Bữa cơm này khiến tâm trạng Thẩm Lục Dương lên bổng xuống trầm, cậu còn mơ mơ màng màng đồng ý lời mời của Ninh Uyển Xu.
Tối về đến nhà, cậu mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, tắm qua loa rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, Thẩm Lục Dương tranh thủ cầm hai bản báo cáo Tạ Nguy Hàm viết hộ, nộp cho Chủ nhiệm.
Chủ nhiệm đọc qua một lượt, vô cùng hài lòng, vừa khen vừa vỗ vai cậu, tỏ ý: “Thầy Thẩm chuyến này vất vả rồi, sang năm có cơ hội lại để cậu đi.”
Thẩm Lục Dương nghĩ đến khoản trợ cấp hai ba trăm tệ kia, còn chẳng đủ tiền xăng xe phí cao tốc. Cậu âm thầm trả lời trong lòng: “Không vất vả, chỉ khổ mệnh thôi.”
Cậu đi xuống lầu bằng cầu thang bên trái, lúc đi ngang qua cửa lớp 21, liền bị một tràng “Thầy Thẩm ơi ơi ơi—” gọi giật lại.
Thẩm Lục Dương chống tay lên khung cửa nhìn vào lớp: “Ai réo thầy đấy?”
Giờ này là lúc vừa ăn cơm trưa xong, một đám học sinh đang quậy như ong vỡ tổ. Thấy người bị gọi là cậu, đám học sinh cũng chẳng sợ sệt như khi gặp giáo viên khác, mà thi nhau nhiệt tình chào hỏi.
Đinh Nhất Phàm và Hướng Lỗi từ tít dãy cuối ném một cục kẹo lên phía trước. Cũng may dây thần kinh vận động của Thẩm Lục Dương phát triển, cậu tiến lên hai bước đã bắt được.
Chiêm Tĩnh Diệu xem xong màn “bắt bóng” siêu ngầu của thầy Thẩm, lúc này mới đứng bật dậy ngay dưới mí mắt cậu: “Thầy đừng ngó nữa, là cán sự môn của thầy đây!”
“Ôi dà, cán sự môn của thầy cơ đấy,” Thẩm Lục Dương bật cười, cúi đầu nhìn cô bé, “Em không nói thầy cũng biết là chuyện gì, Tuấn Tuấn đâu?”
Bành Tuấn đang úp mặt xuống bàn giả vờ ngủ. Lần trước bị lừa một vố, cậu ta vẫn cứ canh cánh trong lòng. Về nhà nửa đêm trằn trọc mất cả tối mới nghĩ thông suốt.
Thằng ngu Lê Thân Vũ đã bắt tay với thầy Thẩm diễn kịch lừa cậu ta, chỉ để cậu ta phải diễn cái vai con thỏ chết tiệt!
“Không không không, không liên quan đến Bành Tuấn đâu ạ,” Chiêm Tĩnh Diệu xua tay, “Là vai hai ông bố trong kịch bản không tìm được diễn viên.”
Thẩm Lục Dương không hiểu, thấy cũng thú vị: “Diễn viên vai bố? Kịch bản của em còn có vai này cơ à, trong lớp mình không ai muốn làm bố à?”
Chiêm Tĩnh Diệu vẻ mặt đầy cảm thán nhìn ra sau, rồi lén lén lút lút hạ giọng: “Lê Thân Vũ thì còn đỡ, chứ ai dám làm bố của anh Bành chứ, không bị đánh chết mới lạ.”
Thẩm Lục Dương nhướng mày: “Thế em không phải vẫn sống sờ sờ đấy à.”
Chiêm Tĩnh Diệu bày ra vẻ sùng bái vô cùng chân thực, hai tay ôm tim nói: “Đó là do có thầy Thẩm bảo kê mà!”
“Thế em muốn thầy đi đâu tìm cho em hai ông bố đây?”
“Thầy đó!”
“Thầy làm bố?”
“Đúng ạ, rồi tìm thêm một giáo viên nữa mà anh Bành nể mặt để đóng vai ông bố còn lại…” Cô bé ngập ngừng một cách tinh tế, rồi nói nhỏ: “Cá nhân em đề xuất, thầy tìm thầy Tạ ấy.”
Thẩm Lục Dương hiểu rồi, “chậc chậc” hai tiếng: “Tìm người đẹp trai đúng không?”
