Không đợi Tạ Nguy Hàm lên tiếng, Thẩm Lục Dương vội vàng bổ sung: “Không được phản kháng nghĩa là em bảo anh làm gì thì anh mới được làm cái đó, em không cho thì anh ngay cả pheromone cũng không được dùng.”
Lần trước tay và mắt đều bị trói, Thẩm Lục Dương còn tưởng mình vô địch rồi, ai mà ngờ vẫn còn cái trò pheromone… Đột nhiên kỳ nhạy cảm, mất mặt chết đi được.
Tạ Nguy Hàm dường như cũng nhớ tới cảnh tượng đó, vẻ mặt thoáng qua nét mờ ám, cưng chiều nhìn cậu, cười khẽ đầy thản nhiên: “Được thôi, còn gì nữa không?”
Thẩm Lục Dương vừa định nêu thêm vài yêu cầu, nhưng nhìn dáng vẻ lắng nghe chăm chú của Tạ Nguy Hàm, cậu bỗng khựng lại khi nghĩ tới điều gì đó, rồi dời mắt nhìn nồi lẩu đang sôi sùng sục, nói: “Hết rồi, tạm thời thế đã.”
Cậu cảnh giác. Thầy Tạ có phải đang dò thám tình hình địch, để nghĩ trước cách đối phó, hòng tiếp tục xoay vần cậu trong lòng bàn tay không?
Không thể nào. Thầy Thẩm không cho phép mình vấp ngã ở cùng một chỗ tới hai lần.
Vả lại, cậu cũng chưa nghĩ ra làm sao để gỡ lại một bàn. Thẩm Lục Dương nhận ra muộn màng, bắt đầu hối hận, sao hồi đó đọc tiểu thuyết không đọc thêm mấy cuốn chuyên về yêu đương, để bây giờ nhớ lại toàn là “tình anh em sâu đậm” cùng nhau đánh quái thăng cấp…
Tạ Nguy Hàm đứng bên cạnh cầm muỗng khuấy khuấy nồi lẩu. Thẩm Lục Dương nghiêng đầu nhìn sang, câu nói “Chắc cũng sắp được rồi nhỉ” nghẹn lại trong cổ họng.
Đồng tử co rút, tầm mắt không lệch đi đâu được, dán chặt vào sợi dây tạp dề thắt ngang eo, như bị dính keo, không thể xê dịch dù chỉ một ly.
Từ góc độ này, có thể thấy tỷ lệ vai cổ tuyệt đẹp của bạn trai cậu. Dây tạp dề sau gáy không phải loại quàng qua cổ, mà là loại phải thắt lại. Hai sợi dây màu đen thắt một cái nơ xinh xắn ngay dưới tuyến thể, siết lấy chiếc cổ trắng nhợt một cách không lỏng không chặt.
Giống như một sợi xích trói buộc ác quỷ, có tác dụng hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của đối phương.
Tôi bị trói, chỉ vì tôi bằng lòng để em trói buộc.
Trái tim Thẩm Lục Dương đập thình thịch.
Thật ra màu đỏ sẫm cũng đẹp lắm, dây buộc mà nhỏ hơn chút nữa… Tiếng nói bất chợt vang lên trong đầu khiến cậu chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy toàn thân nóng rực.
Cậu buộc phải dời mắt đi.
Xuống dưới.
Là tấm lưng mà cậu vừa vùi mặt vào.
Khi mặc vest hay áo khoác, nhìn từ phía sau sẽ thấy anh thanh lịch, thẳng tắp, từng thớ cơ bắp đều được bao bọc vừa vặn, khắc sâu vẻ ôn nhuận, điềm đạm vào tận xương tủy…
Nhưng với bộ đồ mặc nhà bằng lụa mềm rũ, không có phom dáng cứng cáp này, nó rủ trên làn da, hoàn toàn không thể che giấu được vóc dáng thật sự. Sự phập phồng của cơ bắp trên tấm lưng rộng đã phơi bày ra phần nổi của tảng băng chìm, đầy xâm lược và nguy hiểm, khiến người ta khô miệng, ngứa ngáy đầu ngón tay. Men theo đường xuống dưới, cảm giác sức mạnh tao nhã ấy thắt lại đầy gợi cảm ở vòng eo, như thể đang mời gọi bạn tiếp tục khám phá sâu hơn.
