Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 79

079.Tác giả: Không Ô

Âm thanh vừa dứt, không khí như bị hất vào một không gian khác. Xung quanh yên tĩnh đến mức Thẩm Lục Dương nghe rõ mồn một cả tiếng th* d*c của chính mình.

Cậu nuốt nước bọt, vừa định lên tiếng, mùi ca cao nóng trong không khí đột nhiên như cảm ứng được điều gì, bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Môi của Tạ Nguy Hàm áp vào tai cậu. Hơi thở nóng ẩm mang theo d*c v*ng nặng nề, sự điên cuồng và kiềm chế trong giọng nói quyến rũ ấy, giống như một cuốn sách cấm, cuốn phăng đi chút lý trí còn sót lại của Thẩm Lục Dương. Nó thay thế bằng khao khát đói lả, lấp đầy cậu một lần nữa, đến mức ngay cả hít thở, pheromone thuộc về người kia dường như cũng tràn ra từ khóe miệng.

“Như em mong muốn, bé yêu.”

Giây tiếp theo, sắc rượu đỏ ngập trời ập đến. Mùi ca cao nóng mờ mịt đã lâu cuối cùng cũng tìm thấy lối ra, sôi trào nhào về phía hương rượu vang đỏ, như hiến tế mà mặc cho bản thân bốc hơi rồi ngưng tụ, hoàn toàn hòa quyện với đối phương thành từng giọt ngọt ngào say đắm.

Trước mắt Thẩm Lục Dương như bị phủ một lớp lụa mỏng màu đỏ, đôi mắt cậu thất thần cảm nhận pheromone của Alpha cấp S thấm qua da, ngấm vào máu; sệt sệt, ướt át, vừa khiến người ta ngạt thở lại vừa say đắm…

Cả người cậu căng cứng, trước mắt mờ mịt nhìn cơ thể Tạ Nguy Hàm. Đầu gối cậu khó nhịn mà nhúc nhích, cố gắng tìm một lối thoát có thể giúp mình từ mọi thứ xung quanh. Vừa không thể chịu đựng, lại vừa muốn chịu đựng.

Chỉ cần pheromone đều bị cậu “ăn” hết, Tạ Nguy Hàm sẽ không cần phải đè nén bản thân, càng không khó chịu nữa… Cậu là người đặt ra quy tắc, cậu vốn dĩ nên gánh chịu cái giá sau quy tắc đó.

Hương rượu vang đỏ giống như người chủ nhân đến muộn, vừa xuất hiện đã đoạt lấy toàn bộ quyền lực của ca cao nóng, thậm chí là mỗi tấc da thịt.

Trong mỗi phân tử oxy đều ngập tràn rượu vang. Làn da đói khát đang nỗ lực hấp thụ pheromone rượu vang đỏ cuối cùng cũng xuất hiện, hấp thụ những giọt rượu nhỏ li ti do nồng độ quá cao mà ngưng tụ trên da, giống như một ly ca cao nóng sắp đông đặc lại trong giá lạnh, đột nhiên bị pha vào thứ rượu nóng bỏng, trong nháy mắt tan chảy khắp nơi.

Thẩm Lục Dương bị thứ rượu tràn ngập này chuốc cho say mèm, cậu há miệng hít thở từng ngụm lớn đầy khao khát, ngón tay bám vào vai Tạ Nguy Hàm siết lại… Yết hầu đột nhiên ươn ướt, vòng eo thon gầy bị một đôi tay thon dài xinh đẹp siết chặt đầy tàn nhẫn rồi đẩy ra sau, chừa lại không gian dư dả để thỏa mãn “yêu cầu” ban đầu của cậu.

Lưng eo đập vào chiếc bàn cứng ngắc, Thẩm Lục Dương bị buộc phải ưỡn ngực chịu đựng nụ hôn đầy xâm lược của đối phương.

Cảm giác ẩm ướt trơn trượt di chuyển từ yết hầu, l**m dọc lên khóe môi còn vương vệt thuốc màu hồng. Động tác rõ ràng là trêu chọc dịu dàng, nhưng lực ngón tay nhào nặn bên eo lại rất đau. Thẩm Lục Dương vừa cảm nhận nụ hôn ái muội đầy k*ch th*ch, vừa trải nghiệm cơn đau khi bị khống chế cơ thể không thể cử động.

