Bên kia Phương Dịch như phát điên, bên Tạ Nguy Hàm vẫn ung dung tự tại.
Anh xoa xoa tách trà, như đang nói đùa, mà cũng như đang cười thật: “Thuốc? Tôi uống hết rồi.”
Bên kia im lặng như chết ít nhất 10 giây, mới truyền đến giọng nói run rẩy của Phương Dịch: “Cậu nói cậu… uống hết rồi?”
Nhiều như thế, cho dù anh ta có phát điên hàng tuần, cũng là liều lượng đủ dùng hơn nửa năm, tên điên này một lần uống hết sạch?
Không muốn sống nữa cũng đừng lấy thuốc của anh ta ra tự sát chứ! Là muốn để anh ta ám ảnh tâm lý cả đời không dám phóng thích pheromone à!
Tạ Nguy Hàm liếc nhìn vệt đỏ dưới đáy cốc, lơ đãng nói: “Vẫn còn một ít.”
Kinh nghiệm giao tiếp nhiều năm khiến thần kinh của Phương Dịch không hề thả lỏng vì câu nói này, ngược lại càng căng thẳng hơn: “Cậu đang ở đâu? Tôi qua ngay! Cậu không biết dược hiệu hay là không biết tác dụng phụ? Đó là liều lượng nửa năm, nửa năm! Nửa năm!”
Nếu anh ta một lần mà rút nhiều pheromone như vậy, cũng đủ rút anh ta chết luôn!
Tạ Nguy Hàm chẳng bận tâm mà uống nốt ngụm thuốc cuối cùng, ân cần lờ đi phần lên án của anh ta, cười nói: “Ở nhà.”
“Cậu ở nhà đợi tôi, tôi qua ngay, đừng nghĩ gì cả, bình tĩnh lại…” Phương Dịch hít sâu, tố chất nghề nghiệp cực cao khiến giọng anh ta nhanh chóng dịu lại, dẫn dắt an ủi: “Nghĩ đến tương lai tốt đẹp và hạnh phúc đi, nghĩ đến Thẩm Lục Dương, thế giới này không đáng để cậu bảo vệ, nhưng Thẩm Lục Dương thích… đúng không? Không ai đáng để cậu mạo hiểm…”
Tình huống uống lượng lớn thuốc ức chế pheromone của Alpha, một là kỳ nhạy cảm của Alpha mất kiểm soát nghiêm trọng, không kìm nén sẽ nguy hiểm tính mạng, dù sao đằng nào cũng chết, bác sĩ bất đắc dĩ mới mạo hiểm sử dụng, còn phải có gia đình ký tên đồng ý.
Hoặc là… não úng nước không muốn sống nữa, chọn một cách chết cực kỳ bình yên, cứ bình yên như thế rồi người cũng đi luôn! Cũng coi như là an tử theo một nghĩa nào đó.
Mặc dù thể chất của Alpha cấp S rất b**n th**, chết thì chắc chắn không chết được, nhưng Tạ Nguy Hàm uống nhiều thuốc ức chế pheromone như vậy chắc chắn là muốn đè nén một loại d*c v*ng cực kỳ mãnh liệt, mãnh liệt đến mức anh không tin sức tự chủ của mình có thể áp chế hoàn toàn—— Nếu áp chế thành công thì còn lạc quan một chút, nếu không thể, bản năng và lý trí giằng xé lẫn nhau, anh có thể tự xé mình đến điên luôn!
Phương Dịch cách đây không lâu còn nói với Thẩm Lục Dương là dạo này anh ta nhàn rỗi quá, ngay cả pheromone cũng không cần chuẩn bị, xem đi, báo ứng đến nhanh chưa! Nghĩ đến cơn bão sắp phải đối mặt và việc sắp phải rút một lượng lớn pheromone, toàn thân anh ta lại đau nhức.
