Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 82

082.Tác giả: Không Ô

Tổ Tự nhiên, trừ Cung Uyển Quân ra, đều vô cùng bình tĩnh chấp nhận “tình yêu công sở” này.

Cô Cung tuy sốc thì sốc thật, nhưng vẫn rất trịnh trọng tặng cho Thẩm Lục Dương “chuỗi phật duyên” mà cô xin ở chùa năm ngoái.

“Đây là chuỗi hạt lần trước tôi cầu nhầm, tôi muốn cầu đào hoa, mà không hiểu sao sư thầy lại đưa cho tôi chuỗi cầu nhân duyên bền chặt… Vừa hay tặng cho hai người, chúc hai người bên nhau dài lâu.”

Cung Uyển Quân đổi lấy một cái bánh mì nhỏ từ tay Thẩm Lục Dương, sợ cậu từ chối, cô lập tức thành khẩn nói.

“Đừng từ chối nhé, chuỗi phật này không mất tiền, sư thầy lúc đó đưa cho tôi có khi là đã đoán trước được hai người rồi… Sư thầy tính chuẩn thật đấy, lần sau tôi phải đi thêm chuyến nữa…”

“Cảm ơn chị Uyển Quân, vậy tôi xin nhận.”

Thẩm Lục Dương vừa nói vừa nhận lấy chuỗi hạt nhỏ. Đó là một cặp, màu đỏ sậm, hạt to hơn hạt vòng tay một vòng, hai viên xâu sát nhau trên một sợi dây đỏ bện chỉ vàng.

Không biết là gỗ gì, hạt châu tỏa ra một mùi hương tự nhiên. Thẩm Lục Dương ngửi thử, bỗng cảm thấy đầu óc tỉnh táo, tinh thần thư thái… Tạ Nguy Hàm chắc sẽ thích.

Cậu cầm chắc chuỗi hạt, nói với các giáo viên tổ Tự nhiên: “Ngày mai tôi phát kẹo mừng cho văn phòng, phát theo hộp luôn. Cô Tông mọi người thích ăn kẹo gì? Chuyện vui, đừng khách sáo với tôi! Tôi có tiền mà!”

Nghe thấy có đồ ăn, Khương Noãn Vũ đang bận tối mắt cũng ngẩng đầu lên, giơ tay, nói một cách vô cảm: “Kẹo dẻo có nhân, loại hộp quà VIP. Cái hộp tặng bạn gái phiền gói đẹp một chút, cảm ơn.”

Thẩm Lục Dương nhanh tay xé một mẩu giấy ghi lại. Cậu biết loại kẹo này Khương Noãn Vũ thích ăn, lần nào ăn cũng chia cho bọn họ.

Ngọt lắm, hơi gắt cổ. Tạ Nguy Hàm không thích ăn, nhưng lúc cậu đút anh vẫn ăn, vẻ mặt tự nhiên đến mức cậu đút ba bốn lần rồi mới nhận ra mà hỏi một câu “Thầy Tạ anh có thích ăn không?”…

Có cô Khương mở đầu, mấy giáo viên còn lại cũng không khách sáo với Thẩm Lục Dương, đều nói tên mấy loại kẹo hộp không đắt tiền.

Thẩm Lục Dương ghi lại hết, lúc này mới nhớ ra bạn trai mình đang “biến mất”, cậu thuận miệng hỏi Khương Noãn Vũ: “Khương Khương, thầy Tạ đâu rồi?”

“Phòng hiệu trưởng họp.”

“Họp gì thế? Lại phải đi công tác à?”

Khương Noãn Vũ uống một ngụm trà kỷ tử, mí mắt sụp xuống. Hễ nhắc đến quy định ngu ngốc của trường là áp suất không khí liền hạ thấp, ánh mắt cô lạnh lùng: “Chuẩn bị tiết dạy chuyên đề. Mỗi tổ cử hai người, một tuần bớt ra mấy ngày qua đó họp báo cáo tiến độ soạn bài, còn phải cùng nhau trao đổi kinh nghiệm, tìm người dạy thử… Lãnh đạo não úng nước thì biết dạy cái quái gì, suốt ngày chỉ biết họp với họp, họp đến mức trên đầu mọc được cả cây cỏ như Cừu Trưởng thôn (Cừu Chậm chạp) à.”

