Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 78

078.Tác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương nói xong, mặt đỏ bừng sắp rỉ máu, nhưng cậu vẫn kiên trì chờ câu trả lời của Tạ Nguy Hàm. Chỉ cần người này dám nói, cậu liền dám làm.

“Em chắc chứ?” Ngón tay đúng như dự đoán mà đáp xuống gáy cậu, nơi đang tỏa ra mùi hương quyến rũ. Dưới tác dụng phụ của thuốc, nó nóng bỏng đến mức khiến mảng da nhỏ đó cũng phải run rẩy.

Thẩm Lục Dương vùi mặt vào vai anh, vành tai lộ ra đỏ bừng sung huyết, cậu cố chấp gật đầu, giọng nói ồm ồm: “Ừm.”

Chóp mũi lướt qua lớp vải trên vai, mang đến cảm giác kỳ diệu vi tế, nhanh chóng lan từ mảng da đó đến lồng ngực đang đập liên hồi. Trái tim vốn đau âm ỉ dường như cũng không còn đập cuồng loạn như vậy nữa.

Tạ Nguy Hàm hôn nhẹ lên vành tai ửng đỏ của cậu.

Thẩm Lục Dương hoàn toàn không biết gì về điều này, hiện tại cậu chỉ muốn dốc toàn lực bù đắp cho Tạ Nguy Hàm những đau đớn mà anh phải chịu đựng vì cậu.

Sợ đối phương không đồng ý, cậu nén lại sự nóng rát trên mặt, khàn giọng nói: “Thầy Tạ, em thích, những gì anh làm với em.”

Không đợi Tạ Nguy Hàm trả lời, cậu vùi đầu bổ sung: “Lần đầu tiên ở thư phòng, những gì anh làm với em, em đều thích.”

Lần đó Tạ Nguy Hàm mất kiểm soát, ép cho hệ thống sập nguồn, cậu chạy tới cứu người, kết quả cứu thẳng lên bàn làm việc…

Sắc đỏ trong đáy mắt Tạ Nguy Hàm dần trở nên u tối, anh kh* c*n v*nh t** nóng bỏng của cậu, nhìn người trong lòng run rẩy không theo quy luật, rồi mới cười trầm thấp hỏi: “Thích đến mức khóc lóc cầu xin tôi tiếp tục?”

Thẩm Lục Dương cứng đờ ngay lập tức. Lúc đó quan hệ hai người còn rất phức tạp, trong đầu cậu toàn là thèm thuồng thân thể người ta, nằm trên chiếc bàn phía sau này, chỉ vì quá hưởng thụ, Tạ Nguy Hàm vừa dừng lại vài giây, cậu đã không chịu… Đúng là mặt dày thật.

Nếu là bình thường bị nhắc lại, Thẩm Lục Dương chắc chắn sẽ thấy ngượng, vì thể diện mà nhanh chóng chuyển chủ đề, nhưng bây giờ… Thẩm Lục Dương ôm cổ Tạ Nguy Hàm, ngẩng đầu nhìn anh, hôn lên cằm anh, cố chấp dùng pheromone của mình để xoa dịu đối phương: “Bây giờ em cũng thích, Thầy Tạ, anh không thích sao?”

Tạ Nguy Hàm nhìn cậu chăm chăm một lúc, rồi bỗng bật cười, ngón tay nâng cằm cậu lên, giọng điệu trêu chọc: “Dương Dương, em luôn có tiềm chất khiến người khác phát điên.”

Thẩm Lục Dương nghe không hiểu, mặc cho anh nâng cằm, đuôi mắt cậu đáng thương rũ xuống, như đang cầu xin chủ nhân cho một câu trả lời khẳng định.

Tạ Nguy Hàm cam tâm tình nguyện cúi người, ngón tay di chuyển ra sau tai, nâng mặt cậu lên, ngậm lấy bờ môi đã bị cắn đến hằn dấu. Giữa lúc chú chó bự đang khát khao đuổi theo, hơi thở nặng nề ngắt quãng, anh ban thưởng mà l**m nhẹ khóe môi cậu: “Muốn tôi à?”

