Thẩm Lục Dương quay phắt lại, bắt gặp ngay ánh mắt trêu chọc của Tạ Nguy Hàm, cậu há hốc mồm, cũng hoảng hốt không kém: “Mẹ, con ‘chơi’ kiểu người nào cơ?”
Cứu mạng, bị hủy hoại thanh danh ngay trước mặt bạn trai thì phải làm sao!
Ninh Uyển Xu nghe con trai làm nũng bắt người ta massage, giọng của đối phương lại chẳng giống Tạ Nguy Hàm, nghe còn rất… lẳng lơ. Bà lập tức nghĩ đến bữa tiệc tối nhà họ Tạ lần trước, bà đã bảo Thẩm Lục Dương tự đi kết bạn… Con trai chắc chắn đã quen phải hạng người không tốt vào lúc đó!
Ninh Uyển Xu hối hận rồi, bà ôm tim, đau đớn tột độ: “Cục cưng, con rốt cuộc đang ở đâu…”
“Mẹ! Không phải, con, con đang ở nhà thầy Tạ.” Thẩm Lục Dương ngắt ngang dòng suy đoán kinh hoàng của bà, cậu che nửa mặt, tai nóng bừng thừa nhận việc mình khàn giọng không phải vì đến mấy câu lạc bộ không lành mạnh, mà là vì qua đêm ở nhà bạn trai…
Đầu dây bên kia im lặng một cách đầy ẩn ý.
Thẩm Lục Dương thấy xấu hổ hơn bao giờ hết.
Để mẹ mình biết trước khi ra mắt gia đình mà cậu đã buông thả quá độ với bạn trai đến mức khàn cả giọng, đúng là hết thuốc chữa rồi. Cậu còn chưa nghĩ ra phải dùng vẻ mặt nào để gặp bà nữa, hay là vứt luôn cái mặt này cho rồi…
Tạ Nguy Hàm kịp thời nhận lấy điện thoại từ tay Thẩm Lục Dương, bình tĩnh thản nhiên như không có gì xảy ra. Anh vừa tiếp tục dùng lòng bàn tay massage lưng eo cho Thẩm Lục Dương, vừa chào hỏi: “Chào cô ạ, cháu là Tạ Nguy Hàm.”
Ninh Uyển Xu cũng là người từng trải, bà nhanh chóng hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, chỉ trong vài giây đã khôi phục lại giọng điệu tao nhã, chuẩn mực. Bà cười nói: “Nguy Hàm à, chiều nay cháu với Dương Dương cùng đến nhé, cô cho tài xế qua đón hai đứa…”
Tạ Nguy Hàm cười từ chối khéo: “Cảm ơn cô ạ, cháu và Dương Dương tự lái xe qua là được rồi.”
Thẩm Lục Dương nhìn Tạ Nguy Hàm bằng ánh mắt vô cùng khâm phục, cậu vểnh tai nghe hai người trong điện thoại thản nhiên trò chuyện về lịch trình buổi chiều, tuyệt nhiên không nhắc gì đến vụ hiểu lầm ban nãy, cuối cùng vui vẻ tạm biệt rồi cúp máy.
Đây chẳng lẽ là tố chất tâm lý mà người giàu ai cũng phải có? Cậu cũng muốn có.
Một cuộc điện thoại làm Thẩm Lục Dương không tài nào ngủ tiếp được, cậu quyết đoán rời giường chuẩn bị.
Sau đó, cậu và Tạ Nguy Hàm gặp phải cùng một vấn đề —— vết trên cổ quá nhiều, quần áo bình thường không thể nào che hết được.
Thẩm Lục Dương đành phải mặc thêm một chiếc áo len cao cổ bên trong áo hoodie, lại dán thêm miếng băng cá nhân lên cằm, mới miễn cưỡng ra khỏi cửa được. Tạ Nguy Hàm thì từ bỏ bộ vest, anh mặc chiếc áo len sáng màu cùng kiểu với Thẩm Lục Dương, phối cùng áo khoác dáng dài, trông vừa lịch sự lại không mất đi vẻ dịu dàng.
