Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 73

073.Tác giả: Không Ô

Cậu nâng cằm Tạ Nguy Hàm lên, tầm mắt lướt theo đường quai hàm sắc sảo ẩn trong bóng tối, rồi lại bị đôi môi đỏ mọng kia cướp mất sự chú ý. Thẩm Lục Dương níu lấy tai sói, cúi người hôn xuống.

Giữa lúc trao đổi hơi thở nóng rực, làn da trên sống mũi cảm nhận được chất vải lành lạnh của chiếc cà vạt. Nụ hôn đắm chìm này đã đánh thức chút lý trí đáng thương còn sót lại của cậu, cùng với một ý nghĩ xấu xa chợt nảy sinh.

Thẩm Lục Dương thở hổn hển buông môi, cậu đeo tai sói lên, cúi đầu nhìn đôi môi ướt át của Tạ Nguy Hàm, tâm tư bắt đầu lượn lờ bên bờ vực u tối.

Cậu nhớ lại lần trước bị cà vạt trói tay, nhớ lại những việc Tạ Nguy Hàm đã làm, và cả cảm giác bất an khó kiềm chế cùng sự ỷ lại mãnh liệt của mình lúc đó. Tim cậu ngứa ngáy, háo hức muốn thử.

Nếu người phải chịu đựng những điều này là Tạ Nguy Hàm, anh sẽ dùng biểu cảm gì để tiếp nhận đây…?

Anh có giống cậu không, cố gắng giả vờ bình tĩnh, rồi bị sự bất an bao phủ, yết hầu trượt lên xuống, ngó nghiêng tìm cách cầu xin giải thoát…

Chỉ nghĩ thôi cũng đủ k*ch th*ch khiến đầu ngón tay cậu run rẩy, sống lưng tê dại.

Cố gắng đè nén hơi nóng trên mặt, Thẩm Lục Dương dùng đầu ngón tay xoa xoa chiếc cằm góc cạnh rõ ràng của Tạ Nguy Hàm, rồi lại chuyển mục tiêu đầy ý đồ xấu sang đôi tai thỏ trên đầu anh, vừa véo vừa kéo, thật sự giống như đang bắt nạt một quý ngài thỏ.

Sói xám hung ác bắt cóc chú thỏ xinh đẹp, mang về nhà… ức h**p.

Thẩm Lục Dương l**m l**m khóe môi, lập tức thấy khô miệng khô lưỡi. Cậu cẩn thận nhớ lại.

Bước một, khiến anh không nhìn thấy, không tìm được phương hướng, chỉ có thể bị trói buộc mà di chuyển một cách vụng về, sự vô định sẽ khiến người ta rất sợ hãi…

Thẩm Lục Dương tán thành gật gật đầu, cậu lưu luyến buông bàn tay đang nắm tai thỏ ra, rón rén lùi sang bên cạnh vài bước, giữ im lặng, chăm chú quan sát khuôn mặt trầm tĩnh, điềm nhiên của Tạ Nguy Hàm.

Anh dường như luôn tách biệt khỏi mọi d*c v*ng của thế gian, vĩnh viễn đứng ở góc độ của một người ngoài cuộc để quan sát đầy hứng thú. Bất kể xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ dùng cách tàn nhẫn và hiệu quả nhất, tự kiểm soát đến cực đoan để duy trì lý trí.

Cổ họng Thẩm Lục Dương ngứa ngáy, cậu đợi đến mức chính mình cũng thấy thấp thỏm không biết có làm sai bước nào không, mà vẫn chẳng thấy Tạ Nguy Hàm lộ ra một tia bất an nào.

Nhìn lại bản thân, rõ ràng đang nắm quyền chủ động, đứng bên cạnh, vậy mà lại lo lắng bồn chồn cứ như thể cậu mới là người bị bịt mắt. Mọi dây thần kinh trong cơ thể đều căng cứng, vừa căng thẳng vừa mong đợi mà dò xét từng nét biểu cảm nhỏ nhất của đối phương, chỉ sợ bỏ lỡ.

Ngay lúc Thẩm Lục Dương không nhịn được, đang định xác nhận xem có phải mình đã thất bại rồi không, thì đối phương đột nhiên bật cười khẽ.

Giọng nói có chút trêu chọc, anh nghiêng đầu, “nhìn” chính xác về phía Thẩm Lục Dương. “Dương Dương, nếu mệt thì có thể ngồi xuống.”