Thẩm Lục Dương sững sờ hai giây, sau đó gật mạnh đầu, ngồi thẳng dậy, cúi người nhướn vai hôn lên môi anh, dùng kỹ năng hôn đã thuần thục hơn chút đỉnh cạy mở hàm răng hoàn toàn không chống cự, l**m m*t đầu lưỡi vẫn còn vương vị đắng của thuốc.

Thẩm Lục Dương vứt bỏ sĩ diện mà cậu vốn quan tâm lúc trước, thành thật nói ra khao khát, “Muốn, muốn anh ôm em, ôm eo em…” Ngón tay thon dài xinh đẹp dùng sức bấm vào bên hông, lún sâu vào kẽ cơ, mạnh đến mức phát đau, khiến cậu chỉ có thể giãy giụa nhưng lại không thể thoát ra…

Bàn tay đặt bên má cậu buông xuống đầy khoan dung, siết lấy vòng eo thon gọn dưới lớp áo hoodie, nhẹ nhàng nhấc bổng cậu lên, rồi lại đặt xuống gần hơn, ngón cái ấn lên đường nét cơ bụng, mỗi một lần đều nhận được phản ứng rõ rệt từ Thẩm Lục Dương.

Vừa nhạy cảm lại vừa yêu thích.

Tạ Nguy Hàm thỏa mãn mọi nguyện vọng của cậu, hào phóng mà dịu dàng, “Còn muốn gì nữa?”

Thẩm Lục Dương vô thức nhúc nhích cơ thể, vừa cử động một chút liền cứng đờ, như thể thật sự bị hai tay anh ghìm chặt tại chỗ.

Thẩm Lục Dương vòng tay qua vai anh, mũi chân cố gắng chạm đất, hòng chống đỡ một phần cơ thể. Cơ bắp ở đùi căng cứng tạo nên đường nét đẹp đẽ, nhưng cũng khiến cơ thể càng thêm nhạy cảm.

Mùi ca cao nóng trong không khí đặc quánh tựa như ngâm mình trong ly giấy ấm áp ngọt ngào, lần đầu tiên không có chút can thiệp nào của rượu vang đỏ, lan tỏa trọn vẹn khắp phòng.

Nhưng nó lại không hề nghênh ngang xâm chiếm như tưởng tượng, mà luân chuyển một cách hoảng loạn, tìm kiếm khắp nơi mùi hương rượu vang đỏ khiến nó an tâm, đến mức nhiệt độ cả phòng sách nhanh chóng tăng cao.

Ngón tay Thẩm Lục Dương cào cào vai Tạ Nguy Hàm, cậu cúi đầu ghé sát cổ anh, khụt khịt mũi như cún con: “Sao vẫn chưa có pheromone, dù là mùi nhạt cũng không có…”

Trước đây làm đến bước này, hôn hôn ôm ôm rồi, pheromone rượu vang đỏ sẽ tự nhiên tràn ra, quấn lấy ca cao nóng hòa thành một ly sô cô la nhân rượu… Nhưng bây giờ, Thẩm Lục Dương vận dụng toàn bộ khứu giác của Alpha, cũng không thể ngửi thấy.

Là do cậu làm chưa tốt sao…

“Không phải tại em,” Tạ Nguy Hàm dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cậu, v**t v* đường cong trên lưng cậu, an ủi, “Là do thuốc ức chế pheromone, tôi đã uống rất nhiều…”

Thẩm Lục Dương vừa định mở miệng, đã bị anh cắt ngang đầy trêu chọc: “Đừng lo, việc này sẽ không ảnh hưởng đến khả năng của tôi đâu, sẽ rất thoải mái.”

Mặt Thẩm Lục Dương đỏ bừng, cậu cảm nhận được rồi, không chỉ không ảnh hưởng, mà còn… vô cùng dồi dào sinh lực.

Ánh mắt cậu lảng đi, cố gắng lờ đi cảm giác càng lúc càng rõ rệt vì câu nói này, lắp bắp: “Em không có ý đó… Thầy Tạ, pheromone của anh quay lại, có phải sẽ không còn khó chịu nữa không?”

