Trời đã tối hẳn, phòng khách chìm trong một bầu không khí mờ ảo đầy cám dỗ.
Hai chiếc tai vừa ướt vừa bẩn bị vứt trên đất, bị véo, bị cắn đến không còn ra hình thù gì, trên sofa cũng là một mớ hỗn độn.
Chiếc cà vạt bị nước mắt và nước bọt thấm ướt vắt sang một bên, chiếc thắt lưng méo mó bị quẳng bừa bãi trên sofa, áo khoác thể thao bị xé rách và áo vest nhàu nát chồng lên nhau lộn xộn. Không khí sau một hồi tàn phá của pheromone vẫn còn vương lại vị ngọt béo ngầy ngậy của sô cô la nhân rượu.
Chẳng ai buồn để tâm.
Trong phòng tắm.
Thẩm Lục Dương ngâm mình trong làn nước hơi nóng, cảm nhận dòng nước chậm rãi lướt trên da, tứ chi vừa mỏi vừa nặng đến mức không muốn động đậy.
Đầu cậu được một đôi tay thon dài vững vàng nâng lấy, tay kia vốc một vốc nước, dòng nước ấm áp chảy dọc theo gò má ửng hồng ướt át xuống cằm.
Ý thức cậu vẫn còn mơ màng, cảm giác như giây trước vẫn còn trên sofa, giây sau đã bị bế vào phòng tắm để “dọn dẹp”, rồi chớp mắt một cái, đã được ngâm mình trong bồn tắm tận hưởng massage.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Thẩm Lục Dương ngây ngẩn mất hai giây, ý thức dần quay về. Cậu quay đầu nhìn Tạ Nguy Hàm.
Chiếc áo sơ mi trắng trên người đối phương đã xộc xệch không chịu nổi, trên cổ và xương quai xanh càng chi chít những dấu hôn ái muội. Nhận được ánh mắt của cậu, anh cúi xuống hôn lên môi cậu, cong môi cười dịu dàng: “Điện thoại của ba tôi, tôi quay lại ngay.”
“A, là bác trai ạ,” Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt, sau khi phản ứng lại, lòng tự trọng muộn màng trỗi dậy khiến cậu vội vàng tiếp lời, “Em không sao! Anh cứ đi đi, em tự tắm xong ngay đây!”
Tạ Nguy Hàm cũng không vạch trần cậu, mặc kệ chiếc điện thoại vẫn đang reo, anh nâng gáy cậu, dịu dàng mà nồng nhiệt đặt lên môi cậu một nụ hôn ướt át rồi mới đứng dậy rời đi.
Thẩm Lục Dương bị hôn đến thở hổn hển, cậu hít sâu một lúc lâu, cảm giác khóe môi bỏng rát. Cậu giơ tay vịn vào mép bồn tắm, định chống người đứng dậy.
Vừa mới dùng sức, một cơn đau nhức từ vai xuống cổ tay đột ngột ập đến, ngay sau đó eo cũng “hưởng ứng” theo. Biểu cảm trên mặt cậu nhăn nhó vài giây, rồi quyết đoán nằm lại xuống.
A. Đau quá. Đấng nam nhi đau quá.
Thẩm Lục Dương vô tình liếc thấy tấm gương bên cạnh, nhìn người đàn ông trong gương với đôi mắt ửng đỏ, da dẻ nhìn bằng mắt thường cũng biết không có chỗ nào còn lành lặn, cậu tự kiểm điểm bản thân ba giây, rồi không nỡ nhìn thẳng mà quay đi.
Thất bại, quá thất bại. Đây chính là một trải nghiệm không dám nhìn lại, cực kỳ mất mặt.
Vết hằn trên cổ tay của Tạ Nguy Hàm cũng có, chỉ là vì đối phương xưa nay luôn bình tĩnh tự chủ, không giãy giụa nhiều nên vết hằn nhạt hơn cậu rất nhiều.
Thẩm Lục Dương hà hơi lên cổ tay, vì mất kiểm soát mà giãy giụa, chỗ hằn đỏ nhất đã trầy cả da.
