Nói là làm ngay, Thẩm Lục Dương giơ điện thoại lên mở camera trước, nở một nụ cười vừa hạnh phúc tột độ vừa khoe khoang: “Thầy Tạ, tay.”
Lúc yêu đương bí mật thì không thấy gì, bây giờ đột nhiên sắp công khai, cảm giác “Oa mình yêu rồi à” trong lòng cứ thế bay vút lên, kích động đến mức đầu ngón tay cũng tê rần.
Tạ Nguy Hàm chìa tay đặt vào lòng cậu, nhiệt độ cơ thể hơi lạnh lập tức tan rã trước hơi ấm, hóa thành một mảng mềm mại: “Thế này?”
Chú chó bự nói là làm lập tức nắm lấy tay anh, mãi mãi ghi nhớ lời thầy Tạ dạy lúc trước, ngón tay lồng vào kẽ tay, mười ngón đan chặt. Cậu nghiêng đầu tựa vào Tạ Nguy Hàm, vai kề vai, cười đến cong cả mắt, nhìn người đàn ông cũng đang cong môi trên màn hình: “Em đếm 123 nhé——”
“1, 2, 3——”
“Tách——”
Cung Uyển Quân liếc nhìn qua đây, thấy hai người sắp dính vào nhau cũng không lấy làm lạ. Trạng thái thường ngày của thầy Thẩm chính là đu bám trên người thầy Tạ, cặp anh em tốt nổi tiếng của tổ Tự nhiên.
Cô cắn hạt dưa hỏi: “Thầy Thẩm, trường mình lại chụp ảnh quảng bá à?”
Thẩm Lục Dương vẫn nắm tay Tạ Nguy Hàm, chụp liền mấy tấm mới nhìn sang, vừa cười vừa nói: “Không có, trường mình mà cũng có ảnh quảng bá á?”
Cậu quay đầu lại tiếp tục dán sát Tạ Nguy Hàm, quẹt màn hình, hào hứng hỏi: “Em thích tấm này, đăng tấm này nha? Tấm này cũng đẹp, còn tấm này nữa…”
Tạ Nguy Hàm cúi đầu nhìn ảnh, độ cong khóe môi không hề hạ xuống, anh chọn giúp cậu một tấm: “Tấm này.”
Thẩm Lục Dương nhìn hai giây, không nhịn được lại liếc nhìn mặt Tạ Nguy Hàm, tai hơi nóng lên, cậu cúi đầu đồng ý: “Ừm, tấm này đẹp.”
Trong ảnh, đầu cậu tựa gần vai Tạ Nguy Hàm, cười tươi như vừa trúng giải độc đắc vũ trụ, đôi mắt cún cong tít lại. Bàn tay mười ngón đan chặt của hai người được giơ lên bên môi cậu. Cậu khẽ hôn lên mu bàn tay Tạ Nguy Hàm, ấu trĩ tuyên thệ chủ quyền. Tạ Nguy Hàm nghiêng đầu, ánh mắt chuyên chú rơi trên khuôn mặt đang cười đến vô tâm vô phế của cậu, đuôi mày khóe mắt đều là sự dịu dàng.
Đã là người yêu hợp pháp rồi, mà Thẩm Lục Dương nhìn vẫn thấy tim đập thình thịch. Bạn trai cậu thật sự, vô cùng thích cậu.
Ánh mắt không thể rõ ràng hơn được nữa.
Đầu ngón tay hơi nóng cào cào mặt bàn, Thẩm Lục Dương cúi đầu bò ra bàn chỉnh sửa vòng bạn bè, trên vành tai lộ ra còn dán một miếng băng cá nhân hình thỏ con, khiến cái tai vốn đã đỏ bừng trông càng đỏ hơn.
Ý cười trong mắt Tạ Nguy Hàm đậm hơn, anh khẽ ngửi mùi ca cao nóng trong không khí, một cảm xúc xa lạ mà mềm mại nảy sinh nơi trái tim.
Giống như đã đi rất lâu trong trời đông tuyết giá, đột nhiên bước vào một căn phòng ấm áp, lòng bàn tay được dúi cho một ly ca cao nóng hổi còn bốc hơi, tỏa ra hương vị ngòn ngọt.
