Dưới lòng bàn tay cậu là nhịp tim ổn định của Tạ Nguy Hàm, tựa như được kết nối bằng những mạch máu li ti, quấn quýt lấy đầu ngón tay nóng bỏng.
Đầu ngón tay trắng nõn dừng trên cúc áo sơ mi của Thẩm Lục Dương, ngón trỏ và ngón giữa khẽ vê tròn, chiếc cúc áo lặng lẽ bung ra.
Tim Thẩm Lục Dương cũng đập nhanh dần, hơi thở càng lúc càng dồn dập căng thẳng, giống như một bệnh nhân sắp ngạt thở, cố gắng lờ đi cảm giác khác lạ đang nảy sinh trong cơ thể.
Bên bệ cửa sổ bằng đá cẩm thạch trắng lạnh, rèm cửa màu đỏ thẫm như đang chuyển động dù không có gió, vừa giống ranh giới của một tòa lâu đài cổ, lại vừa như một con mắt đỏ ngầu, đang tà tứ ngắm nhìn vầng trăng tinh khiết. Ánh trăng run rẩy co rúm lại sau tầng mây, phòng ngủ không đèn chìm vào bóng tối sâu hơn.
Thị giác vừa khôi phục của Thẩm Lục Dương lại mất đi một nửa, tầm mắt cậu mơ hồ cúi xuống, làn da trắng bệch trong tầm nhìn tựa như con rắn dẫn đường xuống địa ngục, khẽ lướt qua chiếc cúc áo cuối cùng, rồi áp bàn tay lên lồng ngực cậu, cảm nhận nhịp tim đang đập rộn ràng.
Làn da ươn ướt dưới lớp mồ hôi dính chặt vào lòng bàn tay, Thẩm Lục Dương mím chặt môi, sống lưng run rẩy, cậu cong người lên định trốn tránh.
Cổ họng khô khốc nuốt khan, Thẩm Lục Dương nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ bị hàng mi che khuất của anh, vừa định mở miệng.
Tạ Nguy Hàm, người đang bị cậu đè dưới thân, thu tay về, chống lên giường, ung dung thoát khỏi sự kìm kẹp rồi ngồi thẳng dậy.
Thẩm Lục Dương trượt từ bụng anh, ngồi xuống đùi anh. Mùi rượu vang nồng nàn đột ngột ập đến gần, hơi thở cậu ngưng trệ, ngay sau đó lại hít vào một hơi mạnh hơn.
Tạ Nguy Hàm giơ tay ấn lên gáy cậu, hàng mi rủ xuống che mất nửa con ngươi đặc sệt như mực, thần thái sùng kính như một tín đồ đang hành lễ, anh hơi nghiêng đầu, chậm rãi đến gần. Ngay khoảnh khắc Thẩm Lục Dương hít vào, anh hôn lên môi cậu.
Hương rượu vang trong không khí dường như có nhiệt độ, nóng rực bốc lên hơi nước, nhuộm đỏ cả vành mắt Thẩm Lục Dương. Đầu ngón tay sau gáy ấn vào tuyến thể, cảm giác đau nhói tựa như liều thuốc kịch độc, khiến cậu đau đến mức há miệng rên hừ, nhưng khi ngậm miệng lại, cậu lại như đang nghênh đón mà hôn đáp trả.
Cánh tay Tạ Nguy Hàm vòng ra sau lưng cậu, mạch máu trên làn da trắng lạnh hiện lên rõ ràng, cơ bắp hơi gồng lên, lòng bàn tay vỗ về xoa dịu từng chút một.
Pheromone mùi ca cao nóng trong không khí lan tỏa, chủ động hòa vào pheromone của Alpha cấp S, cơn say mãnh liệt được bao bọc trong vị ngọt ngấy của sô cô la nhân rượu, rót đầy vào ly, rồi khẽ lắc lư.
Một lượng lớn pheromone, đúng như mong muốn của Thẩm Lục Dương, ngưng tụ thành những hạt lỏng li ti trong không khí, biến thành từng giọt nước nhỏ màu đỏ thẫm, men theo vầng trán, chảy xuống như mồ hôi, để lại vệt màu đỏ nhạt, giống như một vệt son không đúng lúc, rơi ngay giữa trán.
Màu đỏ quyện vào nhau khuếch tán trong không khí đang hơi nóng lên, nồng độ pheromone quá cao, tựa như bầu trời đang đổ một cơn mưa phùn màu đỏ nhạt.
