Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 64

064.Tác giả: Không Ô

Lấy gì để đổi…

Thẩm Lục Dương đã quen thói “muốn là lấy”, đột nhiên bị hỏi, đầu óc cậu trống rỗng. Cậu ngốc nghếch nhảy vào bẫy, chủ động hỏi: “Phải dùng gì để đổi ạ?”

Đáy mắt Tạ Nguy Hàm hiện lên ý cười, anh ân cần gợi ý, kh* c*n v*nh t** cậu: “Dùng thứ tôi muốn nhất.”

Cánh môi ẩm ướt sau nụ hôn nồng cháy lướt qua chóp tai, nửa bên cơ thể Thẩm Lục Dương như có luồng điện chạy qua, ngón tay bất giác giật nảy.

Một đáp án nảy ra trong đầu, cậu mấp máy môi, sự khao khát pheromone khiến cậu không chút do dự mà nói ra: “Là… em?”

Hành động tiếp theo của Tạ Nguy Hàm cho cậu biết, cậu đã đoán đúng.

Một nụ hôn ướt át nữa in lên tai cậu, men theo đường viền vành tai mà m*t hôn, cảm giác run rẩy lan ra nhanh chóng.

Bên cổ căng cứng đến khó chịu, Thẩm Lục Dương nhắm mắt, chìm vào sự giằng xé giữa vui sướng và đau đớn, vừa muốn né tránh lại vừa muốn cảm nhận thật kỹ. Cậu khẽ nhíu mày th* d*c, cố hết sức chịu đựng xúc cảm ẩm ướt, trơn trượt trên tai mình.

Khi nụ hôn di chuyển đến sau tai, cậu bỗng giật nảy mình, khẽ gọi: “Thầy Tạ…!”

Hơi thở ấm nóng đột nhiên dừng lại, đôi môi rời khỏi làn da bỏng rẫy, anh nhìn vào mắt cậu: “Sợ à?”

“…Không sợ,” yết hầu trượt lên xuống, vành mắt Thẩm Lục Dương bị trêu chọc đến đỏ hoe, cậu l**m môi, mong chờ nhìn anh, “Pheromone… của anh đâu?”

“Vội vàng vậy sao,” Tạ Nguy Hàm rũ mắt, tầm nhìn rơi trên đôi mắt ngoan ngoãn đơn thuần của cậu, tay trái anh giơ lên, kéo thẳng chiếc cà vạt trên tay phải, giọng nói ôn hòa: “Em vẫn chưa trả đủ thù lao đâu, Dương Dương.”

Ngón tay trắng nhợt, khớp xương rõ ràng nắm lấy chiếc cà vạt, sự tương phản tột độ về màu sắc và lực đạo khiến Thẩm Lục Dương khô miệng, ngứa ran cả chân răng.

Muốn cắn quá.

Cắn rách ngón tay xinh đẹp kia, l**m sạch dòng máu đỏ thẫm rỉ ra…

Cậu mê mẩn nhìn tay Tạ Nguy Hàm, cho đến khi đối phương từ từ tiến lại gần, ánh trăng trước mắt bị chèn ép, xâm chiếm rồi biến mất, chỉ còn lại bóng tối vừa khiến người ta bất an lại vừa hưng phấn đến kỳ lạ.

Nỗi sợ hãi nhất thời lấn át sự tò mò, Thẩm Lục Dương không nhịn được mà vơ vội lấy vai Tạ Nguy Hàm: “Thầy Tạ, sao anh… lại bịt mắt em?”

Cổ tay bị nắm lấy một cách dịu dàng, giọng nói trầm khàn gợi cảm khôn tả, quyến rũ lột bỏ từng chút lý trí cuối cùng còn sót lại của Thẩm Lục Dương: “Có muốn chơi vài trò thú vị không?”

Tiếng tim đập được khuếch đại vô hạn trong bóng tối, vô số kiểu “thú vị” lướt qua đầu Thẩm Lục Dương, cậu chỉ cảm thấy cả người mình sắp bốc cháy đến nơi.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Không biết qua bao lâu, cậu nghe thấy giọng nói run rẩy của chính mình: “…Muốn.”

Giọng nói vừa dứt, cổ tay liền bị nắm lấy, Tạ Nguy Hàm dắt cậu, người đang không thể nhìn thấy gì, di chuyển từng bước một.

