Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 72

072.Tác giả: Không Ô

Hãy vì tôi mà lập ra quy tắc, để tôi làm một chú thỏ ngoan.

Trước mắt Thẩm Lục Dương là một mảng đêm đen kịt dưới lòng bàn tay anh, mọi hình ảnh đều mất đi ý nghĩa… Quyền chi phối đã được dịu dàng đặt vào lòng bàn tay cậu.

Cậu đã có được năng lực điều khiển ác quỷ.

Tim cậu ngừng đập trong giây lát.

Giây tiếp theo, nó đập nhanh như điên, chỉ để lại một sự thôi thúc khó mà kìm nén.

Thẩm Lục Dương giật mạnh tay Tạ Nguy Hàm ra, đâm thẳng vào đôi mắt xinh đẹp với con ngươi ửng đỏ kia. Đúng như cậu tưởng tượng, trong mắt anh tràn ngập vẻ dung túng, không hề hối hận. Như thể anh vốn nên làm vậy, vốn muốn làm vậy, chỉ là vừa làm một việc tuy nhỏ nhặt nhưng lại khiến anh mất đi rất nhiều thứ.

Không khí hơi ngưng đọng, lồng ngực Thẩm Lục Dương phập phồng, dưới sự cám dỗ trong ánh mắt đối phương, cậu buột miệng: “Không được cử động.”

Đáy mắt nhìn cậu trở nên đặc quánh và sâu thẳm, khóe môi cong lên vui vẻ. Tạ Nguy Hàm buông tay đang giữ bên eo cậu, đặt lên mép bàn, rũ mắt cười nói——

“Tuân lệnh.”

Hai chữ này như một câu thần chú phá vỡ mọi ràng buộc, truyền vào tai Thẩm Lục Dương, nuốt chửng mọi do dự của cậu.

Cậu dùng sức kéo mạnh cà vạt của Tạ Nguy Hàm, ngay khoảnh khắc đối phương buộc phải cúi đầu, cậu liền ngẩng lên hôn tới.

Lực hôn không hề dịu dàng, lúc môi lưỡi va chạm thậm chí còn đập vào răng, cảm giác đau đớn k*ch th*ch dây thần kinh, dopamine tăng vọt. Cậu há miệng, ra sức m*t lấy, g*m c*n đôi môi đỏ mọng của Tạ Nguy Hàm, đ** l*** **t *t miêu tả từng đường cong. Động tác vụng về nhưng lại rất nghiêm túc.

Một tay kia bất giác bám lấy vai Tạ Nguy Hàm, học theo động tác đối phương đã từng làm với mình, v**t v* từng chút một. Lòng bàn tay di chuyển đến bên cổ trắng nhợt, ấn nhấn loạn xạ không theo quy luật nào.

Đầu ngón tay cái như đang vội vã xác định điều gì, lượn lờ ấn xuống xương quai xanh, tìm kiếm rồi chọc vào dấu răng vẫn chưa lành hẳn.

Thẩm Lục Dương nghe thấy tiếng rên khẽ gợi cảm đến mức khiến xương sống cậu run rẩy, bật ra từ Tạ Nguy Hàm vì vết thương hơi nhói đau. Nó khiến cả người cậu tê dại, hận không thể treo luôn trên người anh mà hòa tan vào đó.

Thẩm Lục Dương đuổi theo đôi môi mỏng nhuốm hương cà phê đắng thơm của đối phương, cơ thể bất giác càng lúc càng nhích về phía trước, cậu nâng mặt Tạ Nguy Hàm, gần như muốn khảm cả người mình vào cơ thể đối phương.

Đến cuối cùng, cậu chỉ còn ngồi một chút xíu trên mép bàn, mũi giày thể thao tì mạnh xuống đất, thỉnh thoảng đá sượt qua mép giày da của anh, hòa theo động tác anh dùng sức m*t lấy đầu lưỡi cậu mà giẫm mạnh xuống đất từng nhịp. Hàng mi run rẩy, như đang cố gắng hưởng thụ, mà lại không cách nào chịu đựng nổi.

