Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 54

054.Tác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương từng mường tượng rất nhiều về cuộc đời mình. Ví dụ như cậu sẽ trở thành một giáo viên nhân dân ưu tú, sẽ có một gia đình hạnh phúc, ví dụ như người cậu thích cũng thích cậu… đủ loại, muôn hình vạn trạng.

Nhưng tuyệt nhiên không có cái viễn cảnh bị “bắt gian tại giường” này!

Mặc dù so sánh như vậy là chiếm hời của Tạ Nguy Hàm quá, nhưng bây giờ cậu chính là cảm thấy mình bị bắt gian tại giường, lại còn là chứng cứ rành rành, không thể chối cãi.

Dù sao thì người ta đang ở trong lòng cậu, còn ôm cậu, mà cậu vì sợ Phục Duẫn lại ngã, cũng đã đỡ lấy cô. Hai người phối hợp ăn ý diễn một màn nồng nàn thắm thiết. Khiến cậu không còn gì để nói.

Trong đầu suy nghĩ bay vèo vèo, ngoài đời chỉ diễn ra trong chớp mắt. Thẩm Lục Dương nhanh chóng đỡ Phục Duẫn đứng thẳng, cấp tốc buông tay lùi lại một bước giữ khoảng cách. Cậu trưng ra vẻ mặt lịch sự xa cách, nghiêm túc nhìn cô ta: “Đồng chí Phục Duẫn, chú ý an toàn!”

Chỉ thiếu nước giơ tay chào kiểu quân đội.

Phục Duẫn: “…” Cô không nhịn được mà che miệng cười, ánh mắt đầy hứng thú đảo qua lại giữa cậu và Tạ Nguy Hàm.

Một chú chó nhỏ ngây thơ, và một quý ông đang cầm dây xích.

Hoặc có lẽ là.

Một con sói hung tàn giả tạo, và một loài người ngu ngốc đang mỉm cười ôm lấy nó.

Thẩm Lục Dương chẳng buồn để tâm đến ánh mắt thay đổi xoành xoạch của cô, bản năng cầu sinh khiến cậu sải bước về phía Tạ Nguy Hàm. Càng muốn tỏ ra bình thường thì lại càng có hơi hướng giấu đầu hở đuôi.

Cậu chột dạ hỏi: “Thầy Tạ, sao anh lại ra đây?”

Lời vừa thốt ra, Thẩm Lục Dương chỉ muốn tự vả miệng mình.

Gì đây, người ta không được ra à, làm lỡ dở chuyện cậu liếc mắt đưa tình với người khác rồi, ngại quá nhỉ.

Vẻ mặt Tạ Nguy Hàm không có gì khác thường, khóe môi thậm chí còn mang theo nét cười ôn hòa, giọng nói vẫn trầm thấp như mọi khi. Anh nhìn về phía Phục Duẫn, bình thản hỏi cậu: “Bạn em à?”

Thẩm Lục Dương ngoan ngoãn đứng sát bên cạnh anh. Tiếng gào thét “Trời ơi toang rồi toang rồi” trong đầu, không hiểu sao lại biến thành “Sao Tạ Nguy Hàm lại phản ứng thế này!”.

Cậu gật đầu, rồi lại lắc đầu, tỏ rõ lập trường trong sạch: “Là bạn của mẹ em.”

Một câu nói đã đẩy Phục Duẫn lên hàng vế trên. Diêu Thi vô cùng khâm phục, dựa vào một bên xem màn kịch Tu La Tràng.

Đáng tiếc, một nhân vật chính khác có nhan sắc cực phẩm trong màn kịch này lại không mấy phối hợp. Gương mặt hoàn hảo không tì vết kia vẫn điềm tĩnh ôn hòa, ngay cả độ cong khóe môi cũng không lộ chút bất mãn nào.

Phục Duẫn rít một hơi thuốc, nhả ra làn khói, ánh mắt rơi trên gương mặt người đàn ông, có vài phần hứng thú: “Phục Duẫn, nên xưng hô thế nào?”

