Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 80

080.Tác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương không nhớ cậu đã ngủ thiếp đi lúc nào. Ban đầu lý trí cậu vẫn còn tỉnh táo, nhưng trên đường từ phòng sách đến phòng ngủ, cậu đã không trụ nổi nữa.

Cậu chưa bao giờ biết thì ra đi đường cũng có thể gian nan đến thế, đến mức đầu óc mụ mị mà cầu xin Tạ Nguy Hàm “bế” cậu qua.

Bế thì cũng bế rồi, nhưng sao mà còn không bằng cậu tự mình lết đi… Hình như giọng cậu gào lên cũng không còn bình thường nữa.

Quãng đường từ thư phòng đến phòng ngủ, cậu giằng co thay đổi giữa “bế” và “tự đi” mấy lần mới rốt cuộc được nằm xuống. Nằm xuống dù sao cũng đỡ tốn sức hơn, khóc cũng có ga giường thấm nước mắt.

Hồi ức nửa thực nửa mơ, chuyển đổi giữa tỉnh táo và mộng mị. Ánh nắng vô tình xuyên qua khe hở rèm cửa, rọi lên mí mắt sưng đỏ.

Mí mắt yếu ớt run rẩy. Cổ tay hằn một vòng đỏ bị một bàn tay trắng trẻo thon dài giữ lấy, cậu vô thức muốn giơ lên che ánh sáng chói mắt, nhưng không thành công. Ngược lại còn kéo theo cơn đau li ti truyền đến từ cổ tay.

Cơn buồn ngủ của Thẩm Lục Dương vẫn chưa tan, đau đến mức cậu co chân đạp một cái, đá trúng phóc vào mắt cá chân của người phía sau. Gân xanh nổi lên rõ rệt, phảng phất mang theo nhịp đập của mạch máu.

Cậu cọ cọ mấy cái, giãy giụa vài lần, cuối cùng cũng mơ màng mở mắt ra.

Đôi mắt sưng húp ửng đỏ phải mất một lúc lâu mới nhìn rõ. Đập vào mắt là trần nhà vừa quen thuộc lại vừa hơi xa lạ. Thẩm Lục Dương ngơ ngác mất mấy giây, mãi mới nhận ra trên cổ mình đang nóng nóng mềm mềm.

Là nụ hôn dịu dàng trong cơn mơ.

Hơi thở đều đặn phả lên cổ, hơi nhột. Cậu bị Tạ Nguy Hàm ôm từ phía sau, nằm nghiêng lọt thỏm vào lòng anh. Mọi nơi đều dán sát không một kẽ hở, đến mức thân nhiệt quá cao như một chú chó bự của cậu đã sưởi ấm thân nhiệt luôn hơi thấp của Tạ Nguy Hàm nóng hổi y như cậu.

Đây không phải lần đầu tiên tỉnh dậy trên cùng một chiếc giường. Thẩm Lục Dương mất một lúc lâu mới hồi phục, để những ký ức nóng bỏng rời rạc trong đầu được ghép lại hoàn chỉnh, tạo thành từng đoạn hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Cậu nhún nhún bờ vai mỏi nhừ. Lưng dán sát, cảm nhận được cơ ngực phập phồng của Tạ Nguy Hàm… Cảm giác khi sờ và cảm giác khi nếm… đều “ngon” đến mức cậu không muốn buông ra.

Hôm qua cuối cùng cũng thấy được một phần cơ thể tr*n tr** của Tạ Nguy Hàm, đáng tiếc lúc đó cậu đã chẳng còn chút sức lực nào, muốn sờ thêm hôn thêm cũng không có cơ hội, nếu như có thể——

Dừng! Đồng chí Thẩm Lục Dương, mới sáng sớm đã nóng bỏng thế này, không hay đâu!

Cậu từ từ thở ra một hơi, hất văng mấy thứ đen tối trong đầu, bắt đầu nghiêm túc nghĩ lại chi tiết của ngày hôm qua. Hay nói đúng hơn là, kiểm điểm.

