“Bây giờ cảm thấy thế nào?” Phương Dịch tự tiêm một mũi, duy trì nồng độ pheromone chanh của mình ở mức khá cao dù không trong kỳ nhạy cảm, “Cơn đau đầu có thuyên giảm chút nào không?”
Duy trì suốt một đêm, bây giờ anh ta cũng hơi kiệt sức rồi. Nhưng dù có đến bệnh viện ngay lúc này, cũng chẳng có cách nào tốt hơn. Sự bình tĩnh mà Tạ Nguy Hàm có được nhờ cưỡng ép dùng một lượng lớn thuốc, rất có thể sẽ hoàn toàn tan vỡ nếu thay đổi địa điểm.
Phương Dịch không đủ can đảm để cược vào hậu quả khi một Alpha cấp S mất kiểm soát hoàn toàn, nên chỉ đành cố thủ ở đây.
Tạ Nguy Hàm ngả người trên ghế, yết hầu lộ ra khẽ trượt. Hàng mi anh hơi cụp xuống, che đi sắc đỏ u tối trong con ngươi. Anh hờ hững nhắm hẳn mắt lại: “Không thuyên giảm.”
Phương Dịch uống một ngụm nước lớn, cau mày hít sâu: “Tác dụng pheromone của tôi đã biến mất hoàn toàn rồi. Kể cả cậu có thể đảm bảo mỗi ngày tiếp theo đều sẽ bình yên thế này, tôi cũng không dám tin. Tôi cần liên lạc với bố cậu.”
Tạ Nguy Hàm nhướng mi, hờ hững liếc anh ta một cái.
Phương Dịch ấm ức nuốt ngược những lời sắp nói vào bụng. Dừng một chút, anh ta lại nói: “Độ tương thích pheromone của Thẩm Lục Dương và cậu cao hơn tôi. Giờ thế này, một là tôi gọi điện kêu cậu ta qua đây, chiết xuất pheromone giúp cậu, vừa hay tôi có mang theo thiết bị. Hai là tôi gọi cho bố cậu, để ông ấy qua trông chừng cậu. Vế trước còn có chút tác dụng, vế sau… cậu cứ coi như là tuyên bố miễn trừ trách nhiệm đi.”
Anh ta biết sức chịu đựng của Tạ Nguy Hàm rất tốt, nhưng anh ta cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
“Ngày mai tôi có thể đi làm bình thường,” ngón tay Tạ Nguy Hàm xoa nhẹ chiếc ghế, cảm nhận cơn đau từng lúc một nặng thêm. Ánh đèn hắt lên khuôn mặt nghiêng của anh một mảng tối tăm. “Không cần thiết gọi họ.”
Phương Dịch như thể vừa nghe chuyện hoang đường, cao giọng: “Mai cậu còn muốn đi làm? Thưa ngài, ngài là thần tiên à, có thể nén hết tác dụng phụ vào một ngày rồi hôm sau như không có chuyện gì, như thiên thần hạ phàm xuất hiện trước mặt thiên sứ của ngài sao? À, tất nhiên thể chất của cậu có thể làm được, nhưng cậu có nghĩ đến phản ứng của con chó ngốc kia khi biết cậu liều mạng như vậy không?”
Tạ Nguy Hàm “chậc” một tiếng, lạnh lùng nhìn Phương Dịch, nụ cười đầy ẩn ý: “Em ấy sẽ không biết, trừ khi có người nói cho em ấy.”
Phương Dịch: “…” Anh ta cúi đầu nhìn nhìn. Ồ, hình như chỉ có mình anh ta biết chuyện này.
Bị uy h**p rồi. Chết tiệt, anh ta vậy mà quen rồi.
“Được, cậu cứ ráng chịu đi, cậu mà có mệnh hệ gì tôi chắc chắn phải vào tù.” Anh ta vừa lục hộp thuốc xem có may mắn trời độ mà bào chế ra được linh đan diệu dược gì không, vừa lải nhải.
