Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 70

070.Tác giả: Không Ô

Báo xong địa điểm và tình hình, điện thoại cúp máy. Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Chiêm Tĩnh Diệu nấp sau một thùng rác lớn, cẩn thận kéo lại khẩu trang, ló đầu nhìn ra xa.

Vân Hàn đang bị mấy học sinh nam trông có vẻ bất chính vây quanh. Bành Tuấn nói đám người đó toàn là Alpha, hơn nữa còn không thèm thu pheromone.

Pheromone của của Alpha tuổi dậy thì vốn đã rất bất ổn, huống hồ là nhiều người cùng lúc cố tình tỏa ra với ác ý như vậy, đối với một Omega mà nói, đây là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Vân Hàn trốn trong góc hình như đang xua tay. Xa quá, Chiêm Tĩnh Diệu bị cận, kính áp tròng lại tháo ra rồi, bây giờ nhìn xa chỉ thấy từng mảng mờ mờ. Cô bé nhỏ giọng hỏi: “Anh Bành, chúng ta có cần tiến lên… Này! Cậu đi đâu đấy?”

Bành Tuấn cau mày nhìn sang, một tên Alpha đã gác tay lên vai Vân Hàn. Sau khi bị Vân Hàn gạt ra, gã liền tát một bạt tai vào mặt cậu bé —— ép buộc Omega, đúng là low hết mức.

Vẻ mặt Bành Tuấn rất dữ, cậu ta gằn giọng phun ra hai chữ: “Đánh người.”

Chiêm Tĩnh Diệu vội túm lấy vạt áo đồng phục của cậu, mắt trợn to, nhìn sang bên kia rồi lại nhìn góc đường bên này: “Thầy Thẩm bảo chúng ta chờ tại chỗ, sao cậu dám không tuân theo chỉ huy! Chờ thêm lát nữa cảnh sát, thầy Thẩm và Lê Thân Vũ bọn họ sẽ đến ngay!”

“Đợi cái quái gì mà đợi,” Bành Tuấn cởi áo đồng phục ném lên đầu cô bé. Chiêm Tĩnh Diệu mắt kém nhìn không rõ, chứ cậu ta thì thấy rõ mồn một. Vân Hàn đã bắt đầu khóc, đám người kia đang cùng nhau lôi kéo cậu bé, pheromone trong không khí ngày càng nồng, khiến người ta bực bội không chịu nổi, “Ngồi im ở đây mà đợi.”

Đợi đến lúc Chiêm Tĩnh Diệu gạt được cái áo đồng phục của Bành Tuấn ra, thì cậu ta đã đi đến trước mặt đám người kia rồi.

Mắt cô bé suýt thì lòi cả ra: “!!!” Rồi vội vàng nhắn tin trong nhóm chat 6 người vừa lập tức thời.

Chiêm Chiêm: Báo động! Anh Bành xông lên rồi!!!

Tin nhắn trong nhóm chat nhảy lên vun vút.

Anh Lỗi không văn hóa: Năm phút! Chờ trẫm tới cứu giá!

Đinh Nhất Phàm là 1: Sáu phút!

Lê: Đến ngay.

Chiêm Tĩnh Diệu còn chưa kịp thở phào, boss lớn trong nhóm đã gửi một tin nhắn thoại.

Thầy Thẩm: “Tất cả ở yên đấy cho tôi!”

Giọng điệu nghiêm khắc chưa từng thấy. Nhóm chat im lặng vài giây, rồi hiện lên một hàng “1”.

*1 thường dùng trong chat nhóm để biểu thị “đã nhận/đã thấy”.

Chiêm Tĩnh Diệu cảm thấy mỗi giây trôi qua dài như một năm, cô bé căng thẳng ló đầu ra nhìn Bành Tuấn.

Xa quá nghe không rõ, chỉ có thể lờ mờ thấy Vân Hàn bị một tên con trai khoác cổ, trong tư thế nửa ép buộc. Bành Tuấn một mình đứng đối diện với năm tên, không hề run sợ.

Trong nhóm.

Chiêm Chiêm: Tạm thời chưa đánh nhau!

Cô bé vừa nhấn gửi, bên kia đã vang lên một tiếng hét thảm thiết rõ mồn một. Chiêm Tĩnh Diệu giật mình ngẩng phắt đầu.

Không thấy quá trình, chỉ thấy tên vừa đứng trước mặt Bành Tuấn đã ngã sõng soài trên đất một cách thảm hại.

Đám người này không chơi đẹp, chừa lại một tên kéo Vân Hàn, bốn tên còn lại xúm vào đánh Bành Tuấn.

