Thẩm Lục Dương dẫn theo Vân Hàn đi xuống cầu thang. Vừa thấy Tạ Nguy Hàm, cậu liền nhiệt tình chào hỏi y như một đồng nghiệp bình thường.
“Thầy Tạ!”
Tạ Nguy Hàm còn chưa ngẩng đầu lên, nhưng độ cong nơi khóe môi đã dịu dàng hơn mấy phần. Rõ ràng, tâm trạng anh trở nên vui vẻ vì sự xuất hiện của Thẩm Lục Dương.
Ánh mắt anh vô tình lướt qua Vân Hàn bên cạnh cậu, Tạ Nguy Hàm lịch sự gật đầu: “Thầy Thẩm.”
Thẩm Lục Dương nhìn vị giáo viên lớn tuổi, lại gần mới phát hiện trông ông có phần quen mắt… dường như đã gặp ở đâu rồi.
Khi ông nhìn sang, Thẩm Lục Dương lập tức thu lại vẻ tò mò, lễ phép chào: “Chào ngài ạ.”
Vị giáo viên lớn tuổi rất hòa ái. Sau khi biết Thẩm Lục Dương cũng là giáo viên trong trường, ông còn thân thiết vỗ vai cậu: “Giáo viên trẻ các cậu cũng giống như học sinh, đều là hy vọng của nhà trường, là thanh niên tài tuấn!”
Thẩm Lục Dương được khen đến ngại ngùng, gãi gãi đầu, thầm nghĩ. Nếu cháu trai ngài không có cái “hôn ước từ bé” kia, có khi bây giờ con đã gọi ngài là ông rồi.
Nghĩ đến chuyện chính, Thẩm Lục Dương quay đầu nhìn Tạ Nguy Hàm, thuận miệng hỏi: “À đúng rồi, thầy Tạ, bạn trai anh đâu rồi?”
Vị giáo viên lớn tuổi: “?”
Vân Hàn: “Hả?”
Thằng bé Nguy Hàm / Thầy Tạ có bạn trai rồi???
Tạ Nguy Hàm nhướng mày, ý cười nơi đáy mắt sâu hơn, thuận theo ý cậu đáp: “Vừa nãy vẫn còn ở đây. Chắc là gặp phải chuyện gì đó khiến em ấy không vui, lát nữa tôi đi dỗ.”
Vẻ mặt và giọng điệu đều cưng chiều một cách tự nhiên, khiến người ta không chút nghi ngờ tình cảm của Tạ Nguy Hàm dành cho đối phương.
Bốn mắt nhìn nhau, khí thế hùng hổ, tỏa mùi giấm nồng nặc của Thẩm Lục Dương hơi khựng lại. Nếu là trước đây, cậu có lẽ đã bị ánh mắt của Tạ Nguy Hàm mê hoặc đến thần hồn điên đảo, sau đó vui vẻ quẳng chuyện này ra sau đầu.
Nhưng lần này đã khác, hai người họ đang yêu đương.
Hợp pháp.
Thẩm Lục Dương tưởng tượng một chút về mối quan hệ giữa “vị hôn thê từ bé” kia với Tạ Nguy Hàm, khí thế lập tức dâng trào trở lại.
Cậu nghiêng người nhìn xuống lầu, “Ồ” một tiếng, ánh mắt ra vẻ tán đồng: “Chẳng trách, em thấy tính tình cậu ấy tốt lắm, lần này chắc chắn là có chuyện gì lớn, nếu không đã chẳng như vậy.”
Tạ Nguy Hàm bị dáng vẻ khác thường này của Thẩm Lục Dương chọc cho bật cười, anh hơi nghiêng đầu. Khi nhìn lại cậu, ý cười nơi đáy mắt gần như sắp tràn ra ngoài.
Anh gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy.”
“Nguy Hàm, cháu yêu đương từ khi nào thế?” Vị giáo viên lớn tuổi lúc này mới phản ứng lại, kinh ngạc đến nhướng mày, “Chuyện lớn thế này mà không nói với ông một tiếng.”
