Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 85

085.Tác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương vô thức quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của Na Diệc Trần, xa xa trông thấy Tạ Nguy Hàm đang đi tới từ đầu bên kia hành lang.

Ánh sáng mờ ảo, giàn tường vi lộng lẫy mà hỗn loạn, tiếng giày da đen gõ trên nền đá cẩm thạch. Thẩm Lục Dương ngước lên, đâm thẳng vào một đôi mắt thăm thẳm, đặc quánh, và lập tức chìm đắm.

Vì có Na Diệc Trần ở đây, cậu còn khá kiềm chế, chỉ khẽ giơ tay lên, gọi một tiếng: “Thầy Tạ.”

Đây nè, đây nè, đây nè! Để em ôm cục cưng đáng thương một cái, ôm ôm ôm ôm…

Tạ Nguy Hàm nhìn sang, gương mặt lộng lẫy dưới tiết trời âm u càng thêm nhợt nhạt, mang một vẻ quyến rũ mỏng manh đầy sa đọa, khiến đôi môi cong lên càng thêm đỏ thắm.

Thẩm Lục Dương thầm gào thét trong lòng vô số lần: “Bạn trai tôi đẹp quá đi muah muah muah.”

Từ góc nhìn của Na Diệc Trần, ngay khoảnh khắc phát hiện ra Tạ Nguy Hàm, toàn bộ khí chất của Thẩm Lục Dương đã thay đổi.

Đôi mắt “vút” một cái sáng rực lên, cả người xoay một nửa, muốn gọi to nhưng lại ý thức có người ở đây, cái miệng vừa há ra lại ngậm lại, bàn tay đặt trên bàn gõ gõ không yên như mắc chứng tăng động, mím mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gọi một tiếng. Nếu Thẩm Lục Dương có đuôi, e là lúc này đã vẫy điên cuồng đến mức tạo ra tàn ảnh rồi.

Thẩm Lục Dương không biết Na Diệc Trần đang nghĩ gì, còn tưởng vị phụ huynh này cũng mím môi cười khẽ vì Tạ Nguy Hàm đến.

“Hai đứa nói chuyện vui vẻ nhé,” Na Diệc Trần ung dung đứng dậy, xoa xoa đỉnh đầu Thẩm Lục Dương, “Chú có chút việc, đi xử lý trước đã.”

Thẩm Lục Dương vội vàng đứng dậy chào tạm biệt ông.

Nhìn Na Diệc Trần đi xuống cầu thang.

Thẩm Lục Dương ló đầu ra chờ hai giây, rồi vội vàng đứng dậy chạy đến ngồi xuống bên cạnh ghế của Tạ Nguy Hàm, rúc đầu vào cổ anh hít hà. Cậu chẳng bị ảnh hưởng chút nào bởi cuộc trò chuyện vừa rồi, ngược lại càng muốn dính lấy anh hơn.

“Thầy Tạ, anh còn thơm hơn cả tường vi, lúc em mới tới đây đã nghĩ thế rồi.” Thẩm Lục Dương chân thành khen ngợi người bạn trai có tuổi thơ đáng thương của mình.

Tạ Nguy Hàm hơi nghiêng đầu, để lộ chiếc cổ trắng nhợt, thuận tiện cho chú chó lớn vùi cả mặt vào hõm cổ cọ cọ, anh cưng chiều cong môi: “Nói chuyện thế nào?”

“Rất vui ạ, chú Trần kể cho em nghe chuyện hồi nhỏ của anh. Lần trước em định hỏi anh, mà sau đó lại quên mất.”

Tạ Nguy Hàm đã sớm đoán được điều này, nghe vậy bèn bình thản hỏi: “Nói chuyện gì thế?”

Thẩm Lục Dương khựng lại, ngẩng đầu, cọ cọ chóp mũi anh, rồi lại hôn lên môi anh. An ủi một lượt xong cậu mới nói: “Chuyện chú chó… Em thấy thằng nhóc mất dạy đó đáng bị trị. Anh lúc đó cũng là một đứa trẻ, còn nhỏ hơn nó một tuổi, nếu là em chắc em đấm nó một trận rồi.”

Góc nhìn của cậu thật lạ. Tạ Nguy Hàm ôm eo cậu, bế người ngồi lên đùi mình, hai chân tách ra, ngồi đối mặt với anh.

Anh ngẩng đầu nhìn gương mặt cau mày của Thẩm Lục Dương, hứng thú hỏi: “Em không thấy tôi hơi đáng sợ à?”

