“Chắc chắn?”
Tạ Nguy Hàm khẽ liếc mắt. Từ góc độ của Thẩm Lục Dương, làn da của người đàn ông trắng lạnh, ngũ quan lộng lẫy tuấn mỹ, vì nụ hôn nóng bỏng vừa rồi mà mái tóc đen có hơi rối bù, lúc này anh yên lặng ngước mắt, ánh mắt lười biếng, quyến luyến nhìn cậu, dường như vô cùng mong chờ câu trả lời này.
Hồn phách Thẩm Lục Dương như bị hút đi, tâm trí mơ màng gật đầu: “Chắc chắn.”
Tạ Nguy Hàm không lập tức đồng ý, anh ân cần cho Thẩm Lục Dương đủ thời gian để suy nghĩ, xem câu nói này của cậu rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Đáng tiếc, Thẩm Lục Dương bây giờ chỉ có dũng khí của kẻ chẳng sợ gì, hăm hở hưng phấn mong chờ những gì sắp xảy ra.
Tạ Nguy Hàm thong thả cởi đồng hồ đeo tay, đặt lên chiếc bàn bên cạnh, khóe môi cong lên thành một vòng cung.
Chú chó nhỏ có lẽ đang nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể khiến bạn trai mình mở lòng, không còn kìm nén nữa, bản thân lại lập được một chiến công oanh liệt, nên đang vui mừng khôn xiết.
Che đi ý cười trong đáy mắt, Tạ Nguy Hàm khẽ hỏi: “Em thật sự chắc chứ, Dương Dương?”
Thẩm Lục Dương gật đầu không chút do dự, vừa hôn lên môi anh vừa nói: “Thật mà, em chuẩn bị xong rồi, mau cho em xem đi Thầy Tạ.”
Tạ Nguy Hàm đón nhận nụ hôn triền miên này, bàn tay đang nắm cổ cậu di chuyển ra sau gáy, ngón tay dùng sức ấn nắn, day day, giữa cơn đau đớn và tê dại, tuyến thể cũng ửng lên một chút.
Mùi ca cao nóng trong không khí như đang bốc hơi, nhuốm lên cả những đóa hoa khiến chúng run rẩy, tựa hồ đang khao khát mùi hương ngọt ngào, ấm áp ấy. Bên dưới những nụ hoa xinh đẹp quyến rũ, là khát vọng tham lam đang nhe nanh múa vuốt.
Thẩm Lục Dương đắm chìm nhắm mắt lại, hé miệng mặc cho đối phương cướp đoạt chút dưỡng khí ít ỏi còn sót lại.
Môi mềm mại, thơm lừng, mang theo hương vị rượu vang, mỗi lần m*t lấy đều như một gã nghiện rượu đang l**m cổ chai, không muốn bỏ sót một giọt rượu nào.
Ngón tay trắng nhợt của Tạ Nguy Hàm móc lấy cà vạt, kéo ra, tháo nó bằng một tay. Khi Thẩm Lục Dương còn chưa kịp phản ứng, anh đã vòng hai tay cậu ra sau lưng, dùng tay phải nắm lấy cổ tay ngay chỗ xương lồi lên.
Thẩm Lục Dương “Ưm” một tiếng, vô thức muốn quay đầu lại, nhưng lại bị nụ hôn phía trước dụ dỗ không muốn tách ra, chỉ có thể mê đắm há miệng…
Đến khi môi Tạ Nguy Hàm rời đi, hai tay cậu đã bị cà vạt trói chặt sau lưng, không thể động đậy. Nút thắt trên cà vạt rất đẹp. Nếu Thẩm Lục Dương có thể nhìn thấy, cậu sẽ phát hiện nó giống hệt cái nút thắt trên tạp dề của Tạ Nguy Hàm hôm đó, cái nút thắt đã khiến cậu khô miệng, khô lưỡi.
Thẩm Lục Dương ngẩn ra vài giây, thử giãy giụa một chút, chiếc cà vạt không hề nhúc nhích.