Còn về mấy dấu răng nhỏ trên tai do Thẩm Lục Dương cắn, Tạ Nguy Hàm rất thản nhiên nói với cậu, đây là “đánh dấu” của bạn đời, anh rất thích.
Bị anh nói như vậy, nếu không phải chiều nay người cậu gặp là mẹ mình, Thẩm Lục Dương đã muốn lập tức bắt Tạ Nguy Hàm cũng “đánh dấu” cho cậu một cái y hệt.
Buổi chiều, Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm cùng nhau đến Đại Lịch Phường, Ninh Uyển Xu đến muộn hơn họ vài phút.
Vừa gặp mặt, Tạ Nguy Hàm liền tặng món quà đã chuẩn bị từ trước cho Ninh Uyển Xu. Hai người bắt đầu một cuộc hội đàm thân mật mà kẻ phàm phu tục tử Thẩm Lục Dương nghe không hiểu gì. Nụ cười trên mặt và những lời họ nói ra khiến Thẩm Lục Dương mù mờ, dường như nghe hiểu hết, mà lại dường như chẳng hiểu gì.
Cậu giống như một học sinh bỏ đi đến để tham quan lớp học giao tiếp cao cấp, ngoài việc cúi đầu ăn thì chẳng tìm được kẽ hở nào để chen lời.
Ninh Uyển Xu tao nhã khuấy ly nước trái cây, bà mỉm cười nhìn Tạ Nguy Hàm – bậc hậu bối này, giọng điệu ôn hòa: “Quen Dương Dương chưa đến ba tháng mà đã thích đến vậy, xem ra đúng là có duyên phận.”
Tình cảm cần thời gian để chứng minh, cô thấy hai đứa bây giờ bàn chuyện cưới gả thì vẫn còn hơi sớm.
Tạ Nguy Hàm ôn hòa cong khóe môi, anh thành thạo bóc vỏ hải sản giúp Thẩm Lục Dương, rồi mỉm cười với Ninh Uyển Xu: ” Thời gian rất tốt đẹp ạ, cháu thích những thứ trải qua sự gột rửa mà ngày càng tỏa sáng.”
Cháu chấp nhận quan điểm của cô, nhưng tình yêu của cháu dành cho Dương Dương sẽ chỉ ngày càng sâu đậm.
Ninh Uyển Xu nếm thử ngụm nước trái cây, hơi ngọt. Bà xoa xoa miệng ly, cười nhạt: “Cô thích một điểm ở người trẻ tuổi các cháu, đó là tương lai có vô vàn khả năng.”
Không chỉ sự nghiệp có vô vàn khả năng, mà tình cảm cũng vậy, ví dụ như dễ dàng thích người khác, bỏ lại cậu nhóc ngốc nghếch lụy tình kia đau lòng.
Tạ Nguy Hàm ngước mắt, thần sắc ôn hòa, cười khẽ: “Đúng vậy ạ, nhưng luôn có một vài người là khác biệt.”
Thế giới này không bao giờ thiếu những kẻ ngốc không biết trân trọng, nhưng cháu không phải hạng người đó.
Thẩm Lục Dương tranh thủ lúc ăn, thuận miệng cười nói: “Mẹ à, có lẽ mấy thứ này, cái gì cần có thì sẽ có, không có thì muốn cũng không được đâu.”
Ninh Uyển Xu đăm chiêu gật đầu, bà xoa tóc cậu, nhìn về phía Tạ Nguy Hàm nói: “Người trưởng thành luôn hiểu biết nhiều hơn, còn người ngây thơ một chút sẽ dễ bị những thứ hư vô mờ mịt mê hoặc.”
Dương Dương cả về kinh nghiệm sống lẫn tâm tính đều không chín chắn bằng cháu, cô lo thằng bé sẽ chịu thiệt thòi.
Tạ Nguy Hàm dịu dàng nhìn Thẩm Lục Dương: “Quá trưởng thành sẽ luôn mệt mỏi, cháu lại càng khao khát sự ngây thơ hiếm có.”
Vị trí của chúng cháu trong mối quan hệ này, là cháu cần em ấy nhiều hơn.