Tốc độ rất chậm, nhưng Thẩm Lục Dương vẫn bước đi hết sức cẩn thận. Tầm nhìn bị tước đoạt, sự nhạy cảm của các giác quan khác tăng lên, hương rượu vang đỏ thoảng qua chóp mũi cũng trở nên nồng nàn hơn.

Chỗ pheromone này có lẽ là phần thưởng của Tạ Nguy Hàm, hoặc cũng có thể là ảo giác do cậu quá mẫn cảm… Cậu nghe rõ mồn một cả tiếng hít thở của Tạ Nguy Hàm. Bình ổn, trầm lặng, tương phản rõ rệt với nhịp tim dồn dập của cậu.

Vẻ bình tĩnh trời sinh của kẻ nắm quyền kiểm soát, ép Thẩm Lục Dương phải dựa dẫm vào anh một cách vô thức.

Đi được một lúc, Tạ Nguy Hàm đột ngột dừng lại mà không hề báo trước, Thẩm Lục Dương theo quán tính vẫn bước về phía trước, đầu gối vô tình đập phải vật cản. Cơ thể vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi di chứng từ pheromone Omega nên khả năng giữ thăng bằng rất kém, cậu ngã nhào ngay tại chỗ.

Còn chưa kịp la lên, cậu đã ngã sấp lên một bề mặt mềm mại… là giường?

Một bên nệm lún xuống, Thẩm Lục Dương hoang mang quay đầu lại nhưng chẳng thấy gì cả.

Một tiếng “cạch” kéo ngăn kéo vang lên, ngay sau đó, là tiếng mở vỏ hộp của thứ gì đó, rồi đến tiếng vải vóc ma sát…

Sự hưng phấn đến từ những điều chưa biết còn lớn hơn cả nỗi sợ, nhưng cậu vẫn muốn hỏi: “Thầy Tạ? Anh đang làm gì vậy?”

Nỗi bất an trong lòng bị sự im lặng của đối phương khuếch đại, tim đập rất nhanh, Thẩm Lục Dương vừa hỏi, vừa bất giác chống tay muốn ngồi dậy.

Người đàn ông vẫn không nói gì, sự im lặng dày vò này k*ch th*ch những yếu tố đáng sợ trong không khí.

Giữa bóng tối, Thẩm Lục Dương mất cả phương hướng cơ bản nhất, cậu nhìn về phía ngược lại, vừa cố bò về bên đó, vừa tiếp tục gặng hỏi: “Thầy Tạ? Em… Á————!”

Cổ tay đột ngột bị nắm lấy, chỉ hơi kéo nhẹ một cái, cả người Thẩm Lục Dương như chiếc ghế gãy chân, lảo đảo ngã sấp lại giường, thậm chí còn nảy lên một cái.

Bàn tay đang giữ cổ tay cậu không hề buông lỏng vì cú ngã, ngược lại còn thuận thế tóm luôn tay kia của cậu. Thẩm Lục Dương như một con tin bị bắt cóc, hai tay bị vặn ngược ra sau lưng.

Mảnh vải lành lạnh rơi trên cổ tay, theo cử động của đầu ngón tay, nó như một con rắn linh hoạt, dùng lớp vảy trơn ướt bám chặt lấy cổ tay, thắt lại thành một cái nơ xinh đẹp.

Chú chó lớn bị bịt mắt đã biến thành một món quà được gói ghém tinh xảo, do chính ác quỷ dâng tặng cho bản thân, nhằm xoa dịu cơn thịnh nộ đang nảy mầm trong lòng vì lãnh địa bị xâm phạm.

Thẩm Lục Dương run rẩy không kiểm soát, chiếc áo sơ mi ướt trước ngực dính chặt vào da, khi cậu giãy giụa, lớp vải không mấy mềm mại cọ xát, cơn đau nhẹ bỗng trở nên vô cùng rõ rệt vì cậu không thể nhìn thấy.

Áp lực trên lưng đột ngột biến mất.

“Dương Dương.”

Nghe thấy tiếng, Thẩm Lục Dương hít mạnh một hơi, trán tì lên mặt giường, loạng choạng muốn ngồi dậy, miệng ép vào ga giường mềm mại, nói năng không rõ ràng: “Thầy Tạ, anh trói em làm gì…”

Hỏi mà chẳng có chút khí thế nào. Đây chính là trò “thú vị” mà cậu muốn chơi, đến khi chơi thật rồi, cậu lại là người chùn bước đầu tiên.