Thẩm Lục Dương sững sờ, sự xấu hổ và không cam tâm vì kế hoạch thất bại khiến mặt cậu nóng bừng, suýt nữa buột miệng: “Sao anh biết em ở đây?”.

Hít sâu một hơi, cậu không dễ dàng bỏ cuộc mà nhớ ra bước thứ hai.

Chủ động lên tiếng, để đối phương đuổi theo giọng nói, chật vật đi bằng đầu gối qua đây, rồi dựa vào lòng mình.

Tạ Nguy Hàm áp mặt vào lòng cậu, cọ cọ trước ngực cậu… Chỉ nghĩ đến thôi là Thẩm Lục Dương đã hưng phấn đến nóng bừng toàn thân.

Cậu hắng giọng, ngồi xuống đầu bên kia của sofa, nghiêm giọng ra lệnh: “Thầy Tạ, qua đây.”

Tạ Nguy Hàm nhướng mày một cách không mấy rõ rệt, nhưng vẫn thuận theo lời Thẩm Lục Dương, anh ưỡn ngực đứng dậy, đường nét cơ bắp ở ngực và vai lập tức hiện rõ, phập phồng ẩn hiện dưới lớp áo vest.

Đầu ngón tay Thẩm Lục Dương bất giác cào cào mặt sofa.

Sau khi đứng dậy, anh không hề dừng lại chút nào, ung dung tránh hết mọi chướng ngại vật, đi thẳng đến bên cạnh Thẩm Lục Dương và tao nhã ngồi xuống.

… Không một bước nào diễn ra theo đúng như kịch bản của Thẩm Lục Dương.

Cậu cảm thấy sự sáng tạo của mình bị thách thức nghiêm trọng, giống như một chú cún bự đang ngậm đĩa bay mà bối rối không biết dùng thế nào.

Hồi lâu, cậu mím mím môi, đứng dậy, rồi ngồi thẳng lên đùi Tạ Nguy Hàm.

Cảm giác không gian ở thế “bề trên” cho cậu dũng khí để áp bức, cậu nắm lấy yết hầu của Tạ Nguy Hàm, nghiêm túc thẩm vấn: “Thầy Tạ, có phải anh nhìn thấy được không?”

Cơ thể căng cứng vì trọng lực mà áp sát vào nhau. Thẩm Lục Dương vừa nói, tay kia vừa giật lấy chiếc cà vạt sau gáy Tạ Nguy Hàm kéo ngược ra sau, đồng thời dùng hổ của bàn tay đang nắm cổ họng đẩy cằm anh lên, buộc anh phải ngẩng đầu “nhìn” mình.

“Thầy Tạ,” Thẩm Lục Dương cúi xuống, một nụ hôn ấm nóng rơi trên khóe môi anh, rồi lại nhanh chóng rời đi. Cậu bắt chước giọng điệu ra lệnh của Tạ Nguy Hàm, hỏi: “Trả lời em.”

Khoảng cách quá gần, cậu có thể thấy rõ Tạ Nguy Hàm vì nụ hôn này mà khẽ nhíu mày rồi lại nhanh chóng giãn ra, cũng như bờ vai và cơ đùi đang bất giác căng cứng.

Những thay đổi tinh vi này đều đang ám thị Thẩm Lục Dương với ý đồ xấu —— chỉ cần em áp đủ gần, bất cứ thay đổi nào của anh cũng không thoát khỏi mắt em.

Thẩm Lục Dương ngốc nghếch tin rằng mình đã được cổ vũ, đầu ngón tay cậu lướt trên xương lông mày lồi lên của Tạ Nguy Hàm. Lực lướt nhẹ đến mức gần như không thể gọi là chạm, từ từ di chuyển đến thái dương, để lại một vệt tê dại, rồi lại lướt đến tai. Cậu vừa giật giật đôi tai thỏ, vừa sờ nắn tai của Tạ Nguy Hàm.

Vành tai anh ửng lên một màu đỏ nhạt.

Đôi môi mỏng của Tạ Nguy Hàm khẽ hé mở, hơi thở chợt trở nên dồn dập trong giây lát vì những ngón tay đang tùy ý di chuyển kia. Anh khẽ cau mày, trong cổ họng bật ra một tiếng thở than tựa như vui sướng, mà cũng tựa như đang khó nhịn.

Thẩm Lục Dương hoàn toàn được khích lệ, ánh mắt nóng rực rơi trên khuôn mặt đang bị chiếc cà vạt đen chia đôi.