Thẩm Lục Dương cảm thấy mình sắp không thở nổi, cậu dùng sức đẩy Tạ Nguy Hàm ra, cúi đầu tựa vào cổ anh, cánh tay gồng cứng, cắn chặt môi trong màn sương mỏng của rượu vang.
Nồng độ pheromone quá cao, việc đánh dấu không cần phải cắn xé gáy, chỉ cần rơi trên tuyến thể sau gáy là có thể hoàn thành.
Ngay khoảnh khắc chất lỏng thấm vào da gáy, đồng tử Thẩm Lục Dương co rút, bản năng Alpha muốn bài xích pheromone của Alpha khác, nhưng chênh lệch đẳng cấp quá lớn, chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Đánh dấu hoàn tất, pheromone chiếm lĩnh tư duy, cậu mất kiểm soát trong giây lát, cuối cùng nặng nề ngã vào lòng Tạ Nguy Hàm, thở hổn hển.
Tạ Nguy Hàm híp mắt, đường quai hàm rõ nét và cả bên cổ bị chú cún mất kiểm soát cắn ra dấu răng nông, đều phủ một lớp mồ hôi mỏng. Anh vô thức l**m môi, khó khăn che đi vẻ khàn khàn trong giọng nói, khẽ hôn lên vành tai Thẩm Lục Dương: “Đỡ hơn chưa em?”
Đầu Thẩm Lục Dương gác lên vai anh, lồng ngực phập phồng biên độ lớn theo nhịp thở, cậu dùng sức lắc đầu. Cơ thể cậu bây giờ vẫn còn run, đầu ngón tay run rẩy buông thõng bên người, quá trình bị đánh dấu sau gáy không đau, nhưng áp lực tinh thần quá lớn.
Tạ Nguy Hàm khẽ “Ừ” một tiếng, Thẩm Lục Dương vừa thả lỏng tim, giây tiếp theo, một tiếng “cạch” quen thuộc khiến cậu dựng tóc gáy.
Ký ức lần đó ập về như thủy triều, đau đến mức kêu cha gọi mẹ, gọi “ba” Tạ Nguy Hàm mới chịu dừng tay, quằn quại đến nửa đêm mới ngất đi, cũng không biết về khách sạn lúc nào…
Cậu còn chẳng buồn hỏi, cậy mình vừa hồi sức, Thẩm Lục Dương nhân lúc Tạ Nguy Hàm không chú ý, kéo lê chiếc áo vest nhăn nhúm vội vàng bò xuống khỏi người anh, dùng cả tay lẫn chân bò về phía cửa———— nhưng không qua được.
Mắt cá chân bị tóm lại dễ dàng, đè trên giường không thể nhúc nhích, mặt Thẩm Lục Dương trắng bệch giãy giụa hai lần đều không thành công, lần đầu tiên cậu hận đôi chân mình dài như vậy.
“Thầy Tạ,” giọng cậu run lên, quay đầu nhìn người đàn ông đang cười dịu dàng với mình, tim cậu run lẩy bẩy, “Thầy Tạ, em… em chưa chuẩn bị xong… Mẹ em còn đợi bên ngoài, hôm nay đến đây thôi nhé… Em về đây…”
Đồng tử Tạ Nguy Hàm u tối dừng trên yết hầu đang trượt lên xuống đầy bất an của cậu, rồi lại hờ hững thu về, anh nhếch môi: “Sợ à?”
Thẩm Lục Dương gật đầu lia lịa, cũng chẳng màng đến khí phách đàn ông gì nữa, run rẩy nói, vừa cố rút chân về: “Sợ, lần trước em, em khóc luôn đó, anh còn nhớ không, em là người kiên nhẫn thế này, nếu không phải sợ thật thì không thể khóc được…”
Bàn tay tinh xảo đẹp đẽ kia, ngay cả khớp cổ tay cũng toát lên vẻ mỏng manh vì quá đẹp, lại có thể dễ dàng khống chế chú chó lớn đang định tẩu thoát, mặc cho cậu đạp đá thế nào cũng không hề suy suyển.
Thẩm Lục Dương giãy giụa hồi lâu không có kết quả, bực mình vì sự vô dụng của bản thân, liền bắt đầu ngang ngược với Tạ Nguy Hàm, không biết là lấy can đảm hay là nổi nóng thật.