“Nhưng tôi sẽ không kiểm soát được bản thân, làm ra những chuyện không hay,” Tạ Nguy Hàm điềm nhiên như thể đang nói chuyện của người khác, mày mắt giãn ra, hưởng thụ mà hít ngửi mùi ca cao nóng, “Tôi của hiện tại rất an toàn.”

“Không an toàn,” Thẩm Lục Dương sốt ruột, mắt đỏ lên, như con thú bị nhốt trong lồng muốn cắn xé nhưng không có mục tiêu, “Anh rất đau, an toàn thì có ích gì! Điều em muốn là anh thay đổi suy nghĩ mà không phải chịu tổn thương, nếu cần anh phải trả giá… vậy thà đổi lại là em đau còn hơn.”

Tạ Nguy Hàm dựa vào lưng ghế, nhìn khuôn mặt vốn luôn rạng rỡ đến vô tâm vô phế kia giờ đây nhuốm đầy giận dữ và xót xa, cuối cùng lại bất lực đến tủi thân, luống cuống cọ tới cọ lui quanh người chủ nhân đang bị thương, cầu nguyện ông trời hãy chuyển những vết thương này sang cho mình.

Tạ Nguy Hàm vui sướng vì cảm xúc của đối phương, bàn tay siết eo cậu thu lại, cong môi nhìn cậu: “Chẳng muốn trả giá gì mà đã muốn có được, Dương Dương, em bị tôi chiều hư rồi.”

Thẩm Lục Dương dứt khoát buông thả bản thân, nằm sấp trong lòng anh, dùng chóp mũi cọ vào gò má trắng lạnh của anh, thì thầm: “Thầy Tạ, vậy thì cứ tiếp tục chiều hư em đi, nghĩ cách giúp em đi, giúp em với…”

Chú chó bự hoàn toàn không biết mình đang nói gì, bất tri bất giác lại lần nữa ngậm sợi dây thừng đưa vào tay đối phương, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta muốn siết chặt lại, muốn nhìn cậu ngạt thở, nhìn cậu rơi lệ.

Tạ Nguy Hàm rủ mi, che đi ý xâm lược trong đáy mắt, động tác dịu dàng ôm lấy lưng cậu, đưa ra một đề nghị khả thi.

Gương mặt quyến rũ động lòng người là liều thuốc độc chí mạng nhất, khi anh cười dịu dàng, đã đầu độc Thẩm Lục Dương đến thần hồn điên đảo, ánh mắt mê ly, mọi thứ bên tai đều rời xa cậu, chỉ còn nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tạ Nguy Hàm vang vọng bên tai.

“Thử quyến rũ tôi đi.”

“Xem xem em quyến rũ hơn, hay là thuốc có thể trấn áp tốt hơn.”

Yết hầu Thẩm Lục Dương trượt mạnh một cái.

Quyến rũ, Tạ Nguy Hàm.

Ký ức đã từng xảy ra trong thư phòng sôi trào trong tâm trí, ánh sáng mờ tối, rượu vang đỏ vương vãi, động tác bị trói buộc, và cả những trang sách tinh xảo bị ép đi ép lại trên quần áo ẩm ướt, nhăn nhúm hỗn loạn vứt đầy sàn…

Cơ thể di chuyển, đột nhiên đập vào góc bàn, phát ra một tiếng động trầm đục.

Thẩm Lục Dương bỗng nghĩ đến điều gì, muốn quay đầu lại, nhưng bị giữ gáy nên không thể quay hoàn toàn. Cậu mở to mắt, tai đỏ bừng nhìn người đang khống chế mình, nuốt nước bọt: “Thầy Tạ… Bác sĩ Phương còn ở bên ngoài, em bảo anh ta…” đi đi.

Cổ áo đột nhiên bị túm lấy, kéo mạnh cậu vào lòng. Tạ Nguy Hàm một tay bóp cằm cậu, buộc cậu ngẩng lên, rồi từ từ siết lại.

Anh cúi đầu nhìn cậu, sự dịu dàng trong đáy mắt bị thay thế bằng vẻ nghiêm nghị và cảm giác thống trị, khóe môi nở nụ cười mị hoặc: “Nhìn tôi còn chưa đủ sao, lúc này mà vẫn còn tâm trí nghĩ đến những thứ đó, hửm?”

