Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 57

057.Tác giả: Không Ô

Kéo lê cơ thể chỗ nào cũng tạm ổn mà chỗ nào cũng không thật sự thoải mái, sau khi vệ sinh cá nhân qua quýt, Thẩm Lục Dương vơ đại một chiếc áo phông quần dài, tựa vào sô pha bật ti vi làm âm thanh nền.

Nhớ ra mình đến đây là để làm việc, cậu cầm điện thoại lên, lướt qua nhóm chat của sáu giáo viên đi công tác.

Tám giờ sáng tập trung, lúc đó cậu ngủ li bì nên không đi. Vừa rồi, một trong các giáo viên khối 12 đã gửi tin nhắn trong nhóm—— hai giờ chiều sang họp.

Hai giờ chiều. Thẩm Lục Dương liếc nhìn đồng hồ, bây giờ là 11:20 sáng, vẫn còn kịp.

Tuy Tạ Nguy Hàm đã xin nghỉ giúp cậu cả ngày, nhưng chiều cậu vẫn phải đi. Nếu không, báo cáo cũng chẳng biết nhét cái gì vào, bịa chuyện lung tung thì về khó ăn nói với Chủ nhiệm.

Đang nghĩ lát nữa phải dùng vẻ mặt tự nhiên hết sức nào để đối diện với Tạ Nguy Hàm, trong đầu Thẩm Lục Dương bỗng vang lên một tiếng “Xè——”. Âm thanh này vừa quen vừa lạ.

Cậu sững sờ vài giây, thăm dò hỏi: “Hệ thống? Cậu còn sống không?”

【Xè—— Xè—— Sống, s, ống…】

Cái giọng này. Thẩm Lục Dương hỏi mà không hy vọng mấy: “Cậu còn sửa xong được không đấy?”

【Dương, Dương—— Nhiệm vụ—— hoàn thành… 50%, mời, tiếp tục—— cố… gắng…】

【Rẹt—— Xè—— Hệ thống đang sửa chữa…】

“Hả?” Thẩm Lục Dương bật dậy khỏi sô pha, gọi vào hư không: “Hệ thống! Hệ thống!”

【Hệ thống đang sửa chữa——】

Thẩm Lục Dương: “…” Thôi, lại sập nguồn nữa rồi.

Đây đúng là “hấp hối bỗng bật dậy”, để nhắc cậu biết nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa. Hơi bị cảm động.

*垂死病中惊坐起 – một câu thơ/meme mạng, chỉ việc đột ngột bật dậy khi đang bệnh nặng

Cơ mà, hoàn thành một nửa là theo trường hợp nào…?

Không thể nào là thời gian trong sách đã trôi qua một nửa, cách điểm bắt đầu cốt truyện mới vài tháng, mà thời gian trong sách cần năm năm mới kết thúc. Vậy thì là trường hợp thứ hai—— Tạ Nguy Hàm yêu một người không phải Thời Phàm.

Một người không phải!

Yêu!

Thẩm Lục Dương đột nhiên nhận ra ý nghĩa của thông báo này. Tim cậu đập thình thịch, lồng ngực phập phồng, ngón tay hết nắm chặt lại buông ra.

Tạ Nguy Hàm thật sự có thể cảm nhận được cảm xúc yêu thích! Cậu thành công rồi.

Mới bao lâu đâu, cậu đúng là… thiên tài yêu đương.

Thẩm Lục Dương kích động đi đi lại lại trong phòng, cậu chống tay lên cửa kính sát đất nhìn ra biển khơi, sóng gợn lăn tăn, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra màu sắc đẹp đẽ mộng ảo. Cậu cười đến cong cả mắt, khóe miệng nhếch cao. Một bụng vui sướng không có ai chia sẻ, vừa kích động vừa bức bối khó chịu.

Ngơ ngẩn nhìn mặt biển một lúc, cậu chạy về sô pha vớ lấy điện thoại, rồi lại chạy ra cửa kính sát đất chụp một tấm ảnh, gõ gõ màn hình, đăng một bài trên vòng bạn bè ở chế độ công khai.

Thẩm Lục Dương: Hãy gọi tôi là tiểu thiên tài

Ảnh đính kèm: Một bàn tay giơ ngón cái, bối cảnh là cửa kính sát đất của khách sạn view biển nổi tiếng ở thành phố K và biển cả bao la phía sau.