Chiêm Tĩnh Diệu sợ chết khiếp, tay run đến mức không gõ chữ nổi, đành gửi một tin nhắn thoại.

Chiêm Chiêm: “Họ đánh nhau rồi! Anh Bành đang một chọi bốn, yếu thế hơn nhưng vẫn cầm cự đ… Có đứa mang dao kìa!”

Cô bé vừa dứt lời, một cái bóng đen khổng lồ đã lao vút qua bên cạnh. Tiếng gầm rú của động cơ khiến đám người đang đánh nhau hỗn loạn phải sững lại.

Một chiếc Ferrari 812 lao thẳng đến, chặn ngay trước mặt đám người kia, chia cắt Vân Hàn và bọn chúng ra làm hai bên.

Bành Tuấn vừa thấy chiếc xe lồng lộn này là đoán ngay thầy Thẩm của cậu ta đã đến. Cậu ta quẹt miệng một cái, dứt khoát lùi lại.

Thẩm Lục Dương mặt lạnh như tiền đẩy cửa xe bước xuống. Cậu phát hiện tên con trai đang kéo Vân Hàn vậy mà lại đang mặc đồng phục lớp 12 trường Ngũ Trung.

Tên này nhà cũng có chút điều kiện, nhận ra chiếc xe, lại thấy Thẩm Lục Dương đang đằng đằng sát khí. Yết hầu gã trượt lên xuống, cố nặn ra vẻ bất cần: “Giàu gớm nhỉ, dọa ai đấy.”

“Ừ, dọa mày đấy.” Thẩm Lục Dương liếc gã một cái. Hơi lạnh toát ra từ người cậu lúc này ngay cả Bành Tuấn vốn thân quen mà còn thấy run, huống hồ là đám người này.

Cậu đi thẳng đến trước mặt tên nam sinh, gỡ tay gã ra, kéo Vân Hàn, mở cửa xe, đẩy cậu bé lên xe. Làm xong một loạt động tác, đám người kia mới kịp phản ứng.

Tên thất bại trong việc vây đánh Bành Tuấn lúc nãy gào lên trước tiên: “Mày là thằng nào!” Hắn vừa nói vừa bá khí giơ chân định đá vào xe.

“Lục Tử! Đừng có đá!”

“RẦM!”

“…”

“Đệt!”

Thẩm Lục Dương một tay gác lên xe, không mấy để tâm liếc nhìn vết lõm lớn trên đầu xe. Thấy Bành Tuấn và Vân Hàn đều không sao, sắc mặt cậu dịu đi mấy phần, nhưng giọng vẫn lạnh: “Học sinh Ngũ Trung?”

Mấy tên nhìn nhau, tự biết đuối lý, tụm lại định bỏ chạy.

Thẩm Lục Dương nghiêng đầu, chỉ vào vết lõm: “Cái xe này của tôi, phí sửa chữa đắt lắm, chắc chắn vượt qua khung hình phạt tội cố ý phá hoại tài sản người khác rồi. Bạn học đây, cậu chắc là muốn ‘sợ tội bỏ trốn’ à?”

Không khí chợt im bặt. Tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng lại trở nên rõ ràng một cách khác thường.

Trong đồn cảnh sát, Thẩm Lục Dương, Bành Tuấn và Chiêm Tĩnh Diệu cùng lấy lời khai.

Vì cảm xúc Vân Hàn không ổn định, tạm thời không liên lạc được với phụ huynh, Thẩm Lục Dương sau khi lấy lời khai xong lại qua ngồi cùng Vân Hàn.

Lấy lời khai được nửa chừng thì Tông Úy Tình và Chu Vĩ Phong đến. Thẩm Lục Dương định ra ngoài xem năm đứa Chiêm Tĩnh Diệu thế nào, nhưng Vân Hàn níu vạt áo cậu, vừa lau nước mắt vừa cầu xin cậu ở lại, khóc đến nức nở. Thẩm Lục Dương đành ngồi xuống, ở cùng cậu bé cho đến khi lấy lời khai xong.

Vừa ra ngoài, Thẩm Lục Dương liền bị bốn vị phụ huynh vây lấy, nói cảm ơn cậu đã cản được mấy đứa con ngốc nhà mình.

Thẩm Lục Dương không chút nể nang phê bình đám giặc cỏ đang đứng xếp thành một hàng. Mẹ của Bành Tuấn vẫn đang nằm viện, Thẩm Lục Dương nghiêm túc nói với Bành Tuấn rằng cậu sẽ gọi điện cho mẹ cậu ấy, lần sau mà còn kích động như vậy, có chép phạt một trăm tờ bài Lý cũng vô dụng.

