Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 63

063.Tác giả: Không Ô

Cái đầu bị cồn xâm chiếm của Thẩm Lục Dương cuối cùng cũng phản ứng kịp. Giống cái gì mà giống, đó chính là Tạ Nguy Hàm!

Cậu vội cúi đầu, thấy tay mình vẫn còn nằm trong lòng Omega kia, cũng chẳng màng lịch sự mà giật mạnh ra.

Dùng sức quá mạnh, cả người cậu loạng choạng không kiểm soát nổi, phải vịn vào bàn mới đứng vững được.

Đầu óc vẫn còn quay cuồng, cậu giải thích với giọng điệu mơ màng vì say: “Cậu bạn à, cậu hiểu lầm rồi, tôi… chỉ là say thôi.”

Thi Vũ hơi nhướng mày, cái cớ này quả thực quá vụng về, tửu lượng kém sao còn uống hết cả ly?

Thẩm Lục Dương không muốn quan tâm, cũng chẳng thể quản nổi cậu ta nghĩ gì. Giờ cậu chỉ muốn mình đứng thẳng như cây tùng, đừng để cuộc gặp gỡ tình cờ được chuẩn bị kỹ lưỡng biến thành cảnh tượng tuyệt vọng: cậu say bét nhè, lại còn ôm ấp một Omega.

Thi Vũ còn định tiến lại gần, Thẩm Lục Dương sợ cậu ta rồi, liền vô thức lùi về sau né tránh. Tiếp xúc với pheromone của Omega quá lâu, cậu say như thể vừa tu một hơi hết chai rượu trắng, hai chân run rẩy rồi tự vấp vào nhau.

Cơ thể ngửa ra sau không sao kiểm soát nổi, bàn tay đang nắm lấy mép bàn cũng trượt đi.

Trong tầm mắt, Thi Vũ vốn đang định tiến lên đỡ cậu, bỗng sắc mặt thay đổi, lùi liền mấy bước.

Thẩm Lục Dương thầm nghĩ, đồng chí này ơi, nói gì thì nói cũng kéo tôi một cái chứ————Ủa?

Cánh tay vắt ngang eo vững vàng mà mạnh mẽ, những ngón tay siết bên hông cậu có khớp xương rõ ràng, trên cổ tay trắng nhợt là một chiếc đồng hồ dây da màu nâu với mặt số tinh xảo.

Thẩm Lục Dương nhận ra, chiều nay Tạ Nguy Hàm đã đeo chính chiếc đồng hồ này rời khỏi trường.

Cậu ngẩng đầu, như thể nhìn thấy cứu tinh, hai mắt sáng rỡ gọi: “Thầy Tạ!”

Tạ Nguy Hàm đỡ vững cậu. Từ góc độ của Thẩm Lục Dương, cậu không thấy rõ biểu cảm của anh, nhưng giọng nói vẫn trầm ấm ôn hòa như mọi khi, anh khẽ hỏi: “Say rồi à?”

“Vâng…” Thẩm Lục Dương nắm lấy cổ tay anh, mượn sức đứng thẳng lên một chút, nhưng vẫn hơi lảo đảo, phải dựa vào cánh tay trên eo mình mới không ngã. Cậu mơ mơ màng màng giải thích: “Tửu lượng của em trước đây… không tệ thế này, không hiểu sao, có một ly mà, đã thấy choáng váng rồi.”

Thi Vũ nếu đến giờ mà vẫn không hiểu ra vấn đề thì đúng là uổng phí bao năm sống trên đời. Đúng là xui xẻo, cuối cùng cũng gặp được một Alpha hợp gu, lại đụng ngay phải người của Tạ Nguy Hàm.

Cậu ta cười gượng: “Vậy tôi không làm phiền hai vị nữa.”

Thẩm Lục Dương ngẩng đầu, vừa định mở miệng thì Tạ Nguy Hàm đã lên tiếng trước, lịch sự mà xa cách: “Không tiễn.”

Giọng nói ôn hòa nhuốm vẻ lành lạnh, ánh mắt vẫn mỉm cười, nhưng đường cong nơi khóe môi lại toát ra cái lạnh thấu xương.

Thẩm Lục Dương không hề hay biết, cậu vô thức nhìn về hướng Thi Vũ rời đi, vội giải thích với Tạ Nguy Hàm rằng mình ở đây không phải để tán tỉnh Omega, mà có lý do khác: “Mẹ em bảo em qua đây với mẹ, em muốn cho anh một bất ngờ…”

Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, bàn tay đang nắm cổ tay của Thẩm Lục Dương bị giữ lại, năm ngón tay tách ra, đan xen vào những kẽ ngón tay nóng rẫy vì cồn, rồi siết chặt.

