Khóe môi Tạ Nguy Hàm cong lên, anh cúi mắt nhìn người đang rúc vào cổ mình, đầy hứng thú hỏi: “Muốn chịu trách nhiệm với tôi thế nào?”
Vẻ mặt Thẩm Lục Dương trở nên nghiêm túc, cậu nói rành rọt: “Chúng ta yêu nhau đi——”
Cậu ngập ngừng một chút, rồi nói với một logic kỳ quặc: “Quy trình bình thường phải là——yêu nhau, sau đó tìm hiểu một thời gian, rồi đính hôn, rồi mới kết hôn… Xét thấy em đã… làm ra chuyện vô cùng thân mật với anh, cho nên em phải chịu trách nhiệm với anh, hẹn hò với anh.”
“Hơn nữa em thích anh, anh cũng có chút thích em, chúng ta tâm ý tương thông,” ánh mắt cậu liếc đi, “Nếu anh cảm thấy hẹn hò không đủ trang trọng, thật ra… em cũng có thể kết hôn với anh.”
Đây có lẽ chính là cảnh giới cao nhất của “được hời’ rồi. Cậu đúng là… hết nói nổi.
Tạ Nguy Hàm x** n*n gáy cậu, như nựng cổ một chú cún, dung túng cho mọi tâm tư của cậu, lơ đãng hỏi: “Một thời gian là bao lâu?”
Tìm hiểu nhau một thời gian.
Cái “một thời gian” đó. Là bao lâu.
Thẩm Lục Dương sững sờ hai giây, lúc suy nghĩ theo thói quen định giơ tay gãi tóc, cánh tay vừa nhấc qua vai, một cơn đau nhức khiến cậu phải nghiến răng bỗng ập đến, chạy dọc từ bả vai lên cánh tay. Thẩm Lục Dương đau đến “ssh—” một tiếng, hít sâu một ngụm khí lạnh.
Tạ Nguy Hàm giữ tay cậu lại, dùng lực vừa phải x** n*n bả vai cho cậu.
Cảm giác tê dại sau từng đợt x** n*n khiến cơn đau dịu đi, nhưng vẻ mặt Thẩm Lục Dương lại mãi không giãn ra nổi.
Cậu bàng hoàng nhìn cánh tay mình, và cả chiếc cà vạt đã nhàu nát, xoắn tít trên cổ tay.
Nỗi sợ hãi khi bị trói quặt hai tay ra sau, buộc phải chống nửa thân trên, dù nghiến răng gồng mình cũng không trụ nổi, cuối cùng phải úp mặt xuống giường làm ướt đẫm một mảng ga, cộng thêm nỗi xấu hổ vì đã khóc lóc như một đứa trẻ, tất cả đồng loạt ập đến. Mặt cậu nóng bừng như bị lửa đốt.
Tạ Nguy Hàm lại xoa bóp bên vai kia của cậu, anh khẽ khàng xin lỗi, thái độ dịu dàng ân cần đến mức khiến người ta không thể nào trách cứ: “Xin lỗi em, tôi tưởng em rất thích, lần sau sẽ không dùng tư thế này nữa.”
Khuôn mặt đang nóng bừng của Thẩm Lục Dương như bốc hơi trong nháy mắt, cậu xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Phân biệt thích hay không thích thế nào đây.
A.
Thật ra cậu cũng rất vui vẻ, cậu khóc vô cùng chân thật…
Thẩm Lục Dương che mặt, tuyệt vọng nhận ra cậu hoàn toàn không có cách nào phản bác lời Tạ Nguy Hàm, thậm chí còn cảm thấy anh nói rất có lý.
Cậu cố gắng gỡ gạc thể diện cho mình, mặc dù chút mặt mũi đó sớm đã nát tươm, nhưng vẫn cố chấp không thừa nhận: “Thầy Tạ, không cần xoa nữa đâu, cũng không đau lắm, vừa rồi là em lỡ… không cẩn thận thôi…”
“Thế à,” giọng điệu Tạ Nguy Hàm ẩn chứa ý cười, anh dừng động tác lại, “Em chắc là không đau nữa chứ?”