Vẻ mặt Thẩm Lục Dương đê mê trong vài giây. Cậu đoán chừng có lẽ hình như lúc mơ mơ màng màng đã dùng mắt cá chân chạm qua rồi, xúc cảm… khá là tuyệt diệu.
Sờ sờ chóp mũi đang nóng lên, cậu đã có dự tính, bèn ho khan một tiếng, giọng điệu bay bổng: “Thầy Tạ, em hơi buồn ngủ rồi.”
Tạ Nguy Hàm nghiêng đầu, dường như không nhận ra điều gì bất thường, nói: “Em đi nằm một lát đi.”
Trông anh hoàn toàn không có ý định để cậu giúp đỡ.
Thẩm Lục Dương trong lòng đang có kế hoạch, vội gật đầu: “Vậy em ra ngoài đây, cơm chín thì gọi em.”
Bóng lưng cậu lộ rõ vẻ hoảng hốt bỏ chạy.
Nụ cười bên môi Tạ Nguy Hàm sâu hơn, anh càng mong chờ xem chú chó lớn này sẽ tha về món quà kỳ quái gì đây.
Lúc nằm vật xuống sô pha, trong đầu Thẩm Lục Dương toàn là “Tạp dề, tạp dề, tạp dề! Dây buộc, dây buộc, dây buộc! l*t s*ch, l*t s*ch, l*t s*ch!”.
Vừa xấu hổ vừa hưng phấn, Thẩm Lục Dương cố đè nén cơn nóng rực trong cơ thể, cầm điện thoại lên tìm kiếm mấy thứ tội lỗi trong đầu mình.
Cậu mặc kệ eo mình vẫn còn đau, lúc này nếu không phải vết thương chưa lành, cậu đã muốn lập tức l*t s*ch Tạ Nguy Hàm ngay tại phòng bếp…
[Hỏi: Bạn trai quá gợi cảm, lúc nào cũng quyến rũ tôi, tôi là một tên háo sắc, tôi phải làm sao đây???]
“Bình tĩnh, bình tĩnh, Thẩm Lục Dương, nóng vội không ăn được đậu hũ nóng… Đệch, cái này chơi có hỏng không vậy, doanh số 999+?”
Cậu vội bịt mũi, cứng đờ vài giây, rồi một đằng một nẻo bấm vào xem bình luận đánh giá, lướt qua hai ba cái liền vội vàng thoát ra.
Dùng cái này mà vẫn có cảm giác thì tuyệt đối là ơn trời ban, A Di Đà Phật, Đức Mẹ Maria của tôi…
Cậu là Alpha, vẫn nên tìm tòi khám phá thêm trên người bạn trai thì hơn, dù sao bạn trai cũng đồng ý với cậu rồi.
Thẩm Lục Dương tiếp tục lướt xuống.
“Tạp dề…? Đây là tạp dề á?”
Nhìn tấm ảnh ma-nơ-canh nhựa, chỗ cần che thì hở hết ra, chỗ che thì lại là mấy miếng vải quý giá chẳng quan trọng gì, tim Thẩm Lục Dương đập loạn nhịp, tưởng tượng người mẫu đó là Tạ Nguy Hàm… mãi không thể bình tĩnh lại.
Cậu vừa tự nhủ: “Thầy Tạ sao có thể mặc thứ này, làm gì có size đó, ôi lạy Chúa, có thật này, đẹp quá, anh ấy mặc vừa không ta”, vừa tự cổ vũ: “Mày cầu xin anh ấy đi, mày không biết khóc à, khóc đi, tuyệt đối đáng giá.”
Khoảnh khắc bấm thêm vào giỏ hàng, Thẩm Lục Dương nhắm mắt lại, thầm nhủ trong lòng.
Thẩm Lục Dương, mày nhất định phải kiên trì rèn luyện sức khỏe, tâm lý đã b**n th** thế này rồi, thì cơ thể phải khỏe mạnh đấy nhé.
Chỉ mười mấy phút ngắn ngủi, hệ thống đã bắt đầu thông báo “Giỏ hàng đã đầy”. Cậu nín thở, cẩn thận hỏi mấy shop về cách đóng gói hàng, sau đó cấp tốc đặt đơn gửi về nhà mình.
