấn gáy Tạ Nguy Hàm xuống, hôn lên môi anh.
Tạ Nguy Hàm ngoan ngoãn cúi đầu, đón nhận nụ hôn bất ngờ này.
Môi bị l**m láp, m*t mát một cách tinh tế, lực đạo dịu dàng đến mức không khí cũng phải ngượng ngùng co lại, dưỡng khí càng thêm loãng.
Thẩm Lục Dương tách ra một chút, rồi lại áp tới, nói không rõ tiếng, như đang làm nũng: “Thầy Tạ, mình tắm qua loa thôi nhé, em buồn ngủ quá.”
Trải qua quá nhiều chuyện trong một thời gian ngắn, cả tinh thần và thể xác cậu đều mệt mỏi rã rời.
Tạ Nguy Hàm dùng chóp mũi cọ cọ mũi cậu, mày mắt dịu dàng, nhưng không hề che giấu sự xâm lược bên trong. Anh nắm lấy tay cậu: “Được.”
Ra khỏi phòng tắm, Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm cùng nhau bôi thuốc cho vết thương.
Dưới ánh đèn sáng rõ mới thấy hết vết thương trông dữ tợn đến mức nào.
Toàn bộ cổ tay và lòng bàn tay phải của Thẩm Lục Dương thảm không nỡ nhìn, gai nhọn lún vào thịt rồi còn bị kéo mạnh, khoét ra từng vết thương. Sau đó, cậu lại liên tục dùng tay này bám chặt lấy mép bàn đá cẩm thạch để chống lại lực đẩy về phía trước, còn bất chấp hậu quả mà nắm lấy tay Tạ Nguy Hàm, dùng sức đan mười ngón tay vào nhau…
Tóm lại, bàn tay phải đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, trong thời gian ngắn chắc là không dùng được nữa.
So với tay cậu, lòng bàn tay trái của Tạ Nguy Hàm cũng thê thảm không kém. Vết thương trên cổ anh trông như bị tra tấn dã man, hoặc như được ban tặng một vòng hoa bằng máu. Máu tươi hòa lẫn hương rượu vang là một sự cám dỗ khó cưỡng đối với cậu… lúc tắm, khóe môi cậu toàn là vệt máu khô.
Vết thương không dày đặc, nhưng mỗi vết đều rất đáng sợ. Vết sâu nhất suýt chút nữa là đâm trúng động mạch, đáng sợ y như vết thương trên cổ tay cậu, cũng cách động mạch một milimet, nhưng hậu quả lại kinh khủng hơn cậu gấp vạn lần.
Lúc Thẩm Lục Dương bôi thuốc cho anh, tay cậu cứ run rẩy.
Hai người bây giờ còn sống, nhất định là đã dùng hết vận may của cậu rồi.
Trên giường, Thẩm Lục Dương đau eo, nằm không thoải mái, liền bị Tạ Nguy Hàm ôm lên người anh nằm sấp, mặt vùi vào vai anh, mê mẩn hít hà mùi hương trên người anh.
“Thầy Tạ,” cậu há miệng là có thể cắn được xương quai xanh óng ánh của đối phương, bên cạnh còn lưu lại dấu răng của cậu. Cậu không nhịn được mà dùng ngón tay ấn ấn, cười ngốc một cái, “Em có hơi nặng không, mét tám mấy lận, dáng lại còn đẹp thế này…”
Bàn tay đặt sau eo cậu chậm rãi x** n*n. Cơn đau mỏi dịu đi, đồng thời Thẩm Lục Dương cũng tê rần từ xương cụt trở lên, bả vai cũng mất sức, hoàn toàn tê liệt trên người anh, như một chú chó lớn chơi điên xong kiệt sức.
Chân trong chăn yếu ớt đạp đạp, chạm vào mắt cá chân Tạ Nguy Hàm, cọ cọ lên đường gân xanh nổi lên, rồi ngừng lại.