Động tác trên tay càng lúc càng mạnh, cơn đau bị siết eo có thể chịu được, nhưng cảm giác bị khống chế hoàn toàn khiến cậu bối rối, cả người bị ấn vào một vòng xoáy diễm lệ nào đó, trước mắt quay cuồng, cơ thể lại nhạy cảm đến đáng sợ.

Giống như chân trần đi xuyên qua bụi cỏ đẫm sương chiều, lá cỏ ướt sũng lướt qua da, để lại từng vệt nước lành lạnh. Vừa hưởng thụ, lại vừa không kham nổi.

Cậu bắt lấy cổ tay Tạ Nguy Hàm, cố gắng giữ yên, cơ bụng căng cứng, phập phồng từng nhịp, như không thể chịu nổi mà lắc lư eo hòng né tránh ngón tay cái đang ấn xuống, nhưng vì bị giữ chặt, nên dù giãy giụa thế nào cũng giống như đang cọ quậy trong lòng bàn tay ma quỷ.

Sự phản kháng chẳng thấy đâu, ngược lại càng giống một kiểu phóng túng vì được cưng mà kiêu.

“Thầy Tạ.” Thẩm Lục Dương thở không ổn định, như vừa xem xong một bộ phim máu me, adrenaline tăng vọt, khóe mắt đỏ bừng, hơi thở nóng rẫy.

“Anh… pheromone… nhiều quá, đừng bóp nữa, eo em đau.”

Thứ thuốc màu hồng lành lạnh trên da đã biến mất hoàn toàn, không sót lại một giọt nào. Thẩm Lục Dương một tay chống lên vai Tạ Nguy Hàm, cảm nhận nụ hôn ướt át rời khỏi cổ mình, cảm giác thở phào nhẹ nhõm và một sự hụt hẫng nào đó đồng thời xuất hiện.

Cậu cúi đầu nhìn khuôn mặt Tạ Nguy Hàm, anh khẽ nhếch môi, l**m đi vệt thuốc dính trên cánh môi. Trong con ngươi khuất sau hàng mi loé lên một tia thỏa mãn, trên làn da tái nhợt vương lại vài đốm hồng chói mắt.

Tựa như mẩu dâu tây vụn điểm xuyết trên lớp kem béo ngậy hấp dẫn. Tỏa ra hương thơm ngọt lịm.

Thẩm Lục Dương nhìn một lúc lâu, rồi như bị ma xui quỷ khiến mà hôn lên, sau khi hôn đi vệt hồng phấn nơi khóe môi, cậu mờ mịt mà đói khát nhìn gương mặt diễm lệ của Tạ Nguy Hàm. Như một gã nghiện rượu, mới cai rượu được một ngày, đã tham lam uống đến say mèm không biết trời đất.

Cậu nói năng lộn xộn: “Thầy Tạ, anh thơm quá… Em, đói rồi.”

Hương rượu vang đỏ là mùi hương cậu thích nhất đời này. Thẩm Lục Dương vừa nói vừa vùi mặt vào bên cổ anh, đôi môi áp sát, m*t lên làn da trắng lạnh mịn màng từng “trái dâu” nhỏ.

Vừa “ăn” vừa nói, giọng nói không rõ ràng kèm theo nụ hôn ướt át: “Thầy Tạ, anh có thấy dễ chịu hơn không? Nếu còn khó chịu, cứ đưa hết pheromone cho em, em chịu được, thật mà.”

Tạ Nguy Hàm kéo cậu ấn vào lòng, tay trái từ eo di chuyển ra sau lưng, hơi dùng sức vuốt từng đốt xương sống lồi lên. Đầu ngón tay lướt qua, trông nghiêm túc như đang tìm kiếm một đốt xương đặc biệt nào đó, nơi ẩn giấu cảm giác bí ẩn.

Nụ hôn rơi trên cổ và xương quai xanh của anh, nói là hôn, chi bằng nói là một chú cún ham ăn đang ăn vụng, ăn đến hăng say còn lắc eo duỗi tay, áp sát vào da mà chép chép miệng…

Hơi thở của Tạ Nguy Hàm rõ ràng trở nên dồn dập. Anh cảm nhận cảm giác mềm mại lan ra từ bên cổ, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, phô bày toàn bộ “đồ ăn ngon” ra cho chú cún, để cậu vội vàng nếm thử.