Tạ Nguy Hàm đúng như lời anh nói, chỉ đáp lại chút ít trong phạm vi cậu cho phép, luôn giao quyền chủ động vào tay cậu. Chỉ khi bị d*c v*ng tr*n tr** bao phủ đến mức khó lòng kiềm chế, anh mới hơi lùi lại, rũ đôi mắt mông lung, nhìn cậu th* d*c.

Cái quyền được thống trị d*c v*ng của đối phương từ đầu đến cuối mà cậu gần như chưa từng có này, đã k*ch th*ch mạnh mẽ thần kinh của Thẩm Lục Dương.

Đôi môi nhạt màu bị hôn đến ứ máu ươn ướt, sắc đỏ lan dần ra sau tai và bên cổ, giống như một quả táo chín mọng, quyến rũ người ta cắn một miếng. Ấy vậy mà chính chủ lại chẳng hề hay biết, vẫn đang dùng một lực đạo gần như điên cuồng để hoàn thành nụ hôn này, quyết để lại trọn vẹn dấu ấn và mùi vị của mình trên người đối phương.

Tựa như một nghi thức long trọng và hoa lệ được thực hiện để bàn giao quyền lực.

Thẩm Lục Dương hôn đến mức sắp ngạt thở, lúc hai cánh môi sưng đỏ tách ra, hai tay cậu vẫn đang di chuyển trên chiếc cổ đã trở nên nóng hổi. Những vệt ngón tay bên cổ như đang tuyên bố với cả thế giới, rằng cậu khao khát người đàn ông này đến nhường nào.

Hàng mi dài của Tạ Nguy Hàm chớp chớp, đầu lưỡi l**m qua vết rách nơi khóe môi, đường quai hàm căng cứng vì d*c v*ng.

Đáy mắt ngập tràn sắc đỏ say nồng như rượu vang, anh nhìn cậu thật sâu, giọng nói khàn đặc gợi cảm, buông lời quyến rũ đầy sơ hở: “Còn mệnh lệnh nào nữa không? Thưa chủ nhân yêu quý của tôi.”

Sợi dây thần kinh vốn đã nóng đỏ và mềm nhũn trong đầu Thẩm Lục Dương, “Bựt!” một tiếng—— Đứt hoàn toàn.

Nếu Thượng Đế dùng Tạ Nguy Hàm để thử thách cậu, thì dẫu cho có đặt trường sinh bất tử ngay trước mắt, cậu cũng sẽ dứt khoát chọn lấy khoảnh khắc hoan lạc này.

Linh hồn của anh vì em mà sinh ra, linh hồn của em vì anh mà tồn tại. Chỉ khi hòa hợp làm một, chúng ta mới có được hơi thở ấm nồng.

Thẩm Lục Dương mở miệng, giọng khàn đến đáng sợ, cậu cắn nhẹ lên xương quai xanh của Tạ Nguy Hàm, nói úp mở: “Tai thỏ, em muốn xem anh đeo tai thỏ.”

Tạ Nguy Hàm mặc cho cậu nhấm nháp mình từng ngụm nhỏ như trẻ con ăn kẹo, ánh mắt mông lung nhìn ra bầu trời xa xăm, nhưng đáy mắt chỉ phản chiếu duy nhất bóng hình trước mặt.

“Đây không tính là yêu cầu,” anh nghiêng đầu, dùng chóp mũi cọ qua sống mũi Thẩm Lục Dương, từ từ trượt xuống, ngay khoảnh khắc hai chóp mũi chạm nhau, anh ngậm lấy môi cậu, vừa chạm đã tách ra, đáy mắt ngập tràn ý cười đắm đuối, “bởi vì tôi vốn dĩ là con thỏ của em rồi, thưa ngài Sói của tôi.”

Thẩm Lục Dương không kìm được mà cắn lấy môi anh, cậu hoàn toàn bị anh dẫn dắt, từng bước tiến về vực sâu của d*c v*ng. Không thể nào quay đầu được nữa.

Tạ Nguy Hàm nhìn chiếc hộp sau lưng Thẩm Lục Dương, lúc cậu rốt cuộc cũng hôn đủ, chuyển “chiến trường” sang xương quai xanh, anh mới dịu dàng nhắc nhở: “Ở ngay kia kìa.”

Thẩm Lục Dương lưu luyến buông miệng, xoay người lấy chiếc hộp, đầu ngón tay nóng ran mở nó ra, lấy đôi tai thỏ mềm mại bên trong.