Tạ Nguy Hàm lơ đãng lướt qua mặt cô, tao nhã như người bước ra từ trong tranh. Anh xem sự khiêu khích của cô như một vở kịch nhàm chán, giữ trọn lễ nghi của một quý ông với tố chất cực cao, khẽ nhếch môi: “Tạ Nguy Hàm.”

Diêu Thi tiếp tục xem kịch. Hai con người đã gặp nhau không dưới một lần ở các bữa tiệc xã giao, vậy mà giờ lại tự giới thiệu trước mặt một con chó ngốc. Không tệ, rất không tệ.

Trong chớp nhoáng. Thẩm Lục Dương lại giải thích thêm một câu: “Thầy Tạ, ban nãy em không tìm thấy nhân viên phục vụ.”

Ngụ ý là, em vô tình đi lạc đến đây thôi.

Tạ Nguy Hàm nhìn cậu không lộ chút cảm xúc, cười nhắc nhở: “Phục vụ không ở bên này.”

Thẩm Lục Dương hối hận không thôi, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi tình huống khó xử này để giải thích với anh cho rõ ràng.

Cậu sáp lại gần: “Vậy chúng ta về thôi.”

Tạ Nguy Hàm điềm nhiên đồng ý.

Thẩm Lục Dương ngay cả chào tạm biệt cũng không muốn, vội vàng bỏ chạy.

Phục Duẫn lại đột nhiên lên tiếng: “Gần đây Tổng giám đốc Ninh bận lắm, phiền cậu hỏi giúp tôi, lịch hẹn ở trà trang tuần sau có thể bàn lại không?”

Thẩm Lục Dương đáp bừa, tay đẩy vai Tạ Nguy Hàm, không dám dùng sức, chỉ để bày tỏ ý định: “Đi thôi, thầy Tạ, em hơi lạnh rồi.”

Câu này đúng là nói bừa, hành lang cũng nóng đến thở không ra hơi.

Cuối cùng cũng đẩy được người về phòng, Thẩm Lục Dương vã mồ hôi ướt lưng. Mồ hôi lạnh.

Bạn đang cần cù chăm chỉ theo đuổi một người, quay lưng đi một cái đã bị người ta bắt gặp đang ôm một Omega. Đổi lại là ai cũng lạnh. Người lạnh, mà tim còn lạnh hơn.

Bây giờ nhìn suối nước nóng, đừng nói là tắm, cậu chẳng còn chút hứng thú nào. Cậu đặt mông ngồi xuống đối diện Tạ Nguy Hàm, lời nói vo tròn mấy vòng trong miệng, mới ấp úng thốt ra: “Thầy Tạ, cô ấy… cô ấy bị ngã ban nãy, em đỡ một chút thôi.”

Thẩm Lục Dương thấy tuyệt vọng, có lẽ thằng cặn bã nào cũng giải thích với đối phương như vậy.

‘Cô ấy chỉ là em gái, anh chỉ giúp một chút…’

Tạ Nguy Hàm nhìn cậu, ánh mắt bình thản, cười nhạt: “Vậy à.”

Thẩm Lục Dương gật đầu lia lịa: “Thật mà thật mà. Em ra đó tìm người, cô ấy đột nhiên mở cửa đi ra, cô ấy là bạn của mẹ em, nên em có chào hỏi vài câu, nhưng căn bản là không thân. Xong rồi cô Diêu đột nhiên đi ra, cô ấy muốn né, nhưng phía trước lại có em, thế là…”

Cậu dừng lại, đổi một cách nói cực kỳ uyển chuyển.

“Em bất đắc dĩ, phải đỡ cô ấy.”

Một đoạn nói năng lộn xộn, nhưng ý cần biểu đạt thì vẫn rõ ràng. Thẩm Lục Dương thấy Tạ Nguy Hàm suy nghĩ hai giây, rồi hỏi cậu: “Có bị thương không?”

“Không ạ.” Thẩm Lục Dương tiếp tục quan sát vẻ mặt người trước mắt. Không biết là do cậu quá ngốc không nhìn ra, hay là đối phương thật sự không chút để tâm, cậu quan sát nửa ngày trời cũng không thấy được cảm xúc mà mình mong đợi.