*Cừu Chậm chạp – Trưởng thôn cừu trong phim “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám”, trên đầu ông thường mọc cỏ khi suy nghĩ.

“Dạy chuyên đề?” Thẩm Lục Dương cười nửa ngày mới hỏi tiếp, cái trường rách nát của họ cũng lắm trò thật, dăm bữa nửa tháng lại bày ra chuyện. Cậu nghĩ nghĩ, lại hơi bất mãn: “Sắp tới lễ kỷ niệm trường rồi, thầy Tạ còn có tiết mục nữa, nhiều việc thế này sao sắp xếp xuể?”

Khương Noãn Vũ cũng cạn lời với quyết định thiểu năng của đám thiểu năng này: “Nói là giáo viên tự nguyện đăng ký, nhưng nhân sự đã được nội bộ sắp xếp xong rồi, thầy Tạ chắc chắn phải đi.”

Thẩm Lục Dương đã có đáp án trong lòng, “Ồ” một tiếng: “Một tổ hai người, vậy người còn lại…”

Khương Noãn Vũ tê tái nhìn cậu: “Là tôi.”

Thẩm Lục Dương: “…” Cậu không hỏi sao cô không đi họp, rõ ràng là, cô Khương không vui, cô Khương không muốn đi.

Một tuần bớt ra mấy ngày qua đó họp báo cáo tiến độ, còn phải cùng nhau giảng bài trao đổi kinh nghiệm…

Thẩm Lục Dương dừng lại, nghĩ tới điều gì, mắt sáng lên: “Khương——”

Khương Noãn Vũ: “Không muốn đi, đừng hỏi tôi, đi thay tôi đi, cảm ơn cậu.”

Thẩm Lục Dương: “…” Cậu lặng lẽ giơ ngón cái.

Ngồi về chỗ, Thẩm Lục Dương tiện tay mở khóa màn hình điện thoại, phát hiện chấm đỏ của vòng bạn bè chói mắt khác thường, cậu bấm vào.

Thứ đập vào mắt cậu không phải là những bình luận sắp bùng nổ, mà là một bài vòng bạn bè Tạ Nguy Hàm vừa đăng vài giây trước.

Thầy Tạ: Quả táo của tôi.

Ảnh đính kèm không phải là mấy tấm Thẩm Lục Dương chụp gửi cho anh, mà là một tấm cậu chưa từng thấy.

Trong ảnh, Tạ Nguy Hàm chỉ lọt vào ống kính một bàn tay đặt trên bàn, khớp xương rõ ràng, trắng trẻo thon dài, Thẩm Lục Dương nhận ra tay anh ngay lập tức.

Chính cậu trong ảnh đang cúi đầu ăn cơm, mày mắt thả lỏng, vẻ mặt hưởng thụ, ăn uống vô cùng chuyên chú. Nhìn bối cảnh là nhà Tạ Nguy Hàm, thời gian là buổi tối, ánh đèn vàng cam hắt lên người cậu, nhuộm một lớp lãng mạn như bữa tối dưới ánh nến.

Thẩm Lục Dương dựa vào quần áo cậu mặc trong ảnh để phán đoán, thời điểm chụp tấm ảnh này hẳn là ngày cậu chính thức tỏ tình với Tạ Nguy Hàm. Hai người cùng nhau đi siêu thị mua đồ, rồi về nhà nấu cơm, sau đó cùng xem bộ phim “Flipped”.

Lúc đó cậu đang mê mệt nhan sắc và tài nấu nướng của Tạ Nguy Hàm, trong đầu toàn nghĩ lát nữa phải thăm dò thế nào, tỏ tình ra sao… Tạ Nguy Hàm giơ điện thoại lên cậu còn tưởng anh chụp đồ ăn.

Thẩm Lục Dương như một đứa trẻ tìm thấy kẹo ở góc khuất, hưng phấn nghĩ. Có lẽ lúc đó Tạ Nguy Hàm đã hơi thích cậu rồi?

Nhìn bốn chữ “Quả táo của tôi” trên màn hình. Thẩm Lục Dương tỉ mỉ nhớ lại từng chi tiết khi ở bên Tạ Nguy Hàm, cố gắng tìm ra điểm liên quan đến quả táo.