“Hai người yêu đương kiểu này, sớm muộn gì cũng toi một đứa. Cậu ta là cái cây vươn mình lớn lên, hận không thể đuổi theo ánh mặt trời, còn cậu là dây leo quấn quanh thân cây, gặp ánh sáng là chết. Cậu sắp tự phơi chết mình rồi đấy…”
Tạ Nguy Hàm quen thói lờ đi những lời này, nhưng khi anh ta vừa dứt câu cuối, ánh mắt anh khẽ động. Nụ cười bên môi dần sâu hơn, anh nhắm mắt lại, che đi vẻ bệnh tật.
Từ một dây leo hận không thể quấn chết cái cây tại chỗ, biến thành một dây leo cùng cái cây vươn mình về phía mặt trời… Cơn đau đớn khi bị thiêu đốt dưới ánh dương, có lẽ, cũng thật tuyệt diệu.
Dưới sự nửa ép buộc của Tạ Nguy Hàm, Phương Dịch đành phải giơ một ống thuốc màu đen vừa mới điều chế lên, cắn răng đắn đo không biết có nên mạo hiểm dùng cho anh hay không, thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Chính xác hơn là, chuông cửa chỉ vang lên lấy lệ một tiếng, ngay sau đó là tiếng mở cửa. Có thể thấy người bên ngoài vội vã đến mức nào——
Phương Dịch nhanh chóng cất thuốc đi. Chỉ trong tích tắc, anh ta đã suy luận từ câu chuyện tình yêu dằn vặt chết anh ta này rằng, người có chìa khóa “lãnh địa” của Alpha cấp S, lại còn ra vào tùy tiện thế này, chắc chắn là Thẩm Lục Dương. Nếu để cậu ta thấy anh ta cầm thứ thuốc trông không giống đồ tốt lành gì chĩa vào Tạ Nguy Hàm, Phương Dịch thật sự sợ mình sẽ bị cắn chết.
Ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng mở cửa, Tạ Nguy Hàm đã điều chỉnh xong biểu cảm, thản nhiên chuyển từ bộ dạng yếu ớt đang chịu đựng sang trạng thái ôn hòa, điềm đạm thường ngày.
Phương Dịch chỉ muốn vỗ tay cho anh. Tuy không chết được, nhưng trên đời này cũng chẳng mấy ai có thể chịu tác dụng phụ nghiêm trọng đến thế mà vẫn giữ được sắc mặt bình thường như anh.
Tình yêu đúng là kỳ diệu vãi chưởng.
Lúc Thẩm Lục Dương xông vào, đầu óc cậu vẫn còn mông lung. Trên đường đi cậu thậm chí không dám nghĩ sâu xa, rốt cuộc Tạ Nguy Hàm đã bị làm sao.
Cậu vừa đi về phía phòng sách vừa gọi: “Thầy Tạ! Tạ Nguy Hàm! Có nhà không?”
Không chờ Tạ Nguy Hàm trả lời, cậu đã đẩy bật cửa thư phòng ra.
Đối diện ngay với đôi đồng tử tựa mực đặc, đang dịu dàng nhìn mình, tim cậu bỗng hẫng một nhịp.
“Sao thế?” Tạ Nguy Hàm ngồi trên ghế nhìn cậu cười, hơi nhấc tay phải lên, là tư thế hằng ngày bảo cậu qua ôm.
Thẩm Lục Dương sải bước qua, nắm lấy tay anh xem xét từ trên xuống dưới: “Anh không khỏe à? Xảy ra chuyện gì sao? Anh không nghe điện thoại của em, chắc chắn là có chuyện rồi…”
Phương Dịch đang định nói ông nội ơi cậu nhẹ tay chút, người bạn trai thích tự tìm chết của cậu giờ còn chẳng cứng cáp hơn cái ly sứ Thanh Hoa trên bàn là bao, thì ngay sau đó mắt anh ta suýt thì lòi ra ngoài.