Trong quá trình giãy giụa ngồi dậy, chiếc áo vest nhăn nhúm, giống như tờ giấy gói quà bị ném vào nước vò nát, ướt sũng dán lên món quà.

Chàng trai mặc vest xanh đậm cuối cùng cũng ngồi dậy thành công, quỳ gối trên mặt giường, hai tay bị trói chặt sau lưng. Mất đi thị giác khiến cậu bất an siết chặt hai bàn tay đang bị buộc vào nhau, bờ môi bị ga giường cọ xát đến đỏ mọng, vẻ mặt hoang mang “nhìn” quanh.

Thẩm Lục Dương phán đoán hướng của Tạ Nguy Hàm, lồng ngực phập phồng, cậu cẩn thận nhích đầu gối mon men lại gần, nhưng lại sợ giây tiếp theo sẽ ngã khỏi giường. Trán và bên cổ lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng vì căng thẳng, cổ áo bung mở, làn da màu lúa mạch ẩm mượt trông vô cùng hấp dẫn.

Đã bị động đến mức này, Thẩm Lục Dương vẫn không quên mục đích ban đầu, cậu khàn giọng hỏi: “Thầy Tạ, pheromone của anh đâu? Sao không có.”

Tạ Nguy Hàm đứng bên giường, ánh mắt khóa chặt chàng trai trên giường, nhân lúc đối phương không nhìn thấy, anh mặc cho d*c v*ng và ác ý nơi đáy mắt mặc sức nảy mầm. Anh thong thả cởi từng cúc áo vest, từng chiếc một, như đang thử thách sự kiên nhẫn của đối phương, mà càng giống như đang dùng cách b**n th** để đè nén, gấp xếp lại h*m m**n của chính mình.

Cởi chiếc áo vest đã bị vò nhàu, anh ưu nhã gấp lại, đặt bên mép giường —— Thẩm Lục Dương đã di chuyển đến vị trí Tạ Nguy Hàm nói chuyện ban nãy, chỉ một bước nữa là sẽ rơi khỏi giường.

Dù không nhìn thấy, nhưng Thẩm Lục Dương cảm thấy Tạ Nguy Hàm không còn ở đây nữa, cậu mơ màng quay đầu hỏi: “Thầy Tạ?”

Tạ Nguy Hàm ung dung chỉnh lại cổ tay áo, “Ừ” một tiếng, giọng nói nhuốm vẻ nghiêm khắc khó lòng nhận ra.

“Qua đây.”

Thẩm Lục Dương bị giọng điệu này làm cho căng thẳng, nhưng cũng vì xác định lại được vị trí của đối phương mà bất giác thở phào, cậu lần theo âm thanh, gắng sức di chuyển.

Cứ mãi không nhận được pheromone mình muốn, tay lại bị trói, mắt không thấy đường, Thẩm Lục Dương di chuyển một lúc thì mất phương hướng, đang định hỏi lại.

Gáy bỗng nhói lên.

Chiếc cà vạt tuột khỏi áo vest bị người đàn ông nắm lấy từ phía trên, dùng một lực không nặng không nhẹ kéo về phía mình, Thẩm Lục Dương theo quán tính vội vã nhích mấy bước, mặt đập vào lồng ngực Tạ Nguy Hàm.

Hương rượu vang quen thuộc khiến cậu say đắm, cậu tham lam hít thở từng ngụm lớn, chóp mũi cọ cọ vào lồng ngực anh, thì thào khản đặc: “Còn nữa không, không đủ… không đủ…”

Cậu đã bị trói lại rồi, sao vẫn không đủ. Cậu muốn thứ rượu vang đặc quánh đến mức gần như nhỏ giọt được trong không khí, giống như lần trước ở khách sạn suối nước nóng, chỉ cần há miệng là bị rót đầy đến khó thở, chứ không phải thứ pheromone ít ỏi đáng thương trong không khí bây giờ.

Nét tàn bạo lóe lên trong đáy mắt rồi lại bị sự dịu dàng che lấp, Tạ Nguy Hàm thưởng thức cảnh tượng vô cùng quyến rũ trước mắt, kiên nhẫn hỏi: “Bấy nhiêu đây là tất cả rồi, nếu còn muốn nữa, tôi phải cho em thế nào đây, hửm?”

