Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 88

088.Tác giả: Không Ô

Gai nhọn trong lòng bàn tay bị giằng ra, máu tươi rỉ ra, chảy xuống cổ tay, rồi lại bị ngón tay Tạ Nguy Hàm lau đi.

Ngay lúc cành hoa sắp bị Tạ Nguy Hàm lấy khỏi lòng bàn tay, Thẩm Lục Dương đột nhiên cắn mạnh môi anh, như mất hết cảm giác đau mà siết chặt lấy tay anh.

Giống như vô số lần trước đây, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Mặc cho gai nhọn xé rách lòng bàn tay cả hai. Máu tươi uốn lượn chảy ra, không phân biệt được là của ai.

Tạ Nguy Hàm ngửa cổ đón nhận nụ hôn điên cuồng của Thẩm Lục Dương, tay kia ấn sau gáy cậu, đáp lại cuồng nhiệt trong cơn đau.

Không biết là ai cắn xé trước, đôi môi bị cắn rách nhuốm mùi máu tanh nồng. Máu vừa bị m*t đi, lại lập tức ứa ra từ mép vết thương, rồi lại bị l**m m*t, rỉ ra…

Nụ hôn mãnh liệt tách ra khi Thẩm Lục Dương gần như không thở nổi. Tạ Nguy Hàm hôn nhẹ cằm cậu, lướt dần đến yết hầu đang trượt lên xuống, nghiêm túc đặt một nụ hôn nhẹ đến mức khó nhận ra lên nơi yếu ớt nhất.

Tựa như một cuộc cuồng hoan trước khi sinh mệnh tan biến.

Đôi tay đang đan chặt chậm rãi mở ra, đầu ngón tay dính máu chạm vào đầu ngón tay Thẩm Lục Dương. Giữa bụi gai tàn nhẫn đẫm máu lại lộ ra sự dịu dàng. Xúc cảm nhỏ bé này lại mạnh mẽ hơn tưởng tượng vô số lần, khiến nửa người cậu run rẩy.

Tựa như là đau, nhưng sự thật là sau khi được đối xử dịu dàng, cơ thể trong môi trường cực đoan đã nảy sinh khao khát không thể kìm nén. Không có nơi phát tiết, điên cuồng sinh sôi.

Thẩm Lục Dương buộc phải ngẩng đầu đón nhận nụ hôn, tầm mắt trở nên trống rỗng, rơi ra ngoài cửa sổ.

Không biết từ lúc nào, tuyết đã rơi rất dày, như lạc mất phương hướng mà lặng lẽ rơi từ trên trời xuống, không một chút gió, như đang diễn một vở kịch câm. Bầu trời trắng xóa, mặt đất trắng xóa…

Nụ hôn trên cổ ướt át dịu dàng, tinh tế như lông vũ lướt qua. Ngay khi Thẩm Lục Dương đang chìm trong ảo ảnh, anh đột nhiên cắn mạnh vào động mạch của cậu.

Răng nanh dùng sức như thể giây tiếp theo sẽ đâm thủng mạch máu. Dưới sự uy h**p rõ ràng, lưng Thẩm Lục Dương căng cứng rồi ưỡn lên, muốn trốn, lại khao khát vặn vẹo cơ thể sát lại gần.

Cậu cắn chặt môi, cố gắng mở to mắt nhìn tuyết ngoài cửa sổ, khó khăn vớt vát chút lý trí giữa sự cám dỗ đầy nguy hiểm.

Giống như một chiến binh dùng máu tươi làm phần thưởng để thuần hóa ác quỷ, cậu dùng sức giật mạnh cành hoa trong lòng bàn tay.

Vòng hoa trên cổ bị tác động, gai nhọn lún sâu vào thịt mang đến cảm giác đau đớn chân thật. Tạ Nguy Hàm bị kéo ngửa đầu, chóp mũi lướt qua cằm Thẩm Lục Dương, khoảng cách rút ngắn vô hạn, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

Thẩm Lục Dương thậm chí có thể thấy rõ những đường vân phức tạp trong con ngươi của anh, như một câu thần chú cấm kỵ nhất, không thể tụng niệm. Máu tươi bên môi loang ra trên làn da trắng nhợt thành một đóa hoa. Anh tận hưởng sự thỏa mãn khi yêu đương trong cơn đau, ánh mắt si mê điên cuồng nhìn thẳng vào đáy mắt Thẩm Lục Dương, khóe môi dần cong lên một vòng cung vui vẻ.