Chắc là do đang trưa Chủ Nhật, mấy người ít ỏi trong WeChat của cậu đều khá rảnh rỗi, chẳng mấy chốc đã hiện lên một đống chấm đỏ. Thẩm Lục Dương dựa vào cửa sổ, ngân nga hát một lúc rồi mới bấm vào.

Cung Uyển Quân: Tay thầy Thẩm đẹp quá

Quý bà Ninh Uyển Xu xinh đẹp là mẹ tôi: Cục cưng đi đâu chơi thế? Ôm ôm.jpg

Tông Úy Tình: Ngón cái.jpg

Khương Noãn Vũ: Hai người thành rồi à?

Phương Dịch: Hai người ngủ với nhau rồi à?

Quý bà Ninh Vận Phương xinh đẹp là bà ngoại tôi: Ra ngoài chơi chú ý an toàn mỉm cười.jpg

Thời Phàm: Mặt trời nhỏ.jpg

Thẩm Lục Dương nhìn chằm chằm hai bình luận nổi bật nhất ở giữa, gãi gãi đầu. Cậu muốn xóa, nhưng lại thấy họ nói cũng đâu có sai. Mà không xóa, các giáo viên khác cũng thấy được bình luận của Khương Noãn Vũ…

Thấy thì thấy thôi!

Thầy Thẩm không biết sợ là gì.

Đang lướt xem bình luận, cửa phòng đột nhiên được đẩy ra. Thẩm Lục Dương mặt mày ngây ngô cười, chạm mặt Tạ Nguy Hàm vừa bước vào. Thượng Đế luôn để bạn gặp người mình thích vào lúc bạn ngốc nghếch nhất—— một câu chí lý.

Nhìn nhau vài giây, đại não Thẩm Lục Dương phản nghịch mà tua đi tua lại cảnh tượng tối qua. Cậu khóc còn thảm hơn trời sập, cả đời này chưa từng khóc như thế, mắt còn phải nhìn chính mình trong gương đang khóc đến co giật, thế là càng thảm hơn…

Mặt cậu đỏ bừng.

Thẩm Lục Dương đặt mông ngồi phịch xuống sô pha, hai giây sau lại đứng bật dậy. Cậu nhìn Tạ Nguy Hàm đã đóng cửa và đang đi về phía này, lúng túng tiến tới cũng không phải, mà ngồi xuống cũng không xong.

Cậu gãi gãi cái cổ đầy dấu vết, ánh mắt đảo đi chỗ khác, cố tìm chuyện để nói: “Anh về nhanh thật.”

Tạ Nguy Hàm đặt đồ trong tay lên bàn ăn, nghe vậy, mặt anh thoáng ý cười. Lúc quay đầu nhìn cậu, ánh mắt anh rất dịu dàng: “Không phải em nói đói rồi sao, lại đây.”

Thật sự là vì cậu đói nên anh về ngay.

Lúc anh không có ở đây, Thẩm Lục Dương có thể vì chuyện này mà vui cả buổi. Giờ anh ở đây rồi, cậu lại ngượng chín người, hai chân cứng đờ, mỗi cái đi một nẻo, lết đến ghế ngồi xuống.

Tạ Nguy Hàm ân cần mở hộp thức ăn giúp cậu. Thẩm Lục Dương nhận ra nhãn hiệu này chính là của cửa hàng mà hôm qua trên đường đến trường, cậu đã nói muốn ăn thử.

Đôi tay xinh đẹp thường ngày cầm phấn, soạn giáo án này, bây giờ đang tỉ mỉ múc cháo cho cậu… Thẩm Lục Dương bất chợt nghĩ đến cảnh hôm qua đôi tay này ở trong miệng cậu, khuấy đảo, kẹp lấy đầu lưỡi cậu.

Yết hầu trượt lên xuống, đầu lưỡi dường như lại tê rần. Cậu bất giác véo véo ngón tay mình.

Tạ Nguy Hàm dường như không phát hiện ra sự khác thường của cậu, càng giống như tối qua không có gì xảy ra. Anh bình tĩnh chuẩn bị mọi thứ giúp cậu, rồi đặt từng món một ra trước mặt.

