Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 56

056.Tác giả: Không Ô

Trên mặt gương phảng phất một màu đỏ nhàn nhạt. Trong lớp sương đỏ mờ ảo chồng chất, gáy của người thanh niên ngửa ra, tựa như một con chó săn bị đột kích, siết chặt cổ họng.

Pheromone rượu vang cô đặc thẩm thấu qua da, thuận theo cái miệng đang há ra vì ngẩng đầu của cậu mà rót ngược vào. Đáy mắt trong veo nhuốm màu đỏ, giống như một tấm vải bị vấy bẩn, trở nên ẩm ướt và nhàu nát.

Thẩm Lục Dương bị buộc phải nhìn chằm chằm vào gương. Gương mặt, quai hàm, cho đến cổ và vai, men theo làn da lộ ra ngoài mà chìm trong một màu đỏ như ngâm rượu.

Thẹn.

Một gã đàn ông cao một mét tám mấy, trơ mắt nhìn bản thân như một con thỏ không thể giãy thoát khỏi lòng bàn tay của một tên đồng tính khác. Cái dự cảm và sự mong chờ kỳ dị về chuyện sắp xảy ra gần như thiêu đốt cả con người cậu.

Cậu đã nghĩ đến việc nhắm mắt làm đà điểu, không nhìn nữa. Nhưng người đàn ông như ác quỷ phía sau khẽ cười một tiếng, dường như đã liệu trước. Anh hôn lên vành tai cậu, ngậm m*t rồi thì thầm: “Nhìn vào gương, Dương Dương.”

Thôi miên—— có thể khiến bạn làm mọi điều, dù lý trí muốn hay không.

Lúc Thẩm Lục Dương bị buộc mở mắt nhìn vào tấm gương rõ nét, cả người cậu mơ màng và hoảng hốt, nhưng bàn tay đang giữ cổ họng cậu thì không.

Những ngón tay thon dài, trắng bệch, mục tiêu rõ ràng mà v**t v* cằm và xương quai xanh.

Lực khi nhẹ khi nặng.

Một cú lướt nhẹ chậm rãi, khơi lên dòng điện tê dại, khiến Thẩm Lục Dương khó nhịn mà rụt vai, tự đưa mình ra. Cảm giác tê dại lan truyền từng chút một đến nơi vốn đã rất gần trái tim.

Một cú ấn nặng thậm chí còn hơi đau. Đầu ngón tay trắng bệch tàn nhẫn ấn ra vết hằn trên xương quai xanh màu lúa mì đang rịn mồ hôi mỏng. Sự tương phản màu sắc mãnh liệt và động tác mang theo đau đớn, Thẩm Lục Dương nhìn thấy trong gương mà toàn thân căng cứng, vành mắt đỏ bừng.

Cậu vô thức lùi về sau để trốn, nhưng lại càng khiến tấm lưng mình áp sát hơn vào lồng ngực Tạ Nguy Hàm từ một hướng khác. Chiếc áo choàng tắm vốn đã bị không khí hun nóng hầm hập khiến cậu thở không ra hơi. Lớp vải mềm mại biến thành một cái lồng bít bùng, tựa như muốn dùng hơi nóng dồn người ta vào đường cùng, bức bối đọa lạc. Ngay cả không khí thoát ra từ khóe miệng cũng nóng đến đáng sợ.

Thẩm Lục Dương bi ai phát hiện, cậu đang vô thức tìm kiếm pheromone rượu vang trong không khí, hết lần này đến lần khác há miệng hít thở, cảm nhận pheromone xâm chiếm đại não.

Cậu hết cứu rồi.

Nhưng cảm xúc này không kéo dài được bao lâu, đã bị một cảm giác dày vò hơn k*ch th*ch đến mức đạp mạnh xuống đất—— Răng nanh của Alpha cấp S cắn lên tuyến thể sau gáy cậu như đang đùa giỡn, đầu răng khẽ lún vào da thịt, rồi lại hờ hững rút ra. Một nụ hôn an ủi lập tức hạ xuống.