Lần này vì sự tự cho là đúng của cậu, Tạ Nguy Hàm đã phải uống thuốc quá liều để đè nén bản năng. Mặc dù cậu đã phát hiện ra điều không ổn và kịp thời chạy tới, nhưng những tội phải chịu cũng chẳng thể bớt đi.

Nếu cậu không hề phát hiện ra, để Tạ Nguy Hàm một mình chịu đựng tác dụng phụ của thuốc, rồi bình tĩnh xuất hiện trước mặt cậu, vậy liệu cậu có còn tự cho là đúng mà tùy tiện đặt ra quy tắc, bắt anh gánh chịu hậu quả không…

Thẩm Lục Dương hít một hơi đầy sợ hãi.

“Tỉnh rồi à?”

Tai đột nhiên ươn ướt, cánh tay vòng qua eo cậu siết lại. Giọng nói của người đàn ông vào buổi sáng sớm vừa trầm vừa khàn, lọt vào tai, giống như có móng vuốt mèo con đang cào, nhột đến mức Thẩm Lục Dương bất giác cào cào ga giường.

d** tai bị cắn nhẹ một cái, ngay sau đó bàn tay bên eo di chuyển ra sau, day ấn với lực đạo vô cùng thoải mái. Bạn trai cậu đã chu đáo sắp xếp mọi thứ cho cậu: “Sáng nay tôi xin nghỉ cho em rồi, nghỉ một ngày, mai hẵng đi làm.”

“Lại xin nghỉ?” Thẩm Lục Dương chống một khuỷu tay lên giường, muốn quay đầu nhìn mặt bạn trai. Lưng vừa dùng một phần lực, cả người còn chưa nhấc khỏi giường được một centimet, đã đau nhức mà ngã phịch xuống.

“Á———— Đệt.” Rơi tự do.

Nỗi đau đớn giãy giụa thoáng qua trên mặt Thẩm Lục Dương, cậu vô thức gọi người: “Thầy Tạ, đau eo, chân, chân cũng đau đau đau đau…”

Ngay khoảnh khắc cậu ngã xuống, Tạ Nguy Hàm đã ôm lấy cậu, khống chế lực đạo giúp cậu lật người lại, để hai người có thể đối mặt nằm với nhau.

Thẩm Lục Dương quên mất người khiến mình thảm thương thế này là ai, lười biếng nằm trên cánh tay Tạ Nguy Hàm, hưởng thụ sự xoa bóp của đối phương.

“Em cảm thấy lần này còn đau hơn lần trước,” cậu cũng tự ấn vào eo mình, không biết nặng nhẹ ấn đến đau, cả người run lên, “Cứ xin nghỉ miết có phải không tốt lắm không, tuần trước vừa nghỉ xong, tuần này lại nghỉ…”

Cậu phải giải thích với lãnh đạo thế nào về việc một Alpha khỏe như trâu lại dễ ốm đau bị thương như vậy.

“Tôi xin nghỉ,” Tạ Nguy Hàm hôn lên trán cậu, “Sẽ không ai hỏi em đâu.”

Thẩm Lục Dương cọ cọ vào người anh, cả chiếc chăn đều là hương rượu vang đỏ khiến toàn thân mềm nhũn, cậu thỏa mãn híp mắt lại: “Em thấy chuyện này không giấu được nữa rồi.”

Thầy Thẩm mỗi lần có việc đều là thầy Tạ xin nghỉ giúp. Mấy người lãnh đạo trường cáo già như vậy, dù không đoán ra quan hệ thật sự, cũng có thể nhận ra cậu, Thẩm Lục Dương, là một giáo viên có bối cảnh, có chống lưng.

Khóe môi Tạ Nguy Hàm cong lên, nhìn cậu cười: “Không thích à?”

“Thích, thích chết đi được,” Thẩm Lục Dương giơ tay ôm vai anh, rúc vào ngực anh, hít lấy hít để hương rượu vang đỏ, giọng nói vừa ồm ồm vừa vui vẻ, “Như vậy sẽ không ai tơ tưởng anh nữa, anh cũng không cần lo có ai tơ tưởng em.”

