Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 55

055.Tác giả: Không Ô

Đồng tử Thẩm Lục Dương co rút, thần trí đang tan rã bị ba chữ cuối cùng kéo giật trở lại.

Giết cô ta, giết ai? Phục Duẫn?

Cậu chộp lấy tay Tạ Nguy Hàm, áp lên má mình. Dưới nồng độ pheromone đậm đặc, môi cậu run rẩy.

Nửa bên mặt áp vào lòng bàn tay lành lạnh của anh, cậu bướng bỉnh nói: “Không được giết người, anh đã hứa với em.”

Tạ Nguy Hàm hơi sững lại, dường như không ngờ lúc này cậu vẫn còn nói lý lẽ. Anh bật cười trầm thấp, hứng thú hỏi: “Nếu tôi cứ muốn thì sao?”

Thẩm Lục Dương dụi mạnh, rồi cúi đầu hôn lên lòng bàn tay anh. Giọng cậu cũng bắt đầu run, nhưng vẫn kiên trì: “Em là lằn ranh đỏ, anh không được vượt qua em.”

Tạ Nguy Hàm cụp mắt, thương hại v**t v* chú chó ngây thơ, giọng nói dịu dàng xen lẫn ý cười, nhưng nội dung lại tàn nhẫn: “Em ngăn cản tôi như vậy không được đâu, Dương Dương à, đã dùng hết sức rồi ư?”

“Tôi rất thất vọng.”

Thẩm Lục Dương đột ngột ngẩng phắt đầu, giống như một học sinh giỏi lần nào thi cũng được 100 điểm bỗng dưng bị thông báo “Em thành tích quá kém, thầy cô sắp làm thủ tục buộc thôi học cho em”, cậu vô thức ngỡ mình nghe nhầm: “…Cái gì?”

Tạ Nguy Hàm rụt tay về, ánh mắt vô cảm nhìn cánh cửa gỗ chạm hoa tinh xảo, giọng nói dần trầm xuống, bám riết lấy dây thần kinh mỏi mệt nhất: “Ngủ đi.”

Trong đầu cậu như bị treo một chiếc đồng hồ thôi miên, mỗi nhịp kim giây tích tắc đều là một lần giằng co với cơn buồn ngủ.

Thôi miên!

Thẩm Lục Dương nghiến chặt răng, ép mình tỉnh táo, không để bị thuật thôi miên quấy nhiễu. Nhưng vô ích, cảnh vật trước mắt vẫn ngày một mờ đi.

Có một trực giác mách bảo cậu, không được ngủ. Ngủ dậy là sẽ quên hết, ngủ dậy là Tạ Nguy Hàm đã làm xong chuyện anh muốn làm, ngủ dậy là sẽ không kịp gì nữa.

Thẩm Lục Dương siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt, để lại vết bầm. Cậu nhìn chằm chằm vào mảng màu cuối cùng trước mắt, sợi dây thần kinh trong đầu cứ giật thon thót, kéo theo cảm giác đau đớn, phát ra tiếng “kẽo kẹt”… cho đến cuối cùng, đột ngột đứt phựt!

Cậu đột nhiên.

Cực kỳ.

Mẹ nó.

Không vui.

Dựa vào đâu mà Alpha bình thường lại yếu ớt thế này!

Dựa vào đâu mà nói thôi miên là thôi miên! Dựa vào đâu mà cậu lại phải khốn nạn quên béng mất chuyện này ngay lập tức!

Đáy mắt vằn lên tia đỏ, Thẩm Lục Dương đập tay xuống bàn, cơn phẫn nộ từ tận đáy lòng phá tan sự trói buộc của thuật thôi miên. Giống như một con chó săn đã nổi điên, cậu lao vụt tới, đâm sầm vào lòng Tạ Nguy Hàm.

Theo quán tính, cả hai cùng ngã nhào xuống sàn chiếu tatami. Thẩm Lục Dương ở trên, Tạ Nguy Hàm ở dưới.

Chú chó hiền lành nhe nanh múa vuốt, tức giận trừng mắt nhìn quý ông dưới thân, khí thế hừng hực. Nhưng đáy mắt lại ươn ướt, ngay cả lúc tức giận cũng khiến người ta thương yêu.

“Tạ Nguy Hàm!” Cậu gằn giọng, gọi cả họ lẫn tên.

Tạ Nguy Hàm hơi nhướng mày đầy kinh ngạc, dù nằm dưới nhưng vẫn ung dung.

