Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 68

068.Tác giả: Không Ô

Khoe khoang xong rồi, bắt đầu làm việc.

Thẩm Lục Dương tựa vào ghế xem kỹ lại bảng điểm, đối chiếu kết quả thi cuối kỳ trước với kỳ thi tháng Mười của học kỳ này, phát hiện có một học sinh thay đổi đặc biệt lớn.

Nhìn thấy cái tên, cậu nhíu mày.

Vân Hàn.

Lần trước từ phòng y tế trở về, Tông Úy Tình có tìm Thẩm Lục Dương, bảo cậu rằng Vân Hàn không nói bất cứ thông tin hữu ích nào, hễ hỏi sâu thì liền bảo những vết thương đáng sợ đó là do không cẩn thận bị ngã.

Tông Úy Tình gọi điện cho gia đình cậu bé, bố mẹ đều nói không rõ. Người cha nổi nóng còn đòi đến trường tìm lãnh đạo nhà trường nói lý lẽ, nhưng ngày hôm sau công ty có việc nên đã đi công tác, việc này cứ thế chìm xuống.

Hỏi các bạn học trong lớp, kể cả bạn cùng bàn của Vân Hàn, cũng đều không rõ lắm. Đứa trẻ này thường ngày hướng nội, không có bạn bè gì.

Tóm lại, không một ai có thể nói ra được dạo gần đây Vân Hàn đang làm gì, đã gặp phải chuyện gì.

Thẩm Lục Dương khẽ cau mày, đầu bút khoanh tròn hai chữ “Vân Hàn” trên bảng điểm.

Tiết thứ hai buổi sáng, tiết Vật lý.

Thẩm Lục Dương hớn hở cầm bảng điểm vào lớp, vừa vào cửa đã nhận được lời hỏi thăm đầy “yêu thương” của đám giặc cỏ.

“Thầy ơi hôm qua thầy đi đâu thế?”

“Có phải trời lạnh nên bị cảm không thầy?”

“Thầy ơi, thầy có giống giáo viên bên cạnh xin nghỉ đi lấy vợ không đó?”

“Thầy ơi thầy ơi…”

Thẩm Lục Dương bước lên bục giảng, tuy rất muốn cười, nhưng trong lòng lại ấm áp. Cậu chống hai tay lên bàn, nhìn đám học sinh đang líu ríu bên dưới, giọng điệu cũng trở nên hiền từ: “Không kết hôn. Chuyện lớn như kết hôn, thầy chắc chắn sẽ báo trước cho các em.”

Có người ồn ào: “Thầy chắc chắn sẽ FA cùng chúng em!”

Thẩm Lục Dương “hờ” một tiếng, nắm tay che miệng ho khan, cố nén cười: “Ngại quá, hôm qua thầy không đi kết hôn.”

“Thầy đi yêu đương rồi.”

Cả lớp im lặng vài giây, sau đó là một tràng la ó vì bị cho ăn cơm chó.

“Phản bội rồi thầy Thẩm ơi!”

“Vợ thầy* có xinh không ạ?”

*Gốc là sư mẫu, t tạm để vậy nhen.

“Phát kẹo mừng!”

Thẩm Lục Dương quay đầu, nhìn về phía bạn học vừa hỏi “vợ thầy có xinh không”, trong lòng gật gù. Đâu chỉ là xinh thôi đâu…

Hướng Lỗi giơ tay ồn ào: “Thầy ơi, khi nào cho bọn em xem mặt? Thầy đăng bảng điểm lên vòng bạn bè mà không đăng bài công bố chính thức à? Vợ thầy không ghen ạ?”

Lời này khiến Thẩm Lục Dương sững sờ, qua hai giây, cậu thành thật thừa nhận sai lầm. “Thầy quên mất.”

Cậu vỗ trán, lúc này mới nhận ra mà bật cười: “Chuyện này hình như, toang rồi?”

Dưới bục giảng cười ầm lên.

Thẩm Lục Dương đợi chúng nó cười đủ rồi mới giơ bảng điểm lên: “Được rồi được rồi, cười thế là đủ rồi, tan học thầy đăng ngay, bù đắp lại.”