Thắt lưng dù sao cũng quá cứng, lẽ ra ban đầu cậu không nên tháo cái thứ quỷ này ra để trói tay Tạ Nguy Hàm, còn cả cà vạt nữa… cuối cùng chẳng phải tất cả đều quay về trên người cậu sao. Đúng là tự làm tự chịu mà.
Đang nghĩ ngợi, cậu vô tình đập tay xuống mặt nước, bọt nước nóng bắn lên khóe môi sưng đỏ, đau đến mức cậu lại run lên.
Thẩm Lục Dương sờ sờ khóe môi bị rách, bi ai nghĩ. Trong thời gian ngắn sắp tới, cậu không thể xem nổi mấy cảnh bắt cóc trên TV nữa rồi, cái cảm giác bị cà vạt quấn lấy, lưỡi không biết phải để đâu đúng là khó chịu thật sự.
Lúc Tạ Nguy Hàm đi vào, Thẩm Lục Dương liếc mắt liền thấy anh đã thay quần áo.
Bộ đồ mặc nhà rộng rãi khiến khí chất của anh trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, làm cho người đàn ông dựa vào sofa cười bảo cậu “tự mình làm đi” ban nãy cứ như một ảo ảnh ma quỷ.
Cổ tay sưng đỏ của Thẩm Lục Dương lại đau nhói, hai chân vì dùng sức không đúng cách cũng vừa mỏi vừa tê, có lẽ đây cũng là một phần lý do cậu không đứng dậy nổi ban nãy.
“Thầy Tạ,” cậu khàn giọng mở miệng, cái cổ họng khô khốc đau rát khiến giọng điệu nghiêm túc của cậu lúc này yếu đi không ít, nhưng cậu vẫn kiên trì nói hết, “Những chuyện anh đã hứa với em, không phạm tội, không đi làm hại đám người kia, giao mọi chuyện cho em giải quyết… những lời đó còn tính không?”
Không thể nào hy sinh lớn như vậy, mà cuối cùng chẳng được gì đúng không?
Tạ Nguy Hàm ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm khăn mềm lau bên cổ cho cậu, đuôi mắt cong lên ý cười, dung túng nói: “Còn tính, tôi vĩnh viễn không bao giờ lừa em.”
Thẩm Lục Dương lúc này mới yên tâm, cậu bắt đầu nghĩ xem nên đối phó với đám côn đồ bắt nạt Vân Hàn kia thế nào, phải bắt trọn ổ, bảo vệ học sinh của mình mới được.
Cậu dụi dụi má vào lòng bàn tay Tạ Nguy Hàm, sau khi được đánh dấu lại bắt đầu buồn ngủ, giọng nói nhỏ dần, cậu nuốt nước bọt khan: “Cổ họng em hơi đau, còn thuốc của bác sĩ Phương không ạ?”
Tạ Nguy Hàm đỡ lấy cái cổ đang ngọ nguậy của cậu, sắc mắt hơi tối lại, ôn tồn nói: “Còn, lát nữa dùng, giờ đừng ngủ, sẽ bị cảm.”
Thẩm Lục Dương sờ sờ yết hầu, trên đó vẫn còn một dấu răng nhàn nhạt. Cậu ngẩng đầu lên, từ góc độ này, đường quai hàm của Tạ Nguy Hàm đẹp đặc biệt, khiến cậu đột nhiên nhớ đến một câu từng đọc.
Đường quai hàm của anh giai còn rõ ràng hơn cả kế hoạch cuộc đời tôi.
Tạ Nguy Hàm đúng là lớn hơn cậu ba tuổi, nhưng cậu hình như chưa gọi “anh” (ở đây là ‘ca’ nhen) bao giờ, vì quá vô dụng, “ba ba” thì lại gọi không ít…
Vành tai nóng lên theo ý nghĩ này, Thẩm Lục Dương lúc này mới muộn màng thấy ngượng.
Tạ Nguy Hàm dường như đang cố ý trả thù vụ cậu kiêu ngạo hống hách, vừa đe dọa vừa dụ dỗ ban nãy. Cậu đã chịu thua rồi mà anh cũng không chủ động an ủi, lúc đó cậu thèm đến phát điên rồi, Alpha trong kỳ nhạy cảm bùng nổ đều là sinh vật không có lý trí và lòng xấu hổ, cho nên đối phương bảo cậu tự mình làm, cậu liền tự mình làm——
Nhưng mà cậu không thuần thục, tay lại không được tự do, tóm lại là… Vừa đau vừa không sướng.
