Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt, tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì: “Cháu không rõ, anh ấy cũng chưa từng nói, cháu cũng không hỏi.”
Ngừng hai giây, cậu hỏi thẳng: “Chú có thể kể cho cháu nghe được không ạ?”
Lần trước cậu định hỏi Tạ Nguy Hàm chuyện quá khứ, nhưng bị một cuộc điện thoại cắt ngang. Thẩm Lục Dương cảm thấy nếu cậu hỏi, Tạ Nguy Hàm chắc chắn sẽ nói.
Cậu cũng không phải là nhất thiết phải biết, chỉ là muốn hiểu thêm một chút về quá khứ và sở thích của đối phương. Bằng không, làm gì có ai yêu đương kiểu như cậu, chuyện gì của đối phương cũng không biết, mỗi ngày chỉ biết hôn hôn ôm ôm hưởng thụ, đích thị là một tên hôn quân. Chẳng hề quan tâm thấu hiểu chút nào.
Mục đích của Na Diệc Trần chính là đây. Nghe vậy, ông lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu bâng quơ như đang kể chuyện: “Nguy Hàm không thích ngày tuyết rơi, điều này sẽ khiến nó nhớ tới một chuyện không vui.”
Thẩm Lục Dương nhìn theo tầm mắt của Na Diệc Trần.
Giữa những ô vuông trên cửa sổ, từng bông tuyết như có như không bắt đầu bay lượn, vụn vặt rơi xuống tấm kính, dần dần chồng chất lên nhau.
“Hồi nó còn nhỏ, nhà có nuôi một chú chó Samoyed nhỏ,” Na Diệc Trần nhìn vào đôi mày mắt hiền lành, thư thái của Thẩm Lục Dương, “Một con chó rất đáng yêu. Nguy Hàm xem nó là người bạn thân nhất, mỗi ngày đều dắt con chó lớn hơn mình cả vòng ra ngoài chơi, ngay cả đi ngủ cũng phải có chó con ở bên.”
Thẩm Lục Dương bị nhìn đến ngại ngùng, ngón tay gãi gãi ống quần, chợt nhớ tới một thiết lập trong đồng nhân văn 《Tình Mất Plus》——
Trong đồng nhân, Tạ Nguy Hàm vì Thời Phàm cười lên rất chữa lành, giống một chú chó mà anh từng nuôi hồi nhỏ, nên vừa gặp đã nảy sinh hứng thú, dẫn tới hàng loạt thảm kịch sau đó.
Hồi đó cậu thấy thật nhảm nhí, làm gì có ai giống chó.
Không ngờ trong sách gốc, tình tiết này lại là thật.
“Một hôm nó dắt chó ra ngoài chơi, chó con đột nhiên chạy mất,” giọng Na Diệc Trần thay đổi, ông chống một tay lên má, hàng mi dài che khuất nửa con ngươi khiến khí chất trở nên rất lạnh, “Cũng là một ngày tuyết rơi âm u thế này, giữa mùa đông. Chú và Tạ Tùng không có nhà, nó dẫn theo dì giúp việc trong nhà đi tìm, tìm suốt một ngày một đêm…”
Tim Thẩm Lục Dương thắt lại.
“Cuối cùng, tìm thấy ở bên cạnh một thùng rác, là thi thể của con chó, vứt trên nền tuyết, máu nhuộm đỏ cả một mảng tuyết.”
Đáy mắt Na Diệc Trần xẹt qua tia lạnh lẽo, nhưng khóe môi vẫn mang ý cười: “Là bị giết hại dã man, trên người toàn là vết dao.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Lục Dương tắt ngấm.
Giết một con chó dã man, thi thể còn bị chủ nhân của nó, một đứa trẻ, phát hiện.
Ngay cả người lớn khi thấy cảnh tượng này cũng sẽ bị ám ảnh cả đời.
Huống chi là một Tạ Nguy Hàm vốn dĩ đã không giống những đứa trẻ bình thường. Một Tạ Nguy Hàm có lẽ đã gửi gắm toàn bộ tình cảm bình thường ít ỏi còn sót lại của mình vào chú chó.