Thẩm Lục Dương nắm chặt bụi gai đang làm cả hai bị thương, khoảnh khắc này thứ cậu nắm giữ không phải là cành hoa, mà là sinh mạng của Tạ Nguy Hàm. Cậu biết lúc này dù cậu làm gì, Tạ Nguy Hàm cũng sẽ không từ chối.

Tầm mắt dần mơ hồ, chóp mũi cay xè khiến cậu không thể nhìn thẳng vào mắt Tạ Nguy Hàm.

Nhưng lòng bàn tay vẫn kiên định siết chặt tay Tạ Nguy Hàm, cùng anh kéo giật cành hoa đang buộc trên cổ anh. Gai nhọn quấn quanh cổ tay khắc thành một vòng máu, từng lỗ thủng rỉ máu trông vô cùng đáng sợ.

“Tạ Nguy Hàm.” Cậu khàn giọng gọi tên anh.

“Ừm.” Anh đáp lại như mọi khi.

Thẩm Lục Dương từ từ cúi đầu, run rẩy chạm vào đôi môi mỏng bị cậu cắn rách, khẽ khàng m*n tr*n.

Vị của nụ hôn mặn chát.

Cậu khóc rồi.

Ngay lúc cậu do dự, bàn tay Tạ Nguy Hàm đang đan vào tay cậu từ từ di chuyển, kéo cành hoa trên cổ siết lại từng vòng. Môi Thẩm Lục Dương bị cạy mở, cậu thậm chí có thể cảm nhận hơi ấm đang trôi đi trong lòng bàn tay.

Lời nói vỡ vụn trong nụ hôn tuyệt vọng mà bi thương, miễn cưỡng ghép lại thành âm tiết rõ ràng, gần như không thể nghe thấy.

“Thầy Tạ, anh đang yêu em sao.”

Giọng Tạ Nguy Hàm trở nên khàn đặc, nhưng vẫn dịu dàng mê đắm, vô điều kiện đáp lại cậu.

“Yêu em.”

Đầu lưỡi lướt qua giọt máu tràn ra trên môi Thẩm Lục Dương, màu đen đặc quánh trong đáy mắt dần bị màu đỏ tội lỗi sâu nặng bao phủ. Anh hôn đi vệt ẩm ướt nơi khóe mắt cậu, giọng khàn khàn quyến rũ người yêu, ánh mắt mong chờ mà b*nh h**n: “Muốn ăn thịt tôi sao? Bé yêu?”

Thẩm Lục Dương như bị đút cho một cái gai mềm, khi đi qua tim liền hung hăng đâm móc vào, nuốt máu tươi mà bén rễ nảy mầm. Ngay lúc cậu muốn nhổ nó ra, nó lại đột nhiên nở ra một đóa hoa xinh đẹp.

Tạ Nguy Hàm dùng đóa hoa này làm mồi nhử, dụ dỗ cậu cắn miếng đầu tiên.

Vết thương trong lòng bàn tay truyền đến từng cơn đau nhói, lại được đầu ngón tay mềm mại của đối phương xoa dịu. Cậu như kẻ điên, bắt đầu tận hưởng sự dịu dàng nhỏ bé ẩn giấu trong cơn đau.

“Muốn.” Cậu nghe thấy giọng nói khàn đặc của mình.

Cậu nhắm mắt lại. Tay phải đột ngột giật mạnh, cành hoa căng đến cực điểm, là một lực siết cổ đoạt mạng.

Hương rượu vang yên tĩnh trong không khí ngưng trệ một giây, rồi đột ngột bạo động.

Tất cả những nơi có thể trở thành vật trung gian đều nhuốm đầy những giọt sương màu đỏ sậm, tí tách rơi trên những cánh hoa mơn mởn, trên gai nhọn, và… trên cơ thể Thẩm Lục Dương.

Ca cao nóng dường như dự đoán được chuyện sắp xảy ra, điên cuồng trào ra từ sau gáy, mang theo sự cuồng loạn tuyệt vọng của chủ nhân, ào ạt lao vào rượu vang.

Quấn quýt đến chết.

Pheromone Alpha cấp S mất kiểm soát bắt đầu tấn công không phân biệt Alpha bình thường bên cạnh, dùng cường độ điên cuồng với mục đích giết chóc, tấn công người mà nó từng vô số lần dịu dàng v**t v*.

Không ai có thể sống sót dưới pheromone Alpha cấp S mất kiểm soát.