Cậu không biết cảm giác của mấy Alpha trong kỳ nhạy cảm khát khao Omega là thế nào, nhưng cậu thì giống hệt một con gấu ngốc lượn lờ quanh hũ mật ong mà không nếm được vị ngọt, vừa thèm vừa vội, cuối cùng bèn nổi quạu luôn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lục Dương liếc mắt nhìn người đàn ông đang rủ mi “dọn dẹp” cho cậu, ôn hòa ân cần, trưởng thành tao nhã, ai mà ngờ được có lúc anh ta lại “cầm thú mặc áo mũ chỉnh tề” đến mức nào.
Ví dụ như lúc cậu hung hăng cắn phập lên vai Tạ Nguy Hàm, đối phương vẫn có thể cười hỏi cậu “Em chắc là muốn tiếp tục chứ?”, giọng điệu nhẹ nhàng đến mức khiến vành tai cậu run rẩy.
Lại ví dụ như lúc cậu thật sự không chịu nổi nữa, bắt đầu khóc lóc cầu xin anh, lại còn gọi hai tiếng kia, đối phương mới như ban ơn mà cho chút “đồ ngọt”, phần còn lại vẫn bắt cậu tự xử.
Thẩm Lục Dương lần đầu tiên cảm thấy, Tạ Nguy Hàm không phải là một người thầy tốt. Trong giáo trình dạy dỗ cậu, dường như chỉ có hai mục “tự học” và “thực hành”, phần thừa ra, cũng chỉ còn lại “dạy dỗ” (giáo huấn, ở đây mang nghĩa dạy dỗ kiểu trừng phạt).
Tắm xong, Thẩm Lục Dương đã có kinh nghiệm, không còn ngông cuồng đòi tự đi nữa, giống như một chú cún bự vừa rớt xuống nước, bị người ta bế về phòng ngủ một cách dễ dàng.
Tạ Nguy Hàm ôm cậu từ phía sau, ngồi bên mép giường sấy tóc cho cậu.
Gáy Thẩm Lục Dương gối lên cổ anh, lười biếng bắt đầu một chủ đề nhỏ của các cặp đôi: “Thầy Tạ, chiều mai ăn cơm với mẹ em, anh còn nhớ không?”
Tạ Nguy Hàm hôn lên d** tai cậu, “Ừm” một tiếng: “Nhớ chứ.”
“Sao thế, hồi hộp à?”
“Không hồi hộp, không hồi hộp chút nào.”
Tạ Nguy Hàm hơi nhướng mày, những ngón tay trắng bệch luồn vào mái tóc đen, dịu dàng sấy: “Không lo mẹ em không thích tôi à?”
Tay Thẩm Lục Dương đặt trên cánh tay anh, vô thức xoa xoa. Được sấy tóc thoải mái, thần kinh cũng thả lỏng, cậu thuận miệng nói: “Không thể nào, làm gì có ai không thích anh, bình thường anh ra vẻ lịch thiệp ân cần thế cơ mà…”
Tạ Nguy Hàm nắm được trọng điểm, cười hỏi lại: “Bình thường?”
Thẩm Lục Dương nhận ra mình nói hớ, “Ờ…” một tiếng, vội chữa cháy: “Ý em là trước mặt người ngoài.”
“Còn trước mặt ‘người trong nhà’ thì không lịch thiệp à?”
“Trước mặt… cái đó… trong ngoài, chính là… ừm…”
Thẩm Lục Dương nín nhịn hồi lâu, không nhịn được đành nói thật: “Không phải em nói bừa, anh xem lúc đó đi, em đã cầu xin anh như thế… mà anh cũng không cho em pheromone, bình thường anh có thế đâu.”
Bình thường thì cậu muốn gì anh cũng cho, cưng chiều, dỗ dành, nâng niu… Thẩm Lục Dương tuy không nói thẳng, nhưng cậu rất hưởng thụ sự đối đãi có một không hai này, và đây là lần đầu tiên cậu có thể coi sự cưng chiều của người khác là điều hiển nhiên.