Cậu thấy không vui.

Mặc dù nói ra có hơi ngu ngốc.

Nhưng cậu thật sự không vui.

Cậu thử đặt mình vào vị trí của anh, nếu có người ôm Tạ Nguy Hàm, cậu đoán chừng mình sẽ lịch sự kéo đối phương ra, sau đó hung hãn tuyên bố: “Tôi đang theo đuổi anh ấy, anh ấy cũng đồng ý rồi. Anh ấy không đồng ý cho cô theo đuổi thì cô không được phép tranh với tôi”.

Sau đó, ít nhất cậu cũng phải bắt Tạ Nguy Hàm xác nhận tám trăm lần rằng anh có phải chỉ tăng nhịp tim với mình cậu không, đồng thời sẽ thâm tình tỏ tình cả ngày. Đây còn chưa tính đến trường hợp cậu ghen tuông đến mất trí, nói năng lộn xộn, hành động không qua não.

Thẩm Lục Dương hít một hơi, tự nhủ mình là một người theo đuổi, phải biết vị trí cơ bản nhất của bản thân, không thể nhõng nhẽo yêu cầu Tạ Nguy Hàm làm gì.

Chẳng phải là không ghen thôi sao!

Chẳng qua là…

Haiz, khó chịu.

Thẩm Lục Dương gục xuống bàn, uống liền nửa ấm trà như uống nước lọc. Mấy vạn bạc trôi tuột xuống bụng, mà lòng cũng chẳng khá hơn tí nào.

“Thầy Tạ,” cậu ngẩng đầu nhìn vệt bóng mờ nhàn nhạt bên sườn mặt Tạ Nguy Hàm, dùng ngón tay chọc chọc mu bàn tay anh, đôi mắt vẫn sáng long lanh, mang theo chờ mong, “Anh bây giờ… tim có đang đập nhanh không?”

Tạ Nguy Hàm đặt tách trà xuống. Bóng cây chập chờn trong phòng hắt lên đường quai hàm trơn mượt, phác họa ra những đường nét mang cảm giác lạnh lùng. Nửa khuôn mặt anh ẩn trong vầng sáng đặc quánh, lại làm mềm đi sự xa cách, tạo cho người ta ảo giác dịu dàng đầy lừa dối.

Anh ngẩng đầu, giọng nói tựa như băng tuyết ngàn năm, trong trẻo mà lạnh lẽo, cười: “Tại sao phải tim đập nhanh?”

Thẩm Lục Dương khựng lại, không cam tâm mà ngồi thẳng dậy, nhích lại gần anh: “Em sờ thử.”

Lúc tức giận tim chắc chắn sẽ đập nhanh, cậu sờ là biết.

Tạ Nguy Hàm không động đậy, mặc cho cậu như chó lớn cọ tới, bàn tay rất quy củ mà đặt lên ngực anh qua lớp áo——

Thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Đều đặn mà mạnh mẽ.

Đồng tử Thẩm Lục Dương giãn ra, lòng cậu lạnh đi, thật sự không đập nhanh. Cậu vẫn chưa đủ cố gắng.

Cậu buông thõng vai rụt tay về, ủ rũ hít một hơi, kiên cường đổi chủ đề: “Thầy Tạ, tuần sau anh có kế hoạch gì không?” Đâm vào tường Nam* cũng không nản lòng, cậu nhanh chóng tạo cơ hội cho lần tim đập nhanh kế tiếp, lạc quan kiên cường như một động cơ vĩnh cửu.

*不撞南墙不回头 – không đâm tường Nam không quay đầu, ý chỉ sự cố chấp

Tạ Nguy Hàm xoa tai cậu, giọng rất nhẹ: “Muốn đi đâu?”

Thẩm Lục Dương cười, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, mong chờ nhìn anh: “Em cũng không biết, ra ngoài dạo phố, xem phim?”

Hẹn hò là liều thuốc tốt thúc đẩy tình cảm.

“Chủ Nhật?”

“Vâng, Chủ Nhật anh rảnh không?”

“Có.”

