Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 62

062.Tác giả: Không Ô

Nhìn năm “cục nợ” nhỏ xông vào lớp ngồi ngay ngắn, Thẩm Lục Dương mới thở phào nhẹ nhõm, cậu chỉ ra ngoài: “Thầy Tạ, em về trước nhé.”

Tạ Nguy Hàm không nhanh không chậm nhìn qua, mày mắt anh hơi rủ xuống, che đi vài phần vui vẻ.

Anh thản nhiên nói: “Đi đi.”

Thẩm Lục Dương giơ tay chữ V trong lòng, cậu xoay người đi về văn phòng.

Vừa ngồi xuống, một thanh sô cô la đã bị quẳng lên bàn, cậu ngẩng đầu.

Khương Noãn Vũ cũng đang ngậm một cái, cô chẳng thèm ngẩng đầu: “Mỗi người một cái.”

Thẩm Lục Dương “Ồ” một tiếng, xé vỏ rồi ném vào miệng, cậu kéo dài giọng: “Cảm ơn cô Khương.”

Khương Noãn Vũ liếc cậu một cái, mặt không cảm xúc: “Cậu trúng thưởng à?”

Thẩm Lục Dương khựng lại động tác nhai sô cô la: “Hả?”

Khương Noãn Vũ híp mắt: “Miệng cười toe toét đến nơi rồi kìa.”

Thẩm Lục Dương vội che miệng, nhướng mày: “Đâu có.”

Vừa vào tiết thứ ba buổi chiều, Thẩm Lục Dương đã bị Chiêm Tĩnh Diệu gọi đi, kéo theo cả “phụ huynh thỏ” Tạ Nguy Hàm.

Mấy người rồng rắn kéo nhau đến tòa nhà nghệ thuật, giữa đường còn gặp mấy lớp khác cũng đi về phía đó. Xem ra thời gian diễn tập là cố định.

Tới nơi, Chiêm Tĩnh Diệu xác nhận lại với họ trước: “Mọi người thuộc lời thoại cả chưa?”

Bành Tuấn hầm hầm mặt, gật đầu: “Rồi.”

Lê Thân Vũ “Ừm” một tiếng.

Mấy vai phụ nhỏ cũng gật đầu theo.

Ánh mắt Chiêm Tĩnh Diệu thuận thế rơi trên người hai vị phụ huynh. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cô bé chọn một góc không quá bừa bộn trên sân khấu để sắp xếp vị trí đứng.

Thẩm Lục Dương đã xem lại lời thoại trên đường đi, thoại của cậu không nhiều, hôm qua đã nhớ hòm hòm rồi.

Để nhanh chóng nhập vai, Chiêm Tĩnh Diệu đã mang tai của hai nhân vật chính đến, giờ phút này đang run rẩy dâng lên cho anh Bành của mình.

Thẩm Lục Dương đứng sát Tạ Nguy Hàm, cậu huých cùi chỏ vào tay anh bảo anh nhìn, cố nhịn cười nói nhỏ: “Cái tai kia nhìn gần càng moe á, Tuấn Tuấn sắp tức xì khói rồi.”

Tạ Nguy Hàm hơi nghiêng đầu, đè thấp giọng, hỏi bên tai cậu: “Em thích cái đó à?”

Tai Thẩm Lục Dương ngứa ran, cậu rụt vai trái lại nhưng không né ra, hoàn toàn không có ý thức nguy hiểm mà gật đầu: “Ai đeo cũng đáng yêu hết, em cũng muốn mua một cái rồi.”

Đeo cho Tạ Nguy Hàm, ngày nào cũng ngắm ở nhà…

Ôi.

Con người sao mà gan to thế.

Hàng mi Tạ Nguy Hàm rũ xuống, anh nhếch lên một nụ cười không rõ ý tứ: “Đáng yêu thật.”

Dỗ ngon dỗ ngọt mãi Bành Tuấn mới chịu đeo lên, Chiêm Tĩnh Diệu dẫn họ khớp lại lời thoại một lượt, ngoài vài câu thoại Bành Tuấn nói hơi cứng thì không có vấn đề gì lớn.