Thẩm Lục Dương khó thở trong cảm giác áp bức cực lớn, ánh mắt tan rã. Cơ thể như bị ngâm quá lâu trong rượu, sau cơn tê dại là cơn đau như xé rách cơ bắp.

Tế bào không thể chịu nổi nồng độ pheromone quá cao, dần dần tan rã. Lảng vảng bên bờ vực cái chết, mắt cậu dần đỏ lên, chóp mũi ươn ướt, nhỏ xuống máu tươi sau khi tế bào vỡ tan.

Cảm nhận cảm giác cận kề cái chết, Thẩm Lục Dương như chịu đựng cực hình mà ngâm mình trong hai loại pheromone. Trong lòng cậu là người yêu bị gai nhọn quấn quanh, cũng đang hấp hối.

Đôi môi đang áp chặt vô lực tách ra, Thẩm Lục Dương vẫn không buông tay, càng không có ý định trốn thoát. Như con diều đứt dây, cậu ngã nhào về phía bụi tường vi đầy gai nhọn sau lưng.

Cành hoa trong lòng bàn tay căng cứng đến cực điểm, nước mắt trên mặt cuối cùng cũng lạnh đi. Giây phút cuối cùng của sinh mệnh, cậu cứ ngỡ mình sẽ không hối hận, vì cậu chết đi mang theo tình yêu của Tạ Nguy Hàm.

Nhưng cậu hối hận rồi.

Rất hối hận.

Khi thật sự làm được, cậu mới phát hiện, so với việc chết đi một cách hạnh phúc, cậu càng muốn được ôm hôn Tạ Nguy Hàm, mỗi ngày mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là đối phương, cùng nhau đi làm, cùng nhau tan làm, sẽ chung sống, sẽ kết hôn… Họ sẽ nhận nuôi một chú chó nhỏ, vào một ngày tuyết rơi đầy trời như hôm nay, cùng nhau dắt nó ra ngoài.

Nếu cậu có thể rải ánh mặt trời lên tất cả những ký ức tăm tối đó, khiến thế giới trong mắt Tạ Nguy Hàm toàn là dáng vẻ tốt đẹp… Như vậy, Tạ Nguy Hàm có giống như thích cậu, mà thích thế giới này không…

Những thứ mình thích thì luôn không nỡ rời xa…

Cậu không nỡ chút nào.

“Xoẹt—— Bựt——”

Cành hoa dẻo dai đứt lìa ngay chỗ cổ tay đang quấn, tốc độ rơi xuống của Thẩm Lục Dương đột nhiên tăng nhanh.

Hương rượu vang vốn đang ăn mòn cơ thể như độc dược bỗng nhiên thay đổi. Những giọt rượu gây đau nhói lại dịu dàng áp lên da thịt, chất lỏng ấm áp hòa tan cơn đau bỏng rát.

Ngay trước giây phút rơi vào bụi gai, cổ tay Thẩm Lục Dương bị một bàn tay thon dài, mạnh mẽ nắm chặt, dùng sức kéo cậu vào một vòng tay ấm áp.

Bị pheromone Alpha cấp S dày vò đến thần trí không rõ, Thẩm Lục Dương vô lực dựa vào vai Tạ Nguy Hàm, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn chiếc cổ đầy thương tích của đối phương.

Những giọt máu như từng đóa tường vi đỏ, nở rộ trên làn da. Cậu như bị ma xui quỷ khiến, dốc hết sức lực toàn thân, ngẩng đầu hôn lên đó.

Tham lam m*t lấy máu tươi.

Là hương vị của sự sống.

Tạ Nguy Hàm còn sống, cậu cũng còn sống!

Cằm bị giữ chặt, dễ dàng đẩy mặt Thẩm Lục Dương ra.

Thẩm Lục Dương đâm sầm vào một đôi mắt đỏ rực, đẹp đến mức cậu muốn giấu đi. Giây tiếp theo, đôi mắt ấy phóng đại trước mắt cậu, đôi môi bị ngậm lấy thật mạnh.

Thẩm Lục Dương cảm thấy mình sắp bị ăn thịt, môi bị m*t cắn đến phát đau, đầu lưỡi vừa tê vừa rát, gò má bị ngón tay bóp mạnh đến trắng bệch.

Đau, nhưng rất thật. Cậu cần cơn đau để nhắc nhở bản thân, rằng họ đều còn sống.