“Chúng ta nói lý lẽ đi, chuyện này không phải nên thương lượng à, em chưa chuẩn bị xong mà! Anh có tin em nổi cáu với anh không h———— ủa?”
Theo một tiếng cười trầm thấp, cơ thể cậu bị kéo lật lại, mắt cá chân căng ra, một đầu chiếc cà vạt từng bịt mắt cậu giờ đang thắt chặt ở cổ chân, còn đầu kia, được Tạ Nguy Hàm buộc vào cổ tay trắng ngần của anh. Màu lúa mạch và màu trắng lạnh, mắt cá chân và cổ tay, sự tương phản mạnh mẽ khiến mắt Thẩm Lục Dương đỏ hoe.
Nhìn rõ tình thế trước mắt, Thẩm Lục Dương nuốt nước bọt, lắp bắp nối lại cơn tức giận: “Nhân lúc, em, á, còn muốn nói lý lẽ với anh, Tạ Nguy Hàm, Thầy Tạ… Anh tốt nhất nên nhìn rõ hiện t—ựcc————”
Thẩm Lục Dương khó tin hơi ngóc nửa thân trên dậy, đồng tử co rút. Cậu cứ thế bị kéo về ư??? Cậu—— một mét tám mấy đội trời đạp đất… ?
Ngón tay thon dài bấu chặt ga giường, miệng vẫn nói lời đe dọa, cậu đột ngột giẫm mạnh chân, nhưng dưới sự trấn áp nhẹ bẫng của đối phương, cậu lại bất lực ngã vật ra giường.
Giằng co hai lần, chiếc áo vest của Thẩm Lục Dương nhăn nhúm hết thuốc chữa, bị ném sang một bên, áo sơ mi đẫm mồ hôi và pheromone ngưng tụ thành từng mảng đỏ sậm.
Nếu giá trị vũ lực thật sự có thể quy đổi, thì trước mặt Tạ Nguy Hàm, cậu chắc chỉ ở cấp độ học sinh mẫu giáo, đừng nói là đánh trả, cậu dù có dùng hết mười tám môn võ để giãy giụa thì cũng chỉ xem như nhấc chân lên một chút.
Thẩm Lục Dương nhìn lại khuôn mặt cao quý ưu nhã đến mức khiến cậu ngẩn ngơ của Tạ Nguy Hàm, yết hầu trượt một cái, cam chịu rồi. Biết đâu lần này… không sao thì sao?
Tạ Nguy Hàm ưu nhã thong dong tháo đồng hồ, đặt lên đầu giường.
Ý tứ dụ dỗ trong ánh mắt khiến Thẩm Lục Dương thất thần, giọng nói hay như tiếng hát của hải yêu, chui vào tai cậu. Trong cơn mơ màng, anh như một quý ông mà cậu ngưỡng mộ, đưa ra một yêu cầu có hơi mạo phạm nhưng vừa khéo lại có thể thỏa mãn, dụ dỗ cậu đồng ý.
“Dương Dương, nếu sợ thì em có thể nhắm mắt lại.” Giọng anh dịu dàng.
Thẩm Lục Dương còn chưa kịp thoát khỏi sự mê hoặc của nhan sắc, liền triệt để lún sâu vào vòng xoáy mờ mịt.
[Đoạn bị cắt trong raw, có ở bản convert
Giãy giụa kề cận cái ch·ết, hệt như một con chim ưng sắp sải cánh lại bị gã thợ săn tàn nhẫn ghì chặt xuống đất, dù điên cuồng vỗ cánh vẫn không tài nào thoát khỏi lồng giam.]
…
Không biết qua bao lâu, Thẩm Lục Dương cuối cùng cũng được nằm xuống ngủ, trong cơn mơ màng, cậu hình như nghe thấy điện thoại mình reo, liền vô thức tỉnh dậy từ trạng thái nửa tỉnh nửa mê, vươn cánh tay đầy vết tích lấm tấm, quờ quạng muốn lấy điện thoại. Nhưng một bàn tay đã nhanh hơn, cướp lấy trước một bước.
Ngay lúc cậu còn đang ngơ ngác vừa mở mắt, người kia đã nhấn nghe.
Thẩm Lục Dương sững sờ, vẫn chưa phản ứng kịp. Nửa đêm nửa hôm, ai gọi vậy?