Nhận ra điều gì đó, Thẩm Lục Dương thở hổn hển hỏi: “Phải… làm thế này à? Không tiện lắm, em không cử động được…”
Ký ức ùa về lần đeo tai thỏ, Thẩm Lục Dương nuốt nước bọt, thật ra cũng có thể cử động, chỉ là không dễ thao tác. Chân đau.
Cánh tay bị ép vặn ngược, hai cổ tay dán chặt vào nhau. Thẩm Lục Dương buộc phải ưỡn thẳng người, cố gắng thích ứng với sự khó chịu ở vai. Điều khiến người ta khó chịu hơn nữa là trạng thái cơ bản không thể phản kháng này.
Tạ Nguy Hàm giữ eo cậu, đỡ cậu đứng dậy, xoay người, để cậu ngồi trở lại đùi mình, nhưng lần này là đưa lưng về phía anh.
Trước mặt Thẩm Lục Dương lập tức thay đổi, từ gương mặt của Tạ Nguy Hàm biến thành từng đóa tường vi đang nở rộ.
Màu sắc khác nhau, yêu kiều vươn mình giữa gai nhọn, tận hưởng vẻ đẹp mà nghịch cảnh ban tặng, hoặc cũng có thể, chính nó đã thúc đẩy nghịch cảnh xuất hiện.
Bên trái Tạ Nguy Hàm, chiếc chân dài bỗng nhiên duỗi thẳng, chỉ còn lại một chân co lên, chống đỡ cơ thể Thẩm Lục Dương không bị trượt xuống đất. Thẩm Lục Dương lập tức giống như một người bị trói chặt rồi quẳng ra mép vực, chực chờ rơi xuống.
Nhìn những cái gai tường vi sắc nhọn, mọc tua tủa, gần trong gang tấc, yết hầu Thẩm Lục Dương khẽ trượt. Giống như nỗi sợ hãi khi nhìn thấy lửa, cậu vô thức muốn né tránh.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Thẩm Lục Dương còn chưa kịp phản ứng tại sao lại biến thành tư thế nguy hiểm này, cậu vô thức dùng mũi chân cố gắng kiễng lên, người ngả về sau, cố gắng rời xa nguy hiểm.
Trong thời khắc mong manh, một bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng bỗng nhiên vuốt lên lưng cậu, dịu dàng lướt dọc theo đường cong cột sống.
Thẩm Lục Dương có cảm giác bất an như bị động vật máu lạnh l**m qua.
Khoảng cách này, nếu cậu ngồi không vững mà ngã vào đám gai, có thể sẽ bị đâm mù mắt, không đâm trúng mắt thì quẹt trúng mặt cũng bị hủy dung. Quá nguy hiểm. Cậu nhìn chằm chằm vào cái gai gần mình nhất, cả người căng cứng vì hồi hộp.
Giây phút nguy cấp, cậu vô thức gọi: “Thầy Tạ…”
Người luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, lại không lập tức trả lời.
Đầu ngón tay chậm rãi lướt xuống thắt lưng, rồi cả bàn tay áp lên, cách một lớp vải nỉ mỏng, thậm chí cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi lực đạo của các đốt ngón tay, nhẹ nhàng x** n*n, lướt qua. Tựa như đang âu yếm một cánh hoa mỏng manh, vừa thương tiếc vừa dịu dàng.
Sự nguy hiểm trong đầu Thẩm Lục Dương lập tức tan ra. Những ngón tay sau eo châm lên từng cụm lửa khắp người cậu. Cậu khô miệng khô lưỡi, eo khó nhịn mà vặn vẹo, vừa như trốn tránh, vừa như khao khát.
Dù đã ở bên nhau lâu như vậy, cậu vẫn dễ dàng bị Tạ Nguy Hàm trêu chọc đến mềm nhũn chân tay, không kiên trì được bao lâu là toàn thân nóng rực, chẳng còn chút sức lực phản kháng nào.
Ngón tay cái ấn vào bên hông, men theo đường cơ liên sườn v**t v*, xoa bóp mạnh mẽ trên vòng eo săn chắc. Đồng tử Thẩm Lục Dương co rút, cả người nảy lên, hơi thở đột ngột trở nên gấp gáp.