Anh ghét sự xa lạ, nhưng lại rất thích cảm xúc không thể diễn tả này.
Trái tim căng thẳng, nhịp đập không thể kiểm soát, phảng phất như phá vỡ quy tắc do bản năng đặt ra, bất chấp tất cả để ôm chầm lấy người mình yêu nhất.
Ngay khoảnh khắc chạm vào, tất cả mọi niềm vui sướng đều có chung cội nguồn.
Thẩm Lục Dương nhấn nút gửi, thấy ảnh đăng lên thành công, lập tức quay đầu khoe công: “Thầy Tạ, anh xem điện thoại anh đi.”
Cậu vừa nói vừa sáp lại gần nhìn Tạ Nguy Hàm mở khóa, nhếch môi: “Nhanh nhanh nhanh, em @ anh rồi.”
Tạ Nguy Hàm bị bạn trai thúc giục cầm điện thoại lên, mở vòng bạn bè, đầu tiên chính là avatar bông hoa nhỏ màu đỏ.
Dương Dương: Vạn vật đáng yêu, bạn trai tôi đáng yêu nhất. [Hình mặt trời nhỏ.jpg]
Ảnh đính kèm: [Ảnh hai người tựa vào nhau].
Nhìn bàn tay đan chặt của hai người trong ảnh, đáy mắt Thẩm Lục Dương chợt động, cậu bỗng nghĩ đến điều gì đó. Cậu liếc trộm Tạ Nguy Hàm một cái, lặng lẽ nuốt câu “Mua nhẫn thôi” vào bụng.
Bất ngờ chứ, yêu đương lúc nào cũng cần bất ngờ.
Hương rượu vang đỏ trong không khí bỗng nhiên nồng đậm. Thẩm Lục Dương hít hít mũi, mắt sáng rực, nhìn Tạ Nguy Hàm nói nhỏ: “Thầy Tạ, anh thơm quá… Có phải anh siêu siêu siêu thích em rồi không?”
Tạ Nguy Hàm rũ mi nhìn cậu, mày hơi nhướng: “Điều gì khiến em nảy sinh nghi vấn này?”
Ánh mắt anh nhàn nhạt rơi vào đôi mắt mong chờ của cậu, khóe môi dần cong lên một độ cong chuyên chú: “Đối với chuyện đã chắc chắn, không cần phải xác nhận nhiều lần, Dương Dương.”
Anh như lơ đãng nhấn thả tim bức ảnh, giọng nói ấm áp trầm thấp thuật lại: “Tôi rất vui.”
Khi Thẩm Lục Dương cười rộ lên, anh dịu dàng nói: “Đừng bao giờ nghi ngờ, tôi yêu em nhiều đến nhường nào.”
…
Lời tỏ tình bất ngờ như một món quà khổng lồ từ trên trời rơi xuống, đập cho Thẩm Lục Dương ngơ ngác tại chỗ.
Một lúc lâu sau.
Yết hầu cậu trượt mạnh một cái, giày thể thao cọ cọ trên đất. Thẩm Lục Dương hít sâu một hơi, cúi đầu sáp lại gần Tạ Nguy Hàm, nói nhỏ: “Làm sao bây giờ, Thầy Tạ, tim em đập nhanh quá.”
“Có phải sắp bị bệnh tim rồi không.”
“Anh mau ôm em một cái đi.”
Tạ Nguy Hàm mím môi, nhưng vẫn không đè nén được khóe môi đang cong lên. Anh thản nhiên ôm vai Thẩm Lục Dương, đầu ngón tay lướt qua tuyến thể, giọng nói trầm thấp vui vẻ: “Dương Dương, pheromone của em sắp mất kiểm soát rồi.”
Thẩm Lục Dương bị sờ đến run lên, vùng tai nối liền với cổ đỏ bừng, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chấn động đến tê dại cả lồng ngực.
Cậu cọ cọ mu bàn tay Tạ Nguy Hàm, rồi mới bò ra bàn, vùi đầu nói: “Vậy làm sao giờ, em không kiểm soát được…”
Lòng bàn tay Tạ Nguy Hàm thuận thế đặt lên eo cậu, nhẹ nhàng v**t v*. Anh dung túng mà kiểm soát pheromone Alpha cấp S của mình, bao bọc lấy mùi ca cao nóng đang nghênh ngang tràn ra, phảng phất như đang tuyên bố với cả thế giới: “Tôi bị bạn trai trêu chọc đến mức sắp vào kỳ nhạy cảm rồi”.