Chiếc cà vạt quấn vài vòng trên ngón tay, rồi siết lại, Thẩm Lục Dương buộc phải ngẩng đầu lên, yết hầu yếu ớt trượt lên xuống.

Khao khát Tạ Nguy Hàm đã chiến thắng tất cả, cảm giác phục tùng sinh ra từ sự trói buộc khiến cậu không thể dùng câu mệnh lệnh, tư thế nửa ép buộc làm cả người cậu run rẩy theo cái siết của cà vạt, ngay cả môi cũng run.

Cảm giác tê dại kỳ lạ chạy dọc sống lưng, vai cậu co lại, ngoan ngoãn sáp tới trước, đầu cọ vào ngực Tạ Nguy Hàm. Mặc cho đối phương nắm cà vạt của mình, cậu cầu khẩn: “Thầy Tạ, hôn một cái được không? Một cái thôi…”

Lúc hôn pheromone sẽ có rất nhiều, rất nhiều, chỉ cần có thể hôn, dây thần kinh đang bị pheromone Omega hành hạ sẽ dịu đi rất nhiều. Đôi môi ẩm ướt trở nên khô khốc, hé mở chờ đợi nụ hôn của đối phương.

Nhưng thứ đợi được lại là một màn đùa bỡn tàn nhẫn. Ngón tay mang vết chai mỏng ấn lên đôi môi sưng đỏ, men theo hơi thở mà tiến vào khoang miệng, động tác thô bạo khuấy đảo, nhưng giọng điệu lại dịu dàng như đang nói lời tâm tình: “Dương Dương, em rất thích Omega à?”

Thẩm Lục Dương buộc phải há miệng, đầu ngón tay luồn sâu kẹp lấy lưỡi cậu, nước bọt không kiểm soát được mà chảy dọc khóe môi, cậu dùng sức lắc đầu, vừa định nói, ngón trỏ đột nhiên lướt qua cuống họng, cảm giác buồn nôn ập đến dữ dội. Cậu run rẩy kịch liệt, đáy mắt ửng đỏ, trào nước mắt.

Bị trói chặt, cậu không trốn được cũng chẳng né nổi, hai chân tách ra quỳ trên giường, cổ họng bật ra tiếng nức nở đau đớn, cậu lắc nhẹ đầu muốn thoát ra, nhưng chỉ càng làm ngón tay tiến vào sâu hơn.

Giọt nước mắt của kh*** c*m trượt dài trên má, nhỏ xuống chiếc cà vạt đang siết chặt, loang ra một vệt nước nhỏ. Vẻ u tối nơi đáy mắt Tạ Nguy Hàm sâu hơn, khóe môi cong lên, anh vừa vặn rút ngón tay ra.

Thẩm Lục Dương cuối cùng cũng được tự do, cậu cúi đầu thở hổn hển, trong đầu chỉ còn lại ba chữ “pheromone”. Nhưng ba chữ đơn giản đó, đến giờ cậu vẫn chưa có được. “Thù lao” của Tạ Nguy Hàm rốt cuộc là đến mức nào…

“Không thích…” Thẩm Lục Dương đờ đẫn trả lời, tiếng th* d*c nặng nề gần như đè gãy sống lưng, nhưng vẫn cố gắng đáp lại, “Thầy Tạ, chỉ thích anh, Tạ Nguy Hàm, thích anh…”

Trong không khí thanh lãnh, pheromone màu đỏ nhạt ngưng tụ lại một chút, từ từ quấn lấy gáy của Alpha đang trướng đau, ban cho một sự vỗ về mang tính khen thưởng. Giống như mẩu bánh mì phết một chút mật ong, lơ lửng giữa không trung, chợt hạ xuống cho cậu l**m một cái, rồi lại bay vút đi.

Hơi thở Thẩm Lục Dương ổn định hơn một chút, bả vai buông thõng mệt mỏi, ngón tay ướt sũng vì bị l**m lướt qua cằm cậu, men theo yết hầu, để lại một vệt ẩm ướt và xúc cảm run rẩy, rồi dừng trên cúc áo vest.

Tạ Nguy Hàm vui vẻ cởi “món quà” ra từng chút một, giọng điệu vẫn dịu dàng, tựa ác quỷ mê hoặc: “Không thích, thì lần sau không được lại gần nữa, có đúng không?”