Cậu dừng một chút, ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tạ Nguy Hàm: “Thầy Tạ, em muốn đặt ra một quy tắc, có được không?”

Tạ Nguy Hàm hứng thú nhìn cậu, không cần hỏi rõ, anh đã đồng ý: “Được.”

Bàn tay Thẩm Lục Dương trong chăn di chuyển xuống dưới, nắm lấy ngón tay anh, siết chặt: “Anh hứa với em, bất kể có cảm nhận gì, tốt hay xấu, đều phải nói cho em biết ngay lập tức.”

Chứ không phải dùng cách tự ngược để một mình tiêu hóa.

Hàng mi Tạ Nguy Hàm hơi rủ xuống, anh ngoắc lấy ngón út của cậu, bóp nhẹ: “Tôi hứa với em.”

Thẩm Lục Dương tin rằng Tạ Nguy Hàm sẽ không bao giờ lừa cậu, càng không từ chối những yêu cầu vô lý của cậu.

Cậu rúc vào lòng Tạ Nguy Hàm, dùng chóp mũi cọ vào chóp mũi anh, lắc lư nói: “Thầy Tạ, em lần đầu yêu đương, không có kinh nghiệm gì cả, nghĩ mọi chuyện cũng qua loa đại khái, so với sự chu đáo tỉ mỉ của anh, em đúng là đồ bỏ đi… Vậy anh nhường em một chút, đừng đợi em phát hiện, có chuyện gì anh chủ động nói cho em biết, được không?”

Dáng vẻ chó bự cọ qua làm nũng khiến lòng người ta mềm nhũn, cho dù cậu có yêu cầu anh mỗi ngày làm gì cũng phải báo cáo, Tạ Nguy Hàm cũng sẽ không từ chối. Anh cười, hứa: “Được, tôi sẽ nói hết cho em.”

Mắt Thẩm Lục Dương sáng lên, lập tức hôn chụt lên môi anh một cái, lúc lùi ra lại nghĩ tới điều gì, cậu mất tự nhiên ho một tiếng, nắm tay anh an ủi: “Anh đừng lo, em tìm được cách giải quyết rồi.”

Một cách vô cùng không biết xấu hổ.

Tạ Nguy Hàm không hề che giấu ý cười trong mắt, thuận theo lời cậu hỏi: “Cách gì?”

“Nếu anh cảm thấy không thể tự kiểm soát, muốn uống thuốc,” ánh mắt Thẩm Lục Dương lảng đi, “thì cứ đến tìm em, chúng ta bàn xem giải quyết thế nào, rồi em giúp anh… xử lý đống pheromone đó.”

Tạ Nguy Hàm nhướng mày, thản nhiên hỏi: “Xử lý thế nào?”

Cái chân giấu trong chăn của Thẩm Lục Dương cọ cọ, tự nhủ rằng người yêu hợp pháp nói chuyện này không cần phải ngại. Cậu cào cào eo Tạ Nguy Hàm: “Xử lý như hôm qua đó…”

Tuy quá trình hơi k*ch th*ch, nhưng sau đó pheromone đang cuồng loạn của Tạ Nguy Hàm đúng là đã dịu đi. Cậu sướng đến trợn cả mắt nhưng cũng không quên xác nhận “Thầy Tạ anh có thấy đỡ hơn chút nào không?”, và câu trả lời nhận được là khẳng định.

Thấy Tạ Nguy Hàm không nói gì, cậu không nhịn được mà xác nhận lại: “Được không Thầy Tạ?”

Tạ Nguy Hàm che đi niềm vui sướng trong đáy mắt, vui vẻ gật đầu: “Nếu em thích.”

Thẩm Lục Dương thầm sung sướng trong lòng.

Cậu cực kỳ thích thì có. Bạn trai vừa đẹp trai dáng lại chuẩn, chỗ nào cũng tốt, người hưởng thụ là cậu mà.