Ký ức điên cuồng tua ngược, cuối cùng dừng lại ở mấy tháng trước——

Lần đầu tiên cậu đến nhà Tạ Nguy Hàm ăn cơm, lúc hai người đang nghiêm túc thảo luận về vấn đề của bệnh nhân rối loạn nhân cách chống đối xã hội, Tạ Nguy Hàm đã nói: “Trước đây tôi không thích trái cây, bây giờ đột nhiên lại rất thích táo”.

Cậu chính là quả táo.

Tim đập thình thịch, càng lúc càng nhanh. Một suy đoán khó tin hơn nữa dần hình thành trong đầu…

Thật ra ngay từ lúc đó, Tạ Nguy Hàm đã thích cậu rồi? Chỉ là anh chưa hiểu rõ cảm xúc xa lạ mang tên “thích” này, nên mới ví cậu như một loại trái cây mình thích ăn.

Nhận thức này khiến tim Thẩm Lục Dương đập thình thịch, hoàn toàn loạn nhịp. Cậu dán mắt vào điện thoại, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên, một lúc lâu sau mới xoa xoa khóe miệng mỏi nhừ, “thả tim” cho bài đăng này.

Cậu nóng lòng chờ Tạ Nguy Hàm họp xong về để xác nhận suy đoán này.

Tiện tay làm mới vòng bạn bè, bên dưới bức ảnh lập tức hiện ra cả một loạt bình luận.

Bình luận của Bác sĩ Phương tỏa sáng rực rỡ giữa một loạt “Chúc mừng”, “Bên nhau dài lâu”, độc chiếm một lối đi riêng.

Phương Dịch: Chúc mừng xuất viện, tôi rất vui mừng.

Thẩm Lục Dương nhìn mà cười nửa ngày, bình luận một cái “hôn hôn” bên dưới, rồi quay sang mở bình luận bài đăng của mình.

Bác sĩ Phương vẫn giữ vững phong độ.

Phương Dịch: Cảm tạ, ngài chính là thần y tái thế.

Ngoài ra, đập vào mắt nhất chính là bình luận của học sinh.

Anh Bành phiền phức: ?

Chiêm Chiêm: wcwcwcwc! Thở oxy, thở oxy, thở oxy!

*wc – viết tắt của 卧槽 (wò cáo), một từ chửi thề/cảm thán tương tự “vãi” hoặc “đệt”

Đinh Nhất Phàm là 1: Chuyện của thầy Thẩm còn vô lý vãi chưởng, hơn cả chuyện mình là 0!

Anh Lỗi vô văn hóa: Vãi nồi, bài văn mẫu* của Chiêm Tĩnh Diệu viết là thật à?

*小作文 – tiểu tác văn, từ lóng mạng chỉ bài viết dài, thường là bóc phốt, phân tích, hoặc bày tỏ cảm xúc

Lê: Tôn trọng, chúc phúc.

Thẩm Lục Dương cười không ngớt, một lúc lâu mới phát hiện lời của Hướng Lỗi có vấn đề. Cậu ta viết cái “bài văn mẫu” gì thế?

Cán sự Chiêm còn có bất ngờ gì mà thầy Thẩm không biết à?

Mãi đến tiết thứ hai Tạ Nguy Hàm mới về. Xem ra cuộc họp này đúng như cô Khương nói, vừa vô dụng vừa dài.

Lúc chưa công khai thì không sao, giờ công khai rồi, Thẩm Lục Dương ngược lại thấy ngại khi thân mật quá trớn ở văn phòng.

Cậu đè nén cái chân đang hận không thể nhảy dựng lên, lao vào lòng Tạ Nguy Hàm, mà chỉ rụt rè gật đầu với anh.

Tạ Nguy Hàm: “?”

Anh hơi nhướng mày, ngồi xuống ghế, nhìn Thẩm Lục Dương đang mong chờ nhưng lại kiềm chế, muốn lao tới lại lùi về, sắp mài mòn cả chân ghế.

Anh hất cằm về phía bên cạnh, ra hiệu cậu qua đây.

Nụ cười toe toét lập tức nở rộ trên mặt Thẩm Lục Dương. Cậu như nhận được thánh chỉ mà phi vọt khỏi ghế, kéo một cái ghế nhỏ qua ngồi cạnh Tạ Nguy Hàm.