Tạ Nguy Hàm dùng sức cổ tay, Thẩm Lục Dương bị ép ngã về phía trước, cứ thế ngồi vào lòng anh, được anh ôm lấy đầy thân mật.
Khóe miệng Phương Dịch co giật, dường như nghe thấy tiếng r*n r* thảm thiết của các tế bào cơ bắp đang căng cứng co rút đến cực hạn của Tạ Nguy Hàm dưới áp lực.
Nhưng Tạ Nguy Hàm chỉ ôm cậu cười khẽ một tiếng, đầu ngón tay tái nhợt lướt qua vầng trán đang nhíu chặt của Thẩm Lục Dương, mày mắt dịu dàng: “Xin lỗi, điện thoại không ở bên cạnh, em lo lắng à?”
Thẩm Lục Dương gật đầu, vẫn sờ sờ nắn nắn kiểm tra khắp nơi, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra điều bất thường. Sao không có chút pheromone nào hết vậy.
Bình thường dù Tạ Nguy Hàm không cố ý phóng thích, nhưng vì mối quan hệ đặc biệt, cậu vẫn có thể ngửi thấy mùi hương rượu vang đỏ thoang thoảng.
Biết mình sẽ không có được câu trả lời chính xác từ Tạ Nguy Hàm, cậu quay đầu nhìn Phương Dịch, nỗi lo lắng lóe lên trong mắt viết rõ mấy chữ: “Bác sĩ Phương, anh không được lừa tôi”.
Trực giác nhạy bén của Phương Dịch giúp anh ta đọc được ý tứ sâu xa hơn—— “Không nói thật, tôi có thể sẽ không nhịn được mà động thủ”.
Phương Dịch nhắm mắt, hít sâu một hơi, nghiêm túc đánh giá chênh lệch vũ lực giữa hai người, quyết định nói thật: “Tình hình của cậu ta bây giờ——”
“Phương Dịch,” Tạ Nguy Hàm ngước mắt, một câu nói không gợn sóng, lại khiến Phương Dịch im bặt. Anh nhìn ra cửa: “Ra ngoài.”
Phương Dịch: “…Được.”
Thẩm Lục Dương đột ngột quay đầu nhìn Tạ Nguy Hàm, nhưng lời trong miệng lại nói với Phương Dịch: “Anh ấy bị sao vậy?”
Tạ Nguy Hàm lạnh nhạt liếc Phương Dịch, cảnh cáo anh ta không được nói lung tung.
Phương Dịch: “…” Hay là tôi chết tại chỗ cho rồi?
Tạ Nguy Hàm thu hồi ánh mắt. Phương Dịch một mặt cảm thấy Alpha cấp S sắp vỡ nát đến nơi này đúng là b**n th**, mặt khác biết tên b**n th** này tám phần mười là dỗ được cục cưng của mình, nên lẳng lặng xách hòm thuốc nhỏ rời đi.
Trước khi đóng cửa, dường như anh ta vẫn cảm nhận được ánh mắt tóe lửa giận dữ của một con chó bự nào đó.
“Cạch.” Bên ngoài và phòng sách đã bị ngăn cách.
Thẩm Lục Dương thu hồi ánh mắt, giằng khỏi tay Tạ Nguy Hàm, dễ dàng hơn tưởng tượng. Sau đó cậu đan mười ngón tay hai người vào nhau, đưa lên môi hôn một cái, đôi môi run rẩy: “Em không cảm nhận được pheromone của anh nữa, Thầy Tạ… đi đâu mất rồi?”
Pheromone của Alpha cấp S không thể nào biến mất vô cớ được. Trừ khi là hành vi tự ngược, không ai có thể khiến pheromone của anh biến mất hoàn toàn.
Ngón cái Tạ Nguy Hàm khẽ v**t v* mu bàn tay cậu, giải thích an ủi: “Chỉ là tiêm một mũi thuốc ức chế thôi, vài tiếng nữa là hồi phục.”