Trên đường từ nhà đến nhà Tạ Nguy Hàm, Phương Dịch đã nghĩ sẵn ít nhất năm kịch bản để giải thích với ba mẹ Tạ Nguy Hàm, nhưng không kịch bản nào dùng được.
Bao nhiêu năm nay, anh ta chưa một lần nào có thể ưỡn ngực nói “Tôi là Người Quan Sát, tôi có thể kiểm soát tốt bệnh nhân của mình”.
Lên lầu, Phương Dịch hít sâu, bấm chuông cửa. Vài giây chờ đợi, anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý vào ăn đòn.
Bình xịt ức chế trong tay không phải chuẩn bị cho Tạ Nguy Hàm, mà là cho chính anh ta —— thứ này đối với Alpha cấp S tác dụng cực kỳ nhỏ, nếu không Tạ Nguy Hàm cũng không chọn cách uống thuốc như ăn cơm để đè nén mình.
Ít nhất một phút sau, cửa cuối cùng cũng được mở từ bên trong.
Trán Phương Dịch rịn một giọt mồ hôi lạnh, anh ta vừa căng thẳng quan sát trạng thái của Tạ Nguy Hàm, vừa dùng giọng hòa hoãn hỏi: “Bây giờ cậu thấy thế nào?”
Tạ Nguy Hàm mặc bộ đồ nhà màu đen rộng rãi, tùy ý đứng trong cửa, sắc mặt như thường, khóe môi nở nụ cười ôn hòa, giọng hơi khàn: “Cậu đến nhanh thật, tôi còn tưởng phải một lúc nữa.”
Phương Dịch nhìn chằm chằm vào con ngươi đỏ đặc đến mức lộ ra vẻ không lành của anh, anh ta đè lên ngực, yết hầu trượt lên xuống: “Nói cho tôi biết cậu hiện giờ vẫn còn lý trí.”
Tạ Nguy Hàm bật cười vui vẻ, bình thản trần thuật: “Tôi sẽ cùng Thẩm Lục Dương sống hết phần đời còn lại, sẽ không lãng phí tính mạng vào việc làm hại cậu đâu.”
Phương Dịch thở phào một hơi, siết chặt hòm thuốc, nói như thể coi cái chết nhẹ tựa lông hồng: “Cho tôi vào, tôi xem cậu còn chữa được không.”
Tạ Nguy Hàm nghiêng người, thong thả giơ tay: “Mời.”
Phương Dịch vào cửa, lập tức đi đến thư phòng, tiến hành một loạt đánh giá tâm lý và sinh lý hai chiều đối với Tạ Nguy Hàm, kết luận là “chưa điên, lý trí tạm thời chiếm thế thượng phong, cũng không có hành vi tự làm hại bản thân sau khi bình tĩnh quá mức”.
“Bây giờ tôi có hai lựa chọn,” Phương Dịch day day mi tâm, nghiêm túc nói: “Một là lập tức thông báo cho bố cậu, để họ cử người giám sát cậu, cậu bây giờ——”
Anh ta khựng lại, nhìn người đàn ông đối diện đang bắt chéo chân, tư thế thả lỏng dựa vào lưng ghế, khóe môi cong cong, giọng nói trầm ấm dịu dàng gửi tin nhắn thoại dỗ Thẩm Lục Dương ngủ sớm, anh ta cố nén xung động muốn chửi thề, nói tiếp: “Nhưng tôi không thể làm thế, vì thỏa thuận của chúng ta… Cậu cược chắc điểm này nên mới gọi tôi tới!”
“Không phải nói ngủ sớm sao, ngủ sớm mai còn phải đi thăm Vân Hàn… Tôi thật sự không để ý, không nói đùa… Tôi sẽ không lừa em. Ừm, ngủ ngon, mơ đẹp nhé, bé yêu.”