Trong lúc ánh mắt tan rã, cậu cảm thấy mình tập gym chăm chỉ như vậy, chính là để tiện cho Tạ Nguy Hàm bất cứ lúc nào cũng có thể tóm lấy những chỗ này mà ấn cho cậu đau.
Bàn tay bị trói sau lưng vô thức cào cấu áo sơ mi của Tạ Nguy Hàm, cậu gục đầu, buông thả chìm đắm vào cơn đau đớn và kh*** c*m mà đối phương mang lại… Ngay khoảnh khắc cậu đang hoàn toàn tận hưởng.
Eo bỗng nhiên, bị đẩy nhẹ một cái. Giống như tên đao phủ tàn nhẫn nhất, biết cách thi hành hình phạt ngay đỉnh điểm của sự sung sướng, mới có thể đẩy người ta vào tột cùng của sợ hãi.
Thẩm Lục Dương lập tức mất thăng bằng. Cả người cậu đang ngồi trên đùi phải của Tạ Nguy Hàm, theo quán tính, nửa thân trên lao về phía trước.
Khoảng cách giữa nhãn cầu và cái gai mà cậu vừa nhìn chằm chằm lúc nãy, rút ngắn lại chỉ còn tính bằng centimet.
Chỉ cần một hơi thở nữa thôi, là sẽ đâm sầm vào. Đâm thủng nhãn cầu, máu tươi tuôn trào.
Cậu há miệng, sự kinh hoàng khiến âm thanh mắc nghẹn trong cổ họng, ngay cả tiếng kêu cứu cũng không thốt ra được.
Ngay khoảnh khắc tiếp tục trượt xuống, Thẩm Lục Dương đột ngột nhắm nghiền mắt, sau đó cảm nhận được ngón tay anh móc lấy chiếc cà vạt đang trói cổ tay mình.
Một lúc lâu sau, cậu mới dám mở mắt. Chỉ một cái liếc nhìn, hơi thở cậu suýt thì ngừng lại.
Cậu bị treo lơ lửng, cách cái gai chỉ vài centimet.
Thẩm Lục Dương há miệng, hơi thở không ổn định, lồng ngực phập phồng dữ dội, mồ hôi lạnh túa ra từ thái dương. Tâm trạng từ chỗ ái muội triền miên ban nãy, lập tức chuyển sang kinh hãi tột độ. Tim đập loạn xạ dưới sự k*ch th*ch của nỗi sợ hãi, nhưng cơ thể lại trở nên mẫn cảm một cách kỳ quái, không chịu nổi một chút gió thổi cỏ lay.
Giọng cậu khô khốc, đuôi âm run rẩy: “Thầy Tạ, nguy hiểm quá, anh kéo em lại… kéo lên đi, nhanh…”
Tạ Nguy Hàm một tay móc vào chiếc cà vạt nơi cổ tay cậu, tay kia nắm lấy cằm cậu, ôm cậu từ phía sau. Cằm anh khẽ tựa lên vai cậu, cọ cọ, rồi ngẩng đầu. Đôi môi đỏ mọng ngậm lấy d** tai cậu, vốn đã ửng đỏ vì sợ hãi, như đang ăn một viên kẹo ngọt.
Cằm Thẩm Lục Dương bị ngón tay ép phải ngẩng cao. Xúc cảm ướt át trên tai mang một vẻ thân mật kỳ lạ. Cậu nhìn chằm chằm vào cái gai trước mặt, nhưng không thể kìm nén được cảm giác dâng lên trong cơ thể vì những k*ch th*ch mạnh mẽ… Không khí như bị đổ cả một ly ca cao nóng, vừa ngọt vừa ngấy, vị đắng hoàn toàn bị thay thế.