“Ra sau nghỉ ngơi một lát nhé, hửm?”

Thẩm Lục Dương gật đầu, cậu bây giờ đứng còn không vững, ở lại phía trước chỉ làm mẹ cậu mất mặt. Cũng may là đang ở nhà Tạ Nguy Hàm, cậu không đến nỗi phải lết về xe nằm liệt. Vẫn có thể có một chiếc giường…

Đầu óc ngày càng nặng trĩu, nhưng cơ thể lại nóng nảy khó chịu. Mùi hương hoa đào quẩn quanh chóp mũi dường như lan tỏa ra, bao trùm lấy toàn thân cậu, không trốn đi đâu được, chỉ đành cắn răng chịu đựng. Cổ họng khô khốc, ngứa ngáy càng thêm khao khát vị rượu vang đỏ ngọt ngào.

Nếu không phải vì địa điểm không thích hợp, có lẽ giờ cậu đã hôn lên gáy Tạ Nguy Hàm rồi.

Thẩm Lục Dương nghiến răng cố chịu, muốn đợi đến phòng ngủ, để Tạ Nguy Hàm cho cậu một ít pheromone. Đáng lẽ cậu nên mang theo chai nước hoa mà Tạ Nguy Hàm tặng, vậy mà lại quên mất.

“Nguy Hàm, bạn con không thoải mái à?” Một giọng nam trung niên trong trẻo vang lên từ phía trước, Thẩm Lục Dương cố gắng ngẩng đầu lên.

Cách đó vài bước là hai người đàn ông trung niên.

Người đàn ông vừa lên tiếng có tướng mạo ôn hòa thanh tú, mày mắt đều toát lên vẻ dịu dàng. Người còn lại đang khoác tay người đàn ông kia, lông mi vừa dài vừa cong, ngũ quan diễm lệ quyến rũ, ánh mắt đầy ý vị đánh giá Thẩm Lục Dương đang ngơ ngác.

Tạ Nguy Hàm kéo người trong lòng sát hơn một chút, ngay cả trước mặt cha mẹ vẫn tỏ ra dung túng, anh nhìn theo ánh mắt hai người họ, rồi nhìn Thẩm Lục Dương: “Cậu ấy hơi say rồi. Dương Dương, chào hai bác đi em.”

Thẩm Lục Dương chớp mạnh mắt, mất tới ba giây mới nhận ra hai người trước mặt là ba Alpha và ba Omega của Tạ Nguy Hàm.

Cậu lập tức căng thẳng, vội buông tay Tạ Nguy Hàm ra, lễ phép cúi đầu chào: “Chào bác trai và… bác trai ạ!”

Cậu đã say đến mức hồ đồ, một cúi chào suýt nữa là cắm đầu xuống đất, may mà Tạ Nguy Hàm kịp thời giữ lại, rồi thuận thế bế bổng cậu lên theo kiểu công chúa, ngăn không cho cậu ngã.

Na Diệc Trần buông tay chồng mình ra, bước lại gần nhìn khuôn mặt gần như sắp ngủ đến nơi của Thẩm Lục Dương, rồi nói với chồng: “Đây chính là đứa bé đó, được chăm sóc rất tốt, sạch sẽ đơn thuần.”

Tạ Tùng lịch sự không tiến lại gần, ông nhìn Tạ Nguy Hàm. Hai cha con nhìn nhau một lúc, độ cong ôn hòa nơi khóe môi giống hệt nhau. Chỉ có điều, đuôi mắt hẹp dài của Tạ Nguy Hàm giống Na Diệc Trần hơn, trong vẻ ôn hòa ẩn chứa vài phần sâu thẳm.

Tạ Tùng bất đắc dĩ lắc đầu, nhắc nhở: “Dịu dàng một chút, cậu ấy nhỏ hơn con ba tuổi đấy.”

Tạ Nguy Hàm lơ đãng liếc về phía Thi Vũ đang đứng cách đó không xa, cười khẽ đáp lời cha mình: “Con vẫn luôn như vậy mà.”

Na Diệc Trần xoa cằm, một lúc sau, rốt cuộc không nhịn được mà vươn tay xoa mái tóc dù đã tạo kiểu nhưng vẫn bông xù của Thẩm Lục Dương. Đôi mắt hẹp dài hiếm khi lóe lên vẻ mềm mại, ông hài lòng nhếch môi: “Đáng yêu thật… Đi đi, ba đi nói chuyện với mẹ cậu ấy một lát.”