Sau khi hẹn ước với Tạ Nguy Hàm về việc “người yêu phải thẳng thắn với nhau”, Thẩm Lục Dương lại ngủ li bì đến tận lúc bị cơn đói đánh thức.

Lần này còn thảm hơn lần trước, cậu không xuống nổi giường, chứ đừng nói là đi lại. Rửa mặt đánh răng đều là được bế đi. Một nơi nào đó trên cơ thể đau đớn khó nói, Tạ Nguy Hàm bảo cậu bị thương rồi, đã bôi thuốc, khoảng hai ngày sẽ khỏi.

Hai lần trước đều không bị rách—— Sự thật chứng minh, tư thế khó như vậy đối với một Alpha nam tính như cậu, vẫn cần thời gian thích ứng.

Trên bàn ăn, Thẩm Lục Dương cũng đành phải xấu hổ ngồi trong lòng bạn trai, vì đùi anh dễ chịu hơn ghế. Bát cơm đang bưng trong tay là tôn nghiêm cuối cùng của cậu—— tự ăn cơm, không cần đút.

Thẩm Lục Dương húp một ngụm cháo rau củ thanh đạm: “Thầy Tạ, vừa nãy cô Tông gửi tin nhắn cho em, nói chuyện của Vân Hàn có kết quả rồi.”

Tạ Nguy Hàm “ừ” một tiếng, vẻ mặt tự nhiên bày tỏ sự quan tâm: “Thế nào rồi?”

Thẩm Lục Dương kể lại tình hình của đám côn đồ và phụ huynh Vân Hàn cho anh nghe, rồi hỏi thẳng anh: “Anh thấy nên làm thế nào? Ừm… Anh cứ nói chuyện trực tiếp với cô Tông đi, hai người tự bàn bạc.”

Tạ Nguy Hàm hơi ngạc nhiên, nhìn cậu cười: “Không sợ tôi làm ra chuyện gì à?”

Thẩm Lục Dương đã nghĩ thông suốt rồi, nuốt ngụm cháo trong miệng xuống, nhìn anh nói: “Không sợ, chuyện này ngay từ đầu là do em xử lý không tốt. Anh không có cảm giác an toàn chắc chắn sẽ khó chịu, em nên quan tâm bạn trai em nhiều hơn, có chuyện gì cũng bàn với anh, để mỗi việc em làm đều có anh tham gia… Như vậy anh có thấy dễ chịu hơn chút nào không?”

Cậu là một người bình thường sống trong xã hội, không thể từ chối tiếp xúc hay giúp đỡ học sinh, nên chỉ có thể giải quyết vấn đề từ một góc độ khác—— để Tạ Nguy Hàm tham gia vào, như vậy sẽ không có vẻ là cậu lơ là bạn trai, trong lòng trong mắt đều là người khác.

Cậu đúng là thiên tài mà.

“Có,” Tạ Nguy Hàm không che giấu d*c v*ng b*nh h**n trong lòng nữa, anh dùng giọng điệu dịu dàng, nhẹ bẫng nói ra những lời khiến người ta rợn tóc gáy, “Tôi hy vọng mỗi việc em làm, mỗi người em gặp, mỗi phút mỗi giây, đều nằm trong phạm vi kiểm soát của tôi.”

d*c v*ng kiểm soát mãnh liệt của kẻ rối loạn nhân cách chống đối xã hội, kèm theo hành vi bạo lực sau khi mất kiểm soát, chính là động cơ giết người kinh điển của những tên sát nhân hàng loạt trong phim kinh dị. Đặt ra ngoài đời thực cũng đủ khiến người ta sợ hãi, hận không thể trốn đi thật xa.

Thẩm Lục Dương lại chỉ nghiêm túc gật đầu, không thấy có gì không ổn, cậu đồng ý: “Nếu em quên thì anh phải nhắc em đấy.” Không đợi Tạ Nguy Hàm lên tiếng, cậu không nhịn được nói: “Thầy Tạ, em hình như chẳng hiểu gì về anh cả.”