…
Thẩm Lục Dương ăn no rồi, cậu cảm thấy Ninh Uyển Xu và Tạ Nguy Hàm đều chẳng ăn được bao nhiêu, mà cứ mải nói chuyện.
Cậu lạc quan nghĩ, xem ra mẹ cậu đúng là rất hài lòng về Tạ Nguy Hàm, đã bắt đầu trò chuyện nhân sinh, bàn luận lý tưởng rồi, cũng chẳng thấy tra hỏi hay làm khó gì.
Lúc chia tay, Ninh Uyển Xu nhờ Tạ Nguy Hàm gửi lời hỏi thăm đến bố và ba anh, có thời gian thì cùng nhau uống trà. Tạ Nguy Hàm vui vẻ nhận lời.
Buổi tối Thẩm Lục Dương không ở lại nhà Tạ Nguy Hàm, mà về nhà soạn tài liệu cho buổi học ngày mai. Cậu vừa về đến nhà đã nhận được tin nhắn của Ninh Uyển Xu. Rất dài, viết rất nghiêm túc.
– Cục cưng, mẹ tôn trọng lựa chọn của con, nên mẹ chỉ đưa ra một vài ý kiến của người đi trước.
– Mẹ thấy hai đứa bây giờ rất hạnh phúc, nhưng mẹ thấy hôn nhân đại sự không phải trò đùa, thời gian là cách tốt nhất để thử thách tình cảm. Hai đứa có lẽ nên tìm hiểu nhau thêm một thời gian nữa, để cảm nhận sâu sắc hơn về tính cách và thói quen của đối phương.
– Tạ Nguy Hàm trưởng thành hơn con rất nhiều, ngay cả mẹ cũng khó mà nhìn thấu được nó. Điều này có nghĩa là khi tình cảm của hai đứa xảy ra vấn đề, mẹ không thể cho con lời khuyên chính xác được.
– Tình cảm là chuyện của hai đứa, con chọn thế nào mẹ cũng không can thiệp, nhưng nếu có chịu ấm ức gì, tuyệt đối đừng giấu mẹ, biết không?
Thẩm Lục Dương dụi dụi mắt, thấy cay cay.
Cậu hiểu nỗi lo của Ninh Uyển Xu, khi bạn trai của con mình quá ưu tú đến mức hoàn hảo không tì vết, thì sự hoàn hảo đó chính là vấn đề lớn nhất. Ninh Uyển Xu đoán đúng rồi, Tạ Nguy Hàm đối với rất nhiều người, đúng là một sự tồn tại vô cùng nguy hiểm, nhưng đối với cậu thì không.
Hai người họ là sự đặc biệt của nhau.
Cậu nghiêm túc trả lời Ninh Uyển Xu.
– Mẹ, mẹ đừng lo, mối quan hệ này là do con đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định.
– Con cảm thấy, trong lòng anh ấy, con là người đặc biệt nhất.
Ninh Uyển Xu tôn trọng lựa chọn của con trai, bà gửi lại một biểu cảm ôm ôm, tỏ ý bà mãi mãi là hậu phương vững chắc nhất.
Thẩm Lục Dương cảm động đến rối tinh rối mù, cậu đỏ hoe mắt, hồi lâu mới bình ổn lại.
Thứ Hai.
Chuông báo thức vừa reo, hệt như bùa đòi mạng.
Thẩm Lục Dương nén cơn đau mỏi vẫn chưa tan trên người, sáng sớm tinh mơ đã lết đi làm, cậu cảm thấy tay chân còn đau hơn.
Xem ra cậu cần phải tăng cường rèn luyện rồi, cứ mỗi lần “làm” xong lại phải nằm liệt mấy ngày thì sao mà được. Yếu quá rồi.
Đến trường, lúc đi qua hành lang, Thẩm Lục Dương bị Chiêm Tĩnh Diệu đang leo từ cầu thang lên vội vàng gọi giật lại.
“Thầy Thẩm thầy ơi thầy ơi!”
“Gì đó gì gì đó?”