Đôi môi ẩm ướt mang theo nhiệt độ, nóng đến mức Thẩm Lục Dương run rẩy bất thường, lồng ngực phập phồng dữ dội, nhịp điệu gần như run rẩy.

Vì bị giữ cổ họng, đầu cậu bị ép gối lên vai Tạ Nguy Hàm. Ánh mắt cậu say đến mơ màng, nhưng vẫn dán chặt vào mặt gương khiến cậu đỏ mặt tía tai.

Dưới lớp sương đỏ, sự an ủi vốn dĩ đơn thuần cũng nhuốm màu sắc mờ ám.

Giống như động vật trước khi ân ái, chúng sẽ ngoạm lấy gáy đối phương, hòng ngăn đối tượng trong lòng mà chúng đã dày công kén chọn chạy thoát.

Với tư cách là “con đực”, bản năng của Thẩm Lục Dương là kẻ “cắn gáy”. Vậy mà giờ đây, cậu lại như một “con cái”, bị cắn gáy đánh dấu, đồng thời còn phải thưởng thức bộ dạng hưởng thụ của chính mình.

Cả quan điểm sống*  lẫn tâm hồn đều chịu đả kích cực lớn. Cú đả kích này kết hợp với những dày vò tinh thần, khiến cảm giác kỳ dị thẩm thấu từ sâu thẳm linh hồn, chảy vào đáy tim khô cằn, âm thầm tưới tắm.

*Bản gốc là tam quan () – viết tắt của nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan

Trái luân lý, bẽ bàng, khát cầu… sự ăn mòn hoàn toàn không thể chống cự.

Cậu lại đáng xấu hổ mà muốn nhiều hơn.

Người đàn ông phía sau luôn có thể dễ dàng nhìn thấu ý đồ của cậu, cũng như bây giờ, ngay khoảnh khắc cậu th* d*c, ngón tay trên cằm đã nâng cậu lên, hôn xuống thật sâu. Tầm mắt Thẩm Lục Dương cuối cùng cũng dời khỏi gương, nhìn người đàn ông trước mặt.

Con ngươi sâu không thấy đáy là một màu đỏ thẫm mê người. Vẻ dịu dàng, lịch thiệp trên khuôn mặt đã biến mất. Độ cong của ngũ quan đang giãn ra cho thấy rõ, anh bây giờ không muốn làm một quý ông dung túng cho con mồi chạy vào bẫy của kẻ khác nữa.

Độ cong nơi khóe môi khiến người ta rợn tóc gáy, cảm xúc nơi đáy mắt mang theo sự dò xét và tìm tòi, nhưng vẫn anh tuấn như thần minh. Sự đáng sợ và vẻ đẹp đẽ cùng tồn tại hài hòa.

Đầu cậu ngửa ra sau hết mức, căng cứng đến độ mỗi lần yết hầu trượt lên xuống đều đau. Ngón cái đè trên đó thỉnh thoảng còn ấn xuống. Oxy trong khoang miệng cạn kiệt hết lần này đến lần khác, kẽ hở để cậu hít thở bị giảm đi một cách tàn nhẫn. Đôi môi ẩm ướt dính dấp quấn lấy nhau, nụ hôn sâu khiến nơi hai người tiếp xúc vang lên tiếng nước làm người ta đỏ mặt.

Cảm giác ngạt thở và sự khoan khoái của nụ hôn thay phiên nhau xuất hiện trong đại não hỗn loạn. Cơ thể bắt đầu nghiêng về phía sụp đổ, nỗi đau đớn và kh*** c*m khi yết hầu trượt lên xuống khiến chân cậu đạp mạnh xuống sàn, mu bàn chân nổi gân xanh.

