Tắm xong, Thẩm Lục Dương khoan khoái bước vào phòng ngủ sau khi được hơi nóng hong khô. Cậu vừa ngẩng mắt lên đã thấy Tạ Nguy Hàm đang dựa vào đầu giường lật sách. Cậu sững sờ mất hai giây.
Ồ!
Là mày, là mày, chính là mày, cái người đã đặt một chiếc giường!
Hôm qua cậu ngất lịm, hoàn toàn chẳng có chút ký ức nào về việc chung chăn chung gối…
Thẩm Lục Dương dời ánh mắt khỏi bóng hình mặc đồ ngủ đen, giả vờ điềm tĩnh nằm xuống, ngay ngắn thẳng thớm, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Giọng điệu cũng rất đứng đắn: “Thầy Tạ, em ngủ trước đây.”
Tạ Nguy Hàm lặng lẽ lướt qua vành tai ửng đỏ của cậu, thu hết vẻ căng thẳng thấp thỏm kia vào đáy mắt, rồi mới khẽ cong môi, vươn tay tắt đèn đầu giường.
“Ngủ ngon.”
Vầng sáng ấm áp biến mất, phòng ngủ chìm vào bóng tối. Thính giác lập tức được phóng đại gấp bội sau khi thị giác mất đi tác dụng. Hai luồng pheromone trong không khí trở nên rõ ràng lạ thường, gợi lại những ký ức nóng bỏng, tiếng tim đập thình thịch…
Thẩm Lục Dương cứng đờ lật người, quay lưng về phía Tạ Nguy Hàm, bắt đầu đếm cừu từ đầu.
1 con, 2 con, 3 con… mau ngủ đi…
Nệm ở phía bên kia lún xuống, con cừu thứ 13 của Thẩm Lục Dương chết yểu. Tất cả các giác quan trên người cậu đều được huy động, cảm nhận động tĩnh từ phía bên kia. Sau cú lún ngắn ngủi, chiếc giường phía sau cậu im ắng trở lại, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra.
Cậu nhúc nhích chân, muốn quay đầu lại nói một câu ngủ ngon, nhưng lại cảm thấy quay qua rồi quay lại thì hơi kỳ, mà nói ở tư thế này… lại càng sai.
Cậu hít một hơi thật sâu, hương rượu vang đỏ nồng đậm k*ch th*ch dây thần kinh vốn đang buồn ngủ. Vài giây sau, cậu lật người lại.
Thị lực bị suy yếu trong bóng tối, chỉ có thể thấy được đường nét cơ thể lên xuống của người đàn ông. Cậu vô thức xích lại gần, nói nhỏ: “Thầy Tạ, ngủ ngon.”
Tạ Nguy Hàm nhấc mí mắt, thản nhiên nhìn cậu. Vẻ mặt anh trong đêm tối nhìn không rõ, nhưng giọng nói lại dịu dàng mang theo ý buồn ngủ: “Ngủ ngon.”
Thẩm Lục Dương mãn nguyện nhắm mắt lại, cũng chẳng nhớ mình đã ngủ thiếp đi lúc nào. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu đang rúc trong lòng đối phương với tư thế vô cùng ngang ngược, hận không thể treo cả tay lẫn chân lên người Tạ Nguy Hàm.
Thẩm Lục Dương cứng đờ vài giây, rồi lập tức tự thông suốt – sau này ngày nào cũng ngủ chung, ôm một cái thì có gì là lạ!
Sau khi Tạ Nguy Hàm mở mắt, hành động bình thản hôn nhẹ lên trán cậu càng khiến cậu đỏ mặt tim đập, kiên định hơn với suy nghĩ của mình.
Sáng sớm đến trường Nhất Trung, bốn vị giáo viên đều bày tỏ sự quan tâm đến việc Thẩm Lục Dương hôm qua “cảm cúm sốt cao không thể đến họp”.
Thẩm Lục Dương cảm ơn từng người một, cuối cùng là Diêu Thi. Ánh mắt cô nhìn cậu rõ ràng là có chuyện muốn hỏi, nhưng Thẩm Lục Dương không cho cô ta cơ hội.
Một kẻ vô tâm vô phế như cậu thỉnh thoảng cũng biết nhớ lâu. Tạ Nguy Hàm đang ở ngay sau lưng, cậu mà điên rồi mới đi nói nhiều với Diêu Thi, “bạn thân của Phục Duẫn”.