Na Diệc Trần đặt tách trà xuống, nói thêm: “Hung thủ bị tra ra rất dễ dàng, là đứa con nhà hàng xóm sai người hầu bắt lấy, rồi tự tay g**t ch*t, vì nó muốn ăn thịt chó. Bọn chú hỏi Nguy Hàm muốn xử lý chuyện này thế nào, nó nói không cần bọn chú nhúng tay.”
Thẩm Lục Dương siết chặt nắm đấm, hơi thở cũng không ổn định: “Cứ thế cho qua ạ?”
Chiếc thìa kim loại va vào tách sứ, phát ra âm thanh giòn tan. Giọng Na Diệc Trần đầy ý vị, dường như cực kỳ hài lòng với những gì xảy ra tiếp theo.
“Một tháng sau, người cha Omega của đứa trẻ đó qua đời vì tai nạn xe cộ. Nguy Hàm biết tin, mỗi ngày đều dẫn dì giúp việc mang đồ ăn đến cho đứa bé kia, an ủi nó, làm bạn với nó. Đứa nhóc đó ngay cả khi gặp ác mộng ban đêm cũng gọi điện khóc lóc với Nguy Hàm, còn xin lỗi chuyện con chó, nói không phải nó cố ý. Nguy Hàm đã tha thứ cho nó.”
Thẩm Lục Dương: “…Dạ.”
Sao trong lòng cứ thấy kỳ kỳ. Cậu thế này có phải là không ổn không. Thầy Tạ hồi nhỏ còn biết dỗ người khác…
Cái thằng ranh con ngược đãi động vật này không phải nên tát cho hai cái rồi đạp thêm một cú sao.
Na Diệc Trần thu hết biểu cảm của cậu vào mắt: “Bỗng một ngày, dì giúp việc hớt hải tìm chú, nói rằng đứa bé kia hôm nay uống canh xong, đột nhiên vừa khóc vừa la, móc họng nôn mửa, đã được cha nó đưa đến bệnh viện, còn nghi ngờ trong canh bị bỏ thuốc.”
Thẩm Lục Dương khẽ nhíu mày: “Không thể nào.”
Bỏ thuốc là lỗi sơ đẳng như vậy, dù là Tạ Nguy Hàm hồi nhỏ cũng không thể phạm phải.
“Đúng là không có,” Na Diệc Trần tao nhã nhấp một ngụm hồng trà, nụ cười lộng lẫy, “Món Nguy Hàm mang cho nó mỗi ngày đều là món tủ của dì giúp việc, bao gồm cả một phần canh thịt.”
“Ngày hôm đó, đợi đứa nhóc kia uống xong, Nguy Hàm chỉ vào một mẩu xương nhỏ và một chiếc nhẫn dưới đáy bát, cười nói với nó——”
“‘Canh thịt cậu uống mỗi ngày đều là thịt của con chó đó, tôi đã đông lạnh nó lại, vẫn còn tươi lắm. Giờ hai cậu đã hòa làm một thể rồi, cậu có mơ thấy nó không?’”
“‘À, đúng rồi, còn có thịt, của, ba, cậu, nữa. Đây là nhẫn của ông ta, cậu còn nhận ra chứ?’”
“‘Thịt của ông ta tươi hơn thịt chó một chút, cậu có, ăn, ra, được, không?’”
Thẩm Lục Dương nghe mà ngây người.
Một lúc lâu sau mới nuốt nước bọt, nói: “Là lừa thằng ranh— khụ, lừa đứa bé kia thôi đúng không ạ. Thi thể không thể dễ dàng lấy được, càng đừng nói là nấu canh.”
Hơn nữa còn có Tạ Tùng và Na Diệc Trần để mắt tới. Lùi một vạn bước mà nói, hệ thống từng bảo, Tạ Nguy Hàm trong nguyên tác là một công dân tuân thủ pháp luật tuy có hơi điên, dù là bị ép tuân thủ, thì cũng là tuân thủ pháp luật.