Cậu lấy chuỗi phật nhỏ ra cho anh xem trước, sau khi nhận được câu trả lời “thích” đầy khẳng định, cậu lại cảm ơn Cung Uyển Quân. Rồi cậu nói chuyện mình muốn thay Khương Noãn Vũ cùng Tạ Nguy Hàm dạy chuyên đề. Tạ Nguy Hàm không do dự một giây nào, đồng ý ngay, bỏ qua luôn cả quá trình hỏi ý kiến lãnh đạo trường.

Dùng đặc quyền ở mấy chỗ có hại không có lợi này, Thẩm Lục Dương chẳng ngại.

Cậu lập tức đứng dậy ra dấu “OK” với Khương Noãn Vũ. Khương Noãn Vũ, người đã trốn được lãnh đạo ngớ ngẩn và cuộc họp ngốc, hài lòng gật đầu, thầm cầu phúc cho Thẩm Lục Dương đừng bị “ăn” thảm quá.

Thẩm Lục Dương nhớ ra chuyện chính, dừng hai giây, rồi sáp lại gần hỏi: “Thầy Tạ, tấm ảnh đó và quả táo…”

Cậu ngẩng đầu, mắt ngập tràn mong chờ: “Có phải ngay từ lần em đến nhà anh, anh đã có cảm tình với em rồi không?”

Tạ Nguy Hàm nghiêng đầu nhìn cậu. Thanh niên cười rộ lên, đôi mắt cong cong, ánh sáng vụn vặt trong đáy mắt như từng vì sao, chiếu rọi vào đáy mắt sậm đặc của Tạ Nguy Hàm, phóng khoáng mà không chút phòng bị, thắp lên những đốm sáng, xua tan cái lạnh u ám.

Đốt cháy bóng tối trong mắt anh, mọi giá lạnh u uất đều tan chảy thành hơi ấm mềm mại.

Tạ Nguy Hàm khẽ nhếch môi, thừa nhận không chút gánh nặng: “Phải.”

Thẩm Lục Dương thỏa mãn rồi, được đút cho một họng đường lớn, cậu lười biếng ngả người ra sau ghế: “Em thấy cuộc đời em bây giờ đã viên mãn rồi, vô cùng viên mãn.”

Buổi tối, Thẩm Lục Dương không chút bất ngờ mà đến nhà Tạ Nguy Hàm.

Nhưng cậu không ngồi yên chờ đút ăn. Cậu nằm trên sô pha nghỉ một lát, cảm thấy lưng đỡ mỏi rồi liền chạy vào bếp tìm người.

Cậu thò đầu vào nhìn, làm gì cũng hăng hái: “Thầy Tạ, anh đang làm gì đó?”

“Canh sườn.” Tạ Nguy Hàm cầm dao bếp xử lý rau củ, dây buộc tạp dề màu đen phác họa thân hình vai rộng eo hẹp, buộc trên người tạo cảm giác gợi tình khó nói, động tác vô cùng vừa mắt. Lưỡi dao gõ đều đặn lên thớt, phát ra tiếng “cộc cộc” ngay ngắn.

Cắt xong một phần, anh quay đầu nhìn Thẩm Lục Dương, làm như tùy ý cười hỏi: “Dương Dương, em muốn giúp không?”

Thẩm Lục Dương nghe vậy lập tức dán qua, như một cái móc treo hình người ôm lấy Tạ Nguy Hàm từ phía sau, dồn hết trọng lượng cơ thể lên lưng anh. So với giúp đỡ, càng giống qua đây phá đám hơn.

Thẩm Lục Dương nín cười, nghiêm túc úp mặt vào lưng Tạ Nguy Hàm, hai tay sờ tới sờ lui trên bụng dưới anh, cảm giác sờ nắn khiến cậu khô miệng khô lưỡi, miệng lẩm bẩm che giấu: “Aizz… mệt quá thầy Tạ, em không muốn động đậy.”

Tiếng động trên thớt dừng lại hai giây, rồi lại vang lên, nhưng không còn thong dong liên tục như vừa rồi.

Tạ Nguy Hàm dung túng cho chú chó bự sau lưng vượt qua mọi tuyến cảnh giới, ném từng cú bóng thẳng vào tim anh.