Giờ phút này, nụ cười nơi khóe môi anh cuối cùng cũng có thêm vài phần chân thật. Anh thích thú và dung túng cho sự mạo phạm của Thẩm Lục Dương, thậm chí còn dụ dỗ cậu làm tới hơn.

“Giận rồi à?” Bàn tay anh đặt lên eo, lướt dọc theo vòng eo săn chắc rõ nét của người thanh niên, “Hay là muốn đi cùng tôi——”

Giọng nói nhẹ bẫng rơi xuống, nện ra những vết nứt trên dây thần kinh của Thẩm Lục Dương.

“Giết cô ta.”

Thẩm Lục Dương thở hổn hển, lồng ngực phập phồng. Cậu chống tay lên ngực anh ngồi thẳng dậy, hoàn toàn không ý thức được tư thế hiện tại nguy hiểm đến mức nào. Cậu nhìn anh từ trên cao, tức đến cau mày mà vẫn cố nói lý lẽ.

Giọng điệu rất tệ: “Đừng thôi miên em! Em là lằn ranh đỏ.”

Đáy mắt đỏ rực khẽ lóe lên. Bốn mắt nhìn nhau, cơ thể Thẩm Lục Dương cứng đờ, rồi lập tức thả lỏng.

Thuật thôi miên đã được giải trừ từ lúc nào. Cảnh vật trước mắt cậu trở nên rõ ràng trở lại. Đại não cũng vậy.

Cậu hít sâu một hơi, hai tay chống hai bên đầu Tạ Nguy Hàm, cúi người nhìn anh. Cái bóng cậu hắt xuống khiến người đàn ông hoàn toàn ẩn mình trong bóng tối. Nguy hiểm lặng lẽ sinh sôi, quấn lấy mắt cá chân con mồi.

“Anh vừa nói muốn giết người,” cổ họng Thẩm Lục Dương khàn đi, cậu cau mày, “Anh không được giết người. Em không thích cô ta, em thích anh.”

Tạ Nguy Hàm bị khơi gợi hứng thú, ung dung nhìn chú chó đang xù lông, giọng nói khinh bạc, lơ đễnh chọc giận: “Nhưng tôi rất tức giận.”

Thẩm Lục Dương càng cau mày chặt hơn, cậu quay đầu không nhìn anh, dễ dàng bị châm lửa: “Em cũng tức giận!”

Phương Dịch nói đúng, Tạ Nguy Hàm giống như một giấc mộng quá đỗi đẹp đẽ. Nếu thích, có thể ngủ thêm một lát, nhưng không thể đắm chìm, càng không thể ngủ say không tỉnh.

Bởi vì anh trôi dạt bất định, như một ảo ảnh nơi sa mạc, đẹp thì đẹp thật, nhưng chỉ có thể nhìn, không thể nắm bắt.

Mà cậu từ nhỏ đến lớn cứ phiêu bạt mãi, cậu muốn một chốn dừng chân ổn định. Cậu có thể vì chốn dừng chân đẹp đẽ, cậu yêu thích nhất, khát khao nhất này mà nỗ lực, nhưng cậu cũng sẽ mệt, sẽ sợ hãi.

Suy nghĩ miên man: Lỡ như nơi này đã định sẵn không thuộc về mình, vậy cậu biết đi đâu. Huống hồ nơi này cũng đâu có cố định, còn bay lượn khắp nơi, trêu đùa khiến cậu như một con chó ngốc cứ đuổi theo…

Trừ những lúc bị sắc đẹp mê hoặc đến thần hồn điên đảo, đầu óc cậu cũng khá tốt. Trước đây không bùng nổ, đơn thuần là vì còn chấp nhất với sắc đẹp và tình yêu.

Bây giờ tình yêu vẫn còn, cậu miễn cưỡng giãy giụa thoát ra được một chút lý trí khỏi sắc đẹp, định “tính sổ một lượt”.

Tiếng cười âm trầm truyền đến từ dưới thân, Thẩm Lục Dương cúi đầu nhìn anh.

Tạ Nguy Hàm cười đến cong mắt, ánh mắt vui vẻ không lừa được ai, anh hiện tại rất vui.

Nhưng Thẩm Lục Dương thì không vui, sao cậu chẳng có chút sức uy h**p nào thế này.