Làn da trắng lạnh săn chắc gần như mang kết cấu của đồ sứ, vừa mát lạnh vừa trơn láng, mỗi khi tiếp xúc với lòng bàn tay đều khiến Thẩm Lục Dương yêu thích không buông, lần nào cũng chỉ muốn áp mặt vào cọ cọ.

Mũi giày Thẩm Lục Dương gõ gõ vào gầm sofa, cậu buông tay đang giữ cằm anh ra, cổ họng khô khốc nuốt khan một cái. Cậu đột nhiên muốn làm một vài việc không liên quan gì đến khung cảnh lúc này.

Cậu nâng hai bên má Tạ Nguy Hàm, cúi đầu, vừa rải những nụ hôn vụn vặt dày đặc lên má anh, vừa nói úp mở để đặt ra quy tắc nghiêm túc: “Anh sau này, không được làm bất cứ chuyện gì vi phạm pháp luật.”

Tạ Nguy Hàm hít vào một hơi, dừng lại hai giây, rồi gật đầu.

Thẩm Lục Dương sợ anh nghe không rõ, bèn ngậm lấy vành tai ửng hồng trên nền da trắng bệch, m*t hôn tên ác quỷ cấm dục này, để lại từng vệt, từng vệt ướt át.

Giọng nói khàn khàn mang theo hơi nóng truyền thẳng vào tâm trí anh.

Cậu chẳng thèm che giấu trò đùa ác ý của mình, cất giọng đầy mong đợi: “Thầy Tạ, anh nói đi, gật đầu không tính.”

Khóe môi Tạ Nguy Hàm bật ra một tiếng cười trầm thấp, anh dung túng cho người đang ngồi trên đùi mình hôn tới hôn lui trên mặt, vừa mở miệng đã là giọng nói khàn đặc không thể che giấu: “Tôi hứa với em, không làm bất cứ chuyện gì vi phạm pháp luật.”

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính, gợi cảm không sao tả xiết.

Thẩm Lục Dương nghe đến mức vành tai cũng run lên, d*c v*ng chi phối của Alpha dâng lên đến đỉnh điểm.

Hồi lâu sau, cậu ghé sát vào tai Tạ Nguy Hàm, ranh mãnh nheo mắt lại, dùng giọng điệu ra lệnh: “Anh phải cầu xin em, nếu không cầu xin, em sẽ không hôn anh, cũng không véo tai anh nữa.”

Khóe môi Tạ Nguy Hàm vẫn cong lên, dường như không hề để tâm, anh còn phối hợp với bầu không khí mà phản bác lại: “Dương Dương, biết điểm dừng đi.”

Câu nói này, trong hoàn cảnh này, thì có khác gì lời đe dọa của một mỹ nam nhà lành trước khi bị sàm sỡ chứ?

Thẩm Lục Dương đắc ý đến cực điểm, cậu cúi đầu cắn vành tai anh, nụ hôn nóng ẩm di chuyển ra sau tai, cảm nhận sự rung động hiếm thấy và niềm khát khao khó lòng kìm nén của Tạ Nguy Hàm.

“Không thể nào, hôm nay em là Sói boss của anh, còn anh là… thỏ con đáng thương,” bàn tay đang nắm cổ Tạ Nguy Hàm hơi siết lại, Thẩm Lục Dương cong khóe môi thưởng thức cảnh tượng mỹ nhân bị trói buộc hành hạ. Cảm giác khoan khoái và thỏa mãn gần như lấp đầy lồng ngực cậu, dã tâm bành trướng tột độ khiến hành vi của cậu trở nên hoàn toàn phóng túng, cậu bạo dạn ra lệnh: “Muốn làm gì, thì anh phải cầu xin em, nếu không em sẽ không thỏa mãn anh đâu.”

Đôi môi mỏng của Tạ Nguy Hàm khẽ hé mở, sau khi bị Thẩm Lục Dương hôn chụt một cái rồi lại tách ra như một tên tệ bạc, anh như có điều suy nghĩ mà cười hỏi: “Em chắc chứ?”

Thẩm Lục Dương không hề cảm nhận được nguy hiểm, cậu kiêu ngạo gật đầu, rồi chợt nhận ra anh không nhìn thấy, bèn nói thẳng ra: “Chắc chắn.”

Cậu muốn nhìn thấy dáng vẻ Tạ Nguy Hàm mất kiểm soát đến mức phải cầu xin cậu, nếu có thể khóc thì…

Chỉ tưởng tượng thôi đã…

Chịu không nổi rồi.