Đúng lúc Tạ Nguy Hàm bưng canh sườn từ bếp đi ra, cậu lại vội vàng đặt điện thoại xuống, giả vờ như mình vừa mới ngủ thiếp đi.
Hai tai đỏ bừng như đĩa anh đào trên bàn mà chính cậu cũng không nhận ra.
Thoáng cái đã đến thứ Bảy, ngày cậu đi gặp phụ huynh của Tạ Nguy Hàm.
Lịch hẹn là Chủ Nhật, nhưng sau đó Tạ Tùng gọi điện tới, đề nghị hai người họ ở lại nhà một đêm. Tạ Nguy Hàm hỏi ý Thẩm Lục Dương xong thì đồng ý.
Thẩm Lục Dương đã mua trước quà cho phụ huynh từ thứ Sáu, toàn bộ quá trình đều do Tạ Nguy Hàm tư vấn.
Tan buổi học sáng, hai người lập tức xuất phát đến nhà Tạ Nguy Hàm.
Vừa xuống xe, Thẩm Lục Dương đã căng thẳng xoay người ôm Tạ Nguy Hàm một cái. Lúc tách ra, cậu siết siết ngón tay, nhìn anh, rồi lại cúi đầu nhìn bản thân: “Thầy Tạ, hình tượng của em bây giờ ổn chứ? Trước khi đi em có gửi ảnh cho bố mẹ em, họ nói được rồi.”
Cậu không muốn trông quá trang trọng, cứng nhắc nên không mặc vest. Tạ Nguy Hàm khuyên rằng bình thường mặc thế nào thì bây giờ mặc thế đó, tự nhiên là đẹp nhất. Thẩm Lục Dương nghe theo đề nghị vô điều kiện.
Một chiếc áo hoodie màu xanh khói, phối với áo phao dáng ngắn sáng màu không mũ, quần nỉ thể thao màu xám, giày thể thao —— sạch sẽ như một cậu sinh viên.
Tạ Nguy Hàm nắm lấy tay cậu rất tự nhiên, đan các ngón tay vào nhau, rủ mắt nhìn cậu.
Trong một hoàn cảnh đặc định, ký ức bị khơi dậy. Vẻ mặt Tạ Nguy Hàm thoáng hiện lên h*m m**n chiếm hữu kỳ lạ, giọng điệu vẫn dịu dàng như mọi khi, cười nhạt nói: “Rất đẹp.”
Thẩm Lục Dương yên tâm phần nào, xách quà cùng anh đi tới.
Tạ Tùng và Na Diệc Trần đã đứng đợi ngoài cửa. Khi thấy hai người, cả hai nhìn nhau, đều thấy được vẻ vui vẻ trong mắt đối phương.
Tạ Nguy Hàm vận một chiếc áo khoác gió tối màu, mày mắt dịu dàng nhìn người bạn đời trong trang phục sáng màu bên cạnh, cong môi nói gì đó, tựa như đang nắm chặt một mặt trời nhỏ, xua tan đi âm u bao bọc quanh mình.
Đến gần, Thẩm Lục Dương hơi hồi hộp chào hỏi hai vị trưởng bối: “Cháu chào bác, cháu chào bác ạ.”
Na Diệc Trần khẽ nhướng mày, đôi mắt lười biếng mà lộng lẫy, giống Tạ Nguy Hàm đến mức Thẩm Lục Dương không dám nhìn thẳng vào ông. Ông nói bằng giọng trêu chọc: “Gọi chú Trần đi, gọi bằng bác nghe già quá.”
Thẩm Lục Dương theo phản xạ nhìn Tạ Nguy Hàm, rồi vội vàng quay đầu lại, ngoan ngoãn chào: “Cháu chào chú Trần ạ.”
Nhìn bề ngoài, Na Diệc Trần giống người ngoài ba mươi hơn, chỉ có đáy mắt tĩnh lặng là đong đầy dấu vết của thời gian.
Đáy mắt Tạ Tùng thoáng qua nét bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn là sự dung túng không hề che giấu. Ông liếc nhìn Tạ Nguy Hàm, hai bố con mỗi người dắt một người, cùng nhau đi vào trong.