“Không đáng sợ,” Thẩm Lục Dương nhìn gương mặt với đường nét rõ ràng trước mắt, tưởng tượng dáng vẻ hồi nhỏ của Tạ Nguy Hàm, đầu ngón tay ngứa ngáy, chắc chắn là vô cùng xinh đẹp, “Dễ thương biết bao. Nếu em mà gặp anh hồi nhỏ, chắc chắn sẽ vô cùng muốn ôm anh.”

Trẻ con trong cô nhi viện không cha không mẹ, tìm được đứa sạch sẽ đã là hiếm, nói gì đến xinh đẹp. Thẩm Lục Dương từ nhỏ đã lớn lên cùng một đám nhóc lem luốc, ngày nào cũng lấm la lấm lết như khỉ bùn, đến giới tính cũng sắp không phân biệt nổi.

Dẫn đến việc bây giờ cậu hễ thấy đứa trẻ xinh xắn nào là lại thấy “hiếm có ghê”, “muốn bế lên cao cao”, “bé ngoan thế này chắc ngoan lắm”.

Nếu cậu mà thấy Thầy Tạ hồi nhỏ, e là sẽ ôm tim tại chỗ mà khen vòng quanh. Kiểu như: “Aaa, bạn trai mình hồi nhỏ đã đẹp thế này rồi à!”.

“Chú Trần còn kể chuyện anh với cô giáo nữa,” Thẩm Lục Dương ôm vai Tạ Nguy Hàm, nhích tới trước trên đùi anh, ngực dán sát hơn, cúi đầu tì trán mình lên trán anh, “Anh mới chín tuổi mà đã suy luận ra được cô ấy có con gái. Em lúc chín tuổi vẫn còn—”

Là cậu của năm chín tuổi, không phải “Thẩm Lục Dương” này năm chín tuổi.

Khựng lại một chút, Thẩm Lục Dương thản nhiên nói tiếp: “Vẫn còn đang chia kẹo m*t với một đám nhóc con lớn hơn em, nhỏ hơn em. Tụi em đập nát que kẹo ra, mỗi đứa một mẩu nhỏ, đứa nào nhanh tay thì giật được nhiều…”

Tạ Nguy Hàm hôn cằm cậu, cười khẽ, tự nhiên hỏi: “Em có giật được không?”

Thẩm Lục Dương nắm lấy vai áo gile của anh, lắc đầu đầy bất đắc dĩ: “Em toàn nhường tụi nó ăn trước, bảo chừa cho em một mẩu. Đám quỷ nhỏ đó chưa một lần nào chừa cho em. Sau này có tiền tự mua, lại thấy không ngon như vậy nữa.”

“Nếu là anh, chắc chắn có thể ăn được cả que kẹo,” Thầy Tạ hồi nhỏ thông minh như vậy, Thẩm Lục Dương tưởng tượng phi thực tế, “Nếu em có thể gặp anh sớm hơn, thì ngày nào cũng có kẹo ăn rồi.”

Một que kẹo m*t chỉ cần chia làm hai. Cậu ăn nửa nhỏ, Tạ Nguy Hàm ăn nửa lớn. Nhưng mà Tạ Nguy Hàm có khi lại nhường phần lớn cho cậu.

Dù sao thì bạn trai cũng yêu cậu nhường này mà.

Tạ Nguy Hàm khẽ ngửi mùi hương ca cao nóng hổi nơi chóp mũi cậu, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm, rồi lại lơ đãng che giấu đi. Anh bật cười, giọng trầm thấp: “Chắc chắn thế cơ à, rằng cho dù là tôi hồi nhỏ, cũng sẽ cho em kẹo ăn?”

Thẩm Lục Dương “Ừm” một tiếng, không chút do dự: “Bây giờ anh thích em, thì hồi nhỏ chắc chắn cũng thích em… Không đúng, phải là, bây giờ em có thể khiến anh thích em, thì em của hồi nhỏ chắc chắn cũng có thể khiến anh của hồi nhỏ thích em.”

Tạ Nguy Hàm híp mắt đầy ẩn ý, đôi môi đỏ mọng ngậm lấy yết hầu của cậu, dùng đầu răng khẽ cọ xát. Mấp mé bên bờ vực xé rách và m*t lấy máu tươi, chênh vênh đầy nguy hiểm.

Hơi thở Thẩm Lục Dương chợt dồn dập, yết hầu yếu ớt trượt lên xuống, ngón tay bám trên vai anh co quắp lại, giọng cậu bắt đầu khàn đi. Cậu vẫn cố chấp rằng Tạ Nguy Hàm hồi nhỏ cũng phải thích mình, bèn không phòng bị mà ngửa đầu, đưa yết hầu đến bên miệng anh: “Thầy Tạ, sao anh không khẳng định em, anh khẳng định em một cái đi.”

