Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 87

087.Tác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương nhìn thẳng vào mặt Tạ Nguy Hàm, cánh tay bị trói sau lưng căng cứng hết lần này đến lần khác, ép buộc bản thân phải bình tĩnh.

Nhưng đuôi âm vẫn run rẩy chết tiệt: “Thầy Tạ, anh bây giờ… muốn giết em, hay là, muốn em bị thương? Tại sao…?”

Thẩm Lục Dương không hiểu. Rõ ràng là thích, tại sao còn muốn làm tổn thương, thích không phải là nên đau lòng, nên không nỡ hay sao.

Là do cậu trước giờ đã bỏ qua điều gì sao…?

Phần thịt đệm ngón tay chai mỏng của Tạ Nguy Hàm đặt lên nhân trung cậu, x** n*n n** m*m m** nhất, mãi đến khi môi sưng tấy ứ máu mới dời đi một chút. Gương mặt trắng nhợt, tuấn mỹ mang vẻ biểu cảm mà Thẩm Lục Dương chưa từng thấy.

Sự dịu dàng tột độ, đến mức b*nh h**n.

Đôi môi mỏng đỏ thắm khẽ cong lên một chút. Bàn tay nắm gáy Thẩm Lục Dương dùng sức, ấn cậu vào vai mình. Môi áp sát bên tai cậu, ánh mắt chứa đựng ý cười cực đoan, giọng điệu nhẹ nhàng như đang nói lời tâm tình.

“Dương Dương, mọi thứ trên đời đều đang thay đổi, không có gì là vĩnh hằng cả.”

“Em xem, tôi từng đối xử với con chó đó tốt như vậy, nhưng nó vẫn chết… Nó khiến tôi rất thất vọng. Tôi gửi gắm tình yêu của mình cho nó, nhưng nó lại lãng phí.”

“Nó không xứng đáng có được tình yêu của tôi.”

Thẩm Lục Dương ngẩn ngơ. Trong lòng cậu, tình cảm của Tạ Nguy Hàm hồi nhỏ đối với chú chó này là không nỡ và đau lòng. Nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược.

“Dương Dương, em sẽ rời xa tôi chứ? Tôi đã trao hết tình yêu của mình cho em, nếu em rời đi…”

Sự điên cuồng trong đáy mắt chợt lóe qua, nhưng ý cười bên môi càng lúc càng sâu. Tạ Nguy Hàm hôn lên vành tai mỏng manh của cậu, giọng nói nhẹ đến mức chỉ còn là hơi thở: “Bây giờ tôi giết em, ăn em, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau… Em không muốn sao?”

Thẩm Lục Dương như con thạch sùng bị đóng đinh trên tường, không thể nhúc nhích. Cơ thể trở nên lạnh ngắt, cứng đờ vì đoạn đối thoại này, nhưng vành tai đang bị ngậm hôn lại nóng rực.

Em sợ chết, nhưng em không sợ anh.

Cảm nhận hơi thở ấm áp của Tạ Nguy Hàm, lý trí trỗi dậy từ sâu trong nội tâm vươn ra từng sợi xúc tu, bám chặt lấy cái vỏ bọc đang lạnh băng.

Cậu dường như đã hiểu ra, thứ luôn tồn tại giữa hai người, vừa như có như không lại vừa không thể xóa bỏ——

Thứ Tạ Nguy Hàm muốn, là tình yêu vĩnh hằng không thay đổi, là sự gắn bó mãi mãi, là một cái nhìn có thể thấy trước tương lai hai người yêu nhau đến tận cùng thế giới. Không dung thứ dù chỉ một chút bất trắc.

Còn cậu thì không bao giờ nghĩ đến tương lai, cậu chỉ tập trung tận hưởng từng giây phút Tạ Nguy Hàm yêu cậu. Chỉ cần Tạ Nguy Hàm còn yêu cậu, cậu có thể vui vẻ sống tiếp.

Hoàn toàn trái ngược nhau.