Chiêm Tĩnh Diệu vác cái ba lô to gần bằng nửa người trên, bên trong nhét căng phồng. Cô bé chạy nước đại đến trước mặt Thẩm Lục Dương, thở hổn hển, vừa đi theo cậu vừa nói nhanh: “Chiều nay có buổi tổng duyệt, người của Hội học sinh sẽ qua kiểm tra tình hình tập luyện của bọn em. Em mang hết quần áo của mọi người đến rồi, thầy Thẩm với thầy Tạ mặc đồ của mình là được, nhưng mà tai thì phải đeo, để họ kiểm tra ạ.”
Thẩm Lục Dương khựng lại, cậu dùng vẻ mặt phức tạp cúi xuống nhìn cô bé: “Bắt buộc phải đeo à?”
Chiêm Tĩnh Diệu xốc lại ba lô: “Đúng ạ, hôm em đưa tai cho thầy, không phải em nói rồi sao, cái đám Hội học sinh lắm chuyện kia sẽ kiểm tra đột xuất bất cứ lúc nào, mấy thứ này tốt nhất nên để ở trường, cho tiện lấy…”
Thẩm Lục Dương ngượng nghịu vê vê ngón tay, trong đầu cậu chỉ toàn là cảnh tượng lúc thức dậy sáng hôm qua.
Tối hôm kia “làm” xong, Tạ Nguy Hàm đã bế cậu đi tắm, tắm xong lại sấy tóc, nói chuyện, rồi cậu hình như đã ôm Tạ Nguy Hàm ngủ thiếp đi… Phòng khách còn chưa kịp dọn.
Hậu quả là sáng hôm sau Thẩm Lục Dương tỉnh dậy, đã thấy rõ mồn một tối qua bọn họ đã hoang đường đến mức nào.
Bằng chứng rõ ràng nhất chính là hai cái tai bẩn thỉu trên đất, các loại dịch lỏng bên trên đã khô cứng lại, còn bản thể thì bị kéo giật, cắn xé đến biến dạng…
Nói cách khác chính là —— cái thứ này không dùng được nữa.
“Thầy Thẩm?” Chiêm Tĩnh Diệu gọi cậu một tiếng, ba lô đè cong cả lưng cô bé, “Thầy để quên tai ở nhà rồi ạ?”
Thẩm Lục Dương hoàn hồn, cậu đỡ lấy ba lô giúp cô bé, ho khan một tiếng: “À, ừ, cuối tuần để ở trường thầy cứ thấy không yên tâm, sáng nay lại quên mang đi rồi.”
Sáng mai chắc cũng không mang đi được…
Chiêm Tĩnh Diệu im lặng vài giây. Thẩm Lục Dương lần đầu tiên cảm thấy thời gian trôi qua bên cạnh cô học trò này lại dài đằng đẵng đến thế.
Ngay lúc cậu sắp hèn mọn thừa nhận “thầy làm mất tai rồi” thì Chiêm Tĩnh Diệu cuối cùng cũng lên tiếng, mặt đầy vẻ chân thành: “Hay là… Thầy về lấy một chuyến đi ạ?”
Không đợi Thẩm Lục Dương tìm cớ, bạn cán sự môn tận tụy của cậu đã tốt bụng chỉ ra: “Chiều nay thầy không có tiết.”
Thẩm Lục Dương: “…” Thế này thì khó xử thật sự rồi.
Dưới ánh mắt tò mò của Chiêm Tĩnh Diệu, Thẩm Lục Dương nghiến răng, mím môi, nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn của nhà giáo nhân dân, khóe miệng cứng đờ nói: “Được, thầy đi lấy.”
Chiêm Tĩnh Diệu không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe vậy liền vui vẻ gật đầu, lúc đi cũng không quên dặn dò: “Vất vả cho thầy ạ! À đúng rồi, thầy Thẩm ơi thầy nhắc thầy Tạ giúp em luôn nhé, tai của thầy ấy cũng cần phải đeo ạ!”
Thẩm Lục Dương tiếp tục cười: “Được rồi.”
Số tai cần giải quyết đã biến thành hai.
Đời này mà còn ảo tưởng về tai thỏ nữa, cậu chính là đại ngốc vô địch vũ trụ!
Về đến văn phòng, Thẩm Lục Dương lập tức nói chuyện này với Tạ Nguy Hàm.