Hơi thở nóng rực của Tạ Nguy Hàm phả lên cổ cậu, nhuộm đỏ một mảng da, tựa như đang run rẩy.

Anh lặp lại theo lời cậu: “Bất kể là tôi của lúc nào, cũng sẽ giống như bây giờ, không thể kìm nén mà yêu em.”

Vẻ lười biếng trong giọng điệu khiến câu nói này nhuốm thêm một tầng ý nghĩa khác.

Thẩm Lục Dương không nghe ra.

Tai cậu giờ đang hơi nóng, cậu l**m l**m môi, dùng yết hầu cọ lên môi anh, xúc cảm tinh tế ấy khiến người ta không thể ngừng lại. Hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp, cậu nói không rõ tiếng: “Bác trai và chú Trần nói cho em biết những chuyện này chắc là muốn thử thách tình cảm của em dành cho anh.”

“Bất kể anh có là dáng vẻ gì, em đều sẽ thích anh.”

Một lời tỏ tình thật ngầu, mang lại cho người yêu cảm giác an toàn tuyệt đối. Thẩm Lục Dương tự khen mình trong lòng. Mày giỏi thật đấy, Thầy Tạ nhất định cảm động đến mức muốn hôn mày cho xem.

Dễ dàng nhìn thấu sự mong chờ lấp lánh trên mặt Thẩm Lục Dương, Tạ Nguy Hàm giữ gáy cậu, ngẩng đầu ngậm lấy đôi môi hơi hé mở, hôn triền miên. Hàng mi anh rủ xuống, che đi vẻ u tối sâu thẳm trong đáy mắt.

Tình yêu và tình yêu có sự khác biệt rất lớn. Rõ ràng là chú chó lớn này không biết, cũng không hiểu ý nghĩa mà câu nói này mang lại.

Lúc nào cũng hấp tấp, tùy tiện giao linh hồn mình cho ác quỷ, rồi dùng nụ cười vô tâm vô phế đó nói với đối phương: “Anh muốn xử trí em thế nào cũng được”.

d*c v*ng nảy mầm từ hết lần này đến lần khác của tin tưởng và dung túng, rồi mất kiểm soát… cuối cùng sẽ nuốt chửng thiên sứ lương thiện.

Anh sẽ không nói dối Thẩm Lục Dương, nhưng tình yêu có quá nhiều loại——

Hôn em là tôi yêu em, dung túng em là tôi yêu em, hành hạ em là tôi yêu em, g**t ch*t em… cũng là tôi yêu em.

Thứ tình yêu được bọc bằng cái gọi là lý trí, mới khiến người ta yên tâm hưởng thụ. Nếu xé toạc lớp da thịt đẫm máu, để lộ ra bộ mặt thật nhất, gương mặt đáng ghê tởm, đáng sợ đó sẽ chỉ dọa chạy mất chú chó mà trong tim trong mắt chỉ có anh mà thôi.

Thẩm Lục Dương nhắm mắt cảm nhận nụ hôn ướt át khiến tim đập loạn nhịp này. Môi cậu hết lần này đến lần khác bị ngậm lấy rồi lại buông ra, bị m*t đến tê dại, đau đớn, nhưng lại càng khiến người ta h*m m**n đuổi theo.

Lúc tách ra, hơi thở cậu không ổn định, không nhịn được mà dùng đầu ngón tay cái miết theo xương quai xanh nhô lên dưới lớp áo sơ mi của Tạ Nguy Hàm, đầu răng ngứa ngáy.

Bỗng nhớ ra điều gì, Thẩm Lục Dương quay đầu nhìn quanh, lúc này mới nhận ra tư thế của mình hiện tại không được nhã nhặn cho lắm, cậu lo lắng hỏi: “Chỗ này không có ai đến chứ ạ? Hay là…” Về phòng ngủ đi, dù sao đó cũng là nơi hợp pháp.

“Không đâu,” Tạ Nguy Hàm cắt ngang nỗi lo của cậu, lơ đãng vuốt tóc sau tai cậu, “Cả ngày lẫn đêm đều không có ai.”

Thẩm Lục Dương cảm thấy mình thật không biết xấu hổ khi muốn dính lấy anh ngay giữa ban ngày ban mặt, nhưng lại không cưỡng nổi cám dỗ, bèn dứt khoát vứt luôn mặt mũi, cúi đầu dùng bờ môi mềm mại hôn lên tai Tạ Nguy Hàm.

Cậu nhớ chỗ này có thể m*t dâu tây.