Không khí dường như cũng trở nên nóng bỏng vì sự xuất hiện của nó, ngay cả hơi thở cũng trở nên trốn tránh và dồn dập, mong chờ nó có thể hoàn thành tâm nguyện đã khao khát từ lâu.

Đôi tai trắng muốt lúc này cũng nhuốm một màu sắc khác thường, Thẩm Lục Dương đưa đôi tai ra trước mặt Tạ Nguy Hàm, hơi thở không ổn định, trong cổ họng phát ra một tiếng “ực” rõ ràng.

“Em đeo cho anh đây.” Cậu bất giác nói.

Tạ Nguy Hàm ngoan ngoãn cúi đầu, phảng phất đây không phải là một đôi tai thỏ, mà là vương miện do thiên sứ yêu dấu của anh trao tặng.

Thẩm Lục Dương lóng ngóng đeo tai lên cho anh, đến khi Tạ Nguy Hàm ngẩng đầu nhìn cậu, cậu thậm chí quên cả hít thở.

Bộ âu phục thẳng thớm, chiếc cà vạt xộc xệch, người đàn ông tuấn mỹ, và… đôi tai thỏ lúc này dù nhìn thế nào cũng gợi tình lạ thường.

Một điểm nào đó trong lòng Thẩm Lục Dương bị chọc ngoáy điên cuồng, cậu siết chặt rồi lại thả lỏng mấy đầu ngón tay đang tê dại, cảm thấy mình sắp nổ tung đến nơi.

Tạ Nguy Hàm dường như vẫn thấy chưa đủ, đôi mắt tựa mực đặc khẽ rũ xuống, cười khẽ hỏi cậu.

“Em định cứ nhìn mãi thế à?”

Thẩm Lục Dương như bừng tỉnh, ngượng đến mức tai đỏ bừng. Cậu nghiến răng, túm lấy cà vạt của Tạ Nguy Hàm, tai nóng ran, ánh mắt nhìn anh chằm chằm, nhe răng nanh ra: “Thầy Tạ, anh phải nghe lời em!”

Tạ Nguy Hàm vui vẻ gật đầu: “Tôi nghe lời em.”

Thẩm Lục Dương nhận được lời hứa, động tác cũng bạo dạn hẳn lên, cậu hít sâu một hơi.

Cậu giơ cả hai tay, đặt lên chiếc cà vạt đã bị mình kéo nhăn nhúm, vụng về tháo chiếc cà vạt màu đen hoa văn tối hoàn toàn mới này ra. Nắm nó trong lòng bàn tay, cảm giác như đang nắm một cục sắt nung đỏ.

Thứ bị bỏng không phải da thịt, mà là nhịp tim đang luống cuống của cậu.

Hương rượu vang trong không khí không nồng đậm, chỉ để lại một lớp sương mù màu đỏ nhàn nhạt. Không khí ẩm ướt, luôn luôn ái muội và quyến rũ.

“Đầu, cúi thấp chút.” Thẩm Lục Dương khàn giọng nói.

Tạ Nguy Hàm không hề có ý kiến gì, tuân lệnh cúi đầu.

Thẩm Lục Dương vừa kích động vừa mong chờ, cậu dùng cà vạt bịt mắt anh lại, vì căng thẳng mà thắt mấy lần đều không thành công.

“Dương Dương.” Tạ Nguy Hàm đột nhiên lên tiếng.

Thẩm Lục Dương giật nảy mình, bất giác rướn người về phía trước một chút.

Khó khăn lắm mới có cơ hội “làm này làm nọ” Tạ Nguy Hàm, vậy mà cậu lại ngốc đến mức bước đầu tiên cũng làm không xong.

Lòng tự tôn của đàn ông khiến Thẩm Lục Dương càng lúc càng sốt ruột, giọng nói cũng như muốn bốc hỏa: “Thầy Tạ, đợi chút, sắp xong rồi…”

Tại sao lần trước đối phương có thể thắt dễ dàng như vậy, còn ngón tay cậu thì sắp xoắn vào nhau cả rồi.