Để chứng minh mình “thật sự ổn”, Thẩm Lục Dương hít sâu một hơi, kiên cường vịn vào chân anh: “Em đi vệ sinh cá nhân đây, mấy giờ rồi ạ? Em vẫn nên đến trường, bài kiểm tra chưa chấm, nghỉ nửa ngày là đủ ôi đệt————!”
Những lời phát biểu câu sau ngông cuồng hơn câu trước, đột ngột im bặt ngay khoảnh khắc Thẩm Lục Dương duỗi thẳng chân. Đừng nói là xuống giường, cậu còn chưa rời khỏi phạm vi chiếc giường đã đau mỏi đến mức bật khóc.
Từ phần cơ đùi trong, cho đến thắt lưng bị ngón tay siết chặt rồi ấn về sau không biết bao nhiêu lần, và cả một nơi nào đó mà cậu không muốn nhớ lại, không muốn nhắc đến, nhưng tối qua đã bị “sử dụng” quá mức…
Đau, đau thật sự, hơn nữa còn là kiểu đau mà cậu chưa bao giờ trải qua. Không cử động thì còn đỡ, hễ nhúc nhích là đau đến chết đi sống lại…
Thẩm Lục Dương vẫn luôn tự thấy mình là một thằng đàn ông đích thực, bây giờ cậu mới hiểu thế nào là “mãnh nam rơi lệ”.
Rõ ràng tối qua đâu có đau đến thế, khóc thành cái dạng đó một phần là do mệt, một nửa là do… sướng.
A.
…
Đại não bỗng nhiên trống rỗng.
Cậu cũng sướng mà.
Lòng hiếu thắng của đàn ông trỗi dậy không đúng lúc, giữa lúc đau đến bật khóc, Thẩm Lục Dương đã quy kết loại cảm giác này thành: “Mình cũng sướng, vậy nên hôm qua là mình đã mạo phạm anh ấy”.
Chỉ có điều, cảm nhận này chưa kéo dài được bao lâu đã bị cơn khó chịu toàn thân nhấn chìm. Nếu không có Tạ Nguy Hàm đỡ lấy eo cậu từ phía sau, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp, có lẽ cậu đã kẹt cứng ở tư thế đó, không thể nhúc nhích nổi. Xương cốt toàn thân dường như đang r*n r*: “Còn bẻ ngược nữa là bọn này đình công đấy!”.
“Ngủ thêm chút nữa đi,” Tạ Nguy Hàm dịu dàng gỡ chiếc cà vạt trên cổ tay cậu, tiện tay ném xuống đất, mặc cho nó cuộn tròn lại thành một bằng chứng khác của sự điên cuồng quá trớn. Lòng bàn tay anh áp lên trán cậu, ấm áp nhưng không bỏng rát, “Em phải ngủ đủ mười tiếng mới tiêu hóa hết pheromone của tôi, nếu không sẽ khó chịu đấy.”
Nói xong, anh vòng ra phía trước ôm lấy Thẩm Lục Dương, đỡ cậu nằm xuống giường. Ánh mắt anh từ đầu đến cuối vẫn ôn hòa, ngay cả động tác hôn nhẹ lên tai cậu cũng trân quý như đang đối xử với một món đồ sứ đắt tiền, để lại xúc cảm mềm mại, triền miên.
Thẩm Lục Dương được đối xử cẩn trọng như vậy, càng thêm xấu hổ, nhưng vẫn cứng miệng: “Thầy Tạ, em thật sự không sao mà…”
Tạ Nguy Hàm hơi nhướng mày, cảm thấy buồn cười trước giọng điệu tự tin của cậu, anh rủ mi mắt nhìn cậu: “Không đau nữa à?”
Vừa nói, lòng bàn tay anh vừa di chuyển, đáp xuống bên hông hằn đầy dấu tay, rồi khẽ siết lại mà không dùng sức——
Thẩm Lục Dương lập tức như con rắn bị nắm trúng bảy tấc, vội chụp lấy tay anh, cứng đờ cả người, giọng run rẩy nói thật: “Thầy Tạ, em mỏi eo lắm, mỏi rã rời… phải xoa bóp kỹ càng mới được.”