Cậu nhổm vai, đuổi theo môi Tạ Nguy Hàm muốn đáp lại, nhưng đối phương đột nhiên rời đi, ngón tay chuyển ra sau gáy cậu, ấn mạnh cậu vào vai mình.

“Tạ——!”

Tuyến thể sau gáy bị đánh dấu thật mạnh. Vết đánh dấu gần như điên cuồng đâm thủng mạch máu sau gáy, pheromone Alpha cấp S điên cuồng chảy từ sau gáy vào cơ thể mỏng manh của Alpha bình thường.

Thẩm Lục Dương nằm sấp trên vai anh, nhíu mày nhắm chặt mắt, nhưng có chút chưa phản ứng kịp.

Trừ cơn đau do răng nanh xé rách da thịt, việc pheromone rót vào lại không hề đau đớn. Trước mắt cậu chìm vào một màn sương đỏ mềm mại, ẩm ướt. Bàn tay vừa hồi phục chút sức lực ôm bừa lấy vai đối phương, siết chặt tấm lưng phập phồng cơ bắp.

Như thể khao khát, lại như thể đơn thuần là không chịu nổi kh*** c*m khi một lượng lớn pheromone được tiêm vào trong thời gian ngắn.

Chất lỏng rượu vang được cố ý làm ấm, tinh tế âu yếm người vừa phải gánh chịu hậu quả mất kiểm soát của nó, đầy thương tiếc và dịu dàng.

Thẩm Lục Dương v**t v* gáy Tạ Nguy Hàm, máu trong lòng bàn tay nhuộm đỏ làn da, khiến cậu nhớ tới khoảnh khắc cành hoa đứt gãy, nhịp tim mất kiểm soát.

Cậu thì thầm hỏi, đôi môi hôn liên tục lên vai Tạ Nguy Hàm: “Thầy Tạ, em còn sống, anh cũng vậy… Chúng ta thất bại rồi sao…”

Tạ Nguy Hàm nhả miệng đang cắn sau gáy cậu ra, tỉ mỉ l**m sạch máu tươi ứa ra từ tuyến thể, như đang hôn lên một món đồ sứ tinh xảo, dễ vỡ.

Giọng anh khàn đặc, nụ hôn an ủi lướt từ khóe môi đến tận mắt, đáy mắt ngập tràn sự thỏa mãn b*nh h**n sau cơn điên cuồng: “Dương Dương, em đã ‘ăn thịt’ tôi rồi.”

Từ khoảnh khắc em quyết định chiếm hữu tôi trọn vẹn mà siết chặt hai tay, tôi đã bị em ăn mất rồi. Chúng ta hòa làm một, vĩnh viễn, vĩnh viễn, sẽ không bao giờ xa rời.

Đầu ngón tay Thẩm Lục Dương ấn ấn lên gáy của Tạ Nguy Hàm, nơi như vùng cấm của Alpha cấp S. Chóp mũi cậu tì lên má anh, tìm kiếm mùi hương của đối phương, vô thức hỏi: “Vậy còn em? Anh ăn thịt em chưa?”

Nụ hôn của Tạ Nguy Hàm cuối cùng cũng rơi xuống môi cậu. Gương mặt lộng lẫy nhuốm vẻ ái muội, vệt ửng hồng b*nh h**n hiện lên trên má.

Lòng bàn tay giữ chặt vòng eo săn chắc, căng cứng của Thẩm Lục Dương, anh từ từ cong khóe môi, vui sướng dùng môi lướt qua chóp mũi, mí mắt cậu, giọng kéo dài: “Bây giờ ‘ăn em’.”

Thẩm Lục Dương sững sờ, ngay sau đó bị bàn tay thon dài mạnh mẽ kẹp eo nhấc lên, đặt ngồi trên bàn. Tạ Nguy Hàm đứng trước mặt cậu, mồ hôi trên trán làm ướt mái tóc đen. Gương mặt vốn luôn tao nhã, chững chạc thường ngày giờ đây lại thêm buông thả và d*c v*ng, biến thành một đại yêu quái mê hoặc lòng người.

Thẩm Lục Dương cảm thấy đầu ngón tay tê rần, cậu l**m môi, si mê nhìn người trước mặt.

Sống sót sau kiếp nạn? Mất đi rồi tìm lại được? Hay là gì khác?

Không quan trọng nữa.