Tạ Nguy Hàm bật cười trầm thấp, một lúc sau, ngay lúc Thẩm Lục Dương sắp nổi cáu, anh mới giơ tay, vòng ra sau đầu, áp lên mu bàn tay của Thẩm Lục Dương.

Đầu ngón tay mát lạnh lướt qua kẽ ngón tay nóng rẫy của Thẩm Lục Dương, khẽ cào cào.

Cảm giác ngứa ngáy đầy ám muội khiến cậu rụt vai, suýt nữa làm rơi cả cà vạt.

Đối phương thuận thế dễ dàng lấy cà vạt từ tay cậu, dùng đôi tay trắng bệch thon dài kia, ung dung thắt một cái nút thật đẹp.

Đôi mắt quyến rũ lòng người bị che đi, ngược lại càng làm nổi bật ngũ quan hoàn hảo của Tạ Nguy Hàm. Chiếc cà vạt màu đen vắt trên sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ mọng hơi nhếch lên, cằm khẽ nâng, để lộ yết hầu lồi ra, tựa như đang mời gọi Thẩm Lục Dương đến nếm thử bất cứ lúc nào…

Cậu bị vẻ gợi cảm này làm cho ngây ngẩn cả người, nhìn một lúc lâu, mãi đến khi Tạ Nguy Hàm nhắc nhở, cậu mới nhớ ra mình còn chưa làm gì cả…

Ánh mắt Thẩm Lục Dương thuận theo yết hầu, đi qua cổ áo sơ mi xộc xệch, di chuyển một mạch đến lồng ngực căng phồng bên dưới lớp áo vest, rồi vòng eo thon gọn… và cả chiếc thắt lưng ẩn giấu bên trong.

Hơi thở chột dạ trở nên dồn dập, nhưng động tác lại không hề mơ hồ. Hai tay cậu đầy tư tâm mà đặt lên bên hông trước, giống như mỗi lần Tạ Nguy Hàm ôm cậu, dùng sức siết siết. Vai rộng eo hẹp, săn chắc mạnh mẽ. Thậm chí có thể xuyên qua lớp vải âu phục không tính là mỏng, cảm nhận được sự phập phồng của đường nét cơ bắp khi gồng cứng…

Thẩm Lục Dương vô thức ngẩng đầu, xác nhận đối phương không nhìn thấy vẻ mặt gần như đói khát của mình bây giờ. Yết hầu cậu trượt lên xuống, không nhịn được lại sờ thêm mấy cái, mới thả tay ra với mục tiêu rõ ràng, đầu ngón tay bồn chồn khẽ vê vê.

Quá trình dường như rất dài, mà lại như chỉ qua vài giây. Khi tay cậu chạm vào mặt kim loại lạnh băng, một cảm giác kỳ lạ bò lên dây thần kinh. Hơi thở cậu khựng lại, nhanh chóng tháo ra, rút lấy—— đây là động tác cậu làm rất nhiều lần mỗi ngày, nhưng lại là lần đầu tiên dùng trên người khác.

Chiếc thắt lưng có cảm giác cực tốt được nắm trong tay, cảm giác chi phối kỳ lạ mà xa lạ kia lại ập đến, nó tê tê dại dại xông loạn trong cơ thể, châm lửa khắp nơi, nhưng lại không có chỗ phát tiết. Thẩm Lục Dương khô miệng khô lưỡi, giống như một vị vua mới đột nhiên nắm được vương quyền nhưng lại không biết phải sử dụng thế nào.

Mãi cho đến khi “vương phi” của cậu giơ tay, gõ gõ lên chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay.

Ý nghĩ mơ hồ trong đầu Thẩm Lục Dương lập tức thành hình, cậu mở miệng, lạ lẫm thốt ra lời mệnh lệnh: “Thầy Tạ, đưa tay ra đây.”

Khóe môi Tạ Nguy Hàm hơi nhúc nhích, anh duỗi tay ra theo lời, dường như đang cảm thấy vui mừng vì chú cún bự nào đó thật dễ dạy bảo.

Thẩm Lục Dương vòng ra sau lưng anh, dùng thắt lưng quấn từng vòng quanh cổ tay Tạ Nguy Hàm, trong tiếng “lách cách” vui tai, trói buộc thành công.