“Vậy chúng ta diễn thử một lần nhé,” Chiêm Tĩnh Diệu cầm kịch bản chỉ đạo, “Đến đoạn hai vị phụ huynh chạm trán nhau nhé, sói phải diễn thật ngông nghênh, bất cần, còn phụ huynh thỏ thì ngược hẳn lại, phải dùng cái vẻ lạnh lùng, xa cách để tương phản với con sói vô lo vô nghĩ kia. Sói khiêu khích trước, rồi bị thỏ một chiêu chế ngự… Cái động tác này, mình cứ thống nhất là (diễn) bóp cổ họng là được ạ. Hai thầy thấy có ổn không ạ?”

Thẩm Lục Dương rất tự tin vào dây thần kinh vận động của mình và Tạ Nguy Hàm: “Không vấn đề gì, thầy Tạ cũng không có vấn đề gì đâu.”

Chiêm Tĩnh Diệu lẩm bẩm: “Sao thầy biết thầy Tạ không có vấn đề gì.”

Thẩm Lục Dương không nghe rõ: “Cái gì cơ?”

Chiêm Tĩnh Diệu vội xua tay lia lịa: “Không có gì không có gì ạ.”

Nhân vật chính diễn trước, Thẩm Lục Dương đứng bên xem say sưa.

Chú thỏ với vẻ ngoài lạnh lùng ‘cool ngầu’ nhặt được một con sói bị thương, nó vừa ghét bỏ vừa ngang ngược lôi về, lén lút giúp sói dưỡng thương. Sau khi đối phương hỏi ‘Không sợ tao ăn thịt mày à?’, thỏ ta kiêu ngạo đáp ‘Mày đánh lại tao à? Tám trăm năm nữa nhé!’ (Bành Tuấn diễn câu này cực kỳ hoàn hảo).

Con thỏ này vì sức mạnh phi thường và tính tình nóng nảy, nên từ nhỏ đã không có bạn bè. Lần đầu tiên tiếp xúc với một loài động vật không sợ mình như sói, nó dần nảy sinh sự dựa dẫm và tình bạn. Nhưng nó lại cứng miệng chối bay, bị sói nói trúng tim đen ‘Mày không nỡ để tao đi’, liền đấm nát tảng đá bên cạnh sói, cảnh cáo ‘Đừng nói bừa’.”

Sau cả tháng trời bị nhồi cho ăn cà rốt, sói cũng dần bình phục. Nó ghi nhớ kỹ mùi hương trên người thỏ, rồi lẳng lặng rời đi trong đêm. Ngày hôm sau, thỏ chạy đến thì chỉ còn thấy một ổ cỏ được xếp gọn gàng và mùi hương của sói vương lại.

Thỏ tức điên lên, phá nát cái ổ, rồi thất thần đi về. Bố thỏ thấy vậy liền phát hiện, gặng hỏi mãi mới ra chuyện con sói, thế là cấm tiệt thỏ qua lại với sói.

Sói tha về nhà một thân toàn mùi thỏ (thức ăn). Ông bố vô tâm tưởng con trai mình đi kiếm vợ, vừa nói xong “Con tự đi tìm gì ăn đi, bố đi hẹn hò đây” thì ngửi thấy mùi thỏ. Ông bố chẳng thèm nghĩ ngợi gì, còn quay sang khen sói “Biết tự mình đi bắt thỏ rồi à, giỏi lắm!””

Sói tìm thấy thỏ đang hì hục đào củ cải, bèn muốn kết bạn với nó. Con thỏ đang tức, liền lao vào tẩn sói, nhưng đánh không lại. Bố thỏ xuất hiện, ra tay xử lý sói gọn ơ.

Sói mình mẩy đầy thương tích lết về nhà, lúc này ông bố mới phát hiện có chuyện chẳng lành. Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, ông cảm thấy con trai mình chính là niềm vinh quang của tộc sói, vậy mà lại có thể kết bạn với thỏ!

Bố sói dắt con trai đi xin lỗi thỏ, dọa cả đám động vật nhỏ chạy tán loạn, cuối cùng cũng tìm thấy thỏ con và bố thỏ. Bố sói bị vẻ ngoài điển trai đầy bí ẩn của bố thỏ hớp hồn, vừa bảo con trai mình dụ thỏ đi chỗ khác, vừa lân la lại gần “dán dán”, sau đó bị bóp cổ lôi về ổ “tâm sự thâu đêm”…”

Cuối cùng, thỏ và sói trở thành bạn thân tốt nhất, bố sói và bố thỏ cũng trở thành bạn bè tốt nhất.