“Tạ Nguy Hàm,” cậu nghiêm túc hơn một chút, “Em đang rất nghiêm túc.”

“Ừm,” Tạ Nguy Hàm thu lại ý cười, độ cong khóe môi trở về vẻ lạnh nhạt. Bàn tay đặt trên eo cậu hơi dùng sức, cả người Thẩm Lục Dương run lên, nghe anh nói: “Chuyện em không muốn tôi làm, tôi sẽ không làm.”

Thẩm Lục Dương không mắc bẫy: “Nói dối. Anh còn vừa muốn thôi miên em. Trừ khi anh thề với em, anh phải luôn nghe lời em, em… Á——”

Sắc mặt Tạ Nguy Hàm không đổi, chỉ là bàn tay đang giữ cậu đột nhiên dùng sức. Thẩm Lục Dương lập tức như một con thỏ gãy lưng, mềm nhũn ngã sấp vào lòng anh.

Mặt Thẩm Lục Dương nóng bừng, mất mặt muốn ngồi thẳng dậy, lại bị dễ dàng đè xuống. Cứ lặp đi lặp lại mấy lần, dưới tác dụng của trọng lực, cơ thể hai người mấy lần chạm vào những nơi không nên chạm.

Cổ họng Thẩm Lục Dương khô khốc, cơn bực bội tăng cấp.

Cậu không thèm nghĩ ngợi mà nhấn mạnh: “Mẹ nó anh đừng có ấn eo em!”

Lời vừa nói ra đã hối hận, cậu định xin lỗi.

Địa vị tuyệt đối bị khiêu khích, con ngươi Tạ Nguy Hàm sẫm lại. Bàn tay kia đột nhiên siết lấy cổ cậu, hơi dùng sức. Trên dưới đảo lộn. Thẩm Lục Dương như một con thỏ chờ làm thịt, bị đè cổ giữ eo. Thân hình một mét tám mấy mà không có chút sức phản kháng nào.

Nhưng cổ không đau, lực đạo được duy trì ở giữa mức khống chế hành động và trừng phạt tinh vi. Đặc quyền dành cho con mồi đặc biệt nhất, cho dù đại não bị sự bất mãn chiếm giữ, nó vẫn có hiệu lực.

Tạ Nguy Hàm thưởng thức người đang chật vật giãy giụa trên mặt đất, như đang ngắm một bức danh họa thế giới.

Kỹ lưỡng, kiên nhẫn, khám phá.

Thẩm Lục Dương lần đầu bị vũ lực áp chế, cả người đờ đẫn mấy giây. Mọi lần thân mật trước đây, Tạ Nguy Hàm đều giao quyền chủ động cho cậu, dù có quyết định, cũng là dẫn dắt cậu.

Lần này không giống, đối phương thật sự đang tức giận.

Giống như cậu.

Cậu tức giận vì bị thôi miên, vậy Tạ Nguy Hàm là vì…

“Tôi cũng rất tò mò. Dương Dương, em đã làm gì tôi.”

Thẩm Lục Dương ngẩn ra một lúc, đột nhiên thông suốt trong vài giây. Có phải là vì, cảm nhận được cảm xúc trước nay chưa từng có, cảm xúc mất kiểm soát, nên theo bản năng muốn bài xích?

Người đàn ông đè trên người cậu thần sắc u ám. Bàn tay siết cổ cậu chỉ dùng sức trong một khoảnh khắc, để lại dấu tay mờ đến khó phát hiện sau cơn bạo hành, bây giờ lại khôi phục thành cái v**t v* mờ ám, nóng bỏng.

Men theo yết hầu nhô lên, chậm rãi đi xuống. Ngón tay anh như đang lau chùi một tác phẩm nghệ thuật quý giá, lướt qua lướt lại giữa hai xương quai xanh. Từ bên trái, đến hõm xương quai xanh dưới yết hầu, rồi sang bên phải, năm ngón tay thon dài tách ra, đầu ngón tay thuận thế trượt xuống dưới.

Hô hấp Thẩm Lục Dương đột ngột dồn dập, cơ thể rục rịch muốn ưỡn lên. Đại não vừa rồi còn khăng khăng đòi một lời giải thích, giờ lại bắt đầu mơ màng. Cậu nhìn đăm đăm vào đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc, yết hầu trượt lên xuống kịch liệt.

“Tạ Nguy Hàm…” Cậu lại gọi tên anh.