Na Diệc Trần gõ nhẹ ngón trỏ: “Không hoàn toàn là lừa nó.”
Thẩm Lục Dương sững sờ.
“Nhẫn là giả, xương là của con chó.”
Trong đầu Thẩm Lục Dương như có động đất cấp 10, cậu ngơ ngác và kinh hãi hỏi: “Còn… thịt ạ?”
Na Diệc Trần không cho cậu đường lui: “Của con chó.”
Thẩm Lục Dương: “…”
Thầy Tạ hồi nhỏ, đúng là… hoang dã thật.
Na Diệc Trần dường như không thấy chuyện này có vấn đề gì, tán thưởng uống một ngụm trà: “Thế là đứa nhóc đó điên rồi. Nó đã ăn thịt chó suốt một tháng, dù có móc họng thế nào cũng không nôn ra được, giống như Nguy Hàm nói: ‘Con chó và ba cậu sẽ mãi mãi ở bên cậu, giúp cậu ghi nhớ ngày hôm đó họ đã đau đớn thế nào’.”
“Dù đã trải qua sự can thiệp của rất nhiều bác sĩ, đứa bé đó vẫn suy sụp, hễ mơ là thấy con chó đẫm máu, và người cha đẫm máu chui ra từ trong bụng mình.”
Khi Thẩm Lục Dương mấp máy môi mà không thể thốt nên lời, Na Diệc Trần nói thêm: “Chuyện này xảy ra lúc Nguy Hàm chín tuổi.”
“Một đứa trẻ chín tuổi, khi bị người cha Alpha của đứa bé kia tức giận tìm tới cửa, có thể bình thản, vô tội nhìn đối phương, mỉm cười lễ phép hỏi: ‘Biết đâu con trai chú chết rồi thì sao?’.”
“Không một chút sợ hãi hay chột dạ, vì nó không thấy mình làm sai.”
Thẩm Lục Dương nhớ tới lời đe dọa của Tạ Nguy Hàm với Phương Dịch mà Phương Dịch từng kể, nhưng lúc đó Tạ Nguy Hàm đã mười hai tuổi, còn đây mới chín tuổi…
“Không có cảm giác xấu hổ và sợ hãi là triệu chứng phổ biến của người mắc Rối loạn nhân cách chống đối xã hội,” Thẩm Lục Dương hít sâu một hơi, hồi phục lại sau câu chuyện từ cái chết của chú chó đến quá trình trả thù, cậu giải thích thay cho Tạ Nguy Hàm, “Đây không phải là anh ấy muốn làm vậy, mà là anh ấy chưa bao giờ có những cảm xúc đó, giống như chúng ta không hiểu anh ấy, thì anh ấy cũng không hiểu chúng ta.”
Cậu hoàn toàn không bị dọa sợ, thậm chí còn nhanh chóng quay sang an ủi Na Diệc Trần rằng “Thầy Tạ vô tội”.
Hoàn toàn đứng trên lập trường của Tạ Nguy Hàm để suy nghĩ, mà còn không thấy có gì không ổn.
Na Diệc Trần không nhịn được mà bật cười, thuận theo lời cậu nói: “Cháu nói đúng. Sau chuyện đó, chú và Tạ Tùng đã tìm bác sĩ chuyên môn để chẩn đoán cho nó. Mặc dù tuổi còn nhỏ nên chẩn đoán xác định còn quá sớm, nhưng bác sĩ đề nghị bọn chú nên can thiệp trị liệu càng sớm càng tốt.”
“Trong thời gian trị liệu, bọn chú đã mời một Người quan sát Omega có sức hút rất mạnh làm giáo viên cho nó, hy vọng giáo viên có thể thông qua sự dẫn dắt thích hợp khi ở riêng, để sửa chữa một số thói quen của Nguy Hàm.”
Thẩm Lục Dương chăm chú lắng nghe.
“Người quan sát” thường do các Omega có pheromone tương thích cực mạnh, hoặc pheromone có khả năng trấn an Alpha cực tốt đảm nhiệm.