Diễn xong một lượt, Thẩm Lục Dương cảm thấy kịch bản này rất ổn, kết cục đại đoàn viên vô cùng chữa lành.

Chiêm Tĩnh Diệu sửa vài lỗi nhỏ cho mấy bạn học sinh, rồi quay sang nhìn hai thầy bằng ánh mắt sùng bái: “Quá hoàn hảo! Vất vả cho hai thầy rồi ạ!”

Thẩm Lục Dương sờ sờ cái tai trên đầu Bành Tuấn, hỏi: “Của bọn thầy với của mấy đứa là cùng một loại à?”

Chiêm Tĩnh Diệu đưa tai sói cho Tạ Nguy Hàm: “Chất liệu như nhau ạ, nhưng màu sắc và kích cỡ không giống, màu đậm hơn và cũng to hơn của các bạn ấy một chút.”

Thẩm Lục Dương vô cùng hài lòng, thậm chí còn muốn lên mạng tìm mua một cái y hệt: “Tai của thầy và thầy Tạ bao giờ làm xong?”

“Trong tuần này là xong ạ!”

“OK, lúc đó báo thầy nhé.”

Tan làm về nhà, trời lạnh quá, Thẩm Lục Dương ghé qua siêu thị mua một đống đồ về tự nấu lẩu. Đang thả thịt viên vào nồi thì điện thoại reo hai tiếng.

Tin nhắn của Ninh Uyển Xu.

– Cục cưng, mẹ đặt may cho con một bộ vest mới rồi.

– [Hình ảnh.jpg]

– Hôm dự tiệc, con trai mẹ chắc chắn là đẹp trai nhất.

– Đúng rồi, thời gian là 7 giờ tối ngày mùng 9 nhé, mẹ qua đón con.

Thẩm Lục Dương vỗ đầu một cái, cậu thế mà lại quên mất chuyện này. Không biết hôm đó Tạ Nguy Hàm có đi không.

Cậu quyết định không nói trước. Nếu gặp thì chính là bất ngờ.

Thoắt cái đã đến ngày mùng 8, kỳ thi tháng lần thứ hai học kỳ một khối 11 của trường Ngũ Trung Lan Giang.

Lần này Thẩm Lục Dương và Khương Noãn Vũ coi thi cùng một phòng.

Cô Khương có oán niệm sâu sắc với cái công việc còn khó chịu hơn cả tăng ca này. Cô lạnh mặt ngồi xuống bục giảng, Thẩm Lục Dương nhìn mà thấy sợ thay cho bạn học sinh bàn đầu.

Cậu rọc túi đựng đề thi, lẩm bẩm mấy câu như thường lệ: “Làm bài cẩn thận nhé, đừng căng thẳng, chỉ là thi tháng thôi mà…”

Một ngày trôi qua rất nhanh, sáng hôm sau, Thẩm Lục Dương và Khương Noãn Vũ, người đã coi thi đến tê dại, lại cố gắng trụ hết một buổi sáng, sau đó thu bài thi rồi tức tốc chạy về văn phòng — một khối lượng công việc lớn hơn đang chờ họ — chấm bài.

Vừa đẩy cửa bước vào, Thẩm Lục Dương đã thấy Tạ Nguy Hàm mặc xong áo khoác gió dáng dài, bàn làm việc cũng được dọn dẹp rất gọn gàng.

Cậu buột miệng hỏi: “Anh đi đâu đấy?”

Tạ Nguy Hàm nhìn cậu, tự nhiên báo cáo: “Nhà tôi có chút việc, chiều nay tôi không ở trường nữa.”

Thẩm Lục Dương còn chưa kịp đặt xấp bài thi xuống đã sán lại gần: “Tối tự học anh cũng không về à?”

Tạ Nguy Hàm nhìn cậu cười: “Ừm, tôi đổi ca với cô Cung rồi.”

Thẩm Lục Dương “Ồ” một tiếng, cậu đoán là anh phải đi chuẩn bị cho bữa tiệc, cũng không thấy thất vọng gì, dù sao lát nữa cậu cũng phải qua đó: “Nhà em cũng có chút việc, tối tự học em không về đâu, em đổi với cô Khương rồi.”

Tạ Nguy Hàm xoa xoa tóc cậu, cong khóe môi: “Tôi đi đây.”

“Vâng, anh lái xe cẩn thận.”

“Em cũng vậy.”

Cửa “cạch” một tiếng rồi đóng lại.

Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt, giơ tay lên, bắt chước dáng vẻ của Tạ Nguy Hàm tự xoa tóc mình. Tay cậu xoa không sướng bằng tay Tạ Nguy Hàm, rõ ràng là to gần bằng nhau mà.

Khương Noãn Vũ thu hồi tầm mắt, tâm trạng vốn đã mệt mỏi rã rời hai ngày nay càng thêm cạn lời. Cô chỉ thấy không biết mình đã tạo cái nghiệt gì mà phải chứng kiến cảnh này. Đã đến mức đi đâu cũng phải báo cáo cho nhau rồi mà vẫn giữ được cái quan hệ mập mờ không rõ ràng này, cũng tài thật.

Chấm bài cả buổi chiều, Thẩm Lục Dương xin nghỉ sớm một tiếng, lái xe về nhà đón Ninh Uyển Xu.

Ai ngờ vừa vào cửa đã bị mẫu hậu đại nhân ăn vận tinh tế dịu dàng lôi lên xe, chỉ huy cậu phóng thẳng đến một hội sở spa cao cấp mà Ninh Uyển Xu thường lui tới.

Thẩm Lục Dương còn chưa kịp hỏi “Mẹ, không phải mẹ trang điểm xong hết rồi sao, còn đến đây làm gì”, đã bị các anh trai chị gái thơm nức vây quanh, bắt đầu sửa tóc, làm mặt…

Chị gái xinh đẹp uốn tóc xoăn lọn to vừa tỉa lông mày cho cậu vừa khen: “Da em trai đẹp thật, không cần cố ý phơi nắng mà màu da vẫn vừa vặn hoàn hảo.”

Bên cạnh, một anh trai mặt búng ra sữa nói năng nhỏ nhẹ: “Lông trên người cũng không rậm.”

“Bình thường hay tập thể dục lắm nhỉ? Đường nét cơ bắp đẹp thật đó.”

“Có bạn gái hay bạn trai gì chưa?”

Thẩm Lục Dương bị quần cho mắt mở không lên. Cậu hoàn toàn từ bỏ giãy giụa. Thỉnh thoảng cảm ơn lời khen của các anh chị để biểu thị mình vẫn còn sống.

Bị hành hạ suốt một tiếng, Thẩm Lục Dương thay vest ngay tại tiệm, lúc soi gương lại lần nữa, cậu không dám nhận người trong đó. Người đàn ông phong độ ngời ngời trong gương này là cậu sao?

Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng lông mày và kiểu tóc đã được chỉnh sửa đôi chút, khí chất cả con người đều thay đổi.

Càng… anh tuấn hơn.

Giống như một vị hoàng tử đi đón công chúa, chỉ có điều cậu không có ngựa trắng, mà chỉ có một chiếc Maybach mà Thẩm Đường Bình tặng lần trước. Cậu cũng không đi đón công chúa, mà là đi “ngẫu nhiên gặp gỡ” người trong lòng.

Ninh Uyển Xu che miệng ngắm con trai mình đủ nửa phút, mới bước tới khoác tay cậu, giọng điệu tự hào không thể che giấu: “Hôm nay có con trai đi cùng mẹ, mẹ nhất định sẽ bị ghen tị chết mất.”

Thẩm Lục Dương chợt nhận ra, lần này cậu đi là đại diện cho nhà họ Thẩm. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cậu tham dự một sự kiện quan trọng như vậy với thân phận “con trai út nhà họ Thẩm”.

Cậu thu lại vẻ đùa cợt trên mặt, ra dáng một quý ông trưởng thành mở cửa xe cho Ninh Uyển Xu, cười nói: “Đó là vinh hạnh của con.”

Ninh Uyển Xu vừa tự hào vừa vui vẻ, bà còn đặc biệt gửi tin nhắn cho Thẩm Đường Bình ngay trên xe, nội dung chủ yếu là “Con trai đi cùng em, em vui lắm, lần sau anh cũng đừng tới nữa”.

Bị vợ ghét bỏ, Thẩm Đường Bình giận mà không dám nói, ông đọc đi đọc lại tin nhắn mấy lần, cuối cùng mới lựa lời cẩn thận, trả lời vợ —— “Đúng là con trai của anh!”.

Dù con có được yêu thích đến đâu thì cũng là con trai ông, ông cũng được hưởng ké vinh quang.

