“Dương Dương bị cảm, cháu ở nhà với em ấy.”
“Đã khám bác sĩ rồi ạ.”
Thẩm Lục Dương đỏ bừng từ cổ đến vai, cắn môi hết lần này đến lần khác, lần đầu tiên cậu cảm thấy Tạ Nguy Hàm, người vốn luôn tao nhã lịch thiệp, thực ra cũng chẳng lịch thiệp đến thế.
Có cái từ gì dùng để nói ấy nhỉ?
Lưu manh giả danh tri thức.
Tạ Nguy Hàm đang hẹn Ninh Uyển Xu qua điện thoại về thời gian đến thăm hỏi, giọng điệu tôn kính tự nhiên, giọng nói chín chắn trầm ổn, khiến Ninh Uyển Xu, người dày dạn kinh nghiệm và nhìn người vô số, cũng phải thật lòng thốt lên rằng “Dương Dương làm bạn được với cháu quả là quá tốt rồi”.
Chính một người như vậy, hiện đang vừa nói “Đây là vinh hạnh của cháu”, vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng x** n*n tuyến thể sưng đỏ sau gáy Thẩm Lục Dương. Anh nhếch môi, rũ mắt nhìn cậu run rẩy né tránh, nhưng lại không thể trốn thoát, ánh mắt thậm chí còn có vẻ vui sướng.
Pheromone được khống chế cực tốt, cô đọng trong một phạm vi nhỏ, màu đỏ thấp thoáng ẩn hiện, không thể nói là tàn nhẫn đến mức nào, nhưng đối với Thẩm Lục Dương hiện giờ ngay cả cử động cũng khó khăn, thì có hơi “hư bất thụ bổ”.
*Một thuật ngữ trong Đông y, chỉ cơ thể quá suy nhược, không thể hấp thụ được đồ bổ, ngược lại còn gây hại.
Ngón tay cậu bấu chặt lấy gối, lún sâu vào trong, cảm giác như đã qua cả thế kỷ, cậu mới nghe thấy tiếng Tạ Nguy Hàm cúp điện thoại.
Yết hầu trượt lên xuống, phát ra tiếng “ực” rõ ràng. Thẩm Lục Dương run rẩy vai ngẩng đầu, mặt đầy vẻ buông xuôi phóng túng, hơi thở không ổn định, khàn giọng nói: “Thầy Tạ, đã là quan hệ bạn trai rồi… giúp em với, được không?”
Tạ Nguy Hàm khẽ cười một tiếng, dùng hành động nói cho cậu biết, được.
……
Thẩm Lục Dương được Tạ Nguy Hàm bế từ phòng tắm ra, một người đàn ông cao hơn mét tám, ngay cả vịn tường để di chuyển cũng không làm nổi. Nếu không phải vì đã ‘sung sướng’, cậu trông y hệt như bị người ta đánh cả đêm.
Chú chó lớn tóc còn ướt sũng được hầu hạ lau khô người, dễ dàng bế vào lòng, dựa vào ngực sấy tóc.
Mọi thứ đã xong xuôi, Thẩm Lục Dương nằm trên giường bôi thuốc.
Theo nội dung trong cuốn sách sinh học kia của cô Khương, Alpha cấp càng cao thì bạn đời bị thương khả năng càng lớn, bởi vì Alpha thật sự là một loài sinh vật cực kỳ thích cắn xé.
Lúc vừa tắm, Thẩm Lục Dương vô tình nhìn vào gương, quả thực sốc nguyên một năm.
Đủ màu đủ sắc! Trăm hoa đua nở!
Trên người rõ rành rành là một bức tranh muôn màu rực rỡ, sau gáy cậu không nhìn thấy, nhưng sờ vào là có thể cảm nhận được vết răng lõm vào và lồi lên, có thể tưởng tượng được anh đã cắn sâu đến mức nào. Lúc đó cậu thế mà lại không thấy đau lắm, phần nhiều là một cảm giác đáng sợ khác đến mức thất thần…
Tạ Nguy Hàm ngồi bên cạnh cậu, trong tay cầm một cái hộp kim loại màu hồng nhạt, lớn bằng lòng bàn tay, mở ra có mùi hương thực vật thanh mát.