Tạ Nguy Hàm một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn chỏm tóc vểnh lên trên xoáy tóc của Thẩm Lục Dương, tay kia xoa đỉnh đầu cậu, đáy mắt mỉm cười: “Không dậy nổi à?”
“Tạm thời không dậy nổi.” Thẩm Lục Dương nhích lại gần anh, ngẩng đầu nhìn anh, một lúc sau, cậu thần bí ngoắc ngoắc ngón tay: “Thầy Tạ, qua đây một chút, em liền dậy nổi ngay.”
Tạ Nguy Hàm nghe lời cúi người xuống bên cạnh cậu: “Ừm? Sao thế?”
Thẩm Lục Dương hơi chống người dậy, ghé vào tai anh nói: “Tạ Nguy Hàm, em siêu cấp yêu anh, muah muah muah.”
“…”
Hàng mi Tạ Nguy Hàm hơi rủ xuống, che đi cảm xúc cuộn trào trong con ngươi sậm màu. Anh thong thả ngồi thẳng dậy, cười nhạt: “Dương Dương, tiết Toán đầu tiên, em đi đi.”
Chủ đề đột nhiên chuyển sang công việc, Thẩm Lục Dương sững sờ: “Tại sao?”
Tạ Nguy Hàm cầm bút máy lên, chấm lên giấy, đôi mày mắt diễm lệ giờ đây như phủ một lớp màu sắc quyến rũ lòng người, khiến người ta đỏ mặt tim đập: “Hoặc là, em có thể giúp tôi ngay tại đây không?”
Thẩm Lục Dương hiểu ngay lập tức, ánh mắt cậu dời từ khuôn mặt quyến rũ đến mức khiến cậu sắp chảy máu mũi, trượt dần xuống một nơi rõ ràng là không ổn. Cậu không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Không cẩn thận khiêu khích… bạn trai ngay tại văn phòng làm việc, làm sao bây giờ?
Online chờ gấp, bạn trai chắc là… đang vội lắm.
Tiết Toán đầu tiên.
Học sinh lớp 11-21 vừa nghe tiếng chuông dự bị đã ngồi thẳng tắp, cả lớp không một tiếng động, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón thầy Tạ, người có thể “giết” chết họ chỉ bằng một ánh mắt mỉm cười.
Sau đó, các em chào đón thầy Thẩm, người có thể dùng nụ cười rạng rỡ làm họ sống lại. Thầy vừa vào cửa đã mang theo một vầng thánh quang chói lòa khiến người ta không mở nổi mắt, như gió xuân ấm áp.
“Tiết đầu tiên thầy Tạ có chút việc, nên đổi với tiết Lý buổi chiều,” Thẩm Lục Dương mặt không đỏ tim không đập mà nói dối, tiện tay đặt tập bài tập lên bục giảng, “Đúng rồi, thầy Tạ của các em nhờ thầy hỏi một chút, tiết học hôm qua nghỉ các em muốn học bù vào tiết tự học thứ mấy?”
Bên dưới im lặng vài giây, bạn học Hướng Lỗi xung phong: “Thầy ơi, hôm qua thầy với thầy Tạ cùng xin nghỉ ạ?”
Thầy Thẩm đã “chính thức công bố” không hề sợ hãi, dựa vào mép bục giảng, nhướng mày, đắc ý: “Chứ sao.”
Người yêu hợp pháp đấy, nhóc con, em không hiểu đâu.
Chiêm Tĩnh Diệu bừng tỉnh: “Hình như tuần trước cũng vậy đó!”
Cả lớp cũng bừng tỉnh theo.
Thẩm Lục Dương mặc kệ bọn họ nghĩ gì, vòng bạn bè của cậu không chặn ai cả, học sinh trong lớp gần như đều có WeChat của cậu, về nhà lấy điện thoại là biết ngay. Nhóm chat nhỏ “Gia đình hạnh phúc” chắc chắn sẽ bùng nổ.