Cậu không sợ Tạ Nguy Hàm ghen, nhưng những việc anh sẽ làm sau khi ghen… cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Đau lắm…
Hôm qua là tham quan học hỏi, sáng nay ban giám hiệu nhà trường dẫn họ đi họp, với mục đích “trao đổi tình hình giảng dạy hiện tại, thảo luận phương án giảng dạy tối ưu”. Thẩm Lục Dương quan sát phần phát biểu của mấy giáo viên, đại khái chính là tụ tập lại nói mấy lời không có ý nghĩa thực tiễn lắm nhưng lại rất ra vẻ ta đây, xem ai nói hay hơn.
Cả một buổi sáng, Thẩm Lục Dương bỏ qua bộ lọc fanboy, rút ra kết luận. Tạ Nguy Hàm nói hay nhất. Bởi vì những lời anh nói không chỉ ra vẻ, mà còn vô cùng hữu ích.
Thẩm Lục Dương từ chỗ lơ đễnh ban đầu, sau đó bất giác cầm bút lên bắt đầu ghi lại trọng điểm. Cậu viết cả buổi sáng, đến lúc hội nghị kết thúc, tay cậu mỏi nhừ.
Buổi trưa ăn cơm với lãnh đạo trường, Tạ Nguy Hàm thấy cậu cứ lặp đi lặp lại động tác “nắm chặt tay, buông ra”, bèn hỏi cậu có phải không thoải mái ở đâu không.
Thẩm Lục Dương ghé sát lại gần anh, hạ giọng: “Em ghi năm trang ghi chú, suýt nữa thì theo không kịp.”
Tạ Nguy Hàm nhướng mày: “Em có thể về nhà hỏi tôi, không cần vội ghi như vậy.”
Thẩm Lục Dương ngẩn ra: “…Ừ nhỉ!”
Hôm nay chỉ cần họp buổi sáng, buổi chiều lãnh đạo trường Nhất Trung tiễn họ về đơn giản. Theo kế hoạch, tối nay họ sẽ về thành phố Lan Giang, ngày mai là thứ Hai, không ảnh hưởng đến việc đi làm.
Đúng là dân đi làm lâu năm.
Từ trường học đi ra, Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm như thường lệ tách khỏi bốn giáo viên kia.
Về đến khách sạn, Thẩm Lục Dương đột nhiên nhận ra, cậu hình như vẫn chưa được thấy cơ thể của Tạ Nguy Hàm. Mặc dù quan hệ đã thân thiết hơn, còn… “làm” rồi, nhưng trong khi cậu không mảnh vải che thân, thì áo choàng tắm của Tạ Nguy Hàm vẫn được mặc vô cùng ổn thỏa.
Cậu chẳng thấy được gì hết.
Thẩm Lục Dương khẽ thở dài, tự tin nghĩ.
Bầu không khí lúc đó căng thẳng quá, chứ nếu không, cậu mà trực tiếp đề nghị muốn xem, Tạ Nguy Hàm tám phần là sẽ cho cậu xem. Kể cả không cho xem, anh cũng sẽ nói cho cậu biết lý do.
“Sao thế?” Tạ Nguy Hàm liếc nhìn, chú chó lớn nhà anh từ lúc vào khách sạn đến giờ đã thở dài mấy bận, trông ỉu xìu.
“Dạ? Không có, không có!” Thẩm Lục Dương vội vàng phủ nhận, có chút chột dạ như thể vừa nghĩ bậy liền bị bắt quả tang. Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, giả vờ như mình thật sự chẳng nghĩ gì, vội chuyển chủ đề: “Sau khi về Lan Giang, em phải về nhà một chuyến, đưa đồ cho bố mẹ em đã.”
Tạ Nguy Hàm biết cậu còn mua những món quà khác, nghe vậy bèn khẽ gật đầu, không đào sâu thêm. Thẩm Lục Dương thở phào một hơi, sờ sờ mũi, không dám nghĩ đến mấy chuyện linh tinh này giữa ban ngày ban mặt nữa.
Lên lầu lấy hành lý, xuống lầu, trả phòng, ra bãi đỗ xe, làm một lèo. Thẩm Lục Dương nhìn về phía nơi cậu đã đạt được “50%”, tay chống lên cửa xe, có hơi lưu luyến.
Tạ Nguy Hàm từ phía sau tiến lại gần, nhìn theo tầm mắt của cậu, giọng nói ôn hòa: “Chưa chơi đủ à?”
Thẩm Lục Dương gật đầu, thuận miệng nói: “Vẫn chưa đi tắm suối nước nóng.”