Nhóm 5 người tuy ngập tràn chính nghĩa nhưng còn quá trẻ, đứng trước mặt thầy Thẩm đều ngoan ngoãn hẳn. Họ thề với các chú cảnh sát sẽ không bao giờ hành động bốc đồng nữa, rồi mỗi người bị phạt viết bản kiểm điểm mới được phụ huynh đưa về.

Nhưng nhà Vân Hàn không có ai, tình trạng tinh thần cậu bé lại không tốt, không dám ở một mình.

Có một cảnh sát Omega muốn đưa cậu bé về nhà mình ở một đêm, nhưng Vân Hàn sợ hãi lắc đầu, không muốn đi.

Thẩm Lục Dương suy nghĩ một lát, cúi người xuống, cố gắng dịu giọng hỏi cậu bé: “Vậy thầy giúp em tìm một khách sạn, rồi để bảo mẫu nhà thầy đến ở cùng em, được không?”

Vân Hàn nghĩ ngợi, bất an nhìn xung quanh, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng gật đầu.

Đợi đến khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Thẩm Lục Dương về đến nhà đã là nửa đêm về sáng.

Cậu ở đồn cảnh sát bận tối mắt tối mũi, lúc Tạ Nguy Hàm gọi điện đến, cậu cũng không có thời gian nói chi tiết.

Cậu liếc nhìn điện thoại, giờ này, bạn trai cậu chắc là ngủ rồi.

Thẩm Lục Dương vừa mệt vừa buồn ngủ, nhắn một tin: “Em về nhà rồi, ngủ ngon mơ đẹp”, rồi đi tắm rửa ngủ luôn.

Sáng sớm hôm sau. Thẩm Lục Dương dậy sớm hơn nửa tiếng, đến khách sạn thăm Vân Hàn trước.

Trạng thái Vân Hàn trông cũng ổn. Thẩm Lục Dương nói chuyện với cậu bé một lúc, nhận ra so với việc nghỉ ngơi ở khách sạn, cậu bé muốn đến trường hơn, liền để bảo mẫu đưa cậu bé đi.

Thẩm Lục Dương suýt nữa lại đến muộn. Cậu đẩy cửa văn phòng, tổ Tự nhiên đang tràn ngập không khí vui vẻ vì là thứ Sáu.

Thẩm Lục Dương vừa nhìn thấy bạn trai mình, lập tức đi tới.

“Thầy Tạ!”

Tạ Nguy Hàm ngẩng đầu. Dù vẻ mặt anh vẫn hoàn hảo như mọi khi, nhưng Thẩm Lục Dương vẫn nhận ra anh có chút tiều tụy. Không phải kiểu tiều tụy phờ phạc, mà trông anh giống như lười biếng vì không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Cậu kéo một cái ghế, nhanh chóng sán lại bên cạnh Tạ Nguy Hàm, theo quán tính rướn người qua cọ cọ, nhỏ giọng hỏi: “Anh ngủ không ngon à?”

Tạ Nguy Hàm không phủ nhận: “Hơi hơi.”

Người đàn ông vì cả đêm không ngủ, đáy mắt vương tơ máu đỏ. Người bình thường nếu có tơ máu sẽ trông cáu kỉnh đáng sợ, nhưng anh chỉ lười biếng, tùy ý một tay chống bên má, khí chất bình thản mà ôn hòa. Giống như một chiếc cốc sứ thanh lịch đẹp đẽ, nếu không tự mình nếm thử, sẽ không ai biết bên trong là chén trà nhạt say đắm lòng người, hay là ly rượu mạnh nuốt chửng thần trí.

Anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Lục Dương, khẽ cười, thuận miệng hỏi: “Sao không trả lời tin nhắn của tôi? Bận đến vậy à?”

Thẩm Lục Dương sững sờ, vội vàng móc điện thoại ra xem.

Sau khi cậu gửi tin nhắn tối qua, Tạ Nguy Hàm lập tức trả lời ngay, hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì.

Thấy cậu không trả lời, anh lại hỏi có phải cậu ngủ rồi không.

Câu cuối cùng là chúc ngủ ngon. Sáng nay anh cũng gửi một tin chúc buổi sáng, hỏi cậu đã dậy chưa.

Kết quả là vì vội đi thăm Vân Hàn, cậu đến điện thoại cũng không thèm nhìn —— vừa mới thi xong, trong điện thoại cậu ngày nào cũng có tin nhắn chưa đọc của phụ huynh, nên cũng không ngờ trong đó có một tin là của Tạ Nguy Hàm.