Thẩm Lục Dương vừa định nói, người bỗng lạnh đi. Áo vest đã bị cởi, vì hai tay bị trói nên chỉ có thể vắt vẻo trên cánh tay, vạt áo mở toang.

Áo sơ mi ướt sũng dán chặt vào da thịt, đường nét lồng ngực phập phồng hiện lên rõ mồn một, thậm chí còn lộ ra mảng da quyến rũ.

Cậu chẳng thấy gì cả, cảm giác bất an dâng lên, cậu nói ra suy nghĩ trong lòng: “Em sẽ không lại gần họ đâu, Thầy Tạ, pheromone…”

Ảnh hưởng của pheromone Omega đối với cậu quá sâu đậm, cũng có thể là do cậu bị dị ứng với hoa đào, đến mức cơn nóng bức khó chịu ngày càng nghiêm trọng, sự khao khát rượu vang đỏ khiến cậu khô cả cổ.

Thế mà người đàn ông luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, giờ phút này lại đang tức giận, không tàn bạo, không thô lỗ, nhưng lại trừng phạt đến mức khiến cậu bật khóc.

Không xin được pheromone, mỗi một tế bào trên người Thẩm Lục Dương đều đang r*n r* đau đớn, cậu cúi đầu há miệng, nước bọt bên mép không sao kiểm soát được mà chảy xuống, để lại một vệt dài trên cằm.

Qua mấy giây, vẫn không đợi được thứ mình muốn, bàn tay sau lưng của Thẩm Lục Dương siết thành quyền, cậu nghiến răng gọi anh: “Tạ Nguy Hàm.”

Giây tiếp theo, giọng điệu hùng hổ lại xen chút tủi thân, nhưng vẫn rất hung dữ: “Em không cố ý chạm vào cậu ta! Anh không thể vì chuyện đó mà——” …mà dùng cách dày vò người ta thế này.

Khó chịu quá, khó chịu y như lúc phải gắng gượng kìm nén.

Chó sói cuối cùng cũng hung hăng nhe nanh, Tạ Nguy Hàm hài lòng nhướng mày, ngón tay lướt qua, tháo chiếc cà vạt trên mắt cậu.

Cuối cùng cũng thấy rõ người trước mặt, đôi mắt ươn ướt của Thẩm Lục Dương mở to, lại bắt đầu khàn giọng mặc cả: “Thầy Tạ, cho em chút pheromone, được không?”

Khóe môi Tạ Nguy Hàm cong lên đầy trêu chọc: “Nếu tôi nói không thì sao?”

Bị người vẫn luôn dung túng mình từ chối hết lần này đến lần khác, Thẩm Lục Dương hít thở dồn dập, không biết lấy sức từ đâu, cậu giật phắt, làm đứt chiếc cà vạt trên cổ tay.

Cậu túm lấy vai Tạ Nguy Hàm, dùng sức kéo anh ngã xuống giường, đối phương cũng phối hợp, hoàn toàn không dùng sức, thuận thế nằm ngửa dưới thân Thẩm Lục Dương.

Thẩm Lục Dương ngồi trên bụng Tạ Nguy Hàm, thở hồng hộc.

Tạ Nguy Hàm bị đè cũng không tức giận, anh dịu dàng nhìn chú cún yêu quý của mình, mong chờ cậu làm ra hành động khác thường hơn nữa.

Thẩm Lục Dương nghiến chặt răng, mắt vẫn đỏ hoe. Cậu đột nhiên nắm cổ áo Tạ Nguy Hàm, kéo mạnh một cái, cúi đầu, chóp mũi kề chóp mũi, hung hăng nói: “Em muốn pheromone!”

Tạ Nguy Hàm bật cười trầm thấp, ngước mắt nhìn cậu đầy dung túng, không nói gì. Chút sức lực này của Thẩm Lục Dương đều dồn hết vào việc phản kháng, mấy giây sau, tay cậu bắt đầu run, sắp không nắm nổi cổ áo nữa.

Ngay trước giây phút cậu sụp đổ, Tạ Nguy Hàm sáp lại gần, ngậm lấy cánh môi đang run rẩy, khẽ m*t một cái.

Như thể đổ một ly rượu vang đỏ vào mặt hồ tĩnh lặng, trong phút chốc cuộn lên vô vàn sóng gợn, chao đảo cuốn cậu vào trong.