Nụ hôn dày đặc kèm theo pheromone ca cao nóng như một liều thuốc mạnh, quấn lấy, cắn nuốt dây thần kinh. Yết hầu Tạ Nguy Hàm trượt lên xuống rõ rệt, anh khẽ mở đôi môi mỏng, phát ra tiếng th* d*c kiềm chế. Nơi đáy mắt hé mở, sắc đỏ đặc sệt dần trở nên tươi tắn.

Đầu ngón tay đang di chuyển cuối cùng cũng dừng lại trên tuyến thể sau gáy Thẩm Lục Dương, móng tay được cắt tỉa tròn trịa ấn xuống, lún vào tuyến thể nhạy cảm. Khi đối phương run rẩy dữ dội, anh bắt đầu dùng sức day ấn.

Thẩm Lục Dương trợn to mắt, như con rắn bị nắm trúng bảy tấc, ngậm lấy yết hầu anh không dám động đậy.

Nơi yếu ớt nhất bị tấn công, cảm giác k*ch th*ch khiến cậu toàn thân run rẩy. Cậu như cầu xin mà nhả răng ra, cả người rúc vào lồng ngực Tạ Nguy Hàm, cố gắng cuộn mình lại thành một hình dạng không ai chú ý, nhưng ngón tay sau gáy vẫn không buông tha cậu.

Pheromone ngưng tụ trên đầu ngón tay, biến thành một giọt màu đỏ tươi tỏa ra hương rượu nồng đậm. Theo động tác day ấn, pheromone Alpha cấp S nồng độ cực cao, cứ thế không báo trước mà nhỏ vào tuyến thể của một Alpha bình thường—— Sự cám dỗ ngọt ngào nhất, mang theo d*c v*ng chiếm hữu tàn nhẫn.

Tim Thẩm Lục Dương đập thình thịch, trong cổ họng không kìm được mà bật ra một âm thanh kỳ lạ.

Đồng tử cậu co rút, khó tin nổi đó là âm thanh do mình phát ra. Cậu vội bịt miệng lại, nghiến chặt răng, khẽ cau mày, cố gắng nhịn xuống.

Ngọn lửa bùng lên từ trong cơ thể khiến cả người cậu sôi trào, cấp bách cần một vị cứu tinh xuất hiện, dập tắt nó, hoặc khiến nó cháy bùng hơn.

Cậu khô miệng khô lưỡi, muốn hít thở thật sâu, nhưng lại phải bịt miệng để chặn lại âm thanh có thể “khiến Phương Dịch phát hiện điểm bất thường”. Hai tay cậu rối rắm mà bịt chặt, nhưng nhu cầu của cơ thể đối với người trước mặt đồng thời dâng l*n đ*nh điểm—— Cậu tiến thoái lưỡng nan giữa mâu thuẫn.

Đầu ngón tay Tạ Nguy Hàm dời đi không dấu vết, chuyển sang bóp cằm cậu, lực tay dịu dàng, anh cong môi hỏi: “Em khó chịu à?”

Thẩm Lục Dương sắp bị cảm giác trong đầu hành hạ đến phát điên, tay trên miệng không dám buông ra, chỉ có thể chống chân ngồi thẳng dậy, dùng chóp mũi cọ xát đôi môi Tạ Nguy Hàm đã bị cậu cắn đến ửng đỏ.

Đáy mắt cậu bị ép đến đỏ hoe, như một con chó bị rọ mõm bằng kim loại, cầu xin đối phương giải thoát cho mình. Âm thanh vụn vặt bật ra từ cổ họng, cậu nghiến chặt răng, trán tì vào lồng ngực Tạ Nguy Hàm, mơ hồ bày tỏ khao khát: “Thầy Tạ, đói…”

Tiếng nói mơ hồ vừa dứt, Thẩm Lục Dương bị bế lên, cả người bị bế khỏi ghế. Sự thay đổi động tác đột ngột khiến cậu từ cúi đầu biến thành ngẩng đầu nhìn Tạ Nguy Hàm, còn chưa kịp nhìn rõ, cậu đã bị ép giữa cơ thể thon dài mạnh mẽ của anh và chiếc bàn, lưng eo bị mặt bàn cứng cấn vào, vừa đau vừa kỳ quái.