Thẩm Lục Dương mím chặt môi, nhìn thẳng vào mắt anh, không chừa cho mình bất kỳ đường lui nào mà hỏi: “Có phải vì anh đã hứa với em, sẽ không làm hại Vân Hàn không?”
Tạ Nguy Hàm vừa định phủ nhận, Thẩm Lục Dương đã thay anh thừa nhận.
Cậu dùng sức nắm chặt tay vịn ghế, hận không thể đánh chết bản thân mình lúc trước đã tùy tiện đặt ra quy tắc, nghiến răng nói ra đáp án: “Chính là vì chuyện này. Em ép anh thay đổi quy tắc của mình, căn bản không nghĩ tới anh có làm được hay không, cho nên——”
“Cho nên tôi chỉ dùng cách đơn giản nhất, để hoàn thành nguyện vọng của cả hai chúng ta,” Tạ Nguy Hàm ngắt lời cậu bằng giọng dịu dàng, nghiêng đầu hôn lên đôi môi vừa bị cậu cắn rách, thờ ơ tổng kết: “Đây là điều cần thiết.”
Hai người đi ngược đường muốn ở bên nhau, ắt một người phải đâm đến đầu rơi máu chảy để phanh gấp lại, mới có thể quay đầu. Người đó, rõ ràng sẽ không, cũng không thể là Thẩm Lục Dương.
Tạ Nguy Hàm hôn đi vệt ẩm ướt nơi khóe mắt cậu, giọng nói trầm thấp dịu dàng an ủi: “Dương Dương, không có gì là không cần trả giá cả.”
Cho dù là yêu nhau, những thứ cần phải vượt qua cũng nhiều hơn tưởng tượng rất nhiều.
Thẩm Lục Dương cứng đờ lắng nghe lời anh, nhìn Tạ Nguy Hàm rõ ràng đang vừa đau đớn vừa khó chịu nhưng vẫn cố gắng an ủi mình, lần đầu tiên cậu nghi ngờ quyết định của mình liệu có đúng đắn không.
Cậu vì quyền lợi được sống bình an của đại đa số người trong thế giới sách, mà đi hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao phó là thay đổi Tạ Nguy Hàm—— điều này vốn dĩ đã là một sự bất công với Tạ Nguy Hàm. Đối với cậu, đây càng là một nghịch lý.
Không biết từ bao giờ, cậu đã hoàn toàn đồng tình với quan điểm “hy sinh một người để cứu cả thế giới”. Nhưng trên thực tế, cậu là cái thá gì, dựa vào đâu mà tùy tiện hy sinh người khác để cứu vớt thế giới.
Mạng và cơ thể không phải của mình, người đau đớn thống khổ không phải là mình, thì lúc đưa ra quyết định lúc nào cũng nhẹ như lông hồng, chẳng mảy may để tâm.
Cho đến tận bây giờ, cậu chỉ cố chấp muốn Tạ Nguy Hàm phối hợp với mình, để cậu hoàn thành nhiệm vụ và có thể tiếp tục sống sót trong thế giới sách. Cậu tốt với bao nhiêu người, duy chỉ có người mình yêu nhất là hết lần này đến lần khác tước đoạt và làm tổn thương, vậy mà còn tự cho là sẽ dốc toàn lực để bảo vệ anh.
Thẩm Lục Dương chìm vào sự tự hoài nghi bản thân chưa từng có.
Cậu cúi đầu, từ từ vùi mặt vào bên cổ Tạ Nguy Hàm, khụt khịt mũi cố gắng tìm kiếm hương rượu vang đỏ khiến cậu an lòng, nhưng lại chẳng tìm thấy gì.
Cậu nhớ tới lọ thuốc ức chế pheromone Alpha cấp S mà Phương Dịch từng đưa cho mình. Sau khi cậu dùng nó, liền không cảm nhận được ảnh hưởng từ pheromone của Tạ Nguy Hàm nữa.