Tạ Nguy Hàm ý vị sâu xa cong môi, hùa theo cậu: “Lần sau đến, tôi đi tắm suối nước nóng với em.”
Thẩm Lục Dương lúc này mới nhận ra, tối hôm đó hai người đã ngầm gắn “tắm suối nước nóng” với “chuyện kia” rồi. Câu nói vừa rồi của cậu chẳng khác nào đang nói với Tạ Nguy Hàm: “Em còn chưa ‘làm’ đủ mà đã về rồi! Tiếc quá đi!”.
“Không phải, em không có,” Thẩm Lục Dương gãi gãi tai, mặt nóng bừng, lắp bắp giải thích, “Em không có ý đó, em chỉ là… đơn thuần muốn đi tắm suối nước nóng thôi…”
Kỳ thực cũng không đơn thuần lắm, cậu vốn dĩ ôm mục đích xấu xa là muốn lột đồ người ta mà.
Ôi, cậu đúng là không biết xấu hổ.
Tạ Nguy Hàm đặt kiện hành lý cuối cùng vào xe, đóng cốp lại. Tấm lưng được phác họa bởi bộ vest phập phồng theo động tác, là sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và sự tao nhã, khiến người ta bất giác phải nhìn vào đường nét eo lưng của anh.
Anh quay đầu lại, cười nhạt: “Không thích à?”
Thẩm Lục Dương có trăm miệng cũng không thể giải thích, nhìn thái độ hoàn toàn bao dung cảm xúc của mình từ đối phương, cậu càng cảm thấy mình như một tên cầm thú: “Không phải, hầy, không phải cái đó, mà là cái kia…”
Không phải là không thích, mà là cậu chỉ muốn lột đồ, chứ chưa muốn giao lưu sâu sắc.
Ánh mắt Tạ Nguy Hàm lướt nhanh qua phía sau lưng cậu, rồi lơ đễnh thu về. Anh cụp mắt, cười khẽ: “Tôi còn tưởng em ghét việc thân mật với tôi.”
Từ ” ghét” này rất nghiêm trọng, Thẩm Lục Dương gần như phản bác ngay lập tức. “Không thể nào!”
Cậu bước tới, đứng trước mặt Tạ Nguy Hàm, “Anh xem, em chỉ ước… được dính lấy anh thôi.”
Ánh mắt Tạ Nguy Hàm vẫn dịu dàng, dường như câu trả lời của cậu không quan trọng, dù cậu có nói gì thì anh vẫn sẽ im lặng dung túng cậu như vậy. Thẩm Lục Dương ngẩng đầu, bắt gặp cặp đồng tử sâu thẳm, đen láy kia, hơi thở ngưng lại.
Yết hầu cậu trượt lên xuống, rồi nắm lấy vai Tạ Nguy Hàm, rướn người tới gần. Thấy đối phương không có ý đẩy ra, cậu dứt khoát hôn lên. Cậu dùng một cách rất “A” để chứng minh, rằng cậu chỉ ước được dính chặt lấy Tạ Nguy Hàm.
Mi mắt Tạ Nguy Hàm cụp xuống, che đi ý cười thoáng qua nơi đáy mắt. Bàn tay đang đặt trên cửa sổ xe thuận thế di chuyển lên vai Thẩm Lục Dương. Anh hơi cúi đầu, hé môi, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Thẩm Lục Dương thuận theo nhắm mắt lại, hai tay vòng ra sau, ôm lấy vai Tạ Nguy Hàm, rồi cũng hé miệng, mặc cho đối phương trêu chọc đầu lưỡi mình, để lại cảm giác như có luồng điện giật qua. Cậu ngẩn ra một lúc mới vụng về đuổi theo, sau đó bị m*t đến mức bật ra tiếng nức nở từ trong cổ họng.
Trong góc tối của bãi đỗ xe, người đàn ông tuấn mỹ trong bộ vest phẳng phiu một tay nâng cằm bạn đời, hơi cúi người. Tay kia siết chặt lấy vòng eo thon gọn, dẻo dai của đối phương, dùng kỹ thuật điêu luyện nhưng lại dịu dàng hết mực hôn người ta đến mức th* d*c, lưng căng cứng, thưởng thức dáng vẻ chật vật vừa khao khát áp sát lại vừa khó lòng chống đỡ của cậu.
Lúc được buông ra, đầu óc Thẩm Lục Dương vẫn còn mơ màng. Lồng ngực phập phồng, cậu đang định dùng môi cọ vào cổ Tạ Nguy Hàm thì mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân phía sau nên mới dừng động tác lại.
