Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 61

061.Tác giả: Không Ô

Dứt lời, Thẩm Lục Dương chột dạ đến mức không dám ngẩng đầu, chỉ dỏng tai lên chờ đợi câu trả lời.

Cậu biết số đo của mình, rồi so sánh với của Tạ Nguy Hàm, về lý thuyết là có thể tính ra tỉ lệ cơ thể…

Ôi, mình đúng là thiên tài.

“Đặt may?” Tạ Nguy Hàm lơ đãng nhìn điện thoại của cậu, khóe môi thong dong nhếch lên, “Không phải em vừa hỏi tôi có đồ thể thao không à, mặc đồ của mình không được sao?”

Thẩm Lục Dương tắt đài trong một giây, vội tắt màn hình điện thoại, ánh mắt lảng tránh: “À… mặc đồ của mình, cũng được…”

Sao cậu lại phải lắm mồm thêm câu đó chứ, bây giờ hối hận rồi, vô cùng hối hận.

Điện thoại lại reo lên một tiếng.

– Thầy Thẩm, tiết tự học chiều mai diễn tập được không ạ?

Thẩm Lục Dương đau thương quay đầu, làm một cái máy nhắc lại không-chút-dục-vọng: “Thầy Tạ, tiết tự học chiều mai diễn tập được không?”

Ánh mắt Tạ Nguy Hàm ôn hòa, ý cười: “Được.”

“Vậy em gửi kịch bản qua cho anh, anh xem trước nhé?”

“Ừm.”

Kế hoạch thất bại, Thẩm Lục Dương đau đớn tột cùng, cuối cùng liếc nhìn thân hình ẩn sau lớp vest của Tạ Nguy Hàm, ôm hận rời đi.

Ngày hôm sau, tiết Vật lý thứ hai buổi sáng.

Thẩm Lục Dương ôm một xấp đề cương dày cộp vào lớp, lúc đặt lên bục giảng, sức nặng làm bàn “rầm” một tiếng. Bên dưới có học sinh khẽ “vãi” một tiếng.

“Ai nói bậy đấy? Có phải thấy thầy đột nhiên ‘Spartan’ muốn ép các em chết mệt không,” Thẩm Lục Dương nhìn xuống một vòng, vừa cười vừa dùng ngón tay luồn vào mấy mẩu giấy nhớ phân xấp, lấy ra một phần tư, đặt sang bên cạnh, “Thầy vừa từ phòng giáo vụ về, xấp nhỏ này mới là của lớp ta, còn lại là của lớp bên cạnh, và bên cạnh nữa, và bên cạnh nữa.”

Cả lớp đồng loạt “xùy” lên một tiếng. Tâm trạng cứ như đi tàu lượn siêu tốc.

Thẩm Lục Dương đưa xấp đề cương cho Chiêm Tĩnh Diệu: “Cuối giờ em phát nhé, có thể thừa cũng có thể thiếu, thừa thì trả thầy, thiếu thì lên văn phòng tìm thầy lấy.”

Chiêm Tĩnh Diệu đứng dậy nhận lấy, giơ dấu OK.

“Hôm nay mùng mấy?” Thẩm Lục Dương lấy sách bài tập ra, thuận miệng hỏi.

Sau khi nhận được câu trả lời “Mùng 3”, cậu viết công thức đầu tiên lên bảng, giọng điệu thoải mái, như đang nói chuyện phiếm: “Này, cô Tông của các em nói chưa? Tin tức nội bộ chính xác, mùng 8 thi tháng.”

“Đệch???”

“Lịch chạy tiến độ hay gì?”

“Thi tháng lần trước không phải mới hôm qua à?”

“Trường mình đúng là thần kinh.”

 …

“Hôm nay mùng 3, mùng 8 thi, còn 5 ngày để phấn đấu,” Thẩm Lục Dương cũng thấy hơi áp lực, nhưng vẫn làm gương cho đám nhóc, “Đừng hoảng, có thầy ở đây, bảo kê hộ giá cho các em.”

Viên phấn gõ nhẹ lên bàn, Thẩm Lục Dương dùng cả cứng lẫn mềm, cong môi cười với đám học sinh: “Mấy ngày này thầy sẽ tập trung ôn tập phạm vi thi cho các em, bài tập về nhà phải tự viết, thầy sẽ kiểm tra đột xuất. Ai mà chép bài thầy liếc mắt là biết ngay, cái này các em có kinh nghiệm rồi. Hình phạt là thầy sẽ cùng bố mẹ các em tâm sự mỏng ít nhất một tiếng.”