Đối với Thẩm Lục Dương, tình yêu vĩnh cửu quá xa vời, quá viển vông, tận hưởng trọn vẹn mỗi ngày của hiện tại là đủ rồi. Đối với Tạ Nguy Hàm, mỗi một ngày của hiện tại đều là sống trong cảm giác thiếu an toàn tột độ, chịu đựng nỗi đau đớn khi khao khát và bản năng bị dồn nén.

Nhưng Tạ Nguy Hàm vẫn luôn chiều theo ý cậu, chưa bao giờ nhắc đến những điều này, mà cậu cũng không hề để ý…

d*c v*ng bị đè nén sẽ không biến mất, nó chỉ lớn dần lên mỗi ngày, ngày này qua tháng khác, năm này qua năm khác dày vò…

Thẩm Lục Dương hoang mang hơn bao giờ hết, bất lực trước tình trạng này đến mức không biết phải bắt đầu từ đâu. Cậu giãy giụa nhìn gương mặt Tạ Nguy Hàm, vừa thấp thỏm vừa mơ hồ.

Cậu mấp máy môi, một lúc lâu sau mới khô khốc hỏi: “Thầy Tạ, bây giờ… anh có yêu em không?”

Mày mắt Tạ Nguy Hàm giãn ra, như thể những lời khiến người ta sống lưng lạnh toát vừa rồi không phải thốt ra từ miệng anh, anh bình tĩnh thừa nhận: “Yêu.”

Thẩm Lục Dương vặn vẹo cánh tay, bị trói đến mức bắt đầu mỏi nhừ, đau đớn. Sự khó chịu về thể xác càng k*ch th*ch cảm giác bất lực vì không thể giải quyết vấn đề trong lòng. Cậu cau mày, nhận ra mấu chốt: “Vậy anh không đau lòng sao? Vừa nãy em nói đau, tại sao anh không ôm em về?”

Tạ Nguy Hàm bật cười, ngón tay nghịch ngợm sợi cà vạt trên cổ tay cậu, buông một câu nhẹ bẫng: “Bởi vì tôi muốn giết em, để mãi mãi ở bên em.”

Nhìn Thẩm Lục Dương trừng mắt nhìn mình, lồng ngực phập phồng dữ dội, hồi lâu không nói nên lời, Tạ Nguy Hàm lại khôi phục giọng điệu dịu dàng, dỗ dành hỏi: “Sợ rồi à?”

Yết hầu Thẩm Lục Dương trượt lên xuống, cậu cắn răng, hung hăng nói: “Anh không phải thích em! Thích là đau lòng, là không nỡ để anh khó chịu, không nỡ để anh ấm ức… Em biết sau khi anh kìm nén bản thân, anh cũng sẽ không nỡ, nên em mới được thấy dáng vẻ này của anh! Nhưng em không hối hận, vì anh bây giờ mới là thoải mái, là chân thật. Em đây mới là thích!”

“Cái vĩnh hằng mà anh muốn… làm gì có cái gì vĩnh hằng chứ. Chúng ta tận hưởng hiện tại không tốt sao? Em yêu anh, anh không vui à?” Cậu rướn tới, hôn hôn lên môi Tạ Nguy Hàm, rồi lại buông ra, “Em hôn anh, tim anh đập nhanh hơn, anh không có chút cảm giác thỏa mãn nào sao?”

Làm tổn thương đối phương, phớt lờ đối phương thì gọi gì là thích, gọi gì là yêu. Sự vĩnh hằng được tạo nên từ xuất phát điểm này chỉ có thể là một bên tuẫn tình, như thế mới có thể ở bên nhau mãi mãi. Nhưng mà như vậy thì có ý nghĩa gì chứ.

Tạ Nguy Hàm ung dung nghe cậu nói xong. Trong vài giây ngắn ngủi, anh đã từ một bệnh nhân ASPD điên cuồng, biến trở lại thành Thầy Tạ tao nhã, ôn hòa.

Anh cưng chiều nhìn người đang đỏ mắt trừng mình, như đang nhìn một chú chó lớn đang xù lông. Giọng anh trầm thấp, ôn hòa, không hề có ý phản bác: “Đó là cách em thích, tôi có thể chấp nhận.”