Cảm giác áp bức khó nói nên lời lan tỏa ra xung quanh, Thẩm Lục Dương rơi vào đôi mắt đỏ sậm kia, bị áp bức đến mức đầu ngón tay run rẩy. Cảm giác kỳ quái nảy sinh từ tủy sống, là sự co rúm không thể diễn tả và cơn hưng phấn nối gót theo sau.

Góc độ ánh mắt của Tạ Nguy Hàm vĩnh viễn là kiểu bề trên bẩm sinh, trong sự thương hại bi mẫn là vẻ tàn nhẫn được che đậy hoàn hảo, sự tương phản tột độ khiến người ta bất giác cảm thấy sợ hãi trước mặt anh—— một nỗi sợ hãi đầy hưng phấn.

Thẩm Lục Dương đã từng nghĩ cảm giác này là do tác dụng của pheromone Alpha cấp S, nhưng giờ đây không có lấy một chút pheromone, cậu chỉ cần nhìn khuôn mặt Tạ Nguy Hàm, nghe giọng nói lười biếng khàn khàn, đã vô thức muốn khuất phục…

Cổ họng bị siết chặt, cảm giác ngạt thở dần ập đến, ánh sáng trước mắt mờ đi rồi rõ lại liên tục. Khi một giọt nước mắt hòa lẫn quá nhiều cảm xúc trượt xuống từ khóe mắt, bàn tay trên cằm đột nhiên thả lỏng.

Oxy mà cậu xa cách đã lâu được hít vào khoang miệng. Trong lúc Thẩm Lục Dương cố gắng hít thở, ánh mắt cậu bất giác đuổi theo đôi mắt sậm màu của Tạ Nguy Hàm, đôi môi đỏ mọng nhếch lên một đường cong ái muội, cậu nghe thấy đối phương dùng giọng nói đầy mê hoặc nói với mình: “Bắt đầu đi.”

Hơi thở của Thẩm Lục Dương trở nên dồn dập vì câu nói này, cậu dè dặt vươn tay, đặt lên đôi môi mềm mại của đối phương, ấn nhẹ.

Tạ Nguy Hàm nghiêng đầu, mày mắt rũ xuống, mở miệng, đột nhiên khẽ cắn ngón tay đó. Đầu lưỡi lướt nhẹ, để lại cảm giác ẩm ướt nóng ấm trên đầu ngón tay, anh nhướng mi, ngước mắt, ánh mắt trêu chọc nhìn Thẩm Lục Dương đang co rụt đồng tử.

Ngón tay như bị khống chế, không thể động đậy, cảm giác tiếp xúc li ti như từng dòng điện nhỏ, truyền dọc theo dây thần kinh cánh tay đến toàn thân, cả người đều run rẩy nhè nhẹ.

Ngón tay Tạ Nguy Hàm đặt lên mu bàn tay cậu, chậm rãi xoa nhẹ, để lại một đường cảm giác vi diệu, khiến Thẩm Lục Dương không kiểm soát được mà phải rụt vai cúi đầu cố gắng kìm nén, rồi mới như ban ơn mà luồn ngón tay vào kẽ tay cậu, chậm rãi di chuyển đầy kỹ xảo.

Tim gần như đập theo động tác của đầu ngón tay đối phương, trán Thẩm Lục Dương tê dại, không thể nhịn được nữa, cậu siết chặt ngón tay, cúi người, hôn lên đôi môi mỏng của Tạ Nguy Hàm, thăm dò lung tung.

Kỹ năng hôn hoảng loạn không theo quy tắc nào lại có ma lực khiến người ta bùng cháy ngay lập tức, chỉ là ma sát môi đơn giản nhất cũng đủ khiến người ta mặt đỏ tai hồng. Tiến đến nụ hôn kiểu Pháp cũng không có chút điềm báo nào, có lẽ chỉ là cậu đột nhiên nhớ ra còn có thể hôn như vậy… dùng kỹ thuật như đang đùa giỡn để làm những chuyện khiến người ta không thể chịu đựng nhất.