Thẩm Lục Dương lập tức áy náy vô cùng. Cậu xụi vai, luồn tay dưới gầm bàn nắm lấy tay Tạ Nguy Hàm, lí nhí: “Xin lỗi thầy Tạ, hôm qua em ngủ nhanh quá, không xem điện thoại… Sáng nay cũng quên xem mất.”

Cậu vậy mà lại quên mất bạn trai mình, yêu đương thật chẳng nghiêm túc chút nào!

“Không sao,” Tạ Nguy Hàm thản nhiên cười, nắm ngược lại tay cậu. Anh ngửi thấy rõ mùi pheromone Omega nhàn nhạt gần như không thể nhận ra trên người cậu, ánh mắt anh hơi động, “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Lục Dương lại sán lại gần anh hơn, ngửi mùi hương rượu vang quen thuộc, mới cảm thấy thái dương đang giật thon thót đã bớt đau hơn.

Cậu kể vắn tắt lại cuộc điện thoại khẩn cấp của Chiêm Tĩnh Diệu và chuyện cậu tức tốc chạy qua giải vây. Khi nhắc đến Vân Hàn, cậu cau mày, hạ giọng, rõ ràng đang đè nén cơn giận.

“…Trong năm tên thì có hai tên là học sinh của trường, một tên trong đó đá xe em. Còn có một tên nhà hơi có tiền, nhưng vào đến đồn cảnh sát là sợ chết khiếp, khóc lóc om sòm. Ba tên còn lại là học sinh đã bỏ học từ hai năm trước. Ở đồn cảnh sát chúng nó còn vênh váo nói chỉ cần ra ngoài sẽ lại đến tìm Vân Hàn gây sự, tuyệt đối không tha cho cậu bé.”

Nói đến đây, Thẩm Lục Dương chọc chọc mặt bàn, cười lạnh: “Hai tên học sinh kia không lo học, đi quen biết ba tên lưu manh, rồi hùa theo đám lưu manh đó nhắm vào Vân Hàn —— trông xinh xắn, có tiền, không bạn bè, bố mẹ quanh năm không ở nhà… một đối tượng tống tiền hoàn hảo đến thế, em cũng phải vỗ tay thán phục cho bọn chúng. Não to ra chỉ để làm mấy chuyện này à?”

Hôm qua Vân Hàn nói, mấy kẻ này đã lấy danh nghĩa “muốn kết bạn” để tống tiền cậu bé từ lâu. Chúng còn bắt cậu bé trả tiền để đi cùng đến quán net, quán bar, dọa rằng nếu dám nói cho người khác, thì cho dù có bị bắt vào tù, ra ngoài rồi cũng sẽ g**t ch*t cậu bé.

Vân Hàn sợ đến mức không dám nói cho ai, bị thương cũng không ai phát hiện. Nếu không phải vì đói đến ngất xỉu, lại tình cờ bị Phương Dịch nhìn thấy vết thương trên cổ tay…

Tháng này Vân Hàn hết tiền, năm tên đó liền bắt cậu bé “không có tiền thì lấy người ra gán”… cũng may là Chiêm Tĩnh Diệu và Bành Tuấn nhất thời nổi hứng đi theo dõi, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.

Tối qua, Thẩm Lục Dương mơ toàn thấy dáng vẻ Vân Hàn vừa khóc vừa nói với cậu “Thầy ơi cứu em”. Đã lâu rồi cậu không có cảm xúc dao động lớn đến vậy.

Nếu ngay từ lúc nhìn thấy vết thương, cậu tìm cách gặng hỏi cho ra rốt cuộc Vân Hàn đã gặp phải chuyện gì, thì đã không có những chuyện sau đó, càng không để Vân Hàn suýt chút nữa gặp phải chuyện ngày hôm qua…

Thẩm Lục Dương hơi bực bội gõ bàn: “Ba tên kia dọa Vân Hàn rằng chúng còn có đồng bọn, cho dù bắt được chúng thì đồng bọn cũng sẽ đến quấy rối Vân Hàn, báo thù cậu bé. Phía cảnh sát vẫn chưa hỏi ra được, Vân Hàn không dám về nhà một mình, em và cô Tông cũng không yên tâm để cậu bé ở một mình.”