Chấp nhận lối suy nghĩ “tận hưởng hiện tại”… chứ không phải là thay đổi.

“Cho nên anh vẫn định tiếp tục kìm nén bản thân?” Thẩm Lục Dương cảm thấy bất lực, rõ ràng biết lời mình nói ra là ích kỷ đến tột cùng, nhưng vẫn không nhịn được. Cậu cắn môi: “Thầy Tạ, suy nghĩ của anh… có thể thử thay đổi không?”

Theo đuổi sự vĩnh hằng ngay giữa dòng đời, sao có thể thực hiện được chứ. Tương lai chính là đại diện cho những điều không biết trước. Dù bây giờ có thề non hẹn biển, cũng không thể chắc chắn sẽ không xảy ra bất trắc.

Tạ Nguy Hàm thản nhiên phủ nhận, như thể chuyện đó chẳng quan trọng: “Tôi sẽ kiềm chế được, em không cần lo lắng.”

Thẩm Lục Dương không thể chấp nhận được. Cậu hy vọng Tạ Nguy Hàm cũng tận hưởng mối quan hệ này như cậu, chứ không phải như từ trước đến nay, kìm nén d*c v*ng của mình, để thỏa mãn cậu.

Tạ Nguy Hàm khẽ vuốt má cậu, như đang nói đùa: “Em có thể cho tôi chút ngon ngọt, ví dụ như nói yêu tôi, có lẽ tôi sẽ không khó chịu nữa.”

Thẩm Lục Dương không nỡ nhìn dáng vẻ này của Tạ Nguy Hàm, dường như lúc nào anh cũng đang hy sinh. Rõ ràng là một người điên cuồng và có h*m m**n kiểm soát mãnh liệt như vậy, lại vì cậu, mà bị nhốt vào một chiếc lồng chật hẹp.

Thẩm Lục Dương rõ ràng muốn cho anh điều tốt nhất, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện, tất cả những thứ tốt đẹp đó đều mang theo gông xiềng, mà Tạ Nguy Hàm căn bản không mở ra được, cũng không muốn mở ra.

Hốc mắt cậu càng đỏ hơn, hơi nóng ẩm ướt lan ra. Giọng nói khàn khàn nghe vừa đáng thương vừa tức giận: “Tình yêu vĩnh hằng mà anh nói, vốn không đau lòng vì em, cũng không đáp lại em, thậm chí vì muốn ở bên nhau mãi mãi mà giết em… Nhưng ‘em yêu anh’ trong lòng em, là đau lòng, là đáp lại, là tận hưởng từng giây phút của hiện tại…”

Giọng nói nghe như sắp khóc: “Hai chúng ta vĩnh viễn không thể chạm vào nhau.”

Bàn tay Tạ Nguy Hàm đang ôm eo cậu chạm vào sợi cà vạt, đầu ngón tay lướt qua vùng da bị siết đến sưng đỏ, trầy xước, “Điều đó không quan trọng.”

Thẩm Lục Dương: “Rất quan trọng!”

Tạ Nguy Hàm dùng một tay tháo sợi cà vạt đang quấn, cởi trói cho cậu.

Động tác đơn giản này như thể đang vẽ một dấu chấm hết qua loa cho trò chơi xé bỏ lớp ngụy trang này, và nói với Thẩm Lục Dương: “Chơi đủ rồi thì tiếp tục quay về làm chú chó lớn được cưng chiều đi”.

Thẩm Lục Dương không thể chấp nhận.

Cậu nắm lấy vai Tạ Nguy Hàm, đầu gối tì lên ghế, nhích về phía trước, để hai người sát lại gần hơn. Cậu cúi đầu hôn lên môi, má, mắt Tạ Nguy Hàm, cầu xin anh: “Nghĩ cách đi Thầy Tạ, nhất định có cách thỏa mãn cả hai chúng ta. Em không muốn anh phải chịu ấm ức, em đau lòng.”