Vừa đến biệt thự nhà họ Tạ, Thẩm Lục Dương và Ninh Uyển Xu đã bị vây quanh ngay khi xuống xe.

Không trách đám người này tò mò, ai cũng biết cậu con trai út nhà họ Thẩm không nên thân, nên cực ít khi xuất hiện trước mặt công chúng. Lần này Ninh Uyển Xu không chỉ dẫn cậu đi, mà còn dẫn đến một sự kiện lớn như tiệc tối nhà họ Tạ.

Ninh Uyển Xu cao sang khoác tay con trai, hào phóng để mặc bọn họ đánh giá, bà vừa trả lời các câu hỏi của mấy vị phu nhân, vừa ra hiệu cho Thẩm Lục Dương có thể đi loanh quanh, kết giao bạn bè.

Mới vài phút, Thẩm Lục Dương đã bị hỏi không dưới mười lần câu “Đã có bạn đời Omega chưa”, nhận được ám hiệu của Ninh Uyển Xu, cậu gần như là chạy trối chết.

Cậu tránh đám đông, đi đến một góc khuất, cầm lên một ly sâm panh. Vừa đưa đến bên miệng, sau lưng bỗng vang lên một tiếng: “Trùng hợp thật, anh cũng đến đây trốn người à?”

Tay Thẩm Lục Dương khựng lại, cậu quay đầu.

Một Omega nam mặc bộ vest sáng màu ôm sát cơ thể, khuôn mặt mang vẻ mị thái trời sinh, đáy mắt đào hoa không hề che giấu sự hứng thú nồng đậm.

Thấy Thẩm Lục Dương nhìn qua, cậu ta bước đến trong hai bước, dùng ly rượu trong tay mình chạm nhẹ vào ly cậu.

Ly rượu va vào nhau, phát ra tiếng kêu trong trẻo.

“Thi Vũ,” đôi mắt đào hoa chớp một cái, hương đào nhàn nhạt khuếch tán, Thi Vũ cong môi cười, “Còn anh?”

Cảm giác choáng váng quen thuộc ập tới, Thẩm Lục Dương cố gắng tập trung tinh thần, lịch sự nhìn cậu ta, cười một cái: “Chào cậu, tôi là Thẩm Lục Dương.”

Có lẽ vì lần đầu tiên thức tỉnh đã ngửi phải pheromone của Alpha cấp S, nên Thẩm Lục Dương, một Alpha “nửa mùa”, có phản ứng bài xích bất thường với pheromone của Omega. Cậu không có h*m m**n như trong kỳ nhạy cảm, mà chỉ bị pheromone của Omega k*ch th*ch đến đầu óc mơ màng.

Ví dụ như bây, vốn dĩ cậu chỉ muốn nhấp một ngụm sâm panh nhỏ vì sợ say. Nhưng vừa đưa đến bên miệng, cậu dứt khoát uống cạn sạch ly.

Thi Vũ cũng không ngờ cậu lại uống như vậy, tưởng rằng cậu cũng có ý với mình, cậu ta hứng thú hỏi: “Anh là người nhà họ Thẩm?”

Thẩm Lục Dương gật đầu, không biết có phải do ảnh hưởng từ pheromone của Tạ Nguy Hàm hay không. Tửu lượng của cậu vốn cũng khá, nhưng bây giờ, một ly vừa vào bụng đã bắt đầu choáng váng đứng không vững.

Thi Vũ thuận thế đỡ lấy cánh tay cậu, ghé sát tai cậu cười trầm bằng giọng điệu quyến rũ: “Tuy anh rất nhiệt tình, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm hiểu nhau mà… Cơ mà với khuôn mặt này của anh, ‘một bước đến nơi’ luôn cũng không phải là không được.”

Thẩm Lục Dương muốn nói “Cậu bạn này, cậu hiểu lầm rồi”, nhưng vừa mở miệng, chuẩn bị nói.

Trong đám đông không biết ai đó thốt lên một câu: “Đến rồi.”

Một trận xôn xao nổi lên, ngay cả Thi Vũ cũng ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Thẩm Lục Dương lắc lắc đầu, muốn rút tay ra, cậu nhìn theo hướng của đám đông.

Ba bóng người ở phía xa như bị đánh mosaic, cậu dùng hết sức lực mới nhìn rõ được một người trong đó.

Người này.

Trông giống Tạ Nguy Hàm quá.

Bình Luận (0)
Comment