Tạ Nguy Hàm vô tình liếc Thẩm Lục Dương một cái, cười nhạt: “Cháu đang định dẫn cậu ấy cùng đến thăm ngài đây ạ.”
Thẩm Lục Dương híp mắt, xem mặt “hôn thê từ bé” à.
Hai giây sau lại thấy không đúng. Dẫn cậu, đi thăm, vị giáo viên lớn tuổi?
Toang rồi, vai vế của cậu trước mặt ông lão này đâu phải là bạn trai!
Thẩm Lục Dương ngẩng đầu nhìn Tạ Nguy Hàm. Anh mỉm cười với cậu, lịch thiệp và ôn hòa, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa vài tia trêu chọc. Thẩm Lục Dương nhìn mà thấy lòng mình lạnh toát.
“Được, vậy ông chờ các cháu,” Ông lão nhìn đồng hồ đeo tay kiểu cũ trên cổ tay, “Cũng sắp đến giờ rồi, ông phải đi đây. Nguy Hàm, các cháu rảnh thì cứ đến, ông già này rảnh lắm!”
“Cháu tiễn ngài.”
“Không cần, về đi, bên ngoài có xe chờ ông rồi, an toàn!”
Thẩm Lục Dương nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của ông lão rời đi, ánh mắt ông nhìn cậu trước lúc đi còn chan chứa “Tình yêu và Hy vọng” của bậc tiền bối.
Vậy nên, cậu phải giải thích thế nào với một bậc trưởng bối hiền từ như thế về màn kịch lớn vừa rồi của mình đây…
Cậu hít sâu một hơi, vẫn đang nghĩ về chuyện “hôn ước từ bé” kia.
Khóe mắt liếc thấy vẻ mặt dè dặt của Vân Hàn, ánh mắt cậu hơi động, dứt khoát hỏi: “Thầy Tạ, cái hôn ước từ bé kia, anh định khi nào? Không còn tính nữa rồi chứ?”
Tạ Nguy Hàm cùng cậu lờ đi Vân Hàn, người đã hoàn toàn đần mặt ra, hỏi gì đáp nấy: “Mười hai tuổi. Không tính nữa.”
“Ồ…” Thẩm Lục Dương vẫn nhìn anh chằm chằm, híp mắt lại với vẻ mặt nghiêm túc như đang điều tra trọng án, vươn tay chọc chọc mu bàn tay anh, “Thầy Tạ, anh với cái vị ‘hôn thê’ kia, còn gặp nhau không?”
Tạ Nguy Hàm giơ tay, thành thạo vuốt lại lọn tóc vểnh lên sau gáy cậu. Đầu ngón tay anh lướt qua vành tai, cái chạm khẽ khơi lên một mảng tê dại.
Nụ cười của anh cũng xen lẫn vài phần hứng thú, anh thản nhiên đáp: “Có gặp, gặp thường xuyên.”
Thẩm Lục Dương lập tức cảnh giác. Cậu và Tạ Nguy Hàm cũng gần như ngày nào cũng gặp, vậy tức là… cái người “hôn thê từ bé” kia là giáo viên trong trường!
Chuyện xảy ra ngay dưới mí mắt mà cậu lại không hề hay biết!
Cậu thất sách “chậc” một tiếng, quay đầu lại hỏi Vân Hàn với vẻ hiền hòa: “Vân Hàn, em nói xem, nếu có người ngay trước mắt em, gạch bớt một số 0 trên bài thi Toán 100 điểm của em, em sẽ làm gì?”
Vân Hàn đã không còn biết mình là ai và đang ở đâu, thầy Thẩm hỏi gì cậu bé đáp nấy: “Vậy em… vẫn sẽ mách thầy cô ạ.”