Ngay lúc đồng tử Thẩm Lục Dương dần giãn ra, người phía sau dường như cuối cùng cũng nổi lòng từ bi, khẽ tách ra một chút. Anh cụp mắt đè nén sự tàn bạo nơi đáy mắt, nhìn người thanh niên chật vật hít thở từng ngụm lớn, đuôi mắt thậm chí còn ẩm ướt, môi cũng đỏ đến mức quá đáng.

Ngón tay trên cằm như vô tình di chuyển, cổ cậu thuận theo hướng ngón tay rời đi mà vô lực quay sang. Không chút phòng bị, cậu đối diện với hình ảnh trong gương——

Đại não đang tê liệt bị buộc phải kết nối trở lại. Ngay khoảnh khắc dây thần kinh hồi phục, Thẩm Lục Dương nhìn rõ bản thân trong gương.

Một bộ dạng, hoàn toàn, khao khát đến sụp đổ.

Lún sâu trong đó, cam tâm đọa lạc, th* d*c thần phục trong vòng tay một người đàn ông khác, mặc người định đoạt.

Dây thần kinh vốn đã bị tàn phá đến cực hạn lại bị k*ch th*ch lần nữa. Thẩm Lục Dương ngây dại thở hổn hển, linh hồn tạm thời tách khỏi đại não.

Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên sau tai. Trong gương, người đàn ông đẹp đến phi thực tế mỉm cười nhìn thẳng vào bóng hình quấn quýt trong đó, thì thầm như ma quỷ: “Nhìn rõ chưa?”

Thẩm Lục Dương muốn dời đi, nhưng ánh mắt lại như bị bỏ bùa, dán chặt vào từng cử động trong gương, giãy giụa mà đắm chìm.

Không phải…

Cậu, cậu bị thôi miên, nên mới…

“Thôi miên đã giải trừ rồi,” ngón tay Tạ Nguy Hàm trìu mến vuốt nhẹ má cậu, nhưng lời nói ra lại như một tảng đá lớn, dấy lên ngàn con sóng trong lòng Thẩm Lục Dương, “Ngay trước khi hôn.”

Ngay trước khi hôn… Đồng tử Thẩm Lục Dương co rút.

Vậy nên tất cả những điều này, đều là ý muốn của chính cậu.

Là cậu đuổi theo Tạ Nguy Hàm đòi hôn, là cậu muốn nhìn vào gương, là cậu không nhịn được…

Là cậu.

Không phải thôi miên.

Sợi dây thần kinh cuối cùng bị lời nói nhẹ bẫng kia xé đứt. Hung thủ đột nhiên trở nên dịu dàng và chu đáo, hôn nhẹ lên vành mắt ửng đỏ của người thanh niên, lực nhẹ đến mức có thể bỏ qua.

“Sao không nói nữa, không phải em muốn à.”

“Nói đi, tôi đều sẽ cho em, em sợ gì chứ?”

“Hửm? Bé yêu.”

Thẩm Lục Dương cứng đờ vài giây, ngơ ngác hé môi. Cổ họng vừa được thấm ướt lại trở nên khô khốc. Bàn tay cậu vô thức ấn lên đùi Tạ Nguy Hàm qua lớp áo choàng tắm, đầu ngón tay khẽ cào.

Cảm giác cọ xát nhỏ bé xuyên qua da thịt, truyền đến rõ ràng. Tạ Nguy Hàm kiên nhẫn cúi xuống, nụ hôn ấm nóng rơi trên gáy thoang thoảng hương sô cô la nóng.

Anh nghe thấy người thanh niên trong lòng cúi đầu, dùng giọng nói khàn khàn, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy——

“…Cắn em.”

Đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành một vòng cung thỏa mãn. Răng nanh sắc bén kề lên gáy, cảm nhận sự run rẩy rõ rệt của đối phương, anh thành kính nhắm mắt, tựa như lời thánh ca của tín đồ, than thở: “Như em mong muốn, thiên sứ của tôi.”

Cơn đau nhói sau gáy khiến Thẩm Lục Dương rên lên một tiếng, nhưng cậu nghiến răng chịu đựng, ngoan cường ép mình dùng cách của một con đực để im lặng chống đỡ.