Thuốc dạng cao, bôi lên người một lát sẽ bị nhiệt độ cơ thể làm tan chảy, rồi từ từ hấp thụ. Thẩm Lục Dương cảm thấy mát rượi, một cảm giác thoải mái khó tả.
Nhiệt độ ấm áp từ đầu ngón tay Tạ Nguy Hàm bị thay thế bởi sự mát lạnh của thuốc mỡ. Vết chai mỏng nhẹ nhàng xoa bóp vết bầm tím do ngón tay để lại bên hông cậu, và cả những vết răng sẫm màu rải rác khắp nơi.
Hơi đau, nhưng phần nhiều là thoải mái.
Hai bàn tay với làn da trắng nhợt, khớp xương rõ ràng, dùng sức vừa phải, dịu dàng xoa bóp khắp cơ thể. Bất kể là về thị giác hay cảm giác, đều khiến người ta khô cả cổ họng.
Nhưng Thẩm Lục Dương bây giờ có gan làm bậy, mà không có sức làm bậy.
Hấp thụ một lượng lớn pheromone của Alpha cấp S, cậu lại bắt đầu buồn ngủ, mí mắt rủ xuống cố gắng nhướng lên. Vừa hay nhìn thấy Tạ Nguy Hàm rủ mi, ấn vào vết thương trên vai cậu. Vì động tác cúi người, chiếc áo sơ mi lụa tơ tằm màu đen trượt xuống, để lộ xương quai xanh đầy dấu vết.
Alpha trẻ tuổi còn non kinh nghiệm, thường phải cắn một chỗ đến mấy lần mới thấy máu. Đến khi hăng lên, cậu cũng nổi cáu, l**m sạch máu rồi còn cắn thêm vài cái… thế nên vết bầm tím mới dữ dội đến vậy. Từ xương quai xanh đến bả vai, thậm chí cả vùng gáy vốn như cấm địa, đều chi chít những dấu răng ngay ngắn nhưng không theo quy luật.
Cho dù là Alpha cấp S có khả năng phục hồi cực mạnh, cũng phải mất một hai tuần thì vết tích mới hoàn toàn biến mất được…
Vết da bị cắn rách lún sâu giữa tầng tầng lớp lớp bầm tím, tương phản rõ rệt với làn da trắng lạnh hoàn hảo bao quanh, tựa như bị cố tình chừa lại. Sự đối lập màu sắc mạnh mẽ ấy, giống hệt như người ta cố ý lưu lại dấu vết trên một pho tượng điêu khắc trắng tinh, để bất cứ ai đến sau cũng biết rằng, pho tượng này đã có chủ.
Chú chó lớn cũng không ngây thơ vô hại như vẻ ngoài. d*c v*ng chiếm hữu vốn được niêm phong trong chai thủy tinh lần đầu tiên tìm thấy lối thoát, kiên quyết rơi vỡ trên mặt đất, tuôn trào ra ngoài.
Ánh mắt Thẩm Lục Dương khóa chặt vào khuôn mặt nghiêng tinh xảo của Tạ Nguy Hàm, buồn ngủ đến mức lông mi run rẩy, phủ xuống một mảng bóng mờ không tồn tại.
Ồ đúng rồi. Cậu cũng là Alpha. Cậu cũng thích cắn người.
Thẩm Lục Dương ngủ mê mệt ở nhà Tạ Nguy Hàm một ngày một đêm. Vì có pheromone của Alpha cấp S nuôi dưỡng, sau khi tiếp nhận một lượng lớn pheromone, cậu rất may mắn không bị sốt.
Sáng sớm hôm sau, ngoài cửa sổ phủ một lớp tuyết trắng mỏng.