Phương Dịch nhắm mắt, tố chất cực cao giúp anh ta nhịn chửi thề, giọng điệu vặn vẹo trình bày: “…Cậu có thể nói chuyện về hiện trạng với Người Quan Sát của mình trước được không, thưa ngài sắp phát điên đến nơi kia. Tôi lấy kinh nghiệm của người đi trước nói cho cậu biết, một lần không trả lời tin nhắn bạn trai sẽ không chia tay, nhưng một lần không nghe lời Người Quan Sát thì rất có thể sẽ mất mạng đấy.”
Tạ Nguy Hàm đặt điện thoại xuống, nụ cười ôn hòa trên mặt vẫn còn, nhưng ánh mắt đã lạnh đi, là một màu đỏ sẫm gần như băng giá.
Lượn lờ giữa mất kiểm soát và lý trí tột độ, phản ứng dữ dội của cơ thể khiến Alpha cấp S cũng không tránh khỏi đau đầu như búa bổ. Dưới vẻ ngoài bình tĩnh, ngay cả mạch máu trên cánh tay cũng phồng lên từng đợt, tim đập cực nhanh khiến lồng ngực đau thắt như sắp đột tử, mỗi một tế bào đều đang giãy giụa không ngừng giữa nỗi đau chân thực và ảo giác bình yên.
Càng giày vò hơn là bản năng giằng xé với lý trí, sống sượng xé con người ra làm hai mảnh, sau đó tàn nhẫn đẫm máu niêm phong phần thất bại, gần như phân liệt.
Nhưng anh vẫn có thể giữ vẻ mặt bình thản như không có gì, nói với Phương Dịch: “Cậu có thể nói rồi.”
Phương Dịch nhìn mà mày nhíu chặt, anh ta siết cây bút trong tay, dùng giọng điệu ôn hòa nhất hỏi: “Lý do cậu uống thuốc.”
“Kiềm chế xung động.”
“Loại xung động nào? Có thể nói cho tôi biết không?”
“Giết người, vi phạm pháp luật.”
“…Giết ai? Vì ai mà vi phạm pháp luật?”
Tạ Nguy Hàm hơi ngả người ra sau, từ trên cao nhìn xuống Phương Dịch đang ngồi đối diện, thờ ơ nhếch môi.
Một tư thế từ chối.
Phương Dịch biết đây là câu hỏi anh ta không thể có được đáp án, bèn đổi cách hỏi: “Ai khiến cậu nảy sinh xung động này?”
“Thẩm Lục Dương.”
“Điều gì khiến cậu chọn cách cực đoan này để kiềm chế xung động đó?”
“Thẩm Lục Dương.”
“…”
Phương Dịch cạn lời hồi lâu. Một lúc sau, anh ta mới hiếm khi chen vào một câu cảm thán giữa lúc trị liệu, nhưng y vẫn rất kiềm chế và uyển chuyển: “Yêu đương không nhất thiết phải liều mạng mới chứng minh được tình yêu. Với tình trạng của cậu, đa phần chỉ cần nói được một câu anh yêu em’ từ tận đáy lòng đã là tốt lắm rồi.”
Tạ Nguy Hàm liếc y một cái, ánh mắt đó như đang bao dung nhìn một tên ngốc nói năng vớ vẩn.
Phương Dịch: “…”
Anh ta cảm thấy sức chịu đựng của trái tim mình ngày càng mạnh mẽ, lúc thế này mà vẫn bình tĩnh hỏi tiếp được: “Điều gì khiến cậu chọn Thẩm Lục Dương làm lý do để kiềm chế.”
“Quy tắc.”
“Cậu đưa cậu ấy vào quy tắc?”
“Tôi để em ấy lập ra quy tắc.”
“…”
Phương Dịch đồng tử động đất, anh ta hít sâu một hơi, anh ta thề đây là ngày anh ta vô đạo đức nghề nghiệp nhất trong đời, nhưng anh ta thật sự không kiểm soát nổi.