Thẩm Lục Dương thở phào, cậu vẫn còn cơ hội.

Cậu bây giờ là “người theo đuổi được Tạ Nguy Hàm chỉ định”, cậu cứ cố gắng theo đuổi, biết đâu ngày nào đó đột nhiên thành công.

Tâm trạng thả lỏng, miệng cũng nói năng không suy nghĩ. Cậu dựa vào Tạ Nguy Hàm, cảm nhận hương rượu vang thoang thoảng, cảm giác gần gũi độc quyền này khiến cậu thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần.

Cậu thuận miệng lẩm bẩm: “Vừa rồi Phục Duẫn nhờ em hỏi mẹ em tuần sau có rảnh không, hay em hỏi luôn bây giờ? Mẹ em chắc chắn nhớ em lắm. Chủ Nhật tuần trước ăn cơm với bà ngoại, mẹ còn muốn gán ghép em với Phục Duẫn, nếu không phải em nói…”

Em có người em thích rồi.

Lời phía sau chưa kịp nói ra, cằm Thẩm Lục Dương đã bị một bàn tay thon dài, xinh đẹp bóp chặt.

Lực mạnh đến mức hơi đau, buộc cậu phải ngẩng đầu, miệng hơi hé mở, đau đến ngơ ngác nhìn kẻ bạo hành. Yết hầu bất an trượt lên xuống.

Con ngươi Tạ Nguy Hàm đặc quánh như mực, sâu không thấy đáy. Ngũ quan diễm lệ toát ra ý cười dịu dàng đến bất thường, giọng nói dịu dàng, nhưng lại tựa như cái vỗ về của loài động vật máu lạnh, băng giá đến đáng sợ.

Giọng nói không còn trong trẻo, mà trầm đến mức khiến người ta hoảng hốt.

“Dương Dương, lúc tôi đang cố gắng kiềm chế, em phải học cách ngoan ngoãn ngậm miệng.”

Thẩm Lục Dương không hiểu, cậu hoang mang mấp máy môi, định hỏi. Ngón tay cái chai sần dùng lực không nhẹ đè lên đôi môi mỏng, ấn ra một vệt trắng.

Giọng nói lạnh lẽo, góc nhìn từ trên cao xuống khiến ánh mắt tươi cười nhuốm vẻ tàn nhẫn, ngữ khí dịu dàng đến khác thường: “Thích kiểu phụ nữ đó?”

Lần này thì Thẩm Lục Dương phản ứng kịp. Nếu cậu còn không hiểu thì cậu đúng là đồ ngu. Nhưng trong lòng còn chưa kịp vui như điên, cậu đã bị dáng vẻ hiện tại của Tạ Nguy Hàm đè ép đến không nói nổi một lời.

Chính là dáng vẻ cậu từng thấy, cái hôm hệ thống sập nguồn, cậu vào phòng sách nhà Tạ Nguy Hàm.

Âm u, điên cuồng, dồn nén.

Chực chờ mất kiểm soát.

Tim cậu đập thình thịch, gần như mất khống chế.

Khí chất của Alpha cấp S bung ra toàn bộ. Trong con ngươi vằn tia máu không có sự điên cuồng, mọi thứ tàn bạo, đều bị nén lại, gấp lại một cách tàn nhẫn, cuối cùng ép vỡ thành một ly rượu màu sậm, đựng trong đó.

Một màu đỏ tanh nồng.

Cậu không nói, Tạ Nguy Hàm dường như cũng chẳng bận tâm. Bàn tay đang đè môi cậu trượt xuống, đỡ lấy bên gáy, v**t v* dịu dàng, tỉ mỉ.

Hoặc là, đùa bỡn.

Thẩm Lục Dương không kiềm chế được mà run rẩy, môi mím chặt, thở ra từng ngụm nhỏ. “Thầy Tạ… Ự——”

Ngón cái không hề báo trước mà ấn vào yết hầu mỏng manh đang nhô lên. Cảm giác đau đớn và cơn buồn nôn cùng lúc dâng trào. Thẩm Lục Dương khó chịu nhíu chặt mày, đáy mắt dâng lên hơi nước sinh lý. Vẻ yếu ớt không chút sức phản kháng hiện lên đầy đau đớn trên gương mặt ngây thơ rạng rỡ.

k*ch th*ch d*c v*ng bạo hành vô nhân tính.