Hơi thở nóng rực và cái m*t l**m trơn trượt xuất hiện cùng lúc. Thẩm Lục Dương khó chịu nhíu mày, nuốt nước bọt khan. Ngón chân co quắp lại, mũi giày đang kiễng trên mặt đất bị trượt đi, cả người cậu run rẩy. Nhãn cầu càng gần gai tường vi hơn——
“Thầy Tạ!” Mũi nhọn sắc lẹm là sự áp bức mạnh mẽ nhất, đuôi giọng Thẩm Lục Dương run lên không rõ rệt, “Gần quá… nguy hiểm lắm, lùi ra sau một chút đi, Thầy Tạ, lùi một chút xíu thôi được không?”
Ngón tay móc lấy cà vạt luồn vào giữa những ngón tay đang siết chặt của cậu, m*n tr*n mềm mại. Đầu ngón tay lành lạnh len vào kẽ hở, tách những ngón tay đang nắm chặt vì căng thẳng ra, rồi đan mười ngón tay vào nhau, siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch…
Cơn đau che giấu sự điên cuồng nguyên thủy nhất, hèn hạ dùng tình yêu làm vỏ bọc ngọt ngào, khiến người ta không nảy sinh ý nghĩ phản kháng.
Mỗi ngón tay đều được x** n*n, bao bọc cẩn thận. Móng tay cào cào vào phần da mềm mại, mỏng manh giữa các kẽ ngón tay, một cảm giác kỳ lạ chạy dọc từ cánh tay lên cột sống, khiến Thẩm Lục Dương muốn dùng cằm cọ vào những ngón tay đang nắm chặt cằm mình, nắm đến phát đau.
Nụ hôn trên d** tai di chuyển ra sau tai, m*t một “trái dâu” lên vùng da nhỏ bé đó, rồi lại l**m láp tỉ mỉ. Hơi nóng phả ra như muốn làm cậu chín rục.
Trước mắt là nguy hiểm có thể đổ máu bất cứ lúc nào, trên người lại là sự âu yếm dịu dàng đến cực điểm. Tim Thẩm Lục Dương đập càng lúc càng nặng, lý trí như bị đặt trên giàn lửa thiêu đốt, nhưng cậu lại sụp đổ phát hiện ra mình chỉ cảm nhận được sự ấm áp.
Cơ thể áp sau lưng thật ấm áp, tỏa ra mùi rượu vang say nồng.
Cái gai trước mắt bỗng nhiên mờ đi. Tiêu cự không biết từ lúc nào đã di chuyển sang đóa tường vi màu hồng phấn bên cạnh, được xịt nước tỉ mỉ, kiều diễm ướt át.
Khiến người ta say mê, cũng khiến người ta có được một khoảnh khắc tỉnh táo.
Thẩm Lục Dương nhón chân một cái, cơ thể cuối cùng cũng lùi lên trên được một chút như mong muốn. Khoảng cách với cái gai trước mắt cũng trở nên an toàn hơn một chút.
Vành tai ướt đẫm vì bị hôn cuối cùng cũng được buông tha. Tạ Nguy Hàm kề sát tai cậu, giọng nói lười biếng, gợi cảm, mang theo tiếng th* d*c bâng quơ: “Không thích à? Tường vi là loài hoa tôi thích nhất, em không muốn chạm vào sao?”
“Không… Em muốn dùng tay chạm, gai sắp đâm vào mắt em rồi… Thầy Tạ, em dùng tay chạm có được không?” Thẩm Lục Dương lúc này căng thẳng đến mức tim sắp nhảy ra ngoài.
Mũi chân cậu cố gắng kiễng trên đất, lưng dán chặt vào lồng ngực Tạ Nguy Hàm, hy vọng có thể cách xa cái gai tường vi kia một chút.
Adrenaline tăng vọt, tim đập như điên, máu lưu thông khiến từng tế bào trong cơ thể hoạt động quá tải. Trước đây dù có làm cũng khá k*ch th*ch, nhưng Tạ Nguy Hàm chưa bao giờ để cậu rơi vào nguy hiểm thật sự, nhiều nhất cũng chỉ đau “một chút”.
Bây giờ Thẩm Lục Dương mới hiểu những lời Tạ Nguy Hàm nói, và tại sao anh lại hỏi đi hỏi lại cậu nhiều lần “Em chắc chắn chứ?”.