Tạ Tùng khẽ gật đầu, nắm lấy tay vợ mình: “Chúng ta cùng đi, như vậy sẽ trang trọng hơn.”

Hành lang mang phong cách châu Âu, ánh sáng và bóng tối xuyên qua ô cửa hình thoi, chập chờn rải rác trên mặt đất, giống như vô số bàn tay đang giãy giụa, vùng vẫy nhưng không sao thoát khỏi sự trói buộc của tấm thảm đỏ thẫm. Những cái bóng trước mắt Thẩm Lục Dương không ngừng lặp lại quá trình tản ra rồi chồng lên nhau, đại não bị pheromone của Omega ảnh hưởng đã mất đi khả năng tư duy cơ bản.

Cho đến khi “cạch” một tiếng. Cửa phòng ngủ mở ra rồi đóng lại, khoảng thời gian một mình trong không gian kín thực sự bắt đầu.

Mùi rượu vang đỏ được khống chế một cách cực kỳ khéo léo ở nồng độ nhàn nhạt, vừa đủ để khôi phục lý trí, nó bám chặt lấy da thịt, nghiền nát mùi hương hoa đào không còn một dấu vết.

Lớp sương mờ trước mắt Thẩm Lục Dương như được lau sạch, cậu dần nhìn rõ mọi thứ xung quanh, tư duy đang đình trệ cũng từ từ hồi phục.

Cảm nhận được mình bị đặt xuống đất, cậu lập tức vịn vào cái bàn bên cạnh để đứng cho vững.

Tiếng đồ sứ va chạm, phát ra âm thanh lanh lảnh, Thẩm Lục Dương nhìn về phía có vầng sáng mờ ảo của ánh trăng.

Tạ Nguy Hàm bưng một chiếc cốc sứ xương (Bone china, một loại sứ cao cấp) xinh đẹp đi đến trước mặt cậu. Ánh trăng rải xuống làn da trắng lạnh, phủ lên ngũ quan diễm lệ một tầng cảm giác lạnh lùng không chân thực.

Sống mũi cao thẳng chia ngũ quan thành hai thái cực, một bên tắm mình trong ánh trăng thánh khiết, một bên giấu vào bóng tối u ám, hòa cùng màu sắc của chiếc cốc trên tay, tạo nên một vẻ đẹp kỳ dị phi nhân.

Đôi môi đỏ mọng mấp máy, dùng giọng điệu dịu dàng thốt ra câu mệnh lệnh. “Há miệng ra.”

Thẩm Lục Dương không hiểu tại sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng.

Làn môi ấm áp chạm vào vành cốc sứ lạnh lẽo, Tạ Nguy Hàm dịu dàng nghiêng cổ tay, dòng nước trà ngọt ngào giúp tỉnh táo lập tức tràn vào khoang miệng cậu.

Thẩm Lục Dương phải bám chặt mép bàn, eo sau dựa vào bàn mới miễn cưỡng đứng vững, lúc này cậu buộc phải cố ngẩng đầu lên để nuốt từng ngụm lớn.

Nhưng các giác quan vừa mới khôi phục vẫn còn quá chậm chạp, đầu lưỡi và cổ họng cuộn lên tê dại, nước trà không kịp nuốt trôi chảy dọc khóe miệng, cảm giác ươn ướt men theo đường quai hàm đang căng chặt, chảy qua cổ nổi gân xanh, rồi trượt vào trong cổ áo sơ mi.

Nước ấm lướt qua da, cảm giác ngứa ngáy ẩm nóng như có kiến bò, ngón tay Thẩm Lục Dương đang bấu lấy bàn bất giác cào nhẹ. Cậu muốn lên tiếng nhắc Tạ Nguy Hàm rằng mình không uống nổi nữa, nhưng vừa mở miệng, nước trong họng lập tức sặc ngược ra, trào ra ngoài nhiều hơn, làm ướt môi, chảy vào cổ áo, thậm chí thấm ướt cả lồng ngực.

Ngay lúc cậu sắp sặc, không nhịn được mà giơ tay lên ngăn cản, chiếc cốc kề bên môi lại đúng lúc được dời đi. Khóe môi bị đè đến hằn lên một vệt nông được ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng v**t v*.

Thẩm Lục Dương hơi cúi đầu, há miệng th* d*c. Vừa rồi, cậu còn tưởng mình sắp sặc chết rồi.

“Cạch” một tiếng, chiếc cốc được đặt xuống bên cạnh tay Thẩm Lục Dương.

Tạ Nguy Hàm rũ mắt nhìn cậu: “Đỡ hơn chưa?”