Pheromone tràn ngập giữa môi lưỡi làm mê muội lý trí Thẩm Lục Dương, cậu bất giác hùa theo xúc cảm ướt át, cúi gập người, nằm bò lên Tạ Nguy Hàm, mặc cho đối phương dùng kỹ thuật điêu luyện đào sâu nụ hôn này.

Đầu lưỡi bị ngón tay kẹp đến phát đau, giờ lại được môi lưỡi của chính người đó ngậm m*t vỗ về, ướt át lướt qua cằm cậu, rồi lại theo tiếng r*n r* khát khao mà hôn trở về môi, quấn quýt lấy cậu, phát ra tiếng nước làm người ta đỏ mặt tim đập và tiếng nức nở khó kiềm chế.

Bàn tay đặt trên eo ban nãy còn đùa bỡn tàn nhẫn, bây giờ đã quay về ân cần, dùng sức mờ ám x** n*n vòng eo săn chắc.

Ngón tay bấm vào kẽ hở nhạy cảm giữa các đường cơ, ấn xuống rồi x** n*n, cảm nhận người trong lòng vặn vẹo khó nhịn, rồi dùng tay kia x** n*n bên gáy cậu, để lại những dấu ngón tay hằn sâu hằn nông trên làn da mềm mại.

Mi mắt Thẩm Lục Dương run rẩy, kh*** c*m rung động khiêu khích dây thần kinh, cậu đắm chìm không thể thoát ra trong nụ hôn dịu dàng đến mức khiến cậu phải co quắp ngón tay, hai chân vô lực đạp đạp hai bên người Tạ Nguy Hàm, thỏa mãn uống vị rượu vang đỏ ngọt ngào.

Cậu quên sạch sành sanh mọi đối xử ban nãy.

Cuối cùng cũng tách ra, Thẩm Lục Dương khó khăn ngồi thẳng dậy, thở như vừa chạy mấy cây số, tay vẫn vô thức nắm chặt cổ áo Tạ Nguy Hàm. Chất vải cao cấp bị cậu vò đến nhăn nhúm.

Áo vest trên người cậu vắt vẻo trên khuỷu tay như sắp rơi, chiếc sơ mi bị giày vò quá mức trông thảm không nỡ nhìn.

Tạ Nguy Hàm dùng ánh mắt u tối lướt qua cơ thể đang phập phồng kịch liệt của cậu, anh giơ tay vuốt má cậu, đôi mày mắt diễm lệ khuất trong bóng tối do cậu tạo ra, trông mờ ảo không rõ, ánh trăng mỏng manh viền nên một đường nét gần như mê hoặc.

Tầm mắt di chuyển xuống dưới cùng, nhìn rõ nơi Thẩm Lục Dương đang cố hết sức che giấu nhưng lại hoàn toàn không giấu được.

Khóe môi Tạ Nguy Hàm cong lên một đường mờ ám, giọng nói đầy dung túng và quyến rũ: “Muốn rồi à?”

Cả người Thẩm Lục Dương nóng như sắp bốc cháy, cậu hận không thể chui tọt xuống gầm giường.

Ngón tay đang co lại bị bắt lấy, đưa đến bên môi đỏ mọng, bị khẽ cắn, rồi đầu lưỡi lướt nhẹ qua.

Thẩm Lục Dương mở to mắt nhìn anh, cổ họng khô ngứa, cảm giác tê dại chạy dọc cánh tay xuống dưới, hai chân khó nhịn cọ cọ trên ga giường, gần như không ngồi yên được.

Tạ Nguy Hàm ngậm ngón tay cậu, sự tàn nhẫn và dịu dàng nơi đáy mắt hòa quyện một cách kỳ lạ.

Giống hệt như lời anh nói.

“Dương Dương, em có thể khóc, nhưng tôi sẽ không dừng lại.”

Đồng tử Thẩm Lục Dương co rút, cậu nhận ra điều gì đó, bất giác nhích người ra sau.

Ngay sau đó, yết hầu trượt lên xuống một cách dữ dội.

________

Lời tác giả: Trọng tâm chương này: Dương Dương khi bị dồn vào đường cùng cũng sẽ nổi nóng (mọi người có thể không thấy đây là trọng tâm)

Dương Dương: Em chỉ phạm phải sai lầm mà mọi Alpha trên đời đều sẽ phạm phải, tại sao lại đối xử với em như vậy

Bình Luận (0)
Comment