Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 71

071.Tác giả: Không Ô

Giọng Thẩm Lục Dương khựng lại, cậu ngơ ngác nhìn sang người bên cạnh.

Biểu cảm của đối phương không chê vào đâu được, chỉ có câu nói không đúng lắm vừa rồi là khiến chuông báo động trong lòng Thẩm Lục Dương vang lên một giây. Cậu nuốt nước bọt, vừa quan sát sắc mặt Tạ Nguy Hàm vừa hỏi: “Thầy Tạ, có phải anh vẫn muốn ‘xử lý’ bọn họ không?”

“Hửm?” Tạ Nguy Hàm hơi ngạc nhiên nhướng mày, “Tại sao tôi phải làm vậy?”

Thẩm Lục Dương muốn nói là giọng điệu của anh ban nãy không đúng lắm.

Tạ Nguy Hàm tiện tay thu lại xấp bài thi đang trải ra, giọng nói trầm thấp an ủi cậu: “Dương Dương, em không thể lường trước được hậu quả của mọi chuyện, nên việc này không trách em được, em đã làm rất tốt rồi.”

Câu này nối tiếp hoàn hảo câu trước đó, một lời an ủi đầy ân cần đến từ bạn trai.

Thẩm Lục Dương cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nhất thời không tìm ra vấn đề ở đâu, đành tạm nén thắc mắc trong lòng, bị Tông Úy Tình gọi qua để tìm hiểu tình hình.

Cả ngày hôm nay Thẩm Lục Dương đều nghĩ đến chuyện của Vân Hàn, lúc ăn cơm trưa với Tạ Nguy Hàm, cậu cũng vào nhóm chat hỏi Chiêm Tĩnh Diệu xem tình trạng của Vân Hàn giờ thế nào.

Chiêm Chiêm: Trưa nay cậu ấy ăn bánh mì một mình trong lớp.

Chiêm Chiêm: Em mua giúp cậu ấy một phần cơm hộp, cậu ấy nói sau này sẽ trả lại tiền cho em, còn nói cảm ơn nữa.

Chiêm Chiêm: Thầy ơi, hay là mỗi ngày em đi học về cùng Vân Hàn nhé? Tụi em ở cùng một khu, em bảo vệ cậu ấy!

Thầy Thẩm: Em có sừng trên đầu à, để bọn xấu tới là dọa chúng nó chạy mất à?

Anh Lỗi không văn hóa: Em có! Để em đưa cậu ấy đi học về!

Đinh Nhất Phàm là 1: Thầy ơi em cũng được, em có tập võ.

Thầy Thẩm: Lời hôm qua thầy nói coi như bỏ à? Không nhớ?

Thầy Thẩm: Ai nhớ thì gõ 1, ai không nhớ thì làm năm bộ đề Lý.

Lê: 1

Đinh Nhất Phàm là 1: 1

Chiêm Chiêm: 1

Anh Lỗi không văn hóa: 1

Thầy Thẩm: OK, em Bành Tuấn làm năm bộ đề Lý nhé.

Anh Bành rất phiền: ?

Tối hôm đó tan học, Thẩm Lục Dương cố ý tăng ca đến chín giờ.

Cậu đợi học sinh tan học, rồi cùng bảo mẫu đi đón người.

Cậu mượn vệ sĩ kiêm tài xế của Thẩm Đường Bình qua, cùng đưa Vân Hàn về khách sạn. Tài xế mở một phòng bên cạnh, bảo mẫu ở trong phòng Vân Hàn để chăm sóc cậu bé.

Ra khỏi khách sạn đã hơn mười giờ, Thẩm Lục Dương lại không thể đến nhà Tạ Nguy Hàm, nhưng cậu đã rút kinh nghiệm, vừa lên xe liền gửi một tin nhắn thoại.

– “Thầy Tạ! Em ra khỏi khách sạn rồi, lát nữa về nhà em gọi cho anh.”

Cậu đợi vài giây, đối phương quả nhiên trả lời rất nhanh, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên giữa đêm tối nghe quyến rũ lạ thường.

– “Chú ý an toàn.”