“Không đói à?”

Thẩm Lục Dương vội “À” một tiếng, vờ dời mắt đi, cầm thìa lên cúi đầu húp một ngụm cháo——

Ngon kinh khủng. Cậu suýt thì rưng rưng nước mắt.

Tạ Nguy Hàm ngồi bên cạnh cậu. Ngay khoảnh khắc cậu cúi đầu, ánh mắt dịu hiền của anh trở nên đặc quánh và quyến luyến, dừng lại trên dấu răng ửng đỏ sau gáy cậu. Khóe môi anh dần cong lên một độ cong say đắm.

Đó là sự si mê và h*m m**n chiếm hữu không hề che giấu.

Thẩm Lục Dương hoàn toàn không biết gì về điều này. Cậu vừa thưởng thức đồ ăn ngon vừa tự làm công tác tư tưởng. Sớm muộn gì cũng phải trải qua. Nhìn dáng vẻ Tạ Nguy Hàm cũng không giống… nằm dưới. Đều là người lớn cả rồi, hưởng thụ cuộc sống thì có gì mà phải ngại…

Ăn xong bữa cơm, công tác tư tưởng của cậu cũng hòm hòm. Cậu chùi miệng, cuối cùng cũng dám nhìn sang bên cạnh một cách bình thường.

Vừa quay đầu, cậu bất ngờ đập vào một gương mặt ở cự ly quá gần. Ánh mắt mơ màng đâm sầm vào đôi mắt sâu thẳm quyến rũ kia. Tim Thẩm Lục Dương lập tức loạn nhịp, hơi thở dồn dập, cậu vô thức ngửa ra sau, muốn kéo xa khoảng cách.

Chiếc ghế mất thăng bằng, đồng tử cậu co lại, tay bám vào bàn cũng không ngăn được quán tính ngã ngửa ra sau.

Toang rồi.

Thẩm Lục Dương khua khoắng hai cái, cố gắng để mình ngã không quá ngu ngốc. Cậu thật sự không muốn mất mặt trước Tạ Nguy Hàm nữa.

Ngay trước giây phút người ngã ghế lật, một cánh tay mạnh mẽ đã vòng qua eo cậu, ôm cả cậu lẫn ghế, kéo lại một cách vững vàng. Bị quán tính đẩy đi, Thẩm Lục Dương đâm sầm vào lòng anh.

Giọng nói dịu dàng vang lên từ đỉnh đầu, bình tĩnh và kiên nhẫn hỏi cậu: “Dương Dương, em đang sợ tôi à?”

Thẩm Lục Dương ngẩng đầu lên từ lồng ngực đượm hương rượu vang, tim vẫn đập loạn. Nơi tiếp xúc rõ ràng cách một lớp vest mà cứ như bị nhiệt độ của đối phương làm bỏng. Cậu đảo mắt lung tung, chột dạ phủ nhận: “Không có! Tại gần quá, em… giật mình.”

Bàn tay Tạ Nguy Hàm đang ôm eo cậu nới lỏng, anh bật cười vừa phải, dễ dàng xua tan sự căng thẳng trong không khí: “Vậy à. May quá, nếu bị em sợ, tôi sẽ buồn lắm.”

Tim Thẩm Lục Dương hẫng một nhịp, cậu nhìn anh: “Thật sự không có! Em không thể nào sợ anh được.”

Chỉ là… cực kỳ xấu hổ. Cậu cũng không biết tại sao, rõ ràng trước đây mặt cậu dày như tường thành.

Cậu bối rối vò đầu, Thẩm Lục Dương không ngờ biểu hiện khác thường của mình lại khiến Tạ Nguy Hàm hiểu lầm.

Ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy, dịu dàng của Tạ Nguy Hàm, mọi lời giải thích của Thẩm Lục Dương đều nghẹn lại trong họng.

Câu nói “Nhiệm vụ hoàn thành 50%” của hệ thống vang vọng trong đầu. Cậu hít một hơi, hành động còn nhanh hơn cả não. Cậu đột nhiên nắm lấy bàn tay thon dài, lành lạnh của Tạ Nguy Hàm: “Anh xem, em còn dám nắm tay anh này, em chắc chắn không sợ anh.”