Thân nhiệt Tạ Nguy Hàm vốn luôn se lạnh, không biết từ lúc nào đã trở nên ấm áp, ngay cả lòng bàn tay cũng không ngoại lệ.
Tầm mắt anh dừng lại trên khuôn mặt lúng túng của Thẩm Lục Dương, đôi môi vốn nhạt màu nay đã sưng đỏ mọng, vết rách nơi khóe môi tỏa ra mùi máu tanh nhàn nhạt. Ánh mắt anh hơi tối lại, anh lặng lẽ l**m l**m chân răng.
Nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, bốn ngón tay khép lại, đặt lên eo Thẩm Lục Dương, ấn xuống từng nhịp, lúc nặng lúc nhẹ. Ngón tay anh thon dài, làn da được nuông chiều cũng mềm mại hơn, cộng thêm lớp chai mỏng nơi đầu ngón tay, khi xoa bóp dọc theo đường cơ, mang lại cảm giác dễ chịu khó tả.
Thẩm Lục Dương ban đầu còn cứng đờ cả người, nhưng rất nhanh đã bị xoa bóp đến mức buông xuôi, không còn giãy giụa nữa.
Đầu cậu gác lên gối, cơ thể bất giác cọ cọ về phía sau, áp sát vào thân nhiệt của đối phương hơn, mắt cũng lim dim. Trông hệt như một chú chó lớn đang phơi nắng, được chủ chải lông, vô cùng khoan khoái hưởng thụ, quên sạch cảnh tượng thê thảm tối qua, bị đuổi bắt đến mức chân nhũn ra, quỳ không nổi, cuối cùng đành ngồi bệt xuống.
Đợi đến khi eo đỡ mỏi, yết hầu Thẩm Lục Dương trượt lên xuống, cậu nhớ ra lời ban nãy vẫn chưa nói xong. Cậu khàn giọng, miễn cưỡng kéo dài con số “nửa tháng” vô cùng trơ tráo đã ra đến đầu môi thêm một chút.
“Thầy Tạ, em nghĩ chúng ta hẹn hò vài tháng là được rồi, mình thân nhau thế này, cũng đâu cần tìm hiểu nhiều nữa, đúng không anh?”
Hẹn hò xong là có thể đính hôn, ngay sau đó là kết hôn lập gia đình——cùng Tạ Nguy Hàm kết hôn lập gia đình. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tim cậu nóng lên.
Tạ Nguy Hàm thu lại ý cười sâu trong đáy mắt, anh suy nghĩ một lát, rồi dùng ánh mắt điềm tĩnh đáp lại lời cậu. “Được.”
Thẩm Lục Dương còn chưa kịp phản ứng, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy. Cậu còn tưởng Tạ Nguy Hàm sẽ nhìn thấu kế hoạch của mình, rồi phản bác “ít nhất phải tìm hiểu một năm” chứ. Cậu không nhịn được mà xác nhận lại: “Chúng ta đang hẹn hò, ngay từ bây giờ.”
Tạ Nguy Hàm nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau. Làn da ấm áp chầm chậm cọ xát trong buổi sáng tinh khôi, con ngươi sẫm màu được ánh nắng nhuộm lên, lấp lánh ánh vàng kim nhàn nhạt.
Anh cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay Thẩm Lục Dương, giọng nói trầm ấm ôn hòa: “Lần trước tôi đã nói rồi, tôi đã có cảm xúc thích em. So với việc giữ nguyên hiện trạng, sau khi ở bên nhau, tôi sẽ yêu em nhanh hơn, không phải sao?”
Thẩm Lục Dương không hiểu sao lại đỏ mặt tía tai vì câu nói vô cùng trong sáng này, ánh mắt cậu đảo loạn, nhưng rồi lại không nhịn được mà nhìn vào mắt anh: “Vâng, vậy bây giờ chúng ta… là đang hẹn hò rồi nhé, sẽ có nhiều thứ khác trước đây đó.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như…” Thẩm Lục Dương nhìn chằm chằm gương mặt khiến cậu thèm thuồng hết lần này đến lần khác, gương mặt mà dù bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cậu cũng muốn dính sát vào. Cậu nuốt nước bọt, não bỗng giật một cái: “Em có thể danh chính ngôn thuận hôn anh, không tính là mạo phạm nữa.”