Thẩm Lục Dương lái xe một mạch về nhà, tắm rửa, ăn tối rồi lên giường, sau đó gọi video call cho Tạ Nguy Hàm.

Hai người nói chuyện kịch nói được một lúc, Thẩm Lục Dương mệt quá, điện thoại vẫn còn đang kết nối mà người đã mơ màng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau là thứ Bảy.

Tiết 1-2 có bài kiểm tra nhỏ môn Toán và Lý, tiết 3-4 Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm phải qua chữa đề kiểm tra.

Thẩm Lục Dương vừa tỉnh dậy buổi sáng liền ngơ ngác, điện thoại bị cậu đè dưới chăn, lật tìm một lúc lâu mới thấy.

Màn hình sáng lên, giao diện WeChat hiện ra tin nhắn của Tạ Nguy Hàm. Anh không những không để tâm đến hành vi cho leo cây của cậu, mà giọng điệu vẫn dịu dàng như thế: “Dương Dương, nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon nhé”.

Sao lại ngủ quên mất chứ! Cho dù giọng Tạ Nguy Hàm sau khi tắm xong vừa ẩm ướt vừa khàn khàn đặc biệt dễ nghe, cũng không thể dùng làm thuốc ngủ được! Thẩm Lục Dương tuyệt vọng che mắt, cảm giác tội lỗi và áy náy gần như muốn nhấn chìm cậu. Cậu đúng là… tệ đến nơi đến chốn.

Tội đáng muôn chết. Cứ đà này thì mất bạn trai trong một nốt nhạc.

Cậu nghiêm túc trầm tư nhìn điện thoại vài giây, rồi siết chặt nắm đấm, hạ quyết tâm, đi vào phòng sách lấy ra chiếc hộp đựng tai sói, vành tai đỏ bừng gửi tin nhắn cho Tạ Nguy Hàm.

– “Thầy Tạ, hôm nay em đến nhà anh được không?”

– [Hình ảnh.jpg]

Tốc độ trả lời của Tạ Nguy Hàm vẫn nhanh đến mức khiến Thẩm Lục Dương hận không thể lấy cái chết để tạ tội.

– “Ừ, sáng nay đừng lái xe nữa, tan làm đi xe của tôi.”

Kết thúc tiết thứ tư, Thẩm Lục Dương đeo ba lô, lên xe Tạ Nguy Hàm để về nhà anh. Trong ba lô là đôi tai sói của cậu.

Lấy cái chết tạ tội —— xong việc rồi thì cậu cũng chẳng khác gì chết rồi…

Trên đường đi, Thẩm Lục Dương vô thức xoa nhẹ mép ba lô, đầu ngón tay cứ cử động không ngừng.

Không thể phủ nhận rằng, cậu đang mong chờ.

Vừa vào cửa, Thẩm Lục Dương liền vươn vai một cái thật sảng khoái. Mấy ngày nay cứ chạy tới chạy lui vì chuyện của Vân Hàn, cuối cùng cũng được dính lấy bạn trai, dây thần kinh trong não cậu đang hưng phấn cực độ.

Tạ Nguy Hàm cởi áo khoác treo sang một bên, nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cậu, đáy mắt anh tối sầm lại một thoáng, rồi nhanh chóng được che phủ bởi vẻ ôn hòa: “Buồn ngủ à?”

Thẩm Lục Dương lắc đầu, ánh mắt liếc đi nơi khác: “Không có, em muốn… tắm trước đã.”

Tạ Nguy Hàm dường như không nhận ra điều gì bất thường trong hành vi ôm tai sói tới đây rồi chẳng làm gì mà lại đi tắm trước của cậu. Anh ân cần tìm đồ ngủ giúp cậu, còn dặn cậu nếu ngâm bồn thì đừng ngủ quên.

Thẩm Lục Dương cảm động đến rối tinh rối mù, ôm quần áo đi tắm thật nhanh. Nước nóng xối lên người, tâm trí cậu đã bay xa đến tận đâu rồi.