Nhưng bàn tay đặt bên hông cậu lại không hề cử động, cứ mặc cho cậu lật qua lật lại hôn hít gặm nhấm, mà cũng không có biểu hiện nhiệt tình gì.

Thẩm Lục Dương nhận ra muộn màng, cậu ngẩng đầu lên, vẫn còn hơi th* d*c.

Phân tích một hồi trong lòng, cậu đoán chỉ có thể là vì chuyện vừa rồi.

“Thầy Tạ, có phải anh có điều gì muốn nói với em không? Anh không tin em sẽ thích mọi dáng vẻ của anh à?”

Ngón tay Tạ Nguy Hàm trìu mến v**t v* d** tai cậu, đầu ngón tay lướt dọc theo đường viền hàm, bờ môi mỏng cong lên: “Sao em có thể tùy tiện hứa hẹn về thứ mà em còn chưa từng thấy bao giờ.”

Chỗ cổ bị chạm vào ngứa quá, Thẩm Lục Dương rụt rụt vai: “Em không có hứa bừa, em đã nói chấp nhận mọi dáng vẻ của anh thì em sẽ làm được. Anh ở trước mặt em không cần nhẫn nhịn, càng không cần kìm nén, em chắc chắn có thể chấp nhận.”

“Không tin anh cứ thử đi!”

Đáy mắt Tạ Nguy Hàm khẽ động, niềm vui sướng và sự mất kiểm soát cuồng loạn lan tỏa trong đó: “Tôi thử?”

Thẩm Lục Dương quả quyết, muốn thẳng thắn với anh: “Vâng! Em là đàn ông con trai, có gì mà phải sợ chứ. Em cũng muốn biết suy nghĩ thật của anh, em muốn yêu một anh hoàn toàn mở lòng. Nếu anh cứ kìm nén mãi, chỉ có mình em hưởng thụ, còn anh thì chẳng được hưởng thụ gì cả.”

Cậu nói đâu ra đấy, dường như có vô vàn lý do.

Nhưng Tạ Nguy Hàm không hề dễ dàng buông lời, đáy mắt anh u tối, tựa đầm nước lạnh không thấy đáy, lặng lẽ thăm dò: “Dương Dương, nếu tôi nói, tôi luôn luôn lo lắng em sẽ rời đi, em có tin không?”

Thẩm Lục Dương sững sờ: “Tại sao em phải rời đi…”

Tạ Nguy Hàm dịu dàng hôn lên môi cậu, giọng nói khàn khàn: “Muốn tóm lấy em, cắn xé em, để lại trên người em những vết thương khó coi, đánh dấu em, ở đây…”

Ngón tay trắng bệch, thon dài nắm lấy cổ cậu.

Tạ Nguy Hàm nhìn gương mặt mờ mịt mà không chút sợ hãi của Thẩm Lục Dương, đầy ẩn ý, dùng giọng nói mê hoặc: “Xích em lại, trói ở đầu giường, không thể đi đâu cả, chỉ có thể nhìn tôi, cầu xin tôi, khao khát tôi…”

“Muốn dạy dỗ em, rằng ngoài tôi ra, tất cả mọi người đều là ảo ảnh, em chỉ cần có tôi là đủ…”

“Không nghe lời sẽ có một hình phạt nho nhỏ, nhưng tôi yêu em, em sẽ không để tâm đâu, đúng không…”

Thẩm Lục Dương nuốt nước bọt ừng ực, hình ảnh quá sống động, ngón tay cậu co quắp lại đầy khó nhịn, nửa người tê rần.

k*ch th*ch vậy sao…

Nhưng cậu vẫn không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, ngược lại còn cho rằng Tạ Nguy Hàm không có cảm giác an toàn, cần được dỗ dành.

Ánh mắt Thẩm Lục Dương đảo qua đảo lại, nói: “Mấy cái này cũng khá… k*ch th*ch đấy, nếu anh thích, em cũng chiều.”

Dù có hơi đau… Tạ Nguy Hàm chắc chắn cũng không nỡ làm cậu đau lắm đâu.

Còn về nguy hiểm, Thẩm Lục Dương vô tư nghĩ, Tạ Nguy Hàm sẽ có chừng mực thôi. Dỗ bạn trai mà, vất vả chút cũng là chuyện nên làm.

Thấy Tạ Nguy Hàm không nói gì, Thẩm Lục Dương bèn đề nghị: “Thầy Tạ, hay là bây giờ anh cứ dùng cách này để ở bên em đi, đừng kìm nén bản thân nữa, xem em có rời đi không.”

“Em đảm bảo, bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng không đi.”

Bình Luận (0)
Comment