Đối phương dường như đột nhiên không còn để ý nữa, ngón tay dừng trước ngực. Hàng mi anh hơi cụp xuống, che không hết vẻ nóng bỏng nơi đáy mắt.

Anh dùng giọng điệu như đang đùa giỡn, khẽ khàng trần thuật: “Dương Dương, em có phản ứng rồi.”

Hai chân Thẩm Lục Dương bất giác cọ quậy, hoàn toàn không nhớ gì mà đưa tay lên che mắt anh, vành tai đỏ bừng: “Đừng nhìn!”

Tạ Nguy Hàm dời bàn tay đang đặt trước ngực cậu, chuyển sang đặt lên khóe môi cậu, dùng đầu ngón tay làm bút, tỉ mỉ miêu tả. Khóe môi anh nhếch lên. Vào thời khắc quỷ dị này, anh đột nhiên bắt chuyện, dịu dàng hỏi: “Không vui vì tôi mất kiểm soát à?”

Thẩm Lục Dương cố gắng lờ đi khao khát trên người. Được dỗ dành dịu dàng, dù chỉ một câu, cậu cũng nhanh chóng được vuốt lông.

Cậu thu lại nanh vuốt, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”

Dừng một chút, cậu lại bổ sung: “Anh không được lừa em, chuyện đã hứa với em anh phải làm được.”

“Nếu lừa em thì sao?”

“Em sẽ rất đau lòng, có thể… có thể sẽ khóc.”

Nam tử hán không dễ rơi lệ, chỉ là chưa bị lừa gạt bao giờ.

Tạ Nguy Hàm dường như không nghe. Đồng tử anh dần co rút, cuối cùng ngưng tụ trên đôi môi đang mấp máy, mọi suy nghĩ đều tập trung ở đó. Nơi mà đôi môi đỏ rực chói mắt của Omega kia đã cố gắng tiếp cận.

Anh chợt cười, mày mắt giãn ra. Động tác lại thô bạo hoàn toàn trái ngược. Ngón tay nạy răng, thọc vào khoang miệng, tùy ý khuấy đảo rồi kẹp lấy lưỡi.

Anh nhìn chú chó lớn đáng thương không khép được miệng, lắp bắp yêu cầu anh rút ra, cuối cùng phải đưa tay nắm lấy cánh tay anh, muốn kéo ra nhưng không dám dùng sức.

Nước bọt trong veo trượt dài theo khóe miệng… Đáy mắt đỏ thẫm càng thêm sâu hun hút, u tối. Pheromone tàn bạo bỗng bình yên một cách kỳ dị, tựa như khúc dạo đầu của cơn bão.

Thẩm Lục Dương buộc phải há miệng. Cậu đã cố gắng nắm lấy cổ tay Tạ Nguy Hàm, nhưng ngón tay của bàn tay đó vẫn đang ngo ngoe trong miệng cậu. Ngón tay lành lạnh đã trở nên ấm nóng, nước bọt không kìm được mà trào ra, cổ họng không kiểm soát được mà hừ ra những âm thanh khó nghe. Cậu chỉ có thể thở bằng mũi.

Cơ thể như bị chinh phục từ khoang miệng, bụng dưới nóng ran, cảm giác tê dại lan đến bắp chân… Cậu co gối, vô thức đạp nhẹ lên sàn nhà.

Đến khi khóe mắt Thẩm Lục Dương rịn ra nước mắt sinh lý, bắt đầu nôn khan, ngón tay bị nhuộm đến sáng bóng kia mới rút ra. Những nụ hôn vụn vặt nhẹ nhàng rơi xuống bên tai cậu, giọng nói trầm thấp như lời thì thầm của tình nhân, cuốn đi sự dè dặt, chỉ còn lại h*m m**n: “Tôi hứa với em.”

Tim Thẩm Lục Dương đập thịch một cái, cậu gắng gượng suy nghĩ: “Không… nuốt lời?”

Anh hôn ướt át lên má cậu, che đi ý cười u ám nơi đáy mắt: “Không nuốt lời.”

“Thề chứ?”

“Thề.”

Mắt Thẩm Lục Dương sáng lên, muốn nói gì đó, rồi lại nhịn. Một lúc sau, cậu dùng đôi môi tê dại nói: “Sau này không được thôi miên em.”

Con ác quỷ hào phóng đáp ứng mọi yêu cầu: “Được.”