“Còn mấy bạn trong lớp cần phải diễn tập,” cậu nhìn xuống dãy sau, nơi một đám nhóc con đang ngồi thẳng tắp, “Nếu theo không kịp thì hết giờ chạy lên văn phòng nhiều vào, không phải ngại. Thầy ở một mình rảnh đến mức sắp phải xé báo chơi rồi đây này.”

“Nếu ban ngày không có thời gian, các em cứ nói với Chiêm Tĩnh Diệu hoặc nói thẳng với thầy, buổi tối thầy có thể ở lại, các em học tự chọn tối qua cũng được, bên cô Tông thầy sẽ lo.”

“Được rồi, vào học.”

45 phút nghiêm túc nghe giảng trôi qua rất nhanh, Thẩm Lục Dương, người đứng giảng, cũng cảm thấy trôi qua rất nhanh. Lỗ hổng kiến thức của học sinh giống như nước trong miếng bọt biển, cậu tưởng đã giảng hết rồi, vắt thêm cái nữa, tụi nó lại không biết nữa…

Chuông tan học vừa reo, Thẩm Lục Dương đang nghĩ xem hôm nay nên cho bài tập gì, thì bỗng có tiếng kêu thất thanh dưới bục giảng.

“Vân Hàn!”

“Thầy ơi Vân Hàn ngất rồi!”

“Thầy Thẩm!”

Thẩm Lục Dương ném viên phấn, lao ngay xuống.

Cậu học sinh vóc dáng gầy nhỏ, sắc mặt tái nhợt, nghiêng đầu gục trên bàn, mày nhíu chặt, môi không còn chút huyết sắc.

Bạn cùng bàn của Vân Hàn nói: “Lúc trong giờ cậu ấy có nói với em là đói, không có sức, có phải bị tụt đường huyết không ạ?”

Thẩm Lục Dương “ừm” một tiếng, bế xốc cậu bé lên, sải bước ra ngoài: “Chiêm Tĩnh Diệu đi báo cho cô Tông của các em, Bành Tuấn mấy đứa đi cùng thầy đến phòng y tế.”

Bốn người Bành Tuấn và Chiêm Tĩnh Diệu đồng thời đứng bật dậy: “Vâng!”

Thẩm Lục Dương vừa xuống hết cầu thang liền co giò chạy, một mạch phi thẳng đến phòng y tế. Cậu bế theo một người mà còn chạy nhanh hơn cả mấy đứa Bành Tuấn tay không.

Dạo này mọi việc đều khá nhàn, giữa buổi sáng, bác sĩ Phương đang lười biếng ngả ngớn trên ghế ngủ bù mà không chút phòng bị. Đang mơ thấy mình cầu hôn bạn gái, cửa phòng y tế bỗng “RẦM” một tiếng bị tông mở, ngay sau đó là tiếng gọi: “Bác sĩ Phương!”

Phương Dịch giật mình tỉnh giấc, bật phắt dậy: “Ai?!”

Thẩm Lục Dương bế Vân Hàn vào giường bệnh phòng trong, vừa đi vừa nói: “Học sinh đột nhiên ngất xỉu, nghi là tụt đường huyết.”

Phương Dịch vội đi theo vào, kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, nhét một viên kẹo vào miệng học sinh, rồi truyền một chai dịch dinh dưỡng.

Thẩm Lục Dương thấy Vân Hàn mở mắt giữa chừng, gọi một tiếng “Thầy Thẩm”, lúc này cậu mới yên tâm.

“Tụt đường huyết, thể chất kém quá,” Phương Dịch bóc một cây kẹo m*t ngậm, rồi ném cho Thẩm Lục Dương một cây, “Tôi nhớ cậu nhóc này, lần trước khám sức khỏe cao mét bảy mà chưa được 90 cân (tương đương 45kg ở VN), kể cả trong giới Omega cũng là loại gầy trơ xương, suy dinh dưỡng.”

Thẩm Lục Dương nhìn Lê Thân Vũ: “Các em khám sức khỏe khi nào?”

Lê Thân Vũ: “Tuần trước.”

Ánh mắt Phương Dịch ngưng lại, anh ta đứng bên giường: “Còn nữa—”

Anh ta kéo tay áo Vân Hàn lên: “Đây cũng có thể là nguyên nhân.”

Trên cổ tay gầy guộc chằng chịt những vết bầm tím trông đến rợn người. Thẩm Lục Dương cau mày, trông giống như dấu vết bị người ta dùng tay nắm chặt lôi đi. Ra tay vô cùng nặng.