Vải đồ mặc nhà màu đen trơn mượt, đầu ngón tay Thẩm Lục Dương quyến luyến không nỡ rời mà di chuyển lung tung. Cậu hít một hơi thật sâu mùi hương trên người Tạ Nguy Hàm, rầu rĩ nói ra nỗi lo trong lòng: “Thầy Tạ, thật ra em hơi căng thẳng, bác trai và… bác trai, thích kiểu con cháu thế nào ạ? Sao hôm đó em lại say đến thế chứ, ra thể thống gì nữa…”

Từ lúc nghe cuộc điện thoại đó hôm qua đến giờ, tim cậu vẫn chưa thả lỏng được, chẳng qua ban ngày bị niềm vui tình ái lấn át, cậu tạm thời quên mất.

Tạ Nguy Hàm thả con dao trong tay, thúc cùi chỏ ra sau, chạm vào bên eo cậu. Anh thấy nỗi lo của cậu thật thú vị, bèn an ủi: “Chỉ là một buổi gặp mặt thôi mà.”

“Không phải đâu!” Thẩm Lục Dương ngẩng đầu, ôm anh, thò đầu ra nhìn gò má anh, nghiêm túc mà đau đớn nói: “Đây là ấn tượng đầu tiên. Ấn tượng đầu tiên của anh với mẹ em tốt biết bao, ấn tượng đầu tiên của anh với ai cũng đặc biệt tốt… Kết quả là em say đến mắt cũng sắp không mở nổi, ngay cả họ trông thế nào em cũng sắp không nhớ rõ nữa.”

Nói đến đây cậu không nhịn được mà cảm thán một câu: “Nhưng mà… mắt của bác trai kia đặc biệt giống anh, em nhớ rõ, siêu đẹp, như chứa cả dải ngân hà, vừa u tối vừa xinh đẹp.”

Nói xong cậu lại tiếp tục thở dài, không còn hy vọng gì cho buổi gặp mặt Chủ nhật.

Tạ Nguy Hàm nhếch môi, lặng lẽ mỉm cười, như đang trêu chọc một chú chó tưởng mình vừa gây họa, anh cố tình không nói vào trọng điểm: “Thích mắt của tôi à?”

Chú chó bị dắt đi lệch chủ đề mà không hề giãy giụa, cậu xoay ra trước mặt anh, hơi nhón chân hôn lên mí mắt anh, thỏa mãn cọ cọ chóp mũi mình vào mũi anh: “Thích, lúc anh nhìn em, em cảm nhận được.”

Hàng mi dài của Tạ Nguy Hàm rủ xuống, con ngươi sậm đặc chuyển động, như một ly rượu say lòng người, đổ vào miệng Thẩm Lục Dương, vừa ngọt vừa cay, chưa đầy mấy giây đã say đến choáng váng.

Anh khẽ hỏi: “Cảm nhận được gì?”

Thẩm Lục Dương hoàn toàn không có sức chống cự với khuôn mặt này, bất kể là lần đầu gặp gỡ, hay là bây giờ, đều có thể dễ dàng hút mất hồn cậu. Cậu l**m môi, áp sát môi Tạ Nguy Hàm, cọ cọ, giọng nói mơ hồ mà chắc nịch: “Cảm nhận được… em là người đặc biệt.”

Tạ Nguy Hàm nghe vậy, ánh mắt hơi thu lại. Anh cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt đầy khêu gợi, khẽ nói: “Dương Dương, tay tôi đang ướt.”

Thẩm Lục Dương không hiểu: “Vâng?”

Ánh mắt Tạ Nguy Hàm di chuyển đến tay cậu, anh khẽ cắn môi cậu, giọng nói trầm khàn dẫn dắt: “Tay em thì không.”

Thẩm Lục Dương sững sờ, sau khi hiểu ra, cậu lập tức sáp lại trước mặt anh, ôm chặt vai anh mà hôn lên.

Khác với nụ hôn vội vã hoảng loạn khi thân mật, nụ hôn lần này ướt át mà triền miên. Cậu toàn tâm toàn ý chìm vào sự cọ xát giữa môi và môi, cảm nhận sự mềm mại, ẩm ướt, ấm áp của đối phương, như đang nếm một viên kẹo quý giá, đầu lưỡi không ngừng l**m láp vị ngọt, nhưng cũng dè dặt sợ sẽ ăn hết.