Tạ Nguy Hàm ôm lấy cậu, lòng bàn tay ấm áp lướt trên tấm lưng với những đường nét phập phồng, anh ngửa đầu phối hợp với nụ hôn của cậu, nhắm mắt lại. Làn da trắng nhợt khiến độ cong bên khóe môi anh ánh lên vẻ mỏng manh, quyến rũ đến nao lòng.

“Tôi hiện tại đang tận hưởng đây.” Anh nói.

Thẩm Lục Dương vừa hoang mang vừa tức giận phủ nhận: “Đây không tính!”

Rõ ràng biết đối phương là b*nh h**n, là cực đoan, là không thấy máu không dừng, Thẩm Lục Dương vẫn khó mà kìm nén được h*m m**n thỏa mãn Tạ Nguy Hàm. Bởi vì tất cả những điều này, đều do chính tay cậu gây nên.

Tình yêu của cậu giống như một tòa lâu đài tặng cho Tạ Nguy Hàm, hoa lệ và tốt đẹp, nhưng bên trong lại trống rỗng, cách biệt với thế giới bên ngoài. Sự cô độc đó đủ để khiến người ta phát điên. Tạ Nguy Hàm dù muốn trồng một cây tường vi tượng trưng cho tình yêu, cũng phải khoét da lóc thịt để tưới tiêu.

Máu này, hoặc là của cậu, hoặc là của chính Tạ Nguy Hàm. Từ đầu đến giờ, mỗi một cành tường vi Tạ Nguy Hàm tặng cậu, đều thấm đẫm máu tươi. Cậu dùng danh nghĩa của tình yêu, tự tay nhốt người mình yêu nhất vào một tòa lâu đài hoang vu. Mà đối phương lại cam tâm tình nguyện, chưa bao giờ nghĩ đến việc trốn thoát.

Hệ thống có lẽ đang rất vui, cả thế giới trong sách đang hưng phấn, đang kích động, chúc mừng cậu đã bắt giữ được sự tồn tại nguy hiểm nhất trong sách, thế giới an toàn rồi. Nhưng cậu không vui, cậu không quan tâm đến an nguy của thế giới, cậu chỉ muốn Tạ Nguy Hàm được vui vẻ.

Tạ Nguy Hàm là người duy nhất trên thế giới này, yêu cậu, dung túng cậu, cưng chiều cậu. Mỗi một phần cậu bỏ ra, đều sẽ nhận lại được sự đáp trả gấp bội từ Tạ Nguy Hàm. Sự đáp trả này không thời hạn, không điều kiện, và không cần báo đáp—— Từ lúc sinh ra đến giờ, Thẩm Lục Dương đã đối xử với quá nhiều người mà không cần báo đáp, nhưng đây là lần đầu tiên, có người đối xử với cậu mà không cần báo đáp.

Viên kẹo đầu tiên luôn ngọt ngào một cách đặc biệt, khắc cốt ghi tâm. Cậu không cho phép bất cứ ai cướp đi vị ngọt này, dù là chính Tạ Nguy Hàm cũng không được.

Đây là của cậu! Cậu muốn giấu nó mãi trong lòng, mỗi ngày đều phải trân trọng mà l**m láp. Đây là thứ quý giá nhất của cậu, chỉ thuộc về một mình cậu.

Nhưng bây giờ đột nhiên có người nói với cậu, nhân của viên kẹo này là vị đắng. Thẩm Lục Dương không thể chấp nhận, bất kể phải trả cái giá gì, cậu cũng phải biến nó thành ngọt.

Vẻ trong trẻo trong đáy mắt bị thay thế bởi sự cáu kỉnh và tự trách. Thẩm Lục Dương nhìn Tạ Nguy Hàm đầy bối rối, không biết từ lúc nào, cậu đã quen với việc tìm kiếm sự giúp đỡ từ đối phương: “Không còn cách nào khác sao?”

Cậu muốn trồng đầy tường vi trong lâu đài, bày đầy kẹo trong phòng ngủ, cùng Tạ Nguy Hàm sống ở bên trong. Nhưng cuộc sống đó, nhất định phải có một người bị thương.

Tạ Nguy Hàm cưng chiều nhìn cậu cười, dỗ dành như trẻ con: “Có chứ. Em chỉ cần nói một câu yêu tôi là được.”