Thẩm Lục Dương giơ ngón cái với cậu bé, rồi quay đầu nhìn Tạ Nguy Hàm, vẻ mặt không vui: “Thầy Tạ!”
Tạ Nguy Hàm nhướng mày: “Ừm?”
Thẩm Lục Dương cau mày: “Em lại không hề biết.”
Tạ Nguy Hàm nhìn cậu cười: “Em biết.”
Thẩm Lục Dương sững sờ: “Em biết?”
Lập tức phản ứng lại: “Giặc nhà?!”
Tạ Nguy Hàm không tiếp tục chủ đề này, anh hờ hững nhìn Vân Hàn đang co rúm ở một bên: “Hai thầy trò định đi đâu?”
Vân Hàn rụt rè đáp: “Nói chuyện ạ.”
Hai chữ, Tạ Nguy Hàm liền hiểu ra. Thầy Thẩm tận tụy với công việc nổi tiếng trong tổ Tự nhiên là “thích nói chuyện”. Cậu cũng đã thành công dựa vào sức hút đáng ngưỡng mộ của mình để hòa đồng với tất cả học sinh.
Thấy anh lảng sang chuyện khác, Thẩm Lục Dương sốt ruột, nắm lấy cổ tay anh, cau mày hỏi: “Người đó là ai vậy? Thầy Tạ, bây giờ em thật sự không vui đâu.”
Vân Hàn run bắn người, cảm giác như mình vừa nghe phải bí mật động trời có thể bị giết người diệt khẩu, trực giác mách bảo cậu bé lùi lại một chút.
Tạ Nguy Hàm lơ đễnh liếc nhìn Vân Hàn đang cúi đầu, rồi nhẹ nhàng vuốt gáy Thẩm Lục Dương, cúi xuống hôn lên đuôi mắt cậu vốn đang ửng đỏ vì sốt ruột. Khi tách ra, chóp mũi anh khẽ cọ vào chóp mũi Thẩm Lục Dương, môi cong lên dịu dàng, anh rũ mắt nói.
“Vị giáo viên nghỉ hưu ban nãy, là thầy giáo của ba tôi, họ Phương.”
Thẩm Lục Dương bị hôn đến mơ màng mất mấy giây, chợt nhớ ra Vân Hàn còn ở đó, cậu vội vàng quay đầu lại liếc một cái.
Vân Hàn đang rất nghiêm túc cúi đầu đếm xem trên gạch lát nền có bao nhiêu ô vuông.
Mang tai Thẩm Lục Dương nóng bừng, cậu gãi gãi, rồi lại nhìn Tạ Nguy Hàm, buột miệng hỏi: “Phương? Trong văn phòng có thầy Phương l…” Cậu khựng lại một cách kỳ lạ, có chút không thể tin nổi: “Là… người mà em đang nghĩ đến… phải không?”
Tạ Nguy Hàm ung dung nhìn cậu, nhếch môi: “Nếu như em chỉ quen một người họ Phương duy nhất.”
Khóe miệng Thẩm Lục Dương cố gắng mím lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười: “Bác sĩ Phương! Người ban nãy là ông nội của bác sĩ Phương á?”
Chẳng trách cậu thấy quen mắt, ông lão với Phương Dịch trông khá giống nhau.
Tạ Nguy Hàm gật đầu, đáy mắt ngập ý cười: “Ừ.”
Thẩm Lục Dương sửng sốt, vội vàng tự kiểm điểm: “Vậy ban nãy chẳng phải em đã rất vô lễ sao!”
“Ông ấy sẽ không để ý đâu,” Tạ Nguy Hàm nắm lấy tay cậu, mười ngón đan vào nhau siết nhẹ, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu biết vẫn còn việc chính chưa làm, “Không phải là muốn nói chuyện sao?”
Thẩm Lục Dương vừa giải quyết xong một cuộc khủng hoảng “hôn ước từ bé” đầy oái oăm. Tuy có hơi mất mặt, nhưng may là da mặt cậu dày. Cậu quay đầu nhìn Vân Hàn như không có chuyện gì, bắt gặp ánh mắt bối rối của cậu học trò.