Hơi thở nặng nề vẫn rõ mồn một giữa tiếng nước sôi sùng sục, bờ vai nhấp nhô khiến khoảng cách hai người rút ngắn đến vô hạn, tiếng nước “chép chép” nghe đến đỏ mặt tía tai, mà vẫn không nỡ tách ra.

Nụ hôn kết thúc, Thẩm Lục Dương đã thở hổn hển.

Tay cậu vẫn khoác trên người Tạ Nguy Hàm, yết hầu khẽ trượt, đáy mắt ửng đỏ. Một lúc lâu sau, câu cậu nói ra lại là: “Em vẫn thấy hôm đó em làm không tốt.”

Người xưa nay luôn vô tâm vô phế, nay lại vì sắp gặp phụ huynh của bạn trai mà sầu não đến mức hôn cũng dỗ không xong.

Tạ Nguy Hàm ngậm lấy vành tai cậu, nụ hôn ướt át hôn dọc theo vành tai, mang theo hơi ấm và lực đạo vỗ về, giọng nói trầm khàn tĩnh lặng: “Sẽ không ai không thích em.”

Vành tai Thẩm Lục Dương run lên, bàn tay đang ôm vai anh trượt xuống lưng, cảm nhận tấm lưng rộng và những đường nét cơ bắp phập phồng, cùng giọng nói vang vọng bên tai, lòng cậu kỳ diệu mà bình ổn trở lại.

“Em sẽ chọn hai phần quà trang trọng mang qua.” Thẩm Lục Dương dựa vào lòng anh, đầu cọ tới cọ lui trước ngực, cơ bắp lúc không gồng cứng vô cùng đàn hồi.

Cậu chuyển chủ đề rất nhanh, nói thẳng: “Thầy Tạ, em còn chưa thấy dáng vẻ không mặc quần áo của anh đâu.”

Tình cảm của hai người phát triển nhanh chóng, ở bên nhau chưa lâu, nhưng cũng đã làm “trọn bộ” ba lần.

Lần nào đến cuối cùng, trên người cậu cũng chỉ còn vương lại mấy mảnh vải rách có cũng như không, có còn không bằng không. Trong khi đó, lần kín đáo nhất, đối phương thậm chí còn không c** q**n tây, chỉ kéo khóa… Mặc dù cũng có lý do là cậu đã nói “muốn xem anh cứ mặc vest cho em xem”.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, như thể đây là một bí mật mà cậu vẫn chưa thể giải mã.

“Nếu em không ngại đây là phòng bếp,” Tạ Nguy Hàm điềm nhiên giơ tay, một tư thế thản nhiên, anh khẽ nhếch môi, “Em có thể xem ngay bây giờ.”

Thẩm Lục Dương: “…”

“Ực”—— đó là âm thanh phát ra từ cổ họng không có tiền đồ của cậu.

Sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu đã cứu cậu. Thẩm Lục Dương gãi gãi tai, giữ nguyên tư thế dính sát, quay đầu nhìn cái thớt: “Đồ ăn còn chưa làm xong… Hơn nữa bây giờ xem thì qua loa quá, em có kế hoạch cả rồi, loại phúc lợi này phải từ từ hưởng thụ.”

Tạ Nguy Hàm phì cười, nghiêng đầu, đầy hứng thú nhìn cậu vất vả lập “kế hoạch nhỏ”: “Tôi có cơ hội được nghe kế hoạch này không.”

Thẩm Lục Dương không định giấu, cậu hôn lên cằm anh, ngập ngừng nói: “Anh đã hứa với em, để em làm boss một lần, anh không được phản kháng, phải nghe lời em.”

Đáy mắt Tạ Nguy Hàm lóe lên vẻ đã hiểu rõ, anh nén ý cười, dường như cảm thấy đề nghị này chưa đủ thú vị, anh hỏi dồn: “Chỉ không được phản kháng?”

Thẩm Lục Dương bị hỏi khó, đơ ra vài giây, đôi môi khẽ mở.

Không biết qua bao lâu, cậu lại sáp vào hôn đầy thân mật, ngậm lấy môi anh hỏi: “Vậy… còn có thể làm gì nữa?”

Bình Luận (0)
Comment