“Quay lại chuyện chính, thành tích tổng thể của lớp chúng ta lần này, cực kỳ tốt, hạng chín toàn khối.”

Nghĩ đến lời hẹn ước với bạn trai ở văn phòng lúc nãy, cậu chuyển giọng: “Không thể để các em vất vả mà không có gì. Thầy sẽ thưởng cho các em, Chiêm Tĩnh Diệu, lát nữa tan học em thống kê xem mọi người muốn ăn gì nhé, bánh kem, sô cô la, lẩu… đều được. Đừng khách sáo với thầy, thầy có tiền.”

Không biết ai hét lên một tiếng “Vãi!”, cả lớp lập tức bùng nổ.

“Ê ê ê, tan học hẵng thảo luận, bây giờ thảo luận cũng có được ăn đâu,” Thẩm Lục Dương dùng đốt ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn, yếu ớt xua tay, “Yên lặng chút nào đám giặc cỏ, thầy đây vẫn… đang cảm đấy!”

Cả lớp im bặt ngay lập tức.

“Mặc dù tổng thể đã tiến bộ, nhưng có một số bạn… thụt lùi một chút,” Thẩm Lục Dương dừng lại, ánh mắt lơ đãng lướt qua Vân Hàn, “Không loại trừ khả năng là làm bài không thuận tay, tan học những bạn này lần lượt theo thầy lên văn phòng chúng ta nghiên cứu một chút.”

Tan học, Thẩm Lục Dương vừa thu dọn bài kiểm tra, vừa thản nhiên điểm danh: “Người đầu tiên… Vân Hàn theo thầy lên văn phòng một chuyến. Tiết sau… Bành Tuấn lên nhé.”

Bành Tuấn, người thi Vật lý vì căng thẳng mà làm không tốt: “…” Cậu ta biết ngay mà!

Thẩm Lục Dương nở một nụ cười giả trân với Bành Tuấn, rồi quay đầu nhìn Vân Hàn, nụ cười lại chân thật hơn mấy phần: “Đi nào, lên văn phòng ăn chút đồ ăn vặt với thầy.”

Bành Tuấn cảm nhận được sự tiêu chuẩn kép: “…”

Cậu ta “chậc” một tiếng, bực bội cất tờ bài thi Vật lý, nói với bạn cùng bàn Hướng Lỗi: “Thầy Thẩm có phải cố ý không vậy?”

Lê Thân Vũ vừa hay đi ngang qua bàn cậu ta: “Ồ, tao thấy đúng là vậy.”

Bành Tuấn: “…” Cảm ơn mày đã nhắc, đm.

Thẩm Lục Dương đứng ở cửa đợi một lúc, Vân Hàn gầy gò nhỏ bé mới bước ra. So với hồi mới khai giảng, đứa trẻ này đã thay đổi khá nhiều.

Thẩm Lục Dương vẫn nhớ, ngày đầu tiên cậu đến lớp, vừa tan học là Vân Hàn đã đến tìm cậu hỏi bài, giờ tự học buổi tối cũng thường xuyên qua hỏi… là một học sinh yêu thích học tập.

Nhưng điểm số lần này, Vân Hàn từ mức 70-80 ổn định, tụt xuống chỉ còn hơn 30. Một sự sa sút vô cùng đáng sợ.

Học sinh có nền tảng tốt, dù sa sút cũng không thể nghiêm trọng đến vậy. Chắc chắn đã có chuyện gì đó ảnh hưởng đến trạng thái của cậu bé.

Nghĩ ngợi nhiều như vậy cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Vân Hàn, Thẩm Lục Dương liền nở một nụ cười ấm áp như mùa xuân, giống như đang trò chuyện: “Lần này em làm thầy sợ hết hồn. Bành Tuấn thì chắc chắn là lại căng thẳng rồi, còn em thì sao? Có phải bị ốm không?”

Vân Hàn cúi đầu, giọng lí nhí: “…Vâng.”

Thẩm Lục Dương khựng lại một cách khó nhận ra, hỏi tiếp: “Bị cảm à? Đỡ hơn chưa?”