Cơ thể khó chịu khiến cậu siết chặt ngón tay, phản xạ lên dây thần kinh, lại kỳ dị biến thành k*ch th*ch. Hô hấp của Thẩm Lục Dương bất giác dồn dập, đại não nóng lên, pheromone tích tụ ở tuyến thể, một loại h*m m**n nào đó bị gõ mở ra một góc tàn nhẫn…

Cậu thậm chí còn vô thức rướn cổ về phía trước. Hoàn toàn là bộ dạng mặc người xâu xé.

Ánh mắt giao nhau, kẻ bạo hành nhếch lên một nụ cười thỏa mãn, ánh mắt dịu dàng gần như nhỏ ra nước, nhưng lời nói ra lại khiến sống lưng người ta phát lạnh.

“Dương Dương, trong mơ em có tưởng tượng cô ta đối xử với em thế nào không? Như vậy à?”

Ngón cái đang đè yết hầu đột nhiên dùng sức mạnh hơn. Toàn thân Thẩm Lục Dương cứng đờ, đồng tử co rút. Dưới áp lực của cảm giác ngạt thở, đầu cậu ngửa ra sau hơn nữa, cổ họng bật ra tiếng r*n r* đau đớn. Ngón tay bấu vào mép bàn đến trắng bệch, sống lưng căng cứng, cậu khó nhịn mà nhắm mắt, ngoan ngoãn không phản kháng.

Ngón tay vốn dĩ đã ép đến cực hạn khựng lại một cách khó nhận ra, rồi v**t v* yết hầu một cách bất thường, lực đạo thả lỏng đi mà không để lại dấu vết.

Thẩm Lục Dương hé miệng, khó khăn bật ra âm thanh, khàn đặc như ngậm một miệng cát: “Không có, em không thích, anh hiểu lầm…”

Tạ Nguy Hàm hứng thú nhìn cậu chật vật giải thích, rồi buông tay, như thể chưa có gì xảy ra. Anh tỉ mỉ mô tả, v**t v* gáy Thẩm Lục Dương. Làn da nơi đầu ngón tay lành lạnh chạm vào, không rõ là hưng phấn hay sợ hãi, mà run rẩy rõ rệt.

Nồng độ pheromone Alpha cấp S trong không khí tăng vọt, có thể thấy bằng mắt thường, cả không gian nhuốm một màu đỏ nhàn nhạt, ngọt ngào say đắm một cách quỷ dị và không lành.

Là cấp độ mà Omega vừa bước vào sẽ ph*t t*nh đến sụp đổ, Alpha sẽ cần được cấp cứu ngay lập tức.

Nhưng ở trước mặt Tạ Nguy Hàm, Alpha đã bị cắn đánh dấu vì không bị nhắm vào, nên chỉ đỏ bừng mặt, th* d*c, vẫn còn có thể dùng cái miệng hé mở kia để giải thích với anh.

Dưới ánh mắt mong chờ khát cầu của Thẩm Lục Dương, ngữ khí của người đàn ông càng thêm nhẹ nhàng.

Anh cúi xuống, dịu dàng như trao đổi lời tâm tình với người yêu: “Tôi biết.”

Anh bật cười trầm thấp, giọng nói tựa như tiếng đàn cello tao nhã, trầm ấm, lịch thiệp giúp Thẩm Lục Dương lau đi mồ hôi trên trán.

“Em không thích cô ta.”

Thẩm Lục Dương sững sờ, hồi lâu mới hỏi ra được “Tại sao”.

Tạ Nguy Hàm cụp mi, nhìn cậu gần như từ bi: “Tôi cũng rất tò mò. Dương Dương, em đã làm gì tôi.”

Khóe môi anh cong lên: “Tôi bây giờ giận đến mức, hận không thể g**t ch*t cô ta.”

Bình Luận (0)
Comment