Ngón tay Tạ Nguy Hàm nắm lấy bên cổ yếu ớt của cậu, dùng sức v**t v* đến khi để lại vết hằn. Anh cảm nhận được Thẩm Lục Dương đau đớn tránh né, rồi lại như nghiện mà cọ về lòng bàn tay anh, cầu xin anh cho nhiều hơn.

Tiếng th* d*c gợi cảm của người đàn ông dồn dập thêm vài phần, sự tĩnh lặng trong đáy mắt dần tan đi, nhuốm màu d*c v*ng điên cuồng, rồi lại bị hàng mi dài rũ xuống che khuất, chỉ cho thanh niên thấy mặt yếu đuối quyến rũ nhất của mình.

Giống như một người cá ngụy trang thành con người xinh đẹp, giả vờ đuối nước, lợi dụng lòng tốt và sự ngây thơ của nhân loại, dụ dỗ đùa bỡn, cuối cùng quyết định nên ăn thịt, hay là trói buộc vào biển sâu, chiếm hữu vĩnh viễn.

Thẩm Lục Dương đã đuối nước đến mức không thể thở nổi mà chẳng hề hay biết, vẫn đang cố gắng truyền oxy cho đối phương, cho dù có chạm phải chiếc đuôi cá lạnh lẽo sắc bén, cậu vẫn si mê mà kiên tin đối phương là một người cá sẽ bị đuối nước, hết thuốc chữa.

Bắp chân dùng sức, phần mắt cá chân lộ ra có mạch máu xanh nổi lên, kéo cả cơ thể nâng cao. Sau khi phát hiện tư thế ngồi trong lòng anh không thể chống đỡ cơ thể thật tốt, Thẩm Lục Dương nhân lúc ngừng hôn mà nhấc một chân lên quỳ cạnh chân Tạ Nguy Hàm. Cậu không nỡ rời môi, chỉ có thể nâng mặt Tạ Nguy Hàm lên, ngay sau đó chân kia cũng quỳ lên ghế, mạnh mẽ hôn anh từ trên cao.

Phương Dịch có thể đẩy cửa vào bất cứ lúc nào—— nhận thức này va đập vào đại não, khiến cơ thể càng thêm nhạy cảm yếu ớt.

Thẩm Lục Dương cố gắng đè nén tiếng r*n r* trong cổ họng, nhưng vẫn luôn có âm thanh tràn ra từ khóe miệng. Cuối cùng cậu mặc kệ, chỉ muốn dùng khao khát của mình đốt cháy pheromone đang bị Tạ Nguy Hàm đè nén tận sâu, để không khí không còn chỉ có mỗi ca cao nóng cô đơn sôi trào.

Cuối cùng cũng tách ra, cả hai đều đang th* d*c, khác biệt là trong mắt Thẩm Lục Dương toàn là sắc đỏ chật vật sau nụ hôn cuồng nhiệt, còn Tạ Nguy Hàm chỉ th* d*c nhè nhẹ, dường như đang truyền tín hiệu “Chỉ vậy thôi sao?” cho Thẩm Lục Dương.

Khiến cậu không hài lòng với biểu hiện của mình. Trong không khí vẫn không có pheromone Alpha cấp S, một chút cũng không.

Không tin sức hấp dẫn của mình đối với Tạ Nguy Hàm lại không thắng nổi đống thuốc kia, Thẩm Lục Dương chống khuỷu tay ra sau bàn, muốn đứng dậy, nhưng không cẩn thận chạm phải ly sứ Thanh Hoa lạnh lẽo.

Trong ly là thứ thuốc màu hồng phấn, vẫn chưa uống hết.

Ký ức lại bị kích hoạt, Thẩm Lục Dương quay đầu nhìn ly sứ, th* d*c hỏi: “Thầy Tạ, đây là gì.”

“Thuốc dẫn dụ pheromone,” Dường như đoán được cậu muốn làm gì, hứng thú trong đáy mắt Tạ Nguy Hàm dần đậm lên, anh bâng quơ nhắc tới, “Mô phỏng mùi ca cao nóng.”

Thẩm Lục Dương sửng sốt.