Cậu cho rằng chỉ cần thích ứng với quy tắc của thế giới, Tạ Nguy Hàm sẽ sống hạnh phúc hơn, nhưng đó cũng chỉ là cậu cho rằng mà thôi.
Thực tế là, nếu không có sự can thiệp của cậu, Tạ Nguy Hàm cũng có thể sống rất tốt, giống như Thẩm Lục Dương trong sách đã chết ở chương thứ ba…
Chóp mũi Thẩm Lục Dương chạm vào làn da nóng hổi bất thường của Tạ Nguy Hàm.
Đây chỉ là nhiệm vụ của một mình cậu, không phải gánh nặng cứu vớt thế giới gì cả, cậu đã coi trọng bản thân mình quá rồi.
Cậu cọ cọ cổ Tạ Nguy Hàm, khó khăn đưa ra quyết định, giọng khàn đặc nói: “Thầy Tạ, quy tắc không cần nữa. Em không quan tâm nữa. Anh không cần phải đi thích ứng với thế giới của em… Nó cũng không… tốt đẹp đến thế đâu.”
Nếu Tạ Nguy Hàm không thể trở thành một người vô hại với thế giới trong sách, hệ thống sẽ mặc định nhiệm vụ của Thẩm Lục Dương thất bại, và thu hồi quyền lợi sinh tồn của cậu sau năm năm nữa——
Vậy thì cứ thu hồi đi.
Cậu chỉ là một người bình thường, không hiểu sao lại xuyên sách, không có tư cách quyết định người khác phải sống thế nào, càng không có lập trường để hy sinh Tạ Nguy Hàm hòng hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Tạ Nguy Hàm nhìn rõ sự thay đổi cảm xúc của người trong lòng. Anh vòng tay qua vai cậu, cằm khẽ tì l*n đ*nh đầu cậu, thản nhiên thừa nhận cảm thụ của mình lúc này.
Giọng nói khàn đi: “Dương Dương, tôi rất đau.”
Thẩm Lục Dương cứng đờ ngay lập tức, quên cả những gì mình vừa nói, luống cuống ngẩng đầu: “Có cách nào không? Quy tắc hủy rồi, anh có thể dùng mọi cách để giải quyết, lấy pheromone của em được không? Hay là có cách khác…”
Nụ cười lan tỏa trong đáy mắt Tạ Nguy Hàm. Anh ôm chặt cậu, bật ra tiếng cười trầm thấp từ cổ họng: “Quy tắc không có hủy.”
Anh hôn lên vùng da mẫn cảm bên tai Thẩm Lục Dương, ẩm ướt mà triền miên, giọng nói đầy khao khát: “Dương Dương, tôi muốn tận mắt nhìn xem thế giới trong mắt em, có đáng yêu giống như em không.”
Thẩm Lục Dương theo phản xạ phủ nhận, hốc mắt nóng ẩm: “Không tốt đẹp đến thế đâu…”
“Em không thể nghi ngờ bản thân mình,” Ngón tay Tạ Nguy Hàm vuốt lên gáy cậu, nhẹ nhàng xoay vòng, để lại cảm giác tê dại, rồi khẽ nói: “Nếu không thì làm sao dạy tôi được.”
Thẩm Lục Dương rụt vai lại, nghe vậy thì sững sờ, cau mày: “Anh bây giờ đã rất tốt rồi…”
Cậu can thiệp vào, ngược lại khiến anh phải chịu đựng những đau đớn không đáng phải chịu.
Tạ Nguy Hàm nhẹ bẫng phủ nhận: “Không tốt.”
Anh nâng cằm Thẩm Lục Dương lên, hàng mi hơi rủ xuống, nhưng vẫn không che hết được con ngươi như ngập trong máu. Thẩm Lục Dương dường như có thể xuyên qua đôi mắt anh mà ngửi thấy hương thơm mời gọi, thối nát của máu, và cả cơn đau khắc cốt ghi tâm mà anh đang cố hết sức chịu đựng.