Nhưng ngay sau đó, pheromone được tiêm vào khiến cái ý nghĩ phi thực tế này của cậu chỉ xuất hiện được một giây đã vội vàng phá sản.

Khác với lần cắn hờ hời hợt, tiêm vào một lượng nhỏ như đùa giỡn lần trước, lượng pheromone lần này thật sự là dùng liều lượng để đánh dấu một Alpha, lập tức được bơm vào mạch máu.

Đó là một cảm giác không thể diễn tả, tựa như xuyên qua lớp da thịt giả tạo, đâm thẳng vào linh hồn để lại dấu ấn.

Đau, cực kỳ đau. Đau đến mức Thẩm Lục Dương còn không kịp giãy giụa, nước mắt đã tuôn như mưa. Cậu trợn tròn mắt, cả người như bị đóng đinh trên răng nanh của Alpha cấp S, tủy sống cũng run rẩy trong đau đớn.

Cậu há miệng, muốn nói em hối hận rồi, hay là thôi đi, nhưng nửa âm tiết cũng không phát ra nổi.

Giờ phút này, pheromone đặc quánh như sương mù trong không khí đã biến thành liều thuốc cứu mạng. Cậu hít thở từng ngụm lớn, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, hòng xoa dịu đi dù chỉ một chút đau đớn.

Không biết qua bao lâu, có lẽ rất lâu, cũng có lẽ chỉ trong chớp mắt, lượng lớn pheromone được tiêm vào đã lan tỏa khắp cơ thể cậu. Chúng đột ngột chuyển từ trạng thái điên cuồng khiến Thẩm Lục Dương run rẩy, sang trạng thái yên lặng một cách kỳ dị.

Giây tiếp theo, tim Thẩm Lục Dương đập hẫng một nhịp.

Thình thịch————

Ngộ độc rượu, chính là trạng thái của cậu bây giờ.

Mọi cảnh vật trước mắt đều nhòe đi, tư duy trong não hoàn toàn vỡ vụn. Cơ thể cậu ngã vào lòng đối phương, cọ xát như một con chó lớn, ôm lấy cổ anh là muốn hôn.

Trần nhà khoét rỗng có thể nhìn thấy những vì sao. Bầu trời tối sẫm tựa như con ngươi của Tạ Nguy Hàm, thâm trầm tao nhã bao trọn vạn vật, khiến mỗi người ngước nhìn đều lún sâu vào đó. Sau khi hưởng thụ vẻ đẹp, họ đau đớn mà vui sướng nhắm mắt lại, ngẩng đầu áp chặt vào chủ nhân của linh hồn mình—— bạn thậm chí còn không biết, mình đã bán linh hồn cho anh ta từ lúc nào.

Giãy giụa cũng chỉ có thể dùng bàn tay nổi gân xanh, nắm chặt lấy đối phương, cố gắng trở thành kẻ đặc biệt, sở hữu quyền lợi lấy lại linh hồn hoặc trao đổi với anh ta.

Thẩm Lục Dương là kẻ may mắn, cậu là người đặc biệt nhất.

Cậu cũng là kẻ bất hạnh, bởi vì ác quỷ đã hoàn tất giao dịch, điên cuồng và bất chấp tất cả, đặt linh hồn của chính mình vào lòng bàn tay cậu.

Thẩm Lục Dương cảm thấy mình say thật rồi. Cả căn phòng đều là pheromone Alpha cấp S. Cậu như đang trôi nổi giữa tầng mây pheromone, tứ chi được mây nâng đỡ trở nên bồng bềnh. Tầm nhìn rơi trên những nhánh cây cảnh vươn ra từ trần nhà, rồi lại như lạc vào một khu rừng nhiệt đới ngập tràn thực vật hương rượu vang, bị hương thơm của chúng quấn lấy.