Phương Dịch chính là Người quan sát của Tạ Nguy Hàm. Vì sự đặc thù của pheromone Alpha cấp S, nên chỉ có Alpha như Phương Dịch mới có khả năng đảm nhận, và còn kiên trì được nhiều năm như vậy mà vẫn khỏe mạnh cả thể chất lẫn tinh thần…
“Một tuần sau, cô giáo báo cáo tiến độ với chúng tôi, nói tình hình của Nguy Hàm rất nghiêm trọng. Nó không hề có bất kỳ rào cản nào về mặt đạo đức, nhưng lại có năng lực học hỏi cực kỳ mạnh, có thể biểu hiện ra bất kỳ dáng vẻ nào phù hợp với lẽ thường, dù bị vạch trần cũng không thấy xấu hổ hay thất bại.”
Thẩm Lục Dương cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Quả nhiên.
Na Diệc Trần: “Nó không thích cô giáo này, nhưng vẫn chấp nhận cô ấy, thậm chí yêu cầu đối phương mỗi ngày đều phải đến lớp… Một tháng sau, cô giáo chủ động tìm chú, bày tỏ ý định muốn nghỉ việc.”
Cậu biết ngay mà, Thầy Tạ không thể nào để mình chịu thiệt.
Thẩm Lục Dương: “Đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Na Diệc Trần: “Cô ấy đưa cho chú xem một bức thư. Giấy viết thư màu đỏ chói mắt, bên trên vẽ một bé gái với phong cách kỳ dị, nét vẽ điên cuồng, sắc bén, xé bé gái ra làm hai nửa từ eo, bên cạnh đầu dùng nét chữ rời rạc viết chữ ‘Cút đi’. Màu đỏ của giấy viết thư giống như máu phun ra từ vết thương, biến bức thư này thành một lá thư đe dọa từ đầu đến đuôi.”
“Cô giáo nói cô ấy có một đứa con gái tám tuổi, chỉ nhỏ hơn Nguy Hàm một tuổi, nhưng cô ấy chưa từng nói chuyện này với bất kỳ ai ở đây. Nguy Hàm trong vòng một tháng đó, thông qua việc quan sát các loại hành vi, thói quen và chi tiết của cô ấy, đã suy luận ra cấu trúc gia đình của cô, sau đó xem đây như một thí nghiệm thú vị, mà viết lá thư này.”
“Nhưng bọn chú không có bằng chứng nào, chứng minh bức thư này là nó viết.”
Thẩm Lục Dương bị Tạ Nguy Hàm phiên bản hồi nhỏ dọa choáng váng.
Lúc cậu chín tuổi vẫn còn ngốc nghếch bám theo sau dì ở cô nhi viện, bất chấp nguy cơ bị đánh mông để đòi kẹo ăn, về đều chia hết cho đám bạn, bản thân chưa từng được ăn miếng nào…
Thẩm Lục Dương: “Cô giáo nghĩ là anh ấy viết ạ?”
Na Diệc Trần gật đầu, trong đầu ông thoáng qua lời cô giáo nói với mình lúc đó.
– Tôi cho rằng bức thư này là Tạ Nguy Hàm viết, nhưng đạo đức nghề nghiệp không cho phép tôi suy đoán ác ý về học sinh của mình khi không có bằng chứng. Rất xin lỗi ngài Na, tôi không thể đảm nhận công việc này, tôi rất lo lắng cho an nguy của con gái tôi.
“Nguy Hàm khác với đa số bệnh nhân không thể tự kiểm soát, tính tình nóng nảy. Nó bình tĩnh hơn, luôn có thể dùng cách thông minh hơn để đạt được mục đích, giỏi việc xử lý tàn nhẫn xong lại vô tội đảm bảo với bạn, khiến người ta dần dần sa lầy vào vòng xoáy tin tưởng và tự nghi ngờ, rơi vào logic quái gở của nó.”