“Chắc là trên người cũng có,” Phương Dịch buông tay ra, anh ta là Alpha, tuy cũng là bác sĩ nhưng không thể tự ý kiểm tra khi chưa có sự đồng ý của bệnh nhân, “Đợi y tá đến, cậu có thể hỏi xem cậu nhóc có cho xem không. Một là bạo lực gia đình, hai là bạo lực học đường.”

Anh ta dừng lại, nói thẳng: “Cả hai đều không liên quan đến cậu.”

Nói gì thì nói, Thẩm Lục Dương cũng chỉ là một giáo viên bộ môn.

Thẩm Lục Dương vờ như không nghe thấy, quay đầu nhìn bốn học sinh: “Lớp ta không có ai bạo lực học đường chứ?”

Bành Tuấn cau mày, bình thường cậu ta cũng chẳng quan tâm đến người mờ nhạt như Vân Hàn, nghe vậy “chậc” một tiếng: “Không thể nào.”

Hướng Lỗi kiêu ngạo hùa theo: “Có bọn em ở đây, thằng ngu nào không có mắt dám làm cái trò ngu xuẩn đó.”

Thẩm Lục Dương nghĩ ngợi: “Có khi nào là người bên ngoài trường không?”

Lê Thân Vũ nhìn Vân Hàn đang hôn mê trên giường: “Có khả năng. Trong trường tạm thời chưa phát hiện chuyện này.”

Chủ nhiệm kỷ luật Chu Vĩ Phong không phải dạng hiền. Mấy người có “số má” ở chỗ thầy Chu, ví dụ như bốn người Bành Tuấn, cũng chẳng có hứng thú đi bắt nạt Omega.

Đinh Nhất Phàm bổ sung: “Em gặp bố cậu ta ở buổi họp phụ huynh rồi, mặt cứ hằm hằm nói chuyện với cậu ta, bạo lực gia đình cũng không chừng.”

Đang nói thì Tông Úy Tình và Chiêm Tĩnh Diệu chạy tới.

Thẩm Lục Dương kể lại sự việc và suy đoán cho Tông Úy Tình nghe một lượt: “…Tình hình khá nghiêm trọng, gầy đến mức này.”

Tông Úy Tình chạy đến mức váng cả đầu, nghe xong hít một hơi, cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề: “Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với em ấy, rồi trao đổi với bố em ấy xem sao.”

Thẩm Lục Dương: “Có gì cần giúp cứ nói với tôi, nếu là người bên ngoài trường, tôi nghĩ mình có thể giúp được.”

Tông Úy Tình day day thái dương, thở dài: “Cũng may là có cậu.”

Thẩm Lục Dương xua tay, dẫn theo nhóm năm người quay về.

Trên đường đi, Chiêm Tĩnh Diệu cung cấp một thông tin còn quan trọng hơn.

“Em vừa nói với cô Tông rồi,” cô bé hạ giọng, “Nhà Vân Hàn với nhà em ở cùng một khu. Bố cậu ấy tuy tính tình không tốt, hay đánh nhau với mẹ cậu ấy, có mấy lần còn kinh động đến cảnh sát, nhưng chưa bao giờ đánh cậu ấy.”

“Tháng trước lúc tan học về nhà, em thấy có mấy anh trông hơi dữ tợn đi theo Vân Hàn ra khỏi khu,” cô bé cau mày, “Vân Hàn cứ cúi gằm mặt, em còn tưởng là bạn cậu ấy, giờ xem ra, có khi nào là bị tống tiền không ạ?”

Thẩm Lục Dương chia cho mỗi đứa một viên kẹo “chôm” được từ chỗ Phương Dịch: “Để xem cô Tông có hỏi ra được gì không. Các em tuyệt đối không được tự ý đi giải quyết, có chuyện gì phải tìm thầy trước, nhớ chưa?”

“Vâng!”

“Biết rồi ạ!”

“Nhớ rồi.”

“Ừm.”

Lúc lên cầu thang, Đinh Nhất Phàm buột miệng hỏi: “Tiết này tiết gì ấy nhỉ?”

Lê Thân Vũ liếc Thẩm Lục Dương một cái: “Tiết Toán.”

Hướng Lỗi, một tráng hán cao mét chín, run rẩy một cách yếu ớt: “Vãi! Vào lớp mười mấy phút rồi, đi học muộn tiết Toán là chết chắc.”

Bành Tuấn “xì” một tiếng, vẫn giữ vẻ sang chảnh của mình.