Cậu gục trên bàn Tạ Nguy Hàm, đầu ngón tay chọc mạnh xuống mặt bàn, chỉ cảm thấy cả người nóng ran, vừa xấu hổ vừa hối hận không kịp: “Bây giờ em ra trung tâm thương mại xem thử, mua trên mạng cũng không kịp nữa, hôm đó em không nên…”
Tạ Nguy Hàm nắm lấy ngón tay cậu đang chọc đến đỏ ửng, x** n*n trong lòng bàn tay, đáy mắt ngập ý cười: “Tôi gọi người đi mua.”
Thẩm Lục Dương không yên tâm lắm, cậu kéo ghế lại gần anh, kề vai hỏi: “Có tìm được cái y hệt không?”
Tạ Nguy Hàm cầm điện thoại lên gọi đi, anh vỗ về vuốt lông cho cậu, xoa đầu nói: “Được.”
Thẩm Lục Dương hết cách, đành phải hy vọng bên kia sẽ có tin tốt.
Nhà Khương Noãn Vũ gửi cho cô một đống quýt đặc sản, cô chia cho cả văn phòng rồi mà vẫn còn thừa không ít, chất đống cả trên bàn cô và bàn Thẩm Lục Dương. Bây giờ Thẩm Lục Dương đang quang minh chính đại ké bàn của Tạ Nguy Hàm.
Cậu rảnh rỗi không có gì làm bèn lấy điện thoại ra tìm mua tai giống hệt, xem có cửa hàng nào trong thành phố không.
Nghĩ hai giây, cậu gõ “tai thú thỏ”, rồi nhấn tìm kiếm.
Ngay sau đó, một loạt hình ảnh hiện ra trên màn hình k*ch th*ch đến mức cậu suýt quăng luôn điện thoại.
Cậu khẽ la “Vãi!”, rồi vội vàng nhấn nút quay lại.
Chiêm Tĩnh Diệu nói cô bé mua trên Taobao mà, Thẩm Lục Dương rất tò mò, rốt cuộc cô học trò này đã tìm kiếm kiểu gì, mà sao mấy thứ cậu tìm ra nó lại… “như thế” kia chứ!
Buổi chiều, vài phút trước khi tổng duyệt, người của Tạ Nguy Hàm cuối cùng cũng mang đôi tai y hệt đến.
Tòa nhà Nghệ thuật, Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm – những người vừa trải qua một phen hú vía – đến muộn, vừa hay thấy Chiêm Tĩnh Diệu và Bành Tuấn đang nói gì đó rất to, trông có vẻ khá kích động.
“Lúc này mà đột nhiên bị ngộ độc thực phẩm? Không sao chứ? Không sao là tốt rồi!” Chiêm Tĩnh Diệu vỗ ngực, rồi lập tức lộ vẻ mặt kinh hãi, “Bạn đó diễn cũng nhiều! Giờ tớ biết tìm đâu ra một con hươu sao bằng lòng hy sinh thời gian học tập để cống hiến cho nghệ thuật đây! Cứu mạng, tớ sắp lên cơn đau tim chết mất huhuhu!”
Bành Tuấn, người không muốn cống hiến cho nghệ thuật nhưng vẫn bị bắt cống hiến: “…”
Cậu ta xách cái tai thỏ rách, thuận miệng nói: “Cậu đi tìm thầy Thẩm với thằng ngu Lê Thân Vũ kia kìa, kiểu gì chả tìm được.”
Lê Thân Vũ đang đeo thử tai sói nghe vậy, bèn liếc hắn một cái: “Cũng được.”
Bành Tuấn: “…” Người mà đã không cần mặt mũi thì đúng là thiên hạ vô địch!
Chiêm Tĩnh Diệu không hiểu sóng ngầm cuộn trào giữa hai vị này, đang vò đầu bứt tai giậm chân suy nghĩ xem ai có thể đóng thay, thì một giọng nói mang ý cười đã cứu rỗi cô bé.
Thẩm Lục Dương đi tới, hỏi: “Em học sinh đóng vai hươu sao bị ốm không đến được à?”
