Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 58

058.Tác giả: Không Ô

Lòng bàn tay cảm nhận rõ nhịp tim đang đập dồn dập, bờ môi vương lại xúc cảm ẩm ướt, Thẩm Lục Dương vô thức rướn người về phía trước, muốn được kề cận hơn nữa. Khi cơ thể chuyển động, chân cậu cũng nhúc nhích theo, chiếc laptop trên đùi mất đi điểm tựa, lập tức trượt xuống.

Giữa hơi thở hỗn loạn, Thẩm Lục Dương bừng tỉnh một giây, cậu nghiêng đầu, theo phản xạ muốn chụp lại máy tính.

Nhưng ngay trước khi cậu kịp chạm vào, một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng đã nhanh hơn một bước, đỡ lấy nó và đặt sang bên cạnh.

Bên cổ bị cắn một cái không nặng không nhẹ, Thẩm Lục Dương rên hừ một tiếng. Bàn tay đặt trên vai cậu hơi dùng sức, cậu lập tức mất trọng tâm, ngã vật xuống sofa.

Một giờ bốn mươi, Tạ Nguy Hàm chuẩn bị ra cửa.

Trong căn suite tràn ngập hương sô cô la nhân rượu, Thẩm Lục Dương một mình nằm dài trên sofa, hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Cậu hệt như bộ quần áo bị quăng vào máy giặt quay nửa ngày trời, dù đã được ai đó vắt khô vô cùng dịu dàng và cẩn thận, nhưng vẫn cứ ẩm ướt, mềm oặt.

Chẳng biết đã qua bao lâu, cậu mới giơ tay, dùng mu bàn tay cọ nhẹ lên môi, vừa chạm vào đã “xì” một tiếng vì đau. Thẩm Lục Dương bàng hoàng cầm điện thoại lên, mở camera trước. Cậu nhìn kỹ… Đôi môi vừa đỏ mọng vừa sáng bóng, lại còn tê rần và sưng vù.

Sắc đẹp đúng là làm hỏng người mà.

Đêm xuân ngắn ngủi ngày đã lên cao, thật sự là từ nay quân vương chẳng thiết lâm triều…

Để bản thân trông bớt giống hôn quân, Thẩm Lục Dương quyết định ra ngoài một chuyến, vận động gân cốt.

Cậu đi tắm, lục ra một chiếc áo len cổ lọ kiểu retro, khoác thêm áo khoác cotton mỏng, xỏ đại chiếc quần thể thao rồi ra cửa. Đằng nào cũng đến rồi, phải mua chút gì đó về cho bà ngoại và mọi người mới được.

Kế hoạch vô cùng hoàn hảo. Thẩm Lục Dương bèn đi hỏi nhân viên phục vụ khách sạn xem đặc sản địa phương bán ở đâu, rồi lại hỏi trung tâm thương mại ở đâu. Câu trả lời là cả hai đều ở cùng một chỗ. Cậu lập tức ra ngoài bắt taxi đi đến đó.

Bác tài xế là một ông anh trung niên vô cùng hoạt ngôn. Thẩm Lục Dương vừa hỏi một câu: “Anh này, anh có biết mua quà ở đâu không?”, là ông anh này bật đài nói không hãm lại được.

“Mua quà à? Phải đến Thương Nam của tụi này rồi! Chú mua cho bạn gái hay bạn trai?”

“Dạ… bạn… trai ạ. À không, còn cho người nhà nữa!”

Thẩm Lục Dương suýt bị ông anh lái đi đâu mất, nhưng cậu chợt ngẫm lại, hình như từ trước đến giờ cậu chưa từng tặng Tạ Nguy Hàm món quà nào tử tế cả. Theo đuổi người ta thì tùy hứng, lại còn chiếm hết tiện nghi… Vậy mà cũng thành công được 50%.

Cậu phải chọn cho Tạ Nguy Hàm một món quà. Loại quà tặng thật sự trang trọng.

“Nhìn chú em ăn mặc thế này, chắc điều kiện gia đình cũng tốt lắm,” ông anh nói rất có cơ sở, “Bên Thương Nam có một cái tiệm, đắt lòi con mắt! Như ăn cướp! Nhưng tôi chở khách bao năm nay, cứ ai có tiền mà lại có gu là đều đến đó mua! Còn thường xuyên có người ngoại tỉnh lặn lội đến, chỉ để mua đồ của tiệm đó!”

“Ghê vậy à, thế anh chở em đến đó xem thử đi.”

“Được!”