Ánh mắt Na Diệc Trần dừng trên gương mặt đang suy tư của Thẩm Lục Dương, ông cười như một con hồ ly xinh đẹp, tựa như đang thăm dò, mà cũng tựa như lời khuyên nhủ ân cần của bậc cha chú: “Nếu không có đủ năng lực, ở bên nó sẽ chỉ bị lợi dụng, đùa bỡn đến khi không còn giá trị gì nữa rồi bị vứt bỏ. Đứng từ góc độ khách quan mà nói, nó thật sự rất nguy hiểm.”
Đáy mắt Thẩm Lục Dương khẽ động. Cậu hình như… biết tại sao Na Diệc Trần lại nói với cậu những điều này rồi.
Bởi vì sức chịu đựng hiện tại của cậu, là đang đối mặt với một Tạ Nguy Hàm đã kìm nén, khắc chế đi không biết bao nhiêu lần, chứ không phải một Tạ Nguy Hàm bộc lộ cảm xúc hoàn toàn.
Nhưng không ai đảm bảo Tạ Nguy Hàm có thể kiềm chế cả đời, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, h*m m**n chiếm hữu cực đoan đồng nghĩa với việc Thẩm Lục Dương không có cơ hội thử sai.
Na Diệc Trần đang dùng cách này để hỏi cậu:
“Cháu có chắc chắn muốn cùng một người như vậy trải qua quãng đời còn lại không?”
Hay là:
“Cháu thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng nó trải qua quãng đời còn lại chưa?”
Cậu chuẩn bị xong rồi. Dù rất nguy hiểm, cậu cũng không sợ.
Cậu quan tâm hơn đến việc thích hay không thích. Nếu phải chấm điểm cho sự tin tưởng giữa các cặp đôi, thì việc Thẩm Lục Dương tin Tạ Nguy Hàm có thể tự kiểm soát để không làm hại mình, có thể trực tiếp cho điểm tối đa.
Cậu gãi gãi tóc, cười nói: “Cháu không nghĩ nhiều thế đâu ạ, thích đối phương thì ở bên nhau thôi… Cháu không nghĩ xa như vậy, cũng không cần nghĩ xa như vậy, hiện tại không phải rất tốt sao.”
Cái gì mà lợi dụng, cái gì mà dài lâu, cái gì mà nguy hiểm, cái gì cái gì cái gì… kệ xác nó. Cậu không quan tâm.
Cậu không thể nào vừa nhìn người mình thích đến mức ngày nào cũng muốn ôm, lại vừa lý trí phân tích xem có thể đi được bao xa, yêu được bao sâu. Chỉ riêng việc thích thôi, cũng đã dùng hết sức lực rồi.
Cậu dốc hết sức mình để yêu, còn lại, ai rảnh mà lo.
Vẻ âm u trong đáy mắt Na Diệc Trần dần tan biến, thay thế bằng sự tán thưởng.
Một người hoàn toàn không để ý đến chi tiết rất hiếm có, mà một người bẩm sinh đã không nhạy cảm, thậm chí cảm thấy chẳng sao cả với h*m m**n kiểm soát, lại càng ít đến mức có thể gọi là loài quý hiếm.
Không thể hoàn toàn dùng từ “ngây thơ” để hình dung, có lẽ đây là một chàng trai trẻ đã lĩnh hội đạo lý “chọn và bỏ” đến mức thuần thục.
Kim đồng hồ trên cổ tay chuyển động, tiếng “tích tắc” dừng ngay giới hạn cuối cùng.
Na Diệc Trần lướt qua Thẩm Lục Dương, nhìn về phía bóng dáng cao ráo ở sau lưng cậu, cong môi: “Tuy rằng Nguy Hàm bây giờ đã có thể kiểm soát bản thân rất tốt, nhưng chú và Tạ Tùng vẫn luôn muốn tìm một người có thể kìm hãm nó.”
“Xem ra bây giờ, bọn chú tìm được rồi.”
________
Lời tác giả:
Dương Dương: Nguy hiểm cái gì mà nguy hiểm, anh cứ nói anh có yêu em không là được rồi.
Cho nên đến giờ, mọi người vẫn chưa thấy được Thầy Tạ phiên bản điên hoàn chỉnh đâu (Trước khi hoàn nhất định sẽ cho mọi người xem)