Từ phòng tắm bước ra, cả người cậu đã mềm nhũn vì nước nóng. Thẩm Lục Dương mặc bộ đồ ngủ lớn hơn một cỡ của Tạ Nguy Hàm, tiện tay xắn một bên ống tay áo lên. Đi được nửa đường, cậu nhướng mày, nảy ra ý nghĩ trẻ con là muốn hù dọa người khác.

Cậu vẫn chưa thấy bộ dạng hoảng sợ của thầy Tạ bao giờ. Tò mò quá.

Rón rén đi đến cửa phòng sách, cậu thò đầu vào nhìn trộm.

Tạ Nguy Hàm đứng nghiêng người bên cửa sổ, một tay cầm ly cà phê vẫn còn bốc hơi nóng. Ánh nắng rọi lên hàng mi cụp xuống của anh một vầng sáng ấm áp, nhưng khóe môi vẫn cong lên một đường lạnh lùng không chút hơi ấm. Anh rủ mắt nhìn dòng xe cộ tấp nập dưới lầu, tựa như đang quan sát một đàn kiến dời tổ. Có cũng được, không có cũng chẳng sao, sống hay chết đều thế cả.

Anh nói không lớn lắm, vừa đủ để Thẩm Lục Dương nghe rõ mồn một.

“Tìm được rồi à?” Tạ Nguy Hàm nhấp một ngụm cà phê, dùng giọng điệu tùy ý như thể đang nói “Ăn sáng đi”, thản nhiên bảo: “Xử lý đi.”

Tim Thẩm Lục Dương bỗng hẫng mất một nhịp.

“Xử lý” cái gì?

Cậu bất giác nhớ lại câu nói của Tạ Nguy Hàm ở trường ngày hôm qua.

—— Anh muốn xử lý mấy kẻ có khả năng làm hại Vân Hàn?

Não còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Lục Dương đã xông tới, miệng la lớn: “Không được xử lý! Anh coi mấy chú cảnh sát là đồ trưng bày à! Đừng xử lý em là bạn trai ảnh ảnh nghe lời em đó em nói thật đó!”

Vẻ mặt Tạ Nguy Hàm hơi khựng lại, ý cười nơi khóe môi sâu hơn, nhưng rồi lại biến mất không dấu vết ngay sau đó. Anh mặc cho Thẩm Lục Dương một tay ôm lấy mình, vuốt lưng anh để dỗ dành, tay kia thì giật lấy điện thoại để nói lý lẽ với người ở đầu dây bên kia.

“Anh nghe thấy không? Chắc anh chưa biết tôi, nhưng tôi thật sự là bạn trai ảnh, ảnh nghe lời tôi thật đó,” nói xong cậu vội vàng hôn lên khóe môi Tạ Nguy Hàm, rồi bắt chước dáng vẻ của Tạ Nguy Hàm cọ cọ chóp mũi anh, dỗ dành: “Thầy Tạ, anh nói đi, anh nói là anh nghe lời em đi.”

Cậu sắp sợ chết khiếp rồi, nếu cậu ra chậm một phút thôi, ván đã đóng thuyền, người bạn trai to xác này của cậu coi như xong đời!

Tạ Nguy Hàm im lặng một lát, ngay lúc Thẩm Lục Dương định hôn anh lần nữa, anh bật cười nói vào điện thoại: “Tôi nghe lời em ấy.”

Tiếng hít thở im lặng ở đầu dây bên kia dường như dao động dữ dội trong giây lát, vài giây sau mới đáp lại một tiếng: “Vâng.”

Thẩm Lục Dương thở phào nhẹ nhõm, nhấn mạnh: “Không được làm chuyện phạm pháp, thầy Tạ, anh nói đi.”

Tạ Nguy Hàm rủ mi, che giấu cảm xúc, ánh mắt dừng trên người đang ôm cứng mình cọ qua cọ lại trong lòng, thản nhiên lặp lại: “Không được phạm tội.”

Lần này bên kia đáp rất nhanh: “Vâng.”

Thẩm Lục Dương dặn dò gần mười phút mới chịu cúp máy, quẳng điện thoại lên bàn làm việc.