Chiêm Tĩnh Diệu nước mắt lưng tròng, gật đầu lia lịa: “Ngộ độc thực phẩm nhập viện rồi ạ, vị tráng sĩ đó e là đến hôm hội diễn cũng không về kịp, phải làm sao bây giờ thầy ơi!”
Thẩm Lục Dương sợ cô bé kích động quá lại hát lên luôn, trong lòng cậu đã có một ứng cử viên: “Lát nữa các em thử đi hỏi Vân Hàn xem, xem em ấy có muốn tham gia không, thái độ nhẹ nhàng một chút.”
Chiêm Tĩnh Diệu ngẩn ra, rồi lập tức hiểu ý, nghiêm túc nói: “Rõ!”
Vấn đề được giải quyết, đám nhóc này lại bắt đầu tụm đầu vào nghiên cứu lời thoại. Thẩm Lục Dương quay đầu nhìn sang người bên cạnh.
Tạ Nguy Hàm mặt không đổi sắc nhìn lại cậu, dường như không hề dao động trước đề nghị vừa rồi của cậu.
Nhưng đã có kinh nghiệm từ lần trước, Thẩm Lục Dương vội rào trước, cậu hạ giọng nói với anh: “Thầy Tạ, em chỉ muốn em ấy hòa nhập với tập thể, có thêm mấy người bạn thôi, anh không được có suy nghĩ không tốt, càng không được biến nó thành hành động, biết chưa?”
Tạ Nguy Hàm như có điều suy nghĩ, anh rủ mắt nhìn cậu: “Là quy tắc à?”
“Là quy tắc, anh phải vô điều kiện tuân thủ, không được vi phạm pháp luật,” Thẩm Lục Dương vừa nói, vừa không quên phổ cập cho người bạn trai phản xã hội của mình về lợi ích của trật tự xã hội, “Mấy người lần trước anh nói với em, em đã báo cho cô Tông và cảnh sát rồi, họ đang tích cực giải quyết, vài hôm nữa là có kết quả. Anh thấy chưa, pháp luật chính là hữu dụng như thế…”
Đáy mắt Tạ Nguy Hàm hơi tối lại, rồi lại lơ đãng che giấu đi, anh cong khóe môi tán đồng.
Buổi tổng duyệt hoàn thành thuận lợi, Hội học sinh góp ý một chút về lời thoại của mấy bạn, rồi hỏi qua về vấn đề trang phục của hai vị phụ huynh, cho một số điểm không cao không thấp rồi cho họ về.
Chiêm Tĩnh Diệu tỏ ra khá bất mãn, tức giận nói với họ là đám Hội học sinh không có mắt nhìn.
Thẩm Lục Dương thì thấy cũng ổn, đề tài này của họ cũng không viết theo hướng gì vĩ mô, chỉ là một tiết mục nhỏ thú vị, ngay cả ý nghĩa lớn lao hay điểm lấy nước mắt cũng không có, được số điểm đó đã chứng tỏ đám nhóc này rất xuất sắc rồi.
Trước khi vào tiết cuối, Chiêm Tĩnh Diệu đến văn phòng, mang cho Thẩm Lục Dương một tin tốt.
Cô bé đứng cạnh bàn Tạ Nguy Hàm, nhìn thầy Thẩm đang chiếm dụng hết nửa cái bàn một cách rất ư là dĩ nhiên, báo cáo: “Vân Hàn đồng ý rồi ạ.”
Thẩm Lục Dương khá ngạc nhiên: “Đồng ý dễ dàng thế à?” Cậu còn tưởng với tính cách của Vân Hàn, chuyện này phải cần thêm thời gian suy nghĩ, hoặc là từ chối thẳng thừng.
“Ban đầu cậu ấy cũng hơi do dự, nhưng em lỡ miệng nói là thầy muốn hỏi,” Chiêm Tĩnh Diệu giơ ngón cái lên, cô bé cũng rất phấn khích vì hoàn thành nhiệm vụ, “Cậu ấy đồng ý ngay lập tức!”
Thẩm Lục Dương gật đầu: “Lần tới tập luyện các em dẫn em ấy theo, cũng không cần chăm sóc đặc biệt gì, cứ cư xử bình thường là được, chú ý chừng mực.”