Ánh mắt Tạ Nguy Hàm bỗng tối sầm lại, tựa như tán cây tầng tầng lớp lớp trong rừng mưa, che khuất ánh mặt trời, chỉ để lại hơi ẩm trơn trượt, bao phủ lấy Thẩm Lục Dương.
“Thế thì quả thật, vô cùng tuyệt diệu.” Đuôi mắt anh cong lên thành một vệt cười vui vẻ.
Nói rồi, anh giơ tay lên, ngón tay men theo cánh tay đang thả lỏng của Thẩm Lục Dương, lướt đến xương quai xanh, tỉ mỉ v**t v* làn da sưng đỏ như thể đang giúp cậu xoa bóp.
Trên đó là từng dấu răng của tối qua để lại, kéo dài xuống dưới, bị cắn đến sưng đỏ bầm tím, qua mấy tiếng đồng hồ, giờ trông như những đóa hoa đang nở rộ trên da thịt.
Lần đầu tiên một Alpha cấp S mất kiểm soát đến vậy, d*c v*ng cắn xé mãnh liệt đến mức muốn thấy máu, mỗi một lần m*t hôn rồi g*m c*n đều khiến chàng trai với đôi mắt ướt sưng đỏ phải bấu chặt ga giường, vừa muốn trốn, lại vừa muốn hưởng thụ.
Thu lại dòng suy nghĩ, đầu ngón tay Tạ Nguy Hàm lướt qua lướt lại trên xương quai xanh, rồi dịu dàng xoa nhẹ nơi sưng tấy nhất.
Yết hầu Thẩm Lục Dương trượt một cái, cơn đau nhói từ một chỗ kỳ lạ khiến cậu giật mình lùi về sau, vội nắm lấy tay Tạ Nguy Hàm không cho cử động: “Thầy Tạ! Đừng… hình như, rách da rồi…”
“Xin lỗi em.” Giọng điệu xin lỗi vẫn chân thành và dịu dàng như mọi khi, khiến Thẩm Lục Dương nuốt ngược những lời định nói vào trong họng.
Ngón tay anh hơi dịch đi một chút, ngoài lần đầu vô ý chạm vào vết thương, mấy lần xoa bóp sau đó đều khống chế lực rất tốt.
Thẩm Lục Dương híp mắt hưởng thụ, cậu định nói tiếp về sự khác biệt giữa “hẹn hò” và “không hẹn hò”, nhưng rồi lúng túng phát hiện ra—— Cậu đã đến mức không cử động nổi rồi, vậy mà vẫn vì chút đau đớn và thoải mái này mà…
Sững sờ hai giây, cậu cẩn thận nhích người về sau, kéo giãn khoảng cách, cố không để Tạ Nguy Hàm phát hiện.
“Thầy Tạ,” Thẩm Lục Dương chột dạ vùi nửa mặt vào gối, năm ngón tay siết lấy bàn tay kia của Tạ Nguy Hàm, “Em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.”
Vừa mới xác nhận quan hệ với người ta xong đã định vứt bỏ đối phương, tự mình đi ngủ. Quả không hổ là cậu. Đúng là tra nam chính hiệu.
Tạ Nguy Hàm hơi rũ mắt, cảm nhận rõ ràng sự khác thường của cậu, anh chỉ nhếch môi cười, không vạch trần. Bàn tay đang bị cậu nắm chặt trước ngực, bỗng vô tình di chuyển xuống bụng dưới, rồi cử động một cách hết sức tự nhiên.
Hơi thở vừa thả lỏng của Thẩm Lục Dương bỗng gấp gáp trở lại, bàn tay đang đặt trên bụng dưới giống như một quả bom hẹn giờ, khiến cậu trốn cũng không trốn nổi. Cậu vừa định nhắm mắt, cắn răng niệm “tứ đại giai không” thì điện thoại bỗng reo lên.
*’Tứ đại giai không’ (四大皆空) là một khái niệm Phật giáo, ý chỉ buông bỏ mọi d*c v*ng.
Xét thấy tình trạng hiện tại của cậu chẳng khác gì tàn phế, Tạ Nguy Hàm chủ động chống tay ngồi dậy, vươn người qua lấy điện thoại ở phía cậu, rồi đưa cho cậu.