Về quá khứ của Tạ Nguy Hàm, cậu chỉ nghe được vài lời ít ỏi từ Phương Dịch, mà cũng không loại trừ việc bác sĩ Phương đã thêm thắt quan điểm cá nhân đậm đặc.

Về hiện tại của anh, cậu cũng chỉ hiểu rất bề mặt, thậm chí ngay cả việc Tạ Nguy Hàm có thể mất kiểm soát, cậu cũng không thể dựa vào hiểu biết của mình về anh mà lường trước được.

Thẩm Lục Dương không biết người khác yêu đương thế nào, nhưng cậu yêu đương cũng qua loa quá rồi, chỉ chìm đắm trong niềm vui tình ái, chẳng buồn nghĩ ngợi gì thêm. Hoàn toàn không trưởng thành.

Tạ Nguy Hàm nhìn cậu: “Em muốn biết gì về tôi?”

Thẩm Lục Dương đáp không cần nghĩ: “Gì em cũng muốn biết, anh nói được không?”

Tạ Nguy Hàm hiếm khi không lập tức đồng ý, anh vô tình lái vấn đề đi: “Em có thể sẽ không thích đâu.”

Thẩm Lục Dương vừa định nói chắc chắn sẽ thích, thì điện thoại Tạ Nguy Hàm đột nhiên reo lên. Người gọi hiển thị là “Ba”.

Ba Omega của Tạ Nguy Hàm, Na Diệc Trần.

Thẩm Lục Dương đã gặp ở buổi tiệc tối lần trước, nhưng lúc đó cậu say bí tỉ, chỉ nhớ bác trai trông vô cùng đẹp, mắt rất giống Tạ Nguy Hàm, hoàn toàn không nhìn ra tuổi tác.

Cậu định đứng dậy để Tạ Nguy Hàm ra ngoài nghe điện thoại, nhưng Tạ Nguy Hàm thản nhiên ôm eo cậu, giữ yên cậu trong lòng mình, rồi nhấn nút nghe.

Giọng của Tạ Nguy Hàm không hề có sự thân thuộc hay nhiệt tình với người nhà, chỉ bình thản chào hỏi theo phép lịch sự: “Ba.”

Na Diệc Trần hoàn toàn không để tâm đến giọng điệu của anh, cười hỏi: “Người khỏe hơn chưa?”

“Đã khỏi hẳn rồi,” Ngón trỏ Tạ Nguy Hàm gõ gõ vào cái bát Thẩm Lục Dương đang bưng, khóe môi cong lên ra hiệu cho cậu cứ vừa ăn vừa nghe, “Phương Dịch gọi điện rồi à?”

Thẩm Lục Dương nhanh chóng cúi đầu ăn một miếng, dựa vào việc Tạ Nguy Hàm không bảo cậu tránh đi, cậu liền quang minh chính đại lắng nghe “một mặt mà cậu không hiểu rõ” của Tạ Nguy Hàm.

“Nó nói nghiêm trọng vậy thôi, tính cách nhóc Phương Dịch vẫn cẩn thận như thế… Tối thứ Bảy đưa Dương Dương qua đây,” không cần lý do, không cần hỏi han, Na Diệc Trần đột nhiên nói, “Ba và bố con đều ở nhà, qua đây nói chuyện.”

Tạ Nguy Hàm không lập tức đồng ý, anh cúi đầu nhìn Thẩm Lục Dương.

Bỗng nhiên bị nhắc tên, Thẩm Lục Dương cũng sững sờ, sau đó điên cuồng gật đầu. Gặp phụ huynh là chuyện lớn như vậy, sao có thể không đồng ý.

Tạ Nguy Hàm xoa xoa tai cậu: “Vâng.”

Giữa hai cha con không có thêm cuộc đối thoại nào khác, xác định thời gian xong liền cúp máy. Nói là xa lạ, nhưng giữa cuộc nói chuyện không có lấy một chút xa cách, mà nói thân thiết, thì cũng không. Kiểu quan hệ hoàn toàn khác với các gia đình bình thường.