Cậu ôm chặt lấy anh, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên hỏi: “Thầy Tạ, không phải anh đã hứa với em là không ‘xử lý’ nữa rồi sao?”

Tay Tạ Nguy Hàm đặt lên eo cậu, siết mạnh, dễ dàng bế bổng cậu đặt ngồi lên bàn làm việc. Những ngón tay thon dài như ấn sâu vào lớp cơ bụng đang siết chặt, hơi đau, mà lại như không đau. Sau khi lòng bàn tay rời đi, cảm giác khống chế và chiếm hữu lưu lại trên da thịt khiến linh hồn người ta không ngừng run rẩy.

Tạ Nguy Hàm buông tay, đầu ngón tay lướt qua bên cổ cậu, từ từ di chuyển ra sau gáy, nhẹ nhàng v**t v*. Khóe môi anh cong lên một độ cung thấu hiểu, dường như đã sớm đoán được cậu sẽ hỏi gì, bình thản trả lời: “Tôi không lừa em.”

Thẩm Lục Dương nhớ lại cuộc đối thoại ngày hôm qua, đột nhiên nhận ra.

Tạ Nguy Hàm chỉ vặn hỏi lại cậu “Tại sao phải xử lý”, chứ đâu có hứa “sẽ không xử lý”. Vậy mà cậu lại ngây thơ tưởng rằng Tạ Nguy Hàm đã từ bỏ ý định đó.

Khoảng thời gian này quá đỗi ngọt ngào và bình yên, mọi chuyện đều đi đúng quỹ đạo, đến mức Thẩm Lục Dương quên mất, bạn trai cậu là một bệnh nhân mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội. Hơn nữa còn thuộc nhóm thiểu số có IQ cao.

Nói theo một cách nào đó. Một Tạ Nguy Hàm đã hiểu được một phần cảm xúc, nhưng tình cảm vẫn chưa hoàn thiện, là cực kỳ nguy hiểm.

Bản năng chiếm hữu sâu sắc và ý thức tự thỏa mãn mãnh liệt sẽ khiến anh làm ra rất nhiều chuyện khó lường chỉ để “làm vui lòng bản thân”.

Thẩm Lục Dương chống hai tay ra sau bàn, người hơi ngửa ra vì hành động cúi xuống của Tạ Nguy Hàm. Cậu nuốt nước bọt khan, cảm giác áp bức không mạnh, nhưng lại khiến cậu hô hấp dồn dập: “Anh từng hứa với em, em là lằn ranh đỏ của anh.”

Đáy mắt Tạ Nguy Hàm ánh lên ý cười, anh vỗ về x** n*n gáy cậu: “Em vẫn luôn là như vậy, nên vừa rồi tôi mới đồng ý với quyết định của em.”

Chứ không phải là cúp điện thoại, mặc cho kế hoạch tiếp tục thực hiện.

Thẩm Lục Dương cố gắng đứng trên lập trường của anh để suy nghĩ, giọng nói trong trẻo mang theo sự thấu hiểu và bao dung, nói lý lẽ với tốc độ vừa phải: “Em biết anh muốn giúp em giải quyết vấn đề, nhưng đã sống trong quy tắc xã hội thì cần phải dùng phương pháp đúng đắn để giải quyết vấn đề, ví dụ như chúng ta có thể báo…” cảnh sát.

“Chậm quá,” Tạ Nguy Hàm ngắt lời cậu, trong đôi mắt u tối lan ra một màu sắc đặc quánh. Anh hơi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Thẩm Lục Dương, để lại một xúc cảm lành lạnh rồi từ từ tách ra, ánh mắt nhìn cậu dịu dàng vô hạn, “Tôi không thể chịu đựng được, Dương Dương, việc ánh mắt em dừng lại ở nơi nào khác ngoài tôi.”

Thẩm Lục Dương khẽ hé môi, lồng ngực phập phồng, không rõ là vì nụ hôn quyến luyến ban nãy, hay vì câu nói vừa ích kỷ cực đoan, lại vừa khiến tim người ta đập loạn nhịp này.