Thẩm Lục Dương giơ ngón trỏ lên che môi, cười nói: “Giữ bí mật giúp thầy nhé. Chuyện thầy và thầy Tạ yêu đương, ở trường này chỉ có mình em biết thôi. Đây là bí mật của chúng ta.”
Cậu nắm tay thành đấm, đưa ra trước ngực Vân Hàn: “Nếu để giáo viên khác biết, thầy sẽ ngại lắm đấy.” (Điều này là không thể, thầy Thẩm vốn không có liêm sỉ.)
Vân Hàn đột nhiên có chung một bí mật lớn với thầy Thẩm, cậu bé bất giác cảm thấy mình và thầy Thẩm đang đứng chung một chiến tuyến, liền vô thức gật mạnh đầu: “Em sẽ không nói đâu ạ.” Rồi cậu bé cũng cẩn thận vươn nắm đấm, cụng nhẹ vào tay Thẩm Lục Dương.
Thẩm Lục Dương xoa đầu cậu bé: “Về lớp đi, sắp vào học rồi. Tiết sau mang bài thi Lý qua đây cùng với Bành Tuấn nhé.”
Vân Hàn “vâng” một tiếng, lại nhìn hai người họ một cái, ánh mắt kiên định trong giây lát, rồi quay đầu chạy đi. Cậu bé nhất định sẽ giúp thầy Thẩm giữ gìn bí mật!
Thẩm Lục Dương hít vào một hơi. Hy vọng “bí mật” này có thể khiến Vân Hàn mở lòng dù chỉ một chút, ít nhất là để cậu biết được rốt cuộc cậu bé đã xảy ra chuyện gì.
Về đến văn phòng, Thẩm Lục Dương vẫn thấy chuyện ban nãy quá đỗi hoang đường. Cậu bò nhoài ra bàn Tạ Nguy Hàm, hỏi anh xem Phương Dịch có biết chuyện này không.
“Cậu ta biết,” Tạ Nguy Hàm lấy một hộp bánh que sô cô la từ ngăn kéo, rút một que đưa ra, “Chuyện bên nhà cậu ta, em có thể tự đi hỏi.”
Thẩm Lục Dương rũ mắt lướt qua ngón tay trắng nhợt trên que bánh, rồi há miệng cắn lấy.
Đầu ngón tay thuận thế buông ra, cầm lại cây bút máy, lướt những đường thẳng đều tăm tắp trên giấy. Thẩm Lục Dương thấy mình có lẽ hơi không ổn rồi, nếu không sao lại cảm thấy bàn tay bạn trai cầm bút máy trông lại… ngon mắt đến thế…
Cậu ngậm que bánh, yết hầu khẽ trượt. Cậu đứng dậy lấy cả hộp bánh trên tay Tạ Nguy Hàm, nhân lúc đó còn lén s* s**ng mu bàn tay anh.
Hai người nhìn nhau, giữa không gian văn phòng ồn ã, một chút thân mật mờ ám len lỏi, gieo nên thứ cảm xúc tinh tế đang âm thầm nảy nở. Ngọt mà không ngấy.
Thẩm Lục Dương thực thi xong quyền lợi chính đáng của bạn trai — sờ tay, rồi mới mãn nguyện cầm hộp bánh que về chỗ.
Cậu nhắn tin cho Phương Dịch.
– Bác sĩ Phương, anh với thầy Tạ từng được định hôn ước từ bé á?
– ?
– Tôi vừa gặp ông nội anh, ông bảo hồi nhỏ hai người như hình với bóng.
– …
Không đợi Thẩm Lục Dương gõ chữ, khung chat bỗng nhiên nhảy lên lia lịa.
– Đồ ngố nhà cậu coi tôi là tình địch đấy à?