Ngón tay Tạ Nguy Hàm lướt qua lọn tóc ướt mồ hôi trước trán cậu, giọng nói trầm khàn xen lẫn ý cười: “Em không muốn nằm đây à?”
Thẩm Lục Dương hơi ngẩng đầu, đâm sầm vào đôi mắt sâu thẳm quyến rũ đó. Cậu cảm thấy chỉ cần mình còn chút lý trí nào, thì sẽ không từ chối Tạ Nguy Hàm vào lúc này.
“Muốn,” cậu nghe thấy mình nói vậy, rồi cúi đầu cọ cọ vào hõm vai Tạ Nguy Hàm, “Eo mỏi quá, Thầy Tạ, giúp em xoa nữa đi.”
Bàn tay phải không bị thương của Tạ Nguy Hàm làm theo, đặt lại lên eo cậu. Dọc theo đường cong cơ bắp, anh dùng sức x** n*n mạnh hơn một chút. Khi ngón tay ấn vào cái hõm nhỏ bên cạnh đường cột sống nối xuống xương cụt.
Thẩm Lục Dương nhíu mày, mũi chân hơi dùng sức đạp lên mu bàn chân anh, vùi mặt vào hõm cổ lẩm bẩm: “Hơi mỏi, hơi mỏi… Thầy Tạ, đừng, đừng, chạm vào hõm lưng.”
Tạ Nguy Hàm lơ đãng dời đi, kẹp lấy bên hông cậu, men theo đường cơ liên sườn tiếp tục giúp cậu xoa bóp.
Cơ thể đang căng cứng của Thẩm Lục Dương thả lỏng hơn một chút, cậu lại ngẩng đầu lên.
Khóe mắt cậu liếc thấy chiếc cổ quấn gạc của Tạ Nguy Hàm, chóp mũi vẫn còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng. Cậu giống như một ma cà rồng vừa mới biến đổi, hoàn toàn không thể chống cự mà rướn tới, nhẹ nhàng hôn lên lớp gạc.
“Thầy Tạ, dáng vẻ bị thương của anh đẹp quá.”
Tạ Nguy Hàm ra vẻ đăm chiêu, bờ môi mỏng cong lên. Bàn tay trái cũng quấn gạc trắng của anh nắm lấy bàn tay phải bị thương của Thẩm Lục Dương, đưa lên môi hôn.
Cảm giác đau đớn trở nên mơ hồ trong sự âu yếm. Hơi thở của Thẩm Lục Dương nóng rực, ánh mắt rơi vào đáy mắt anh. Chóp mũi nóng lên.
Cậu tự nhủ hết lần này đến lần khác, cả hai đều đang bị thương, đừng có cầm thú như vậy, cổ Thầy Tạ đang đau lắm đấy.
Đồ không biết xấu hổ, Thẩm Lục Dương. Muốn cắn anh ấy quá.
Tạ Nguy Hàm đọc vị hoàn toàn mọi hoạt động tâm lý của tên ngốc trước mặt. Bờ môi mỏng hé mở, ngậm lấy đầu ngón tay đang chột dạ co lại của cậu. Xúc cảm ươn ướt khiến hơi thở Thẩm Lục Dương đột ngột trở nên gấp gáp, cậu lại cố nén, nuốt nước bọt: “Thầy Tạ, hay là… mình ngủ nhé? Muộn rồi.”
Là “ngủ” theo nghĩa danh từ. Cậu sợ nếu cứ quậy thế này, cậu không làm người nổi nữa.
Cầm thú mà, Thẩm Lục Dương.
Tạ Nguy Hàm rũ mi, ánh mắt quyến luyến nhìn cậu, giọng nói khàn khàn đầy ái muội: “Em thích à?”
Thích chết đi được. Yết hầu Thẩm Lục Dương trượt lên xuống, trong miệng khô khốc lạ thường. Cậu nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Thích… Cái gì cũng thích.”
Vẫn còn một câu cậu chưa nói, là cái “thích” mà cậu vẫn luôn ao ước, muốn bắt nạt Tạ Nguy Hàm.