Tạ Nguy Hàm vươn tay, cầm ly sứ lên, đưa đến bên môi Thẩm Lục Dương, cười thờ ơ: “Tôi không thích, nên không uống.”

Thẩm Lục Dương vô thức hỏi: “Tại sao?” Cậu cúi đầu ngửi thử, mùi ca cao nồng đậm xộc vào mũi, giống đến mức chính cậu cũng không thể phân biệt chính xác.

Tạ Nguy Hàm ấn nhẹ ly sứ, miệng ly đè lên đôi môi ướt át của Thẩm Lục Dương tạo thành một vết hằn nhàn nhạt: “Bởi vì không phải pheromone của em.”

Tim Thẩm Lục Dương lỡ một nhịp, như bị chuốc cho một ly rượu mạnh, cậu mê man l**m đôi môi bị đè đến tê dại, nhận lấy ly sứ từ tay anh, ôm trong lòng bàn tay: “Em nếm thử được không?”

Ý cười trong mắt Tạ Nguy Hàm càng sâu hơn, nhưng mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, v**t v* vành tai đỏ bừng của cậu nói: “Được, không ảnh hưởng gì đến em.”

Thẩm Lục Dương uống một ngụm nhỏ, nuốt xuống.

Phương Dịch có thể ở bên cạnh Tạ Nguy Hàm nhiều năm như vậy mà chưa bị g**t ch*t là có lý do. Thứ thuốc này giống hệt một ly ca cao nóng đậm đặc, chính miệng nếm rồi, Thẩm Lục Dương cũng không thể ngay lập tức phát hiện ra điểm khác biệt với pheromone của mình, cảm giác trong khoang miệng chỉ có “ngon”.

Dưới ánh mắt sâu thẳm của Tạ Nguy Hàm, cậu lại uống thêm một ngụm nữa, nhưng không nuốt xuống. Mà là bóp cằm Tạ Nguy Hàm, cúi người hôn lên.

Thứ thuốc bọc lớp vỏ ngọt ngào từ miệng Thẩm Lục Dương chảy đến đầu lưỡi Tạ Nguy Hàm, sau khi bị ca cao nóng thật sự bao phủ, giả đến mức như thật khiến anh cũng không khỏi thất thần, vui sướng hưởng thụ sự hoan lạc ẩn giấu trong thật thật giả giả này.

Thẩm Lục Dương lần đầu làm chuyện này, động tác vụng về đến mức một phần chất lỏng chảy ra từ khóe miệng, thuận theo quai hàm rõ nét trượt xuống yết hầu, như một đường kẻ cấm kỵ, u tối chìm vào cổ áo.

Thẩm Lục Dương đợi Tạ Nguy Hàm nuốt xuống giọt thuốc cuối cùng, bắt đầu m*t lấy đầu lưỡi cậu, đến khi vừa tê vừa đau, cậu khó chịu khẽ cau mày. Đôi chân đang quỳ trên ghế nhúc nhích, mũi giày không ngừng lắc lư, trong miệng mơ hồ ngăn cản, đối phương mới chịu buông ra, như thể chưa có gì xảy ra, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.

Thẩm Lục Dương thở hổn hển tách ra, đã chìm sâu vào sự mờ mịt đầy kh*** c*m, không khí vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào—— ngay cả sau khi cậu gian lận mà đút thuốc như vậy.

Tạ Nguy Hàm vỗ về sau tai cậu đầy an ủi, nhưng Thẩm Lục Dương không thể chịu đựng nổi.

Cậu cúi đầu hôn lên tuyến thể sau gáy Tạ Nguy Hàm, ngón tay v**t v* vành tai nhạy cảm, thậm chí không còn đè nén tiếng r*n r* trong cổ họng… Rõ ràng chỗ đó đã rất rõ rệt rồi, tại sao vẫn không có pheromone.

“Dương Dương,” Tạ Nguy Hàm “chu đáo” lên tiếng đúng lúc, giọng nói dịu dàng bao dung, che giấu mục đích cuối cùng, “Cũng không khó chịu đến thế, đừng cố chấp với pheromone nữa, em khó chịu à? Lại đây, tôi giúp em.”