Có điều, “thảo phạt” chuyện vui trên giường sau khi xong việc là một hành động khá vô lý, dù sao thì sướng xong rồi lại quay ra mắng người ta thì cũng vô lý thật.
Thẩm Lục Dương vừa nói xong liền hối hận. Thế này thì có khác gì cậu đang làm mình làm mẩy! Lại còn õng ẹo!
Tạ Nguy Hàm nghe xong, im lặng một lát, vừa vò tóc cậu vừa hỏi: “Không thích à?”
Thẩm Lục Dương không có mấy sức lực mà gật đầu: “Tất nhiên là… không thích rồi, em còn tưởng cuối cùng mình cũng được làm boss một lần…”
Kết quả là bị tóm lấy cái thắt lưng trên cổ tay, bò trên giường khóc lóc kêu “em sai rồi”, tai cũng cụp xuống, cả một mảng từ cánh tay nối liền bả vai vừa mỏi vừa tê. Miệng bị cà vạt siết đến mỏi nhừ, nước bọt cũng không giữ được.
Đáy mắt Tạ Nguy Hàm lóe lên, ý cười vui vẻ gần như muốn tràn ra, nhưng giọng điệu vẫn rất nghiêm túc, kiên nhẫn hỏi cậu: “Muốn làm boss à?”
“Muốn!” Thẩm Lục Dương buột miệng nói ngay không cần suy nghĩ.
Tuy nghe có vẻ không thực tế lắm, nhưng cậu muốn nhìn Tạ Nguy Hàm khóc! Muốn bắt nạt Tạ Nguy Hàm! Muốn bạn trai phải cầu xin cậu!
Muốn chết đi được.
Thẩm Lục Dương chống vào người anh, cố ngồi thẳng dậy một chút, nhưng vì eo không có sức, chẳng được hai giây lại trượt xuống. Cậu vừa định nghiến răng ngồi dậy thêm lần nữa, bỗng nghĩ ra điều gì, bèn dứt khoát “yếu đuối không thể tự lo liệu” mà nằm im luôn.
Mấy suy nghĩ trong lòng căn bản không giấu được Tạ Nguy Hàm, cậu vẫn cố giả vờ không vui, cau mày nói: “Thầy Tạ anh nói xem, mai gặp mẹ em, một dịp trang trọng như thế, bộ dạng này của em còn ra thể thống gì nữa… Giờ em không muốn gọi anh là thầy Tạ nữa, không thích hợp chút nào!”
Mấy thứ đối phương dạy cậu đúng là có tổn hại thanh danh, nào là “cẩn thận đừng để chạm vào răng”, còn làm mẫu cho cậu xem… tuy quá trình “làm mẫu” cậu rất sung sướng, nhưng giờ cậu đã quen thói xỏ quần vào là không nhận người.
“Em hơi không vui đấy.” Cậu liếc Tạ Nguy Hàm một cái, nghiêm mặt bổ sung.
Tạ Nguy Hàm nghe xong, gật đầu: “Nghiêm trọng đến thế cơ à.”
Anh thành thạo né nặng tìm nhẹ, tung ra một chút mồi nhử: “Vậy em muốn gọi là gì? Chỉ cần em thích, gọi thế nào cũng được.”
“Gọi là… bà xã? Vợ yêu? Bảo bối?” Thẩm Lục Dương mạnh dạn phát biểu, cắn ngay lấy miếng mồi ngọt, còn tưởng mình vớ được hời lớn, “Anh nói là anh không lừa em, vậy giờ coi như anh đồng ý rồi nhé.”
Tạ Nguy Hàm dừng lại hai giây, dường như có chút khó xử.
Thẩm Lục Dương hiếm khi không mủi lòng, cậu đã bị tương lai quá đỗi tốt đẹp làm cho mờ mắt, bèn rèn sắt khi còn nóng: “Em muốn làm boss một lần, được không?”
Một lúc sau, Tạ Nguy Hàm mới đặt máy sấy xuống, xới xới mái tóc vừa rối vừa bồng bềnh của cậu, đầy hứng thú hỏi: “Muốn làm thế nào?”
Thẩm Lục Dương nghĩ nghĩ, khóe môi cong lên, cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Lần sau, anh phải nghe lời em toàn bộ. Phục tùng vô điều kiện.”