Thẩm Lục Dương bị đồng hồ báo thức đánh thức, quen thói lật người với lấy điện thoại tắt đi, sau đó rúc rúc, lại chui về ổ chăn ôm lấy người bên cạnh. Hương rượu vang tràn ngập không khí, khiến người ta không muốn động đậy, chỉ muốn ngủ trên chiếc giường nhỏ bé này đến thiên hoang địa lão.
Cánh tay đặt trên eo Thẩm Lục Dương di chuyển ra sau lưng, giọng nói buổi sáng sớm còn ngái ngủ hay đến mức khiến cậu phải rụt vai lại.
“Em còn muốn ngủ à?” Tạ Nguy Hàm xoa xoa tai cậu, hôn nhẹ lên trán, giọng điệu dung túng: “Ngủ đi, tôi giúp em xin nghỉ phép.”
Thẩm Lục Dương nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, thần trí từ từ tỉnh táo.
À… Bạn trai cậu nói giúp cậu xin nghỉ phép.
Buồn ngủ… Cậu nhấc chân gác lên đùi Tạ Nguy Hàm, mũi dụi vào hõm cổ anh, như một chú cún nhắm mắt ngửi ngửi, oán niệm về việc phải thức dậy đã lên đến đỉnh điểm.
Lúc ở một mình, sáng sớm thức dậy là nỗi bất đắc dĩ của người đi làm. Nhưng khi ở hai người, việc phải thức dậy vào sáng sớm lại trở nên vô cùng tàn nhẫn. Mình còn chưa ôm ấp bạn trai đủ mà đã phải ra ngoài đi làm rồi.
Điều đáng sợ nhất là rõ ràng cùng bạn trai đi làm, mà kiếm tiền còn chưa bằng một nửa anh.
Thẩm Lục Dương chuẩn bị tâm lý hồi lâu, cuối cùng dưới niềm tin vững chắc “Các bạn học thân yêu vẫn đang chờ mình!” “Không thể kiếm tiền ít hơn bạn trai mà còn dậy muộn hơn bạn trai” ——
Một cú lật người kiểu cá mặn. Cậu bò lên người Tạ Nguy Hàm.
Cậu dụi dụi mắt, buồn ngủ đến mắt đẫm lệ mông lung, giọng nói cũng mơ hồ, trông đặc biệt giống chú chó lớn bị chủ lôi dậy đi dạo từ sáng sớm.
“Khó quá, thầy Tạ, em không dậy nổi…”
Nhìn ra quyết tâm đi làm của cậu, Tạ Nguy Hàm đỡ bên hông cậu ấn ấn, đôi mắt cũng còn ngái ngủ trông lười biếng mà quyến rũ, cong môi dỗ dành: “Không phải em nói thích tay nghề của đầu bếp sao? Không dậy sao ăn được cơm anh ấy nấu?”
Trưa hôm qua Thẩm Lục Dương đã ăn cháo do đầu bếp riêng của nhà Tạ Nguy Hàm nấu, lập tức thấy kinh ngạc như gặp được người trời, khen ngợi không dưới nửa tiếng.
“Cơm à… Đúng rồi, ăn cơm, em phải dậy ăn cơm,” Mắt Thẩm Lục Dương sáng lên mấy phần, chống giường ngồi dậy, hít sâu một hơi, gãi gãi vào chỗ không có vết thương bên cạnh xương quai xanh của Tạ Nguy Hàm, nở một nụ cười hơi ngơ ngác, “Thầy Tạ, chào buổi sáng.”
Tạ Nguy Hàm ngước mắt nhìn cậu.
Alpha trẻ tuổi hồi phục rất nhanh, thỉnh thoảng không cẩn thận cử động đến chỗ nào đó vẫn sẽ đau đến nhăn mặt, nhưng ít nhất đã có thể tự mặc quần áo mà không cần hầu hạ.