Chiêm Tĩnh Diệu thẳng thắn vô cùng: “Vâng ạ!”
Rồi cô bé lại nói nhỏ: “Thầy Thẩm, em thấy nếu là cô Tông đi mời, tỉ lệ thành công không chắc. Nhưng nếu là thầy đi mời, tỉ lệ thành công kiểu gì cũng phải vọt lên 90%.”
Câu này Thẩm Lục Dương thích nghe, cậu cong môi: “Nói sao?”
Chiêm Tĩnh Diệu ghé sát lại: “Thầy Tạ đối xử tốt với thầy biết bao.”
“Từ hồi lớp 10 đến giờ, em chưa từng thấy thầy Tạ ăn cơm cùng ai, hay cho phép giáo viên nào dẫn học sinh ra khỏi lớp… Em còn nghe cô Khương nói thầy ấy còn chấm cả bài thi Vật lý giúp thầy nữa. Trời đất ơi, thầy mới đến nên không biết đâu.”
Cô bé ra vẻ thần bí: “Em nghe các chị khóa trên nói, ngay cả hiệu trưởng muốn nhờ thầy Tạ làm gì cũng đều phải thương lượng với thầy ấy trước.”
Thẩm Lục Dương thầm nghĩ, nhóc con à em vẫn còn non và xanh lắm, với thế lực của nhà họ Tạ, mấy cái này còn chưa được tính là thao tác cơ bản*.
*Bản gốc là 基操 (jī cāo), viết tắt của 基本操作 (jīběn cāozuò), từ lóng mạng TQ chỉ thao tác cơ bản, chuyện bình thường, không đáng ngạc nhiên.
Chiêm Tĩnh Diệu thấy sắc mặt cậu vẫn bình thường, không hiểu lắm, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Hơn nữa em cảm thấy—”
Cô bé hạ giọng đến mức Thẩm Lục Dương đứng gần nhất cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng gió: “Thầy Tạ đặc biệt thích thầy.”
“Cái gì?” Thẩm Lục Dương nghi ngờ mình nghe nhầm, cái nhóc con này đang nói với cậu cái quái gì thế!
Chiêm Tĩnh Diệu nhún vai: “Với kinh nghiệm cày phim thần tượng nhiều năm của em, hai thầy—”
“Dừng, dừng ngay!” Đôi mắt cún con của Thẩm Lục Dương sắp híp lại thành mắt phượng, trong lòng có chút dao động, “Đừng nói bậy bạ, thầy Tạ thầy ấy—”
Thầy ấy làm sao. Thẩm Lục Dương nghẹn họng.
Chiêm Tĩnh Diệu tốt bụng nói đỡ cho thầy Thẩm: “Thầy ấy thật sự thích thầy.”
Thẩm Lục Dương: “…” Trẻ con bây giờ, ghê gớm thật.
Cậu hắng giọng, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn, không hỏi cô bé nhìn ra từ đâu, Thẩm Lục Dương chỉ nhắc nhở: “Lời này nói với thầy là được rồi, không được đi rêu rao lung tung, biết chưa?”
Chiêm Tĩnh Diệu chớp chớp mắt, gật đầu.
Xin lỗi thầy Thẩm, đây là nhận thức chung của hơn một nửa học sinh nữ trong lớp rồi, em không cách nào giữ bí mật cho thầy được.
Thẩm Lục Dương đè nén khóe miệng đang muốn bay lên sánh vai cùng mặt trời, ra vẻ ta đây gật gù, nói một cách đứng đắn: “Thầy hỏi giúp em, nhưng không chắc là được đâu.”
Chiêm Tĩnh Diệu vỗ tay điên cuồng: “Chúc thầy mã đáo thành công! À đúng rồi, kịch bản, lời thoại và thiết kế trang phục em gửi qua WeChat cho thầy rồi, thầy nhớ xem nha!”
Thẩm Lục Dương giơ dấu “OK”, lúc đi lại bị một đám nhóc con đứng hai bên đường tiễn. Cậu phải chào hỏi từng đứa một mới về được văn phòng, mồ hôi vã ra như tắm.
Một nửa là do mệt, một nửa là do vui.