Những cái gọi là “cắn xé”, “tổn thương”, đều là nghĩa đen. Tạ Nguy Hàm muốn làm cậu bị thương, muốn xích cậu lại, muốn ngăn cậu rời đi, muốn… thuần hóa cậu.
Lớp mồ hôi mỏng trên thái dương lấp lánh yếu ớt dưới bầu trời âm u. Hơi thở gấp gáp bắt đầu chậm lại vì nhận thức khiến toàn thân tê dại, chỉ sợ làm kinh động đến sự yên tĩnh của ác quỷ.
Tạ Nguy Hàm thong thả cảm nhận nhịp tim không hề bình tĩnh bên cổ cậu, anh khẽ híp mắt, nhẹ giọng nói: “Cởi trói ra, em chẳng phải sẽ chạy mất sao?”
Thẩm Lục Dương thật sự sợ anh không kéo nổi, cậu sẽ ngã vào bụi tường vi, bèn nói năng lộn xộn: “Em không chạy, anh đừng dùng gai hoa. Nếu anh muốn, dùng tay, dùng răng cũng được.”
Mũi Tạ Nguy Hàm khẽ cọ vào tai cậu, tầm mắt rơi xuống đóa tường vi đang nở rộ lộng lẫy ngay trước mắt cậu, “Thứ tôi thích, Dương Dương không thích sao?”
Thẩm Lục Dương bị cọ đến nhột, nghiêng đầu né tránh. Đây quả là một câu hỏi chí mạng, nhưng cậu không màng nhiều được nữa: “Nguy hiểm quá, em lùi ra sau một chút nhé. Thầy Tạ, anh ôm em lùi lại đi.”
Giọng Tạ Nguy Hàm dịu dàng như một cơn gió hư ảo, nhưng lại sắc bén cứa cổ họng: “Muốn chạy à?”
“Không có! Em—”
“Dương Dương, tôi không thể rời xa em.”
Lời tỏ tình đột ngột khiến tai Thẩm Lục Dương nóng lên, cậu ngốc nghếch nói: “Em cũng vậy, em yêu—”
Tạ Nguy Hàm đặt một nụ hôn lên cổ cậu, sau đó rời khỏi lưng cậu, dựa vào lưng ghế.
Ngay khoảnh khắc cơ thể Thẩm Lục Dương bắt đầu trượt xuống, anh lại dùng ngón trỏ và ngón giữa móc lấy chiếc cà vạt, kéo cậu lại một cách hờ hững.
Anh rũ mắt nhìn người đang giãy giụa, hoảng sợ trước mặt, vẻ mặt nhạt đi vài phần, nhưng đáy mắt lại càng thêm rực rỡ.
Đầu lưỡi khẽ l**m.
Thẩm Lục Dương đưa lưng về phía anh, không thể nhìn thấy Tạ Nguy Hàm. Toàn bộ trọng lượng cơ thể đều treo lơ lửng trên hai ngón tay thon dài, trắng nhợt đó. Thái độ lạnh lùng bất thường của Tạ Nguy Hàm càng khiến cậu bất an, vì vậy nỗi hoảng sợ tăng lên gấp bội.
Thẩm Lục Dương cảm thấy cậu chỉ còn cách cái gai kia chưa đầy hai centimet. Hơi thở không thể kìm nén được nữa, rối loạn như vừa chạy hai ngàn mét. Sự bất an tột độ khiến cậu không màng đến thứ gì khác, dùng chân huých huých vào chân Tạ Nguy Hàm.
Nỗi sợ hãi dưới sự lạnh lùng của đối phương dần chuyển thành cáu kỉnh. Cậu cứ nghĩ mình có thể bao dung Tạ Nguy Hàm vô điều kiện, nhưng cậu đã lầm. Cậu đã bị chiều sinh hư, chú chó không đòi được kẹo sẽ nổi quạu.
Cậu dùng chút lý trí cuối cùng nói: “Thầy Tạ, anh thả em ra, cái gai đó sắp đâm vào mắt em rồi… Anh muốn chơi, chúng ta để sau hẵng chơi, được không?”