“Không được, em thử lại lần nữa… Thầy Tạ anh đừng động, em thử lại.” Thuốc mạnh như vậy, không biết còn kéo dài bao lâu, Thẩm Lục Dương không thể chịu đựng Tạ Nguy Hàm bị đau. Cậu bất lực nhìn trái phải, đầu óc trống rỗng.

Lúc thân mật trước đây, Tạ Nguy Hàm thích nhất cậu làm gì? Không chịu nổi nhất khi cậu làm gì?

Trong lúc vặn vẹo, ly sứ trong tay lắc lư, ngay trước khi chất lỏng đổ ra, Thẩm Lục Dương bỗng nhớ tới chuyện Tạ Nguy Hàm từng làm với cậu trên chính chiếc ghế này, còn có ở phòng ngủ Tạ Nguy Hàm, ly hồng trà bị ép rót vào cổ họng…

Quần áo ướt sũng dính nhớp khó chịu áp sát vào da, mỗi lần áp sát đều vừa lạnh lẽo vừa kỳ dị…

Thẩm Lục Dương căng thẳng mà ngượng ngùng dùng mu bàn tay lau vệt ướt trên môi, gọi một tiếng “Thầy Tạ”, dưới ánh mắt chăm chú của đối phương, yết hầu trượt lên xuống, cậu nâng ly sứ lên bắt đầu uống.

Tốc độ nuốt cố ý chậm hơn tốc độ dốc, chất lỏng màu hồng khó nuốt trôi thuận theo làn da màu lúa mì chảy xuống, tràn ra khỏi khóe miệng, lướt qua yết hầu đang chuyển động, để lại vệt nước màu hồng ẩm ướt, rồi xoay chuyển rơi vào hõm xương quai xanh trũng sâu, nhiều đến mức tràn ra, làm ướt cả quần áo…

Cuối cùng Thẩm Lục Dương dứt khoát ngẩng đầu, hơi cau mày, mặc cho toàn bộ chất lỏng trong ly đổ xuống từ cằm, chất lỏng lạnh lẽo lướt qua da, sự k*ch th*ch bùng nổ khiến mu bàn chân cậu căng cứng.

Cậu thở không ổn định, lồng ngực phập phồng dữ dội. Cậu nhìn Tạ Nguy Hàm, đáy mắt bị cảm giác ép cho ươn ướt, kéo cổ áo, ánh mắt né tránh, khàn giọng nói: “Thầy Tạ, thuốc… đổ rồi.”

Ngón tay Tạ Nguy Hàm đặt lên môi cậu, dừng lại một giây, rồi trượt theo vệt nước màu hồng ẩm ướt qua quai hàm, cuối cùng dừng lại trên yết hầu đang run rẩy nhè nhẹ. Giọng nói trầm thấp cũng đang đè nén điều gì đó, khoác lên lớp da người dùng sự kiềm chế cuối cùng để kiên nhẫn hùa theo: “Lãng phí quá.”

Hơi thở Thẩm Lục Dương đột ngột dồn dập, cậu ưỡn ngực, rướn người tới gần, cả người căng cứng như một cây cung đang trên bờ vực nguy hiểm. Ánh mắt cuối cùng cũng rơi vào đáy mắt Tạ Nguy Hàm, đôi môi sưng đỏ hé mở: “Không thể lãng phí, anh giúp em… làm sạch đi.”

Tạ Nguy Hàm không buông tha cho chú chó bự đáng thương, tiếp tục truy hỏi: “Muốn tôi làm sạch thế nào?”

Rõ ràng không làm gì cả, chỉ bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, đã khiến đóa hoa đỏ nở rộ từ sau gáy đang run rẩy, cảm giác tê dại lan khắp tủy sống, biến thành một cánh đồng tỏa hương hoa quyến rũ.

Thẩm Lục Dương không hiểu tại sao, gần như bị hỏi đến phát khóc, ngón tay cậu co quắp, mồ hôi mỏng trên trán rịn xuống chóp mũi, không biết qua bao lâu, mới nặn ra được một chữ từ cổ họng khô khốc.

“l**m.”

Bình Luận (0)
Comment