Thẩm Lục Dương đi sau, không nhịn được bèn làm khẩu hình miệng hỏi Tạ Nguy Hàm: “Ổn không anh?”, Tạ Nguy Hàm cong môi gật đầu, ngón tay vô tình siết chặt hơn.
Thẩm Lục Dương thả lỏng hơn một chút.
Khi thật sự chính thức bước vào Tạ gia, nơi đầy rẫy lời đồn bên ngoài, được miêu tả trong tiểu thuyết vừa đáng sợ vừa thần bí, Thẩm Lục Dương ngược lại không còn thấp thỏm nữa. Mấy lời đồn đó đều phóng đại quá, ngoài việc đúng là rất giàu ra thì mọi thứ đều bình thường.
Nếu không nhìn vào căn biệt thự kiểu Âu nằm ở vị trí đắc địa và nội thất đốt tiền đến mức không thể diễn tả này, thì một vài thói quen sinh hoạt thậm chí còn giống nhà cậu.
Sau khi tiếp xúc, Tạ Tùng và Na Diệc Trần đều rất hòa nhã, hoàn toàn không có dáng vẻ bề trên, thậm chí còn dễ gần hơn cả Thẩm Đường Bình.
Lúc ăn cơm cũng không có bảo mẫu đứng bên cạnh gắp thức ăn, nội dung câu chuyện chủ yếu xoay quanh việc ở trường của Thẩm Lục Dương, không khí thoải mái, hòa hoãn, giống như một gia đình bình thường.
Phần lớn là Na Diệc Trần nói chuyện với Thẩm Lục Dương. Vị “chú Trần” này khi cười lên khiến tim người khác đập nhanh, không phải kiểu rung động ái muội, mà là sự khao khát vô thức đối với những điều tốt đẹp.
Nếu không phải địa điểm không thích hợp, Thẩm Lục Dương đã muốn nói với Tạ Nguy Hàm: “Chú Trần đẹp thật, hai người giống nhau ghê.”
Tạ Tùng thì ôn hòa hơn nhiều, mọi cử chỉ đều lịch thiệp, ấm áp. So với việc Na Diệc Trần thường xuyên trêu chọc khiến Thẩm Lục Dương đỏ mặt tía tai, không đáp lại được, thì Tạ Tùng thỉnh thoảng xen vào đúng lúc, chủ đề cũng khéo léo tránh được mọi sự ngượng ngùng, lại vừa vặn dẫn dắt sang câu hỏi tiếp theo.
Thật khó tưởng tượng người đàn ông đang cười ôn hòa với Thẩm Lục Dương, dùng giọng điệu ấm áp hỏi: “Đồ ăn ở căn tin trường thế nào?” lại là người mà Thẩm Đường Bình nói chỉ cần một câu là có thể khiến cả tỉnh Lan Giang rung chuyển.
Tạ Nguy Hàm là sự kết hợp hoàn hảo ưu điểm của cả hai vị phụ huynh. Anh ngồi bên cạnh Thẩm Lục Dương, mỗi khi cậu bị Na Diệc Trần hỏi đến ngơ ngác, anh lại vừa để lộ nụ cười cưng chiều kiểu “bạn trai tôi ngây thơ đáng yêu quá”, vừa nhẹ nhàng giải vây giúp cậu, che giấu hoàn hảo thái độ quá xa cách của mình khi đối diện với cha mẹ.
Cũng không hẳn là giải vây. Na Diệc Trần chỉ thấy một đứa trẻ sạch sẽ thế này quá hiếm, cảm thấy thú vị, nên nhân dịp này hỏi thêm vài câu thôi, không tính là làm khó.
Ở một mức độ nào đó, sở thích của hai cha con Na Diệc Trần và Tạ Nguy Hàm khá giống nhau, chỉ là người họ gặp gỡ không giống nhau, cách thức bộc lộ cũng không hoàn toàn tương đồng.
Bữa cơm kết thúc, Na Diệc Trần đề nghị dẫn Thẩm Lục Dương đi dạo. Tạ Tùng đương nhiên không có ý kiến, ông nhìn Tạ Nguy Hàm, cười nhạt: “Nguy Hàm, ở lại nói chuyện với ba một lát.”