Giọng nói dịu hiền của Ninh Uyển Xu vang lên, bà vừa rời khỏi bữa tiệc tối nhưng không tìm thấy Thẩm Lục Dương, nhắn tin hồi lâu cũng không thấy trả lời.
“Cục cưng, còn đang nói chuyện với bạn à? Có muốn về cùng mẹ không con?”
Thẩm Lục Dương vẫn còn ngơ ngác, cậu vô thức định nói “Không về đâu, con ngủ rồi”, thì một bàn tay đã áp chặt lên miệng cậu, bịt lại những lời tiếp theo.
Chớp chớp mắt, cậu dần tỉnh táo. Cậu muốn nói với Tạ Nguy Hàm, cậu không định bảo mẹ báo cảnh sát, cậu chỉ muốn chào một tiếng thôi.
Nhưng bàn tay đặt trên mũi miệng vẫn bịt rất nghiêm túc. Tựa như có sở thích đặc biệt với việc bóp nghẹt giọng nói, khiến người ta chỉ có thể mở to mắt cầu xin.
“Cục cưng?”
Ngón tay Tạ Nguy Hàm khẽ cào cào chóp mũi Thẩm Lục Dương, giọng nói trầm khàn ổn định chào hỏi Ninh Uyển Xu: “Cháu chào cô ạ. Cháu là Tạ Nguy Hàm, đồng nghiệp của Dương Dương. Cậu ấy say rồi, vừa mới ngủ rồi.”
Trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Lục Dương hạ xuống một chút, cậu vươn tay nắm lấy cổ tay Tạ Nguy Hàm, gãi gãi. Việc hấp thụ một lượng lớn pheromone cấp S khiến cậu vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ, dường như chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ thiếp đi.
Nhưng cậu vẫn cố gắng lắng nghe lời của Ninh Uyển Xu ở đầu dây bên kia.
“Chào cậu, phiền cậu chăm sóc nó rồi, tôi qua đón nó.”
Mẹ cậu muốn qua đây.
Ồ.
Ồ?
Thẩm Lục Dương trợn tròn mắt, cái bộ dạng đi ba bước loạng choạng một bước, cổ họng khản đặc này của cậu mà gặp mẹ thì khác gì tìm đánh. Cậu điên cuồng xua tay.
Tạ Nguy Hàm đè nén ý cười nơi đáy mắt: “Trước khi ngủ cậu ấy có nhờ cháu nhắn lại với cô, là không cần qua đón, cậu ấy ở đây một đêm ạ.”
Thẩm Lục Dương mơ mơ màng màng nghe thấy mẹ cậu nói “thế thì phiền quá”, sau đó vui vẻ đồng ý.
Mẹ ơi, nếu giữa mẹ con mình thật sự có thần giao cách cảm, mẹ gọi 115 ( 120 là số điện thoại cấp cứu ở Trung Quốc, 115 là số tương ứng ở Việt Nam.) giùm con đi, con mà sống qua đêm nay là phúc đức của nhà họ Thẩm…
“Cô khách sáo quá rồi ạ, có thời gian cháu nhất định sẽ đích thân đến thăm cô.”
Màn hình tắt ngúm, ánh sáng trong phòng ngủ cũng theo đó mà biến mất.
Trong đầu Thẩm Lục Dương chỉ còn văng vẳng đoạn nhạc chuông chết tiệt của mình.
“…Say that you want me every day, that you want me every way… that you need me, got me trippin’ super psycho love…”
…
Ánh bình minh xuyên qua khe hở của bức rèm được cố ý để lại, rải lên chiếc giường bừa bộn, hai người đàn ông có vóc dáng thon dài, một người co ro nằm nghiêng, người kia ôm chặt lấy từ phía sau, như thể ôm lấy một nửa linh hồn của mình.
Phòng ngủ mang phong cách trang trí cổ điển châu Âu, rèm cửa màu đỏ thẫm, chăn ga màu đỏ sậm xen kẽ đen, và chiếc cà vạt màu xanh đậm buộc lỏng lẻo trên cổ tay phải của chàng trai, tất cả hòa vào nhau, tựa như một bức tranh sơn dầu có màu sắc diễm lệ.
Thẩm Lục Dương bị ánh nắng chiếu vào khó chịu, cậu quay đầu dụi vào gối, vô thức muốn trở mình.