Một giọng nữ hơi khàn quen thuộc vang lên, khẽ cười: “Tôi đến không đúng lúc à?”
Cằm Thẩm Lục Dương vẫn còn gác trên vai Tạ Nguy Hàm. Nghe vậy, cậu ngẩn ra hai giây, rồi mới chậm chạp quay đầu lại.
Phục Duẫn mặc một chiếc váy dài màu xanh rêu, đi giày cao gót, đứng cách họ năm mét, khí chất vừa gợi cảm vừa trưởng thành. Ánh mắt cô đầy hứng thú, nhìn lướt qua hai người họ từ trên xuống dưới.
Thẩm Lục Dương phản ứng lại, thầm “vãi chưởng” một tiếng. Cậu muốn tách ra, nhưng lại nghĩ mình vừa mới nói với Tạ Nguy Hàm là không ghét, giờ thấy Phục Duẫn liền tách ra thì đểu quá. Cậu dứt khoát đâm lao phải theo lao, khàn giọng giơ tay chào một cách rất chính thức: “Chào buổi tối.”
Phục Duẫn nhướng mày: “Chào buổi tối.”
Cô đổi giọng, cong môi đỏ: “Lần trước đã mạo phạm rồi, không biết anh Thẩm và thầy Tạ đây lại có mối quan hệ thế này. Anh Thẩm mị lực quá lớn, khiến tôi không kìm lòng được.”
Thẩm Lục Dương thật sự không biết mị lực của mình lớn đến thế. Theo lý mà nói, kiểu chị đại như Phục Duẫn không phải nên thích kiểu người trưởng thành sao, ví dụ như… Tạ Nguy Hàm.
Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt.
Logic này của cậu không sai chỗ nào cả. Phục Duẫn nhìn trúng điểm nào ở cậu chứ, những gì cậu có Tạ Nguy Hàm đều có, mà còn tốt hơn.
Tổng kết lại. Phục Duẫn muốn thông qua cậu để tiếp cận Tạ Nguy Hàm?
Thẩm Lục Dương cảm thấy mình đã nhìn thấu chân tướng, kịp thời phát hiện ra chướng ngại vật trên con đường theo đuổi của mình, vẻ mặt nhìn Phục Duẫn cũng thay đổi.
Phục Duẫn bị ánh mắt của cậu nhìn đến mức muốn bật cười, cô nghiêng đầu, chớp mắt với cậu.
Thẩm Lục Dương: “…” Cô chớp mắt với Tạ Nguy Hàm, quả nhiên là cô thích anh ấy.
Thẩm Lục Dương vừa định áp dụng biện pháp “Tôi đã theo đuổi được anh ấy rồi, anh ấy cũng đồng ý rồi, cô không được xen vào”, thì nghe thấy Tạ Nguy Hàm mỉm cười, giọng điệu lịch sự mà xa cách: “Cảm ơn, Dương Dương đúng là rất xuất sắc.”
Anh thản nhiên thừa nhận lời khen của đối phương từ góc độ “người yêu”.
Phục Duẫn nở nụ cười hứng thú, dời tầm mắt khỏi họ, đi về phía chiếc xe bên cạnh. Lúc đi ngang qua Thẩm Lục Dương, cô nói một câu chúc phúc đầy ẩn ý: “Cứ từ từ tận hưởng, tôi rất xem trọng cậu đấy.”
Thẩm Lục Dương nửa người che trước mặt Tạ Nguy Hàm, vì lịch sự cũng cười một cái: “Sẽ thế.”
Báo động được giải trừ.
Trở về thành phố Lan Giang, Tạ Nguy Hàm đưa Thẩm Lục Dương về nhà trước. Không muốn làm lỡ dở thời gian của cậu, anh cũng không lên nhà ngồi chơi.
Thẩm Lục Dương đúng là có việc bận thật. Hành lý còn chưa kịp dọn, cậu thay vội bộ quần áo rồi đi đưa đồ cho Ninh Uyển Xu và Thẩm Đường Bình.
Cậu vừa nhận được tin nhắn của bà ngoại, bà đã đưa Thẩm Chấn Triết vào miền Nam, quyết định để Thẩm Chấn Triết nếm mùi đau khổ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Ở nhà chỉ có Ninh Uyển Xu. Thấy Thẩm Lục Dương về, bà vô cùng bất ngờ và vui sướng, dặn dò người giúp việc nấu cơm, lại còn muốn tự mình xuống bếp. Thẩm Lục Dương vội cản lại, đưa quà cho bà xem: “Mẹ, con chọn cho mẹ và bố, không biết mẹ có thích không.”