“Sao cậu không để cậu ấy lên trời luôn đi.”
Tạ Nguy Hàm gõ nhẹ lên màn hình điện thoại, thản nhiên trình bày sự thật: “Em ấy không biểu hiện ra khuynh hướng này.”
Phương Dịch: “…Cảm ơn cậu đã trả lời nghiêm túc, tôi rất vinh hạnh khi được nghe một câu chuyện tình yêu cảm động đến tận xương tủy vào một ngày đẹp trời thế này.”
Sự thật chứng minh, người có lý trí đến mức b**n th**, một khi đụng phải thứ thần kỳ gọi là tình yêu, đều sẽ trở nên điên cuồng và… ấu trĩ.
Cái chuyện hận không thể hái sao bắt trăng cho đối phương —— là không phân biệt IQ. Chỉ phân biệt lún sâu hay không mà thôi.
Vị trước mắt này rõ ràng đã lún sâu đến mức cần phải gặp bác sĩ rồi, Phương Dịch là bác sĩ của anh, áp lực lúc này không phải là một ngọn núi nữa, mà ít nhất cũng là mặt trăng!
Bác sĩ Phương đội cả mặt trăng kiên cường dùng đủ loại lời lẽ để xác định với bệnh nhân về phạm vi của cái hạn chế hiếm thấy “lập ra quy tắc” này, cuối cùng anh ta nhận được một đáp án khiến anh ta hồi lâu không thể bình tĩnh —— là vô hạn.
Tiềm thức của Tạ Nguy Hàm đã cài đặt “tuân thủ quy tắc của Thẩm Lục Dương” thành một loại bản năng. Phục tùng vô điều kiện.
Đây là tình huống chưa từng xảy ra, bao gồm cả bố và ba của anh, từ ngày Phương Dịch quen Tạ Nguy Hàm cho đến bây giờ, chưa từng có ai nhận được sự tin tưởng và quyền lợi to lớn đến vậy từ anh.
Thẩm Lục Dương là độc nhất vô nhị, là sự tồn tại đặc biệt có thể cậy sủng mà kiêu, có thể làm bất cứ điều gì với Tạ Nguy Hàm mà không cần phải gánh chịu lửa giận.
Ngoài ý nghĩ “biết đâu có thể tìm được cửa đột phá từ trên người Thẩm Lục Dương để chữa trị triệu chứng của Tạ Nguy Hàm”, trong lòng Phương Dịch chỉ còn lại một suy nghĩ——
Cơm chó này, nghẹn vãi cả chưởng.
“Tôi cần liên lạc với con cún ngốc kia, cậu ta còn chưa biết mình đang gánh trách nhiệm gì đâu,” Phương Dịch lôi điện thoại ra, làu bàu, “Làm ơn lần sau hai người có làm cái lời hứa cảm động đất trời gì thì cũng tư vấn bác sĩ là tôi đây một tiếng, tôi hiểu chẳng lẽ không nhiều hơn hai người à, số của cậu ta——”
Pheromone bình ổn trong không khí đột nhiên bạo động. Tạ Nguy Hàm dễ dàng khống chế động tác của Phương Dịch, dùng pheromone đè ép, khiến anh ta không thể không buông tay đang siết chặt điện thoại ra.
“Cạch” một tiếng, điện thoại rơi trên bàn, Phương Dịch vội vàng xịt mấy hơi thuốc ức chế lên người mới không bị đè bẹp dí trên bàn cùng với cái điện thoại.
Anh ta kinh ngạc nhìn Tạ Nguy Hàm đột nhiên tấn công mình.
Đối phương mỉm cười với anh ta, giọng điệu ôn hòa lễ phép: “Không được nói cho em ấy.”
Phương Dịch: “…”
Đ*t, chỉ một chữ, nếu mà mở miệng ra được, anh ta sẽ nói tám trăm lần!