Người phía sau dường như luôn thấu hiểu suy nghĩ của cậu, cánh tay ngang eo nới lỏng ra, đáng tiếc Thẩm Lục Dương vẫn không thể xoay người qua được——
Cơn đau ập đến trong tích tắc, ngủ mấy tiếng đồng hồ không có phản ứng gì, đột nhiên cử động một cái, nó liền xộc thẳng lên.
Cậu hít một hơi khí lạnh, nhíu mày, chậm rãi mở đôi mắt vừa sưng vừa mỏi. Đập vào mắt là khung cảnh hoàn toàn khác với phòng ngủ nhà mình, cậu sững sờ một lúc lâu, mới để cho bộ não tê liệt chậm chạp vì bị k*ch th*ch bắt đầu khởi động.
Cậu đang ở nhà Tạ Nguy Hàm.
Khát quá, cổ họng bị sử dụng quá độ như muốn bốc cháy… Thẩm Lục Dương giơ tay bóp cổ họng, vô tình liếc thấy cổ tay chi chít vết đỏ, và cả chiếc cà vạt “chiến tích lẫy lừng” trên đó.
…
Đệch——
Mẹ——
Một thùng dầu dội thẳng vào đầu, dây thần kinh tê liệt đột nhiên hoạt động trở lại, đủ loại ký ức chen chúc nhau xuất hiện trong não, còn chu đáo kèm theo cả âm thanh và màu sắc.
Tối qua đúng là… đặc sắc muôn màu.
Sau gáy ươn ướt, Thẩm Lục Dương run rẩy ngả ra sau, bị Tạ Nguy Hàm kéo vào lòng. Giọng nói vừa ngủ dậy trầm khàn lười biếng, gợi cảm khôn tả: “Cổ họng không thoải mái?”
Thẩm Lục Dương vẫn còn đắm chìm trong vòng xoáy “Sao mình có thể khóc thành cái dạng đó? Sao mình có thể gọi anh là ‘ba’ chứ? Sao mình có thể chịu không nổi…” , cậu trốn tránh vùi mặt vào gối, không lên tiếng, chỉ gật đầu như một con đà điểu.
Bờ vai trần được hôn một cái, người phía sau chống tay ngồi dậy, Thẩm Lục Dương đang vùi mặt vào gối đã bỏ lỡ hoàn hảo cơ hội ngắm nhìn thân hình của Tạ Nguy Hàm, cho đến khi đối phương ung dung mặc xong áo ngủ, cậu vẫn không ngẩng đầu lên.
Tiếng gốm sứ va chạm quen thuộc vang lên, vài giây sau, một bàn tay ấm áp lướt qua tai cậu, khi cậu rụt vai lại, bàn tay đó đã luồn xuống nâng đỡ, dễ dàng bế cậu dậy, tựa vào lòng.
Thẩm Lục Dương không thể chấp nhận bản thân yếu ớt thế này, cậu nghiến răng cố gượng ngồi thẳng, chủ động cầm lấy cốc sứ, ừng ực uống cạn một ly, mới cảm thấy cổ họng khô khốc như bốc khói đã dễ chịu hơn một chút. Đàn ông dám làm dám chịu, khát thì phải uống nước.
Tai bị hôn một cái, Tạ Nguy Hàm dịu dàng cứ như hai người khác nhau so với tối qua.
“Hôm nay tôi xin nghỉ rồi, em có muốn ngủ thêm chút nữa không.”
Thẩm Lục Dương bị hôn đến nhột, cậu nghiêng đầu, đâm sầm vào một đôi mắt đen láy ở cự ly gần.
Gương mặt diễm lệ kia đã trở lại vẻ ưu nhã ôn hòa, sự kiềm chế như một thói quen đã ăn vào xương tủy, khiến người ta không nhịn được mà muốn nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát của anh.
Thẩm Lục Dương nuốt nước bọt một cách vô dụng, môi lưỡi khô khốc.
Cậu đã thấy rồi. Cậu đúng… thật là một tiểu thiên tài.
Nhìn nhau hồi lâu, Thẩm Lục Dương chúi đầu vào hõm cổ Tạ Nguy Hàm, hít thật sâu làn da đượm hương rượu vang.
Người này nhất định sẽ là của cậu, cậu chắc chắn một vạn phần trăm.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lục Dương lập tức tỉnh táo, cậu hôn chùn chụt lên cổ anh, nói năng mơ hồ: “Thầy Tạ, em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”