Chỉ nghĩ thôi cậu đã không nhịn được cười, cậu tiếp tục chủ đề ban nãy: “Chiều nay có hai tiết tự học, nếu bù Toán thì tiết Lý để mai bù nhé, chừa thời gian cho các em làm bài tập.”
Cả lớp ríu rít thảo luận một lúc, cũng không ra được kết quả.
“Vậy tiết 8 bù Toán hôm qua nhé, tiết cuối các em tự học không hiệu quả, học Toán hiệu quả chắc chắn cao,” Thẩm Lục Dương đã nắm rõ đám nhóc này, cậu cũng có quyền quyết định thay thầy Tạ, dứt khoát chốt luôn, “Về thầy nói với thầy Tạ của các em một tiếng.”
“Rồi, vào học nào, bài tập hôm qua thầy giao làm hết chưa?” Thẩm Lục Dương kín đáo đổi chân trụ.
Lúc ngồi ở văn phòng thì không thấy gì, bây giờ mới đứng một lúc đã thấy mỏi lưng khó chịu.
Nghĩ rằng đi lại một chút có thể đỡ hơn, cậu thuận miệng nói: “Giở hết tập bài tập ra trang đó đi, thầy kiểm tra xem.”
Học sinh lớp 11-21 đang vui vẻ thảo luận tại sao thầy Tạ và thầy Thẩm cùng xin nghỉ, lập tức bị đóng băng. Hai giây sau, cả lớp toán loạn lật bài tập, đứa chưa làm thì cắm cúi chép, đứa làm rồi thì quay đầu hóng chuyện.
Thẩm Lục Dương bật cười: “… Bất ngờ lắm à.”
Cậu đơn giản chỉ là đau eo muốn đi lại chút thôi.
“Nào, chủ động lên đây ghi tên đi… Bạn học Đinh Nhất Phàm đừng chép nữa, em xem bạn học Bành Tuấn kìa, thật thà biết bao, dám làm dám chịu!”
Bành Tuấn, người đang tìm không ra bút: “…”
Cậu ta lặng lẽ ngậm miệng lại, vốn đang định mượn bút Hướng Lỗi.
Một tiết học vui vẻ trôi qua, trước khi đi, Thẩm Lục Dương gọi Chiêm Tĩnh Diệu ra. Cậu dặn dò: “Chuyện bên Vân Hàn em cũng có thể tìm thầy Tạ bàn bạc.”
Chiêm Tĩnh Diệu sững sờ: “Thầy Tạ ạ?”
Thẩm Lục Dương không giải thích nhiều: “Ừm, bên cô Tông của các em cũng là tìm thầy Tạ giải quyết đấy, không cần sợ. Hôm qua Vân Hàn diễn tập thế nào?”
Chiêm Tĩnh Diệu đành nén lại một bụng thắc mắc, nghiêm túc báo cáo: “Ban đầu hơi không thoải mái, sau đó anh Bành bị động hy sinh bản thân diễn mẫu một lần, cậu ấy lập tức thích ứng được.”
“Ừ,” Thẩm Lục Dương yên tâm rồi, “Hôm nay mấy giờ tập?”
“Giờ tự học tối ạ.”
“OK, lúc đi thì gọi thầy với thầy Tạ một tiếng.”
Về đến văn phòng, Thẩm Lục Dương liếc mắt đã thấy bạn trai không có ở đây, cậu vừa định hắng giọng hỏi anh đi đâu, thì bị Cung Uyển Quân gọi giật lại.
Vẻ mặt cô kinh ngạc, chỉ vào điện thoại: “Thầy Thẩm! Sao thế này? Hai người chơi Thật hay Thách thua à?”
Thẩm Lục Dương đặt tập bài tập của mình xuống, thản nhiên xoay người lục tìm khăn giấy lau tay trên bàn Tạ Nguy Hàm, nghe vậy liền cười, trong vẻ tự nhiên xen lẫn một tia kiêu hãnh nho nhỏ: “Không có chơi game, bọn tôi yêu nhau mà.”
Trừ Cung Uyển Quân, những người còn lại trong tổ Tự nhiên đều rất bình tĩnh.
Thời Phàm, với tư cách là người đầu tiên biết chuyện “Thầy Thẩm thầm mến thầy Tạ”, vẻ mặt đầy chúc phúc nhìn Thẩm Lục Dương, còn mỉm cười dịu dàng giơ ngón cái với cậu.