Những câu chữ rõ ràng cuối cùng trong ký ức là một giọng nói trầm thấp êm tai, kề sát bên gáy cậu, hơi thở nóng rực, cười khẽ dẫn dụ: “Bé yêu, khóc đi, tôi sẽ an ủi em.”

Hình như cậu đã khóc thật. Sĩ diện gì cũng mất sạch, cả người bị pheromone khống chế từng dây thần kinh. Mơ màng và điên cuồng cùng lúc xuất hiện trong não, đan xen đến mức gần như phát điên. Cuối cùng, cậu nhớ ra mình cũng là Alpha, còn cố dùng pheromone để phản kháng.

Kết cục thảm khốc.

Tạ Nguy Hàm đã bao dung cho sự mạo phạm của cậu đối với Alpha cấp S, rồi trở tay trả lại cậu một nụ hôn còn tàn nhẫn hơn, khiến một thằng đàn ông như cậu khóc đến trời long đất lở, khản đặc cả giọng, nghi ngờ rằng mình không còn có ngày mai.

Tầng thượng khách sạn, phòng VIP suite.

Nắng sớm rải trên mặt biển gợn sóng, bầu trời xanh thẳm và mặt biển trong vắt chạm nhau ở một đường chân trời xa xăm, cảnh đẹp làm say lòng người.

Đáng tiếc, người thanh niên đang ngủ say như chết trên giường hoàn toàn không biết gì về điều này, càng không biết căn phòng cậu vung tiền như rác đẹp đến nhường nào.

Trong lòng trong mắt chỉ còn lại “Bố mày mà không ngủ nữa chắc chết mất”, “Mình đang tạo cái nghiệp gì thế này”, “Là mơ thôi, mơ cũng không thảm thế này”, “Thôi được rồi, thật ra mình cũng có hưởng thụ”, “Thừa nhận chuyện này có mất mặt không? Không, mẹ nó, không mất mặt!”, “Đệt đệt đệt đệt đệt đệt!”…

Lúc Thẩm Lục Dương mở mắt, kim giờ của chiếc đồng hồ treo tường trông không dưới năm con số (chỉ giá tiền) đang chỉ vào số “11”.

Cậu đờ đẫn mấy giây, ký ức tối qua chưa kịp ùa về, phản ứng đầu tiên của cậu là “Ôi đệt, mình lỡ họp rồi, quả này mất mặt chết”.

Tê liệt thêm vài giây, cậu ngồi dậy.

Quá trình cũng thuận lợi, ngoại trừ sự khó chịu nho nhỏ ở một nơi nào đó—— cũng không nhỏ chút nào nhưng cậu tự thôi miên mình là nó nhỏ vì cậu là đấng nam nhi, cậu là đấng nam nhi, cậu là…

Mái tóc đen của người thanh niên rối bù, mắt hơi đỏ và sưng. Cơ bắp trên cơ thể săn chắc, làn da màu lúa mì khỏe khoắn, ngay cả cánh tay cũng có luyện tập, lúc cử động cơ bắp ẩn hiện, sáu múi bụng xếp ngay ngắn. Tuyệt đối được coi là một thân hình cực phẩm.

Bỏ qua những dấu vết bắt mắt ở khắp mọi nơi nên có và không nên có, cảnh tượng lúc tỉnh dậy này, tuyệt đối có thể khiến các Omega thét chói tai.

Thẩm Lục Dương một tay ấn trán, không rảnh mà thưởng thức bản thân.

Quan điểm sống của cậu đã hoàn tất việc đập nát và tái định hình chỉ trong một đêm, cuối cùng rút ra một kết luận có thể an ủi mình đôi chút——

Ít nhất cũng chưa… thật sự…

Mặc dù đùi cậu bây giờ đang đau rát…

Nhưng cậu vừa nói xong là Tạ Nguy Hàm đã dừng lại…

Mặc dù đúng là có vào… Đệt! Không nghĩ nữa!

*Sâm: Vậy là mới thighjob nha bà con

Cậu nhớ lại thân phận đấng mày râu của mình, lờ đi mọi sự khó chịu, nhanh chóng ngồi dậy nhảy—— rớt xuống giường.