– Cảm ơn, tôi với vợ tôi nồng thắm vô cùng, không thích đàn ông.
– Cậu tưởng như hình với bóng là tôi muốn à?
– Tạ Nguy Hàm mới 12 tuổi, đã có thể vừa khéo léo từ chối ông nội tôi một cách trôi chảy, vừa quay đầu lại bảo tôi “Người nhà cậu thú vị thật đấy”.
– Bị cái loại ma quỷ đó thấy là thú vị, tôi, một thiếu niên ngây thơ vô tri, đã gặp ác mộng cả tháng trời!
– …
– Ngài vất vả rồi!
Tan học, Thẩm Lục Dương vốn định đến nhà Tạ Nguy Hàm để ké xe và ké luôn chỗ ở, nhưng Ninh Uyển Xu đột nhiên hẹn cậu tối nay cùng ăn cơm. Thẩm Lục Dương đoán là bà muốn hỏi chuyện của Tạ Nguy Hàm.
“Vậy mai em qua nhé,” Thẩm Lục Dương gãi nhẹ mu bàn tay Tạ Nguy Hàm. Lần đầu yêu đương, cậu chỉ muốn dính lấy Tạ Nguy Hàm 24/24, “Xe em cứ để ở nhà anh, mai em bắt taxi đến trường.”
Ngón tay Tạ Nguy Hàm luồn qua kẽ tay cậu, khẽ cọ vào phần bụng ngón tay mềm mại: “Tối gọi điện nhé?”
Mắt Thẩm Lục Dương sáng rỡ: “Gọi video ạ?”
Tạ Nguy Hàm cười: “Được.”
Thẩm Lục Dương chợt nhớ ra điều gì, cậu lấy một chiếc hộp vuông từ trong túi đồ ra, trịnh trọng đặt vào tay anh: “Đây là tai thỏ.”
Ánh mắt Tạ Nguy Hàm khựng lại, vô tình liếc sang chiếc túi còn lại trong tay cậu.
Thẩm Lục Dương nhìn theo ánh mắt anh, giải thích: “Đây là của em, tai sói.”
“Ừm, tôi sẽ giữ cẩn thận,” Tạ Nguy Hàm mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên cất chiếc hộp đi, “Để tôi đưa em qua đó?”
Thẩm Lục Dương xua tay: “Không cần đâu, lát nữa tài xế của mẹ em qua đón, em đi cùng họ luôn.”
Nhìn Tạ Nguy Hàm lái xe đi, Thẩm Lục Dương nâng cặp tai của mình lên, mở hộp ra xem xét kỹ lưỡng, rồi lại xoa xoa.
Sờ vào rất thích, lớp lông giả y như lông thật của động vật họ chó, phần lông tơ thì mềm mại, nhưng đa phần vẫn hơi cứng một chút.
Cậu đã lén sờ thử đôi tai thỏ của Tạ Nguy Hàm, cả hai bên đều rất mềm, một tai vểnh lên, tai kia lại gập xuống, trông như một chú thỏ lười biếng. Vô cùng vô cùng, nựng sướng tay.
Tài xế gọi điện đến, báo rằng đã đến cổng trường, Thẩm Lục Dương lúc này mới cất tai đi, cầm đồ đạc đi qua.
Nhà họ Thẩm. Trên bàn ăn.
Thẩm Đường Bình ngồi ở ghế chủ tọa, múc canh cho vợ, thản nhiên hỏi Thẩm Lục Dương: “Con với thằng bé nhà họ Tạ, bây giờ quan hệ thế nào rồi?”
Thẩm Lục Dương thật thà trả lời: “Tụi con đang yêu nhau ạ. Mới yêu, đang trong giai đoạn nồng thắm.”
Thẩm Đường Bình nhìn sang vợ. Ninh Uyển Xu gật đầu, tỏ ý mình sớm đã đoán được.