Tạ Nguy Hàm cong khóe môi, trái tim mềm nhũn, sự vui vẻ về tinh thần nảy mầm trên nỗi đau thể xác, anh hỏi cậu: “Xót tôi à?”
Thẩm Lục Dương gật đầu không chút do dự, nắm chặt tay anh, dáng vẻ chóp mũi ửng đỏ trông như một chú chó bự đang nhìn chủ nhân bị thương vì cứu mình mà bản thân lại bất lực.
“Nếu tôi nói, tôi cố ý làm vậy… cố ý không nghe điện thoại của em, cố ý để em tìm đến đây và nhìn thấy bộ dạng này của tôi, cố ý để em đau lòng đến mức vứt bỏ cả nguyên tắc,” Tạ Nguy Hàm nâng má cậu, ngón tay chai sần m*n tr*n, nhìn cậu từ dưới lên, giọng điệu dịu dàng đến gần như thương hại, “Em có thấy sợ hãi không?”
Thẩm Lục Dương giữ lấy tay anh, nghiêng đầu dùng má cọ nhẹ vào hơi ấm trong lòng bàn tay anh, cam tâm tình nguyện: “Không sợ, em yêu anh.”
“Dương Dương, sự đau lòng của em cũng là một phần trong kế hoạch của tôi,” Tạ Nguy Hàm nói ra kế hoạch vốn không hề tồn tại, hòng dỗ dành chú chó bự đang mất hết sức sống vì chui vào ngõ cụt, vẻ đẫm máu trong mắt mềm mại hóa thành một ly rượu ấm, “Tôi đã hèn hạ lợi dụng lòng tốt và tình yêu của em, như vậy cũng không trách tôi sao?”
“Không trách,” Thẩm Lục Dương ôm lấy cổ anh, cụp mắt, cúi đầu, không thể kìm nén được nữa mà vội vã cọ xát bên tai anh, “Lợi dụng em đi, Thầy Tạ, đừng buông tha em, xin lỗi…”
Tạ Nguy Hàm đáp lại nụ hôn của cậu, kiên nhẫn hỏi giữa những hơi thở hổn hển: “Tại sao lại xin lỗi?”
Thẩm Lục Dương nhắm mắt lại, vệt nước ẩm ướt rỉ ra từ khóe mắt như đang thiêu đốt cả hai linh hồn. Cậu hôn lên đôi môi đỏ mọng của đối phương, giọng nói mơ hồ mà bất an, đôi môi run rẩy: “Dù biết sẽ làm anh bị thương, anh rất đau… Em vẫn ích kỷ muốn được sống tiếp, muốn được ôm anh mãi mãi…”
Cậu chưa bao giờ nảy sinh một khao khát ích kỷ và đen tối đến vậy.
Không muốn chết, không muốn…
Sau một hồi tự buông thả chán nản ngắn ngủi, hình ảnh mất đi Tạ Nguy Hàm trong đầu khiến cậu sụp đổ hoàn toàn. d*c v*ng chiếm hữu mãnh liệt hơn tràn ngập khắp cơ thể, mạnh đến mức nuốt chửng mọi sự lương thiện của cậu, hèn hạ mà nghĩ——
Bất kể phải trả giá đắt thế nào, cậu cũng muốn sở hữu Tạ Nguy Hàm mãi mãi.
“Thầy Tạ, thế giới này thật sự rất đẹp,” Nước mắt Thẩm Lục Dương chảy xuống chóp mũi, rồi lại bị môi Tạ Nguy Hàm hôn đi mất. Cậu say mê mà cố chấp nhìn đôi mắt xinh đẹp ấy, gần như cầu xin mà nói: “Ở lại cùng em đi, nếu đau, thì hãy làm tổn thương em… Em không sợ đau.”
Phần thịt ở ngón cái Tạ Nguy Hàm ấn lên đuôi mắt ẩm ướt của cậu, thành kính chấp nhận lời thỉnh cầu của cậu: “Đúng là rất đẹp, vì nơi đây có em.”