Giống như một con chim ngốc muốn giang cánh bay lượn nhưng lại bị rớt ngay khỏi tổ.

Thẩm Lục Dương nhăn nhó quỳ rạp bên giường, nhất thời không biết nên xoa chỗ nào trước.

Cậu hít hà một lúc vì đau, lúc này mới chậm chạp quay đầu nhìn quanh một vòng, vừa lúng túng vừa cảnh giác.

Tạ Nguy Hàm đi đâu rồi, sẽ không nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch này của cậu đấy chứ…

Nếu vậy cậu có thể lập tức dùng tay không đào ra một cái lâu đài trong mơ của Barbie, sau đó tự động từ bỏ nhiệm vụ, tìm một góc râm mát nào đó nằm mục rữa thối rữa.

Chút sĩ diện còn sót lại khiến Thẩm Lục Dương run rẩy, kiên cường bò dậy, sau đó nhìn thấy đầu giường. Ngay chỗ cậu vừa nằm, cách chưa đến mười centimet, có đặt một cuốn sổ tay.

Bên trên dùng nét chữ Sấu kim thể* xinh đẹp viết: “Dương Dương, tôi đi họp rồi, không khỏe thì gọi cho tôi.”

*Sấu kim thể (瘦金体) – một lối thư pháp do Tống Huy Tông sáng tạo, nét chữ gầy, sắc sảo

Thẩm Lục Dương cầm cuốn sổ xem một lúc, khóc ròng trong lòng cảm tạ sự chu đáo của đối phương. Cậu thật sự không muốn Tạ Nguy Hàm nhìn thấy một loạt hành vi ngốc nghếch lúc mới dậy này. Lòng tự trọng của đàn ông tối qua đã bị xài quá độ, bây giờ mặt cậu hơi mỏng.

Ký ức theo dòng suy nghĩ ùa về, Thẩm Lục Dương ôm mặt bình tĩnh hồi lâu, vệt đỏ ửng lan từ sau tai ra khắp cổ. Cậu không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận.

Tạ Nguy Hàm của tối hôm qua… nguy hiểm mà gợi cảm tột độ, là ai cũng sẽ không nhịn được mà sa vào.

Cậu là người.

Thẩm Lục Dương một mét tám mấy, mặt đỏ tim đập như thiếu nữ, tự kiểm điểm nửa ngày, rút ra một câu chân lý: “Thật sự không trách mình được.”

Cậu cầm điện thoại ấn sáng màn hình, quả nhiên có tin nhắn thoại chưa đọc của Tạ Nguy Hàm.

Nội dung là đã xin nghỉ giúp cậu, lý do là cảm cúm phát sốt, cậu có thể ngủ cả ngày. Và nếu không muốn ăn đồ khách sạn, thì nói anh muốn ăn gì, anh mua về.

Giọng nói dịu dàng êm tai đến mức không tưởng, Thẩm Lục Dương áp sát tai nghe hai lần, thế mà lại nghe đến đỏ mặt.

Nghe thêm lần nữa, đầu óc cậu nóng lên, ma xui quỷ khiến thế nào lại gửi một tin nhắn.

– Em đói rồi.

Gửi xong cậu liền hối hận.

Vãi, đói rồi là ý gì, tối qua mày không sướng chắc, cái điệu bộ đòi người ta chịu trách nhiệm này… đều là người lớn cả, biết xấu hổ chút đi——

Đối phương không biết là đang nhìn điện thoại hay là vô tình thấy, trả lời rất nhanh.

– Tôi về ngay đây.

Vẻ mặt giãy giụa của Thẩm Lục Dương khựng lại, như một bệnh nhân bị liệt cơ mặt. Cậu cố tỏ ra bình thản, nhưng khóe miệng lại phản bội mà nhếch lên.

Được tùy hứng sướng thật.

Bình Luận (0)
Comment