Nhiệm vụ được giao ngày càng cao siêu, Chiêm Tĩnh Diệu cũng ngày càng nghiêm túc: “Thầy cứ yên tâm giao cho em, lát em nói với Lê Thân Vũ và mọi người một tiếng.”
Đợi cô bé đi rồi, Thẩm Lục Dương lại chạy đi tìm Tông Úy Tình bàn bạc chuyện của Vân Hàn.
Vì lúc chiều tổng duyệt Tạ Nguy Hàm đã hứa sẽ tuân thủ quy tắc, Thẩm Lục Dương yên tâm hơn nhiều, cậu hẹn Tông Úy Tình mấy hôm nữa cùng đi gặp phụ huynh của Vân Hàn, mấy ngày này cậu sẽ tiếp tục chăm sóc Vân Hàn, đợi mọi chuyện giải quyết xong xuôi rồi tính.
Thẩm Lục Dương tan làm về nhà, cậu thuật lại toàn bộ những gì đã nói với Tông Úy Tình cho Tạ Nguy Hàm nghe, kiên quyết không để hai người có bí mật nhỏ nào.
Cậu nhìn Tạ Nguy Hàm vừa tắm xong, trông vô cùng quyến rũ trên màn hình điện thoại, nuốt nước bọt nói: “Thầy Tạ, em chỉ thích anh, em giúp Vân Hàn là vì em ấy là học sinh của em, em ấy không phải là không thể thay thế, cho dù là Bành Tuấn em cũng sẽ giúp như vậy.”
Tạ Nguy Hàm cười khẽ, anh nâng chiếc cốc sứ xinh đẹp lên, mặc kệ thứ chất lỏng màu sắc kỳ quái bên trong, nhấp một ngụm: “Dương Dương, em đang không yên tâm về tôi à?”
Thẩm Lục Dương chống cằm nhìn yết hầu của anh trượt lên xuống, cậu l**m môi, bắt đầu hối hận sao mình không về nhà cùng Tạ Nguy Hàm: “Em sợ anh ghen.”
Tạ Nguy Hàm cười như không cười: “Đó không phải là cảm xúc rất bình thường sao, ghen vì người mình yêu.”
Mặt Thẩm Lục Dương đỏ bừng lên, cậu thầm nghĩ toi rồi, thầy Tạ muốn nói lời ngon tiếng ngọt, cậu không đỡ nổi. Cậu đang xoắn xuýt vặn vẹo trên giường thì điện thoại dự phòng của Tạ Nguy Hàm đột nhiên reo lên.
Anh liếc nhìn tên người gọi đến, mặt không đổi sắc nói: “Dương Dương, tôi nghe điện thoại.”
Thẩm Lục Dương nghe vậy đành lưu luyến vẫy tay, ánh mắt lượn một vòng trên người anh: “Ngủ ngon.”
Tạ Nguy Hàm dung túng cho ánh mắt càn rỡ của cậu, anh cười nói: “Ừm, ngủ ngon.”
Video bị ngắt. Căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng quỷ dị.
Tạ Nguy Hàm lại uống thêm một ngụm chất lỏng màu đỏ không rõ là gì, phảng phất như đang uống một ly rượu vang đắt tiền. Anh từ từ thưởng thức, rồi mới thong thả nhấn nút nghe.
Tiếng gầm thét xé lòng của Phương Dịch từ trong ống nghe nổ tung ra, cứ như thể bị đào mồ cuốc mả tổ tiên.
“Tạ Nguy Hàm, với tư cách là Người Quan Sát của cậu, tôi cần một lời giải thích hợp lý!!!”
“Một lời! Giải thích! Con mẹ nó! Hợp lý!”
“Thuốc của tôi đâu?!!!”
________
Lời tác giả:
Thẩm Lục Dương: Xem mẹ tui với thầy Tạ nói chuyện hợp chưa kìa, không như nhà người ta, còn hỏi tận gốc rễ (có hỏi thì cũng nghe không hiểu)
Đoán xem thầy Tạ làm gì rồi nè!