“Được.”
“Một lời đã định? Anh không lừa em chứ?”
“Một lời đã định, tôi không lừa em.”
Thẩm Lục Dương cố nén để không cười trộm thành tiếng, cậu sờ sờ ngực Tạ Nguy Hàm, tự nhủ với lòng.
Không vội, lần sau xem tiếp. Giữ lại chút bất ngờ cho mình. Cuộc sống cần có k*ch th*ch.
Sáng hôm sau, đúng như dự đoán, Thẩm Lục Dương không dậy nổi.
Ninh Uyển Xu gọi điện tới, cậu mơ mơ màng màng quơ tay mấy cái cũng không với tới điện thoại, lơ mơ gọi: “Thầy Tạ, điện thoại.”
Tạ Nguy Hàm siết chặt cánh tay đang ôm cậu, giơ tay kia ra, tóm chính xác chiếc điện thoại.
Khi Tạ Nguy Hàm nói “Điện thoại của mẹ em”, ký ức của Thẩm Lục Dương bị kích hoạt, cậu lập tức tỉnh ngủ.
“Em nghe!” Cậu ôm eo bò dậy, vớ lấy điện thoại, vừa đau đến mức vẹo cả mông nằm sấp xuống, vừa nhấn nút nghe: “…Mẹ?”
Với cái giọng này, lát nữa cậu phải nói với mẹ là hôm qua cậu bị cảm lạnh rồi. Khàn cả giọng.
“Cục cưng dậy chưa con?”
“…Dậy rồi ạ, đã…” Thẩm Lục Dương liếc nhanh đồng hồ trên điện thoại, “Mười giờ hơn rồi, con dậy rồi ạ.”
Ninh Uyển Xu sững sờ hai giây: “Sao giọng con lại khàn nữa rồi? Khó chịu ở đâu à? Có cần mẹ đưa bác sĩ đến nhà xem cho con không?”
“Không cần đâu mẹ, con… không có ở nhà, con đang ở nhà bạn.” Vành tai Thẩm Lục Dương ửng đỏ, cậu liếc nhìn Tạ Nguy Hàm, đối phương đang một tay chống cằm, đáy mắt ngập ý cười nhìn cậu.
Cùng cậu ngủ nướng mấy tiếng đồng hồ khiến đôi mày mắt rực rỡ của Tạ Nguy Hàm nhuốm thêm một tầng lười biếng và thỏa mãn. Đối lập với bộ dạng thê thảm của cậu là đang gập cả eo, hận không thể mọc lại cái eo mới, trông giống hệt như một yêu phi tinh thần phơi phới sau khi kéo hoàng đế hoan lạc thâu đêm và một vị hôn quân thân thể suy nhược.
Cậu nhất thời nhìn đến ngẩn cả người.
Tạ Nguy Hàm giơ tay, đặt lên thắt lưng cậu, dọc theo sống lưng lõm xuống mà xoa bóp với một lực vừa phải.
Cơn mỏi nhừ ở eo Thẩm Lục Dương lập tức dịu đi không ít, cậu vô thức nói: “Nhẹ chút nữa, xoa bên này này.”
Tạ Nguy Hàm “Ừm” một tiếng, thả lỏng tay hơn một chút, trầm giọng hỏi: “Thế này được chưa?” Giọng nói đè thấp không giống như lúc nói chuyện bình thường, gợi cảm lạ lùng.
Thẩm Lục Dương vừa định nói “Được rồi”.
Sự im lặng ở đầu dây bên kia đột nhiên bị phá vỡ, Ninh Uyển Xu không thể tin được mà hỏi cậu.
“Cục cưng, con ‘chơi’ kiểu người này, Tạ Nguy Hàm có biết không?”
Thẩm Lục Dương, người đang trong tình trạng như vừa qua đêm ở một câu lạc bộ không lành mạnh nào đó, cả đêm không về, sáng sớm đã để “người ta” (bị hiểu nhầm là Omega) giúp mình massage: “…Dạ???”
________
Lời tác giả:
Ninh Uyển Xu: Chiều nay sắp gặp người thương của con trai rồi mà sáng nay nó vẫn còn đang ân ái với người khác, hình như con trai mình là thằng rất tệ thì phải làm sao bây giờ?