Cảnh tượng trước mắt khiến hai mắt Thẩm Lục Dương đỏ ngầu, tim đập nhanh muốn nổ tung. Cậu chẳng còn nhớ gì đến “khai vị” hay “món chính” nữa, lồng ngực phập phồng dữ dội. Cậu ôm lấy vai Tạ Nguy Hàm, xoay người anh lại, ngẩng đầu hôn mạnh lên.

Ngay khoảnh khắc hai đôi môi ấm nóng tương tự chạm vào nhau, cậu mơ hồ ra lệnh: “Há miệng, theo em…”

Hai người hôn nhau như thể tận thế sắp đến, ra sức ngậm m*t, cắn xé, phát ra những âm thanh mờ ám và tiếng th* d*c gợi cảm của đàn ông.

Người đàn ông cao ráo thon dài không hề tỏ ra nhếch nhác vì bị trói hai tay, bước chân chỉ hơi gấp gáp một chút, thuận theo nụ hôn vội vã khát khao của chàng trai, cả hai ôm hôn nhau đi về phía phòng khách.

Hôn nhau suốt quãng đường đến bên sofa, nụ hôn của Thẩm Lục Dương di chuyển đến yết hầu của Tạ Nguy Hàm, vừa cắn xé vừa v**t v*, say sưa lắng nghe tiếng th* d*c đầy cám dỗ của anh. Lồng ngực áp sát có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim đập dữ dội của nhau, cảm nhận được tình cảm mà đối phương đang bức thiết cần đến.

Thẩm Lục Dương đang lượn lờ bên bờ vực mất kiểm soát, nhưng h*m m**n về “món chính” còn lớn hơn đã níu cậu lại. Cậu dùng hết sức tự chủ lùi lại một bước, giơ tay đẩy lên vai Tạ Nguy Hàm.

Đối phương thuận thế ngồi xuống sofa, hai tay bị trói sau lưng, giữa không khí ẩm ướt, anh ngửa chiếc cổ đầy dấu vết lên, dùng đôi mắt bị che bởi cà vạt “nhìn” về phía cậu. Rõ ràng là bên bị trói buộc, bị khống chế, nhưng anh vẫn tao nhã ung dung như thể có thể thoát ra bất cứ lúc nào, ân cần “chỉ dạy” Thẩm Lục Dương thế nào mới là trò chơi thật sự.

Ở một mức độ nào đó, một người đàn ông cấm dục đến mức toát ra cảm giác thống trị bẩm sinh, lại làm ra động tác gợi tình thế này, dưới sự tương phản mãnh liệt… quả thực là muốn lấy mạng người mà.

Thẩm Lục Dương nhìn đến mức hơi thở vừa gấp gáp vừa nóng rực, cậu dùng mu bàn tay quệt đi đôi môi ướt át, rồi lấy ra đôi tai sói của mình.

Ngay lúc chuẩn bị đeo lên, cậu bỗng khựng lại.

Yết hầu trượt lên xuống, ngôn từ vào giờ phút này trở nên bỏng cháy và khó thốt nên lời.

Cậu quỳ một chân lên sofa, một tay chống lên lưng ghế, tay kia cầm đôi tai áp lên bên cổ Tạ Nguy Hàm.

“Thầy Tạ…” Cậu ra sức l**m l**m đôi môi khô khốc, lúc này mới muộn màng nhớ ra phải làm chuyện chính trước, “Em muốn… lập ra quy tắc.”

Khóe môi Tạ Nguy Hàm cong lên một đường cong đầy hứng thú, giọng nói trầm thấp từ tính, kiên nhẫn hỏi: “Quy tắc gì?”

Thẩm Lục Dương vừa định nói, anh bỗng quay đầu hôn nhẹ lên chóp tai sói đang áp bên má mình.

Giây tiếp theo, anh khẽ hé miệng, đầu lưỡi đỏ mọng l**m nhẹ.

Rồi đột nhiên ngậm lấy.

Thẩm Lục Dương chỉ cảm thấy tai mình tê rần, cả người như bị đốt cháy.

________

Lời tác giả:

Dương Dương: Nhớ ra phải lập quy tắc ngăn thầy Tạ phạm tội, nhưng mà chưa nhớ ra hoàn toàn á mà

Bình Luận (0)
Comment