Tạ Nguy Hàm thật sự thích cậu, ngay cả học sinh cũng nhìn ra, vậy hai người họ bây giờ đang ở trong giai đoạn vô cùng tốt đẹp – giai đoạn mập mờ?
Thẩm Lục Dương nắm lấy tay nắm cửa văn phòng, cúi đầu, khúc khích cười một mình một lúc. Xong xuôi cậu mới đẩy cửa bước vào.
A.
Thật là tốt đẹp.
Cậu mở bản thiết kế trang phục mà Chiêm Tĩnh Diệu gửi ra xem một lượt. Đầu tiên là Sói, trang phục của Lê Thân Vũ. Một bộ vest màu xám đen, nhìn đôi tai nhọn lông xù kia, cũng khá là tinh xảo.
Của Bành Tuấn là bộ đồ thể thao màu trắng, tai thỏ trắng lông xù, hai chữ “đáng yêu” gần như muốn tràn ra khỏi màn hình. Thẩm Lục Dương không tài nào tưởng tượng nổi cậu học sinh Bành Tuấn lạnh lùng cool ngầu mà đeo cái đó lên thì sẽ ra hiệu ứng gì.
Chắc là cũng đáng yêu đấy. Tuấn Tuấn cười lên cũng không đáng sợ lắm, chủ yếu là quả đầu đinh kia khiến cậu ta trông có vẻ khó gần, chứ thực ra tướng mạo cũng không tệ, là một cậu nhóc đẹp trai.
Người ta đều nói mỗi một mãnh nam đều ẩn giấu một trái tim thiếu nữ, hy vọng cậu học sinh Bành Tuấn cũng có, nếu không thì lúc đeo lên chắc áp lực tâm lý cũng hơi lớn…
Cậu lại đọc kịch bản một lần nữa, tìm đến phân cảnh của hai “phụ huynh”.
Có lẽ đã được thầy Thẩm “tẩy não”, kịch bản của biên kịch lớn Chiêm Tĩnh Diệu từ một màn drama đen tối ban đầu, đã bẻ lái gắt một đường biến thành một vở hài kịch chữa lành.
Phân cảnh của hai vị phụ huynh không nhiều, đại khái xuất hiện ở nửa sau của vở kịch. Cha của Thỏ không tin tưởng Sói, sau khi khẽ ngăn cản Thỏ kết bạn, đã bị cha của Sói làm cho cảm động, từ đó cho phép hai bạn nhỏ chơi cùng nhau…
Thẩm Lục Dương chống cằm nhìn bộ đồ thể thao màu trắng trên điện thoại, mày hơi nhướng lên. Tạ Nguy Hàm mà đeo tai thỏ…
Trời, ơi, là, trời.
Cậu muốn nhìn.
Nói là làm, cậu ngồi trên ghế đạp chân vào bàn, dưới ánh mắt “Thẩm Lục Dương cậu muốn chết thì đi thẳng ra mà nhảy lầu, đừng ép tôi ra tay” của Khương Noãn Vũ (hai người ngồi đối diện, bàn kê sát nhau), cậu trượt ghế bay vèo đến đụng vào bàn làm việc của Tạ Nguy Hàm. Cậu vặn vẹo người, bò lên bàn anh, không nén nổi kích động mà gọi: “Thầy Tạ!”
Tạ Nguy Hàm đặt điện thoại xuống, hoàn toàn bao dung hành vi tương tự cũng làm bàn mình rung lên.
Anh dung túng cong môi: “Ừm?”
Thẩm Lục Dương mở kịch bản và trang thiết kế trang phục trong điện thoại ra, đẩy tới trước mặt anh: “Kịch bản của lớp 21.”
Tạ Nguy Hàm cụp mắt: “Cần tôi diễn?”
Thẩm Lục Dương lập tức bị nhìn thấu, cậu gãi gãi đầu, cằm tì lên cánh tay nhìn anh: “Chỉ là hỏi chút thôi. Cán sự môn của em nhờ em đóng vai một phụ huynh, còn cần một giáo viên nữa giúp, em nghĩ đến anh đầu tiên.”
Cậu hắng giọng, giơ tay che miệng, nhỏ giọng “thả thính” một câu: “Vì anh là người đẹp trai nhất.”
Nghiệp vụ không thuần thục, nói xong chính cậu lại ngượng trước, ánh mắt lảng đi, cứng nhắc chuyển chủ đề: “Em chỉ hỏi vậy thôi, đúng, hỏi vậy thôi.”