Ngay lúc cậu sắp nổi điên, Tạ Nguy Hàm cuối cùng cũng lên tiếng, đầu ngón tay mờ ám vẽ vòng tròn trên eo cậu: “Dương Dương, đây là hình phạt cho chú chó không nghe lời.”
“Em không nghe lời chỗ nào?” Thẩm Lục Dương không chịu nổi giọng điệu này của anh. Đây không phải là giọng điệu bạn trai cậu dùng để nói chuyện với cậu.
Tạ Nguy Hàm đối với cậu luôn thân mật, vui vẻ, dù có đang tức giận cũng sẽ kìm nén để không làm cậu khó chịu… Cảm giác xa lạ bây giờ khiến cậu quá khó chịu. Cậu cắn răng chịu đựng, nhưng vẫn không nhịn được mà nói: “Thầy Tạ, em không phải là chó, em cười lên không giống chó Samoyed.”
Mày không đến mức ghen với một con chó đấy chứ Thẩm Lục Dương! Không đến mức làm thế thân cho một con chó đâu nhỉ, đồ xui xẻo!
Thẩm Lục Dương không nghĩ ra. Tạ Nguy Hàm dù không kìm nén bản năng, thì cũng phải yêu cậu chứ. Lẽ nào bản năng chính là không để ý đến cậu, là làm tổn thương cậu, là giống như bây giờ, lạnh lùng nhìn cậu sợ hãi?
Kệ xác ông già nhà anh! Thầy Tạ mới không nỡ đâu!
Tạ Nguy Hàm một tay móc cà vạt, tay kia đặt lên eo cậu, lòng bàn tay xòe ra hờ hững bao lấy, rồi men theo đường cơ, đột nhiên dùng sức bóp mạnh.
Cơn đau kỳ lạ xen lẫn cảm giác buốt tê khó tả. Thẩm Lục Dương suýt thì bật khóc. Vì cái gai trước mắt, cậu lại không dám nhúc nhích, cả người căng cứng như một sợi dây lò xo sắp mất đi độ đàn hồi.
Eo bụng sờ vào thì cứng ngắc, mà bóp vào lại mềm. Chỉ được cái mã.
Môi cậu bắt đầu run rẩy, eo run lên, như thể vừa hít đất mấy trăm cái. Cảm nhận được lực kéo trên cà vạt càng lúc càng yếu, cơ thể nghiêng đi một cách nguy hiểm, cộng thêm sự im lặng của Tạ Nguy Hàm. Chú chó sói lớn cuối cùng cũng bùng nổ trong sợ hãi và tức giận.
“Đừng quậy nữa Thầy Tạ! Em đau eo, đừng bóp nữa… Đau thật mà!”
Con mẹ nó, anh có biết xót không hả!
Nhìn cơ thể không thể kiểm soát mà nghiêng về phía trước, càng lúc càng gần cành hoa, Thẩm Lục Dương không dám tin mà trơ mắt nhìn mình ngã về phía cái gai chết tiệt đó, cậu gào lên không còn ra tiếng: “Thầy Tạ! Tạ Nguy Hàm! Đừng quậy nữa! Mắt em——”
Ngón tay móc lấy cà vạt, khẽ di chuyển sang bên cạnh, kéo theo cơ thể cậu nghiêng đi. Mí mắt Thẩm Lục Dương lướt qua mép lá sắc lẻm, sượt qua ngay bên cạnh gai nhọn.
Kẻ đầu sỏ gây tội dùng giọng điệu bâng quơ, như thể chẳng làm gì cả, thản nhiên hỏi cậu: “Còn muốn chạy nữa không?”
Trong lúc nói, bàn tay với khớp xương mạnh mẽ lướt trên tấm lưng phập phồng của cậu. Cả người Thẩm Lục Dương như có điện giật, khoan khoái. Rõ ràng mắt và gai nhọn vừa suýt va vào nhau, nhưng cậu vẫn không kiểm soát được cơ thể vô dụng này chìm đắm trong sự v**t v* của đối phương.
Cậu vặn vẹo cánh tay, giãy giụa kịch liệt. Môi cậu hôn lên cánh hoa, một sự tương phản cực độ giữa vẻ đẹp và sự nguy hiểm.