Thẩm Lục Dương quét mã trả tiền rồi xuống xe. Cửa tiệm ven đường đã tạo thành một sự tương phản rõ rệt với những cửa hàng cậu thấy dọc đường. Chẳng biết bên trong thế nào, chứ nhìn từ bên ngoài, nó đã toát lên một vẻ “sang chảnh” khó tả.

Thẩm Lục Dương cảm nhận sâu sắc cái bầu không khí sang chảnh này của Thương Nam, lúc này mới đi về phía cửa tiệm trong truyền thuyết kia.

Dọc đường đi, cậu cứ mải suy nghĩ xem nên mua gì. Bà ngoại thường đeo trang sức đá quý, thích vòng tay; Ninh Uyển Xu thì thích mặt dây chuyền ngọc Hòa Điền, còn Thẩm Đường Bình lại thích chuỗi vòng tay… Mấy thứ này đều dễ dàng đoán ra từ những vật họ thường đeo.

Nhưng còn Tạ Nguy Hàm thì sao?

Thẩm Lục Dương bước vào tiệm, vừa lựa đồ cho các bậc trưởng bối vừa đăm chiêu suy nghĩ.

Tạ Nguy Hàm thường đeo đồng hồ, cũng hay dùng nước hoa, vest anh mặc đều rất có gu, cũng thường dùng bút máy, thích đọc sách…

Vậy trong số những thứ này… anh sẽ thích cái nào hơn?

Đồ cho trưởng bối đều đã mua xong, Thẩm Lục Dương đứng ngay cửa tiệm mà vẫn chưa nghĩ ra nên mua quà gì cho Tạ Nguy Hàm.

Cậu xách đồ đi lòng vòng, ngay trước khi ý nghĩ “hay là hỏi thẳng anh ấy nhỉ” kịp hình thành, cậu đã vô tình bước vào một tiệm vest, và lập tức bị vô vàn kiểu cà vạt sặc sỡ ở đây thu hút ánh nhìn.

Những lúc Tạ Nguy Hàm thắt cà vạt… thật sự quá gợi cảm. Thẩm Lục Dương vừa tự cảnh cáo bản thân không được nghĩ bậy, vừa càng nghĩ càng lệch lạc, rồi hoa cả mắt đi theo nhân viên bắt đầu chọn lựa.

“Anh muốn chọn cho mình ạ?”

“Không phải, là… ừm…”

“Cho người yêu của anh ạ?”

“…Vâng.”

“Xin mạn phép hỏi một chút, bình thường anh ấy thích phong cách vest như thế nào ạ?”

“Kiểu đẹp.”

“…”

“Anh ấy mặc gì cũng đẹp.”

“Anh hạnh phúc thật đấy… Anh xem thử mẫu này xem, đây là mẫu mới nhất trong mùa này của tiệm chúng tôi.”

“Để tôi xem.”

Thẩm Lục d**ng v*t lộn gian khổ trong tiệm hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng lọc ra được năm mẫu ưng ý nhất, nhưng cậu lại không thể quyết định nên chọn cái nào.

“Phiền cô đợi tôi một lát, tôi hỏi anh ấy đã.” Thẩm Lục Dương vừa nói vừa chụp “tách tách tách” cả năm cái cà vạt.

Nhân viên bán hàng á khẩu, muốn nói lại thôi. Nào có ai chuẩn bị quà bất ngờ mà lại đi hỏi thẳng đối phương… Hay là, cặp đôi già?

Thẩm Lục Dương với tư duy thẳng nam đã dứt khoát gửi ảnh cho Tạ Nguy Hàm, hỏi anh thích cái nào, cậu muốn tặng anh. Cậu còn đặc biệt đánh dấu hai mẫu mà mình thích nhất.

Tạ Nguy Hàm trả lời rất nhanh, không hề từ chối, anh đã chọn một chiếc cà vạt sọc xanh đậm trong hai mẫu đó.

“OK,” Thẩm Lục Dương chỉ vào chiếc đó, “Gói cái này lại giúp tôi.”

Nhân viên vâng dạ, chuẩn bị cất bốn chiếc còn lại đi, Thẩm Lục Dương vội ngăn: “Ấy, khoan đã!”

Cậu chỉ vào mẫu còn lại mà mình thích: “Cái này cũng gói lại luôn đi.”

Trẻ con mới phải lựa chọn, lão dê già như cậu là phải lấy hết.

Tay xách nách mang trở về, lúc Thẩm Lục Dương ra khỏi tiệm thì trời đã tối mịt. Cậu vừa về đến khách sạn, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì Tạ Nguy Hàm cũng đã trở về.