Nói rồi cậu tùy tiện bóp bóp ngón tay thon dài, rồi lại đan mười ngón tay mình vào tay anh, cuối cùng buông ra, dùng tay mình bọc lấy tay anh, lẩm bẩm: “Sao lạnh thế, bên ngoài lạnh lắm à?”

Tạ Nguy Hàm không giấu nổi ý cười trong mắt. Anh dùng tay kia chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu: “Cũng bình thường, thân nhiệt tôi vốn thấp.”

Thẩm Lục Dương “Ồ” một tiếng, cần mẫn dùng thân nhiệt của mình ủ ấm cho anh, nhấn mạnh một lần nữa: “Thầy Tạ, em thật sự không sợ anh.”

Ánh mắt càng thêm thâm trầm, Tạ Nguy Hàm nhếch môi, che đi cảm xúc không nói nên lời, chỉ còn lại sự dịu dàng: “Tôi tin em.”

Động tác ủ tay của Thẩm Lục Dương khựng lại, cậu không tự nhiên gãi gãi vành tai đang nóng lên, nhưng khóe miệng lại cong vút.

Ăn cơm xong Thẩm Lục Dương làm biếng, đánh răng xong cậu quay lại sô pha nằm ườn ra như không xương, nhìn cảnh biển qua cửa kính sát đất. Cậu cầm điện thoại chụp bừa mấy tấm, gửi cho Ninh Uyển Xu và Ninh Vận Phương, báo là mình đang đi công tác.

Tạ Nguy Hàm ngồi bên cạnh, tay bưng một tách cà phê, cùng cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Lục Dương đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn người đàn ông mà ngay cả sợi tóc cũng toát lên vẻ tao nhã, ung dung. Cổ họng cậu khô khốc, hoàn toàn không thể kết nối con người trước mắt với người đàn ông tối qua đã siết cổ cậu, bảo cậu “đừng nhịn”.

A! Không thể nghĩ tới.

Thẩm Lục Dương tựa vào sô pha, cọ cọ vành tai nóng rực, vội chuyển chủ đề: “Thầy Tạ, chiều nay họp gì thế?”

Tạ Nguy Hàm uống một ngụm cà phê, nhìn cậu: “Tôi xin nghỉ phép cho em rồi.”

“Em không sao rồi,” Thẩm Lục Dương bóp bóp vai, “Không thể đi công tác hai ngày mà nghỉ hết một ngày được, về không biết ăn nói thế nào.”

“Báo cáo của em tôi viết giúp em rồi,” Tạ Nguy Hàm cười nhìn cậu, đôi mày mắt tinh xảo dưới ánh nắng toát lên vẻ dịu dàng khó tả, “Em có thể nộp rồi.”

“Viết xong rồi á?” Vẻ mặt Thẩm Lục Dương từ mơ màng chuyển sang mừng rỡ, cậu nhanh chóng sán lại gần anh, “Nhanh vậy, báo cáo của cả ngày hôm nay đều viết xong rồi?”

Hôm qua đã quá cuồng nhiệt, đến nỗi trên người Alpha trẻ tuổi vẫn còn vương vấn hương sô cô la nóng không tan, quyện trong đó là hương rượu vang. Bất cứ ai ngửi thấy cũng sẽ không nghi ngờ việc cậu vừa trải qua một đêm điên cuồng, tốt đẹp. Dưới ánh nắng, đôi mắt cún con sáng lấp lánh. Vừa nãy còn trốn đông trốn tây, giờ lại vô tư sán lại gần, dính lấy anh, ngẩng đầu cười hỏi: “Em mời anh ăn cơm nhé, thầy Tạ.”

Ăn cơm.

Ánh mắt Tạ Nguy Hàm tối sầm lại một thoáng rồi biến mất. Anh cụp mi, nhếch môi đồng ý: “Được.”

Thẩm Lục Dương vốn không định xem, nhưng Tạ Nguy Hàm không ngại mà đưa thẳng laptop cá nhân cho cậu, thế là cậu cũng mở báo cáo ra đọc một lượt. Bài dài cả vạn chữ, làm thành hai bản.

Đọc xong toàn bộ, Thẩm Lục Dương kinh ngạc. Cậu thật sự muốn ôm đùi Tạ Nguy Hàm hét lên “Đại lão, xin hãy gánh em”.