Nhưng sự chú ý của Thẩm Lục Dương lại bị Phương Dịch vừa được nhắc tới thu hút.

Hóa ra Phương Dịch sẽ báo cáo tình hình của Tạ Nguy Hàm cho gia đình anh biết, chứ không chỉ đối phó với một mình Tạ Nguy Hàm.

Cậu ăn một miếng cơm, nhớ lại cảnh tượng hôm qua, tai vẫn còn hơi nóng.

Phương Dịch rời khỏi phòng sách là đi luôn—— vì sự tồn tại của anh ta đã vô dụng với Tạ Nguy Hàm, thay vì ở lại làm kỳ đà cản mũi, chi bằng mau chóng về nhà giải thích với vị hôn thê tại sao cả ngày cả đêm không trả lời tin nhắn.

Nhưng Thẩm Lục Dương không biết, cậu tưởng Phương Dịch vẫn luôn ở bên ngoài, đến mức cậu điên cuồng bịt miệng không dám phát ra âm thanh. Lúc Tạ Nguy Hàm định bế cậu đang trong tình trạng hỗn độn ra ngoài, cậu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi tại trận… luôn.

Mất mặt bay ra ngoài vũ trụ rồi.

Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, sáng hôm sau Thẩm Lục Dương cũng là được bế dậy, eo lưng mỏi nhừ, chỗ nào cũng khó chịu. Dù đã bôi thuốc, đi lại vẫn rất gượng gạo.

Nhưng cậu kiên quyết không xin nghỉ.

Nhóm chat nhỏ tên “Gia đình hạnh phúc” hôm qua tin nhắn nổ tung. Dẫn đầu là hai kẻ thông thái Chiêm Tĩnh Diệu và Hướng Lỗi, ríu ra ríu rít thảo luận thầy Thẩm bị ốm họ có nên đến thăm không, và điên cuồng @Thầy Thẩm, bày tỏ lòng quan tâm.

Thẩm Lục Dương có lý do chính đáng để nghi ngờ rằng cán sự Chiêm rất lo lắng vai diễn Sói Bố bị đình trệ không ai diễn, nên mới sốt sắng nhảy dựng lên. Còn Hướng Lỗi, bạn học này đúng là một kẻ thông thái, nói gì cũng hùa theo vài câu.

Ngay khi mấy người họ hỏi được địa chỉ của Thẩm Lục Dương và hẹn nhau hôm nay tan học sẽ đến thăm cậu, Thẩm Lục Dương vội vàng @tất cả trong nhóm.

Thầy Thẩm: Mai đi làm lại rồi, qua đây làm gì?

Ngồi xe Tạ Nguy Hàm đến trường, Thẩm Lục Dương chậm chạp lết vào văn phòng, nói với các giáo viên là cậu “trật chân”, nghỉ một ngày đã đỡ nhiều rồi, nhưng vẫn cần dưỡng thêm.

Tông Úy Tình nói dạo này cậu vừa cảm cúm vừa bị thương, bảo cậu chú ý nghỉ ngơi. Thời Phàm mang đến một ly sữa nóng, bảo cậu uống ngay lúc nóng. Cung Uyển Quân nói thẳng cuối tuần này muốn đi cầu bùa hộ mệnh cho cậu…

Lòng Thẩm Lục Dương ấm áp, tha thiết cảm thán tổ Tự nhiên ngập tràn tình yêu thương.

“Khương Khương,” cậu uống một ngụm sữa, lấy từ trong hộc bàn ra một túi bánh mì nhỏ đóng gói riêng, chuẩn bị chia cho các thầy cô, “Ăn bánh mì không?”

Cô Khương nãy giờ không có biểu hiện gì, mặt không cảm xúc nhận lấy cái bánh mì, rồi ném qua ba cái băng cá nhân hình hoạt hình, giọng không lớn: “Cậu, tai.”