Thẩm Lục Dương vô thức rụt tay về, sợ làm đổ chiếc cốc đắt tiền. Cậu gật đầu: “Đỡ nhiều rồi ạ, ban nãy mùi trên người Omega kia nồng quá, em ngửi mà thấy khó chịu.”

Tạ Nguy Hàm lơ đãng nhếch môi: “Không thích?”

Thẩm Lục Dương lắc đầu, hương hoa quá nồng, cậu ngửi mà thấy váng đầu. “Chịu không nổi.” Nói rồi cậu giơ tay lên, dùng mu bàn tay quẹt vệt nước bên mép.

Mảng vải ướt trước ngực bắt đầu lạnh đi, dính nhớp nháp vào da, cọ xát lên lớp da thịt nhạy cảm. Cậu khó chịu cử động bả vai, vải vóc cọ xát khiến cậu càng thêm bức bối.

Yết hầu trượt lên xuống, cậu đành ép mình lờ đi cảm giác khó chịu khiến tai nóng bừng này.

“Thầy Tạ,” Thẩm Lục Dương nảy ra ý đồ với Tạ Nguy Hàm, cậu nhìn anh để dời đi sự chú ý của mình: “Anh cho em một chút pheromone của anh được không? Vừa nãy không đủ lắm, em cảm thấy vẫn còn mùi hoa đào, choáng quá.”

Để chứng minh mình vẫn còn choáng, cậu giơ tay lên trước mặt, nắm hờ lại, các ngón tay co vào uể oải, rồi lười biếng mở ra.

Tạ Nguy Hàm cũng giơ tay lên, đan vào giữa những ngón tay đang quá nhiệt của cậu, da thịt mờ ám cọ xát, cho đến khi hai người mười ngón tay giao nhau. Giọng anh khàn đi, chậm rãi, ánh mắt mờ sương đượm ý cười quyến rũ: “Dương Dương, pheromone của Alpha cấp S là vật thiết yếu của em à, muốn lấy là lấy sao?”

Thẩm Lục Dương sững sờ, giây tiếp theo liền vội vàng ngậm miệng lại. Vành tai đỏ bừng.

Đúng là không biết xấu hổ mà, Thẩm Lục Dương! Mày đang làm cái quái gì vậy!

Mấy hôm trước cậu lật xem giáo trình của Khương Noãn Vũ, có đọc được một kiến thức thông thường —— pheromone của Alpha chỉ khi tấn công hoặc lúc làm x mới có thể “giải phóng tùy ý” và “lấy mãi không hết”.

Những lúc khác, ví dụ như Alpha bình thường cỡ Thẩm Lục Dương, pheromone vô cùng nhạt, muốn giải phóng một lượng lớn là rất khó khăn.

Lúc đó cậu còn sốc đến mức ôm sách thảo luận với Tạ Nguy Hàm một hồi, hoàn toàn không nhận ra, những lần cậu “xin pheromone” của đối phương trước đây, căn bản không khác gì hành vi cầu hoan.

Trước kia còn có thể nói là không biết thì không có tội. Vậy còn bây… cậu là cố ý quyến rũ?

Thẩm Lục Dương che mắt, vừa lúng túng vừa xấu hổ quay đầu đi: “Em quên mất, coi như… em chưa nói gì.”

Tạ Nguy Hàm dường như không nghe thấy, ngón tay lành lạnh lướt qua gò má nóng rẫy của cậu, dừng trên vành tai đỏ như sắp rỉ máu, dùng lực không nặng không nhẹ mà x** n*n. “Không khó chịu nữa à?”

Thẩm Lục Dương bị chạm vào liền run lên, cậu cố gắng kiềm chế h*m m**n cọ vào lòng bàn tay anh, rồi thả tay đang che mắt ra, ánh mắt đảo loạn xạ, đè giọng nói: “Vẫn chịu được, em ngồi một lát là ổn thôi.”

Miệng thì nói vậy nhưng mắt đã bắt đầu tìm chỗ ngồi —— bên cạnh Tạ Nguy Hàm có một cái ghế, cách đó không xa là một chiếc giường đôi. Cậu chắc chắn phải ngồi ghế rồi.

Vừa nhấc chân được nửa bước, bên cổ bỗng bị nắm lấy, ngón tay đè sau gáy hơi dùng sức, Thẩm Lục Dương lập tức mất thăng bằng, ngã vào lòng Tạ Nguy Hàm.