Xem lướt qua kịch bản, đầu ngón tay Tạ Nguy Hàm gõ gõ lên điện thoại, ra vẻ vô tình phóng to thu nhỏ hai bản thiết kế trang phục, đoán được rành mạch cái tâm tư đang bay lượn của người đang bò ở phía đối diện. Ngược lại, anh dùng giọng điệu thản nhiên hỏi cậu: “Em muốn vai nào?”
Mắt Thẩm Lục Dương sáng rực lên, cậu lại rướn người tới gần hơn, nghiêng ngả người cùng anh xem điện thoại, không hề che giấu mà nói thật: “Em muốn đóng vai Sói, cha của nhân vật Lê Thân Vũ.”
Thật ra cậu đóng vai nào cũng được, bảo cậu đóng vai con rùa cũng xong, chủ yếu là cậu muốn xem Tạ Nguy Hàm đeo tai thỏ.
Thấy Tạ Nguy Hàm không nói gì, cậu lại hơi thấp thỏm, vứt hết cả liêm sỉ: “Em đóng vai Thỏ cũng được, hay là anh đóng vai Sói nhé?”
Mi mắt Tạ Nguy Hàm hơi cụp xuống, một lúc sau, anh cười: “Em cứ diễn vai em thích, tôi đều có thể.”
Thẩm Lục Dương vui mừng ngẩng đầu: “Vậy em đóng vai Sói nha?”
Tạ Nguy Hàm gật đầu.
Thẩm Lục Dương mãn nguyện vô cùng, đuôi mắt cong lên vì cười. Cậu cầm lấy điện thoại, xác nhận lại với anh: “Anh đóng vai Thỏ nhé?”
“Ừm,” ý cười trong đáy mắt khiến cả con người anh trông thật mềm mại và ôn hòa, “Nói với Chiêm Tĩnh Diệu đi, tôi đồng ý rồi.”
Thẩm Lục Dương sung sướng gửi tin nhắn WeChat ngay cho đại diện bộ môn họ Chiêm.
– Thầy Tạ đồng ý rồi.
– Thầy Thẩm vô địch! Thầy Tạ đóng vai Sói ạ?
– Thầy ấy đóng vai Thỏ.
– …
Thẩm Lục Dương nhìn chằm chằm cái dấu chấm lửng kia, nhướng mày, cầm điện thoại nói với Tạ Nguy Hàm: “Bạn học này là có ý gì đây?”
Tạ Nguy Hàm liếc mắt, gõ gõ vài cái lên màn hình của cậu, một tin nhắn được gửi đi.
– Thầy Tạ tự nguyện.
Thẩm Lục Dương đợi một lúc, bên kia chắc là đã chuẩn bị tâm lý xong, cuối cùng cũng hiện lên dòng chữ “Đang nhập…”
Thẩm Lục Dương chê cô bé chậm, giật điện thoại về tự mình xem.
– Thầy Thẩm thầy… vô địch.
– … Vô địch.
– Phải đặt may trang phục ạ, thầy Thẩm cho em xin chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng của thầy với thầy Tạ được không?
“Đặt may trang phục…” Thẩm Lục Dương suy nghĩ một lát.
– Vest với đồ thể thao? Kiểu giống hệt của Bành Tuấn với Lê Thân Vũ?
– Đúng ạ!
– Không cần tốn tiền đâu, thầy với thầy Tạ đều có, đến lúc đó cho em xem có hợp không.
– OK! Thay mặt quỹ lớp cảm ơn hai thầy!
Thẩm Lục Dương thuận miệng hỏi: “Thầy Tạ, anh có kiểu đồ thể thao màu trắng giống Bành Tuấn không?”
Cậu chưa từng thấy anh mặc loại quần áo này, bộ đồ thoải mái nhất chính là cái áo hoodie kia, mặc vào trông cực kỳ giống sinh viên đại học…
Tạ Nguy Hàm gật đầu: “Có.”
Thẩm Lục Dương nhìn màn hình trò chuyện. Một lúc lâu sau, yết hầu cậu trượt một cái, đột nhiên nói: “Thầy Tạ, phải đặt may quần áo, số đo… ba vòng của anh là bao nhiêu?”