Tấm lưng có đường cơ bắp mượt mà rõ ràng, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, càng làm nổi bật vết bị răng nanh cắn xé sau gáy, thêm vài phần d*c v*ng của sự thuần hóa. Men theo cột sống đi xuống, hai hõm lưng lún sâu vào đó, lúc nông lúc sâu theo cử động của cơ thể…
Ánh mắt hơi tối lại dừng trên hai vết ngón tay cực kỳ rõ ràng bên hông cậu, nhớ lại trải nghiệm sung sướng nào đó, anh thấy ngứa ngáy đầu răng.
Thẩm Lục Dương không chút phòng bị mặc chiếc áo sơ mi trắng Tạ Nguy Hàm đưa cho, vừa tỉnh táo đã quen thói nói chuyện công việc: “Bài kiểm tra hôm qua là giáo viên khác chấm giúp em, hôm nay em phải cảm ơn người ta, khối lượng công việc lớn quá.”
Tạ Nguy Hàm nghe vậy nhướng mí mắt, thản nhiên nói: “Tặng chút quà nhỏ là được.”
Thẩm Lục Dương vừa gật đầu vừa mặc quần, là quần thể thao của Tạ Nguy Hàm, cậu mặc ống quần hơi chùng, nhưng không tính là khó coi. Cậu đứng bên giường vươn vai, quay đầu nhìn Tạ Nguy Hàm nói: “Hôm qua Chiêm Tĩnh Diệu nhắn tin cho em, nói tai làm xong rồi.”
Tạ Nguy Hàm vừa hay cài xong cúc áo sơ mi, che đi tất cả những thứ Thẩm Lục Dương muốn xem nhất, cũng nhìn về phía cậu: “Chiều nay em vẫn cần diễn tập à?”
Mắt Thẩm Lục Dương dán vào ngực anh, vô cùng tiếc nuối, thuận miệng nói: “Cái này em ấy không nói, hôm nay lên lớp em hỏi em ấy xem.”
Ăn sáng xong, Thẩm Lục Dương lười lái xe, vứt xe ở nhà Tạ Nguy Hàm, tự mình dựa vào ghế phụ ngủ bù.
Đến trường, Thẩm Lục Dương xách túi đồ ăn vặt của mình đi tặng quà cho các giáo viên trước, sau đó tìm Tông Úy Tình lấy bảng điểm của lớp.
“Lần này môn Lý của lớp chúng ta đặc biệt tốt,” Tông Úy Tình đưa cho cậu, mặt mày hớn hở, “Chủ nhiệm cũng nói tiến bộ lớn.”
Thẩm Lục Dương vừa khiêm tốn vừa cúi đầu xem.
Xếp hạng môn Lý lớp 12-21: Hạng 9 toàn khối.
Gần ba mươi lớp, lớp cậu hạng chín toàn khối đó!
Thẩm Lục Dương cố gắng kiềm chế để không nhảy cẫng lên tại chỗ, quay đầu sải bước đến trước bàn làm việc của Tạ Nguy Hàm, đặt bảng điểm xuống, mắt sáng rực, thần bí nói: “Hạng chín! Thầy Tạ! Môn Lý hạng chín!”
Tạ Nguy Hàm rũ mắt, ánh mắt rơi trên bảng điểm, đuôi mắt dần cong lên một vòng cung xinh đẹp, ngẩng đầu: “Em muốn thưởng gì nào?”
Thẩm Lục Dương chỉ là qua khoe khoang với bạn trai, thể hiện “em cũng đang tiến bộ, một ngày nào đó nuôi anh không thành vấn đề”, không ngờ còn có phần thưởng.
Cậu chớp chớp mắt, không nghĩ ngợi: “Anh đeo tai thỏ.”
Tạ Nguy Hàm nhướng mày, ngón tay chống bên má, cười như không cười: “Em chắc chứ?”
Thẩm Lục Dương nhớ tới quan hệ hiện tại của hai người và sự thay đổi mà mối quan hệ này mang lại cho cách cư xử của cả hai, cậu nuốt nước bọt ừng ực, nhưng vẫn rất kiên định: “Chắc chắn, nhưng anh phải nghe em.”