Thẩm Lục Dương mím chặt môi, vệt đỏ trong đáy mắt càng lúc càng đậm. Đuôi mắt ươn ướt dần không chứa nổi, từng giọt nước mắt rơi xuống như axit mạnh, đốt rát cả da thịt. Tạ Nguy Hàm dịu dàng lau nước mắt cho cậu, nhẹ tiếng an ủi.

Thẩm Lục Dương lại chỉ cảm thấy đau, đau thay cho anh. Và cả ngọn lửa giận dữ, bực bội sinh ra từ sâu trong nội tâm, gần như muốn thiêu cậu thành tro bụi.

Thời gian trôi qua rất lâu, mà lại như chỉ trong nháy mắt.

Thẩm Lục Dương khàn giọng, như đã quyết định điều gì, cậu cắn răng, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Thầy Tạ, em vẫn có thể đặt ra quy tắc chứ?”

“Em luôn luôn có thể.”

“Em muốn anh… ở trước mặt em, vĩnh viễn đừng che giấu bản thân mình.”

Tạ Nguy Hàm khựng lại, cánh tay thon dài, mạnh mẽ siết chặt, để lồng ngực hai người áp sát vào nhau, cảm nhận nhịp tim của đối phương đang đập càng lúc càng nhanh.

Tuyết ngoài cửa sổ càng rơi càng lớn. Ánh sáng mờ ảo nơi hành lang hắt lên một bên mặt anh, tạo nên đường nét tuyệt đẹp, giống hệt như vẻ mặt thành kính của anh lúc này.

Tựa như con ác quỷ đứng bên trong cánh cổng địa ngục, lịch thiệp hỏi nhân loại bên ngoài: “Tôi có thể qua đó được không?”.

Anh cúi đầu, một nụ hôn thuần khiết không chút d*c v*ng rơi xuống xương quai xanh của Thẩm Lục Dương: “Chắc chắn chứ?”

Thẩm Lục Dương như một kẻ điên bị dồn vào đường cùng, vừa kích động, vừa bất chấp hậu quả: “Chắc chắn, chỉ cần anh yêu em.”

Hương rượu vang lặng lẽ quấn lấy mắt cá chân Thẩm Lục Dương, quấn hết vòng này đến vòng khác, chậm rãi leo lên…

Tạ Nguy Hàm dùng chóp mũi cọ vào phần xương quai xanh nhô lên của cậu, khẽ ngửi mùipheromone phảng phất bên cổ cậu, giọng nói nhẹ mà chậm: “Tôi yêu em.”

Yêu đến mức muốn khắc em vào xương tủy, hòa em vào linh hồn, hoặc là tự tay cắt đứt cổ họng mình, để máu tươi chảy ra cho em uống, hòa làm một với em… Tôi muốn ở bên em, mãi mãi, mãi mãi.

Thẩm Lục Dương cảm nhận nụ hôn rơi trên cổ, nhẹ nhàng mà cố chấp, triền miên không dứt… như từng viên thuốc phiện, rõ ràng biết hậu quả là vạn kiếp bất phục, nhưng vẫn không nhịn được mà nuốt vào bụng.

Cậu từ từ đưa tay phải ra, chạm vào một đóa tường vi sắp nở. Cậu khàn giọng nói: “Em muốn anh yêu em, anh muốn chúng ta mãi mãi ở bên nhau—”

Cậu nắm chặt lấy một cành hoa tường vi chưa nở, gai nhọn đâm xuyên qua da, đau đến run tay, nhưng cậu lại như không biết đau, tuyệt vọng mà cũng tràn đầy hy vọng nhìn Tạ Nguy Hàm, gương mặt mang vẻ điên cuồng của kẻ được ăn cả ngã về không: “Bây giờ anh đang yêu em, em cũng muốn mãi mãi ở bên anh, chỉ cần chúng ta chết ngay lúc này… là có thể vĩnh viễn không xa rời!”