“Tạ Nguy Hàm! Anh dám thả là em dám đi đấy, vừa nãy anh biết rõ ưm————”
Đóa tường vi bên môi Thẩm Lục Dương bị xé toạc một cách tàn nhẫn. Ngón tay thon dài kẹp lấy cánh hoa màu hồng nhạt đã nát, tàn nhẫn ấn lên miệng cậu đang gào thét giận dữ. Cánh hoa bị ấn lên đôi môi nhạt màu, nước ép bị nghiền nát nhuộm đỏ cánh môi.
Vị đắng chát và hương thơm cùng lúc bung tỏa. Cơn tức giận của Thẩm Lục Dương bị chặn ngược vào miệng. Môi bị bịt lấy, cậu muốn hất văng cánh hoa nát, nhưng lại khiến nước bọt không kiểm soát được mà chảy ra một chút bên khóe miệng.
Miệng bị ấn chặt, vừa buốt vừa chát.
Sự xấu hổ và thái độ lạnh lùng, áp bức của Tạ Nguy Hàm khiến cậu vừa ấm ức vừa tức giận. Cậu dùng sức lắc đầu giãy giụa, hét lên những âm tiết vỡ vụn: “Con mẹ nó em sẽ đi thật xa ưm…”
Người đàn ông sau lưng mặc cho cậu chửi bới lung tung, đầu ngón tay miết qua vệt ẩm ướt, ung dung thả tay ra.
Một tiếng cười khẽ không rõ ý tứ, bàn tay đang níu cà vạt cũng thả lỏng——
Thẩm Lục Dương như con diều đứt dây, thuận theo lực đẩy của đối phương, ngã về phía bụi tường vi đầy gai nhọn…
Hình ảnh xung quanh bỗng nhiên chậm lại. Cậu dường như nghe thấy rõ nhịp tim của mình từ đập nhanh chuyển sang chậm, và đôi mắt mở to vì kinh ngạc.
Khi nguy hiểm sắp xảy ra, cậu vẫn còn thời gian để nghĩ.
Thật sự đẩy.
Thật sự.
Đẩy!!!
Nghĩ nhiều như vậy, nhưng thật ra cũng chỉ ngả về trước một tấc, nhưng quán tính mạnh mẽ khiến cậu cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ bị hủy dung hoặc mù lòa.
Cho nên, khi Tạ Nguy Hàm vòng tay qua eo cậu, ấn cậu vào lòng mình, Thẩm Lục Dương hoàn toàn trống rỗng, như vừa thoát chết trở về.
Cậu ngơ ngác há miệng, dựa vào vai Tạ Nguy Hàm, ánh mắt tan rã.
Má hơi lành lạnh, có thứ gì đó chảy vào miệng, mặn mặn…
Cậu sợ đến phát khóc.
Không.
Là tức đến phát khóc.
Tay chân cậu run rẩy, hồi lâu sau nhịp thở vẫn không thể trở lại bình thường. Cơ bắp toàn thân co giật, bàn tay bị trói sau lưng lại bám lấy áo sơ mi của Tạ Nguy Hàm, nắm chặt không buông.
Cậu chậm rãi quay đầu, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn gương mặt lãnh đạm của Tạ Nguy Hàm. Nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, vương trên chóp mũi, như một chú chó bị bắt nạt tàn nhẫn, vừa khóc vừa nhe răng đầy bướng bỉnh.
Khiến người ta đau lòng, cũng khiến người ta càng muốn bắt nạt hơn.
Thẩm Lục Dương gọi tên anh, giọng khàn đặc: “Tạ Nguy Hàm.”
Sự lãnh đạm như một ảo ảnh, thoáng chốc bị thay thế bằng tình yêu thương, chiều chuộng.
Đáy mắt đen láy của Tạ Nguy Hàm ngập tràn sự dịu dàng. Nghe vậy, anh dùng lòng bàn tay nâng gáy cậu, khẽ hôn lên môi cậu, ân cần hết mực: “Sợ rồi à?”