Cây bung hết cành lá, liều mạng che nắng cho dây leo, dù cho có phải cạn kiệt toàn bộ dinh dưỡng cũng không tiếc.
Người ngoài chỉ thấy dây leo trói buộc cái cây, lại không thấy được bộ rễ cây đâm sâu dưới lòng đất, bám rễ đan xen, siết chặt lấy dây leo. Chưa bao giờ có cái gọi là tra tấn hay giam cầm đơn phương, đây vốn dĩ đã là một mối quan hệ b*nh h**n, quấn quýt không thể tách rời. Chỉ là khi có tình yêu, tất cả mọi thứ đều trở nên có lý do chính đáng.
Lãng mạn đến chết.
Hương thơm của ca cao nóng dần lan tỏa trong không khí, xoa dịu nỗi đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần của Alpha cấp S.
Hai người trên ghế ôm nhau hôn cuồng nhiệt. Pheromone Alpha bùng nổ bên bờ vực kỳ nhạy cảm, mỗi cái v**t v* của Thẩm Lục Dương lên lưng anh đều khiến anh khẽ cau mày.
Cậu vội vã m*t lấy đôi môi mềm mại nóng bỏng, trên môi mình cũng vương lại vệt nước ẩm ướt. Cột sống tê rần như bị đốt cháy lan ra khắp nơi, mũi giày nhón lên cố gắng đạp xuống đất, hơi thở không ổn định, cậu th* d*c nói qua kẽ hở nụ hôn: “Em có thể đi chiết xuất pheromone, hiệu quả có tốt hơn bây… bây giờ không…”
Tạ Nguy Hàm tiện tay v**t v* vành tai nóng rẫy của cậu, hôn lên yết hầu mỏng manh, cảm nhận sự run rẩy và khao khát của người trong lòng. Răng anh để lại cảm giác đau nhói li ti trên da, đáy mắt vừa đói khát vừa rực lửa, giọng nói khàn đặc: “Không cần.”
Yết hầu Thẩm Lục Dương bất lực trượt lên xuống dưới hàm răng anh. Cậu ngẩng đầu, hé miệng, run rẩy hỏi: “Tại sao, em có thể mà…”
Tạ Nguy Hàm nhả ra, hôn mổ lên xương quai xanh của cậu, để lại từng vệt đỏ xinh đẹp, giọng nói đầy cám dỗ: “Ngửi pheromone của em, đối với tôi đã giống như đang uống xuân dược rồi. Nếu còn chiết xuất ra… Em muốn chết trên giường tôi sao, bé yêu?”
Đồng tử Thẩm Lục Dương co rút lại, lồng ngực phập phồng dữ dội, cậu nuốt nước bọt một cách khô khốc. Tim đập loạn nhịp, cậu vùi cả khuôn mặt vào vai Tạ Nguy Hàm, hít hà mùi hương chỉ thuộc về đối phương.
Một lúc lâu sau, cậu nói bằng giọng rầu rĩ: “Muốn.”
Đầu ngón tay tái nhợt đặt trên gáy cậu, đột ngột khựng lại.
Lời tác giả:
Trạng thái của Dương Dương trong chương này tương tự như: “Tôi biết việc Thầy Tạ làm là giải pháp tối ưu nhất NHƯNG bạn trai tôi bị thương rồi gặp nguy hiểm tôi xót XÓT THÌ TÔI KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN ĐƯỢC TÔI THÀ CHẾT CŨNG KHÔNG CHẤP NHẬN NỔI!”.
Đây là kiểu mà người ngoài nhìn vào sẽ thấy rất mất lý trí, nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh đó, ai cũng sẽ có lúc ‘emo’, hận không thể tận thế ngay lập tức như vậy (đương nhiên là Dương Dương đã nhanh chóng hối hận dưới sự dẫn dắt của Thầy Tạ)