Ninh Uyển Xu mấy khi được con trai tặng quà, cảm động đến ứa nước mắt. Nếu không phải Thẩm Lục Dương ngăn lại, bà đã lập tức tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống để đeo mặt dây chuyền mà cậu tặng.
Trên bàn cơm, hai mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện. Chẳng biết Thẩm Lục Dương lỡ lời câu nào, chủ đề đột ngột bẻ lái sang chuyện hôn nhân đại sự của cậu.
“Chuyện này cũng không phải mẹ cố ý giục con,” Ninh Uyển Xu múc cho cậu một bát canh, “Chỉ là mẹ cũng lớn tuổi rồi, không thể chăm sóc con cả đời được. Nếu con lập gia đình, hai người nương tựa lẫn nhau thế nào cũng sẽ tốt hơn là chỉ có một mình, đúng không?”
Thẩm Lục Dương nghĩ đến Tạ Nguy Hàm, đúng là rất biết chăm sóc người khác. Cậu không nhịn được mà cong môi, gật đầu: “Vâng ạ.”
Ninh Uyển Xu cười cười: “Cục cưng, người mà lần trước con nói với mẹ là đã có người trong lòng ấy, bây giờ thế nào rồi?”
Đột nhiên nhắc đến Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương ngẩn ra: “Ừm… thành công rồi, một nửa ạ.”
Ninh Uyển Xu ngớ ra, không hiểu “thành công một nửa” là thế nào.
Thẩm Lục Dương giải thích: “Con vẫn đang theo đuổi anh ấy, anh ấy cũng có cảm tình với con, nhưng vẫn còn thiếu một chút, cần con tiếp tục nỗ lực.”
Ninh Uyển Xu nửa hiểu nửa không, không hiểu lắm về cách yêu đương của giới trẻ bây giờ, nhưng vẫn nói: “Thành công một nửa, thì cũng không còn xa mới đến thành công hoàn toàn. Bây giờ con có thể nói cho mẹ biết người đó là ai được chưa?”
Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, Ninh Uyển Xu chỉ sợ Thẩm Lục Dương bị lừa. Dù sao con trai bà cũng là một đứa trẻ có tâm tư đơn thuần, tài sản trong nhà lại không ít, rất có khả năng bị kẻ có ý đồ xấu nhắm tới. Lừa chút tiền cũng không sao, bà chỉ sợ con trai mình đau lòng.
Thấy Thẩm Lục Dương cứ do dự không chịu nói, Ninh Uyển Xu lại nhớ đến câu nói của chồng mình: “Thằng nhóc đó lừa bà đấy! Nó nói có người thương là có thật à? Mấy người cứ giục mãi làm nó áp lực quá, vội gì chứ”.
“Nếu không tiện thì mẹ không hỏi nữa, con cứ tiếp tục cố gắng nhé,” Ninh Uyển Xu cười an ủi, sợ cậu thật sự áp lực, bà dứt khoát đổi chủ đề, “Con đi công tác lần này là đi cùng đứa trẻ nhà họ Tạ kia à?”
Trái tim Thẩm Lục Dương vừa mới thả lỏng, nay lại treo lên: “Vâng, trường học sắp xếp ạ.”
“Hôm kia mẹ tình cờ gặp bố nó, cũng có tìm hiểu một chút về nhà họ Tạ. Tuy thằng bé hiện đang ở trường học, nhưng tài sản đứng tên nó không ít, hơn nữa một phần cổ phần công ty cũng nằm trong tay nó. Sau này vợ chồng nhà họ Tạ lui về tuyến hai, nó chính là người nắm quyền thực sự. Xét từ gia thế bối cảnh, đây là một đối tượng kết hôn vô cùng hoàn hảo,” Ninh Uyển Xu nói đùa, “Mẹ có xin số liên lạc của bố nó rồi, nếu con có ý với nó, mẹ có thể giúp con kết nối.”
Thẩm Lục Dương bị tình tiết phát triển đột ngột này làm cho choáng váng.
“À đúng rồi,” Ninh Uyển Xu đặt thìa xuống, mong đợi nhìn cậu, “Nhà họ Tạ sắp tới có một buổi tiệc tối, có mời mẹ. Hôm đó bố con có việc bận không đi được, con đi cùng mẹ nhé, được không?”
Thẩm Lục Dương ngơ ngác: “…Hả?”