Tạ Nguy Hàm véo nhẹ tay Thẩm Lục Dương ngay trước mặt hai người, hàng mi hơi rủ xuống, đuôi mắt cong cong ý cười khiến anh trông thật mềm mại: “Em đi đi.”
Tim Thẩm Lục Dương cũng mềm nhũn. Sau bữa cơm, trực giác mách bảo cậu rằng Na Diệc Trần và Tạ Tùng đều có ấn tượng tốt về mình. Bản lĩnh xã giao cuối cùng cũng trỗi dậy, cậu hào phóng “Vâng” một tiếng, cười nói: “Em đi dạo với chú Trần một vòng.”
Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, trời xám xịt, âm u. Na Diệc Trần không dẫn cậu ra ngoài trời, mà đi vòng quanh cầu thang trong biệt thự, lên hành lang tầng ba, vừa đi vừa nói chuyện.
Hai bên hành lang là những ô cửa sổ rất cao, dây tường vi đủ mọi màu sắc leo kín bên trên. Chúng mọc không theo hàng lối hay giàn leo nào, chủng loại và màu sắc cũng lộn xộn, như thể tường vi dại mọc tùy ý, nhưng lại ẩn giấu một vẻ đẹp kỳ bí.
Na Diệc Trần ngồi xuống bên một chiếc bàn đá cẩm thạch màu trắng lạnh đặt giữa giàn tường vi. Một dì lớn tuổi đi theo, lập tức rót hồng trà, sau đó lùi ra xa để không làm phiền.
Thẩm Lục Dương ngồi xuống đối diện, khóm tường vi ngay chân chỉ cách cậu chưa đến nửa mét, cảm giác như có thể bị gai đâm bất cứ lúc nào. Nhưng khi nhìn kỹ, vẻ đẹp của những nụ hoa lại hiện ra rực rỡ. Lại có thể trồng trong nhà.
Thẩm Lục Dương nghĩ Na Diệc Trần gọi riêng cậu ra đây, chắc chắn là muốn tìm hiểu, thử thách cậu. Cậu đã chuẩn bị sẵn bài phát biểu “thanh niên năm tốt”, ngồi ngay ngắn chờ phụ huynh đặt câu hỏi.
Nhưng Na Diệc Trần chỉ nâng tách trà, ánh mắt trêu chọc nhìn cậu, đuôi mắt hẹp dài xếch lên, tạo ra cảm giác áp bức đầy vẻ lơ đãng. Thật khó tưởng tượng đây là một Omega.
Thẩm Lục Dương ngơ ngác chớp mắt. Dựa trên cơ sở “chú Trần có ấn tượng tốt với mình”, dây thần kinh cậu thả lỏng, miệng đã nhanh hơn não, hỏi thẳng: “Chú Trần, mấy hoa này là do chú trồng ạ?”
Na Diệc Trần nhấp một ngụm hồng trà. Gương mặt trắng nhợt của ông được những cánh hoa đỏ thẫm tôn lên, mang một vẻ đẹp tinh xảo, ông cong môi: “Không phải, là Nguy Hàm trồng đấy.”
Mắt Thẩm Lục Dương sáng lên, vội vàng ghi nhớ trong lòng —— Bạn trai mình thích hoa tường vi. “Anh ấy thích tường vi ạ, tụi cháu ở bên nhau chưa lâu nên cháu vẫn chưa hiểu rõ về anh ấy lắm.”
Na Diệc Trần dễ dàng nhìn thấu thanh niên đang cười không chút phòng bị trước mặt. Ông lặng lẽ tính toán giới hạn chịu đựng của đối phương —— liệu có bao gồm cả tất cả của Tạ Nguy Hàm hay không.
Kim đồng hồ trên cổ tay mà ông đang mân mê phát ra tiếng “tích tắc” nhỏ đến mức khó nghe, báo hiệu thời gian mà Tạ Nguy Hàm cho phép ông ở riêng với Thẩm Lục Dương đang trôi đi rất nhanh.
Nếu vi phạm quy tắc của Tạ Nguy Hàm, mọi chuyện sẽ trở nên rất tồi tệ.