Từ góc độ của Thẩm Lục Dương, cậu có thể nhìn thấy một chút da thịt lấp ló mờ ám dưới cổ áo ngủ của anh.
Cậu chợt nghĩ: Tối qua tối quá, mình chẳng nhìn rõ gì cả! Mặc dù… đã sờ rất rõ rồi…
Điện thoại được đặt vào lòng bàn tay, Thẩm Lục Dương gạt phắt tâm trạng tiếc nuối, liếc nhìn tên người gọi. Ninh Uyển Xu.
Cậu lập tức cảm thấy chiếc điện thoại này phỏng tay, suýt nữa là ném thẳng đi——
Hôm qua lúc Ninh Uyển Xu gọi đến, cậu vẫn còn mơ màng muốn tự mình nghe máy, kết quả bị Tạ Nguy Hàm nhanh tay giành trước.
Ninh Uyển Xu lo lắng cho sự an toàn của cậu, nhưng bà nào biết, bề ngoài cậu trông có vẻ rất an toàn, nhưng xét ở một góc độ nào đó… cậu có lẽ chỉ cách cái chết một chút xíu mà thôi. Sau khi cúp điện thoại, cậu còn tưởng mình được đi ngủ rồi, đúng là quá ngây thơ.
Cậu còn sống được đến sáng nay, cũng đã là ơn trời ban phước.
Thẩm Lục Dương che mặt nhớ lại. Mẹ cậu còn cảm ơn Tạ Nguy Hàm đã “chăm sóc” cậu lúc say…
Cậu sắp bị “chăm sóc” đến mất nửa cái mạng rồi…
“Sao không nghe máy?” Tạ Nguy Hàm cười cười x** n*n cổ tay cậu, ánh mắt hơi tối lại, xem ra anh cũng đang nghĩ đến cùng một cảnh tượng với cậu.
Thẩm Lục Dương gãi gãi vành tai đang nóng đỏ, “À” một tiếng, rồi vội vàng nhấn nút nghe.
“Mẹ ạ.”
“Con đi làm rồi à, cục cưng? Hôm qua bạn con nói con say dữ lắm, có bị đau đầu không? Sao tin nhắn mẹ gửi buổi sáng không thấy con trả lời?”
Thẩm Lục Dương liếc nhìn điện thoại, đồng tử chấn động. Mười một giờ bốn mươi lăm. Sắp mười hai giờ trưa rồi!
Tính ra thì cậu cũng đã ngủ được vài tiếng. Mặc dù hình như cái khoảnh khắc trước khi nhắm mắt… cậu đã thấy ánh nắng ban mai rồi…
Thấy cậu mãi không lên tiếng, Ninh Uyển Xu lại hỏi: “Cục cưng?”
“À, không ạ,” Thẩm Lục Dương cố hắng giọng, nhưng vẫn khàn đặc không ra hơi, như thể vừa dạy liên tục mười tiết học, cậu đành nói bừa: “Con… hôm qua bị cảm, nên hôm nay con xin nghỉ, không đến trường ạ.”
“Ốm à con? Giờ con đang ở nhà hả,” Ninh Uyển Xu lập tức muốn qua ngay, “Đi khám bác sĩ chưa? Lát mẹ qua xem, con uống thuốc chưa?”
Thẩm Lục Dương liếc nhìn Tạ Nguy Hàm, thấy anh chỉ chỉ xuống giường, cậu đành chột dạ nói: “Con… con vẫn đang ở nhà Thầy Tạ. Cũng không sao lắm đâu ạ, chắc chiều là con đến trường được.”
Lần này nổ hơi quá rồi. Thẩm Lục Dương bi quan nghĩ. Ngày mai có khi cũng chưa đi nổi.
Ninh Uyển Xu lại hỏi thêm vài câu, thấy con trai kiên quyết, bà mới thôi, rồi đột nhiên hỏi: “Tạ Nguy Hàm có đang ở bên cạnh con không?”
Nghĩ đến chuyện hôm qua hai người đã làm gì ngay lúc mẹ cậu gọi điện, Thẩm Lục Dương chột dạ, buột miệng chối: “Anh ấy… không có ở đây.”