Mùi hương rượu vang đỏ nhàn nhạt đến mức gần như không thể nhận ra trong không khí, đột nhiên ngưng tụ lại với một tốc độ đáng sợ. Một áp lực cực lớn lấy người đàn ông đang bị trói buộc trước mặt làm trung tâm mà khuếch tán ra xung quanh.

Pheromone ngưng tụ thành dạng sương dễ dàng bị hít vào phổi, khống chế từng tế bào trong cơ thể, khiến chúng xảy ra phản ứng hóa học kỳ diệu.

Hơi thở của Thẩm Lục Dương nóng rực lên trong nháy mắt, tim cậu thắt lại rồi ngừng đập—— Giây tiếp theo, nó đập thình thịch như phát điên.

Dòng máu nhiễm pheromone được bơm đi khắp cơ thể. Tiếng tim đập của Thẩm Lục Dương lớn đến mức cậu có thể nghe thấy, cậu đột ngột cúi gập người, dùng sức đè lên ngực, tiếng th* d*c kịch liệt bật ra từ cổ họng.

Mũi cậu tì sát vào bên cổ Tạ Nguy Hàm, hơi thở hỗn loạn mà dồn dập, đáy mắt ửng lên màu đỏ tươi, cơn nóng nảy của kỳ nhạy cảm bắt đầu lan ra từ tuyến thể sau gáy.

Cậu đã bị ác quỷ tóm được điểm yếu, và còn bị hắn trêu chọc, đùa bỡn.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Lục Dương cảm nhận trọn vẹn sự cám dỗ của pheromone, giống như một con chim non mới ra ràng, bị tống thẳng một chai thuốc k*ch th*ch cực mạnh.

Mọi giác quan trên người gần như bốc cháy ngay lập tức.

Hơi thở nóng rát đến mức môi cũng khô khốc ửng đỏ, hai tay cậu bất giác cào cấu cổ đối phương, vùi đầu vào, giống như một chú cún bự bị bỏ đói ba ngày ba đêm, hôn loạn xạ lên xương quai xanh trắng nõn và bên cổ thon dài của anh.

Ánh mắt cậu đói khát, ngón tay cào cấu liên tục trên vai áo vest cho đến khi vải vóc nhăn nhúm, cậu dùng giọng nói khàn đặc yêu cầu: “Pheromone, cho em, pheromone…”

Tạ Nguy Hàm lờ đi câu nói này, anh nhấc chân trái lên, giày da đạp lên chiếc bàn trà thấp phía trước. Tư thế ngồi của Thẩm Lục Dương cũng thay đổi theo, cậu càng phải ôm chặt vai anh hơn, khó nhịn mà dùng chóp mũi cọ cọ cằm anh.

Khát khao đến mức sắc đỏ nơi đáy mắt nhuốm cả hơi nước, cậu vừa cọ vừa hôn lên cổ anh, để lại từng vệt ướt át, miệng thì ra lệnh một cách hỗn loạn, mà lại như đang cầu xin: “Thầy Tạ, Tạ Nguy Hàm, pheromone, cho em pheromone… Anh nghe em đi, anh nói là anh nghe lời em mà…”

Người đàn ông ngả người dựa vào sofa, trong không khí lơ lửng sắc đỏ ngày càng đậm đặc, bộ vest đen trên người bị cào đến nhăn nhúm không ra hình thù gì, trên đầu là một đôi tai thỏ trắng muốt mềm mại, tựa như vị thuốc giải duy nhất ngâm mình trong biển d*c v*ng.

Chàng trai ban nãy còn đang giương oai diễu võ, đầu đội đôi tai sói đen nhọn, giờ lại giống hệt một chú cún đói meo, vây quanh hộp đồ hộp còn chưa mở nắp mà hít hà một cách đói khát, nhưng lại vừa vội vàng vừa ngốc nghếch không tìm được cách mở hộp.

Khóe môi đỏ mọng nhếch lên một đường cong vui vẻ, anh mặc cho Thẩm Lục Dương vùi vào lòng mình tìm kiếm hồi lâu, đói khát đến mức sắp khóc lên được, anh mới thong thả mở miệng.

“Pheromone không phải ở trong không khí sao? Vẫn không đủ à?”

Cuối cùng cũng đợi được câu trả lời, Thẩm Lục Dương ngẩng đầu lên, làn da đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, lấp lánh ánh sáng màu mật ong, giống như một loại trái cây được phết mật ong, tỏa ra hương thơm hấp dẫn.