Chiêm Tĩnh Diệu mặt tỉnh bơ: “Yên tâm, thầy Thẩm sẽ đưa chúng ta về. Có thầy ở đây, chúng ta không sao đâu.”

Thẩm Lục Dương: “???”

Cậu không nhịn được cười: “Liên quan gì đến thầy, chẳng lẽ thầy phải cõng từng đứa vào à?”

Chiêm Tĩnh Diệu không nói gì, đi chậm lại, nấp sau lưng Thẩm Lục Dương leo cầu thang. Ba người còn lại dần dần cũng từ đi hàng một chuyển thành nấp sau lưng Thẩm Lục Dương, ngay cả Bành Tuấn cũng bị Đinh Nhất Phàm và Hướng Lỗi kéo ra sau.

Thẩm Lục Dương nói thế nào đám nhóc con này cũng không chịu đi lên trước. Cậu như thể mọc ra một cái đuôi dài ngoằng, lê từng bước lên lầu.

Vừa đến đầu cầu thang, cậu đã nghe thấy giọng nói trầm ấm, từ tính phát ra từ phòng học lớp 21, quyến rũ đến mức cậu thấy ngứa ngáy trong lòng.

Cậu quay đầu, nói với “toa tàu cuối” Chiêm Tĩnh Diệu: “Thầy Tạ của các em mà mắng thầy, các em phải xin tha cho thầy đấy, biết chưa?”

Chiêm Tĩnh Diệu gật đầu hết sức qua loa, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào.”

Thẩm Lục Dương hắng giọng, dắt theo cái “đuôi” đi đến cửa, giơ tay gõ cửa.

“Vào đi.”

Cậu hít một hơi, quay đầu lại, năm đứa nhóc giơ năm ngón tay cái về phía cậu. Thẩm Lục Dương cảm thấy mình không phải đang gõ cửa, mà là đang chuẩn bị ra chiến trường. Vốn dĩ không căng thẳng, bị năm đứa này làm cho tay cũng bắt đầu lạnh toát.

Đẩy cửa ra, Thẩm Lục Dương thò một cái đầu vào, vừa hay đối diện với đôi mắt xa cách mà ôn hòa của Tạ Nguy Hàm.

Cậu lại rướn vào thêm một chút, khuôn mặt sáng sủa đẹp trai lộ ra hoàn toàn, khóe miệng cong lên, chỉ ra ngoài cửa nói: “Thầy Tạ, em trả học sinh cho anh đây.”

“Học sinh nào?” Tạ Nguy Hàm hơi cao giọng ở cuối câu, ung dung nhìn cậu, vẻ mặt viết đầy chữ “cố tình không hiểu”.

Người đàn ông một tay cầm sách bài tập Toán, đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, nửa dựa vào mép bục giảng, đây là tư thế mà Thẩm Lục Dương thích nhất khi giảng bài. Bây giờ mới thấy tư thế này đúng là ngầu thật.

Thẩm Lục Dương sờ sờ mũi, giải thích: “Vừa tan học Vân Hàn bị ngất, em ‘mượn’ năm học sinh đi phòng y tế, vừa mới về.”

Vừa nói cậu vừa đẩy cửa mở toang, để lộ năm cái đầu đang thò ra phía sau, còn mình thì như gà mẹ che chở đàn con, chắn ở phía trước.

“Giờ em trả lại cho anh.” Thẩm Lục Dương nói xong, một đôi mắt cún con, tội nghiệp nhìn anh. Tóc cậu bị gió thổi hơi rối, hệt như một chú chó lớn đi chơi hoang về, lúc sau mới nhận ra mình phạm lỗi, thông điệp toát ra từ ánh mắt được

Tạ Nguy Hàm dịch lại đại khái là “Anh thật sự nỡ lòng trách em sao QAQ”.

Khuôn mặt đẹp trai tỏa nắng này, cái giọng điệu đáng thương này, đôi mắt mong chờ vô tội này, sức sát thương tăng vọt, cuối cùng đạt đến đỉnh điểm.

Học sinh bên dưới bất giác che miệng. Thầy Thẩm của họ thật sự giống một chú chó lớn, sao có thể vừa ngoan vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu như thế!

Tạ Nguy Hàm nhìn vài giây, khóe môi cong lên, chợt bật cười.

“Vậy à.”

“Sao còn không vào đi?”

Mắt Thẩm Lục Dương sáng rực lên, cậu nhếch mép quay đầu lại: “Thầy cho các em vào kìa! Nhanh lên!”

Bình Luận (0)
Comment