Ông rất hứng thú với điều này, chỉ là chồng ông không muốn con trai họ mất kiểm soát. Giữa họ, vẫn luôn dùng cách của Tạ Tùng để chung sống với Tạ Nguy Hàm. Giữ khoảng cách vừa đủ, quan tâm chừng mực, và đúng thời điểm, giải quyết vấn đề cho Tạ Nguy Hàm thời kỳ niên thiếu còn chưa trưởng thành hoàn toàn. Một vài vấn đề không mấy tốt đẹp.
Na Diệc Trần không ngại chia sẻ với Thẩm Lục Dương một vài chuyện của Tạ Nguy Hàm. Thẩm Lục Dương lắng nghe rất chăm chú, chỉ thiếu nước viết lên mặt dòng chữ “Tôi thích anh ấy lắm, tôi muốn hiểu về anh ấy”.
Một tình yêu thuần túy và nóng bỏng.
Na Diệc Trần lấy ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, trong lòng đã có đáp án, ông cong môi đầy ý vị. Hy vọng sẽ không dọa bạn nhỏ sợ hãi.
Trong lúc Thẩm Lục Dương không hề hay biết, mọi sự kỳ dị trong căn nhà này đều đã ẩn đi, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, chào đón vị khách ngây thơ.
Bầu trời sầm hẳn lại, là dấu hiệu sắp có tuyết rơi.
Thẩm Lục Dương nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cửa sổ kiểu Âu cổ điển màu nâu sẫm chia cắt ánh sáng vốn đã yếu ớt, lượng ánh sáng lọt vào phòng chưa đến một phần mười, khiến ngọn đèn tường màu vàng nhạt bên bàn càng thêm ấm áp, tựa như một giấc mơ nhỏ.
“Sắp có tuyết rơi rồi,” Na Diệc Trần đột nhiên nói.
“Vâng, hôm nay có tuyết vừa.” Thẩm Lục Dương không cảm thấy có gì bất thường, cậu uống một ngụm trà. So với loại hồng trà bà ngoại cậu hay uống, vị trà này đậm và thơm hơn.
“Dương Dương,” con ngươi đen láy của Na Diệc Trần dừng trên mặt Thẩm Lục Dương, y chợt cười, thản nhiên hỏi: “Cháu hiểu rõ về Rối loạn nhân cách chống đối xã hội lắm à?”
Thẩm Lục Dương nhận ra đây là “thử thách”, cậu lập tức ngồi thẳng dậy, nói: “Cháu có tìm hiểu ạ. Ngay từ đầu cháu đã biết tình trạng của thầy Tạ, chú không cần lo lắng về việc này đâu ạ, cháu có thể chấp nhận. Thầy Tạ cũng đang cố gắng thay đổi, bọn cháu sẽ cùng nhau cố gắng hết sức để giải quyết…”
Cậu nói một hơi dài, từ lúc mới quen bị Tạ Nguy Hàm thu hút, đến khi dần dần hiểu được sự khác biệt của Tạ Nguy Hàm, và cả quá trình chưa bao giờ có ý định bỏ trốn, cùng sự đối đãi đặc biệt của Tạ Nguy Hàm dành cho cậu…
Na Diệc Trần vẫn luôn cụp mi lắng nghe, khóe môi chưa từng hạ xuống. Mãi đến khi Thẩm Lục Dương nói xong câu “tương lai không xa sẽ có thay đổi”. Ông mới hứng thú nhìn cậu, tung ra mồi nhử vào thời điểm thú vị nhất.
“Vậy còn trước đây thì sao?”
“Cháu có tìm hiểu về quá khứ của nó không?”
“Hay là, nó đã kể với cháu chưa.”
Thẩm Lục Dương sững sờ.
________
Lời tác giả:
Thầy Tạ không phải vừa bắt đầu đã chín chắn như bây giờ đâu, Thầy Tạ cũng có thời kỳ nổi loạn chống đối xã hội, không tự đặt ra giới hạn cho mình, lúc đó mới thật sự là điên á (Cho nên tui rất mong chờ Dương Dương gặp được Thầy Tạ phiên bản nhóc điên hồi đó ghê)
Mấy bà cứ lo Dương Dương chịu thiệt, xem Dương Dương biết chơi cỡ nào kìa, còn biết mua hàng online nữa (chỉ chỉ trỏ trỏ)