Sao có người có thể viết một cái báo cáo kiểu đối phó mà lại nghiêm túc, chỉn chu đến thế. Cách dùng từ trong hai bản cũng hoàn toàn khác nhau, không thể nhận ra là do cùng một người viết.

Thẩm Lục Dương cảm động đến mức bong bóng màu hồng bay đầy tim.

Cậu không biết mình đã chuyển từ ngồi ở đầu sô pha bên kia sang nửa dựa vào Tạ Nguy Hàm ở đầu này từ lúc nào. Cậu co một chân lên, vừa xem báo cáo vừa cong cong đuôi mắt cười: “Hay là mai em cũng không cần đi nữa, về thẳng trường luôn.”

Tạ Nguy Hàm xoa xoa vành tai ửng đỏ của cậu, lực không nặng không nhẹ, động tác mang theo sự thân mật và ám muội khác thường: “Cũng được.”

Thẩm Lục Dương nhột đến mức rụt vai, nghiêng nghiêng đầu, không né, ngược lại còn quen thói cọ vào lòng bàn tay anh. Má cậu nóng lên, ngón tay và tai chạm vào nhau đầy nhạy cảm khiến cậu thở gấp, nói hàm hồ: “Em đùa thôi, mai nhất định phải đi. Alpha bị cảm cúm sao có thể nghỉ hai ngày…”

Tạ Nguy Hàm không tỏ ý kiến, ngón tay đang đặt trên tai cậu trượt dọc theo má xuống cằm, khẽ giữ lấy, rồi nâng lên.

Thẩm Lục Dương lòng dấy lên dự cảm, cậu ngẩng đầu, cổ họng khô khốc. Nếu cảm giác không sai, sự xao động trong lòng cậu lúc này, nên được gọi là mong chờ.

Đối phương trước nay luôn dung túng mọi thứ của cậu. Như cậu mong muốn, anh cúi xuống, đôi môi ấm áp bị bao phủ, một nụ hôn ướt át, dịu dàng, mang theo vị đắng của cà phê, dây dưa l**m m*t.

Lúc tách ra, đôi môi nhạt màu đã trở nên đỏ mọng. Đôi mắt trong veo phủ một tầng sương mờ mịt, cậu th* d*c: “Thầy Tạ…”

“Ừm,” anh đáp lại bằng giọng khàn khàn. Tạ Nguy Hàm v**t v* tai cậu, cụp mi hỏi: “Hôm qua dọa em sợ à? Xin lỗi, tôi không kiểm soát tốt.”

Bàn tay cầm laptop của Thẩm Lục Dương siết chặt, yết hầu trượt lên xuống: “Không có dọa sợ, chỉ là…”

Anh cụp mắt cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên hàng mi cậu, Tạ Nguy Hàm hỏi: “Gì cơ?”

Ngoài lời hệ thống nói, Thẩm Lục Dương càng cần sự khẳng định của chính chủ. Cậu căng thẳng l**m môi: “Chỉ là, anh… có chút thích em rồi, đúng không?”

“Phải,” hàng mi dài che khuất con ngươi đen láy, Tạ Nguy Hàm thản nhiên thừa nhận lòng mình, khàn giọng hỏi: “Có muốn cảm nhận nhịp tim của tôi không, Dương Dương.”

Nói xong, anh khẽ hôn lên môi cậu, nhẹ nhàng cọ xát trên bề mặt ẩm ướt, sung huyết.

Yết hầu Thẩm Lục Dương trượt lên xuống. Cậu ngẩng đầu, vụng về hôn đáp lại, nhấc bàn tay đang chống trên sô pha lên, đặt lên ngực anh.

Nhịp tim mạnh mẽ truyền qua lòng bàn tay, kết nối với động mạch của chính cậu. Trong chốc lát, hai nhịp tim đập cực nhanh gần như trùng khớp.

Thình thịch thình thịch—— Thình thịch thình thịch——

________

Lời tác giả: Xin trịnh trọng tuyên bố tại đây: Thầy Tạ được! Thầy ấy cực kỳ được! Được đến mức nào thì sau này để Dương Dương kể tỉ mỉ cho các vị nghe…

Bình Luận (0)
Comment