Cằm đập lên bờ vai cứng cáp, vải tây trang hơi thô ráp, nhưng mùi rượu vang nồng đậm gấp nhiều lần khiến cậu chẳng còn bận tâm đến điều đó nữa, chóp mũi rúc xuống, hít hà một hơi thật mạnh.

Ngón cái đè lên động mạch cổ đang đập thình thịch, giữ lấy cằm, ép cậu phải ngẩng đầu lên với ánh mắt mờ mịt.

Đôi con ngươi đặc sệt như mực lóe lên thứ ánh sáng không rõ, khóe môi đỏ mọng cong lên một đường quyến rũ, giống như thuốc độc, dụ dỗ yết hầu Thẩm Lục Dương trượt lên xuống kịch liệt, cậu nuốt nước bọt một cách khô khốc.

Thà bị độc chết, có khi còn sướng hơn là phải chịu đựng thế này. Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, liền như bị ma xui quỷ khiến, được gạch dưới, tô đậm.

Hơi thở nóng rẫy mỗi lúc một dồn dập, trong không khí không bật đèn có thể cảm nhận rõ ràng khát vọng gần như sắp tràn ra của cậu, tiếng thở gấp gáp rõ rệt, bàn tay đặt bên hông Tạ Nguy Hàm hết nắm chặt rồi lại buông ra, cuối cùng, không thể nhịn được nữa, cậu thuận theo tư thế ngẩng cổ, há miệng ngậm lấy cánh môi kia.

Đôi môi ươn ướt không mấy thuần thục m*t cắn đối phương, cánh tay vòng qua eo lưng, dùng sức ép hai người dán chặt vào nhau, mảng ướt át trước ngực càng áp sát hơn, hơi lạnh khiến toàn thân trở nên mẫn cảm, lông mày cậu vô thức nhíu lại.

Hương rượu vang nồng đậm giữa môi lưỡi làm mê muội tâm trí Thẩm Lục Dương, cậu đắm chìm nhắm nghiền hai mắt, khao khát đến gần, hơi thở nặng nề như thể sắp ngất đi vì say oxy đến nơi.

Màu đỏ sẫm nơi đáy mắt dần tan ra, Tạ Nguy Hàm hơi ngẩng đầu, người trước mặt lập tức nhón chân hôn lên, giống như một con cá đuổi theo mồi câu, cho dù cắn câu sẽ có kết cục là lửa cháy thiêu thân, bị người ta xé ra nuốt vào bụng, thì cũng khó lòng kiềm chế được cám dỗ trên bờ, mà tr*n tr** đuổi theo.

Đối phương mãi không đáp lại, Thẩm Lục Dương hôn một lúc lâu mới phát hiện ra, nhưng vẫn không nỡ tách ra, cậu l**m l**m môi dưới của anh như một chú cún nhỏ, phát ra âm tiết nghi vấn mơ hồ từ trong miệng.

Tạ Nguy Hàm một tay nâng mặt cậu, đẩy ra sau. Sự xa cách ngắn ngủi càng khiến chú chó lớn thêm bất mãn, cậu cọ nhẹ vào lòng bàn tay đang nâng mặt mình.

Tạ Nguy Hàm cười khẽ, đột nhiên nhắc tới: “Dương Dương, tôi đang thắt chiếc cà vạt em tặng.”

Thẩm Lục Dương cúi đầu nhìn, phát hiện Tạ Nguy Hàm hôm nay đeo chính là chiếc cà vạt mà cậu thêm vào đống quà tặng sau đó.

Lâu như vậy mà cậu không hề phát hiện! Thẩm Lục Dương xấu hổ vội nói: “Đẹp lắm, Thầy Tạ, anh đeo cái gì cũng đẹp…”

Tạ Nguy Hàm dường như không bận tâm đến sự lơ là của cậu, ngón tay anh tóm lấy cà vạt, kéo xuống, đầu ngón tay linh hoạt tháo nút thắt. Vài giây sau, chiếc cà vạt đã nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

“Nếu muốn có pheromone…”

Anh chậm rãi mở lời, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, dường như không hề vì chú cún của mình dựa vào lòng người khác mà sinh ra chút không vui nào. Anh dịu dàng ấn vào đuôi mắt ươn ướt của Thẩm Lục Dương, cúi người, thì thầm bên tai cậu.

“Dương Dương, em định lấy gì để đổi với tôi đây?”

________

Lời tác giả: Sự khác biệt giữa Alpha cấp S và Alpha thường là, pheromone của họ không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ngoại lực nào —— muốn lấy là lấy, muốn dùng là dùng. Nhưng Dương Dương không biết, mà Thầy Tạ cũng không nói.

Bình Luận (0)
Comment