Giọng Tạ Nguy Hàm khựng lại, một lát sau, vui vẻ đồng ý, thậm chí còn dùng nụ cười vô cùng dịu dàng nhìn Thẩm Lục Dương quay về bàn làm việc của mình ngồi xuống.
Thẩm Lục Dương thỏa mãn một nguyện vọng lớn trong lòng, còn nhận được tin tốt về thành tích tiến bộ, hớn hở đăng một bài lên vòng bạn bè.
Thầy Thẩm: Song hỷ lâm môn, [Trái tim].jpg [Trái tim].jpg
Ảnh đính kèm, bảng điểm lớp 12-21, tên học sinh đã được che mờ.
Thầy Thẩm quan hệ tốt, rất nhanh bên dưới đã có một hàng bình luận và lượt thích.
Đứng đầu là bác sĩ Phương cực kỳ bắt mắt.
– Hai người kết hôn rồi à?
Thẩm Lục Dương ngồi trên ghế cười ngây ngô, thầm nghĩ đúng là bị anh ta nói trúng rồi, tuy chưa kết hôn, nhưng cũng xem như gần thế.
Niềm vui sướng tràn ngập trong lòng cậu không có ai để chia sẻ. Bác sĩ Phương đang rảnh rỗi lướt vòng bạn bè vô tình đâm đầu vào họng súng.
Thẩm Lục Dương trực tiếp nhấn vào khung chat của Phương Dịch.
– Chưa kết hôn, nhưng bọn tôi hẹn hò rồi!
– Rất chính thức, bây giờ là người yêu hợp pháp.
– Bác sĩ Phương, anh có biết người yêu hợp pháp là gì không?
– Chính là tôi hôn anh ấy, ôm anh ấy, sờ anh ấy, đều là hợp tình hợp lý, không liên quan gì đến việc tôi có phải là lão d* x*m hay không.
Phương Dịch: …
– Giờ tôi chỉ hận không thể ôm anh ấy mãi, dù chúng tôi đều đang ở văn phòng, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn hôn anh ấy, tôi có phải là hơi kích động quá không?
– Nhưng mà tôi không kiểm soát được.
– Giờ tôi như vậy có phải là không tốt lắm không? Tôi có gây áp lực quá lớn cho thầy Tạ không?
– Bác sĩ Phương anh có hiểu cảm giác của tôi không?
Bên kia không biết là do mạng chậm, hay là do tâm trạng không tốt, Thẩm Lục Dương đợi hồi lâu, cuối cùng mới nhận được tin nhắn trả lời muộn màng.
– ?
Thẩm Lục Dương nhìn chằm chằm dấu “?” đầy ẩn ý này, xuất phát từ lòng tin với bác sĩ Phương, cậu trả lời lại một dấu “.”
– …
– Vậy thì cậu ôm đi.
Mắt Thẩm Lục Dương sáng lên, cậu hình như đã tìm được người tâm đầu ý hợp.
– Anh hiểu tôi!
– Anh em tốt.jpg
– … Tôi hiểu cái rắm!
– Rảnh rỗi quá thì cậu đi tìm việc làm thêm ở xưởng điện tử đi! Đừng có nhắn tin cho tôi nữa!
Thẩm Lục Dương “Wow” một tiếng. Bác sĩ Phương vẫn nóng nảy như vậy.
Cậu đặt điện thoại xuống, sắp xếp lại các lỗi sai trên bài kiểm tra của học sinh, lúc cầm điện thoại lên lại thì thấy một tin nhắn chưa đọc.
– Tuy không thích hợp lắm, nhưng tôi phải nhắc cậu.
– Bạn trai cậu vốn không có khái niệm về sự chung thủy. Một khi cậu không còn là người đặc biệt, cậu ta sẽ sớm tìm đến mục tiêu tiếp theo.
Thẩm Lục Dương sững sờ, miệng ngậm một miếng bánh quy, gõ chữ.
– Tôi phải mà.
Bên Phương Dịch im lặng hồi lâu, trả lời cậu một biểu tượng giơ ngón tay cái.