Pheromone rượu vang đỏ vốn đang dịu dàng quyến rũ trong không khí đột nhiên trở nên điên cuồng và khao khát, kéo theo cả mùi ca cao nóng đang bình thản hưởng thụ cũng run rẩy kịch liệt, mang đến cơn run rẩy thấu tận linh hồn từ sau gáy.

Không đợi cậu kịp nhắc “Phương Dịch đang ở ngoài”, Tạ Nguy Hàm đã mạnh bạo bóp cổ cậu, ép cậu phải buông tay ra, để miệng được thở, chật vật hít lấy không khí.

Nhưng pheromone Alpha cấp S nhỏ vào cơ thể thật sự quá đáng sợ, ngay sau đó âm thanh lại tràn ra từ cổ họng. Ngay khi Thẩm Lục Dương định bịt miệng lại lần nữa, Tạ Nguy Hàm đã cứu vớt bộ dạng chật vật của cậu, anh cúi người hôn lên.

Hai người chen chúc trước bàn mà hôn nhau, không còn dùng sự dịu dàng để che đậy khao khát, sự chiếm hữu tàn bạo chính là tình yêu cuộn trào nhất dành cho đối phương.

Cảm giác ngạt thở nhè nhẹ và nụ hôn cuồng nhiệt đan xen, Thẩm Lục Dương chìm vào một giấc mơ không muốn tỉnh lại, chìm đắm hưởng thụ, rồi lại bị chiếc bàn đang cấn vào lưng eo kéo về chút lý trí.

Không khí trong khoang miệng ngày càng ít ỏi, cậu hưởng thụ đến quên cả hít thở, ôm loạn bả vai Tạ Nguy Hàm mà ấn mạnh, lồng ngực áp sát, cảm nhận nhịp tim cũng đang nóng rực của đối phương, nghe Tạ Nguy Hàm không chút che giấu mà th* d*c cho cậu nghe, trao ra trọn vẹn mặt yếu đuối chìm sâu trong tình yêu.

Thẩm Lục Dương không biết đây là mồi nhử quyến rũ do ma quỷ giăng ra, ngốc nghếch đớp lấy. Trong lòng trong mắt cậu đều là: Anh ấy đã không giữ lại gì với mình, mình cũng không được giữ lại chút nào nữa.

Cậu giữ lấy gáy Tạ Nguy Hàm, nửa ngồi trên bàn làm việc, đè anh ra mà hôn.

Âm thanh không kịp nuốt xuống tràn ra từ cổ họng, Thẩm Lục Dương muốn kiềm chế, nhưng không thể kiểm soát, chỉ đành sốt ruột hơn mà nhấc bắp chân cọ vào ống quần đối phương, thúc giục Tạ Nguy Hàm giúp cậu giải quyết.

Một hành động làm nũng vô tình trong lúc thân mật. Đổi lại là một nụ hôn ướt át bên bờ vực ngạt thở.

Thẩm Lục Dương vô thức muốn ngả người nằm lên bàn, nhưng bị kéo lại. Giọng nói khàn khàn nguy hiểm của Tạ Nguy Hàm lượn lờ bên tai, anh khẽ hôn thì thầm: “Ngoan, xoay người qua.”

Thẩm Lục Dương sững sờ hai giây, mặt đỏ bừng, khô khốc mím môi, đáy mắt trong veo nhuốm một vẻ nóng nảy khác thường.

“Thầy Tạ,” l**m đôi môi khô khốc, Thẩm Lục Dương giơ tay ấn lên yết hầu Tạ Nguy Hàm, cảm nhận động mạch bên cổ đập rộn, cậu vẫn cố chấp muốn bù đắp: “Lần này, để em chủ động…”

Tạ Nguy Hàm khẽ nhướng mày, dung túng mặc cho Thẩm Lục Dương đè anh lên ghế, thực hiện nghĩa vụ “chủ động” của mình.

________

Lời tác giả: Đừng có ‘trồng dâu’ trên cổ! Đừng! Rất nguy hiểm! Dương Dương ‘trồng’ ở sau tai và xương quai xanh!

Bình Luận (0)
Comment