…
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lục Dương gửi một tin nhắn chào buổi sáng cho Tạ Nguy Hàm, lại gửi thêm mấy tin nhắn thoại “Chào buổi sáng” nữa mới tỉnh ngủ hẳn, dùng lý do “kiếm tiền nuôi bạn trai” để cổ vũ bản thân lết dậy rửa mặt.
Cậu đến khách sạn Vân Hàn ở trước, nói chuyện với Vân Hàn một lúc, xác định cậu bé thật sự muốn đóng vai hươu sao chứ không phải vì áp lực từ cậu, lại an ủi Vân Hàn rằng kẻ xấu sắp bị bắt rồi, đừng sợ hãi, sau đó mới căn giờ lái xe đến trường.
Hí hửng chạy đến văn phòng, trên đường còn bị học sinh quen mặt hỏi có phải gặp chuyện gì vui không, kết quả vừa vào cửa, Thẩm Lục Dương đã nhận được một tin đáng thất vọng——
Tạ Nguy Hàm hôm nay xin nghỉ không đến.
Thẩm Lục Dương lúc này mới sực nhớ lấy điện thoại ra, sau bảy tám tin chào buổi sáng của cậu là một đoạn tin nhắn thoại của Tạ Nguy Hàm, giọng anh dịu dàng giải thích với cậu, hôm nay bố anh đột nhiên có việc gọi anh về, nên anh đã xin nghỉ cả ngày.
Thẩm Lục Dương nhắn tin hỏi anh có cần giúp gì không, đối phương không trả lời ngay.
Cậu cau mày nhìn tin nhắn này, không hiểu sao lại có một trực giác kỳ lạ, bảo cậu rằng mọi chuyện không phải như vậy. Nhưng lại không có bằng chứng.
Thẩm Lục Dương cả buổi sáng đều lơ đãng, lúc cùng Tông Úy Tình nói chuyện với mẹ của Vân Hàn, cậu cố gắng gượng dậy tinh thần để nói với đối phương về diễn biến và mức độ nghiêm trọng của sự việc, khuyên đối phương nên coi trọng. Sau khi nhận được một câu trả lời nước đôi, cậu cũng chẳng buồn tức giận hay bất lực, chỉ nhìn tin nhắn trả lời từ dạng thoại chuyển sang dạng chữ của Tạ Nguy Hàm mà cau mày thật sâu.
Cậu vừa ra khỏi cửa liền gọi điện qua, tiếng “tút——” kéo dài kết thúc. Không ai nghe máy.
Theo lý mà nói, nếu đang ở nhà giải quyết việc gấp, rất có khả năng sẽ không xem điện thoại—— nhưng Thẩm Lục Dương đã được Tạ Nguy Hàm cưng chiều đến mức này kể từ khi quen nhau, cậu đã quen mặc định rằng đối phương biết cậu sẽ lo lắng, thì chắc chắn sẽ không liên tiếp mấy lần không nghe điện thoại của cậu.
Nếu không nghe máy được, vậy chứng tỏ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó… khiến anh không thể nghe điện thoại.
!
Thẩm Lục Dương gọi thẳng cho hiệu trưởng xin nghỉ, còn chẳng kịp về văn phòng, cậu vừa gọi lại cho Tạ Nguy Hàm vừa chạy ra bãi đỗ xe.
Một dự cảm nào đó trong lòng ngày càng mãnh liệt.
Dự cảm này lên đến đỉnh điểm, vào khoảnh khắc Phương Dịch cũng không nghe điện thoại.
_______
Lời tác giả:
Phương Dịch: Giỏi rồi! Cậu làm thế nào mà xuyên qua trùng trùng manh mối để phán đoán cậu ta có vấn đề?
Dương Dương (chắc nịch): Thầy Tạ không thể nào không nghe điện thoại của tôi.
Phương Dịch, người bị cúp máy, từ chối cuộc gọi vô số lần: …Tôi đúng là hỏi thừa.