“Thầy Tạ!” Thẩm Lục Dương chỉ vào mấy món đồ cậu đang bày trên sofa, mắt sáng lấp lánh, hệt như một chú chó lớn vừa làm được việc trọng đại đang vẫy đuôi chờ khen thưởng, “Anh xem có thích không?”

Tạ Nguy Hàm cởi áo vest, vắt lên khuỷu tay. Nghe vậy, anh bật cười, bước tới ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Sao lại là hai cái.”

Thẩm Lục Dương ngửi thấy hơi lạnh vương trên người anh, xem ra bên ngoài lại giảm nhiệt độ rồi. Cậu vô thức dựa sát vào anh, nhanh nhẹn xé vỏ hộp: “Cái còn lại em thấy cũng vô cùng hợp với anh, nên em mua luôn cả hai.”

Thẩm Lục Dương cầm chiếc cà vạt ướm lên người anh. Người đàn ông thuận thế hơi ngẩng đầu lên, để lộ yết hầu gợi cảm và đầy quyến rũ.

Cổ họng Thẩm Lục Dương kêu “ực” một tiếng, miệng đã nhanh hơn não: “Anh thắt cà vạt đẹp lắm, ý em là… cái lúc thắt cà vạt, à không, là cái dáng vẻ lúc anh thắt cà vạt…”

Thẩm Lục Dương chỉ muốn tự vả miệng mình.

Mày đây là quấy rối t*nh d*c trắng trợn! Biết liêm sỉ đi chứ đồng chí ơi!

Tạ Nguy Hàm hơi nhướng mày, tầm mắt lặng lẽ rơi trên đôi mắt trong veo đang hoảng loạn kia, anh thản nhiên tổng kết: “Em thích tôi mặc vest?”

Thẩm Lục Dương há hốc miệng.

Nói “phải” thì khác nào thừa nhận mình là lão dê già.

Nói “không” thì lương tâm cậu lại cắn rứt.

May mà Tạ Nguy Hàm không hỏi dồn, cũng chẳng đả động gì đến lý do cậu đột nhiên mua quà, anh chỉ vui vẻ nói lời cảm ơn: “Tôi đều rất thích. Cảm ơn em.”

Thẩm Lục Dương thở phào nhẹ nhõm. Cậu cầm chiếc cà vạt còn lại lên ướm thử, trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được bèn hỏi: “Anh có muốn thử không?”

Cậu thừa nhận, cậu chính là muốn xem Tạ Nguy Hàm thắt cà vạt. Những lúc anh thắt cà vạt, trông gợi tình vô cùng…

Thẩm Lục Dương bi thương phát hiện ra, hình như cậu càng ngày càng không biết xấu hổ.

Tạ Nguy Hàm nhận lấy chiếc cà vạt từ tay cậu, tay còn lại tùy ý kéo nhẹ chiếc cà vạt trên cổ mình. Những ngón tay trắng nhợt, thon dài, khớp xương rõ ràng nổi bật trên nền cà vạt tối màu, mang một vẻ đẹp thanh lãnh đặc biệt.

Ánh mắt Thẩm Lục Dương vô thức dán chặt lên đó. Ngay khi cậu định nhìn kỹ hơn, thì bị một tiếng “Dương Dương” cắt ngang. Cậu ngơ ngác ngẩng đầu.

Tạ Nguy Hàm buông tay, hơi ngả người ra sau, bày ra một tư thế “mặc người tùy ý hái” (kiểu mời gọi), giọng nói từ tính mà lạnh nhạt: “Giúp tôi tháo ra.”

Thẩm Lục Dương nín thở, chỉ vào mình: “Em?”

Đầu ngón tay Tạ Nguy Hàm lơ đễnh lướt qua lòng bàn tay cậu: “Ừm.”

Thẩm Lục Dương căng thẳng ho khẽ: “Em không thạo lắm, có thể sẽ làm nhăn mất.”

Miệng thì nói vậy, chứ tay đã run rẩy sờ lên, rõ ràng là đang thiếu bình tĩnh.

“Không sao.”

Vì phải tháo cà vạt, Thẩm Lục Dương phải rướn người về phía trước. Hai người kề sát vào nhau hơn, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của đối phương phả lên da thịt. Hương rượu vang đỏ trên người anh bỗng trở nên vô cùng rõ rệt, trêu chọc khiến cậu khô cả miệng lưỡi.

Ánh mắt sâu thẳm như hữu hình, nóng rực rơi trên mặt cậu. Thẩm Lục Dương không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được.

Cậu vốn chẳng mấy khi thắt cà vạt. Lần gần nhất mặc vest là lúc đi gặp Thẩm Đường Bình, cậu đã phải tìm video hướng dẫn, loay hoay mất nửa ngày mới thắt xong.