Dứt lời, Thẩm Lục Dương dùng sức giật cành tường vi đó, thân cây đầy gai nhọn quấn một vòng quanh cổ tay cậu. Tay trái cậu ấn lên vai Tạ Nguy Hàm, cổ tay phải kéo theo phần cành hoa thừa quấn quanh chiếc cổ trắng nhợt của anh. Cậu siết chặt cánh tay phải như không biết đau, để cành hoa tàn nhẫn, đẫm máu siết lên da thịt hai người, hằn lên một vòng đỏ lõm xuống.

Gai nhọn đâm vào da thịt trong lòng bàn tay, cổ tay, đâm thủng lớp da mỏng manh trên cổ, để lại những vệt đỏ vô cùng đáng sợ. Cơn đau dữ dội khó mà chịu đựng, cả cánh tay phải của Thẩm Lục Dương run rẩy. Vùng da mẫn cảm hơn ở cổ và tuyến thể cũng phải chịu đựng cơn đau tương tự. Máu đỏ sậm trào ra từ vết thương, trượt xuống, nhỏ giọt bên môi Tạ Nguy Hàm.

Bị đầu lưỡi anh l**m đi một cách khêu gợi, quyến rũ.

Dây gai xanh biếc quấn quanh chiếc cổ trắng nhợt. Cánh hoa màu hồng nhạt bị xé rách, rơi vương bên khóe môi. Màu đỏ thắm của máu và màu hồng nhạt tinh khôi xâm chiếm lẫn nhau, quấn quýt không rời. Người đàn ông vì cành hoa siết chặt trên cổ mà buộc phải ngẩng đầu. Gai nhọn như một vòng hoa khảm trên cổ, đáy mắt ửng đỏ vì đau đớn, tựa như ác quỷ bị nhân loại thuần phục, đang l**m môi chờ đợi chủ nhân ban cho một giọt máu ngọt ngào.

Khung cảnh lộng lẫy đến kỳ dị này, tạo thành một bức tranh mang vẻ đẹp vỡ vụn tột cùng.

Tạ Nguy Hàm như không biết đau, nắm lấy cành tường vi đầy gai trong tay Thẩm Lục Dương, giải cứu lòng bàn tay đang đầy thương tích của cậu. Máu tươi nhuốm đỏ những ngón tay thon dài, sạch sẽ.

Tạ Nguy Hàm mê đắm một cách b*nh h**n, nhìn người đang khao khát hôn mình, vài giây sau——

Không một chút do dự, anh dùng sức ấn gáy Thẩm Lục Dương, dùng lực đạo gần như là ngược đãi để đào sâu nụ hôn này.

Một nụ hôn ngâm trong mùi máu tanh và cảm giác tự hành hạ.

________

Lời tác giả: Bốn ngàn chữ ngắn ngủn mà viết mất cả ngày, một đứa vô dụng như tui đang cố gắng giải thích rõ ràng trạng thái tâm lý trái ngược nhau của hai người, nếu mọi người không hiểu tui sẽ giải thích lại huhu.

Thầy Tạ muốn hiện tại, tương lai, vĩnh viễn không xa rời, nhưng không ai có thể đảm bảo sự vĩnh hằng, nên ảnh hận không thể ăn thịt Dương Dương hoặc bị Dương Dương ăn thịt, như vậy hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Nhưng làm vậy nghĩa là sẽ làm tổn thương Dương Dương, đi ngược lại với suy nghĩ “yêu em là không nỡ để em đau” của Dương Dương.

Dương Dương lại tận hưởng hiện tại, không nghĩ đến tương lai. Cho nên Thầy Tạ vẫn luôn chiều theo Dương Dương (không chiều theo thì toi mạng rồi), Dương Dương không muốn Thầy Tạ khó chịu, nên đã tìm ra cách vẹn toàn đôi đường…

Thể chất Alpha đặc thù không để lại sẹo, hai người “chết” một lần là ngọt ngào (nói năng lộn xộn)

 Bác sĩ Phương từng nói một câu: Chỉ chữa trị cho Tạ Nguy Hàm là tôi thiển cận rồi.

Sâm: Đm, tóm lại là hai đứa đều điên á.

Bình Luận (0)
Comment