Khóe môi Tạ Nguy Hàm cong lên một đường cong dịu dàng, ánh mắt ôn hòa, nhưng giọng điệu lại thờ ơ đến lạ, nhẹ bẫng phô bày sự tàn nhẫn hoang vu trong nội tâm anh ra trước mắt cậu.

“Thế giới của tôi đơn giản mà tẻ nhạt, chỉ là một vài vật phẩm vô nghĩa xoay quanh tôi mà thôi. Bất kể là ‘đạo đức’, ‘pháp luật’ hay ‘tôn trọng’ và ‘yêu thương’ mà em thường nói, đối với tôi, chúng chẳng qua chỉ là những cảm xúc dùng để ngụy trang hòa nhập với đám đông. Chúng không có bất kỳ ý nghĩa gì, nên có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.”

Cho nên, dù là ba hung thủ “xấu xa” khiến Thẩm Lục Dương phiền lòng, hay cậu học sinh Vân Hàn “vô tội” đã cướp đi sự chú ý của Thẩm Lục Dương, trong mắt anh đều như nhau cả.

Tiêu chuẩn phán đoán sự việc của anh không phải là “thiện – ác” theo nghĩa rộng, mà là sự ích kỷ tột độ —— “làm tôi vui” và “làm tôi không vui”, cùng với những “sự vật bình thường” trôi nổi bên ngoài.

Thẩm Lục Dương cố gắng phản bác, muốn anh hiểu rằng anh không phải là kiểu người hết thuốc chữa: “Nhưng thầy Tạ, trước đây anh vẫn luôn ở trong lằn ranh đỏ, anh chưa từng phạm pháp, chứng tỏ anh…” có thể tuân thủ quy tắc của thế giới.

Tạ Nguy Hàm một tay nâng mặt cậu, ngón cái đè lên môi cậu, ánh mắt nhìn từ trên xuống, trong cái chớp mắt mang theo vài phần thích thú: “Tôi tuân thủ, chỉ vì nó chưa trở thành hòn đá ngáng đường tôi mà thôi.”

Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương bỗng sững sờ.

Một chuyện vẫn luôn khiến cậu khó hiểu, đột nhiên bị đập vỡ lớp vỏ, để lộ ra hình thù bên trong.

Hệ thống dựa vào cái gì để phán định nhiệm vụ của cậu đã thành công 50%?

Ban đầu cậu tưởng chỉ đơn thuần dựa vào “Tạ Nguy Hàm thích cậu”, đợi đến khi Tạ Nguy Hàm hoàn toàn yêu cậu, nhiệm vụ sẽ thành công.

Nhưng xem ra bây… 50% còn lại rõ ràng không chỉ giới hạn ở “thích”, mà còn bao gồm việc khiến Tạ Nguy Hàm hoàn toàn thích nghi với lối sống của người bình thường trên thế giới này, không đi làm bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến tuyến thế giới nữa.

Tức là “quy tắc của thế giới cao hơn quy tắc của bản thân”.

Hệ thống bị sập nguồn nên không có cách nào giải thích cho cậu, thật ra 50% nhiệm vụ còn lại của cậu là sự dung hợp của hai nhiệm vụ —— chỉ khi Tạ Nguy Hàm hoàn toàn từ bỏ “quy tắc của bản thân”, anh mới có thể thấu hiểu trọn vẹn “thích” và “yêu”.

Thẩm Lục Dương như được khai sáng.

Cậu nắm chặt tay Tạ Nguy Hàm, mười ngón đan vào nhau, siết lại. Cậu nhìn vào mắt anh, nghiêm túc giải thích: “Thầy Tạ, em chỉ thích anh, Vân Hàn là học sinh của chúng ta, chúng ta nên giúp em ấy, em ấy vô tội…”

“Không có gì là vô tội cả,” Tạ Nguy Hàm ghé sát lại, đuôi mắt cong lên một đường vui vẻ, hoàn toàn phô bày sự u ám trong nội tâm cho người trước mặt thấy, “Kể cả quy tắc.”

“Hiện tại, quy tắc ‘không được làm hại người khác’ đã phản bội tôi,” anh lơ đãng cong khóe môi, cúi người sát lại, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cậu: “Vậy thì tôi có thể g**t ch*t quy tắc.”