Chỉ có ngàn ngày đi ăn trộm, chứ làm gì có ngàn ngày phòng trộm. Đối với một học sinh Omega mà nói, ngoài mấy lời khuyên chung chung kiểu “đừng đi đường một mình ban đêm”, đa số mọi người cũng không có cách nào khác để giúp cậu bé. Tức nhất là liên lạc với phụ huynh, thì phụ huynh bận họp, bận làm, trả lời qua loa rằng đi học về có xe buýt của trường thì xảy ra chuyện gì được…

Một học sinh không bạn bè, bố mẹ cũng chẳng quan tâm. Thẩm Lục Dương bị xúc động mạnh, thật lòng muốn giúp đỡ cậu bé.

Tạ Nguy Hàm thu hết mọi biểu cảm của cậu vào mắt. Anh khẽ rủ mi, ánh mắt hờ hững lướt qua mặt bàn, mỉm cười nói: “Đơn giản thôi.”

Thẩm Lục Dương ngẩng đầu, mắt sáng rực mong chờ nhìn anh: “Cách gì? Em nghĩ cả đêm rồi, tức chết em mất.”

Ánh mắt Tạ Nguy Hàm ôn hòa bình thản, đôi môi đỏ mọng mấp máy, nhả ra mấy chữ lạnh lùng: “Điều tra, tìm ra, xử lý.”

Hai từ đầu Thẩm Lục Dương còn đang gật gù, đến từ thứ ba thì chuông báo động trong đầu cậu vang lên inh ỏi. Cậu lập tức cao giọng: “‘Xử lý’ là sao?”

Tạ Nguy Hàm mỉm cười, xoa xoa đỉnh đầu cậu: “Theo nghĩa đen thôi.”

Thẩm Lục Dương không màng mình đang ở văn phòng nữa, vội vàng đè tay anh lại, trợn mắt, vừa hạ giọng vừa nói nhanh: “Thầy Tạ, anh không thể nghĩ như vậy, chuyện phạm pháp không thể làm! Anh đã hứa với em rồi mà, em nói không được là anh không được làm, đúng không?”

Tạ Nguy Hàm gật đầu, tay trái nhặt cây bút máy lên, vẽ một ký hiệu khó hiểu lên tờ bài thi, mỉm cười nhìn cậu đầy an ủi: “Tôi nói đùa thôi, đừng căng thẳng như vậy.”

Thẩm Lục Dương lúc này mới thở phào, nhưng vẫn không yên tâm. Cậu bò ra bàn, nghiêng đầu nhìn anh, bắt đầu “tư vấn tâm lý” cho bạn trai.

“Không được thật mà thầy Tạ, em sẽ nghĩ cách khác… Mấy ngày nay, trước mắt cứ để bảo mẫu nhà em ở khách sạn với Vân Hàn, tài xế đưa đón cậu bé đi học, em rảnh sẽ chạy qua xem. Hôm qua đúng là dọa cậu bé sợ chết khiếp, em cũng sợ muốn chết…”

Tạ Nguy Hàm ngắt lời cậu, ra vẻ vô tình đề nghị: “Có thể tìm Phương Dịch tư vấn tâm lý cho cậu bé. Vị hôn thê của Phương Dịch là Omega, Vân Hàn có thể tạm thời ở nhờ nhà cô ấy.”

Thẩm Lục Dương nghĩ nghĩ, rồi dứt khoát lắc đầu: “Không được, Vân Hàn bây giờ chỉ tin tưởng một mình em. Hôm qua cô Tông muốn đưa cậu bé về nhà mà cậu bé còn không dám, thôi thì để em tự mình chăm sóc vậy, giai đoạn này chịu khó một chút… Đều tại em cả, nếu em quan tâm cậu bé thêm một chút thì tốt rồi. Hôm đó đáng lẽ em nên…”

Cây bút máy trong tay trái Tạ Nguy Hàm khựng lại một cách khó nhận ra. Anh nghiêng đầu, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong con ngươi đen thẫm, giọng điệu không chút gợn sóng, mỉm cười: “Tôi lại thấy, chuyện này chẳng liên quan gì đến em cả.”

________

Lời tác giả:

[…]

Cuối cùng cũng có thể bước sang một giai đoạn cốt truyện mới, từ ” Sau khi giúp vai chính thụ thoát khỏi kẻ điên, tôi bị nhắm đến” chuyển thành “Bạn trai tôi là một tên điên nhân cách chống đối xã hội thì phải làm sao?”

Ps: Thầy Tạ có thể chịu được việc Dương Dương tốt với cả một đám người, nhưng không thể chịu được việc cậu ấy tốt với một người cụ thể nào đó (Vân Hàn sẽ không sao đâu, em nó vẫn còn là một đứa trẻ ~)

Bình Luận (0)
Comment