“Lần sau muốn làm boss?”
“Không làm cũng… được.”
Thẩm Lục Dương liếc mắt đi chỗ khác, đang nghĩ sao đột nhiên lại nói đến chủ đề này, thì gáy bỗng bị ấn xuống. Cậu bị ép phải nằm sấp lên vai Tạ Nguy Hàm, d** tai áp sát vào môi anh.
Giọng nói trầm khàn của Tạ Nguy Hàm vang lên bên tai, cố ý kéo dài, vừa trầm thấp vừa mờ ám.
“Em muốn tôi đau à?”
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Tim Thẩm Lục Dương loạn hết cả lên, cậu há miệng, một lúc lâu sau mới lắp bắp: “Không nhất thiết phải vậy, nếu anh không thích—” Em sao cũng được.
“Thứ em cho, tôi đều thích.”
Thẩm Lục Dương ngây người.
Tạ Nguy Hàm nhắm mắt lại, cẩn thận hít hà mùi hương chỉ thuộc về riêng Thẩm Lục Dương, mùi ca cao nóng sạch sẽ.
Thuần túy, nóng bỏng, như một mặt trời. Ngay cả sự điên cuồng bất chấp tất cả đặt lên người anh, cũng trở nên hiển nhiên như vậy.
Cũng giống như một chú chó hiểu hết mọi chuyện, nhưng lại chẳng bận tâm điều gì, chỉ quan tâm xem bạn có ổn không. Bất kể xảy ra chuyện gì, cũng sẽ vô điều kiện đứng trước mặt bạn, cười vô tâm vô phế, dang tay nói với bạn: “Ôm ôm”.
Khóe môi Tạ Nguy Hàm từ từ cong lên một vòng cung thỏa mãn, giọng điệu nhẹ nhàng, như lời tâm tình thầm thì: “Tôi thuộc về em.”
“Dương Dương, em là quy tắc của tôi, cao hơn mọi thứ, bao gồm cả tôi.”
Tim Thẩm Lục Dương hẫng một nhịp, cậu ngơ ngác chớp mắt, nhìn trái nhìn phải, nói năng lộn xộn: “Gì, gì cơ? Sao em lại—”
Cậu là quy tắc? Không còn là người đặt ra quy tắc nữa, cậu đã trở thành quy tắc.
Tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thẩm Lục Dương chưa bao giờ cảm thấy như lúc này, vừa hoang mang vừa vui sướng. Ngón tay đang bị nắm hết lần này đến lần khác co quắp trong lòng bàn tay đối phương, không nỡ rút về.
Hồi lâu sau cậu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Em—”
【Xì—— Tinh—— Hệ thống khởi động! Đang sửa chữa hệ thống… Xì—— Sửa chữa hoàn tất!】
【Chúc mừng Ký chủ! Trong nhiệm vụ xuyên vào tiểu thuyết gốc 《Tình Mất》, tránh để thế giới bị đồng nhân văn ảnh hưởng, giải cứu thế giới—— Nhiệm vụ chính tuyến “Để Tạ Nguy Hàm yêu một người khác ngoài Thời Phàm” đã hoàn thành!】
【Nhiệm vụ phụ tuyến ẩn “Để Tạ Nguy Hàm tôn trọng quy tắc thế giới, trở thành sự tồn tại vô hại với thế giới”, vì Ký chủ thay thế thế giới, trở thành quy tắc độc nhất vô nhị của Tạ Nguy Hàm, xét thấy, nhiệm vụ đã hoàn thành từ góc độ khác!】
【Đến đây, toàn bộ nhiệm vụ viên mãn thành công!!!】
【Nhận được phần thưởng: Nhận được sinh mệnh mới trong thế giới sách!】
【Xì—— Hệ thống 0010, chúc Ký chủ bình an thuận lợi.】
【Đang thoát hệ thống………… Thoát hệ thống hoàn tất!】
【Cạch————】