Thẩm Lục Dương sững sờ, vì chột dạ nên phản ứng ngay lập tức, cậu “khụ” một tiếng, vừa mở camera trước xem tai vừa hạ giọng nói: “Rõ lắm à? Cô đưa tôi nhiều thế làm gì, một cái là đủ rồi, haizz, bạn trai tôi khá là nồng nhiệt như lửa, d*c v*ng chiếm hữu rất mạnh…”

Cả văn phòng đều biết cậu thoát ế rồi, nhưng không biết bạn trai cậu là ai.

Khương Noãn Vũ không thèm nhìn, xé vỏ bánh mì, nói mà không ngẩng đầu: “Thầy Tạ, tai với cổ tay.”

Thẩm Lục Dương: “Hả?”

Thẩm Lục Dương: “!”

Đây là cái gì.

Bị, động, come, out?

Khương Noãn Vũ cắn bánh mì, cười khẩy: “Đúng là nhìn không ra, anh ta nồng, nhiệt, như, lửa, đến thế.”

Thẩm Lục Dương: “…”

Danh tiếng dịu dàng lịch lãm của bạn trai bị hủy hoại.

Do, tôi, hại.

Cậu tái mặt vài giây, ra dấu “giữ bí mật” với Khương Noãn Vũ, sau khi nhận được hồi đáp, cậu nhanh chóng cầm ba cái băng cá nhân chạy đến ngồi cạnh Tạ Nguy Hàm, lén lén lút lút nhìn tai và cổ tay anh.

Sau tai có mấy “trái dâu” nhỏ không rõ lắm, là do cậu “ăn” hôm đó. Trên cổ tay là một dấu răng đã đổi màu, bị dây đồng hồ che mất một phần, nhưng không thể che hết, đủ thấy lúc đó cậu đã cắn mạnh thế nào…

Thẩm Lục Dương bình tĩnh phân tích. Khương Noãn Vũ đến văn phòng cùng lúc với hai người, sau đó Tạ Nguy Hàm vẫn luôn ngồi trước bàn làm việc, các giáo viên khác không có cơ hội qua xem nên không thấy.

Khương Khương chắc chắn sẽ giữ bí mật, nên người mất mặt tạm thời chỉ có mình cậu. Danh tiếng bạn trai bị hủy hoại, nhưng chưa hoàn toàn bị hủy hoại.

Tạ Nguy Hàm mặc cho cậu sờ chỗ này nắn chỗ kia trên người mình, nhìn mấy cái băng cá nhân trong tay cậu, biết rõ mà vẫn hỏi: “Sao thế?”

“Có dấu hôn,” Thẩm Lục Dương xé một cái băng cá nhân, dán cổ tay anh lại, rồi lại nhìn tai anh, nói nhỏ: “Cô Khương phát hiện rồi, giấy không gói được lửa nữa…” Em còn nói anh nồng nhiệt như lửa…

Tạ Nguy Hàm bâng quơ nhướng mí mắt, đồng tử đen đặc nhìn chằm chằm người đang giả vờ “xem vết thương” cho mình, cuối cùng hóa thành ý cười lấp lánh: “Không muốn họ biết?”

“Đúng vậy, chúng ta không phải đang yêu đương bí mậ——” Nói được nửa chừng, Thẩm Lục Dương đột ngột im bặt, ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh, “Thầy Tạ, anh muốn công khai à?”

Tạ Nguy Hàm không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.

Trước đây Thẩm Lục Dương lo lắng là “nếu công khai quan hệ, ban lãnh đạo có thể vì Tạ Nguy Hàm mà gian lận cho cậu lúc đánh giá cuối kỳ”, còn bây giờ… Kệ xác nó, ra sao thì ra!

Bạn trai cậu nội tâm vô cùng nhạy cảm yếu ớt? Cần được quan tâm. Cậu phải lấy bạn trai làm trọng tâm, kiên quyết thực hiện tốt trách nhiệm và nghĩa vụ của một… người chồng?

“Chúng ta công khai bây giờ luôn,” Thẩm Lục Dương rút điện thoại ra, “Đăng vòng bạn bè trước!”

Bình Luận (0)
Comment