Vợ biết cũng đồng nghĩa với việc ông biết, Thẩm Đường Bình nghe vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò Thẩm Lục Dương đã yêu đương thì phải có trách nhiệm với người ta, không được lăng nhăng.
“Tuy cả hai đều là Alpha, nhưng nhà mình không để tâm chuyện đó, sinh con hay không là quyết định của các con.”
Vẻ hài lòng lộ rõ trên khuôn mặt Ninh Uyển Xu: “Bảo bối, mẹ đã hẹn Tạ Nguy Hàm Chủ nhật này gặp mặt nói chuyện, con cũng qua luôn nhé.”
Bà muốn xem hai đứa ở bên nhau như thế nào. So với vẻ chín chắn, điềm đạm vừa nhìn đã thấy của Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương trông giống một cậu học sinh chưa trải sự đời hơn, dù cậu đã làm giáo viên được mấy tháng.
“Vâng ạ, đã chốt được chỗ chưa ạ?” Thẩm Lục Dương húp một ngụm canh, là canh do giúp việc trong nhà nấu, so với tay nghề đầu bếp nhà họ Tạ thì vẫn còn kém một chút. Cậu lại muốn sang đó ăn chực ở ké rồi.
Ninh Uyển Xu nói: “Đặt rồi, ở Đại Lịch Phường.”
Thẩm Lục Dương không rành mấy chỗ này, càng không biết đây là sản nghiệp thuộc sở hữu của Tạ Nguy Hàm. Cậu hoàn toàn không lo lắng về việc Tạ Nguy Hàm có đủ bản lĩnh để khiến mẹ mình yên tâm hay không, nên giờ cũng chẳng hồi hộp gì. Cả bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ.
Ninh Uyển Xu vốn muốn giữ cậu ở lại một đêm, nhưng nhà cách trường quá xa, lại xót cậu ngày mai phải dậy sớm, nên đành thôi.
“Để tài xế đưa con về,” Ninh Uyển Xu gói cho cậu một ít hoa quả nhập khẩu và trà, nghĩ nghĩ, lại lấy thêm hai hộp thuốc bổ mà Thẩm Đường Bình đã mua, “Đừng uống cà phê nữa, cũng đừng thức khuya. Chuyện ở trường có bận đến mấy cũng không quan trọng bằng sức khỏe của con, biết chưa?”
“Con biết rồi ạ.”
Thẩm Lục Dương xách túi lớn túi nhỏ lên xe. Tài xế đưa cậu về đến nhà, cậu còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì điện thoại bỗng reo lên.
Cậu liếc nhìn tên người gọi đến —— Chiêm Tĩnh Diệu.
Cán sự môn Chiêm này gọi giờ này có chuyện gì không biết. Thẩm Lục Dương ấn nút nghe: “Alo?”
Bên kia vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dồn dập đầy căng thẳng của cô bé. Vài giây sau, một giọng nói bị đè xuống cực thấp, nói rất nhanh: “Thầy Thẩm, em và Bành Tuấn tan học đã đi theo Vân Hàn, phát hiện có mấy người đang chặn cậu ấy. Vân Hàn hình như không muốn đi, xa quá nên bọn em nghe không rõ…”
Huyết áp Thẩm Lục Dương tăng vọt. Cậu day day thái dương, hít sâu một hơi, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: “Các em đang ở đâu? Báo cảnh sát chưa? Đừng có ngốc mà xông lên! Thầy qua ngay đây!”
________
Lời tác giả:
Bác sĩ Phương: Tôi té đây, đừng réo tên, cảm ơn! (Mọi người đoán dễ thật!)
Nhắc nhở nhỏ: Đừng học theo cách làm của cán sự môn Chiêm và bạn học Tuấn Tuấn nhé, gặp chuyện phải tìm thầy cô, tìm phụ huynh, tìm các chú cảnh sát. Hai đứa nhỏ này là thiếu niên thiếu nữ tuổi trẩu tre nhiệt huyết dâng trào, vẫn chưa chín chắn đâu!