Bây giờ trong lòng lại đang nghĩ ngợi lung tung, tay chân không vững, việc tháo cà vạt bỗng chốc còn phức tạp hơn cả thắt. Càng sốt ruột lại càng không tháo ra được. Cậu căng thẳng l**m l**m môi, cố gắng dùng đầu ngón tay để kéo.

Hơi thở của cậu vừa ngắn vừa gấp. Từ góc nhìn của Tạ Nguy Hàm, anh có thể thấy rõ hàng mi đang run rẩy của cậu, đôi môi đỏ mọng vẫn chưa phai hết dấu hôn hết lần này đến lần khác mím chặt, trên sống mũi cao thẳng còn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, phản chiếu ánh sáng mê người dưới ngọn đèn.

Tạ Nguy Hàm từ đầu đến cuối không hề lên tiếng. Sự im lặng đầy tin tưởng và gần như là dung túng này, ngược lại càng gây áp lực cực lớn cho Thẩm Lục Dương. Đến cái cà vạt cũng không tháo nổi, sao mà vụng về thế không biết.

Trong lúc loay hoay, Thẩm Lục Dương bất giác càng ngồi càng gần, mũi gần như sắp chạm vào cà vạt. Cậu cúi đầu vật lộn một hồi lâu, cuối cùng cũng tháo ra được. Cậu thở phào một hơi nặng nề, cảm giác còn mệt hơn cả chạy bộ năm cây số.

Cậu thả lỏng vai, ngẩng đầu lên, bờ môi đột nhiên lướt qua một n** m*m m**. Thẩm Lục Dương trợn tròn mắt, cơ thể còn chưa kịp phản ứng, cứ giữ nguyên tư thế ngửa ra sau, hệt như một gã đểu cáng hôn xong liền bỏ chạy, trốn đi thật xa…

Tạ Nguy Hàm dường như không hề để tâm đến cú va chạm bất ngờ vừa rồi. Anh cầm lấy chiếc cà vạt mà Thẩm Lục Dương chọn sau cùng, vắt qua cổ áo, rồi im lặng bắt đầu thắt.

Tầm mắt Thẩm Lục Dương bị đôi tay kia trói chặt, gần như không thể rời đi. Những đầu ngón tay trắng nhợt luồn lách giữa lớp vải sẫm màu, mỗi một động tác đều tao nhã và chuẩn mực. Chiếc cằm hơi nâng lên, yết hầu khẽ trượt, cùng với chiếc cà vạt dần thành hình, khiến hai chữ “cấm dục” như được khắc sâu vào cốt tủy của người đàn ông.

Nhưng Thẩm Lục Dương đã từng thấy dáng vẻ chân thật nhất của anh. Giờ phút này, khi nhìn dáng vẻ cấm dục của anh, cậu chỉ cảm thấy sống mũi nóng bừng, càng cấm dục, lại càng gợi tình…

Trong khoảng thời gian anh thắt cà vạt, tim Thẩm Lục Dương đập càng lúc càng nhanh. Cậu lúng túng cảm thấy bụng dưới nóng ran, đồng thời nhạy cảm phát hiện ra hương rượu vang đỏ trong không khí. Ngay lập tức, cậu đổ hết mọi tội lỗi cho hành vi vô tình phóng thích pheromone trong lúc cực kỳ thư giãn của một Alpha cấp S.

“Thầy Tạ,” cậu dùng mu bàn tay quẹt mũi, ánh mắt khó khăn lắm mới dời được khỏi cổ áo anh, tim vẫn đập thình thịch, “Anh thích cái này hay cái kia hơn?”

Tạ Nguy Hàm nhìn chiếc cà vạt do chính anh chọn đang nằm trong tay cậu, tầm mắt từ từ dời lên, dừng lại trên cổ tay trắng nõn lộ rõ mạch máu xanh nhạt. Ánh mắt anh đầy ẩn ý: “Đều rất thích.”

Thẩm Lục Dương không hề hay biết, nghe được câu trả lời mình muốn liền yên tâm. Nhưng sự khác lạ của cơ thể khiến cậu phải nhanh chóng cất chiếc cà vạt còn lại vào hộp, rồi đứng dậy quay lưng về phía Tạ Nguy Hàm: “Em cất vào chỗ hành lý của anh nhé?”

Tạ Nguy Hàm thu hồi tầm mắt, giọng nói vẫn ôn hòa, nhưng đáy mắt đã tràn ngập vẻ u tối: “Được.”

Bình Luận (0)
Comment