Thẩm Lục Dương được vuốt lông thuận đà, IQ lại rớt mạng, không nhận ra điều gì bất thường.

“Còn gì nữa không?”

“Gì ạ?”

“Thứ em muốn.”

“Còn… tạm thời hết rồi.”

Nụ hôn của Tạ Nguy Hàm cuối cùng cũng phủ lên đôi môi ẩm ướt, nhẹ nhàng c*n m*t, để lộ bản chất dữ tợn dưới lớp vỏ bọc tao nhã.

“Vậy tôi phải bắt đầu, thu phí rồi.”

Thẩm Lục Dương hưởng thụ nhắm mắt lại, đầu óc vẫn chưa bắt kịp.

Phí, phí gì? Hôn cũng phải trả phí à?

Giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, hai chân cậu vô thức cọ xát vào eo đối phương, mơ hồ hỏi: “Ưm… gì cơ?”

Tạ Nguy Hàm khẽ l**m môi dưới của cậu, hai tay ôm cậu đến vị trí mong muốn, hơi dùng sức, Thẩm Lục Dương liền bị bế lên trong tư thế quay lưng về phía anh.

Nụ hôn bị buộc dừng lại. Thẩm Lục Dương ngơ ngác quay đầu, đối diện với một đôi mắt đỏ thẫm: “Làm gì thế?”

Sự điên cuồng nơi đáy mắt chưa bao giờ giảm bớt. Anh đặt xuống một nụ hôn nhẹ, báo hiệu màn “cưng chiều” kết thúc.

Ngón tay Tạ Nguy Hàm như vô tình khều mở áo choàng tắm của cậu, kéo sang hai bên, khiến áo choàng bung ra.

Thẩm Lục Dương là trai thẳng, nhưng tiền đề là khi đối mặt với những trai thẳng khác. Ở trước mặt Tạ Nguy Hàm, người mà cậu đã hôn, đã ôm, đã kề cận, cậu vẫn thấy ngại ngùng.

Lúc này mặt cậu đã đỏ bừng. Khi cúi đầu định kéo áo lại, khóe mắt cậu vô tình lướt qua, bắt gặp một tấm gương toàn thân cách đó không xa.

Kiểu dáng cổ điển tao nhã, nơi đáng lẽ là mặt gương đồng mờ ảo lại biến thành một mặt gương trong suốt vô ngần, phản chiếu tư thế lúng túng của cậu lúc này, và ánh mắt trĩu nặng của Tạ Nguy Hàm phía sau.

Hơi thở nhè nhẹ phả lên gáy, trực giác Thẩm Lục Dương mách bảo có nguy hiểm muốn né tránh, nhưng lại bị giam trong lòng không thể động đậy.

Vừa rồi còn kiêu ngạo muốn sống mái một phen, bây giờ cậu lập tức thức thời mà co rúm lại. Cậu nuốt nước bọt: “Muốn… muốn đánh dấu à? Thầy Tạ, ở đây… không hay lắm đâu——”

Cằm cậu bị giữ lấy, ánh mắt buộc phải nhìn vào gương. Chóp mũi Tạ Nguy Hàm lướt qua tuyến thể sau gáy cậu, giọng nói khàn khàn đầy ý vị và cảnh cáo: “Không phải em thích ‘uống rượu’ nhất à?”

Nửa người Thẩm Lục Dương tê rần, mặt đỏ đến nhỏ máu.

Từ “uống rượu” này, sao nghe cứ, không đứng đắn gì cả.

________

Lời tác giả: Đánh dấu trước gương, để Dương Dương tận mắt nhìn mình bị chinh phục, để lại ấn tượng sâu sắc (uống trà.jpg】

Dương Dương cả giận mất khôn mắng thầy Tạ, thầy Tạ tức giận, nhưng vẫn không nỡ làm tổn thương Dương Dương thật, thế là bắt nạt (uống trà.jpg】

Vở kịch nhỏ, không liên quan đến chính văn:

Dương Dương: Tôi không vui!

Phương Dịch: Tôi nói đúng chứ!

Dương Dương: Không choảng nhau một trận thì chuyện này không qua được!

Phương Dịch: Xông lên. Mẹ nó! Xông lên—— cậu xông lên đi, hả? Hả???

Dương Dương (thỏa mãn): Anh ấy dỗ tôi rồi! Dịu dàng quá!

Phương Dịch: …Tôi @#¥#¥%#¥%…

Bình Luận (0)
Comment