Sợi dây căng cứng trong lòng đột nhiên chùng xuống. Thẩm Lục Dương sững sờ trong giây lát, rồi gần như điên cuồng, vội vàng giành lại thế chủ động. Cậu ra sức m*t môi anh, cảm nhận sự dịu dàng cuối cùng cũng xuất hiện, giọng run run hỏi gấp: “Thầy Tạ? Thầy Tạ?”
Tạ Nguy Hàm ôm cậu, để cậu xoay người lại. Ngón tay anh vô tình lướt qua cổ tay đang bị trói, rồi lại lơ đãng rời đi, đào sâu thêm nụ hôn khao khát này.
Anh ngậm lấy môi dưới của Thẩm Lục Dương, đáy mắt với những đường vân rõ ràng ánh lên màu đỏ quen thuộc. Hương rượu vang lan tỏa, bao bọc lấy mùi ca cao nóng đang căng thẳng một cách tinh tế.
“Ừm, tôi đây, em không thích như vậy à?”
Chỉ một câu nói, nước mắt Thẩm Lục Dương không kìm được nữa, ấm ức chết đi được.
Cậu nhúc nhích vai, vùi cả gương mặt vào hõm cổ Tạ Nguy Hàm, hôn lên xương quai xanh của anh, giọng nói khàn khàn mang theo tiếng nức nở hiếm thấy: “Không thích, Thầy Tạ anh đừng như vậy nữa. Anh hôn em một cái đi, hôn em, nói anh thích em đi.”
Tạ Nguy Hàm làm theo, hôn lên phần cổ lộ ra của cậu. Bờ môi ấm áp khiến người ta an tâm chìm đắm, giọng nói trầm thấp vương vấn bên tai: “Thích em, yêu em.”
Hôn lên cằm cậu, Tạ Nguy Hàm nói tiếp: “Không thể rời xa em, muốn có em…”
Thẩm Lục Dương sụt sịt mũi, dùng chóp mũi đẫm nước mắt cọ vào cổ anh. Cơ thể như được ngâm trong hương rượu vang say nồng. Nỗi sợ hãi tột độ đã thúc đẩy d*c v*ng điên cuồng trỗi dậy. Cậu cắn yết hầu của Tạ Nguy Hàm, th* d*c nói: “Thầy Tạ, anh ôm em đi.”
Bàn tay Tạ Nguy Hàm đang đặt sau eo cậu ấn mạnh một cái, lòng bàn tay thật ấm áp.
Thẩm Lục Dương tận hưởng hơi thở của “Thầy Tạ thật sự”, mềm nhũn cọ cọ trong lòng anh: “Thầy Tạ, em không nhịn được nữa, giúp em với… Vừa nãy, sợ chết khiếp, anh—” phải bồi thường tổn thất tinh thần cho em, em muốn làm boss.
Độ cong nơi khóe môi Tạ Nguy Hàm sâu hơn. Anh há miệng, cắn lấy vành tai đỏ bừng của cậu, “Sợ à?”
Cơn đau nhói khiến Thẩm Lục Dương giật nảy mình, cậu muốn cử động, nhưng phát hiện mình vẫn đang bị trói, “Gì cơ? Đương nhiên là sợ, em suýt nữa—”
Bàn tay Tạ Nguy Hàm đang ôm eo cậu chậm rãi siết chặt, rồi lại khẽ v**t v*. Anh cười khẽ, thẳng thừng vạch trần lời nói dối của cậu: “Nếu sợ, tại sao lại có cảm giác?”
Thẩm Lục Dương đột ngột cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu.
Đây không phải là Thầy Tạ của cậu!!!
________
Lời tác giả:
Buff của Dương Dương: Tùy ý mở game.
Debuff của Dương Dương: Lần nào cũng thua.
Dương Dương không phải là thế thân của con Samoyed kia đâu nha, Thầy Tạ không thích động vật nhỏ, ban đầu báo thù thằng nhóc kia chỉ vì nó g**t ch*t thứ đồ của anh, sinh vật sống biết thở mà Thầy Tạ thích chỉ có mình Dương Dương thôi.