Cậu chỉ cảm thấy mình sắp nhạy cảm đến phát điên, đến mức Tạ Nguy Hàm thở bên tai cũng làm ửng đỏ cả một mảng da sau tai cậu. Người ta nói khoảnh khắc cận kề cái chết là lúc nhạy cảm nhất, cậu tin rồi.

Tầm mắt vượt qua vai Tạ Nguy Hàm, nhìn thấy những đóa tường vi bao bọc xung quanh, cánh hoa điểm xuyết từng giọt rượu vang đỏ. Những đóa hoa tinh khiết trở nên quyến rũ, khêu gợi. Dụ dỗ người ta l**m đi những giọt rượu trên đó.

Yết hầu trượt lên xuống dữ dội, Thẩm Lục Dương chủ động ôm eo Tạ Nguy Hàm, nuốt nước bọt khan: “Thầy Tạ, Tạ Nguy Hàm.”

“Ừm?” Hơi thở nóng rực phả ra, chóp mũi Tạ Nguy Hàm khẽ lướt qua chóp mũi cậu, động tác chậm rãi, quyến luyến, như đang ngửi hơi thở gấp gáp của cậu, để chắc chắn cậu vẫn còn sống.

“Em muốn một đóa hoa.” Thẩm Lục Dương không thể chịu nổi sự trêu chọc sắp hôn mà không hôn này, cơ thể sau khi cận kề cái chết càng khao khát được chạm vào.

Cậu ngẩng đầu muốn hôn môi Tạ Nguy Hàm, nhưng lại bị anh vô tình né tránh.

Không đợi cậu đuổi theo, Tạ Nguy Hàm đã nghiêng đầu, vươn tay trái, bẻ một đóa tường vi màu hồng nhạt đang nở rộ. Nước ép màu xanh nhạt trong móng tay cũng vì thế mà bị che đi.

Tạ Nguy Hàm khẽ ngậm cánh hoa, hai tay chống lên mặt bàn hai bên sườn Thẩm Lục Dương, rũ mi, cúi người, từ từ tiến lại gần.

Hơi thở của Thẩm Lục Dương trở nên gấp gáp, cậu nuốt nước bọt, bối rối há miệng, ngay khoảnh khắc cánh hoa chạm vào khóe môi, cậu liền thuận theo sự dẫn dắt mà ngậm lấy.

Một nụ hôn triền miên nhuốm đầy hương hoa.

Khi môi răng tách ra, Thẩm Lục Dương mơ màng nhìn Tạ Nguy Hàm, ngay trước giây phút ngậm lấy môi đối phương lần nữa, cậu cố chấp lặp lại: “Chúng ta sẽ mãi mãi yêu nhau, mãi mãi…”

Lãng mạn là vĩnh cửu. Nhưng em bằng lòng chết cùng anh.

Cơ thể đầy máu và vết thương, giờ đây lại sở hữu d*c v*ng và sức mạnh vô tận. Hai người hôn nhau say đắm đến chết trong mùi máu tanh.

Bàn tay trái bị thương của Tạ Nguy Hàm v**t v* cổ Thẩm Lục Dương, để lại vệt máu, nuốt trọn tiếng r*n r* vừa giãy giụa vừa hưởng thụ của cậu, anh thấp giọng đáp: “Tôi sẽ mãi mãi thuộc về em, em yêu, em đã có được tôi rồi…”

Lãng mạn đến tận cùng. Nhưng tôi bằng lòng sống cùng em.

________

Câu ‘lãng mạn đến tận cùng’ ở bản gốc mang nghĩa “sự lãng mạn mang tính tột đỉnh, chết chóc”. Nó tạo ra sự tương phản rất mạnh mẽ với câu của Thẩm Lục Dương: “Lãng mạn là vĩnh cửu”. Chắc ý là, TLD coi tình yêu là sống mãi, cùng nhau này kia, còn thầy Tạ thì tình yêu phải chết cùng nhau; tóm lại là hai người vì nhau mà thay đổi.

Lời tác giả: Truyện ngọt đó! Xem ngọt cỡ nào nè! Không ngọt cũng phải trả tiền… (nói nhỏ)

Chi tiết nhỏ: Cành hoa là do Thầy Tạ bẻ gãy, Dương Dương bị pheromone Alpha cấp S áp chế đến thần trí không rõ, không phát hiện ra

Giơ tay nhắc nhở: Quý trọng sinh mệnh, quý trọng sinh mệnh, quý trọng sinh mệnh, phân biệt rõ tiểu thuyết và hiện thực!

Bình Luận (0)
Comment