Thẩm Lục Dương cũng không ngờ một câu nói bâng quơ bịa đặt lúc trước, lại trở thành sự thật, lại còn do cậu biến nó thành sự thật. Thật kỳ diệu.
Cậu giơ tay chữ V với Thời Phàm, cảm ơn sự giúp đỡ của “nhân vật chính thụ” – thầy Thời.
Bên kia Tông Úy Tình đang với vẻ mặt “người từng trải” giải thích cho Cung Uyển Quân, cười nói: “Uyển Quân còn trẻ quá. Con nhà chị gái tôi chính là Alpha, cũng kết hôn với Alpha rồi. Tôi bình thường nhìn thầy Tạ đã thấy cậu ấy thích thầy Thẩm, rõ ràng thế còn gì.”
Cô ấy thâm niên cao, từ lúc Tạ Nguy Hàm vào trường đã luôn dạy cùng khối với anh, hiểu anh hơn người khác.
Thầy Tạ từng cho phép ai chạm vào bàn của cậu ấy bao giờ, chứ đừng nói là tùy tiện dùng bút máy, đụng vào chậu cây nhỏ của cậu ấy, còn ngứa tay suýt nữa tưới chết cây xương rồng, sau đó lại được thầy Tạ cứu sống lại…
Làm gì có giáo viên nào dám đẩy ghế một cái, đâm sầm vào bàn thầy Tạ, rung lắc hai cái xong, quay đầu cười hì hì hỏi một câu vô dụng “Trưa nay ăn gì ạ”, mà vẫn nhận được câu trả lời nghiêm túc.
Đang dạy giữa chừng, thầy Thẩm có thể tùy tiện gọi người ta ra ngoài. Đồ ăn vặt trước nay không ăn, chỉ cần là thầy Thẩm đút tới là sẽ há miệng.
Bài tập Lý không biết làm là thầy Thẩm lập tức chạy qua, nằm bò bên cạnh nhìn chằm chằm xem lúc nào thầy Tạ bận xong để giảng cho mình. Có lúc nhìn riết rồi buồn ngủ, bèn gục luôn xuống bàn thầy Tạ ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy trên người còn khoác áo khoác của thầy Tạ, bên cạnh là một ly trà sữa nóng hổi…
Thầy Thẩm nói một câu “buồn ngủ quá” là có thể tùy tiện đổi tiết với thầy Tạ. Quá đáng hơn là có lần Thẩm Lục Dương ngủ trưa không tỉnh, tiết 5 là tiết của cậu, thầy Tạ thấy cậu vừa buồn ngủ vừa mệt, dứt khoát cầm luôn tập bài tập Lý của cậu đến lớp 11-21 dạy thay một tiết Lý…
Những chuyện này nếu đặt vào đồng nghiệp bình thường còn có thể miễn cưỡng dùng lý do “quan hệ tốt” để lấp l**m, nhưng đối phương là thầy Tạ, thì lại vô cùng khó tin.
Tông Úy Tình sớm đã nhìn ra manh mối, chỉ là cô tôn trọng sự riêng tư của đồng nghiệp, những chuyện này cũng không cố ý đi hỏi hay cố ý nghĩ tới. Cái bòng bạn bè hôm nay, chỉ có thể coi là đã chứng thực cho suy đoán của cô.
Tông ÚY Tình ung dung nhìn Cung Uyển Quân với vẻ mặt “Đây thật sự không phải tình anh em sao?”, cười rất hiền từ: “Đợi cô làm việc thêm vài năm nữa, làm chủ nhiệm một lần là nhìn ra ngay.”
Ở một mức độ nào đó, yêu đương ngầm trong văn phòng cũng chẳng khác gì yêu sớm.
Đều là mấy cặp đôi dính như sam, lén lút nhìn trộm đối phương một cái, cũng có thể tự mình tủm tỉm cười cả buổi.
Thầy Tạ còn che giấu rất tốt những biểu cảm nhỏ nhặt này, còn thầy Thẩm thì… thì chỉ thiếu nước viết thẳng lên mặt câu “Tôi thích anh ấy lắm mọi người biết không?” mà thôi.