Tạ Nguy Hàm nhướng mày, nhìn cậu với vẻ cười như không cười.
Thẩm Lục Dương né tránh ánh mắt của anh, vội nói: “Mẹ tìm anh ấy có việc gì ạ? Con——”
Tạ Nguy Hàm cúi người, đột ngột ngậm lấy vành tai cậu. Rồi khẽ cắn một cái.
Nụ hôn ướt át nhuộm đỏ vành tai, hơi thở Thẩm Lục Dương bỗng khựng lại, chuyện chột dạ đã biến thành sự thật. Cậu giơ tay còn lại định đẩy anh ra, nhưng vừa chạm tới, đầu lưỡi anh đã khẽ lướt qua.
Cảm giác trơn ướt, ngưa ngáy từ vành tai chạy dọc sống lưng, Thẩm Lục Dương siết chặt ngón tay, cơ thể vẫn đang trong trạng thái chạm vào là bùng nổ. Cậu nuốt nước bọt một cách khô khốc, cố hết sức để không phát ra âm thanh.
“Hôm qua mẹ có nói chuyện với ba của cậu ấy một lúc, cục cưng à, nếu con thích cậu ấy, mẹ thấy người nhà cậu ấy rất quý con, nhưng mẹ vẫn cần tìm hiểu thêm, khi nào rảnh con có thể đưa cậu ấy đi ăn một bữa cơm với mẹ…” Ninh Uyển Xu đã đơn phương cho rằng đối tượng mà con trai mình đang theo đuổi chính là Tạ Nguy Hàm, và một Thẩm Lục Dương ưu tú như vậy đã nhận được sự công nhận của phụ huynh đối phương.
Cảnh tượng tối qua lại tái diễn.
Ngón tay Thẩm Lục Dương bấu chặt lấy gối, các khớp ngón tay trắng bệch, cậu cố gắng lờ đi những nụ hôn triền miên rơi trên gáy, và cả đầu ngón tay đang lướt dọc bên cổ mình. Ngón tay dùng lực gần như dịu dàng lướt nhẹ qua, để lại cảm giác như có như không, rồi lặng lẽ biến mất. Ngay lúc cậu đang lơ lửng, nó lại đột nhiên dùng sức x** n*n.
Thẩm Lục Dương th* d*c vài hơi, chân vô thức đạp đạp lên mặt giường nhưng chẳng có tác dụng gì, cậu chỉ có thể cố gắng tập trung lắng nghe lời Ninh Uyển Xu trong điện thoại.
Khi Ninh Uyển Xu vừa dứt lời, cậu khàn giọng nói: “Mẹ, chuyện còn chưa đâu vào đâu mà——” Ít nhất cũng phải đợi bọn con đính hôn đã chứ…
Dấu răng cắn mạnh hơn, cơ thể run lên, Thẩm Lục Dương không thể nói hết câu, cậu vùi cả mặt vào gối, dưới ảnh hưởng của pheromone, tiếng th* d*c kịch liệt khiến sống lưng không ngừng phập phồng.
Ninh Uyển Xu “Hửm?” một tiếng: “Cục cưng? Dương Dương?”
Thẩm Lục Dương dí chặt miệng vào gối, không dám phát ra một tiếng động nào.
Tạ Nguy Hàm đúng lúc ngồi thẳng dậy, ý cười nơi đáy mắt vừa xấu xa lại vừa lịch lãm, giọng nói vang lên vừa vặn đúng lúc: “Điện thoại của bác gái à?”
Đầu óc Thẩm Lục Dương như một mớ hồ đặc, cậu đã quên mất là Ninh Uyển Xu không thể nhìn thấy mình, liền gật đầu lia lịa, rồi nắm lấy tay anh dưới lớp chăn, siết chặt.
Cậu đang cố gắng tìm kiếm sự an ủi từ chính hung thủ.
Tạ Nguy Hàm cầm lấy chiếc điện thoại rơi bên gối, giọng điệu vô cùng tự nhiên, như thể anh vừa từ bên ngoài bước vào. Anh ôn hòa chào hỏi: “Chào cô ạ.”