Hô hấp của Thẩm Lục Dương chợt ngưng lại, sự tin tưởng của cậu dành cho Tạ Nguy Hàm gần như đã đến mức mù quáng, cậu nghiêng đầu cọ cọ má anh: “Nếu như tuân theo quy tắc của thế giới mới có thể hoàn toàn thấu hiểu tình yêu là gì…”

Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa cấp bách vừa mong đợi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Thầy Tạ, việc hoàn toàn yêu em, đối với anh không quan trọng sao?”

Tạ Nguy Hàm rũ mắt nhìn cậu, Thẩm Lục Dương thậm chí có thể đếm rõ những đường vân phức tạp trong con ngươi anh, tựa như một cuốn sách tế lễ thần bí. Đôi mắt này rõ ràng rất bạc tình, nhưng khi nhìn người khác, lại luôn mang đến cho người ta ảo giác về sự dịu dàng vô hạn —— thứ tình cảm giả tạo này, khi rơi trên người Thẩm Lục Dương, liền trở nên chân thật.

Và cậu, đắm mình trong sự dịu dàng độc nhất vô nhị trên thế gian này, nghe anh cười khẽ: “Những cảm xúc này đối với tôi, cũng không quan trọng.”

Thẩm Lục Dương ngẩn người mất hai giây, cậu hoàn toàn không phòng bị cho một đáp án như thế này. Cả người cậu lập tức trở nên trống rỗng, hư không. Cậu dường như đã biến thành một Tạ Nguy Hàm khác, mọi cảm xúc như ‘thích’, ‘yêu’, ‘tôn trọng’… đều đang rời bỏ cậu mà đi ——

Rồi cậu nghe thấy đối phương nói.

“Nhưng,” Tạ Nguy Hàm khẽ nhắm mắt, tựa như đang thở dài, “tôi không có cách nào nhìn em lộ ra vẻ mặt này mà vẫn dửng dưng được. Tất cả cảm xúc đều không quan trọng, nhưng em là đặc biệt.”

“Dương Dương, chỉ có em mới có thể khiến tôi nhìn thế giới này từ góc độ của một người khác, rất đẹp.”

Anh giơ tay che mắt Thẩm Lục Dương, khóe môi từ từ nhếch lên, rồi mở mắt ra, sắc đỏ nơi đáy mắt dần dần lan rộng, nhưng âm thanh truyền đến tai Thẩm Lục Dương lại giống như một lời cầu nguyện thành kính.

Anh che mắt vị thiên sứ lương thiện, rồi lại dùng chính sự công bằng mà thiên sứ hằng tín ngưỡng để chủ động trả giá.

Đặt một nụ hôn lên trán cậu, giọng anh khàn khàn đầy mê hoặc: “Dương Dương, hãy vì tôi mà lập ra quy tắc, để tôi làm một chú thỏ ngoan.”

________

Lời tác giả:

Không biết tui viết có rõ không nữa, 50% nhiệm vụ còn lại của hệ thống yêu cầu Dương Dương “khiến thầy Tạ hoàn toàn trở thành một người an toàn đối với thế giới trong sách”, tiền đề này và “thầy Tạ học được tình yêu là gì”, là bổ trợ cho nhau, phải hoàn thành cùng một lúc.

Thầy Tạ hoàn toàn phơi bày mặt tối trong lòng mình, Dương Dương vì muốn trông chừng anh nên sẽ luôn ở lại bên cạnh anh —— tương ứng với câu nói của thầy Tạ rất lâu về trước: “Phải để Dương Dương chủ động ở lại, trông chừng một bệnh nhân không bao giờ được chữa khỏi”. Cái giá mà thầy Tạ phải trả chính là chủ động để Dương Dương đặt ra quy tắc cho mình, chứ không phải như trước đây, chỉ có thể làm lằn ranh đỏ, ngăn cản anh.

Nói chung mọi người chỉ cần biết thầy Tạ đã cướp được ánh mắt của Dương Dương thành công là được rồi, cá mặn nằm thẳng.jpg

Bình Luận (0)
Comment