Vân Hàn mím chặt môi, ánh mắt luôn nhìn xuống đất: “Đỡ nhiều rồi ạ.”

Thẩm Lục Dương sợ cậu bé căng thẳng khi ở văn phòng, nên dẫn cậu xuống lầu đi dạo, vừa đi vừa nói: “Đi đưa bài kiểm tra với thầy.”

Vân Hàn gật đầu, rất ngoan, ánh mắt có chút đờ đẫn và rụt rè.

“… Mấy buổi tự học tối nay đều không thấy em qua, là do thời gian ôn tập các môn khác gấp quá à?” Thẩm Lục Dương đi một mạch xuống lầu hai, đang định đi tiếp thì cảnh tượng đột ngột nhìn thấy khiến cậu dừng bước, vẻ mặt tò mò, kéo theo Vân Hàn đang ngơ ngác đứng lại.

Ở góc cầu thang, Tạ Nguy Hàm đang nói chuyện với một giáo viên mà Thẩm Lục Dương không quen mặt.

Vị giáo viên kia trông đã lớn tuổi, tóc hoa râm, trước ngực đeo thẻ giáo viên của trường Ngũ Trung. Cái thẻ của nguyên chủ đã bị Thẩm Lục Dương vứt đi đâu không biết, mà ngay cả giáo viên ở độ tuổi của Tông Úy Tình cũng không còn đeo cái thẻ này nữa.

Điều khiến Thẩm Lục Dương vô cùng tò mò là vẻ mặt của Tạ Nguy Hàm. Rất kính trọng, còn mang theo sự khiêm tốn của bậc hậu bối, nho nhã lễ độ.

Nói không ngoa, ở trường trung học này không ai có thể khiến anh lộ ra vẻ mặt này, và cũng không ai dám.

Thẩm Lục Dương gãi gãi đầu, đang chuẩn bị có một cuộc gặp gỡ lãng mạn, chào hỏi bạn trai một tiếng, thì nghe thấy vị giáo viên lớn tuổi hiền từ kia cười ha hả vỗ vai bạn trai cậu, nói:

“Thoáng cái cháu đã lớn thế này rồi. Hồi đó còn bảo muốn định hôn ước từ bé cho cháu với cháu trai ông đấy! Hai đứa hồi nhỏ thân nhau biết bao, thằng bé nó từ tiểu học, lên cao trung, rồi đại học, cứ bám theo cháu mãi, bây giờ ngược lại chẳng mấy khi đi chơi chung… Tiếc thật.”

Tạ Nguy Hàm cong môi, vẻ mặt ôn hòa nói: “Ngài nói đùa rồi, chúng cháu bây giờ vẫn rất tốt ạ.”

“Vậy thì tốt! Có thời gian thì cùng nó đến thăm ông nhé, ông giờ về hưu rồi, người già cũng chẳng có việc gì làm, các cháu thì đều bận rộn…”

Tạ Nguy Hàm gật đầu: “Lát nữa cháu sẽ liên lạc với cậu ấy ngay.”

Thế nào gọi là đèn đỏ bật sáng.

Thế nào gọi là chuông báo động vang rền.

Bây giờ Thẩm Lục Dương đã biết. Cậu vỗ vỗ vai Vân Hàn, ánh mắt vẫn nhìn theo bóng lưng của hai người kia, trầm giọng nói: “Vân Hàn, nếu có người lúc em đang làm bài Lý mà lại trộm mất bài thi Toán của em, em sẽ làm gì?”

Vân Hàn ngơ ngác nhìn cậu, thật thà nói: “Em… em sẽ mách thầy cô ạ.”

Thẩm Lục Dương híp mắt, đuôi mắt cún con ép xuống đầy dữ dằn, đường cong thân thiện biến mất, giống như một con chó sói đang nhe răng.

Cậu hít sâu một hơi, ung dung bước ra, giọng điệu ôn hòa: “Em nói đúng, thầy bây giờ cũng đi ‘mách thầy cô’ đây.”

Bình Luận (0)
Comment