Nhưng bây giờ cậu chẳng cảm nhận được gì cả, chỉ biết Tạ Nguy Hàm rất “ngon”, cậu rất đói, nhưng cậu không “ăn” được.

Cậu gần như có chút lấy lòng mà hôn lên khóe môi Tạ Nguy Hàm, cọ cọ chóp mũi anh nói: “Không đủ, em muốn nữa… Em muốn cắn gáy anh, cho em cắn một miếng đi, thầy Tạ cho em cắn tuyến thể của anh một miếng…”

Tạ Nguy Hàm không nhúc nhích, Thẩm Lục Dương chỉ đành hừ hừ mấy tiếng rồi rúc ra sau gáy anh, cắn một cái… Vẫn vô dụng.

Cậu l**m l**m môi, vừa cọ xát vừa đưa tay tháo chiếc cà vạt trên mắt Tạ Nguy Hàm. Khi nhìn thấy đôi mắt yêu dị màu đỏ kia một lần nữa, hơi thở của Thẩm Lục Dương chợt ngưng lại, như bị mê hoặc, cậu rụt vai rồi lại lao vào hôn lên.

Nhưng Tạ Nguy Hàm không chủ động, anh cứ mặc cho cậu thăm dò ngậm m*t, cũng không hề đáp lại. Giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, Thẩm Lục Dương nói úp mở: “Anh cắn gáy em một cái đi, thầy Tạ, được không? Cắn em đi…”

Tạ Nguy Hàm đợi cậu hôn chán, bắt đầu không ngừng thúc giục, anh mới hơi nghiêng đầu, dùng lực như đang đùa giỡn, cắn nhẹ lên bên cổ cậu. Anh cố ý hỏi: “Thế này à?”

“Không phải!” Thẩm Lục Dương sốt ruột, cậu kéo mạnh áo khoác thể thao, để lộ hoàn toàn tuyến thể Alpha sau gáy, tự mình đưa đến bên miệng anh. Dưới sự cám dỗ của pheromone cấp S, mọi lý trí và xấu hổ đều tan biến, chỉ còn lại nỗi khát khao điên cuồng với người trước mặt: “Cắn chỗ này, cắn rách ra, đánh dấu em!”

Tạ Nguy Hàm đè nén ý cười nơi đáy mắt, anh nhẹ nhàng hôn lướt qua gáy cậu đang ửng đỏ. Mùi vị ca cao nóng vừa ngọt ngào vừa ấm áp, cám dỗ người ta đâm thủng nó thật mạnh, để hút lấy pheromone đậm đặc trong dòng máu tươi.

Cái gáy nhạy cảm yếu ớt lúc này không chịu nổi bất kỳ sự đụng chạm nào. Cái chạm vừa rồi, giống như bị chiếc lưỡi có gai ngược của động vật họ mèo l**m qua, vừa khơi dậy cơn đau nhói li ti, vừa khoét sâu thêm sự trống rỗng bên trong. Đúng là trông mơ đỡ khát.

Thẩm Lục Dương nhắm chặt mắt. Không đủ!

Hơi thở quá dồn dập khiến giọng nói nhuốm đầy âm gió, kỳ nhạy cảm bùng nổ hoàn toàn vào khoảnh khắc này, giọng cậu run rẩy: “Tạ Nguy Hàm, thầy Tạ, đánh dấu em… Em cởi trói cho anh, cởi trói có được không?”

Thẩm Lục Dương vừa nói vừa cúi người với ra sau lưng anh để cởi trói. Sau vài tiếng “lách cách”, ác quỷ đã hoàn toàn lấy lại được tự do.

Ngay lúc cậu khát khao đến sắp khóc, đôi tay kia mới trìu mến đưa lên khóe mắt, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt.

Tạ Nguy Hàm cười vô cùng lịch thiệp và ân cần, ánh mắt sâu thẳm hỏi cậu: “Còn chơi nữa không?”

Thẩm Lục Dương mờ mịt lắc đầu, cánh tay đang bám chặt thành sofa nổi cả gân xanh. Cậu bị kỳ nhạy cảm hành hạ đến mức kiệt sức, vầng trán đẫm mồ hôi tì lên xương quai xanh của anh. Hồi lâu sau, cậu ngẩng đầu nhìn đôi tai thỏ trên đầu anh, nghiến răng nghiến lợi như một kẻ thua cuộc chơi không nổi: “Không chơi nữa…”

Cả đời này cũng không chơi nữa.

Cậu chính là con sói thảm hại nhất trên đời.

Bình Luận (0)
Comment